Nghe Nói Cô Còn Yêu Nàng

Chương 13: Chị Ấy Nói Chị Ấy Đang Đợi Một Người





Bởi vì Tiêu Nhược Yên đến, căn phòng nhỏ này cuối cùng cũng có hương vị của nhà.
Nhan Chỉ Lan ngồi trên băng ghế nhỏ ngoài ban công nhặt rau.
Nàng thay một chiếc váy nhung trắng dài ở nhà, tóc được vén lên, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, vẫn đeo sợi dây chuyền mỏng không nhìn rõ mặt dây chuyền.
Nàng thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhược Yên, ánh mắt dịu dàng trong trẻo.
Tiêu Nhược Yên ôm Tiểu Tiểu kiểm tra, mở miệng nó ra, nhìn vào hàm răng, cẩn thận quan sát móng vuốt của nó.
Tiểu Tiểu được Nhan Chỉ Lan nuôi cẩn thận tử tế, móng vuốt được cắt tỉa định kỳ, răng cũng được bảo vệ tốt, không có răng hư.
Tiểu Tiểu híp mắt lại, không kiên nhẫn kêu "meo meo", quay đầu về phía Nhan Chỉ Lan, nhìn chằm chằm vào nàng, rõ ràng là nũng nịu và cáo trạng.
Tiêu Nhược Yên: "Nó nên giảm cân, hơi thừa cân một chút."
Nhan Chỉ Lan nở nụ cười: "Không phải cậu nói muốn nuôi một bé mèo béo sao?"
Bây giờ còn chê Tiểu Tiểu béo?
Tiêu Nhược Yên sững sờ một lúc, sau đó quay đầu lại nhìn Nhan Chỉ Lan: "Cậu vẫn còn nhớ."
Đã lâu như vậy rồi, ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ.
Nhan Chỉ Lan hơi cúi đầu, ánh nắng chiếu lên người nàng, trong mắt nàng có một tia ấm áp: "Ừm."
Mỗi một câu A Yên từng nói, nàng đều nhớ rõ.
Tiêu Nhược Yên cũng chua xót, hôm nay là một ngày vui vẻ, cô không muốn quá đau buồn nên nhanh chóng chuyển sự chú ý: "Tớ đi rửa tay rồi nấu cơm."
Cô vẫn không yên tâm về việc nấu nướng của Tiểu Nhan.
Nhan Chỉ Lan mỉm cười: "Tớ thực sự có thể."
Vừa rồi khi tiến vào, Tiêu Nhược Yên không nhìn kỹ, nhưng lần này khi rửa tay nấu ăn, cô nhìn kỹ hơn bàn chải đánh răng và khăn mặt trên bồn rửa tay.
Tất cả đồ dùng vệ sinh đều được chuẩn bị hai phần.
Bàn chải đánh răng màu xanh và bàn chải đánh răng màu hồng được đặt cạnh nhau trong ly.
Khăn mặt treo lên cũng một xanh một hồng.
Lại cúi đầu nhìn xuống đôi dép trên chân mình, Tiêu Nhược Yên trầm tư, chẳng lẽ Tiểu Nhan nghĩ đến hôm nay cô sẽ đến nên đã chuẩn bị trước? Cô cảm thấy không phải là tự mình đa tình, dù sao màu xanh dương luôn là màu sắc yêu thích của cô.
Nhưng...!cô chỉ đến đây ăn một bữa cơm, sao lại muốn chuẩn bị đồ dùng vệ sinh? Cô cũng không có qua đêm...
Không hiểu sao, mặt của Tiêu Nhược Yên hơi nóng lên, cô xấu hổ bật vòi nước lên.
Trong lòng còn chưa nguôi ngoai, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Nhan Chỉ Lan trong gương, đang đứng ở sau lưng nhìn cô cười như không cười.
Tiêu Nhược Yên:...
Ánh mắt đó là gì?
Nhan Chỉ Lan nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Màu hồng là của tớ, màu xanh là chuẩn bị cho cậu."
Trong lòng Tiêu Nhược Yên cảm động, cô nhìn vào mắt Nhan Chỉ Lan, giả vờ lơ đãng hỏi: "Mới mua à?"
