Nghe Lời Anh Nhất

Chương 61: Ngoại truyện 4




Edit: Mộc Tử Đằng
Đến thứ sáu trận đấu bóng rỗ chính thức bắt đầu. Tô Trầm Niệm rất tích cực đi xem, tung ta tung tăng chạy đến trung tâm thể dục thể thao chiếm chỗ ngồi. Hứa Lê Lê cũng đến, cô ta ngồi ngay sau lưng cô, nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc gì. Tô Trầm Niệm lười để ý đến cô ta, ôm tâm trạng chờ đợi Đàm Quyết ra sân.
Thời gian thi đấu đã đến, Tô Trầm Nghiệp cùng với Đàm Quyết và những người trong đội ra sân, trên khán đài liên vang lên một tràn tiếng vỗ tay và tiếng hét của các bạn nữ.
Trận đấu bắt đầu, Tô Trầm Niệm và tiểu Dương ngồi bàn trên, cùng nhau hét lên cỗ vũ, tiếng hét tê tâm liệt phế của cô khiến cho Tô Trầm Nghiệp xưa nay không nhìn lên khán đài cũng phải ngước đầu lên nhìn một cái.
Tiểu Dương: “A a a a Tô Trầm Nghiệp nhìn về hướng này kìa, là nhìn tớ sao, Trầm Niệm, sao tớ lại cảm giác như anh ấy đang nhìn cậu thế.”
Tô Trầm Niệm đầy kích động, “Vào rồi! Đàm Quyết lại ghi bàn!! Tiểu Dương, cậu có chụp hình được không!”
Tiểu Dương chớp chớp mắt, “..”
Trận đấu cuối cùng cũng kết thúc, đội Tô Trầm Nghiệp không nghi ngờ chút nào đã giành hạng nhất. Bây giờ bọn họ đang ngồi trên hàng thứ nhất của khán đài uống nước nghỉ ngơi. Tô Trầm Niệm chiếm được ví trí ngồi cách bọn họ không xa. Vì vậy cô thấy rõ Hứa Lê Lê ngượng ngùng đưa chai nước cho Tô Trầm Nghiệp, ồ, đây là người thứ mười mấy rồi nhỉ?
Tô Trầm Niệm thấy Tô Trầm Nghiệp lễ phép nhận lấy sau đó gật đầu một cái, hình như còn nói cảm ơn, rồi đặt chai nước của Hứa Lê Lê bên cạnh mấy chai nước của những nữ sinh khác đưa đến.
Tô Trầm Niệm cũng chỉ liếc nhìn một cái mà thôi, bởi vì cô còn bận chú ý đến Đàm Quyết, người hiếm thấy hợp ý cô. Lúc này cũng có một nữ sinh đưa nước cho Đàm Quyết, Tô Trầm Niệm híp mắt nhìn, cậu ấy cũng được hoan nghênh không thua gì anh trai nhà cô.
Nhưng phản ứng của Đàm Quyết rất lạnh nhạt, nữ sinh có da mặt rất dày thì cứng rắn nhét chai nước vào tay cậu ấy, còn mấy nữ sinh da mặt mỏng đoán là xấu hổ bỏ đi mất rồi. Mà nữ sinh này thuộc về kiểu da mặt dày, đưa nước xong còn không chịu đi, không biết nói gì mà mấy đồng đội bên cạnh đều cười mờ ám với Đàm Quyết, tỏ ra dáng vẻ đã quen với điều này.
Tô Trầm Niệm thở dài một hơi, cô cảm thấy nhờ vã Tô Trầm Nghiệp không đáng tin cậy chút nào, phải tự mình hành động thôi, nếu không chờ Tô Trầm Nghiệp chịu giúp nói không chừng Đàm Quyết đã sớm bên cạnh nữ sinh khác rồi.
“Tiểu Dương, cậu còn chai nước nào chưa uống qua không?”
“Có.”
“Cho tớ một chai.”
Tô Trầm Niệm cầm chay nước lên không chút do dự đi về phía đội bóng rổ đang nghỉ ngơi. Tiểu Dương ngồi tại chỗ nhìn cô, trên mặt đầy kích động, Trầm Niệm muốn đưa nước cho Tô Trầm Nghiệp à, quả nhiên là không thể ngồi yên được mà. Ơ..khoan đã. Tiểu Dương đột nhiên mỏ to hai mắt, tại sao Trầm Niệm..lại đứng trước mặt Đàm Quyết???
Hứa Lê Lê cũng ngẩn người, không hiểu nổi Tô Trầm Niệm đang làm gì.
Ở bên khác, Tô Trầm Nghiệp lơ đãng liếc nhìn cũng ngây người tại chổ, em gái bảo bối nhà cậu đang làm cái gì thế? Đưa, đưa nước á? Đưa nước cho con trai?
