“Lâm Vụ.” Trần Trác nắm lấy bàn tay lạnh băng của Lâm Vụ, thấp giọng gọi cô, đôi lông mày anh hơi nhíu lại: “Em có nghe thấy tôi nói không?”
Lúc này Lâm Vụ mới phản ứng, cô nhìn người trước mặt rồi chậm rãi gật đầu, lúc mở miệng thì giọng đã khàn đặc: “Sao anh lại ở đây?”
Trần Trác rũ mắt rồi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, xoa xoa để làm chúng ấm lên: “Việc đó có quan trọng không?”
Lâm Vụ ngẩn ra, môi cô mấp máy nhưng mãi không thốt nên lời.
Trần Trác liếc nhìn cô, tạm thời không so đo với cô nữa: “Lên xe trước đã.”
Anh đưa tay về phía cô: “Đưa cho tôi chìa khóa xe.”
Lâm Vụ đưa chìa khóa xe cho Trần Trác, anh mở cửa ghế phụ cho cô lên trước.
Lâm Vụ ngồi ở ghế phụ, nhìn anh vòng qua đầu xe rồi lên xe, vẫn khó mà tin đây là sự thật.
Tại sao Trần Trác lại ở đây? Anh đến tìm cô sao? Làm sao anh biết cô ở đây?
Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Lâm Vụ có rất nhiều dấu hỏi.
Trần Trác khởi động xe nhưng không vội vã lái đi luôn.
Anh chỉnh điều hòa trong xe lên mức tối đa, đợi ghế cũng ấm dần rồi mới nghiêng đầu nhìn sắc mặt của người bên cạnh đã hồng hào hơn chút: “Trong xe không có nước à?”
Lâm Vụ nhìn theo ánh mắt của anh: “Hình như còn nước trong cốp xe.”
Trần Trác mở cửa xuống xe, anh đi ra cốp sau lấy một chai nước rồi mở nắp đưa cho cô: “Lạnh đấy, em uống một ngụm nhỏ thôi cho đỡ khô họng.”
Lâm Vụ nhận lấy: “Cảm ơn.”
Trần Trác không đáp lại.
Sau khi uống nước xong, Lâm Vụ cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều.
Trần Trác nhận lại chai nước còn lại của cô, anh không chê chai nước này cô đã từng uống mà cứ thế ngửa đầu uống vài ngụm rồi mới lái xe rời đi.
Lâm Vụ không hỏi anh sẽ đưa mình đi đâu, dù sao đối với cô lúc này thì đi đâu cũng được.
Xe chạy một đoạn đã vào khu vực nội thành.
Cả đêm Lâm Vụ không ngủ, hơi ấm trong xe thổi vào khiến mí mắt cô bắt đầu nặng trĩu.
Bỗng nhiên Trần Trác dừng xe lại.
Lâm Vụ mở mắt, vẻ mặt mơ màng: “Đến rồi à?”
Cô vô thức nhìn ra ngoài, phát hiện đây là bãi đỗ xe ngầm.
“Đây là đâu?” Lâm Vụ không nhịn được hỏi.
Trần Trác: “Bãi đỗ xe của khách sạn.”
Lâm Vụ gật đầu, tháo dây an toàn ra, xuống xe theo Trần Trác.
Hai người họ đi thang máy lên tầng một, làm thủ tục nhận phòng.
Sau khi lấy thẻ, Trần Trác nắm tay cô vào phòng. Anh hơi hất cằm về phía phòng tắm: “Em đi tắm trước đi.”
“...”
Lâm Vụ khẽ ừ, nhìn vào túi to mà anh đang cầm.
Trần Trác đưa túi cho cô, cô lấy đồ thay ra rồi đi vào phòng tắm.
Trần Trác đợi cô vào phòng tắm xong mới lấy điện thoại ra kiểm tra, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi nhỡ rồi lần lượt gọi lại.
Lúc anh nói xong thì trợ lý đi đến báo có cuộc gọi.
Trần Trác nhận máy, nói chuyện với Uông Lập Quần để chỉ đạo vài việc rồi mới cúp máy.
Anh vừa cúp máy thì Lâm Vụ cũng đã tắm xong.
Trần Trác quay đầu thấy cô với mái tóc ướt được quấn bằng khăn, nhíu mày hỏi: “Sao em không sấy khô tóc?”
Lâm Vụ: “Tôi không kịp sấy.”
Trần Trác nhìn cô với vẻ không đồng ý. Anh đặt điện thoại xuống, đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc: “Ngồi đây đi.”
Anh chỉ tay về phía Lâm Vụ.
Lâm Vụ nhận ra tâm trạng của Trần Trác không mấy vui vẻ nên nhất thời không phản đối.
