Nghe Nói Cô Còn Yêu Nàng

Chương 17: Không Người Nào Có Thể Chia Cắt Chúng Ta Lần Nữa





—— À, Tiểu Nhan, cậu nghĩ thế nào?
Tiêu Nhược Yên dùng nụ cười kinh điển nghiến răng nghiến lợi nói lời này, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào Nhan Chỉ Lan không chớp.
Các loại mũi tên lạnh lùng bắn "vù vù vù" về phía nàng.
Tiểu Nhan:...
Tuyệt đối không nghĩ tới.
Nàng đã giấu mặt sau nồi lẩu rồi mà còn vô tội bị cuốn vào chiến trường như vậy.
Tiêu Nhược Yên cũng là một người thông minh, một câu nói, không chỉ ném ra củ khoai nóng hổi, mà còn chuyển sự chú ý của Lão Đại và Lan Lan sang Nhan Chỉ Lan.
Câu hỏi kiểu này...!Người bình thường hỏi cũng không sao, có thể là trêu ghẹo hoặc là hiếu kì đùa giỡn đơn thuần, nhưng nếu là người yêu hỏi thì giống như sau khi mây mưa rồi hỏi một câu —— Thế nào, thân ái, tớ có tuyệt không, có khác biệt không?
Lão Đại là người từng trải, cô ấy phải lau mồ hôi thay Tiểu Nhan, cái này phải trả lời cẩn thận.
Đôi mắt hưng phấn của Lan Lan ở bên cạnh sáng như chuột ăn mật ong.
Ba cặp mắt đảo qua, muốn trốn cũng không được.
Rốt cuộc Nhan Chỉ Lan cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt ửng hồng ngượng ngùng nhìn Tiêu Nhược Yên.
Ánh mắt đó...!quả thực làm cho người khác muốn tan chảy.
Tiêu Nhược Yên cảm thấy trái tim mình như bị bàn tay của ai đó nhẹ nhàng trêu chọc, cô cảm thấy mình không biết cố gắng, sự tức giận trong lòng bị ánh mắt của Tiểu Nhan hóa thành hư không.
Lão Đại cười trộm, mặt ác trong lòng Lan Lan hò hét.
—— Thực tiễn sẽ cho ra câu trả lời chính xác, đừng trả lời, hôn cậu ấy đi, lập tức đi thuê phòng!
Nhan Chỉ Lan cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói: "Tớ còn chưa thử qua, làm sao biết được."
Ánh mắt của Tiêu Nhược Yên cũng mềm mại, cô liếm liếm môi: "Vậy cậu hãy rửa mắt mong chờ đi."
Lão Đại:???
Lan Lan:!!!
Những người làm âm nhạc đều...!tự tin bức người như vậy sao???
Tiểu Nhan không thể ngẩng đầu lên được nữa.
Lan Lan dùng tay khép hờ, kích động: "Wow, nóng quá!"
Mặc dù cô ấy ồn ào náo nhiệt, nhưng dù sao vẫn là một thiếu nữ ngoan ngoãn chưa từng trải qua tình dục, lời nói này làm cô ấy nhanh chóng phản ứng lại.
Lão Đại cười quan tâm: "Lão Nhị, có muốn một mâm bổ thận không?"
......
Trong lúc vui cười đùa giỡn, dường như đã thực sự trở về thời trung học.
Lúc đầu mọi người muốn uống chút bia, sau đó thuê tài xế lái xe, nhưng Nhan Chỉ Lan không đồng ý: "Để A Yên lái xe đi, chúng ta uống bia."
Lan Lan cười, mặt mày hớn hở: "Cái gì mà để A Yên lái xe đi, cậu biết bao tử của cậu ấy không tốt nên cố ý không cho cậu ấy uống chứ gì?"
Cô ấy cũng vô tình phát hiện ra Tiêu Nhược Yên mang rất nhiều thuốc trở về, sau đó mới biết được Lão Nhị đã bị bệnh bao tử suốt mấy năm nay.
Trước đây, lá lách và dạ dày của Tiêu Nhược Yên có chút không ổn, nhưng không giống như bây giờ.
Khi đó, cô thường xuyên uống thuốc bao tử nên thường ngày Nhan Chỉ Lan quản cô rất nghiêm, không thể ăn đồ lạnh, không thể ăn đồ cay.
Khi đó, Lan Lan còn cảm thấy Tiêu Nhược Yên rất kỳ quái, nhưng sau khi nghe Tiểu Nhan nói xong, Lan Lan rất lo lắng, sợ Lão Nhị sẽ phát điên.
Thật không ngờ Tiêu Nhược Yên chỉ vui vẻ để nàng trông coi, nói không ăn liền không ăn.
Những cảnh mà Lão Đại nhìn thấy còn kính bạo* hơn.
(*Kính bạo - 劲爆: Một thuật ngữ xuất phát từ quảng cáo của KFC, ám chỉ một cái gì đó vừa mát mẻ vừa rực rỡ, vừa phong cách vừa tiên phong.)
Đó là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Nhan Chỉ Lan nổi giận với Tiêu Nhược Yên.
Giờ học Thể Dục, Lão Đại trốn học trở về, vốn dĩ muốn trở về ký túc xá ngủ một lát, lười biếng xem ipad.
Ai biết Tiêu Nhược Yên và Nhan Chỉ Lan còn trở về sớm hơn, nghe âm thanh có vẻ như đang cãi nhau.
Lão Đại lén mở cửa ra.
Trong ký túc xá.
Nhan Chỉ Lan quấn mình trong chăn, xoay người không thèm nhìn Tiêu Nhược Yên, Tiêu Nhược Yên đứng bên cạnh nàng với vẻ mặt bất lực.
"Tớ rất tức giận."
Nhan Chỉ Lan tức giận nói: "Cậu cũng không dỗ được."
Ôi chao?
Đây là lần đầu tiên Lão Đại nhìn thấy một Tiểu Nhan "không hiểu chuyện" như vậy.
Ở trước mặt người ngoài, Tiểu Nhan là nữ thần tài trí dịu dàng, bình thường mọi người đều thích nói chuyện và nhận lời khuyên từ nàng.
Đối với ai nàng cũng đều mỉm cười nhẹ nhàng thì thầm, chưa từng nhìn thấy nàng như vậy.
Tiêu Nhược Yên đưa tay lên, sờ sờ tóc nàng: "Tớ biết rồi, sau này tớ sẽ không ăn nữa.
Hôm nay sau khi tập luyện xong, hơi mệt, Vương Nhất đưa cho tớ, tớ nhận ngay lập tức."
Không nhắc đến chuyện này thì không sao, nhắc tới Vương Nhất, Tiểu Nhan càng tức giận hơn.
Cô gái với đôi chân dài miên man, bình thường không thích mặc đồng phục, chỉ thích mặc váy gợi cảm, nhất định luôn dòm ngó A Yên của nàng.
Nàng biết.
"Lấy cớ."
Thân thể của Nhan Chỉ Lan bực bội di chuyển, con người dịu dàng này thậm chí nỗi giận cũng mang vẻ nũng nịu: "Cậu ấy bảo cậu ăn cậu liền ăn, cậu ấy là gì của cậu? Tớ vẫn luôn dặn cậu không được ăn, hôm qua vừa mới đau dạ dày, cũng không thèm nhớ chút nào, cậu là trẻ con à?"
Tức giận phàn nàn giống như máy hát.