“Ồ..” Đám con trai bên cạnh Đàm Quyết ồn ào hẳn lên.
Tô Trầm Niệm có dáng người rất đẹp, dĩ nhiên sẽ được chú ý hơn hẳn, mấy nam sinh đó vội vàng đẩy người Đàm Quyết, “Ôi, lần này là người đẹp!”
Ánh mắt Đàm Quyết cũng không thèm nhìn một cái, dường như mệt mỏi đối phó với loại chuyện này.
Tô Trầm Niệm hoàn toàn không có cảm giác lúng túng gì, cậu không chịu ngẩng đầu lên nhìn nên cô trực tiếp ngồi xuống, “Đàm Quyết.”
Đàm Quyết rõ ràng hơi khựng lại, nhìn cô gái trước mặt đang nói chuyện. Cậu vẫn không nói gì, đột nhiên nghe cô gái này nói, “Cậu có thiếu bạn gái không, chính là kiểu tay nắm tay ý.”
Con ngươi đen như mực, ánh mắt tuy giảo hoạt nhưng lại sạch sẽ, rõ ràng đang bày tỏ nhưng nữ sinh này không hề ngượng ngùng như mấy bạn nữ khác. Đàm Quyết ngước mắt nhìn cô, trong mắt có hơi thất thần.
“Oa oa oa.” Đám con trai bên cạnh cũng kinh ngạc,bày tỏ đơn giản lại mãnh mẽ như vậy là lần đầu được nhìn thấy đó, “Đàm Quyết, một cô gái xinh đẹp như vậy, mau chấp nhân đi.”
“Đúng đó đúng đó, cậu không chịu thì nhường cho tớ.”
“Được lắm, tớ cũng giống vậy.”
“Ha ha ha…”
Tô Trầm Niệm cười dịu dàng nhìn cậu, “Này, rốt cuộc cậu có thiếu không?”
Ánh mắt của cô quá mức rõ ràng, ánh mắt cậu hơi lóe lên, “Xin lỗi, tôi…”
Cậu còn chưa nói hết đột nhiên thấy cô gái đang ngồi trước mặt mình bị kéo lên, Đàm Quyết ngẩng đầu có chút bất ngờ nhìn về phía bạn tốt Tô Trầm Nghiệp.
Cậu chỉ thấy Tô Trầm Nghiệp âm trầm nhìn cô nhóc đó, như đang kìm nén điều gì, chỉ cắn răng nói, “Em ra đây cho anh.”
“Ôi, anh làm gì vậy.” Tô Trầm Niệm bị kéo bất ngờ suýt nữa đã ngã xuống.
“Em có tiền đồ lắm.” Tô Trầm Nghiệp không nói gì thêm nữa, dưới ánh nhìn của mọi người liền kéo cô ra khỏi trung tâm thể dục thể thao.
Trên khán đài là một trận xôn xao bàn tán. Hứa Lê Lê kinh hãi khi thấy cảnh tượng vừa rồi, cô ta dùng sức nắm chặt tay thành một quả đấm nhỏ.
Mấy nam sinh trong đội bóng cũng ngây ngẩn cả người: “Chuyện gì vậy?”
“Người vừa rồi là Trầm Nghiệp đúng chứ?”
“Đàm Quyết, Trầm Nghiệp và cô giá kia là?”
Đàm Quyết nhìn bóng lưng đang đi xa của hai người, cũng hơi kinh ngạc: “..Tớ không biết.”
“Này, đây là tình tiết cướp bạn gái đó à.” Một nam sinh nào đó nói, “Kỳ lạ nha, hai hotboy của trường chúng ta…Ôi, ai đánh tớ vậy.”
“Cái miệng thối của cậu!”

Tô Trầm Nghiệp kéo Tô Trầm Niệm ra khỏi trung tâm, sau đó lập tức dạy dỗ cô, “Em mới vừa làm cái gì hả? Bạn gái, em mới bao lớn mà đã muốn làm bạn gái người ta?!”
Tô Trầm Niệm chọt chọt hai ngón tay vào nhau, “Ôi anh à, em cũng không còn nhỏ nữa, nói chuyện yêu đương rất bình thường mà, anh nhìn mẹ đi, mới lớp 11 đã cưa đỗ được cha rồi, em chỉ noi theo gương của mẹ thôi.”
“Em!” Tô Trầm Nghiệp nhất thời không biết nói gì, suy nghĩ một lúc rồi nói, “Đừng dùng chuyện của cha mẹ làm cớ, em về hỏi cha đi, xem cha có đồng ý không.”
“Này này, đây là bí mật của hai chúng ta, không cho phép anh nói với cha.”