Anh nói gì thì cô làm nấy.
Tất nhiên cô cũng chẳng còn sức lực để phản đối. Hiện tại đầu óc cô choáng váng, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi.
Âm thanh của máy sấy vang lên, luồng gió ấm thổi vào da đầu.
Lâm Vụ ngồi trên ghế, cô có thể ngửi thấy mùi dầu gội từ tóc mình, cũng có thể ngửi thấy mùi hương gỗ thanh mát và trầm lắng từ người đứng sau.
Rất thơm, rất an tâm.
Lâm Vụ cúi đầu cảm nhận những ngón tay dài của Trần Trác đang luồn qua tóc mình, anh còn hơi vụng về trong việc sấy tóc cho phụ nữ nên làm rất cẩn thận.
“... “
Khoảng mười phút sau, tóc Lâm Vụ đã khô.
Trần Trác rút máy sấy ra, nhìn cô: “Em có thấy buồn ngủ không?”
Lâm Vụ ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh: “Có một chút.”
“Đi ngủ đi.” Trần Trác thì thầm.
Lâm Vụ không động đậy.
Cô cúi nhìn Trần Trác cuộn dây máy sấy lại, đặt máy sấy lên bàn rồi mới hỏi: “Còn anh thì sao?”
Trần Trác nhìn thẳng vào cô, im lặng một chút rồi nói: “Tôi đi tắm trước.”
Lâm Vụ nhẹ nhàng chớp mắt: “Được.”
Trước khi vào phòng tắm, Trần Trác hỏi cô: “Có phải điện thoại của em hết pin rồi không?”
Lâm Vụ ngẩn ra một chút, vội vàng tìm điện thoại trong túi. Cô lấy ra xem thì quả thật điện thoại của cô đã hết pin và tắt máy từ lâu.
“Để tôi sạc pin.” Lâm Vụ hít sâu một hơi, đầu óc trở nên tỉnh táo.
Trần Trác: “Được.”
-
Sạc pin xong, trong lúc chờ máy khởi động, Lâm Vụ nhìn về phía ghế sofa mới phát hiện ra, Trần Trác đến Lê Thành mà không mang theo gì cả.
Anh đến đây một thân một mình.
Điện thoại cuối cùng cũng khởi động được. Lâm Vụ vừa mở khóa thì điện thoại của cô lập tức rung lên điên cuồng.
Cô cúi đầu nhìn, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc. Trong đó thì tin nhắn từ Hà Gia Vân và Trần Trác là nhiều nhất.
Lâm Vụ mở tin nhắn của Hà Gia Vân trước: “Vụ Vụ, bây giờ cậu đang ở đâu? Sao không nghe điện thoại?”
Hà Gia Vân: “Hết pin à?”
Hà Gia Vân: “Khi nào xem điện thoại rồi nhớ trả lời tin nhắn cho tớ nhé, nếu không thì tớ sẽ báo cảnh sát đấy.”
...
Lâm Vụ tiếp tục xem, có vài tin nhắn được gửi từ tối qua.
Hà Gia Vân: “Vụ Vụ... Trần Trác đã gọi cho tớ, có thể anh ấy biết tớ biết chuyện giữa cậu và anh ấy, anh ấy hỏi tớ là cậu đi đâu? Anh ấy không yên tâm nên chuẩn bị đi tìm cậu.”
Hà Gia Vân: “Cậu không trả lời tin nhắn, tớ sốt ruột quá nên tớ đã nói với anh ấy rồi.”
Hà Gia Vân: “Khi nào mở máy cậu nhớ trả lời tin nhắn cho tớ nhé!”
Đọc xong tin nhắn của Hà Gia Vân, Lâm Vụ thở phào, chuyển sang danh bạ để gọi điện cho Hà Gia Vân.
“Alo?” Cô vừa gọi thì đầu bên kia đã bắt máy: “Vụ Vụ?”
Lâm Vụ đáp lại, trong giọng nói có chút áy náy: “Là tớ đây, điện thoại hết pin mà tớ không để ý, tớ vừa mới sạc xong.”
Hà Gia Vân nghe thấy giọng cô thì thở phào nhẹ nhõm: “Cậu làm tớ sợ chết khiếp!”
Lâm Vụ ngượng ngùng: “Xin lỗi.”
“Lần sau không được như vậy nữa.” Hà Gia Vân trách mắng: “Dù thế nào cũng đừng để lâu như vậy mà không trả lời tin nhắn, được không?”
Lâm Vụ cười đáp: “Được.”
Hà Gia Vân ừ một tiếng, cô ấy không hỏi Lâm Vụ vì sao đột nhiên trở về Lê Thành mà quan tâm hỏi giờ cô ra sao.