Tiêu Nhược Yên nghe vậy thì bật cười, sao đang nói chuyện ăn uống mà Tiểu Nhan lại tự mình ăn giấm rồi?
Cô cúi xuống, ôm lấy người đáng yêu đang quấn mình trong chăn, nói nhỏ: "Tớ là trẻ con, trẻ con của một mình cậu."
...
Sau đó, chính là một số hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
Trong thoáng chốc, Trương Vi nhìn Tiêu Nhược Yên và Nhan Chỉ Lan.
Tiêu Nhược Yên cười theo: "Hôm nay vui vẻ, uống một chút đi."
Nhan Chỉ Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô: "Từ hôm hôn lễ của Lão Đại đến giờ cậu đều vui vẻ, vui vẻ mấy ngày rồi?"
Cô giáo Nhan tàn nhẫn vô tình đến mức nào!
Cuối cùng vẫn không cho cô uống, Lan Lan và Trương Vi đều là người một nhà, Nhan Chỉ Lan không cần quan tâm đến chuyện mặt mũi.
Nàng trực tiếp cầm lấy cái ly từ trong tay Tiêu Nhược Yên, rót nước ấm cho cô.
Tiêu Nhược Yên nhận lấy, tràn đầy ngọt ngào uống một ngụm.
Cô cảm thấy giác quan thứ sáu của Tiểu Nhan vẫn chính xác như vậy.
Đúng vậy, dạ dày của cô quả thực không tốt.
Mấy năm nay, một mình phiêu bạt ở bên ngoài, cô cũng không chú ý nhiều như vậy.
Mấy năm đầu là ăn cơm cũng không để ý, bữa sáng căn bản đều là trên đường chen chút xe buýt và tàu điện ngầm vừa đi vừa ăn, dạy dày thường xuyên co rút.
Giai đoạn sau đó, năng lực của cô được cấp trên công nhận, sau khi làm Giám đốc Âm nhạc, các loại xã giao ngày càng nhiều.
Trước khi trở về, cô vừa đi bệnh viện kiểm tra, dạ dày thối nát, bác sĩ nhiều lần cảnh cáo cô phải ăn cháo nhiều thêm và chăm sóc thật tốt.
Sau khi uống nước xong, Tiêu Nhược Yên ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Nhan Chỉ Lan, trái tim của cô rung động, có chút ngượng ngùng.
Lan Lan và Trương Vi nhìn nhau, đều nở nụ cười.
Mọi người trò chuyện với nhau, khó tránh khỏi bàn đến chuyện cũ của bạn học cấp ba.
Lão Đại là người có nhiều mối quan hệ nhất, cô ấy uống một ngụm bia cảm thán: "Còn nhớ lớp phó Tô Tuyết của lớp chúng ta hồi cấp ba không? Tớ nghe nói cậu ấy đã kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học, sau đó lại ly hôn với tốc độ ánh sáng, bây giờ mang theo một đứa bé, cuộc sống không tốt lắm."
Lan Lan gật đầu: "Tớ biết cậu ấy, mấy ngày trước còn thấy cậu ấy dẫn theo một đứa bé ở Quảng trường Minh Châu.
Ôi chao, thay đổi nhiều rồi, người mập hơn nhiều, tiều tụy hơn nhiều, không còn phấn chấn như chúng ta trước đây."
Trương Vi: "Ừm, nghe nói chồng của cậu ấy là bạn cùng lớp đại học, bốn năm bên nhau tình cảm rất tốt nên mới kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp.
Kết quả sau này hình như là ở đơn vị công tác, chồng của cậu ấy đã đi quá giới hạn."
Lan Lan có chút tức giận, nhưng cũng bất lực: "Đây là chuyện bình thường, trong xã hội ngày nay, chung thủy thật sự quá ít.
Nhưng cũng có người nói rằng, đây là biểu hiện của sự phát triển và tiến bộ của nhân loại, tự do yêu đương.
Cuộc đời ngắn ngủi lắm, sao cứ phải trói buộc vào một người, muốn làm gì thì cứ làm, cậu nói có đúng không, Lão Nhị?"
Cô nhìn qua Tiêu Nhược Yên, Tiêu Nhược Yên đang cúi đầu lột tôm.
Cô cắt nhẹ, vạch tôm ra, tôm khô sạch sẽ: "Cậu vừa nói gì?" Cô liếc nhìn Lan Lan, nâng tay đưa tôm lên miệng Tiểu Nhan: "Ăn nhiều một chút."
Nhan Chỉ Lan hé miệng ăn, tươi cười với cô: "Ngon lắm, tớ muốn nữa."
Lan Lan:...

Trương Vi:...
Hai người này đủ chưa vậy?
Hở ra là ở đây tra tấn bọn họ, sao không đi thuê phòng luôn đi???!!!
"Tớ hỏi cậu, Lão Nhị, cậu bỏ bọn tớ đi nhiều năm như vậy, ở bên kia, với ngoại hình này của cậu." Lan Lan uống một hơi cạn sạch, sắc mặt đỏ bừng: "Nhất định có rất nhiều người theo đuổi."
Vừa mới ăn tôm, vẻ mặt của Nhan Chỉ Lan trở nên nghiêm túc, nụ cười trên môi tắt dần, nàng nhìn Tiêu Nhược Yên.
Tiêu Nhược Yên vẫn cúi đầu lột tôm cho nàng.
Cô cảm thấy Tiểu Nhan quá gầy, việc đầu tiên sau khi trở về chính là muốn vỗ béo người: "Có theo đuổi."
Đây là sự thật, nếu cô nói không có thì là giả dối.
Tiêu Nhược Yên: "Tớ bận rộn công việc, không quan tâm đến chuyện này lắm."
Đây cũng là sự thật.
Nghe xong, Lan Lan híp híp mắt: "Không quan tâm? Cậu cũng sắp 30 tuổi rồi, không phải là lãnh cảm đó chứ?"
Trong lòng cô ấy lo lắng cho Tiểu Nhan.
Người đã khao khát được ngủ suốt mười năm trời, đừng nói chưa được ngủ đã khiếm khuyết rồi.
Tiêu Nhược Yên cau mày, cho Lan Lan một ánh nhìn chết chóc: "Tại sao tớ phải thảo luận chuyện này với một người độc thân từ trong trứng như cậu chứ?"
Lan Lan bị đả kích nặng nề, nắm lấy tay của Lão Đại: "Ô ô, cậu ấy khinh bỉ tớ.
Lão Đại, cậu phải trút giận cho tớ."
Trương Vi xoa xoa mái tóc của Lan Lan, thở dài: "Lão Nhị nói đúng, sau khi trở về sớm muộn gì người ta cũng nếm được hương vị, cậu gấp gáp cái gì?"
Lời nói của người từng trải làm cho Tiêu Nhược Yên và Nhan Chỉ Lan có chút xấu hổ, Tiêu Nhược Yên nghiêng đầu đi, giả vờ ngu ngốc nghe không hiểu.
Không biết Nhan Chỉ Lan nghĩ đến điều gì, nàng cúi đầu xuống, biểu cảm rất phong phú.
Dưới góc nhìn của Lan Lan và Lão Đại.
Hiện giờ là nhìn thấy khóe miệng của nàng điên cuồng cong lên, sau đó là thân thể run lên, giống như không kìm được mà cười trộm, cuối cùng hình như nàng nhận ra như vậy không tốt lắm nên cố nén cười, chững chạc đàng hoàng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt "chính nghĩa" nhìn Lão Đại và Lan Lan.