Ánh mắt của cô lướt qua nước rửa tay bên cạnh.
Đó cũng là hương vị cây trà mà cô thích.
Nhan Chỉ Lan lắc đầu: "Không có, mua lâu rồi."
Mua lâu rồi?

Tiêu Nhược Yên còn chưa kịp hiểu ra ý nghĩa của lời nói này, Nhan Chỉ Lan khẽ nhếch khóe môi lên, nhẹ nhàng nói: "Dự báo thời tiết, đêm nay trời sẽ mưa."
Tiêu Nhược Yên im lặng.
Sau đó?
Nhan Chỉ Lan: "Quán lẩu gần trường học mà Lan Lan định đi ăn hơi xa."
Nàng nhìn Tiêu Nhược Yên một chút.
Tiêu Nhược Yên hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Tiểu Tiểu đang cuộn tròn dưới đất.
Nhan Chỉ Lan nhìn vào mắt cô: "Đừng đi khách sạn, đêm nay ở lại với tớ được không? Trong nhà có phòng dành cho khách."
Giọng nói rất nhẹ nhàng rất dịu dàng, có chút khẩn cầu.
Tâm tư của Tiêu Nhược Yên quanh đi quẩn lại, tạo nên vô số gợn sóng.
Cô sắp đến tuổi 30.
Bằng sự nỗ lực của bản thân, phấn đấu nhiều năm như vậy, cũng đã trở thành Giám đốc âm nhạc của công ty.
Dưới tay cô có không ít nhân sự, công việc rất nhiều, hầu hết công việc khó giải quyết đều đẩy lên người cô.
Từ lâu, cô cho rằng mình đã bị xã hội mài mòn góc cạnh, trái tim từ lâu đã trở thành một vũng nước đọng trong dòng người bận rộn ngày này qua ngày khác.
Nhưng bây giờ.
Trái tim của cô đang đập loạn, còn có một loại...!rung động của thiếu nữ?
Cuối cùng, dưới ánh mắt háo hức mong chờ của Nhan Chỉ Lan, Tiêu Nhược Yên nặn ra một câu nói cứng rắn: "Nói sau đi."
Đôi mắt của Nhan Chỉ Lan ôm lấy đôi mắt của cô, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Tiêu Nhược Yên nhanh chóng lau khô tay rồi xoay người: "Mau nấu cơm đi, đói rồi."
Nhìn cô vội vã bước vào phòng bếp, Nhan Chỉ Lan nhếch khóe môi, lắc đầu cười.
Đồ ngốc.
Phòng bếp không lớn lắm.
Tiêu Nhược Yên đi vào nhìn kỹ, cảm thấy bình thường Tiểu Nhan không sử dụng nhiều.
Nồi chén và bồn rửa trông mới tinh.
Nhan Chỉ Lan đang rửa thức ăn dưới vòi nước, giống như có thể đọc được suy nghĩ của cô: "Trước kia khi vừa mới học nấu ăn, tớ sẽ làm một chút.
Bây giờ chỉ có một mình, nấu ăn cũng không thú vị, nên đều ăn ở căng tin trường."
Lời nói này, mặc dù Tiêu Nhược Yên cảm thấy đau lòng, nhưng không hiểu sao tâm tư có chút dao động bởi mấy chữ "chỉ có một mình" kia.
Cô tin tưởng Tiểu Nhan.
Tin tưởng tình yêu của hai người.
Nhưng càng quan tâm, trái tim càng hướng về nàng, thì càng dễ lo được lo mất.
Đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ như in bạn trai tin đồn mà Lan Lan đã nói trong hôn lễ của Lão Đại hôm đó.
"Còn cậu?" Nhan Chỉ Lan nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Yên.
Tâm tư của Tiêu Nhược Yên lơ đãng, cô thuận miệng đáp: "Ừm, tớ đều nấu ăn ở nhà."
Tiểu Nhan nghe xong cố nén cười, cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Tiêu Nhược Yên âm thầm bồi thêm một câu: "Để tiết kiệm tiền."
