Anh ấy chẳng biết nói gì nữa, chỉ mệt mỏi day day ấn đường: "Không có chuyện gì thì không sao, chứ nếu mà có chuyện thì chắc trưởng khoa chẳng muốn nhìn thấy tôi nữa đâu."
Trần Trác mỉm cười: "Cảm ơn."
Anh biết Đàm Ngôn Hứa có thể giải quyết được.
Đàm Ngôn Hứa chẳng thèm để ý đến anh nữa, đi được hai bước lại quay lại nói: "Mấy giờ ngày mai cô ấy phải đi?"
Trần Trác: "Chín giờ sáng sẽ đến đó."
Đàm Ngôn Hứa: "..."
Cuối cùng, anh ấy chỉ liếc Trần Trác một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại từ bỏ.
"Biết rồi, tối nay đến tìm cậu."
Đàm Ngôn Hứa đi rồi, Trần Trác mới quay lại phòng bệnh.
Đêm trước ngày mở phiên tòa, Lâm Vụ ở lại bệnh viện.
Trần Trác không rời cô nửa bước, chỉ gọi điện cho trợ lý Uông Lập Quần bảo anh ấy đến nhà lấy hai bộ quần áo và máy tính của anh đến bệnh viện.
Anh làm việc luôn trong phòng bệnh.
Lâm Vụ vẫn còn váng đầu, người rất khó chịu.
Thỉnh thoảng, cô lại buồn nôn, chỉ có thể uống thuốc để giảm bớt.
Khi tình trạng tốt hơn một chút, cô lại mở tài liệu về vụ án ra xem. Trần Trác biết không ngăn được cô nên chỉ có thể nhắc nhở mỗi mười phút để cô đặt tài liệu xuống nghỉ ngơi.
-
Thời gian buổi tối trôi qua rất nhanh.
Lâm Vụ cố thức đến mười giờ tối thì không chịu nổi nữa, từ từ ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra thì đã là bảy giờ sáng hôm sau.
Trần Trác đã dậy, cũng vệ sinh cá nhân và thay quần áo xong.
Nhìn người đang nằm trên giường bệnh, anh hỏi dò: "Cảm thấy thế nào?"
"Tốt hơn hôm qua một chút." Lâm Vụ cảm nhận một lát rồi trả lời: "Không chóng mặt, váng đầu như hôm qua nữa."
Nói rồi, cô mím môi nhìn anh: "Trần Trác, tôi muốn đến Tòa án."
Nghe vậy, Trần Trác không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.
Anh khẽ nói: "Để tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em đã."
Lâm Vụ: "Tôi..."
"Kiểm tra trước đã." Trần Trác ngắt lời cô: "Kiểm tra xong lại nói."
Lâm Vụ không từ chối được nên chỉ đành để bác sĩ kiểm tra một lượt.
Kiểm tra xong, Trần Trác mới cho phép cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Trong phòng tắm có sẵn một bộ quần áo sạch, đây là bộ đồ màu đen trắng Hà Gia Vân tặng cô, trông rất cá tính và mạnh mẽ.
Lâm Vụ nhìn chằm chằm bộ quần áo một lúc lâu mới chậm rãi thay vào.
Sau khi cô thay xong đi ra ngoài thì thấy trong phòng có thêm hai phần ăn sáng.
"Ăn sáng đi." Trần Trác gọi cô lại.
Lâm Vụ bước tới, hỏi anh: "Ăn sáng xong rồi đi à?"
Trần Trác: "Ừm."
Hai người ăn bữa sáng đơn giản và thanh đạm rồi Trần Trác bảo cô uống thuốc.
Uống thuốc xong, anh mới nói: "Đi thôi."
Lâm Vụ chỉ đáp một tiếng.
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng bệnh rồi đi thẳng xuống hầm đỗ xe.
Lâm Vụ tưởng Trần Trác sẽ đưa cô đi nhưng lúc nhìn thấy người đang ngồi trong ghế lái, cô không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Bác sĩ Đàm?"
Đàm Ngôn Hứa khẽ gật đầu với cô: "Chào cô Lâm."
Lâm Vụ quay sang nhìn Trần Trác.
Anh mở cửa sau cho cô, hơi hất cằm và nói: "Đúng hôm cậu ấy được nghỉ nên muốn đến Tòa án xem trò hay."
Lâm Vụ: "..."
Sau khi ngồi lên xe cô mới hiểu ra, có lẽ Trần Trác và mọi người không yên tâm nên mới nhờ bác sĩ Đàm Ngôn Hứa đi cùng.
