Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 54: Chương 54




Trần Trác gọi dịch vụ phòng mang lên một bình nước nóng rồi ra ngoài mua thuốc hạ sốt cho cô.


 

Mua xong, Lâm Vụ ngoan ngoãn uống thuốc, ngồi bên bàn uống nước nóng.


 

Nước giúp cơ thể thải độc, cô muốn hạ sốt sớm để không phải đi bệnh viện.


 

Trần Trác hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn như vậy, anh vừa tức vừa thấy cô dễ thương.


 

Anh kéo ghế đối diện ngồi xuống: “Em có muốn ngủ thêm một chút không?”


 

Lâm Vụ lắc đầu: “Tôi không muốn ngủ nữa.”


 

Cô sợ nếu ngủ nhiều thì tối nay mình sẽ không ngủ được.


 

Lâm Vụ im lặng một lát rồi ngước mắt nhìn anh: “Khi nào chúng ta về?”


 

“Em muốn về khi nào?” Trần Trác hỏi lại.


 

Lâm Vụ trầm ngâm hai giây, thử hỏi: “Ngày mai?”


 

Trần Trác nhướng mày: “Em nghĩ là cơn sốt của em sẽ hạ vào ngày mai sao?”


 

“...” Lâm Vụ bị anh hỏi mà không biết trả lời thế nào, cô mở miệng, nhưng giọng nói không đủ tự tin: “Nếu tôi không hạ sốt thì mình cũng vẫn có thể về được mà.”


 

Trần Trác liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.


 

Lâm Vụ kịp thời nhún nhường: “Chẳng phải anh ở đây sao?”


 

Trần Trác dừng lại một chút, đưa tay xoa xoa giữa trán: “Em có cần về gấp không?”


 

“Có một chút.” Lâm Vụ thành thật trả lời: “Tôi không thích ở đây.”


 

Trần Trác im lặng rồi hỏi: “Không thích đến mức nào?”


 

Anh không hỏi Lâm Vụ rằng đây là quê hương của cô, tại sao cô không thích nơi này.


 

Mà hỏi cô rằng không thích nơi này đến mức nào.


 

Lâm Vụ không ngờ anh lại hỏi như vậy, cô cúi đầu nhìn cốc nước trong tay, mi mắt rung rung, nhẹ giọng nói: “Cực cực cực kỳ không thích.”


 

Cô nhấn mạnh từ “cực kỳ”.


 

Trần Trác hiểu ý: “Được, sáng mai em khỏe hơn thì chúng ta sẽ về.”


 

Lâm Vụ: “Cảm ơn.”


 

Trong phòng lại rơi vào im lặng.


 

Một lúc sau, Lâm Vụ nhẹ nhàng ngước mắt nhìn người đối diện: “Trần Trác.”


 

Trần Trác: “Em có gì muốn nói?”


 

“Sao anh không hỏi tôi?” Lâm Vụ tò mò.


 

“Hỏi em cái gì?” Trần Trác giả vờ không hiểu.


 

Lâm Vụ môi mấp máy, ấp úng nói: “Hỏi tôi tại sao lại đến đó.”


 

Trần Trác hiểu ra: “Vậy em thì sao, sao không hỏi tôi?”


 

Giữa một chiếc bàn ăn dài, hai người nhìn nhau.


 

Lâm Vụ biết câu hỏi của Trần Trác có ý nghĩa gì, anh đang hỏi cô: tại sao không hỏi anh đến đây tìm cô, là không dám hỏi, hay cảm thấy không quan trọng.


 

Tương tự, Trần Trác cũng biết Lâm Vụ đang thử thăm dò điều gì, cô muốn biết anh biết bao nhiêu về chuyện của mình. Anh không truy hỏi, là vì cảm thấy không cần thiết, hay... anh đã biết rồi, dù cô có nói hay không cũng không quan trọng.


 

“... “


 

Cả hai đều hiểu nhau, rõ ràng biết suy nghĩ của đối phương.


