Ra khỏi văn phòng, dọc đường Lâm Vụ nhận được rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên đến từ các đồng nghiệp.
Khi bước tới cửa, một luật sư cấp cao còn hỏi cô: “Tối nay luật sư Lâm đi gặp khách hàng hả?”
Ngoài tình huống đặc biệt ra, Lâm Vụ chưa từng rời khỏi công ty luật vào sáu giờ chiều.
Vì vậy các đồng nghiệp có thói quen tăng ca vô cùng ngạc nhiên khi thấy hôm nay cô tan tầm rất sớm.
Lâm Vụ khẽ “ừm”, nhoẻn miệng cười đáp: “Đúng vậy.”
Khách hàng tương lai cũng là khách hàng.
Luật sư mỉm cười, khẽ nói: “Chúc cô thuận buồm xuôi gió.”
Lâm Vụ mỉm cười: “Cảm ơn lời chúc của luật sư Cao.”
“...”
Khi đến tầng hầm gara, Lâm Vụ bước đến chỗ xe mình, bỗng nhiên cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở gần đó.
Tại sao Trần Trác vẫn chưa đi? Không lẽ anh đang đợi cô về ư?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Lâm Vụ gạt phăng.
Lâm Vụ leo lên xe, điện thoại lại bất chợt sáng lên.
Cô cụp mắt mở điện thoại, bấm vào tin nhắn do người ngồi trong chiếc xe khác gửi đến: [Luật sư Lâm, đi thôi.]
Lâm Vụ: [… Tôi biết đường.]
Cho dù cô không biết đường nhưng giờ đã có google map mà.
Trần Trác: [Ừm, là do tôi lo nhiều.]
Nghe vậy, Lâm Vụ lấy làm ngạc nhiên, cô ngẩn ngơ cầm điện thoại.
Một lúc lâu sau, Lâm Vụ nghe tiếng động cơ xe vang lên ở cách đó không xa, bèn cúi đầu trả lời: [Tổng giám đốc Trần dẫn đường đi.]
Lúc này rất nhiều xe cộ rời khỏi tòa nhà, vì vậy hai chiếc xe của Lâm Vụ và Trần Trác lần lượt rời đi không thu hút sự chú ý của ai cả.
Vì giờ này là giờ cao điểm khi nhân viên tan làm nên đường hơi tắc nghẽn.
Lâm Vụ chầm chậm lái xe theo sau Trần Trác. Khi dừng đèn đỏ, cô tranh thủ nhắn cho Hà Gia Vân hai tin.
…
Hơn hai mươi phút sau, hai người đã đến nhà hàng tư nhân.
Lâm Vụ đến sau Trần Trác hai phút. Khi cô lái xe vào bãi đỗ xe, thu dọn đồ đạc bước xuống xe thì Trần Trác đang đứng dưới tán cây đợi cô.
Gió bên ngoài rất lớn, thổi tung mái tóc đen ngắn của anh. Mấy sợi tóc rủ xuống trán, khiến hàng mày và mi mắt của anh trông có chiều sâu hơn.
Dù là ban ngày, đôi mắt sâu thẳm hẹp dài ẩn sau lớp kính mỏng vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Lâm Vụ ngước lên, trái tim đập hẫng một nhịp khi ánh mắt của hai người chạm nhau từ xa.
Một lúc sau, cô mới tìm đề tài bắt chuyện: “Tại sao anh đứng ở đây?”
Trần Trác nhướng mày, dời tầm mắt nhìn cô sang nơi khác, thản nhiên nhếch môi: “Đợi em.”
Lâm Vụ khựng lại, không biết nên nói gì.
Cô biết hai chữ “đợi em” mà Trần Trác vừa thốt ra là chỉ việc hai người hẹn bàn chuyện lúc nãy. Nếu đã tới đây rồi, hai người cùng vào trong sẽ thích hợp hơn.
Nhưng có lẽ giữa họ không chỉ có mối quan hệ hợp tác trong tương lai, mà còn có mối quan hệ mập mờ không thể lộ ra ngoài kia nữa. Vì lẽ đó, những gì anh nói rất dễ khiến người ta nghĩ miên man.
Cô im lặng chừng vài giây mới ậm ờ lên tiếng: “À, tổng giám đốc Trần, chúng ta vào trong đi.”
Cô dùng xưng hô để nhắc nhở bản thân và Trần Trác.
Trần Trác hiểu ý cô, nhoẻn miệng cười: “Mời luật sư Lâm.”
Đình viện trong nhà hàng tư nhân rất lớn, được thiết kế theo phong cách mang đậm chất Trung Hoa.