Lần này, đừng nói là Lan Lan, ngay cả Lão Đại cũng không thể nhìn được nữa.
Trương Vi nhìn Nhan Chỉ Lan, cười như không cười, hỏi: "Lão Tứ, bọn tớ nói sau khi trở về Lão Nhị nếm được một chút hương vị sẽ không lãnh cảm, cậu ở đó vui vẻ cái gì?"
Nhan Chỉ Lan:...
Lan Lan: ^ 0 ^
Còn chưa kịp trả lời.
Cửa bị gõ vang, ngoài cửa ông chủ cười nịnh nọt: "Đồ ăn thế nào? Có muốn gọi thêm không? Muốn gọi thêm rượu không?"
Tiêu Nhược Yên đút miếng tôm cuối cùng vào miệng Nhan Chỉ Lan, lau lau tay: "Tớ đi hát một bài."
Dù sao cũng đã đồng ý với ông chủ.
Đừng nhìn quán lẩu này mở trong khu vực trường học, ông chủ rất chú trọng đến chất lượng tổng thể và trang trí.
Sân khấu biểu diễn trong đại sảnh không phải bài trí cho có hình thức, thậm chí thỉnh thoảng anh ta còn bỏ rất nhiều tiền để mời ban nhạc đến đây.
Thiết bị âm thanh đều do anh ta nhờ bạn bè chuyên môn tuyển chọn, toàn bộ sân khấu cũng theo phong cách Trung Quốc, ánh đèn và không khí phóng khoáng, mang đậm màu sắc phương Đông.
"Này, áo khoác của tớ đâu?"
Tiêu Nhược Yên chuẩn bị đi vào đại sảnh mới phát hiện áo khoác của mình bị mất.
Cô vừa nhìn Nhan Chỉ Lan vừa nói lời này, Lan Lan và Lão Đại ở bên cạnh cười trộm.
Tiểu Nhan vô cùng bình tĩnh, nàng đá vào ghế của Lan Lan: "Lão Tam, áo khoác của A Yên đâu?"
Lan Lan:???
What???
Tiêu Nhược Yên biết rõ cô gái nhỏ nhà mình thế nào, cô cưng chiều lắc đầu, tiện tay cầm lấy áo khoác ngoài mặc vào.
"Chờ một chút."
Nhan Chỉ Lan gọi cô lại, dù sao cũng chuẩn bị lên sân khấu, mặc dù không cần trang điểm, nhưng vừa rồi ăn lẩu đã trôi son.
Nàng lấy thỏi son trong túi ra: "Để tớ thêm cho cậu."
"Ừm."
Tiêu Nhược Yên gật đầu, quay đầu lại một cách tự nhiên.
Nhan Chỉ Lan cũng đứng lên, cầm lấy son môi.
Nàng nhìn vào mắt Tiêu Nhược Yên, mỉm cười, miêu tả đường viên môi cô một cách nhẹ nhàng và tinh tế.
Hai người rất gần nhau.
Ánh mắt của Tiêu Nhược Yên có chút không tự nhiên, nghiêng nghiêng mặt đi, Nhan Chỉ Lan lại đưa tay giữ cằm cô, nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: "Đừng nhúc nhích."
Vốn là việc tô son rất tự nhiên rất đơn thuần.
Lan Lan che mặt lại, bắt đầu tưởng tượng.
Sau một đêm mây mưa, Tiêu Nhược Yên bị trôi son, Nhan Chỉ Lan ôm lấy cô, cười nói: "Để tớ thêm cho cậu."
Khóe mắt của Tiêu Nhược Yên cong lên, cô cười xấu xa, vòng tay ôm lấy eo thon của nàng, đè người lên ghế sô pha: "Thêm cái gì?" Cô có thể hạ thấp giọng nói dụ hoặc mập mờ, thì thào hơi thở mập mờ vào tai Tiểu Nhan: "Không cần." Cơ thể của nàng từ từ dời xuống: "Dù sao cũng sắp nở hoa, đừng nhúc nhích."
......
"Này, cậu đang nghĩ gì thế?"
Lão Đại đá cho Lan Lan một cước, vẻ mặt ghét bỏ: "Làm gì mà cười dâm tà như vậy, đi thôi, vào đại sảnh, mọi người đều đi hết rồi."
Lan Lan:...
Trong đại sảnh.
Ông chủ sân khấu trước, anh ta cầm micro cười nói với mọi người dưới sân khấu: "Hôm nay tôi rất vui, mời được một người bạn cũ, cũng là cựu học sinh ***** của chúng ta, nhiều bạn ở đây phải gọi người đó là đàn chị."
Tiêu Nhược Yên khoanh tay đứng ở phía dưới lạnh lùng nhìn ông chủ.
Khán giả vỗ tay, trong thời đại xem trọng ngoại hình này, mọi người đều nhiệt tình như vậy.
Dù sao đa phần đều là học sinh.
Tiêu Nhược Yên chọn một bài hát nổi tiếng "Tôi yêu cô ấy."
Sức hút của cô luôn rất tốt, theo lời của sư phụ, đây là mị lực từ trong bụng mẹ, chỉ cần cô đứng ở đâu, ở đó chính là tiêu điểm.
Tiêu Nhược Yên tôn trọng mỗi khi ca hát, dù là sân khấu chuyên nghiệp hay là sân khấu biểu diễn thế này, cô đều rất nghiêm túc.
Hai tay che micro, Tiêu Nhược Yên nhắm mắt lại, môi son bật ra tiếng hát bi thương.
—— Sự ngông cuồng của cô ấy vẫn lưu lại trên một toa xe nào đó.
Cơn gió thoáng qua ga tàu còn nặng nề hơn cả ký ức.
Cả thành phố vẫn đang chờ đợi tôi.
Những yêu thương ấy vẫn đang phiêu lãng ở chốn này.
Điều tiếc nuối nhất đối với cô ấy chính là ngày chia tay hôm đó.
Tôi không thể ngăn được những giọt lệ tuôn trào nơi khóe mắt.
Nếu có thể quay lại khoảnh khắc đó, tôi sẽ không khóc.
Để cô ấy biết rằng tôi vẫn có thể sống tốt.
......
Âm nhạc có thể chứa đựng cảm xúc của con người.
Ca sĩ hay nhất, một bài hát, có thể thiêu đốt bao người cùng chung ký ức.
Tiêu Nhược Yên mở mắt ra, đôi mắt trắng đen rõ ràng có chút sương mù.
Cô nhìn Nhan Chỉ Lan đang đứng ở phía trước trong đám đông, mỉm cười nhìn cô, đôi mắt cũng đỏ hoe.
Dòng lệ lạnh lẽo lăn dài trên má.
Bài hát này, quả thực đã đặc tả lúc hai người cách xa nhau.
Là lỗi của cô.
Tiêu Nhược Yên luôn oán hận bản thân mình.
Nếu như lúc đó cô kiềm chế một chút...
Năm lớp 12, hai người đã đồng ý, muốn cùng nhau chọn một trường đại học âm nhạc.
Bất cứ ai đã trải qua kỳ thi đại học đều biết năm đó khó khăn đến mức nào, mỗi học sinh đã nỗ lực như thế nào vì ngày mai.
Hai người cũng mệt, nhưng rất vui.
Chỉ vì hai người có chung một ước mơ.
Lên đại học, có nghĩa là hai người đã trưởng thành, thậm chí mỗi đêm Tiêu Nhược Yên đều ôm Nhan Chỉ Lan, thủ thỉ: "Đến lúc đó chúng ta có thể thuê phòng ở bên ngoài, có nhà của riêng mình, chúng ta không cần phải lén lút nữa."