 

Lâm Vụ bị Trần Trác nói như vậy thì nhất thời không thể lên tiếng.


 

Một lúc sau cô mới mở miệng: “Tôi... không biết hỏi thế nào.”


 

Trần Trác cười, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, vạch trần lời nói dối của cô: “Lâm Vụ, em biết.”


 

Lâm Vụ không nói được gì, cô nhìn anh một lúc lâu rồi quay đi, nhẹ giọng nói: “Tôi đã từng nói với anh rằng tôi có một người em gái cùng mẹ khác cha chưa?”


 

Trần Trác: “Chưa.”


 

“Vậy bây giờ anh biết rồi.” Lâm Vụ nói: “Em ấy là người mà chúng ta đã gặp một lần khi ăn cùng nhau, tên là Tôn Niệm An, là em gái cùng mẹ khác cha của tôi. Chắc bác sĩ Đàm đã nói với anh rồi phải không?”


 

Trần Trác trầm tư: “Hai người không giống nhau.”


 

Lâm Vụ: “Ừ, em ấy giống đằng nội hơn.”


 

Trần Trác gật đầu: “Sao tự dưng em lại nhắc đến em ấy?”


 

Lâm Vụ không trả lời thẳng câu hỏi của Trần Trác mà nói: “Anh có biết hôm nay tôi đi nghĩa trang thăm ai không?”


 

“Là vợ của anh trai em ấy.” Lâm Vụ cho Trần Trác biết: “Nói chính xác hơn, là vợ cũ của anh trai em ấy.”


 

Thẩm Tùng Linh qua đời hai ngày sau khi cô ấy vừa ký thỏa thuận ly hôn với Tôn Kỳ Thắng.


 

Trần Trác bỗng nhiên đứng dậy đổi chỗ ngồi bên cạnh cô.


 

Lâm Vụ quay đầu mỉm cười với anh: “Tôi không sao.”


 

Trần Trác không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô như một cách để an ủi.


 

Lâm Vụ rũ mắt nhìn vào đôi tay khác biệt rất rõ ràng của hai người rồi cất lời: “Ba mẹ tôi ly hôn khi tôi còn học tiểu học, tôi được giao cho ba.”


 

Nói “giao” là từ ngữ nhẹ nhàng, thực ra là vì mẹ ruột của Lâm Vụ - Trịnh Tố Lam không hề muốn nuôi cô.


 

Khi Lâm Vụ còn học tiểu học, Trịnh Tố Lam đã quen với ba của Tôn Kỳ Thắng, người lớn hơn bà ta gần hai mươi tuổi.


 

Nhưng ông ta rất giàu, là một luật sư nổi tiếng trong thành phố.


 

Lâm Vụ không rõ họ quen nhau từ khi nào cũng như mối quan hệ của họ ra sao.


 

Cô chỉ biết rằng, một ngày sau giờ học về nhà, cô nghe thấy ba mẹ cãi nhau, họ cãi vã rất kịch liệt, đến mức cuối cùng còn đánh nhau.


 

Cũng từ ngày đó, chiến tranh trong gia đình Lâm Vụ không bao giờ ngừng lại.


 

Lâm Văn Khang khi còn trẻ đã làm một số việc kinh doanh nhỏ và kiếm được kha khá tiền, chính vì vậy mà người phụ nữ xinh đẹp như Trịnh Tố Lam mới yêu và kết hôn với ông ta. Sau khi sinh Lâm Vụ không lâu, Lâm Văn Khang thất bại trong kinh doanh, gia đình cũng bắt đầu gánh nợ.


 

Trịnh Tố Lam không muốn sống cuộc sống khổ cực mãi, vì vậy bà ta không ngừng bám víu vào kẻ khác, cho đến khi tìm được kẻ có thể bảo vệ bà ta.


 

Ba của Tôn Kỳ Thắng chính là luật sư trong vụ ly hôn của ba mẹ cô.