Đây là lời nói thật.
Nhiều năm qua, hai chữ "tiết kiệm" đã khắc sâu trong xương tủy của cô, trong cuộc sống, củi gạo dầu muối tương giấm đều tính toán kỹ lưỡng.
Cao Vũ từng nhìn thấy tờ giấy viết giống hệt như sổ sách của cô, nhạc nhiên: "Ôi trời ơi, cải trắng mấy xu cậu cũng ghi lại à? Cậu vắt cổ chày ra nước quá vậy?"
......
Hai người đều không gì nói thêm, Nhan Chỉ Lan khẽ mỉm cười, bắt đầu vo gạo.
Nhìn đôi tay mảnh khảnh của nàng bị ngâm trong nước lạnh, lông mày của Tiêu Nhược Yên bất giác nhăn lại, yêu thương nàng giống như đã khắc sâu vào trong xương cốt, cô bước tới: "Để tớ làm cho."
Nhan Chỉ Lan kéo tay cô lại: "Để tớ làm cho cậu xem đi, ra ngoài ra ngoài ~"
Nàng cười đẩy Tiêu Nhược Yên ra ngoài.
Tiêu Nhược Yên không chịu rời đi, dứt khoát đứng ở cửa nhìn Nhan Chỉ Lan nấu ăn.
Nhìn cách nàng cắt rau, quả thực không còn...!vụng về như thời niên thiếu.
Ngón tay mảnh mai như hành lá cầm mấy cọng rau, sợi tóc trượt xuống cổ Nhan Chỉ Lan.
Nàng rất nghiêm túc, kỹ năng dùng dao thành thạo, theo tiếng "lạch cạch lạch cạch", cắt rau một cách gọn gàng.
Nhà chính là nơi có củi gạo dầu muối, có khói lửa.
Ngọn lửa xanh đỏ bốc cháy, không lâu sau đó có mùi thơm thoang thoảng bay ra, mặc dù Nhan Chỉ Lan chỉ làm món ăn thường ngày nhưng đều là món Tiêu Nhược Yên thích.
Thời niên thiếu, hai người đều thích uống canh thịt bò Tây Hồ, món ăn này là món đầu tiên Tiểu Nhan học được.
Nàng cầm muỗng nhẹ nhàng nếm thử, quay đầu lại cười với Tiêu Nhược Yên.
Khoảnh khắc này, năm tháng tĩnh lặng, nếu như có thể, cứ dừng lại như vậy, không còn hướng về phía trước nữa thì tốt biết mấy.
Tiêu Nhược Yên ngây người nhìn, ánh sáng lờ mờ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, có chút phản quang, cô không thể phân biệt được cảnh tượng này là thật hay lại là giấc mộng.
"Đừng đứng ngốc nữa, nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút đi."
Nhan Chỉ Lan mỉm cười thúc giục, nhưng Tiêu Nhược Yên không muốn rời đi, thuận miệng nói: "Sắp xong rồi, hai chúng ta ăn không bao nhiêu."
Cô thấy rất có thể Tiểu Nhan muốn làm đến sáu món một canh.
Canh thịt bò Tây Hồ, cải rổ xào, gà tre hầm, tàu hủ ky, thịt bò khoai tây, kiến leo cành cây...
Bận rộn gần nửa ngày đều là món Tiêu Nhược Yên thích ăn.
Thịt gà đã được Nhan Chỉ Lan hầm từ trước, rất ngon.
Nàng lau mồ hôi trên trán, đưa tay chỉ: "Vẫn còn thiếu tôm hùm đất sốt cay cậu thích ăn nhất, à, trong nhà không có tiêu."
Tiêu Nhược Yên lập tức mở miệng: "Tớ đi mua.
Thật ra không cần làm cũng được, bây giờ cậu thực sự rất lợi hại, làm được nhiều món như vậy."
Cô nhìn một bàn bày đầy đồ ăn, ngoài miệng khích lệ nhưng trong lòng lại chua xót.
Cô còn nhớ rõ thời niên thiếu, Tiểu Nhan nấu một tô mì cho cô còn có thể luộc thành bánh canh.