Thời đại này, có rất nhiều người yêu cùng giới, tình cảm của hai người rất chân thành, hai người chưa bao giờ làm tổn thương bất kỳ ai.
Nhưng hai người không thể nhìn thấy ánh sáng.
Tiêu Nhược Yên và Nhan Chỉ Lan ở trường học phải chịu đựng rất nhiều, hai người nóng lòng muốn có một tổ ấm của riêng mình.
Vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Nhan Chỉ Lan, ban ngày, ký túc xá 417 tổ chức sinh nhật cho nàng.
Buổi tối, Tiểu Nhan nói muốn đi ngắm sao, đương nhiên Tiêu Nhược Yên đồng ý với nàng, cưng chiều nàng.
Bầu trời sao hôm đó đặc biệt đẹp.
Dưới ánh trắng sáng, Tiêu Nhược Yên ôm chặt lấy Nhan Chỉ Lan, cũng chỉ có trong đêm tối, hai người mới có thể không cần phải che đậy và kiềm chế bản thân.
Cô khẩn trương lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra.
Đó là chiếc nhẫn do chính tay cô thiết kế, cô biểu diễn rất nhiều lần để dành dụm tiền mới có được.

Dưới đáy nhẫn là một chữ Y được khảm từ những viên kim cương vỡ, phía trên những viên kim cương cũng có trái tim mờ mờ.
Từ đầu đến cuối Nhan Chỉ Lan đều luôn mỉm cười nhìn cô, ánh sáng ấm áp trong mắt còn đẹp hơn cả ánh trăng.
Nàng tựa đầu vào trong ngực của Tiêu Nhược Yên, lắng nghe nhịp tim đập mạnh của cô: "Lúc trước có thời gian cậu lén ra ngoài, nói là dạy cho học sinh, thì ra là lừa tớ đi làm nhẫn à?"
Nhịp tim của Tiêu Nhược Yên đập như sấm: "Cậu có thích không?"
Trong lòng cô, chiếc nhẫn là vật rất có cảm giác nghi thức.
Cả đời này, có lẽ cô không thể cho Tiểu Nhan một "hôn nhân" trên danh nghĩa và một tờ giấy đăng ký kết hôn.
Vì vậy, đối với Tiêu Nhược Yên, chiếc nhẫn không chỉ là một vật, mà còn là một lời hứa.
Cô yêu nàng.
Có thể có người sẽ nói rằng, tình yêu của thời niên thiếu giống như gió thoảng, đung đưa không ngừng.
Nhưng Tiêu Nhược Yên hiểu được tấm lòng của nàng, đối với cô, tình yêu thời niên thiếu là oanh oanh liệt liệt, là khắc cốt ghi tâm, là không bao giờ thay đổi.
Nhan Chỉ Lan vòng tay ôm eo cô: "Tớ rất thích, cám ơn cậu, A Yên."
Nàng sẽ đeo nó cả đời.
Khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên đỏ bừng dưới ánh trăng, cô ôm Nhan Chỉ Lan, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng: "Người ta tặng quà sinh nhật cho cậu, nói một tiếng cám ơn là xong rồi hả?"
"Vậy cậu muốn gì?" Nhan Chỉ Lan biết rõ còn hỏi, nhìn cô với đôi mắt sáng như trăng.
Một lát sau, nàng nghiêng người về phía trước, Tiêu Nhược Yên cười nhắm mắt lại.
...
18 tuổi, là độ tuổi làm người ta dễ xúc động.
Tưởng tượng tương lai tràn đầy hi vọng cùng nhau, hương hoa hạnh phúc thoang thoảng nơi chóp mũi, hương vị làm cho người ta say đắm.
Nhưng hiện thực luôn tàn nhẫn như vậy.
Bình minh vừa ló dạng, đã bị nghiền nát một cách tàn nhẫn.
Cảnh tượng ngày hôm đó bị học sinh đi ngang qua dùng điện thoại chụp lén.
Ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao, nghênh đón hai người là cơn giận dữ của người nhà, còn có tiếng thở dài của giáo viên trong văn phòng.
"Này, hai đứa trẻ có thành tích xuất sắc như vậy, sao có thể trở thành đồng tính được?"
Tách ra, nhất định phải tách ra...
Người lớn cứ cứng rắn như thế, mà khi đó hai người vẫn là những đứa trẻ không rành thế sự, không thể đánh trả.
Tiêu Nhược Yên và Nhan Chỉ Lan bị chia cắt, hai người đỏ mắt đứng từ xa nhìn nhau, bị ép buộc chia tay.
Từ đó về sau, ngày ngày Tiêu Nhược Yên phải đối mặt với tiếng khóc của Hứa Niệm, sự im lặng của Tiêu Hách, trong nhà đầy khói mù.
Cô bắt đầu bị "giám sát."
Tim của Hứa Niệm không được tốt, trước đây đã trải qua một ca phẫu thuật lớn, ba phần rưỡi màng tim được thay bằng hai van nhân tạo, một van khác đang được chữa trị.
Bà ấy không thể chịu được dạng kích thích này, khóc lóc yêu cầu Tiêu Nhược Yên đồng ý cách xa nàng.
Tiêu Nhược Yên cắn môi cúi đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cô ở nhà một mình, cả tuần không ăn không uống.
Cô nhớ Tiểu Nhan, rất nhớ rất nhớ.
Cô biết gia cảnh của Tiểu Nhan không giống với cô, từ nhỏ đến lớn, ba nàng đã vô cùng nghiêm khắc với nàng, trước đó chị gái của nàng đã nói rõ ràng là không chấp nhận cho hai người ở bên nhau.
Trong đầu cô đều là hình ảnh Nhan Phong tát Nhan Chỉ Lan một cái thật mạnh trước mặt thầy cô và tất cả mọi người.
Cái tát đó rất mạnh, toàn bộ khuôn mặt của Tiểu Nhan đều bị đánh lệch đi.
Nhưng một người bình thường luôn hiền lành như vậy lại cố chấp cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào Nhan Phong: "Con không làm sai."
......
Buổi tối.
Tiêu Nhược Yên khẽ đặt tay lên trái tim mình, rơi lệ lẩm bẩm.
—— Tiểu Nhan, lòng tớ lại đau, có phải cậu đang khóc không?
Sau đó nữa.
Đến khi Tiêu Nhược Yên trở lại trường học, Tiểu Nhan đã rời đi.
Người tới gặp cô là Nhan Chỉ Y.
Nhan Chỉ Y không còn sắc bén như lần trước gặp mặt nữa, cô ấy trông hơi tiều tụy: "Em gái của tôi đã đồng ý đi du học."
Tiêu Nhược Yên cúi đầu, sắc mặt trắng bệnh, không nói một lời.
Nhan Chỉ Y nhìn cô gái trước mặt.
Cô ấy biết Tiêu Nhược Yên theo con đường âm nhạc, trước đó bí mật quan sát, cô là một cô gái vô cùng kiêu ngạo.
Cô ấy cũng biết gia đình của cô, biết rõ nên nói cái gì để làm cho cô hết hi vọng: "Đây là thái độ của gia đình chị, cũng là thái độ của em gái chị.
Hai đứa không có tương lai, rời xa nhau đi."
Tiêu Nhược Yên cúi đầu, không muốn khóc ở trước mặt cô ấy, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Nhan Chỉ Y tàn nhẫn nói: "Cứ như vậy đi, hai đứa đừng liên lạc với nhau nữa."