Ở cửa treo hai ngọn đèn cổ xưa, đi vào trong sẽ thấy con đường được trải đá cuội, hai bên đường trồng cây xanh mướt. Đi tới chút nữa sẽ thấy núi giả, suối chảy, sương mù phun ra.
Tiếng đàn tranh trong trẻo truyền vào tai. Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn thì thấy một nghệ nhân mặc Hán phục đang biểu diễn trong đình.
Hai người bước qua lương đình, tiến vào phòng riêng ở đối diện.
Sau khi ngồi xuống, Trần Trác bảo phục vụ đưa menu cho cô: “Ưu tiên phụ nữ chọn trước.”
Lâm Vụ nhận lấy menu dày cộm, không khách sáo với anh.
Cô lướt qua menu, chỉ gọi hai món.
Trần Trác: “Chỉ bấy nhiêu thôi à?”
Lâm Vụ: “Còn lại tổng giám đốc Trần chọn đi.”
Trần Trác trả lời, gọi thêm một món mặn và một món canh.
Gọi đồ ăn xong, phục vụ rót trà cho hai người rồi lui ra ngoài.
Phòng riêng bỗng chốc im bặt.
Một lát sau, Lâm Vụ không chịu nổi bầu không khí này nên đã lên tiếng đánh vỡ: “Tổng giám đốc Trần, anh muốn cố vấn…”
Không đợi cô nói hết, Trần Trác đã ngắt lời: “Không gấp.”
Lâm Vụ im lặng, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của anh thì tốt bụng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Trần, anh chỉ có hai mươi phút.”
“...” Nghe vậy, Trần Trác ngước lên nhìn cô: “Luật sư Lâm.”
Lâm Vụ: “Sao?”
Trần Trác: “Tôi chỉ thanh toán trước phí cố vấn hai mươi phút chứ không có nghĩa tôi chỉ cần hai mươi phút.”
Trần Trác nói cho cô biết anh có tiền thanh toán chi phí thời gian dôi dư.
Lâm Vụ: “…”
Cô khựng lại, định nói gì đó thì anh đã hỏi: “Hay lát nữa luật sư Lâm có cuộc hẹn khác nên cần phải tranh thủ thời gian?”
Nhìn vẻ mặt như nắm chắc phần thắng của Trần Trác, Lâm Vụ rất muốn nói có.
Nhưng thực tế cô không có, cũng không bịa ra được.
Cô im lặng mất mấy giây, không nói một lời, sau đó lựa chọn cúi đầu uống trà.
Trần Trác nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của cô, ánh mắt ngập tràn ý cười.
Anh che miệng khẽ ho khan rồi hỏi: “Trước giờ em đã đến nơi này lần nào chưa?”
Lâm Vụ ăn ngay nói thật: “Tôi từng tới mấy lần.”
Nhà hàng tư nhân này ở khá gần nhà của Lâm Vụ, thức ăn lại hợp khẩu vị của cô. Mỗi lần Hà Gia Vân mời cô ăn cơm thì đều đặt bàn ở nhà hàng này.
Lâm Vụ rất hiếm khi đến đây, bởi vì chi phí ở đây rất đắt, một lần ăn khiến cô phải thắt lưng buộc bụng cả tuần.
Vừa dứt lời, cô nhìn Trần Trác: “Chắc hẳn tổng giám đốc Trần rất hay đến đây nhỉ?”
Thấy dáng vẻ quen thuộc của anh, Lâm Vụ đoán có lẽ đây không phải lần đầu anh tới.
Trần Trác trả lời, nội dung giống cô y hệt: “Tôi từng tới mấy lần.”
Nhưng tiếc rằng lần nào tới anh cũng ngồi trong phòng riêng, không ở sảnh ngoài, cũng không đi ngắm cảnh ngoài lương đình.
Hai người chậm rãi tán gẫu với nhau, những món mà họ gọi lần lượt được mang lên.
Lúc nãy trên WeChat Trần Trác đã nói với Lâm Vụ rằng anh thích vừa ăn vừa nói chuyện, song thực tế ngược lại, anh gần như không hé răng nửa lời khi đang ăn cơm. Dáng vẻ của anh lúc ăn rất tao nhã, thậm chí có thể nói đó là cảnh đẹp ý vui.
Lâm Vụ cũng không thích nói chuyện trong lúc ăn cơm, bởi vì ăn cơm là thời gian ít ỏi mà cô thả lỏng bản thân.
Cô có thói quen im lặng, thả lỏng đầu óc khi ăn cơm.
Vì vậy, hai người ăn ý đều giữ im lặng.
Khi ăn đã lửng dạ, Lâm Vụ đặt đũa xuống.
