Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 41: Chương 41




Lương Vân Tiên vẫn không nói gì, anh im lặng nhìn về phía đối diện, đợi Trần Long nói xong, anh mới dời mắt, bình tĩnh lên tiếng: "Chúng ta chắc chắn sẽ thắng."
Triệu Khôn không đồng tình: "Người anh em à, năm người chúng ta chưa từng chơi chung với nhau bao giờ, sao có thể so với người ta được?"
Cơ cấu tuyển chọn của môn bóng rổ cũng rất có lợi cho đội tuyển của trường: Tuyển chọn không chỉ phụ thuộc vào việc thắng thua của hai bên mà còn tính đến ai ghi được nhiều điểm hơn và ai thể hiện tốt hơn trong trận đấu. Giống như đội đỏ đấu với đội xanh, đội xanh thắng nhưng những người được lọt vào vòng trong không nhất thiết phải là toàn bộ đội viên của đội xanh mà còn có thể là người có biểu hiện xuất sắc trong trận đấu từ đội đỏ. Cái điều kiện "biểu hiện xuất sắc" có vẻ rất tế nhị.
Ai có tư cách quyết định một đội viên biểu hiện cực kỳ xuất sắc trong trận đấu chứ? Chỉ có thể là ban trọng tài.
Mà trọng tài là ai? Là nhóm mấy giáo viên thể dục.
Lúc này, ưu thế của việc quan hệ rộng thể hiện rất rõ ràng.
Nếu trọng tài nói ai thể hiện cực tốt thì người đó cực kỳ xuất sắc, hơn nữa chỉ cần đội tuyển trường tham gia thi đấu, bọn họ chưa từng thua trận nào. Mỗi trận thắng đều có cách biệt tỷ số lớn, nói bọn họ biểu hiện xuất sắc không có gì đáng trách. Do đó, mỗi trận đấu, giáo viên đều chọn cả nhóm đội tuyển vào vòng trong. Còn nhóm Lương Vân Tiên, bọn họ dùng thực lực đấu từng trận một, thắng một trận lại tan đội, lập đội khác đấu tiếp, đổ máu đổ mồ hôi, đấu đến chung kết, chỉ còn lại năm người họ.
Nếu xét về thực lực, mấy người bọn họ không thua kém ai, dẫu sao cũng đổ mồ hôi đổ máu leo lên, nhưng trên phương diện phối hợp mà nói, sự ăn ý giữa năm người bọn họ hầu như là con số không. Bởi bọn họ chưa từng cùng chơi chung trong các trận đấu, đột nhiên ép buộc túm tụm lại thành một đội ở trận chung kết, thế nên ngay cả Triệu Khôn cũng không ôm bất kỳ hy vọng nào với trận đấu tranh tài này.
Ba người còn lại cũng có cảm giác tương tự, chỉ là họ không nói ra mà thôi.
Lương Vân Tiên không nghĩ vậy, anh bình tĩnh phân tích: "Đội bên kia, số bảy là tiền đạo chính, số chín là tiền đạo phụ, số mười hai là trung tâm, số mười bốn là hậu vệ ghi điểm còn số bốn là hậu vệ dẫn bóng. Thực lực của số bảy mạnh nhất, chiếm vị trí mvp, số mười bốn giỏi ném ba điểm, còn ba người còn lại thực lực ở mức trung bình. Chúng ta chủ yếu phòng thủ số bảy và mười bốn là được."
Nghe Lương Vân Tiên phân tích, Triệu Khôn, Trần Long, Đinh Nhất Khải và Tiết Hạo Dương đều nhìn sang sân đối diện, mỗi khi anh nói đến ai, ánh mắt bọn họ tập trung vào người đó.
Lương Vân Tiên lại phân tích: "Người ném bóng đội bạn chắc là số mười hai, sức bật của cậu ta không tồi nhưng vẫn kém hơn một chút so với Trần Long."
Trần Long ngạc nhiên nhìn anh: "Sao cậu biết?"
Triệu Khôn, Tiết Hạo Dương và Đinh Khải đều dùng ánh mắt kinh ngạc khó tin nhìn Lương Vân Tiên.
Mặt Lương Vân Tiên không đổi sắc, anh nói: "Tôi đã xem qua các trận đấu cá nhân của họ, cũng đã phân tích các đặc điểm của thành viên bên đội tuyển trường. Thật ra năng lực của bọn họ không quá mạnh, hơn nữa chiến thuật lạc hậu, bảo thủ, thắng được chẳng qua do gặp may thôi."