Cũng không liên lạc với nhau được.
Thủ đoạn của ba cô ấy, cô ấy biết rõ.
Nếu ông ấy thực sự muốn chia cắt hai người, dễ như trở bàn tay.
Mấy ngày qua, Nhan Chỉ Y sắp sụp đổ.
Trong nhà loạn cả lên, cô ấy không ngờ rằng, em gái ngày thường dịu dàng hiền lành ngoan ngoãn vâng lời ba lại có thể cố chấp và quật cường như vậy.
Nhan Phong tức giận đến mức cao huyết áp, chỉ vào Nhan Chỉ Lan: "Tách ra, nhất định phải tách ra!!!"
Nhan Chỉ Lan cắn môi nhìn ông ta.
Nhan Phong: "Con muốn chọc ba tức chết phải không? Con là con gái, sao có thể thích con gái được? Đây là đồng tính luyến ái, là biến thái.
Con nói thật với ba đi, có phải là con bị áp lực quá không, hay là thích giọng nữ siêu cấp gì đó, muốn thử cái gì đó mới mẻ?"
Trong lòng của ông ta, con gái nhỏ luôn là niềm tự hào của ông ta, nhưng không ngờ rằng...
Nhan Chỉ Lan bình tĩnh nhìn ông ta: "Ba, con rất nghiêm túc, hai đứa con đã ở bên nhau rất lâu rồi."
Nhan Chỉ Y vô cùng sợ hãi khi nghe lời này, nhưng em gái dường như không nhìn thấy sự lo lắng của cô.
Nhan Chỉ Lan phun ra từng chữ một: "Bây giờ hai đứa con sẽ không cách xa nhau, sau này hai đứa con cũng sẽ ở bên nhau."
Sắc mặt của Nhan Phong biến đổi, ông ta nghiến răng nghiến lợi lao tới, Nhan Chỉ Y giật mình vội vàng ôm lấy ông ta: "Ba, ba bình tĩnh đi!"
Nhan Phong tức giận: "Mày dẹp ý nghĩ này đi, tao sẽ không để cho mày quen với một đứa con gái.
Tao cho mày biết Tiểu Nhan, mày muốn cũng phải tách ra, không muốn cũng phải tách ra, đây là bộ dạng gì?! Mày không biết xấu hổ nhưng tao còn biết!!! Để cho người khác biết mày như vậy, tao, tao..."
Nhan Chỉ Lan cúi đầu, đôi mi khẽ chớp mang theo rất nhiều nước mắt.
Nhan Phong nhìn dáng vẻ kiên định của nàng đến mức cả người muốn nổ tung: "Mày có tin hay không, tao sẽ làm cho nhà họ Tiêu không thể sống yên ổn ở thành phố này!!! Học âm nhạc à??? Ha ha, tao sẽ hủy đi tiền đồ của Tiêu Nhược Yên, hủy đi cuộc đời của nó."
Mấy ngày nay, Nhan Chỉ Lan đã nghe rất nhiều lời nói hoặc cứng rắn, hoặc thủ đoạn mềm mỏng, hoặc uy hiếp.
Nàng đều có thể chịu đựng được, thậm chí ẩn nhẫn nuốt xuống.
Nhưng chỉ có câu nói này, đâm thật sâu vào trái tim của nàng.
—— Ha ha, tao sẽ hủy đi tiền đồ của Tiêu Nhược Yên, hủy đi cuộc đời của nó.
Sắc mặt của Nhan Chỉ Lan trắng bệnh, tay chân lạnh ngắt không còn giọt máu.
Không ai biết rõ hơn nàng, Tiêu Nhược Yên phải trả giá bao nhiêu cho ngày hôm nay.
Âm nhạc là ước mơ của cô, là tất cả mọi thứ của cô.
......
Sau đó nữa.
Ba mẹ nhà họ Tiêu cũng đến tìm Nhan Chỉ Lan.
Họ nói với nàng: "Đại tiểu thư, đồng tính luyến ái là trò chơi của giới nhà giàu mấy người.
Nhà chúng tôi chỉ có một đứa con là A Yên, từ nhỏ đến lớn con bé phải trả giá rất nhiều vì ước mơ của mình.
Xin cô hãy tha cho con bé đi."
"Tôi không cho phép cô tiếp cận với con gái của chúng tôi nữa."
...
Nhan Chỉ Y nhìn Tiêu Nhược Yên, thực ra trong lòng cô ấy rất phức tạp, cảm thấy đau lòng thay cho hai người.
Đôi khi nhìn thấy nước mắt của em gái, cô ấy sẽ hoảng hốt.
Rốt cuộc tại sao.
Hai đứa nhỏ đều ưu tú như vậy.
Nhan Chỉ Y nghe nói có rất nhiều học viện âm nhạc cố ý đến trường học để chiêu mộ Tiêu Nhược Yên, cô đã tham gia rất nhiều cuộc thi và giành được rất nhiều giải thưởng.
Hai người có thành tích xuất sắc.
Hai người có tình cảm sâu sắc.
Hai người...
"Cứ như vậy đi." Nhan Chỉ Y tàn nhẫn: "Đau dài không bằng đau ngắn, sau này em sẽ gặp được người tốt hơn."
Cô ấy cảm thấy nói nhiều như vậy, nhất định đã hoàn toàn làm trái tim của cô gái này bị tổn thương.
Ai biết khi cô ấy chuẩn bị rời đi, Tiêu Nhược Yên đột nhiên gọi cô ấy lại: "Chị gái."
Giọng nói của cô run rẩy, có chút khẩn trương, một tiếng "chị gái" làm cho trái tim của Nhan Chỉ Y đau nhói, cô ấy nhìn Tiêu Nhược Yên.
Mặt mày của Tiêu Nhược Yên rất thanh tú, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt lưng tròng nhìn cô ấy: "Chị có thể giúp em chăm sóc Tiểu Nhan được không?"
Thân thể của Nhan Chỉ Y cứng đờ.
Cô ấy nói em gái đã đồng ý đi nước ngoài, không phải cô nên oán hận sao?
Tiêu Nhược Yên thì thầm: "Tiểu Nhan...!trông có vẻ hiền lành ngoan ngoãn, nhưng cậu ấy rất cố chấp và quật cường...!Em hi vọng chị có thể giúp em chăm sóc cậu ấy thật tốt...!Đừng để cậu ấy làm điều gì cực đoan, được không?"
Khoảnh khắc đó.
Nhan Chỉ Y không thể chịu đựng được nữa, cô ấy cầm lấy túi xách, xoay người nhanh chóng rời đi.
Đến khi lên xe, quay đầu lại, cô ấy nhìn thấy thân hình gầy yếu của Tiêu Nhược Yên, nhìn thấy cô ngồi xổm trên mặt đất tự ôm lấy mình, lệ rơi đầy mặt.
...
Rút ra khỏi ký ức, Tiêu Nhược Yên mặt đầy nước mắt, người ở dưới sân khấu cũng rơi lệ theo.
Cô lau khô nước mắt trên mặt, nhưng nước mắt trên môi lại trượt xuống cổ họng, vô cùng đắng chát.
—— Tôi yêu cô ấy mãnh liệt điên cuồng.
Giấc mơ đã tan thành mây khói nhưng tôi chẳng thể nào quên được.
Trốn không thoát, càng yêu sâu đậm càng dễ làm tổn thương nhau.
Càng ỷ lại bao nhiêu, càng trống rỗng bấy nhiêu.