“Ai muốn giữ bí mật này với em.” Tô Trầm Nghiệp dùng sức xoa đầu cô, “Cố học cho giỏi đi, đùng nghĩ đến những thứ này nữa.”
Tô Trầm Niệm hừ hừ, “Vậy, vậy em kết bạn với cậu ấy được chưa.”
“Không được.”
“Này! Em đã lui một bước rồi mà anh còn không chịu nữa hả.”
Tô Trầm Nghiệp liếc cô một cái, “Cậu ấy không thích hợp với em.”
Đàm Quyết là bạn thân của cậu, cậu rất rõ tính tình của cậu ấy, không mấy vui vẻ khi nói chuyện với người khác, tính tình vô cùng lạnh nhạt. Cậu không muốn em gái mình cưng chiều chịu oan ức, có là bạn tốt cũng không được.
“Không thích hợp? Chỗ nào hả?”
Tô Trầm Nghiệp không trả lời cô, chỉ xoay người rời đi, Tô Trầm Niệm cũng đi theo sau lưng cậu, vẫn lải nhải không ngừng truy hỏi, nhưng mà Tô Trầm Nghiệp vẫn không để ý đến cô.
Chuyện trận đấu bóng rỗ chấm dứt tại đây, Tô Trầm Niệm ngồi trong lớp học vẫn cảm thấy tức giận vì bị anh trai phá hỏng chuyện tốt.
Cô đang suy nghĩ chuyện của mình cũng không chú ý những bạn học khác đang nhìn mình. Ở trong mắt mọi người, ngoài miệng Tô Trầm Niệm nói thích Tô Trầm Nghiệp nhưng lại bày tỏ với Đàm Quyết, quan trọng nhất là cuối cùng Tô Trầm Nghiệp lại dẫn cô đi. Đây quả thực là tình tiết năm nào cũng có mà.
Hứa Lê Lê càng nhìn cô càng khó chịu, “Tô Trầm Niệm, cậu có ý gì hả?”
Tô Trầm Niệm dùng bút vẽ vòng tròn lên sách, thuận miệng nói, “Có ý gì là sao?”
Hứa Lê Lê cười lạnh một tiếng, “Cậu chính là loại người nghĩ một đằng nói một nẻo, bắt cá hai tay, tại sao Tô Trầm Nghiệp lại để ý đến cậu chứ.”
Thanh âm của Hứa Lê Lê mặc dù không lớn nhưng bởi vì mọi ngươi trong lớp đều đang chú ý đến nên đều nghe được rõ ràng.
Tô Trầm Niệm hơi dùng bút, nhíu mày nhìn Hứa Lê Lê một cái, “Bắt cá hai tay?”
“Không đúng à, cậu như vậy khẳng định Tô Trầm Nghiệp xem thường cậu!”
“Xem thường tôi, chẳng lẽ lại để ý đến cậu?” Tô Trầm Niệm sâu xa nói.
Hứa Lê Lê nghẹn lời, “Ít nhất thì tôi nghiêm túc, không giống người như cậu! Cậu có tin không, một ngày nào đó hai chúng tôi sẽ ở bên nhau!”
Tô Trầm Niệm nghiêng đầu, nhìn cô ta như đang nhìn một kẻ ngốc, “Vậy cậu có tin một ngày nào đó, bảo đảm cậu không bao giờ chạm tới một đầu ngón tay của anh ấy không.”
“Cậu là ai chứ.”
“Này này này! Là Tô Trầm Nghiệp! Đang đứng ở cửa lớp chúng ta kìa!!!” Đột nhiên có một bạn học trong lớp hô lên.
Hứa Lê Lê cũng sửng sốt một chút, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, thẹn thùng nhìn ra phía cửa.
Tô Trầm Niệm cũng nhìn theo nhưng nhớ đến chuyện hôm qua nên cô hừ hừ nhìn chỗ khác, không muốn để ý đến người nào đó đang đứng trước cửa lớp.
Tô Trầm Nghiệp nhìn một vòng trong lớp.
Cậu lại nhìn một vòng nữa, không biết em gái mình đang ngồi ở chỗ nào. Cho đến khi thấy được vị trí em gái mình đang ngồi liền nhấc chân bước vào.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cậu đi đến đứng trước bàn học của Tô Trầm Niệm, “Buổi trưa ăn gì?”
Tô Trầm Niệm không thèm ngước mắt nhìn, “Không ăn.”
Tô Trầm Nghiệp nhẹ giọng nói, “Không ăn sao được chứ, mau đứng lên, anh dẫn em đi ăn.”
“Em không muốn ăn, anh đi đi, đừng có đứng đây chướng mắt em!” Tô Trầm Niệm thầm nghĩ trong lòng, ai bảo hôm qua anh không để ý tới em, hôm nay cũng phải cho anh nếm thử tư vị này một chút.