 

Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi cuộc hôn nhân giữa Trịnh Tố Lam và Lâm Văn Khang kết thúc khá suôn sẻ, Lâm Văn Khang “tự nguyện” ly hôn với Trịnh Tố Lam và ra đi tay trắng. Tất nhiên khi đó ông ta cũng không có nhiều tiền.


 

Sau khi ly hôn, Lâm Vụ sống với Lâm Văn Khang.


 

Khi đó cô không quá buồn bã. Dù Lâm Văn Khang có đánh cô khi say rượu, chửi mắng cô, nhưng cô vẫn sống khá tốt.


 

Bởi vì cô có bà nội. Bà nội biết cô không vui khi học ở thành phố nên đã đưa cô về quê học ở trường trong một huyện nhỏ, sống cuộc sống bình dị.


 

Lâm Vụ đã có những năm tháng vui vẻ ở đó.


 

Thật không may, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Lâm Văn Khang nghiện rượu lâu năm, vào một đêm tối tăm, ông ta đã say xỉn và ngã xuống hồ chết đuối. Bà nội của Lâm Vụ bị sốc nặng vì chuyện này, bà ấy cố gắng gượng một năm rưỡi rồi qua đời không lâu sau khi Lâm Vụ tốt nghiệp trung học cơ sở.


 

Sau khi Lâm Văn Khang thất bại trong kinh doanh và mắc nợ thì họ hàng của Lâm Vụ cũng không còn liên lạc nữa.


 

Sau khi bà nội và ba cô qua đời, Lâm Vụ trở thành “cô nhi”, cô cần đi học và cần có người chăm sóc. Trước khi bà nội qua đời cũng đã liên lạc với Trịnh Tố Lam, nhờ bà ta có thể chăm sóc Lâm Vụ thêm ba năm, cho đến khi cô đủ tuổi trưởng thành, Lâm Vụ sẽ không làm phiền bà ta nữa. Trịnh Tố Lam không còn cách nào khác nên đành đồng ý.


 

Cứ thế, Lâm Vụ được Trịnh Tố Lam đưa về nhà họ Tôn. Trước khi đến nhà họ Tôn, Lâm Vụ rất lo lắng và bất an.


 

Sau khi đến nhà họ Tôn, cô phát hiện ra nơi này không đáng sợ như cô tưởng tượng. Trịnh Tố Lam và chồng không mấy quan tâm đến cô, nhưng cũng không đánh đập hay chửi mắng cô, họ chỉ coi cô như không tồn tại.


 

Tôn Kỳ Thắng và vợ của anh ta là Thẩm Tùng Linh đối xử với Lâm Vụ rất tốt.


 

Đặc biệt là Thẩm Tùng Linh, cô ấy rất thích cô em gái nhỏ hơn mình vài tuổi này. Ngay từ đầu cô ấy đã đối xử với Lâm Vụ rất tốt. Tôn Kỳ Thắng cũng không tệ, mặc dù anh ta không ân cần như Thẩm Tùng Linh nhưng cũng thường xuyên mang về cho cô một số món quà nhỏ.


 

Ban đầu, Lâm Vụ không nhận thấy quá nhiều điều khác thường.


 

Cô thích Thẩm Tùng Linh nên dành nhiều thời gian bên cạnh cô ấy. Thẩm Tùng Linh chăm sóc cô rất chu đáo, thỉnh thoảng còn chia sẻ với cô những câu chuyện thú vị. Chỉ có điều, đôi khi ánh mắt của cô ấy nhìn cô lại chứa đựng sự lo lắng, dường như có nhiều nỗi phiền muộn.


 

Lâm Vụ hỏi thì Thẩm Tùng Linh lại mỉm cười dịu dàng nói không có gì.


