Nguyên thuỷ sâm lâm, màn đêm bao phủ, bìa rừng từng nhóm người tạo thành đoàn đội tiến hành tiến vào rừng, tại sao xuất phát vào buổi tối mà không phải đợi sáng mai xuất phát, đơn giản là để thử thách tính cảnh giác cũng như khả năng sinh tồn của đoàn đội đó tới đâu.
Cả nhóm đi vào việc đầu tiên cần làm là tìm một chỗ an toàn để nghỉ qua đêm việc thứ hai là lập hàng rào phòng vệ việc cuối cùng cũng quan trọng nhất là phân công trực đêm.
Nếu không có người trực đêm cho dù có tìm được khu cho là an toàn tới đâu cùng hàng rào bảo vệ vững chắc tới đâu thì cũng sẽ gặp diệt đoàn nếu gặp địch tập kích bất ngờ.
Núi cao còn có núi cao hơn đâu biết chắc được chừng việc gì sẽ xảy ra?
Sau khi thoả mãn 2 điều kiện, bây giờ chỉ còn việc phân công trực thôi. Theo ý kiến của Lưu Chính là nữ sinh ngủ nam sinh trực. Nhưng lập tức bị Trần Tinh bác bỏ, hắn cho rằng, nếu là đoàn đội phải phối hợp với nhau ăn ý nếu theo Lưu Chính quan điểm như vậy nếu có địch tấn công thì không lẽ nữ ngồi nghỉ còn nam thì đối địch? Như vậy sẽ hạ thấp vai trò của nữ sinh? Như vậy nữ sinh chỉ có thể làm bình hoa thôi sao? Bề ngoài hắn nói mặc dù hợp nói nghe hợp lý được mọi người tán thành nhưng trong lòng lại mắn Lưu Chinh " Vãi nồi, hàng này ngu thật hay ngu giả vậy, anh em tạo điều kiện cho tiếp cận vậy còn không biết nắm bắt?"
Thế là một nhóm 2 người được phân công, chia ra cảnh giác cho tới khi bình minh, phân công như vậy sẽ có nhiều vấn đề phát sinh, nhưng thật ra hắn sẽ phân thân ra giám sát cử động của 4 người, hắn chưa hoàn toàn tỉnh tưởng được.
Để cho công bằng sẽ tiến rút thăm ngẫu nhiên, ai rút được cùng số thì sẽ trực chung, nhưng thật ra hắn đã lén dùng thần thông hư không tạo vật tiến hành ăn gian để đánh tráo số nhằm tạo cơ hội cho Lưu Chính cùng Kiều Uyển có cơ hội ở chung với nhau.
Kết quả cuối cùng là Lưu Chính cùng Kiều Uyển, Vũ Điệp cùng Tĩnh Như, Liễu Mộng cùng Tuyết Nhi, Hắn cùng Quỳnh Hoa, cuối cùng là 2 thanh niên bựa.
Đầu tiên là hắn cùng 2 bựa nhân trực vì cảm xúc dâng trào giữa 2 thanh niên nên bọn họ không ngủ bây giờ được. Phải biết tri kỷ khó cầu a. Vấn đề muôn thuở được bàn tán giữa con trai với nhau thì chỉ có gái gú rồi.
Ca trực thứ hai là Lưu Chính cùng Kiều Uyển, thứ 3 là hắn cùng Quỳnh Hoa, tiếp theo là Liễu Mộng cùng Tuyết Nhi, cuối cùng là Điệp Vũ cùng Tĩnh Như. Hắn phân công vậy để không cần làm phiền 3 nữu cùng Tỉnh Như, phải biết phân thân của 3 nữu lực chiến đấu cũng không mạnh. Phải cần chakra tiến hành điều phối. Hắn luôn ẩn ẩn cảm giác sẽ có chuyện phát sinh, nhưng hắn không biết đến từ đâu nên chỉ có thể cẩn thận tốt hơn, đề phòng bất trắc.
Cả nhóm ngủ, 2 thanh niên bựa thì bàn tán về em nào ngực bự mông to trong học viện. Trần Tinh trong bóng tối cũng chỉ lắc đầu.