Tiết Hạo Dương nói: "Có giáo viên thể dục bảo vệ là được rồi."
Đinh Nhất Khải khó tin nhìn Lương Vân Tiên: "Người anh em à, anh đỉnh phết."
Triệu Khôn cũng không mấy tin tưởng Lương Vân Tiên: "Cậu nói thành viên đội tuyển trường không đủ thực lực thì thôi đi, lại còn chê chiến thuật của người ta lạc hậu. Chiến thuật của bọn họ do giáo viên thể dục đưa cho, cậu giỏi hơn giáo viên thể dục chắc?"

Vẻ mặt Lương Vân Tiên nghiêm túc, anh nói mỗi ba từ: "Tôi làm được."
Triệu Khôn cười nhạt.
Giọng điệu Lương Vân Tiên cực kỳ chắc chắn: "Tôi chắc chắn sẽ dẫn theo các cậu chiến thắng."
Triệu Khôn thở dài: “Tự tin là tốt nhưng tự tin quá thì là trò hề."
Lương Vân Tiên nói thẳng: "Chưa bắt đầu trận đấu mà cậu đã cảm thấy mình không thắng nổi thì chiến thắng được mới là lạ ấy."
Triệu Khôn nghẹn lời, không đáp nhưng sắc mặt cậu ấy khá tệ.
Lương Vân Tiên không lùi bước, mặt anh không đổi sắc nhìn chằm chằm Triệu Khôn: "Nếu đã muốn đấu thì chơi cho cẩn thận. Không muốn thì rút lui sớm đi, tránh đừng ảnh hưởng đến sĩ khí của người khác."
Triệu Khôn sa sầm mặt: "Con mẹ nó cậu lặp lại lần nữa xem?"
Tình hình chiến sự có vẻ hết sức căng thẳng, Trần Long kịp thời đứng ra giảng hòa: "Thôi thôi, chỉ là một trận đấu tranh tài, cứ cố gắng hết sức là được. Thi thố số hai, tình bạn số một."
Lương Vân Tiên nói: "Cậu làm bạn với bọn họ nhưng bọn họ xem cậu là bạn sao? Cậu có thể đến được ngày hôm nay là do bản thân cậu đấu từng trận để đến, bọn họ thì sao? Cậu cam tâm không?"
Nháy mắt, Trần Long nín thở, cậu ấy không nói nữa, đôi môi nhếch lên, vẻ mặt tỏ vẻ không cam lòng.
Sắc mặt của Đinh Nhất Khải và Tiết Hạo Dương cũng không tốt lắm, hiển nhiên là không muốn nhượng bộ.
Lương Vân Tiên nói: "Cho nên đừng nói nhảm gì mà thi thố số hai, tình bạn số một nữa. Không có tình bạn, chỉ có cạnh tranh. Chúng ta muốn chiến thắng."
Lời này của anh giống như ấn một dấu ngọc tỷ thật mạnh vào tấu chương, bốn cạnh đỏ rực in dấu vào lòng mọi người, in xuống bốn chữ rõ ràng, rành mạch, ngay ngắn mà hào hùng: Chỉ cần chiến thắng.
Triệu Khôn nhéo má, không nói một lời liếc nhìn Lương Vân Tiên. Tuy trong lòng vẫn hơi bực nhưng cậu ấy đã nể phục Lương Vân Tiên rồi. Không nói cái khác, riêng khoản nâng cao sĩ khí này, cậu ấy kém xa Lương Vân Tiên.
Có một số người sinh ra đã là để lãnh đạo.
Do dự một lát, Triệu Khôn quyết định chủ động nêu ý kiến: "Cậu cảm thấy chúng ta làm cách nào mới thắng được?"

Lương Vân Tiên chỉ chờ mỗi câu này, anh nói: "Cậu chơi ở vị trí tiền đạo chính, Đinh Nhất Khải làm tiền đạo phụ, Trần Long cao nhất, cậu là trung tâm kiêm ném bóng." Thật ra năm người bọn họ không hề thấp, thấp nhất là một mét tám mươi ba, chẳng qua Trần Long cao to hơn người.