Nghĩ đến đây, Lâm Vụ khẽ nói: "Cảm ơn bác sĩ Đàm."
Đàm Ngôn Hứa: "Không phải khách sáo đâu."
Anh ấy quay lại nhìn hai người, nói: "Lát nữa cô đừng ngất là được."
Lâm Vụ hơi sửng sốt rồi mỉm cười đáp: "Tôi sẽ cố gắng."
Cô nghĩ mình chịu đựng được.
Đàm Ngôn Hứa nói tiếp: "Cô mà ngất thì người đang ngồi bên cạnh sẽ tính sổ với tôi đấy."
Lâm Vụ không khỏi bật cười, liếc sang Trần Trác: "Không đâu."
Đàm Ngôn Hứa hơi nhướng mày, ánh mắt đầy ẩn ý lườm Trần Trác một cái.
Trần Trác làm như không thấy, chỉ thúc giục: "Lái xe đi bác sĩ Đàm, đến muộn tôi ghi sổ đấy."
"..."
Đàm Ngôn Hứa lái xe rất ổn, vừa nhanh vừa êm.
Chưa đến tám rưỡi họ đã xuất hiện ở Tòa án rồi.
Khi họ đến nơi, nhóm Lý Hạng, Hà Gia Vân, Hứa Yến Nhiên và Dư Nguyệt Sam đã có mặt.
Sau khi xác nhận tình trạng của Lâm Vụ vẫn ổn thì Hứa Yến Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, cô ấy mới quay sang Đàm Ngôn Hứa đang đứng cách họ mấy bước, khẽ hỏi: "Sao bác sĩ Đàm lại đến đây?"
Lâm Vụ: "Anh ấy bảo đến đây xem trò hay."
Hứa Yến Nhiên: "... Anh ấy đến để tăng áp lực cho tớ à?"
Hà Gia Vân không hiểu lắm: "Là sao?"
Lâm Vụ: "Vẫn chưa đủ rõ hả?"
Hà Gia Vân ngẩn người, lát sau mới chợt hiểu ra, trợn tròn mắt hỏi: "Hai người?"
Hứa Yến Nhiên kinh ngạc: "Này này!" Rồi cô ấy vội vàng kéo tay Hà Gia Vân xuống: "Nhỏ tiếng nhỏ tiếng thôi, chúng tôi vẫn chưa có gì đâu, cô đừng có dọa bác sĩ Đàm của tôi chạy mất."
"?"
Câu này khiến Hà Gia Vân rất hoang mang: "Chẳng phải hai người vẫn chưa có chuyện gì sao? Thế thì sợ gì anh ấy sẽ chạy mất?"
Hứa Yến Nhiên: "Anh ấy chẳng có cái gì với tôi nhưng tôi thì có gì với anh ấy!"
Hà Gia Vân nghẹn họng: "Cô nói thế dễ khiến người khác hiểu lầm lắm đấy."
Hứa Yến Nhiên: "..."
Nhớ lại câu nói vừa rồi của mình mới thấy đúng là chẳng phản bác lại được, cô ấy đắng lòng trong giây lát mới nói tiếp: "Cô biết chuyện là như thế là được rồi."
Hà Gia Vân bật cười: "Được rồi."
Nói rồi, cô ấy còn cổ vũ Hứa Yến Nhiên: "Luật sư Hứa cố lên nha! Hôm nay đánh thắng vụ này tôi sẽ nghĩ cách giúp cô theo đuổi bác sĩ Đàm."
Hai mắt Hứa Yến Nhiên sáng lên: "Thật không?"
Hà Gia Vân: "Thật chứ!"
"Cô nói trước xem có ý gì hay không đi?" Hứa Yến Nhiên hỏi.
Hà Gia Vân: "Mời đi ăn với tặng hoa chứ sao."
Hứa Yến Nhiên: "..."
Cô ấy đứng hình mất năm giây mới quay sang hỏi Lâm Vụ: "Cô ấy từng theo đuổi ai chưa?"
Lâm Vụ gật đầu: "Rồi."
Hứa Yến Nhiên kinh ngạc: "Có thành công không?"
Hà Gia Vân: "Coi thường ai đấy? Tôi mà chủ động theo đuổi thì phải thành công chứ!"
Hứa Yến Nhiên: "Thật à?"
"Không tin thì hỏi Lâm Vụ đi."
Hai cô gái đồng loạt quay sang nhìn Lâm Vụ, Lâm Vụ thản nhiên nói: "Có thành công."
Hứa Yến Nhiên không thể tin nổi: "Theo đuổi đàn ông mà cũng dùng cách đấy á?"