Thời gian trôi qua tới ca thứ 2, Lưu Chính thì như khúc gỗ tập trung tinh thần cảnh giác bốn phía. Kiều Uyển thì không biểu hiện gì cũng làm tròn chức trách. Trần Tinh phải bội phục thanh niên này, cmn cô nam quả nữ, để ý người ta mà không dám nói, giống như chuyện "anh không bằng cả cầm thú" một dạng.
Hắn đành viết chữ rồi đợi Kiều Uyển không chú ý đưa cho Lưu Chính trước mặt, Lưu Chính cũng bất ngờ định báo động nhưng nhìn thấy hàng chữ hắn biết là Trần Tinh cố ý. Nội dung hàng chữ như sau: " Lão đại, ngươi có phải là đàn ông không?"
Một câu hỏi cảm thán rất đơn giản nhưng liên quan đến vấn đề tôn nghiêm a, rất nhột nếu
Lưu Chính nhìn hàng chữ từ từ biến mất rồi sau đó ánh mắt dần dần kiên định. Hắn nhìn Kiều Uyển rồi mở miệng nói:
"Kiều Uyển học muội?"
"Có chuyện gì sao Lưu Chính học trưởng?"
Hắn hít sâu một hơi rồi ánh mắt thâm tình nói:
"Ta muốn nói điều này với nàng rất lâu rồi, nhưng vì ta hèn nhát nên không dám nói, trước khi gặp nàng, ta không tin trên đời này có tiếng sét ái tình, nhưng từ khi gặp nàng ta biết ta đã sai, ta bị nàng thật sâu hấp dẫn, đôi mắt, nụ cười, mọi thứ. Ta chưa từng có cảm giác này bao giờ, cảm giác yêu một người rất đặc biệt, khi nàng cười ta hạnh phúc, khi nàng buồn ta đau lòng, khi nàng trò chuyện vui vẻ cùng nam sinh khác, tim ta rất đau. Ta biết nàng xuất thân từ một gia đình bình thường, nên sẽ không có hảo cảm gì với những công tử con nhà quyền quý như ta. Nhưng điều đó không thể ngăn cản ta yêu nàng, ta luôn trốn tránh sự thật, vì gia tộc, hôn sự của ta không do ta làm chủ, ta luôn xoắn xuýt, khi nhìn thấy nàng, ta do dự, nhưng ta rất may mắn vì có huynh đệ tốt, ta đã hiểu ra được, là đàn ông, có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm, khi ta có đầy đủ thực lực ta có thể nắm giữ số phận của mình. Ta không thể trốn tránh. Nếu không ta nhất định sẽ hối hận cả đời, nàng có đồng ý làm bạn gái ta không?"
Sau 1 lèo lời thật lòng của thanh niên đầu gỗ. Trần Tinh 1 bên cũng âm thầm gật đầu.
"Lưu...Lưu Chính học trưởng, ta...Có thể cho ta thời gian suy nghĩ được không? Điều này quá bất ngờ...ta không biết phải làm sao, ta...ta rất bối rối" Kiều Uyển rụt rè bối rối nói.
Trần Tinh ở một bên nghe được Kiểu Uyển trả lời thầm nghĩ:" Rồi xong, lão đại sắp thất tình cmnr!" Sau đó lắc mình biến mất.
Bỗng nhiên có người toàn thân áo đen, trang phục bó sát, mang mặt nạ quỷ dữ tợn ánh mắt trắng đục rất chói lọi trong đêm tối tạo ra một cảm giác rất quỷ dị đáng sợ,hắn xuất hiện với cây chuỷ thủ trên tay rồi đâm về phía Kiều Uyển, Kiều Uyển sợ hết hồn đứng chết trân tại chỗ.
"Cẩn thận~~Phập" Lưu Chính hô to sau đó đẩy Kiều Uyển ra đỡ giùm nàng một dao, người áo đen sau khi tập kích không thành cũng lắc người biến mất.