Tô Trầm Nghiệp thật sự rất hối hận, hôm qua cậu không nên nổi nóng như vậy. Nhưng mà cậu không muốn cô em gái mình cưng chiều tù nhỏ đến lớn lại vì theo đuổi người khác mà chịu oan ức.
Tô Trầm Nghiệp hơi cong người, hoàn toàn không còn dáng vẻ thường ngày ở trường, cậu dịu dàng dụ dỗ, “Ngoan nào, đừng ầm ĩ nữa, anh sai rồi được chưa.”
Cả lớp học đều yên tĩnh không một tiếng động, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. Còn Hứa Lê Lê, móng tay cô ta cũng sắp đâm vào da thịt rồi.
Tô Trầm Niệm thấy anh mình đã nhận sai, cho nên biểu cảm cũng hòa hoãn lại, thật ra cô rất dễ dỗ, nhiều năm rồi, mỗi lần cô không vui thì Tô Trầm Nghiệp sẽ nói mấy câu khen ngợi cô, cô cũng không nhẫn tâm giận hờn với cậu nữa.
“Anh biết lỗi rồi thì tốt, mau đưa số điện thoại của anh ấy cho em.”
Anh ấy trong miệng cô là ai, Tô Trầm Nghiệp dĩ nhiên biết, “Chuyện này nói sau…”
“Anh không cho thì em đi hỏi người khác.” Tô Trầm Niệm hừ hừ.
“Được được được, em nói gì cũng được.” Tô Trầm Nghiệp hoàn toàn không có biện pháp với cô, chỉ có thể nghĩ thầm sau này trông cô nhiều chút nữa, “Lát nữa sẽ đưa cho em được chưa, hài lòng rồi chứ, nếu hài lòng rồi thì đi ăn với anh.”
Tô Trầm Niệm đắc ý nhìn cậu một cái, rốt cuộc cũng đứng lên.
Lúc hai người sắp rời đi, Hứa Lê Lê không lên tiếng từ nãy giờ đột nhiên đứng lên nói, “Tô Trầm Nghiệp!”
Tô Trầm Nghiệp nghi hoặc quay đầu nhìn khuôn mặt xa lạ đó.
Hứa Lê Lê đỏ mặt không cam lòng nói, “Cậu ta nói thích anh đều là nói dối! Rõ ràng cậu ta đã thổ lộ với Đàm Quyết, anh nhất định cũng thấy rồi! Tại sao anh  còn muốn qua lại với cậu ta!”
Tô Trầm Niệm nhàm chán nhìn móng tay của mình.
Tô Trầm Nghiệp sau khi nghe nữ sinh này nói xong thì sửng sốt một chút, rồi đưa mắt nhìn em gái nhà mình, cuối cùng lạnh nhạt nói, “Em ấy là em gái của tôi.”
Mọi người: “!!!”
Hứa Lê Lê: “…”
Vậy cậu có tin một ngày nào đó, bảo đảm cậu không bao giờ chạm tới một đầu ngón tay của anh ấy không. Trong giây phút đó Hứa Lê Lê liền hiểu ý của Tô Trầm Niệm là gì. Cô ta ngu ngốc tin hai người họ chỉ trùng hợp có tên gần giống nhau, cũng ngu ngốc đắc tội với người vốn nên lấy lòng nhất.
Tô Trầm Nghiệp kéo Tô Trầm Niệm đi ra khỏi lớp, Hứa Lê Lê chỉ kinh ngạc đứng đờ ra tại chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Sau đó của sau đó, Tô Trầm Niệm rốt cuộc cũng được nói chuyện với Đàm Quyết, anh của cô nói quả không sai mà, Đàm Quyết đúng là một người không giỏi nói chuyện, tính tình thì lạnh nhạt, nhưng Tô Trầm Niệm cô là ai chứ, cô sợ người như vậy sao? Có cô ở đây, không khí sẽ không còn tẻ nhạt nữa.
Núi băng Đàm Quyết hoàn toàn không chống cự nổi Tô Trầm Niệm nhiệt tình như lửa.
Còn về phía Tô Trầm Nghiệp, lúc đầu cậu cứ lo lắng Tô Trầm Niệm bị oan ức, nhưng về sau sự thật đã chứng minh cậu nghĩ nhiều rồi, với tính tình đó của em gái cậu, chỉ có thể bắt nạt người khác, còn người khác đừng hòng bắt nạt lại cô dù chỉ một chút.
Lời của editor: Bộ này đến đây là hết rồi. Cảm ơn mọi người đã theo dõi từ khi tớ mới đào hố. Yêu thương mọi người thật nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.