...
Nhan Chỉ Lan nhìn Tiêu Nhược Yên, muốn mỉm cười với cô, nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Trương Vi vươn tay ra ôm nàng vào lòng.
Đầu ngón tay hơi run rẩy, Nhan Chỉ Lan nhẹ nhàng kéo sợi dây chuyền không thấy mặt vẫn luôn đeo trên cổ, bên dưới là chiếc nhẫn mà Tiêu Nhược Yên đã tự tay đeo vào cho nàng.
Nàng đã hứa với cô.
Không bao giờ cởi nó ra.
Rất nhiều người xem thường tình yêu của hai người.
Rất nhiều người xem nhẹ tình yêu của hai người.
Bọn họ mắng hai người là biến thái.
Nói hai người không bình thường, nói hai người không thể sống như vậy cả đời, nói hai người không có danh phận, chết mà không có con nối dõi, tình yêu không có gì đáng nói.
Nói chỉ cần thời gian trôi qua, hai người cũng sẽ quên nhau, có người yêu khác, đi con đường bình thường, kết hôn sinh con, xây dựng gia đình, những rung động của tuổi trẻ cuối cùng cũng sẽ bị thời gian vùi lấp.
Bọn họ nói rất nhiều rất nhiều.
Nhưng bọn họ không biết, có lẽ bọn họ nghĩ rằng hai người cách xa nhau.
Ở trong lòng của hai người.
Muôn sông nghìn núi, bãi bể nương dâu.
Hai người chưa bao giờ thực sự cách xa nhau.
Bài hát kết thúc.
Những tiếng hò reo và cổ vũ từ dưới sân khấu đã tạo thành một đại dương.
Đừng nói là khán giả, ông chủ kỳ quái cũng khóc đến mức chịu không nổi, cúi đầu lau nước mắt một cách điên cuồng.
Tiêu Nhược Yên cầm micro, cười trong nước mắt: "Bài hát này, dành cho người yêu của tôi."
Bên dưới lại có một trận la hét.
Xuyên qua đám đông, Tiêu Nhược Yên nhìn vào mắt Nhan Chỉ Lan: "Tôi muốn nói với cô ấy." Cô nhẹ nhàng nói: "Không ai có thể chia cắt chúng ta được nữa."
Trong tiếng reo hò và vỗ tay của mọi người, Tiêu Nhược Yên bước xuống sân khấu, tất cả mọi người đang nhìn cô chăm chú.
Cô đi đến bên cạnh Nhan Chỉ Lan, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của nàng, nắm chặt tay nàng, nhanh chóng dẫn Tiểu Nhan vào phòng riêng.
Lan Lan và Lão Đại vẫn đang lau nước mắt.
Vào phòng riêng, Lão Đại nhẹ giọng hỏi: "Lão Nhị, cậu đã thu mình hơn so với trước đây, cậu có sợ không?"
Sợ hãi sao?
Tiêu Nhược Yên mỉm cười nắm tay Nhan Chỉ Lan, cô bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, nhẹ nhàng nói: "Tớ không sợ."
Chẳng qua là cô không còn tính bốc đồng của thời niên thiếu.
Khi đó, cô hận không thể để cho cả thế giới biết rằng cô yêu Tiểu Nhan, Tiểu Nhan là người của cô.
Có thể đánh đổi được cái gì?
Sự trưởng thành và thành thục của cô.
Cô vẫn thẳng thắn.
Chẳng qua là trong lòng của Tiêu Nhược Yên, hạnh phúc của Tiểu Nhan, nhìn nàng bình an vui vẻ, quan trọng hơn tất cả những suy nghĩ của cô.
Mặc dù pháp luật vẫn chưa công nhận đồng tính, thế hệ trước vẫn còn kỳ thị, nhưng thế hệ mới trẻ tuổi đã có nhiều hiểu biết và tôn trọng.
Sau khi trở về, cô vẫn tham gia vào làng giải trí âm nhạc, độ chấp nhận cao, nhưng Tiểu Nhan là một giáo viên, phải bận tâm rất nhiều, vì vậy cô không thể mạo hiểm.
Nhan Chỉ Lan nhẹ nhàng dựa đầu vào vai cô, thì thầm: "Lúc nào cũng có cảm giác như một giấc mơ."
Đây là điều mà Tiêu Nhược Yên nghe thấy Tiểu Nhan nói nhiều nhất từ khi trở về.
Cô và nàng mười ngón đan xen, cô mỉm cười: "Chúng ta đến sân thể dục của trường một chút đi."
Thời niên thiếu.
Hai người thích nhất đi dạo trên sân thể dục sau khi ăn.
Nhan Chỉ Lan ban đầu vui vẻ, sau đó lại cúi thấp đầu: "Bác bảo vệ gác cổng sẽ không cho chúng ta vào đâu."
"Cho."
Tiêu Nhược Yên véo mũi Nhan Chỉ Lan một cách trìu mến, Nhan Chỉ Lan ngẩng đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều chứa đựng thâm tình.
Lão Đại ho khan một tiếng, cô ấy nhìn đồng hồ đeo tay: "Bên trong có gì, Lan Lan, cậu xong chưa? Chúng ta cũng đi thôi."
Lan Lan gật đầu, nhìn vào Lão Tứ: "Có cần tớ mang quà tặng đến cho hai cậu không?"
Tiêu Nhược Yên:...
Nhan Chỉ Lan:...
Cảnh đêm thật đẹp.
Thành phố ồn ào nhộn nhịp cả ngày dường như chậm lại.
Tiêu Nhược Yên và Nhan Chỉ Lan nắm tay nhau đi về phía trường học, giẫm lên ánh trăng, nhìn ánh đèn neon, được người mình thích nắm tay.
Nhan Chỉ Lan có chút phấn khích, nhưng cũng có chút hoảng hốt.
Gần đây, Tiêu Nhược Yên thường xuyên nhìn thấy vẻ mặt như vậy của nàng.
Cô biết mấy năm nay Tiểu Nhan đã trải qua rất nhiều rất nhiều, còn đau khổ và khó khăn hơn nhiều so với cô, ngoại trừ đau lòng, cảm xúc nhiều hơn chính là muốn bù đắp.
Người này, nhất định là người yêu của cô suốt cuộc đời này.
Mặc dù hai người xa nhau mười năm, nhưng Tiêu Nhược Yên tin rằng, trong suốt quãng đời còn lại, cô nhất định có thể dùng sự kiên nhẫn của mình để chữa lành cho nàng.
Cô muốn bù đắp khoảng trống của mười năm qua, để cho nàng trở thành người hạnh phúc nhất.
Nhan Chỉ Lan cảm nhận được sự dao động trong cảm xúc của Tiêu Nhược Yên, nàng quay đầu lại, mỉm cười với cô: "A Yên, tớ rất hạnh phúc."
Ừm.
Cô cũng vậy.
Hai người cùng nhau đi bộ đến cổng trường.
Ban đầu Tiểu Nhan khá lo lắng, dù sao nhìn bác gác cổng đặc biệt đặc biệt "cứng nhắc nghiêm túc", tuyệt đối sẽ không cho hai người đi vào.
Tiêu Nhược Yên mỉm cười gọi điện thoại, ngay sau đó, một người vội vã từ dãy phòng học chạy tới.
Nhan Chỉ Lan kinh ngạc ngẩng đầu, sửng sốt: "Cô Sở!"