 

Cho đến một ngày, Tôn Kỳ Thắng trở về từ chuyến công tác lại mang tặng Lâm Vụ một món quà. Lần này là một món quà rất quý giá, một chiếc dây chuyền rất đẹp, mặt dây chuyền hình tròn, cực kỳ tinh xảo.


 

Lâm Vụ từ chối nhưng Tôn Kỳ Thắng kiên quyết bảo cô nhận lấy, còn nói liệu có phải cô không coi anh ta là anh trai không. Lâm Vụ không biết làm sao, chỉ có thể tạm thời nhận lấy.


 

Sau khi nhận, Lâm Vụ lợi dụng lúc Tôn Kỳ Thắng không để ý để đi tìm Thẩm Tùng Linh, kể cho cô ấy nghe về chuyện này.


 

Lâm Vụ và Thẩm Tùng Linh không giấu giếm nhau điều gì. Sau lần đầu Lâm Vụ nhận quà từ Tôn Kỳ Thắng, Thẩm Tùng Linh đã nhắc nhở cô rằng sau này nếu anh trai tặng quà, hãy nhớ chia sẻ với cô ấy.


 

Lâm Vụ cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cô đoán Thẩm Tùng Linh lo lắng món quà của Tôn Kỳ Thắng không hợp ý mình hoặc có lý do khác. Tóm lại, mỗi lần như thế cô đều thành thật kể cho Thẩm Tùng Linh biết Tôn Kỳ Thắng đã tặng mình những gì.


 

Ngày hôm đó, khi Lâm Vụ lấy chiếc dây chuyền ra, vẻ mặt Thẩm Tùng Linh rõ ràng thay đổi.


 

Lâm Vụ vẫn nhớ, sắc mặt cô ấy trở nên rất xấu, cô ấy nắm vai Lâm Vụ, hít một hơi thật sâu, hỏi với giọng nhẹ nhàng: “Vụ Vụ, chị cũng rất thích chiếc dây chuyền này, em có thể tặng cho chị không?”


 

Lâm Vụ không chút do dự mà đồng ý.


 

Sợi dây chuyền quý giá như vậy vốn không nên tặng cho cô.


 

Sau khi tặng sợi dây chuyền cho Thẩm Tùng Linh, Lâm Vụ trở lại trường học.


 

Cô ở ký túc xá, một tuần mới về nhà một lần.


 

Một tuần sau, khi Lâm Vụ trở về nhà, cô phát hiện Thẩm Tùng Linh không có ở nhà. Cô hỏi Trịnh Tố Lam, Trịnh Tố Lam nói rằng cô ấy và Tôn Kỳ Thắng đã đi du lịch.


 

Lâm Vụ cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi thêm. Cô chỉ mơ hồ nhớ rằng Thẩm Tùng Linh đã nói Tôn Kỳ Thắng rất bận rộn, đặc biệt là dạo này càng bận hơn, cho nên họ ít khi đi ra ngoài.


 

Sau đó, khi cô gặp lại Thẩm Tùng Linh thì đã nửa tháng trôi qua. Thẩm Tùng Linh đến trường đón cô về nhà, dẫn cô đi ăn.


 

Sau khi ăn xong, hai người trở về nhà họ Tôn.


 

Lâm Vụ về phòng mình, chuẩn bị làm bài tập.


 

Khi cô lấy sách vở từ trong cặp ra thì phát hiện ra quả cầu pha lê mà cô đã mua từ tuần trước, cô đã phát tờ rơi cùng bạn bè để kiếm tiền mua nó. Thẩm Tùng Linh đã nói thích nó nên cô mua về để tặng cho Thẩm Tùng Linh.


 

Lâm Vụ nhìn quả cầu pha lê một lúc lâu rồi nhìn đồng hồ, đoán rằng Thẩm Tùng Linh và Tôn Kỳ Thắng chắc vẫn chưa nghỉ ngơi. Cô bèn cầm quả cầu đi ra ngoài tìm Thẩm Tùng Linh.