Trần Trác vẫn còn ăn. Lâm Vụ ngước lên nhìn sang anh…
Hôm nay Trần Trác vẫn mặc âu phục phẳng phiu như thường lệ. Sau khi vào phòng riêng, anh đã cởi áo vest ra, xắn tay áo sơ mi trắng tinh lên cẳng tay, để lộ đường cong cơ bắp và cánh tay rắn rỏi, cùng với chiếc đồng hồ đắt đỏ ở cổ tay.
Làn da trên mu bàn tay Trần Trác khá mỏng. Mỗi lần anh dùng lực, gân xanh trên mu bàn tay sẽ hiện rõ, kết hợp với ngón tay thon dài với các khớp rõ ràng, tạo thành sự quyến rũ không nói nên lời.
Bỗng nhiên, Lâm Vụ nhớ đến hai bàn tay này đã châm lửa trên người cô thế nào.
Lâm Vụ bất chợt cảm thấy khát nước.
Lúc Lâm Vụ bưng tách trà lên lần thứ hai, Trần Trác vốn tập trung ăn cơm bỗng hỏi: “Tối nay em không định ngủ à?”
Sắc mặt Lâm Vụ cứng đờ, ngước nhìn gương mặt điển trai của người đối diện, cô cố giữ bình tĩnh cụp mắt đáp: “Tôi miễn dịch với trà và cà phê.”
Làm luật sư nhiều năm như vậy, Lâm Vụ đã hoàn toàn miễn dịch với loại thức uống giúp tỉnh táo tinh thần như trà và cà phê.
Bây giờ cô vẫn uống chúng là vì thói quen, xuất hiện tâm lý ỷ lại đối với hai thứ đó.
Trần Trác: “…”
Anh bất đắc dĩ bật cười, biết mình không nên nói nhiều nhưng vẫn cố nói: “Em cố gắng uống ít lại đi.”
Lâm Vụ nhấp một ngụm trà trong tách đã đưa lên môi, ậm ờ đồng ý: “Tôi biết rồi.”
Ăn cơm xong, đã đến lúc tiến vào chủ đề chính của đêm nay.
Đúng là Trần Trác có vụ án muốn mời Lâm Vụ cố vấn, có điều tạm thời vẫn chưa gấp, hơn nữa cũng không phải chuyện gì quan trọng hay có việc gì đó cần nói chuyện riêng.
Nhưng Lâm Vụ vẫn nghiêm túc trả lời những câu hỏi của anh.
Vụ gian lận tài chính diễn ra ngay trong nội bộ công ty đầu tư Phong Hành. Tuy công ty cố gắng đè độ hot xuống, không gây ra nhiều gợn sóng trong ngành nhưng chuyện này vẫn bị truy tìm ra tận nguồn gốc, cần được giải quyết.
Tổng giám đốc điều hành gây ra chuyện này cũng đã bị cắt chức.
Chính vì việc này, Trần Trác mới được điều qua tiếp nhận chi nhánh, tránh những sai sót lớn hơn.
Vào cuộc họp ban sáng, tuy Lâm Vụ không tập trung nhưng cũng nghe thấy hết.
Vì vậy cô đã chuẩn bị trước câu trả lời cho mấy câu hỏi mà Trần Trác vừa hỏi, trả lời đâu vào đấy.
Hai người bàn xong công việc trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi.
…
Khi gần kết thúc bữa ăn, Lâm Vụ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nằm ngoài phòng riêng, Lâm Vụ hỏi nhân viên phục vụ ngoài cửa rồi đi theo hướng đó.
Khi tới bên cửa, người bên trong bước ra.
Lâm Vụ cúi đầu, không để ý lắm.
Cho đến khi chất giọng xa lạ vang lên tiến vào tai Lâm Vụ, cô mới dừng chân, ngước lên nhìn đối phương.
Khi thấy rõ mặt mũi đối phương, Lâm Vụ bất giác sững sờ.
Cô không ngờ sẽ gặp “người quen” ở chỗ này.
“Chị không nhận ra em sao?” Người vừa tới có một gương mặt tròn to cỡ bàn tay, ánh mắt trong trẻo đơn thuần như đứa trẻ. Cô ta cười tủm tỉm nhìn Lâm Vụ, cúi đầu nhìn trang phục của mình: “Hình như em cũng không có thay đổi gì quá lớn nhỉ?”
Lâm Vụ cụp mắt, miễn cưỡng nặn ra nụ cười trên môi: “Không có, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi.”
Tôn Niệm An vẫn cười, dường như tâm trạng rất tốt: “Em cũng không ngờ sẽ chạm mặt với chị ở chỗ này.”
Cô ta mím môi rồi hỏi nhỏ: “Chị làm việc ở Thượng Hải à?”
Lâm Vụ khẽ “ừ”, thái độ rất lạnh nhạt.