Lâm Vụ: “Tớ vẫn ổn, bây giờ tớ đang ở khách sạn, tối hoặc ngày mai tớ sẽ về.”
Hà Gia Vân đáp lại: “Được, về rồi nhớ nói cho tớ biết nhé.”
Lâm Vụ đồng ý.
Hà Gia Vân im lặng vài giây rồi hỏi qua điện thoại: “... Trần Trác có tìm cậu không?”
Lâm Vụ: “Ừm, bọn tớ đang ở cùng nhau.”
Hà Gia Vân: “Vậy thì tớ yên tâm rồi, cậu cần có người chăm sóc.”
Lâm Vụ cảm thấy dở khóc dở cười: “Không có ai chăm sóc thì tớ vẫn sống bình thường mà.”
“Cậu chỉ giả vờ là mình ổn thôi.” Hà Gia Vân châm chọc cô, sau đó im lặng một chút rồi nói: “Vụ Vụ.”
Lâm Vụ: “Ừm?”
“Sau này cậu đừng như vậy nữa.” Hà Gia Vân nói trong bất lực: “Bọn tớ rất lo lắng cho cậu.”
Lâm Vụ đáp lại, có phần áy náy: “Xin lỗi, lần sau tớ sẽ không làm thế nữa. Lần này là do tớ bốc đồng. Tớ đã xin nghỉ với Lý Hạng rồi nên cứ nghĩ anh ấy sẽ nói với cậu.”
“Anh ấy đã nói rồi.” Hà Gia Vân cho cô biết: “Ban đầu tớ không lo lắng.”
Hà Gia Vân biết khi Lâm Vụ xin nghỉ về Lê Thành thì cô sẽ đi đâu. Ở Lê Thành cô chỉ có một nơi có thể đến.
Nhưng khi cô ấy bất ngờ nhận được điện thoại của Trần Trác hỏi cô ấy Lâm Vụ đi đâu, cô không trả lời tin nhắn cũng không nghe điện thoại thì Hà Gia Vân cũng bắt đầu lo lắng, sốt ruột.
Nói đến đây, Hà Gia Vân thở dài: “Vụ Vụ, Trần Trác thật sự rất lo cho cậu.”
Lâm Vụ nghe vậy, mím môi: “Tớ biết.”
Hà Gia Vân ừ: “Cậu biết là được, tớ cũng không tiện nói gì thêm.”
Lâm Vụ tự cười: “Tớ biết là cậu luôn mong tớ nhận được những điều tốt đẹp nhất.”
“Ừm.” Hà Gia Vân nói, rồi đột nhiên nói: “À, tối qua Lý Hạng đã hỏi tớ.”
Lâm Vụ không hiểu: “Anh ấy hỏi cậu cái gì?”
“Hình như Trần Trác đã xin số điện thoại của tớ, bảo là có việc.” Hà Gia Vân nói thật với cô: “Lý Hạng hỏi tớ là anh ấy tìm tớ làm gì. Hình như Lý Hạng biết... Trần Trác tìm tớ là để tìm cậu.”
Lâm Vụ: “...”
Cô sắp xếp lại những gì Hà Gia Vân nói: “Vậy cậu đã nói gì rồi?”
“Tớ nói chuyện đó chẳng liên quan gì tới anh ấy cả.” Hà Gia Vân đáp: “Nói xong anh ấy lập tức tỏ ra lạnh nhạt với tớ luôn.”
Lâm Vụ nghe lời cáo buộc của cô ấy thì bỗng thấy hơi buồn cười: “Gia Vân.”
“Ừ?”
“Cậu có thể nói với Lý Hạng là tớ và Trần Trác quen biết nhau.” Lâm Vụ nhẹ giọng: “Đừng để anh ấy hiểu lầm.”
Hà Gia Vân ngớ người: “Anh ấy có thể hiểu lầm gì? Anh ấy chỉ là gây sự mà thôi.”
Lâm Vụ bật cười: “Cậu cứ nghe lời tớ đi, giải thích với Lý Hạng vài câu, nói rằng Trần Trác tìm cậu là để tìm tớ.”
“Được rồi.” Hà Gia Vân rất miễn cưỡng đồng ý: “Nếu Lý Hạng hỏi tớ là hai người có phải đã quen biết từ trước không thì tớ phải nói sao?”
Lâm Vụ: “Cậu cứ nói có, tớ đã biết anh ấy từ trước.”
Lâm Vụ không ngại Lý Hạng biết mối quan hệ của cô với Trần Trác.
“Được, vậy nếu anh ấy hỏi tớ thì tớ sẽ nói sau.” Hà Gia Vân đồng ý.
Cuộc điện thoại giữa hai người không kéo dài lâu. Sau khi xác nhận Lâm Vụ an toàn và đang ở cùng Trần Trác, Hà Gia Vân dặn dò cô vài câu rồi cúp máy.