 

Nhà họ Tôn là một căn biệt thự độc lập, Lâm Vụ sống một mình ở tầng một, Trịnh Tố Lam và chồng sống ở tầng hai, còn Thẩm Tùng Linh và Tôn Kỳ Thắng sống ở tầng ba. Khi vừa đến cửa cầu thang tầng ba, từ xa Lâm Vụ đã nghe thấy tiếng động mạnh.


 

Cô đứng sững lại vài giây rồi vội vàng đi vào.


 

Khi đến cửa phòng của Thẩm Tùng Linh và Tôn Kỳ Thắng, Lâm Vụ đẩy cửa ra, vừa lúc thấy Tôn Kỳ Thắng đang tay đấm chân đá Thẩm Tùng Linh, anh ta còn nói những điều mà cô không hiểu.


 

Lâm Vụ trợn mắt, không nghĩ ngợi gì lao vào.


 

“Vụ Vụ!” Thấy cô xuất hiện, Thẩm Tùng Linh ngạc nhiên, vội vàng gọi cô bằng giọng đầy sợ hãi: “Em ra ngoài mau đi.”


 

Lâm Vụ đứng chắn trước mặt Tôn Kỳ Thắng, muốn ngăn anh ta đánh Thẩm Tùng Linh, cô ngẩng mặt nhìn Tôn Kỳ Thắng, hoảng loạn nói: “Anh, đừng…”


 

Chưa kịp nói hết câu, Tôn Kỳ Thắng đã siết chặt cổ cô rồi cười một cách quái dị: “Ôi, chẳng nhẽ em gái tôi muốn tự dâng mình vào lưới sao?”


 

Anh ta kéo Lâm Vụ, nhìn Thẩm Tùng Linh từ trên cao: “Thẩm Tùng Linh, cô nói xem, đúng là cô không biết tự lượng sức mình đấy nhỉ?”


 

Thẩm Tùng Linh hít vào một hơi, Lâm Vụ cũng mơ hồ, chưa kịp suy nghĩ gì.


 

Ngay sau đó, Tôn Kỳ Thắng nâng tay nhẹ nhàng vỗ vào má Lâm Vụ, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Anh ta tỏ ra thích thú trước vẻ run rẩy của Lâm Vụ rồi nghiêng đầu chế nhạo Thẩm Tùng Linh: “Cô nghĩ chỉ cần lấy chiếc dây chuyền đi là có thể bảo vệ được con bé sao? Thật là nằm mơ giữa ban ngày!”


 

Thẩm Tùng Linh lúng túng, cố gắng đẩy Tôn Kỳ Thắng ra, miệng la lớn: “Tôn Kỳ Thắng, con bé là em gái anh, dì Lam sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”


 

Tôn Kỳ Thắng cười khinh bỉ: “Tôi mà lại sợ bà ta sao?”


 

Trong lúc hỗn loạn ấy, Lâm Vụ chợt hiểu được cuộc đối thoại của hai người.


 

Cô nhìn Tôn Kỳ Thắng với vẻ ngỡ ngàng. Sau đó, cô cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi tay Tôn Kỳ Thắng nhưng không thể nào thoát ra được.


 

Sức mạnh giữa nam và nữ quá chênh lệch, huống chi lúc đó Lâm Vụ chỉ là một học sinh trung học.


 

Ba người trải qua một trận hỗn loạn, cuối cùng Thẩm Tùng Linh mới gỡ được Lâm Vụ ra khỏi tay Tôn Kỳ Thắng, Lâm Vụ cũng nắm lấy tay cô ấy cùng nhau chạy ra ngoài.


 

Ngày hôm đó, nhà họ Tôn chỉ có ba người họ nên Lâm Vụ và Thẩm Tùng Linh đã chạy ra ngoài thành công.


 

Sau khi chạy đến nơi an toàn hơn, Thẩm Tùng Linh ôm Lâm Vụ khóc, cô ấy xoa đầu Lâm Vụ hỏi: “Vụ Vụ, em có bị thương không?”