"Tiết Hạo Dương là hậu vệ ghi điểm, tôi sẽ là hậu vệ dẫn bóng." Sau đó Lương Vân Tiên bắt đầu phổ biến chiến thuật: "Trần Long và Tiết Hạo Dương phụ trách phòng thủ số bảy đội bạn, còn Triệu Khôn nhớ dán mắt vào số mười bốn, đừng cho cậu ta cơ hội ném ba điểm. Đinh Nhất Khải, nhiệm vụ của cậu rất đơn giản, cậu ở bên trên, lên cao, nâng điểm số, khi không biết chuyền bóng cho ai thì hãy chuyền cho tôi."
Thấy anh có thể nhớ hết tên cả bốn người, bọn họ không nghi ngờ nữa, thi nhau gật đầu nói: "Được."
Những gì cần nói đã nói hết, Lương Vân Tiên không nói nữa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía đối diện.
Hôm nay, anh muốn phá vỡ sự chuyên chế của đội tuyển trường, đánh tan ý nghĩ bảo thủ không muốn thay đổi đội hình, giống như một người đánh cá vậy. Ném một con cá da trơn vào những con cá mòi để k1ch thích cảm giác khát vọng sinh tồn và khủng hoảng.
Bởi vì, mục tiêu cuối cùng của họ không phải là đủ điều kiện tham gia cuộc thi mà là đánh bại các học sinh trung học Nhật Bản. Không vì lý do gì khác ngoài việc chứng minh rằng lớp trẻ Trung Quốc hăng say tiến bước, không gì ngăn cản nổi.
Lúc này, Triệu Khôn đột nhiên hỏi: "Cậu nói xem, nếu chúng ta thắng thật thì tất cả mọi người đều được chọn không?"
Giọng Lương Vân Tiên kiên quyết nói: "Tất nhiên là được."
Triệu Khôn nói: "Nhưng ai lọt vào vòng trong, ai không lọt đều do giáo viên thể dục quyết định."
Đinh Nhất Khải cũng hơi lo lắng: "Ai mà chẳng biết các giáo viên thể dục thiên vị? Nếu chúng ta cố gắng thi đấu đến mấy nhưng vẫn bị thiên vị thì thắng lợi cũng đâu có ích gì."
Trần Long và Tiết Hạo Dương thở dài.
Lương Vân Tiên nói: "Vậy thì quyết sống mái, chơi cho tới khi tinh thần bọn họ suy sụp, lòng tin sụp đổ và chủ động nhận thua."
Triệu Khôn: "Sau đó thì sao?"
Thật ra điều cậu ấy muốn hỏi là: Sau đó tất cả các thành viên đều được trúng tuyển chứ?
Nhưng Lương Vân Tiên đáp: "Sau đó chờ mang vinh quang về cho đất nước."
Triệu Khôn: "..."

Im lặng một lúc, cậu ấy không khỏi giơ ngón tay cái lên với Lương Vân Tiên: "Người anh em rất có khí khái."
Trần Long: "Sắp bắt đầu rồi."
Đinh Nhất Khải: "Nói thật, hiện tại tôi đã cảm thấy bản thân là anh hùng dân tộc rồi."
Tiết Hạo Dương: "Đội tuyển của trường là chướng ngại vật trên con đường trở thành anh hùng dân tộc của chúng ta."
Bên phía đông của sân, không khí đội tuyển trường vẫn thoải mái, sôi nổi, không ai bàn chiến thuật, không ai bàn trận đấu, cũng không ai phân tích cầu thủ đối phương, họ chỉ ngồi bên lề trò chuyện phiếm, tụ tập pha trò cười đùa.
Thậm chí, hai huấn luyện viên của đội trường còn khoanh tay trò chuyện với một giáo viên thể dục khác cũng là trọng tài chính của trận này.
Tất cả mọi người đều thả lỏng, trừ đội trưởng đội tuyển trường - Chu Lạc Trần.
Cậu ta sớm đã lọt vào vòng trong, theo lý thuyết không có gì phải lo lắng nhưng tình huống thực tế không phải như vậy. Cậu ta lo Lương Vân Tiên sẽ được chọn, lo lắng anh sẽ quay về đội tuyển trường. Từ lúc biết Lương Vân Tiên đăng ký tham gia thì cậu ta đã bắt đầu sốt ruột.