Lâm Vụ kể lại ngắn gọn: "Hồi học đại học cậu ấy từng theo đuổi một anh chàng làm thêm ở quán cà phê. Ngày nào cậu ấy cũng mời bạn đến quán đó uống cà phê để tăng doanh số bán hàng cho bạn trai đó. Chỉ một thời gian mà doanh số bán hàng của quán cà phê đó đứng đầu Thượng Hải luôn. Thế là anh chàng đó đã đồng ý hẹn hò với cậu ấy một ngày để cảm ơn."
Hà Gia Vân: "... Một ngày rưỡi chứ?"
Lâm Vụ: "À!" Sau đó, cô ngoan ngoãn nói lại với Hứa Yến Nhiên: "Bọn họ yêu nhau một ngày rưỡi."
Hứa Yến Nhiên: "..."
Cô ấy ngập ngừng nhìn Hà Gia Vân, cân nhắc từ ngữ: "Cô cũng giỏi thật đấy!"
Hà Gia Vân rất tự hào: "Chứ còn gì nữa!"
Ba người túm tụm lại nói chuyện rôm rả, Dư Nguyệt Sam khá căng thẳng nên vẫn luôn im lặng. Lâm Vụ hơi chóng mặt nhưng vẫn cố gắng tham gia cuộc trò chuyện.
Cô biết Hứa Yến Nhiên và Hà Gia Vân đều rất căng thẳng. Mỗi khi lo lắng, hai người họ thích nói mấy chuyện không liên quan đến vụ án để phân tán sự chú ý, điều chỉnh lại cảm xúc căng thẳng của mình.
Thoáng chốc đã đến giờ mở phiên tòa.
Hà Gia Vân và mọi người đi đến khu vực dự thính, trước khi đi còn không quên cổ vũ Hứa Yến Nhiên và Lâm Vụ: "Cố lên!"
Trần Trác là người đi cuối cùng, trước khi đi còn móc ngón tay Lâm Vụ: "Tôi ở ngay dưới kia."
Lâm Vụ khẽ chớp mắt: "Biết rồi."
Sau đó, cô và Hứa Yến Nhiên, Dư Nguyệt Sam cùng nhau đi vào.
Trong khu vực dự thính cũng có khá nhiều phóng viên và cả... Ba của Tôn Kỳ Thắng, Trịnh Tố Lam, Tôn Niệm An và những người khác.
Lâm Vụ thản nhiên nhìn lướt qua bọn họ.
Cô không hề ngạc nhiên khi thấy bọn họ ở đây vì cô đã báo án từ sớm, chắc chắn ba của Tôn Kỳ Thắng và những người bên đó sẽ biết chuyện này từ lâu.
Thật ra việc Trịnh Tố Lam xuất hiện ở cửa phòng bệnh hôm qua khiến cô rất ngạc nhiên.
Còn tưởng sau khi Tôn Kỳ Thắng bị cảnh sát dẫn đi rồi lập bản án điều tra thì bà ta sẽ đến tìm cô cơ.
Nhưng cô cũng khá tò mò, không biết lần này Tôn Kỳ Thắng sẽ bịa ra những lời nói dối kiểu gì để chứng minh mình vô tội.
Nghĩ mãi, Lâm Vụ lại cảm thấy mấy chuyện này cũng không quá quan trọng.
Vụ án của Tôn Kỳ Thắng khá phức tạp, thẩm phán tuyên đọc các nội dung, vụ án do Viện kiểm sát khởi tố. Khi Tôn Kỳ Thắng bị dẫn lên, anh ta lập tức trừng mắt nhìn Lâm Vụ, ánh mắt cực kỳ ác độc. Nếu không bị còng tay thì chắc anh ta đã lao đến đánh cô, thậm chí giết cô rồi.
Vụ án xảy ra lâu rồi nên tài liệu và những người liên quan cũng nhiều.
Dù bên phía Lâm Vụ đã cung cấp những chứng cứ vô cùng xác thực, cơ quan công an cũng đã can thiệp điều tra để tìm ra chứng cứ thực tế nhất.
Nhưng Tôn Kỳ Thắng vẫn nhất quyết không nhận tội, không chịu thừa nhận việc mình thuê người giết người.
Chỉ trong thời gian ngắn, phiên tòa đã bước vào giai đoạn giằng co căng thẳng.
Dù có căng thẳng đến đâu thì Tôn Kỳ Thắng cũng khó mà thoát khỏi trách nhiệm pháp lý.
Bây giờ, anh ta và luật sư biện hộ chỉ muốn tranh thủ hết sức để thoát khỏi trách nhiệm hình sự, tranh thủ giảm hình phạt xuống mức nhẹ nhất có thể.