Sở Tâm Nhu khẽ mỉm cười, đã nhiều năm không gặp, bà ấy vẫn xinh đẹp và trí tuệ như vậy, vẫn mặc váy tiêu chuẩn, tóc búi cao, tỉ mỉ.
Thời cấp ba, bà ấy cũng biết được mối quan hệ của hai người từ miệng của người khác.
Khi tất cả mọi người khinh bỉ thóa mạ tình cảm của hai người, bà ấy từng đứng ra giúp hai đứa trẻ nói chuyện, gây nên sóng to gió lớn.
Sau đó, nếu không phải thầy trưởng bộ môn đứng ra nói chuyện, có lẽ bà ấy đã bị liên lụy.
Tiêu Nhược Yên nhìn Nhan Chỉ Lan đang sững sờ tại chỗ, cô mỉm cười bước tới ôm lấy cô Sở.
Sở Tâm Nhu cũng ôm cô: "A Yên, em trở về rồi?"
Tiêu Nhược Yên gật đầu lia lịa, cô quay đầu lại nhìn Tiểu Nhan.
Nhan Chỉ Lan nhìn Sở Tâm Nhu, nước mắt tuôn trào, nàng cắn chặt môi.
Nàng không bao giờ quên được.
Khi nàng bị ép phải ra nước ngoài, nản lòng thoái chí đến thu dọn đồ đạc dưới sự "áp giải" của ba nàng.
Khi đi ngang qua văn phòng của giáo viên, những thầy cô mà nàng từng kính trọng nhất đều nhìn nàng với vẻ mặt tiếc nuối, chủ nhiệm cũng nói lời thấm thía: "Sau này các em sẽ biết, ba mẹ và thầy cô đều muốn tốt cho các em."
Nhan Chỉ Lan không nói một lời, khi nàng bước ra ngoài, cuốn sách rơi xuống dưới đất.
Sở Tâm Nhu đi tới, cúi người nhặt lên cho nàng.
Trên người cô giáo Sở thoang thoảng mùi hoa sơn thảo, ánh mắt nhìn Nhan Chỉ Lan, nhẹ nhàng nói: "Vượt qua đi, sẽ tốt lên thôi, chờ đến khi trưởng thành."
—— Vượt qua đi, sẽ tốt lên thôi, chờ đến khi trưởng thành.
Ngay lúc đó, nước mắt của Nhan Chỉ Lan giống như chuỗi hạt bị đứt, nàng nhìn Sở Tâm Nhu, nhẹ nhàng nói: "Cô ơi, nhờ cô chăm sóc cho cậu ấy thật tốt."
Sở Tâm Nhu đồng ý với nàng.
Bà ấy cũng thực sự hết lòng giữ lời hứa.
Sau khi một mình trở lại trường học, Tiêu Nhược Yên vẫn rơi vào trạng thái tự phong bế, guitar không chơi, ca khúc không luyện.

Thỉnh thoảng cô vẫn ngâm nga một bài hát, nhưng lời bài hát rất khác với tình cảnh trước kia.
Sở Tâm Nhu tình cờ nghe thấy trên sân thể dục.
Các bạn học đều tụm năm tụm ba trò chuyện hoặc vận động trên sân thể dục, rất vui vẻ.
Chỉ có một mình Tiêu Nhược Yên, hai tay chống đỡ thân thể nhìn lên trời, không biết đang suy nghĩ gì.
Đôi khi nhìn qua nhìn lại, có lẽ là bị ánh nắng hắt vào, nước mắt sẽ rơi xuống.
Sở Tâm Nhu biết cô là một đứa trẻ có tính khí và lòng tự trọng mạnh mẽ, vì vậy bà ấy không có đi an ủi, chỉ thỉnh thoảng đến sân thể dục.
Cho đến một ngày, bà ấy nghe thấy Tiêu Nhược Yên vừa rơi lệ vừa khẽ ngâm nga.
—— Tôi tình nguyện, tình nguyện chưa từng được sinh ra.
Cũng không muốn, không muốn bắt đầu cuộc đời không được chúc phúc như vậy.
Tôi tình nguyện, tình nguyện chưa từng quen biết cô ấy.
Cũng không muốn, không muốn cùng cô ấy muôn trùng xa cách không ngày gặp lại.
...
Lời bài hát buồn như thế, giai điệu buồn như thế, tâm tư của Sở Tâm Nhu vô cùng cảm động.
Sau đó, bà ấy cẩn thận tiếp cận Tiêu Nhược Yên, lúc rảnh rỗi sẽ nhờ cô đến văn phòng hỗ trợ sắp xếp bài thi.
Lúc đầu, Tiêu Nhược Yên rất ít nói, giống như một cái máy.
Cô giáo làm cái gì, cô sẽ làm cái đó, thậm chí không nói một lời.
Thành tích của cô cũng bắt đầu dần dần sa sút.
Thời học sinh, ấn tượng của thầy cô đối với học sinh chủ yếu là bảng điểm sáng sủa.
Bắt đầu có một số giáo viên lắc đầu, nói đáng tiếc cho một đứa trẻ ngoan.
Bọn họ nhìn thấy điểm số của cô sa sút, nhưng không ai chú ý đến nội tâm của cô.
Tiêu Nhược Yên rất cô đơn.
Mỗi ngày mỗi ngày cô đều nhớ Nhan Chỉ Lan.
Cô nhìn về phía chân trời, nhìn về hướng California, nghĩ đến người con gái mình yêu.
Chỉ muốn nàng được khỏe mạnh.
Bước ngoặt là hai tháng trước kỳ thi đại học, Tiêu Nhược Yên được Sở Tâm Nhu gọi vào văn phòng, cô giáo Sở biết nói gì cũng vô ích, bà ấy đưa cho cô một tấm ảnh.
Tiêu Nhược Yên cúi đầu xuống, nhận lấy.
Khi cô nhìn thấy người trong tấm ảnh, thân thể đột nhiên cứng đờ, cô lập tức ngẩng đầu lên.
Sở Tâm Nhu thở dài, cuối cùng bà ấy cũng nhìn thấy một cảm xúc khác trong mắt Tiêu Nhược Yên.
Tấm ảnh là do chị gái của Nhan Chỉ Lan mang đến.
Chị gái đến để cám ơn cô giáo đã giúp đỡ em mình trong hai năm qua, nhân tiện nói cho mọi người biết nàng sống rất tốt, không cần phải lo lắng.
Trong ảnh, Nhan Chỉ Lan đang chơi đàn dương cầm, giống như ngày thường, chỉ có mái tóc của nàng dài hơn, che chắn khuôn mặt.
Khi nhìn thấy bức ảnh này, thầy cô đều cười nói rất tốt, mấy lời nói khách sáo kiểu tiếp tục đào tạo chuyên sâu gì đó.
Chỉ có Sở Tâm Nhu nhìn người trong bức ảnh, cảm thấy chua xót.
Chẳng lẽ mọi người không nhìn thấy sao?
Nhan Chỉ Lan rất khép kín, màu đen đìu hiu bao trùm lấy nàng, cảm giác ngột ngạt khiến người ta không thở nổi.
Sở Tâm Nhu không nói nhiều lời, bà ấy chỉ đưa tấm ảnh cho Tiêu Nhược Yên, nhẹ nhàng nói: "A Yên, bây giờ các em chỉ là các em trong lời nói của người khác.
Chỉ cần em cố gắng, xông lên phía trước, sau này các em mới thực sự là các em."
Lời này nghe có vẻ hơi lộn xộn, nhưng lại giống như một quả ngư lôi đâm sâu vào trái tim của Tiêu Nhược Yên.