Lâm Vụ đặt điện thoại xuống rồi ngước mắt nhìn người vừa từ phòng tắm bước ra.
Trần Trác nhận thấy ánh mắt của cô đang dõi theo mình thì nhìn xuống: “Em đã báo rằng mình an toàn với bạn chưa?”
Lâm Vụ hơi gật đầu: “Anh...”
Trần Trác nhướng mày: “Em muốn nói gì?”
“Công ty không bận sao?” Lâm Vụ thực sự không biết nói sao.
Trần Trác: “...”
Anh nhìn cô chằm chằm, nhẹ giọng nói: “Dù có bận mấy thì tôi cũng có thể xin nghỉ.”
Lâm Vụ im lặng, đột nhiên không biết phải nói gì thêm.
Cả căn phòng bỗng rơi vào tĩnh lặng.
Một lúc sau, Trần Trác tiến lại gần cô, dùng mu bàn tay chạm vào trán cô, thấp giọng nói: “Em còn chưa buồn ngủ sao?”
Lâm Vụ: “Có một chút.”
Trần Trác kéo chăn lên: “Em ngủ trước đi, có gì muốn hỏi hay muốn biết thì tỉnh dậy rồi hỏi.”
Lâm Vụ ừ một tiếng, ánh mắt sáng lên hỏi anh: “Còn anh thì sao?”
Trần Trác rũ mắt nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Tôi cũng muốn ngủ.”
“... “
Hai người nằm trên giường giữa trưa.
Rèm cửa sổ đã kéo lại, trong phòng chìm trong bóng tối.
Lâm Vụ đã lái xe suốt cả buổi chiều và đêm, giờ đây cô đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Hơn nữa bên cạnh còn có người mà cô quen thuộc. Vừa nằm xuống không lâu thì cô đã thiếp đi. Trần Trác cũng cảm thấy mệt mỏi nhưng so với trạng thái của Lâm Vụ thì anh vẫn đỡ hơn nhiều.
Anh nghiêng đầu nhìn người cuộn tròn trong chăn, nghe tiếng thở đều đều của cô rồi đưa tay ôm cô vào lòng, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
-
Hai người ngủ đến chiều tối.
Khi Trần Trác gọi Lâm Vụ dậy, cô cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu. Lâm Vụ cố mở mắt ra nhìn anh với đôi mắt ngái ngủ, ngơ ngác: “Sao vậy?”
Ngay khi vừa mở miệng, Lâm Vụ bị chính giọng khàn khàn của mình làm bất ngờ.
Trần Trác nhíu mày xụ mặt: “Em bị sốt.”
Anh kéo Lâm Vụ dậy khỏi giường rồi khẽ nói: “Chúng ta đi bệnh viện.”
Lâm Vụ ngẩn người, đưa tay sờ trán mình... Nóng quá.
“Tôi...” Cô nhắm mắt lại, cố gắng tỉnh táo hơn: “Trần Trác, tôi không muốn đi bệnh viện.”
Sắc mặt Trần Trác hơi thay đổi, anh nói bằng giọng nói lạnh lùng: “Em nói gì?”
“Tôi không muốn đi bệnh viện.” Đối diện với gương mặt lạnh lùng của Trần Trác, Lâm Vụ kiên quyết lặp lại, nhẹ nhàng nói: “Tôi uống thuốc hạ sốt là được.”
Hai người nhìn nhau im lặng một lúc.
Một lúc sau, Lâm Vụ kéo kéo góc áo của anh: “Tôi uống thuốc trước được không?”
Cô nhượng bộ: “Nếu tôi uống thuốc mà vẫn chưa hạ sốt, tôi... tôi sẽ đi bệnh viện.”
Lâm Vụ không thích bệnh viện một chút nào.
Trước đây là vậy, bây giờ cô cũng vậy.
Bệnh viện để lại cho cô quá nhiều kỷ niệm không tốt, cô thực sự rất ghét bệnh viện. Những lần trước đi là bởi hoàn toàn vì không còn cách nào khác. Cô có thể đến bệnh viện thăm người khác, nhưng bản thân cô thì lại không muốn đến bệnh viện để nhận điều trị.
Trần Trác nhìn vào ngón tay cô đang nắm lấy áo, móng tay trắng bệch, yếu ớt vô cùng.
Người ngồi trước mặt kiên quyết, Trần Trác không thể làm gì được.
Trần Trác im lặng một lúc lâu rồi nói: “Nửa đêm mà vẫn chưa hạ sốt thì em phải đi bệnh viện.”
Lâm Vụ mỉm cười, ánh mắt sáng lên nhìn anh: “Được.”