 

Lâm Vụ lắc đầu, nhìn cô, nước mắt lưng tròng nói: “Chị Tùng Linh, chị đang chảy máu kìa.”


 

Thẩm Tùng Linh mỉm cười với cô: “Chị không sao.”


 

Lâm Vụ khóc lóc lắc đầu: “Chị... Chúng ta đi...”


 

Chưa kịp nói ra hai chữ “bệnh viện”, Thẩm Tùng Linh đã ngã gục lên người cô.


 

May mắn là có người đi qua giúp cô gọi cấp cứu.


 

Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, cảnh sát cũng đến. Lâm Vụ đã kể lại tình hình cho cảnh sát, bao gồm cả việc Tôn Kỳ Thắng đánh người.


 

Lâm Vụ tưởng rằng mọi chuyện sẽ tiến triển thuận lợi, cảnh sát sẽ can thiệp, điều tra và trừng phạt Tôn Kỳ Thắng.


 

Nhưng cô không ngờ rằng, khi Tôn Kỳ Thắng cùng với Trịnh Tố Lam nhận được tin tức và chạy đến bệnh viện, họ đã tuyên bố rằng Tôn Kỳ Thắng và Thẩm Tùng Linh là vợ chồng có mâu thuẫn, Tôn Kỳ Thắng còn nói rằng Thẩm Tùng Linh đã tằng tịu với người đàn ông khác nên anh ta mới đánh cô ấy.


 

Hơn nữa, Thẩm Tùng Linh cũng đã phản kháng, đánh Tôn Kỳ Thắng bị thương. Vụ việc này đã biến thành tranh chấp gia đình một cách vô lý và không đi đến đâu cả. Thậm chí Tôn Kỳ Thắng chỉ bị cảnh cáo vài câu rồi được cho về nhà.


 

May mắn thay, khi Tôn Kỳ Thắng trở về thì Thẩm Tùng Linh vẫn còn nằm viện.


 

Lâm Vụ không dám quay lại nhà họ Tôn, cô kiên quyết ở lại bệnh viện bên cạnh Thẩm Tùng Linh để tạm thời tránh khỏi sự trả thù của Tôn Kỳ Thắng.


 

Nhưng cô chỉ tránh được vài ngày chứ không thể kéo dài mãi.


 

Khi tình trạng của Thẩm Tùng Linh cải thiện, cô ấy phải xuất viện trở về nhà họ Tôn. Lâm Vụ lo lắng vô cùng, Tôn Kỳ Thắng đã như vậy, tại sao cô ấy vẫn không ly hôn.


 

Thẩm Tùng Linh nhìn cô, cười bất đắc dĩ: “Vụ Vụ, ly hôn không dễ dàng như vậy đâu em.”


 

Lâm Vụ không hiểu: “Chị Từ Linh, chỉ cần chị muốn thì sẽ làm được mà.”


 

Thẩm Tùng Linh: “Hiện tại chị chưa thể ly hôn.”


 

Cô ấy nắm tay Lâm Vụ, nói với cô: “Em đừng quay lại nữa, chị đã tiết kiệm được một khoản tiền, chị sẽ đưa hết cho em, em có thể ở lại trường học, nếu không được thì thuê một căn phòng bên ngoài.”


 

Khi Lâm Vụ được Trịnh Tố Lam đưa đến nhà họ Tôn, hộ khẩu của cô không được chuyển đến nhà họ Tôn, cô và họ không có bất kỳ mối quan hệ pháp lý nào.


 

Lâm Vụ lắc đầu từ chối, cô muốn cùng Thẩm Tùng Linh trở về nhà họ Tôn, cô lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Tùng Linh.


 

Thẩm Tùng Linh kiên quyết từ chối đề nghị của cô, nhìn cô với ánh mắt rất nghiêm túc: “Vụ Vụ... Em ở đây, chúng ta sẽ càng nguy hiểm hơn, em biết không?”