Chuỷ thủ dính vào bụng phải Lưu Chính, dòng máu từ chuỷ thủ trào ra, hắn ôm bụng suy yếu ngã quỵ xuống, Kiều Uyển tỉnh hồn lại vội vàng đỡ lấy hắn, mặt khóc nức nở nói:
"Tại sao? Tại sao chàng lại cứu ta? Ta không đáng để chàng cứu, ta không muốn chàng chết, ta...ta, ô ô"
Lưu Chính mặt trắng bệch bàn tay dính đầy máu vươn lên khẽ vuốt mặt Kiều Uyển, nét mặt thâm tình nhìn nàng suy yếu nói:" ta..không biết.. Ta..nếu như ta nhìn thấy nàng có chuyện gì, tim ta sẽ...ta sẽ.. Rất.. rất đau, ta không thể sống thiếu nàng"
"Ô ô~ ta yêu chàng, ta đồng ý làm bạn gái chàng..ô ô~ chàng sẽ không có chuyện gì, có ai không cứu với~" Kiều Uyển hoa lê đái vũ một dạng rồi hét to cầu trợ giúp.
Mọi người bị kinh động, nhanh chóng chạy tới, dẫn đầu là Trần Tinh, hắn vội vàng ngồi xuống kiểm tra, một bên Kiều Uyển đang túm cánh tay hắn không ngừng cầu xin mau cứu Lưu Chính. Vội trấn an nàng, Trần Tinh tiến hành cứu chữa Lưu Chính, vết thương tuy sâu nhưng không ngay chỗ hiểm. Sau một phen cứu trị cầm máu băng bó, Lưu Chính cũng triệt để hôn mê được đưa vào nghỉ ngơi, Kiều Uyển kè kè theo sau một bước không rời.
Trần Tinh thoáng căn dặn mọi người đề cao cảnh giác rồi cũng phất phất tay bảo mọi người giải tán. Nhân lúc mọi người không chú ý hắn mỉm cười thàm nghĩ: " Lão đại a, ta chỉ giúp ngươi được tới đây thôi, còn lại phải xem ngươi rồi!"
Hắn nhìn về phía Quỳnh Hoa rồi nói: " Còn chưa tới giờ thay ca, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, nơi này có ta là được."
"Không cần, ta sẽ ở lại, ta chịu đựng được" Quỳnh Hoa bình tĩnh nói
"Được rồi, tuỳ ngươi vậy"
2 người ngồi cách nhau khoảng 2m cảnh giác xung quanh. Bỗng Trần Tinh mở miệng nói:
"Ngươi có thích nghe kể chuyện xưa không?"
"Ngươi có ý gì?"
"Không có ý gì, chỉ muốn kể chuyện xưa"
"Ngươi kể!"
Ơ quê nhà của ta, có một truyền thuyết, truyền thuyết nói rằng:
"Đã lâu lắm rồi không thể nhớ rõ được, có một nơi gọi là xứ sở Đại Quốc, xa xôi trong một ngôi làng nghèo nhỏ có một bà mẹ góa với công việc hàng ngày bán hàng ăn cho những nho sinh trong trường làng. Các nho sinh thường hay mua đồ ăn của bà mẹ góa. Bà mẹ góa có ba người con, một mình bà phải nuôi ba người vì chồng bà đã tử trận.
Bà có một người con gái tên Quỳnh năm nay vừa tròn 15 tuổi và có rất nhiều anh chàng nho sinh để ý. Quỳnh là cô gái xinh đẹp nhưng nhà cô lại rất nghèo những người yêu cô thực sự cũng rất nghèo không có tiền để sắm một cơi trầu để đến xin cưới cô.
Vì thế mà nàng đành ở vậy giúp mẹ bán hàng nuôi hai em nhỏ. Quỳnh là cô gái thùy mị, nết na có vẻ đẹp không phải cô gái nào trong vùng cũng có được. Quỳnh không chỉ đẹp về bề ngoài mà nội tâm tính cách của Quỳnh cũng được rất nhiều người yêu quý bởi cô chưa làm mất lòng ai bao giờ.