Sau một hồi đấu khẩu, khi chứng cứ vô cùng xác thực bày ra trước mắt, luật sư biện hộ của Tôn Kỳ Thắng dần dần mất bình tĩnh, lời nói càng lúc càng có nhiều lỗ hổng.
Việc Tôn Kỳ Thắng thuê người giết người đã là sự thật.
Luật sư chỉ có thể tranh thủ để anh ta không bị kết án ngay ở phiên tòa sơ thẩm.
Nhưng Lâm Vụ, Hứa Yến Nhiên và chứng cứ xác thực sẽ không cho họ cơ hội này.
Các cô muốn Tôn Kỳ Thắng phải trả giá cho những hành vi phạm pháp của mình.
Càng lúc, luật sư biện hộ của Tôn Kỳ Thắng càng bất lực, Tôn Kỳ Thắng thấy thế thì tức giận định giật micro nhưng lại bị Chánh án ngăn cản.
Một lúc lâu sau, khi kim giờ chỉ đến mười hai giờ trưa, tiếng búa tòa vang lên, cuộc tranh luận tạm thời kết thúc.
Chánh án và các nhân viên xét xử rời khỏi phòng xử án, thành viên hội đồng xét xử đi vào phòng nghị án để bàn bạc.
Trong thời gian chờ đợi kết quả, Lâm Vụ và Hứa Yến Nhiên vẫn bình tĩnh như trước. Họ tin rằng công lý luôn luôn đứng về phía họ.
Một lúc sau, phiên tòa xét xử lại tiếp tục.
Vì Tôn Kỳ Thắng nhất quyết không nhận tội nên vụ án sẽ được xét xử lại. Phiên tòa đến đây là kết thúc.
Khi bị cảnh sát dẫn đi, Tôn Kỳ Thắng nhìn chằm chằm Lâm Vụ với ánh mắt trào phúng, nụ cười tự tin như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Lâm Vụ cố gắng tự nhủ rằng phải tỉnh táo, không được tức giận.
Bây giờ cô và Tôn Kỳ Thắng đang đấu trí với nhau, thế nên cô nhất quyết không được để lộ sự yếu đuối của mình, lại càng không được thua.
Sau khi Tôn Kỳ Thắng bị công an dẫn đi, Hứa Yến Nhiên và mọi người nộp tài liệu lên, sau khi xem xong bản ghi chép phiên xét xử thì ký tên rồi đi ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài, họ đã cảm thấy như bầu trời âm u đột nhiên trở nên thoáng đãng, mây mù đã bị xua tan.
Lâm Vụ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người đang bước về phía mình, không nhịn được gọi: "Trần Trác, tôi..."
Còn chưa nói hết câu thì cô đã mất đà ngã chúi về phía trước như bị rút hết sức lực.
"Lâm Vụ!" Trước khi ngất xỉu, Lâm Vụ chỉ nghe thấy tiếng gọi sốt sắng của Trần Trác.
Tiếc là cô không thể mở miệng bảo anh cứ bình tĩnh, bảo anh rằng mình không sao.
-
Lâm Vụ không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy, căn phòng đen sì sì.
Mí mắt khẽ run run, ngẩn người nhìn lên trần nhà.
Ánh sáng yếu ớt ngoài hành lang hắt vào trong phòng khiến cô không phân biệt được bây giờ là mấy giờ.
Lâm Vụ khẽ nhíu mày, cơ thể khẽ cựa quậy.
Lúc này, người đàn ngủ gục bên mép giường đột nhiên bừng tỉnh lại, vội vàng hỏi thăm: "Tỉnh rồi à?"
Nghe thấy giọng nói trầm khàn bên cạnh, Lâm Vụ không khỏi ngạc nhiên: "Anh..."
Trần Trác lập tức bật đèn phòng lên, ánh mắt nặng nề nhìn cô chằm chằm: "Còn nhớ tôi không?"
Lâm Vụ: "..."
Cô hơi giật mình rồi bật cười: "Trần Trác."
Trần Trác đáp ngay: "Tôi đây."
Anh lại nắm chặt tay cô: "Tạm thời đừng cử động, để tôi đi gọi bác sĩ đến."
Lâm Vụ còn chưa kịp ngăn cản thì anh đã chạy đi gọi bác sĩ.
Bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra cho Lâm Vụ một lượt thì bảo Trần Trác: "Tỉnh lại thì tốt rồi, bệnh nhân không còn gì đáng ngại. Chỉ cần nằm viện tĩnh dưỡng thêm một tuần rồi kiểm tra toàn diện là có thể xuất viện."