 

Lâm Vụ không thể phản bác lời cô ấy nói.


 

Trước đây, cô chỉ cảm thấy Tôn Kỳ Thắng đối xử với cô có hơi quá, ánh mắt mà anh ta nhìn cô cũng không bình thường. Sau khi vụ việc xảy ra thì cuối cùng cô đã nhận ra bộ mặt thật của Tôn Kỳ Thắng.


 

Thẩm Tùng Linh nói với cô rằng cả nhà họ Tôn đều là những kẻ ăn thịt người.


 

Cô ấy không muốn Lâm Vụ bị tổn thương, trong khi bản thân cô ấy đã lún sâu vào vũng lầy chưa có lối thoát. Một khi có thì cô ấy sẽ rời đi.


 

Để thuyết phục Lâm Vụ trở lại trường học, Thẩm Tùng Linh nói rằng cô ấy đang tìm kiếm một số bằng chứng về những tội ác của Tôn Kỳ Thắng, chỉ khi tìm được mới có thể ly hôn với anh ta và khiến anh ta mất danh dự.


 

Lâm Vụ hồi còn học trung học quá đơn thuần, vẫn còn giữ một chút hy vọng ngây thơ, nghĩ rằng ông trời sẽ ưu ái người tốt, người tốt sẽ được báo đáp.


 

Lâm Vụ không thể nghỉ học quá lâu. Khi biết Thẩm Tùng Linh tạm thời an toàn, cô quyết định trở lại trường học.


 

Sau khi trở về trường, trong một thời gian dài, thỉnh thoảng Lâm Vụ và Thẩm Tùng Linh mới liên lạc với nhau. Cô biết rằng cô ấy an toàn và cô cũng vậy, như vậy là đủ rồi.


 

Chỉ có điều Lâm Vụ thường xuyên cảm thấy bất an.


 

Cô sợ hãi và đã nhiều lần khuyên Thẩm Tùng Linh nên rời đi trước, dù tạm thời không ly hôn cũng được, còn hơn là cứ ở lại nhà họ Tôn như thế. Cô còn tiền, họ có thể đến nơi mà Tôn Kỳ Thắng không tìm thấy.


 

Thẩm Tùng Linh nói không được, còn nhiều việc chưa làm xong.


 

Lâm Vụ hỏi nhưng cô ấy lại chần chừ không nói rõ cụ thể việc gì.


 

Vài ngày trước kỳ nghỉ đông, Thẩm Tùng Linh đã gọi điện cho giáo viên của Lâm Vụ để bảo cô nghe máy, thông báo rằng cô ấy sẽ ly hôn với Tôn Kỳ Thắng.


 

Lâm Vụ rất vui mừng, vội vàng hỏi khi nào làm thủ tục, Thẩm Tùng Linh nói là ngày mai. Cô bảo Lâm Vụ học hành chăm chỉ, khi làm xong thủ tục, cô ấy sẽ đưa Lâm Vụ đi chơi ở nơi khác.


 

Lâm Vụ đồng ý.


 

Ba ngày sau là kỳ thi cuối kỳ.


 

Sau khi thi xong, Lâm Vụ vui vẻ trở về ký túc xá để thu dọn đồ đạc ra cổng trường chờ Thẩm Tùng Linh. Thẩm Tùng Linh đã nói rằng cô ấy sẽ đến trường đón cô.


 

Lâm Vụ đã chờ đợi mãi, chờ rất lâu, nhưng Thẩm Tùng Linh vẫn chưa đến.


 

Cuối cùng, do Lâm Vụ không có điện thoại di động nên cô chạy đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh gọi điện cho Thẩm Tùng Linh, bên đầu dây bên kia có một giọng nam lạ, người đó nói với cô rằng anh ta là cảnh sát Lê Thành, Thẩm Tùng Linh đã chết.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.