Quỳnh cũng rất có duyên bán hàng ngày nào Quỳnh bán hàng cũng hết sạch và không bao giờ bị ế. Có một chàng trai tên Giao một nho sinh thanh tú, lịch thiệp và học rất giỏi. Ngày nào chàng cũng đi qua và mua xôi của Quỳnh. Và rồi chàng đã si mê nàng từ lúc nào không hay.
Chàng đã mang theo quyết tâm phải gắng học thi đỗ làm quan để hỏi Quỳnh làm vợ. Quỳnh cũng đã có cảm tình với chàng và chỉ chàng ngỏ lời.
Nhưng trong trường cũng có một nho sinh con nhà quan của vùng mặc dù đã có vợ nhưng vẫn đem lòng si mê Quỳnh. Hắn cậy mình là con quan có chức có quyền nên luôn muốn chiếm đoạt nàng về làm vợ lẽ. Nhưng Quỳnh luôn tìm mọi cách để né tránh hắn, hắn rất bực và lợi dụng quyền lực của cha mà đem vàng bạc châu báu qua hỏi nàng nhưng Quỳnh và bà mẹ đã khôn ngoan từ chối.
Biết là từ chối khéo, dùng kế trì hoãn. Nhưng hai mẹ con chỉ mong sao chàng Giao kia hãy mau mau đem lễ vật đến hỏi, thế là xong.
Nhưng đó cũng chỉ là ước nguyện của hai người, sự thật thì vì không thể chờ đợi được cũng như sức ép của tên kia nên Quỳnh đã phải lên chùa đi tu.
Ở trong chùa, nàng không thể ăn uống được gì, ngoài cố gắng quên tất cả sự đời, dồn tất cả tâm huyết vào tiếng kinh, tiếng mõ. Vì quá đau buồn mà Quỳnh đã chết khô chết héo. Nhà chùa cảm động trước hành động, tình cảm của nàng. Họ đem xác nàng thiêu thành tro, để thổi hồn vào một bức tượng đồng trinh.
Một dúm tro tàn bay ra, rơi xuống bãi đất trống trước cổng chùa. Vài hôm sau, người ta thấy chỗ đó mọc lên một loài cây, có lá mà không có cành. Hoa lại có đặc điểm nở vào nửa đêm với màu trắng muốt hương thơm ngào ngạt. Người ta liền lấy tên nàng để đặt tên cho loài cây hoa đẹp này. Đó là hoa quỳnh."
"Ngươi muốn nói lên điều gì? Sao ta nghe không hiểu, nho sinh là gì? Quan là gì? Vua là gì? Còn có thiền sư cùng nhà chùa gì đó nữa??"
Trần Tinh cũng không trả lời, hắn cúi đầu như đang hồi ức lại chuyện cũ rồi nằm dài trên đất hai tay gác sau đầu cũng không nhìn Quỳnh Hoa:
"Ngươi nói người hữu tình thật sự có thể thành quyến thuộc không?"
"Ta không biết ngươi đang nói gì, nhưng ta cũng có thể cảm nhận được sự yêu thương sâu sắc của ngươi với một người phụ nữ, ta cũng không thể nói gì với ngươi vì ta chưa từng yêu ai, xin lỗi" Quỳnh Hoa nghĩ nghĩ nói
"Không có gì, ngươi không cần phải xin lỗi, ta chỉ xúc động một thoáng thôi, cám ơn ngươi đã nghe ta nói, được rồi đến giờ thay ca rồi ngươi trở về trước đi, một lát ta sẽ gọi Vũ Điệp các nàng" hắn quay đầu nói với Quỳnh Hoa, nàng cũng gật gật đầu rồi quay trở về ngủ, hắn nhìn nàng ly khai rồi nhìn lên tinh không. Trên tinh không hiện lên một gương mặt thiếu nữ đang cười đưa tay với hắn, hắn vươn tay cố nắm tay nàng, nhưng mọi thứ tan biến. Bất tri bất giác trên mặt hắn xuất hiện 2 hàng nước mắt. Rồi hắn nhẹ lẩm bẩm: " Phi Yến, ta rất nhớ nàng!"