Anh gật đầu: "Làm phiền bác sĩ."
Bác sĩ mỉm cười: "Việc của tôi mà, có vấn đề gì cứ gọi tôi."
Trần Trác đồng ý ngay.
Sau khi tiễn bác sĩ đi, Lâm Vụ hoang mang: "... Tỉnh lại thì tốt là sao?"
Cô hỏi anh: "Tôi ngủ lâu lắm à?"
Anh rũ mắt: "Ừm."
Lâm Vụ rất ngạc nhiên: "Bao lâu rồi?"
"Ba ngày." Trần Trác nặng nề nhéo ngón tay cô, bình tĩnh nói cho cô biết.
"..."
Lâm Vụ hít sâu một hơi rồi ngẩng lên nhìn anh: "Anh vẫn luôn ở bệnh viện à?"
Trần Trác: "Ừm."
Phòng bệnh rơi vào sự tĩnh lặng, hai người nhìn nhau một lát rồi Lâm Vụ mới mở miệng: "Xin lỗi anh!"
Trần Trác: "Giờ xin lỗi cũng vô ích."
Lâm Vụ biết mình đuối lý, chỉ chớp chớp mắt hỏi anh: "Vậy thì cái gì mới có ích?"
Anh còn chưa kịp nói chuyện thì Lâm Vụ đã chợt nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi: "Hôm nay là hai mươi tháng tư à?"
Trần Trác ngẩn người, cầm điện thoại lên xem rồi trả lời: "Đã là ngày hai mốt rồi."
Đã qua mười hai giờ, lại một ngày mới nữa bắt đầu. Hôm nay là ngày mà năm ngoái họ đã hứa sẽ làm người yêu của nhau.
Lâm Vụ chợt bừng tỉnh, khẽ nói: "Trần Trác, anh còn nhớ lời tôi nói lúc trước không?"
Trần Trác cụp mắt, biết rồi còn hỏi: "Chuyện gì?"
"Bây giờ vụ án..." Lâm Vụ nhìn thẳng vào mắt anh, muốn nói chúng ta đã hẹn sau khi vụ án kết thúc sẽ ở bên nhau. Bây giờ vụ án đang trong giai đoạn chờ phúc thẩm, đáng ra không nên nóng vội nhưng cô lại không đợi được đến khi vụ án của Tôn Kỳ Thắng kết thúc.
Cô muốn ở bên Trần Trác ngay bây giờ!
Sau một lúc im lặng, Lâm Vụ mới mở miệng: "Trần Trác, chúng ta thay đổi thân phận để ở bên nhau được không?"
Cô rất ít khi dùng giọng điệu thương lượng và nũng nịu như vậy để nói chuyện với Trần Trác.
Trần Trác hơi ngẩn ra, không ngờ cô lại chủ động nhắc đến chuyện này.
Anh rũ mắt nhìn cô, cố ý hỏi: "Đổi thành thân phận gì?"
Biết thừa anh cố ý nhưng Lâm Vụ vẫn thật thà trả lời: "Thân phận bạn trai với bạn gái."
Cô ngẩng mặt lên, hỏi: "Em muốn yêu rồi. Trần Trác, anh có muốn làm bạn trai của em không?"
Nghe câu hỏi này, Trần Trác rất muốn bật cười. Không hổ là luật sư Lâm, ở trong khoảnh khắc này mà vẫn không để bản thân chịu thiệt.
Cô không nói em muốn làm bạn gái của anh mà lại hỏi rằng "Trần Trác, anh có muốn làm bạn trai của em không?"
Nghe qua thì tưởng hai câu này giống nhau nhưng thật ra lại khác biệt rất nhiều.
"Sao anh không nói gì?' Thấy khóe miệng Trần Trác khẽ nhếch lên, Lâm Vụ gặng hỏi: "Không đồng ý à? Vậy thì em làm bạn gái của anh cũng được."
Cô rất biết cách thay đổi lời nói của mình, dù sao kết quả cuối cùng cũng không thay đổi.
Trần Trác nhìn cô chằm chằm, sau vài giây trầm ngâm mới nói vòng vo hòng nhắc đến sự liều lĩnh lần này của cô: "Làm bạn gái anh thì phải bị anh quản lý đấy."
Anh hỏi: "Em nghĩ kỹ chưa?"
Nghe vậy, Lâm Vụ khẽ cười: "Nghĩ kỹ rồi."
Cô ghé sát lại mặt anh, đuôi mắt cong cong, đôi mắt trong veo sáng ngời: "Anh có thể quản lý em, em thích bị anh quản."