Nếu như...
Chỉ là nếu như.
Hai người chưa từng cách xa nhau.
Tiêu Nhược Yên tin rằng, hiện tại Tiểu Nhan nhất định vẫn được cô cưng chiều cái gì cũng không cần làm, giống như trước đây.
Cô có chút hoài niệm Tiểu Nhan ngốc nghếch đáng yêu của thời niên thiếu.
Vì vậy, Tiêu Nhược Yên cũng rất vội vàng đi mua thức ăn, Tiểu Nhan rất yên tâm, Tiêu Nhược Yên rất thông minh.
Trước đây, hai người đi đâu, chỉ cần Tiêu Nhược Yên đi qua một lần, cô tuyệt đối sẽ không đi qua.
So với người mù đường như nàng, là hai thái cực khác nhau, bạn học đều gọi cô là bản đồ sống.
Đến cửa hàng đồ ăn mà Tiểu Nhan vừa mua rau, Tiêu Nhược Yên nghĩ đến việc mua thêm một chút hoa quả gì đó, bà chủ thấy cô đi tới, chào hỏi: "Đến mua đồ ăn hả?"
Tiêu Nhược Yên gật đầu: "Ừm, muốn mua một ít hạt tiêu."
"Được rồi." Bà chủ nhanh chóng đi vào nhà lấy túi đựng hạt tiêu.
Bà ấy rất hay nói, cười nói: "Cô Nhan lại muốn làm món tôm hùm đất sốt cay à?"
Tiêu Nhược Yên đang lựa chọn, hơi sửng sốt.
Cô nhìn về phía bà chủ: "Sao chị biết?"
Bà chủ còn chưa kịp lên tiếng, cô bé bên cạnh đã cười hì hì cổ linh tinh quái: "Canh thịt bò Tây Hồ, cải rổ xào, gà tre hầm, tàu hủ ky, thịt bò khoai tây, thịt viên kho tàu, kiến leo cành cây.
Mấy món này em đều thuộc hết rồi."
Bà chủ vỗ vỗ mông cô bé: "Sao lại nói nhiều như vậy, mau làm bài tập đi."
Tiêu Nhược Yên sững người tại chỗ, ánh mắt của cô nhìn đăm đăm vào bà chủ.
Bà chủ cười giải thích: "Ban đầu cô giáo Nhan nấu ăn không giỏi nên lúc mua thức ăn có hỏi tôi một chút.
Sau này khi chúng tôi quen thuộc, cô ấy thường gọi hai mẹ con chúng tôi đến nếm thử, tay nghề của cô ấy rất tốt, nhưng mà..." Bà ấy thật thà cười cười: "Làm đi làm lại cũng chỉ mấy món này, làm nhiều năm, rất nhiều lần."
Bà chủ tò mò nhìn Tiêu Nhược Yên: "Cô và cô Nhan có quan hệ rất tốt phải không? Lâu như vậy rồi, tôi chưa từng thấy cô ấy đến đây mua đồ ăn với người khác."
Cổ họng của Tiêu Nhược Yên nghẹn lại: "Đúng vậy, chúng tôi rất tốt."
Bà chủ nở nụ cười, đưa cái túi cho Tiêu Nhược Yên.
Cô bé bên cạnh đang lúi húi làm bài tập lại ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: "Chị chính là người thích màu xanh dương có bệnh sạch sẽ à?"
Người thích màu xanh dương gì chứ?
Tiêu Nhược Yên nghiêng đầu nhìn về phía cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ tên là Đồng Đồng, rất thích Nhan Chỉ Lan, mấy năm nay, luôn mở miệng gọi một tiếng chị vô cùng thân thiết.
Đồng Đồng vừa ăn vụng kẹo mút của Nhan Chỉ Lan vừa vui vẻ nói: "Trong nhà của chị có rất nhiều đồ màu xanh, dép, bàn chải đánh răng, ga trải giường, vỏ gối, vỏ chăn.
Khi hướng dẫn em làm bài tập, chị ấy nói chị ấy đang đợi một người thích màu xanh trở về."