Trong tất cả học sinh ở trường, chỉ mình cậu ta biết chuyện Lương Vân Tiên mắc bệnh. Tuy không biết anh bị bệnh gì nhưng không khó đoán từ việc anh đã từ bỏ bóng rổ và chưa bao giờ tham gia các hoạt động thể thao, ắt đó là một căn bệnh rất khó chữa khỏi, thậm chí gây nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không, anh chắc chắn sẽ không lừa Lục Vân Đàn.
Bởi vậy, cậu ta không tài nào nghĩ ra, Lương Vân Tiên sẽ đăng ký tham gia cuộc thi, là vì anh thực sự không sợ chết hay vì anh đã khỏi bệnh?
Song dù là lý do gì thì cậu ta cũng không hy vọng anh quay lại sân tranh tài.
Năm cầu thủ chuẩn bị ra sân đã cùng nhau trò chuyện, không hề có cảm giác hồi hộp trước trận đấu, cứ như đã nắm chắc được chiến thắng trong tầm tay.
Chu Lạc Trần vô cảm đi tới trước mặt những người này, nghiêm túc cảnh cáo bọn họ: "Hãy cảnh giác một chút, trận này không dễ chơi đâu."
"Không đến mức đó chứ?" Chàng trai mặc áo số bảy nhìn thoáng qua đội hình đối diện: "Những người này trông thế thôi."
Số mười bốn do dự: "Nhưng tôi nghe nói Lương Vân Tiên đỉnh lắm, thẳng tiến một đường, không thua trận nào."
Số bốn cười khinh thường: "Gặp may là được."
Chu Lạc Trần tức đến bật cười: "Cứ chơi một trận đi rồi cậu sẽ biết cậu ta có dựa vào vận may không."
Số mười hai nói: "Tôi thật sự không thấy cậu ta mạnh chỗ nào."
Chu Lạc Trần không chút lưu tình đáp: "Mình cậu ta hạ bốn cậu cũng không thành vấn đề."

Vẻ mặt số mười hai hơi khó coi.
Số chín nhanh chóng đổi chủ đề: "Một đội có năm người, chỉ có mình cậu ta giỏi cũng vô dụng."
Chu Lạc Trần: "Cậu cảm thấy người có thể thắng thẳng một đường vào đến chung kết sẽ kém cỏi lắm ư?"
Số chín nghẹn lời.
Số bốn phản bác: "Đội trưởng, cậu không thể nâng cao người khác, hạ thấp sĩ khí đội mình chứ?"
Trong ánh mắt của bốn người còn lại đều lộ ra sự không phục và oán trách.
Chu Lạc Trần bất đắc dĩ, đang định cất lời thì cách đó không xa đột nhiên vang lên một giọng nữ: "Ba người các cậu nhanh chân lên một chút! Nhanh chân lên! Sắp bắt đầu trận đấu rồi!"
Cậu ta ngước mắt lên, bắt gặp Lục Vân Đàn.
Cô cầm đầu chạy trước, theo sau cô là hai nam một nữ.
Bốn người bọn họ đều chạy từ tòa giảng đường cấp ba sang.
Tới Tây Dương đúng là mập nhưng yếu, cậu ấy còn không bằng Lý Nguyệt Dao chạy sau cùng, vừa chạy vừa thở hồng hộc: "Bang chủ, cậu, cậu chờ tớ một chút."
Bang chủ không đợi cậu ấy, càng không nhìn sang chỗ khác, cô như một làn khói chạy đến sân bóng rổ. Thấy Lương Vân Tiên, Lục Vân Đàn hô to: "Mọt sách ơi!"
Chu Lạc Trần nhíu mày, cậu ta nghiến chặt răng, sau khi rời mắt thì sầm mặt nói với các thành viên khác: "Cho dù thế nào cũng phải để mắt tới Lương Vân Tiên cho tôi."
Cả số bốn phụ trách dẫn bóng và huấn luyện viên trên sân cũng thắc mắc: "Không cần để ý đến bốn người còn lại?"
Chu Lạc Trần nói: "Chỉ cần ép chết cậu ta, bốn người kia không sống nổi."
Cậu ta nói tiếp: "Cậu ta phải chết, nếu không người chết là chúng ta."
"Dù dùng mọi thủ đoạn cũng phải ép chết cậu ta."
Số bốn khịt mũi: "Có cần thiết phải không từ thủ đoạn không? Chơi với bọn họ không cần phải nặng tay đâu?"
Chu Lạc Trần: "Sợ cái gì, chẳng lẽ trọng tài chính thổi phạt cậu được à?"
Số bốn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Cũng đúng."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.