“Em cũng…” Tôn Niệm An lấy điện thoại ra, nhìn cô và nói: “Năm nay em mới vừa đến nơi này học đại học, vẫn chưa quen chỗ này lắm.”
Nói đến đây, cô ta nhìn Lâm Vụ tỏ vẻ đáng thương: “Em có thể kết bạn, thêm cách liên lạc với chị được không?”
Lâm Vụ không trả lời, không nói cho cũng không nói không cho.
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, Tôn Niệm An mím môi, cẩn thận hỏi: “Chị… Chị có nghe lời em nói không?”
Lâm Vụ sực tỉnh, nhìn điện thoại trong tay cô ta, khẽ thở dài thườn thượt rồi từ chối khéo: “Tôi không mang điện thoại theo.”
Tôn Niệm An “à” một tiếng rồi ép sát: “Chị không nhớ số WeChat của mình hả?”
Lâm Vụ rất muốn nói không nhớ nhưng cô biết rất rõ có nhiều chuyện không liên quan đến Tôn Niệm An.
Cô im lặng, bất đắc dĩ đáp: “Tôi sẽ nói cho cô biết.”
Tô Niệm An mỉm cười rạng rỡ: “Được, chị đọc đi.”
Lâm Vụ đọc số điện thoại, Tôn Niệm An kết bạn với cô, trước khi đi vẫn không quên căn dặn: “Chị, chị nhớ đồng ý kết bạn với em nhé.”
Lâm Vụ không trả lời.
…
Khi ra khỏi nhà vệ sinh và quay về phòng riêng, Trần Trác không chờ ở trong phòng mà đứng ngoài cửa.
Hai người nhìn nhau, Lâm Vụ khó hiểu: “Sao anh lại ra ngoài?”
Trần Trác không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.
Chốc lát sau, Trần Trác nheo mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Vụ không nghĩ nhiều: “Có chuyện gì là chuyện gì?”
Trần Trác nhìn cô, nhíu mày: “… Tôi nên hỏi em câu đó mới đúng.”
Tại sao luật sư của anh mới đi vệ sinh có một lát thì đã không thích hợp thế này.
Lâm Vụ ngẩn ra, ngạc nhiên trước sự tinh tế của anh.
Cô há miệng, giả vờ bình tĩnh: “Tôi không sao, tổng giám đốc Trần nghĩ nhiều rồi.”
Để tránh cho việc Trần Trác hỏi thêm, Lâm Vụ cứng ngắc đổi đề tài: “Tổng giám đốc Trần, chúng ta nên đi rồi nhỉ?”
Trần Trác khựng lại, nhìn góc nghiêng trầm tĩnh và đoan trang của cô mới cụp mắt: “Đi thôi.”
Lâm Vụ gật đầu.
Hai người quay về phòng riêng, thu dọn đồ đạc rồi rời đi, đến chỗ đậu xe.
Trước khi lên xe, Lâm Vụ chào tạm biệt Trần Trác: “Tổng giám đốc Trần, hẹn gặp lại.”
Trần Trác không trả lời.
Lâm Vụ kéo cửa xe ra rồi leo lên xe nhưng không khởi động xe ngay. Cô lấy điện thoại ra khỏi túi xách, mở WeChat rồi ấn vào mục đề nghị kết bạn, nhìn chằm chằm vào avatar đáng yêu nằm trên cùng của danh sách yêu cầu kết bạn mới mà ngẩn ngơ…
Cuối cùng nên đồng ý hay từ chối đây?
Lâm Vụ vẫn chưa quyết định được.
Ngay khi cô đang do dự, ai đó bỗng gõ vào cửa kính xe của cô.
Lâm Vụ hạ cửa kính xe xuống, nhìn người đi mà trở lại kia, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn mà bản thân không nhận ra: “Tổng giám đốc Trần, còn có chuyện gì không?”
Trần Trác không tính toán với Lâm Vụ. Bóng dáng cao lớn của anh đứng bên cạnh ô tô của cô, ánh mắt nhìn cô sâu tựa biển cả, giọng điệu nhàn nhã và bình tĩnh đưa ra lời mời: “Lâm Vụ, tối nay tôi muốn mời em uống rượu được không?”
Lâm Vụ ngạc nhiên, ngẩng đầu tiến vào trong đôi mắt sâu hút của anh, một suy nghĩ khẽ lóe lên trong đầu: “Uống rượu gì?”
Trần Trác cụp mắt, từ tốn dụ dỗ: “Luật sư Lâm muốn uống loại rượu nào?”
Anh trả vấn đề lại cho cô.
Lâm Vụ bình thản chớp mắt, hàng mi dài rung động, giọng điệu nhẹ bẫng: “Tối nay tôi muốn uống Vodka.”