Bởi vì mẹ quá bận nên thỉnh thoảng, bà ấy sẽ làm phiền Nhan Chỉ Lan một chút, đưa Đồng Đồng qua.

Nhan Chỉ Lan rất kiên nhẫn với việc chăm sóc trẻ nhỏ, không có việc gì thì trông coi Đồng Đồng làm bài tập, đọc truyện tranh vân vân...
Thứ sáu hàng tuần, Đồng Đồng đều có thể nhìn thấy nàng đem ga trải giường và chăn màu xanh dương đi giặt giũ.
Ban đầu đứa trẻ không để ý, nhưng thời gian dài sau đó, Đồng Đồng hỏi một câu: "Chị ơi, sao tuần nào chị cũng giặt vậy?"
Cô bé biết ga trải giường của Nhan Chỉ Lan là màu hồng.
Nhan Chỉ Lan phơi tấm ga trải giường thơm phức lên xà ngang, quay đầu cười đáp: "Bởi vì chị đang đợi một người trở về.
Cậu ấy thích màu xanh, lại có bệnh thích sạch sẽ, nên chị muốn giặt lại nè ~"
Đồng Đồng không hiểu: "Vậy sao chị đã giặt nhiều lần như vậy rồi mà em không thấy người đó trở về?"
Thân thể Nhan Chỉ Lan cứng đờ, nàng im lặng một lúc, quay đầu về phía Đồng Đồng nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy sẽ trở về."
......
Đáy mắt của Tiêu Nhược Yên ướt át, bà chủ phát hiện ra, nhanh chóng đuổi Đồng Đồng đi: "Đi, làm bài tập đi, chỗ nào cũng có con!"
......
Ra khỏi cửa hàng.
Tiêu Nhược Yên không có trực tiếp về nhà.
Cô ngồi xổm trong góc hẻo lánh, một mình ôm mặt khóc.
—— Làm đi làm lại cũng chỉ mấy món này, làm nhiều năm, rất nhiều lần.
Chị chính là người thích màu xanh dương có bệnh sạch sẽ à?
Chị ấy nói chị ấy đang đợi một người thích màu xanh trở về.
......
Một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, cô lau mặt lung tung, chậm rãi đi về nhà.
Trong nhà, Nhan Chỉ Lan đã làm sạch tôm hùm đất.
Nghe thấy tiếng mở cửa, nàng quay đầu lại: "Sao lâu như vậy?"
Tiêu Nhược Yên mỉm cười: "Không có việc gì, trò chuyện vài câu với chị bán rau."
Đôi mắt đẫm lệ của cô nhìn chằm chằm Nhan Chỉ Lan không chớp.
Đã từng.
Tiểu Nhan của cô là thiên kim đại tiểu thư.
Người thậm chí không thể nấu mì.
Lẽ ra nên được người khác nâng niu che chở cả một đời.
Bây giờ, bởi vì cô, bất hòa với người nhà, suýt chút nữa mất mạng, một mình dọn ra ở trong căn phòng nhỏ bé này, chờ đợi cô ngày này qua ngày khác.
Hận.
Giờ khắc này, Tiêu Nhược Yên vô cùng căm hận, hận cuộc đời bất công, hận tất cả những kẻ đã chia cắt hai người.
Nhan Chỉ Lan quay lưng về phía Tiêu Nhược Yên, không biết mọi chuyện sau lưng: "Ừm, chị ấy rất giỏi ăn nói, cũng rất tốt.
Cả nhà đều dựa vào chị ấy, làm việc rất vất vả.
Hạt tiêu đâu rồi, cậu ——" Nàng nói xong, định quay người lại nhưng đột nhiên bên hông siết chặt, bị người ôm lấy từ phía sau.
Thân thể Nhan Chỉ Lan cứng đờ, nàng buông vá chiên xuống, lo lắng hỏi: "Sao vậy, A Yên?"
Tiêu Nhược Yên dùng sức ôm nàng, tựa đầu vào giữa cổ Tiểu Nhan, ngửi ngửi mùi hương thuộc về nàng, nghẹn ngào: "Đừng nói chuyện, để tớ ôm cậu một cái.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.