Sau khi trở về, cô rất trân quý tấm ảnh đó, mỗi tối khi tương tư không thể chịu nổi, cô lại lấy ra để xem.
Không phải chỉ là thành tích thôi sao?
Vì Tiểu Nhan, cô có thể làm bất cứ điều gì.
Ôn tập không kể ngày đêm, luyện đi luyện lại phổ nhạc, đến mức tay cũng không nhấc lên nổi, Tiêu Nhược Yên vẫn không dừng lại, trong lòng cô kìm nén hơi thở, kìm nén sự oán hận.
Cô nhất định phải để cho tất cả mọi người nhìn thấy.
Tình yêu của hai người không hề hèn mọn.
Cuối cùng cô cũng vượt mọi chông gai, sáng chói như châu, khiến mọi người kinh sợ vì thành tích đứng hạng hai toàn trường và đứng hạng nhất sinh viên nghệ thuật.
...
Trong nháy mắt, tấm ảnh đã ở cùng cô nhiều năm như vậy.
Bây giờ, mười năm trôi qua.
Ngồi trên sân thể dục, Tiêu Nhược Yên lấy tấm ảnh trong ví ra, nhìn Sở Tâm Nhu: "Cám ơn cô, cô là ân nhân cả đời của em."
May mắn của cô, là bản thân mình không từ bỏ.
Nhan Chỉ Lan ở bên cạnh cúi đầu rơi lệ, không thể nói nên lời.
Sở Tâm Nhu duỗi hai tay ra, giống như thời niên thiếu, nhẹ nhàng ôm lấy hai người: "Tốt lắm, đều đã qua rồi.
Được rồi, để cô yên tâm, hửm?"
Nhan Chỉ Lan cũng ôm Sở Tâm Nhu: "Cám ơn cô, cám ơn cô..."
Có lẽ.
Mười năm qua.
Hai người cảm nhận được rất nhiều ác ý từ thế gian.
Lạnh thấu xương.
Nhưng càng như vậy, càng trân quý số lượng không nhiều ánh sáng hiện ra.
Mà bây giờ.
Rốt cuộc, Tiêu Nhược Yên đã có thể nắm tay người con gái của mình, cười nói với ân sư: "Chờ đến khi bọn em trở về, mọi thứ đều yên ổn, chuẩn bị nhà cửa sẵn sàng, cô nhất định phải đến xem một chút."
Sau khi nghe lời này, Sở Tâm Nhu hơi kinh ngạc, nhưng lại càng an tâm hơn.
Bà ấy khẽ gật đầu, ý cười trong mắt dịu dàng hơn cả ánh trăng: "Ừm, cô nhất định sẽ đi."
Bà ấy vỗ vỗ tay hai người rồi dặn dò: "10 giờ thu dọn, đừng ở lại lâu quá.
Cô đã dặn Lão Lưu rồi, để cổng nhỏ phía Đông lại cho hai em."
Nhan Chỉ Lan và Tiêu Nhược Yên đều nghịch ngợm gật đầu giống như thời học sinh: "Vâng thưa cô, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Sở Tâm Nhu nở nụ cười, vỗ vỗ lên vai hai đứa nhỏ, giẫm lên giày cao gót rời đi.
Hai người mười ngón đan xen, chậm rãi đi về hướng sân thể dục.
Giờ phút này, vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu.
Nhìn cành cây cọng cỏ quen thuộc.
Hai người có cảm giác quay ngược thời gian, không chân thực.
Trên sân thể dục không có nhiều học sinh, tốp năm tốp ba, chơi bóng dưới ánh đè mờ ảo, nhiều hơn chính là những cặp đôi lén lút đi dạo.
Hai người tìm con đường nhỏ, cư nhiên tìm thấy chiếc ghế mây mà hai người đã ngồi vào hôm sinh nhật 18 tuổi của Tiểu Nhan.
Dưới ánh trăng, ghế mây có chút loang lổ, xung quanh còn có nhiều cỏ dại.
Nó cư nhiên được giữ lại ở đây.
Tiêu Nhược Yên và Nhan Chỉ Lan ngồi trên đó như đang mơ, cả hai đều rất im lặng, không nói tiếng nào.
Không biết qua bao lâu.
Nhan Chỉ Lan quay đầu lại, dưới ánh trăng, nàng nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt Tiêu Nhược Yên.
Nhất thời, lòng như đao cắt.
Chậm rãi giơ tay lên, Nhan Chỉ Lan nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc, đừng khóc, A Yên."
Tiêu Nhược Yên xoay người ôm chặt lấy Nhan Chỉ Lan, hai tay của cô dùng sức ôm chặt lấy nàng, ôm chặt lấy nàng.
"Tiểu Nhan, Tiểu Nhan, Tiểu Nhan..."
Cô lẩm bẩm gọi nàng.
Từng tiếng từng tiếng.
Chất chứa những ủy khuất và đau buồn, còn có không cam lòng trong suốt mười năm xa cách.
Nhan Chỉ Lan đưa hai tay nâng cằm Tiêu Nhược Yên, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng nước mắt ngày càng nhiều, nàng cũng không thể kiềm chế được nước mắt chảy xuống.
Âm thầm thở dài.
Nhan Chỉ Lan đến gần cô, dùng chóp mũi cọ cọ vào chóp mũi của Tiêu Nhược Yên, thì thầm: "Sẽ không, cậu đã nói chúng ta sẽ không bao giờ cách xa nhau nữa."
Nàng khẽ đưa tay lên, dùng chút lực trên cổ, túm lấy phần đuôi của sợi dây chuyền.
Dưới ánh trăng, nàng kéo ra chiếc nhẫn chứa đựng tình yêu thời niên thiếu của hai người.
Tiêu Nhược Yên nhìn chiếc nhẫn, đôi mắt đỏ hoe.
Nhan Chỉ Lan tiến vào trong ngực cô, yếu ớt nói: "Cậu không đeo vào cho tớ à?"
Bàn tay run rẩy nhận lấy.
Tiêu Nhược Yên cắn môi, chịu đựng mọi cảm xúc trong lòng, muốn đeo vào ngón giữa cho nàng.
Theo thông lệ quốc tế, đeo nhẫn vào ngón tay nào cũng có ý nghĩa riêng.
—— Ngón trỏ tượng trưng cho chưa kết hôn, muốn yêu đương; ngón giữa tượng trưng cho đang yêu; ngón áp út tượng trưng cho đã đính hôn hoặc kết hôn; ngón út tượng trưng cho độc thân.
Ngay khi tay của Tiêu Nhược Yên vừa chạm vào tay của Nhan Chỉ Lan, nàng liền rút lại.
A Yên kinh ngạc nhìn nàng, Nhan Chỉ Lan ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Không phải ngón giữa."
Vậy...!là...
Nhịp tim của Tiêu Nhược Yên nhảy nhót dồn dập, dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Nhan Chỉ Lan vươn ngón áp út ra, ánh mắt của nàng quấn lấy Tiêu Nhược Yên.
Cô đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi.
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:
Haizz, Diệp Tử lại nhịn không được muốn khóc.
Đây sẽ là hai nhân vật chính tin tưởng nhau nhất và kiên định nhất trong tất cả các truyện mà Diệp Tử viết từ trước đến nay.
- -------------
Tâm sự Editor:
Mừng quá...!Laptop được đưa đi sửa tròn 2 tuần lễ...!cuối cùng cũng được về nhà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.