Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 52: Chương 52




Cô không phản bác nổi, im lặng một hồi, bất đắc dĩ cười: “Em biết rồi, anh để em suy nghĩ đã, anh đừng nói cho Gia Vân vội nhé.”

Lý Hạng gật đầu: “Hôm qua tên đó còn bảo với anh là mẹ em… Mẹ kế của anh ta phải nhập viện, đang nằm ở bệnh viện số 3 chuẩn bị phẫu thuật, em biết chuyện này chưa?”

Lâm Vụ gật đầu: “Anh ta nói như thế nào?”

“Anh ta không nói thẳng, chỉ hỏi anh xem có phải công ty mình nhiều việc lắm không, bận lắm phải không.” Lý Hạng kể lại.

Tôn Kỳ Thắng quanh co lòng vòng nhắc nhở Lý Hạng, Lâm Vụ không tới gặp người mẹ bị ốm sắp mổ rốt cuộc là do công ty luật quá nhiều việc hay là có lý do khác.

Lâm Vụ thấy hơi buồn cười.

Cô nhếch môi, giễu cợt: “Anh ta lấy mặt mũi đâu ra mà hỏi chứ.”

Lý Hạng gật đầu: “Anh đáp là dạo này luật sư Lâm cực kỳ bận, anh bảo anh ta có việc gì thì tới gặp anh.”

Lâm Vụ sửng sốt rồi cười: “Cảm ơn anh.”

Lý Hạng hắng giọng: “Dù có gặp phải việc gì cũng đừng lủi thủi xoay sở một mình.”

Anh ấy dừng lại vài giây, nhìn cô: “Anh ủng hộ em lật lại bản án cũ. Em từng thua anh ta một lần nhưng sẽ không thua mãi đâu, anh nghĩ là em hiểu điều ấy.”

Lâm Vụ không đáp.

Sở dĩ cô không muốn đối mặt với Tôn Kỳ Thắng không chỉ là vì cô từng thua anh ta mà còn vì có rất nhiều hồi ức cô không muốn nhớ lại, có rất nhiều thứ cô không muốn đụng vào.

Họ im lặng giây lát, Lâm Vụ khẽ đáp: “Được, em nhớ rồi.”

Lý Hạng phẩy tay: “Em đi làm việc đi, nếu cần anh cung cấp tài liệu thì nói nhé.”

Lâm Vụ: “Dạ.”

Sau khi rời khỏi văn phòng của Lý Hạng, Lâm Vụ nói chuyện với Vu Tân Tri về vụ kiện của Phong Hành.

Tới gần giờ cơm trưa, Lâm Vụ từ chối khéo lời mời ăn trưa của Vu Tân Tri để lái xe tới chỗ Lâm Phi Phi.

“Cậu tới rồi à.” Lâm Phi Phi nhìn cô: “Đã ăn gì chưa?”

Lâm Vụ lắc đầu: “Cậu ăn chưa?”

Lâm Phi Phi: “Chưa, chúng ta đặt đồ ăn giao tới đây nhé?”

Lâm Vụ nhướng mày: “Tớ tới đây mà cậu chỉ đặt đồ ăn ngoài cho tớ thôi à?”

Lâm Phi Phi liếc cô: “Tớ bận lắm, không có thời gian đi ăn đâu.”

Lâm Vụ không thể chê trách gì được nữa: “Được thôi, cậu đặt đi, tớ muốn ăn món thanh đạm.”

Lâm Phi Phi: “Không thành vấn đề.”

Gọi đồ ăn ngoài xong, Lâm Phi Phi nghiêng đầu nhìn cô: “Tối qua cậu ngủ ngon phết nhỉ.”

“... Ừ.” Nhắc tới tối qua, Lâm Vụ bất giác nghĩ tới một số hình ảnh nóng bỏng, cô lúng túng bặm môi, che miệng, hắng giọng: “Chúng ta nói vào chuyện chính đi.”

Lâm Phi Phi: “Không vội.”

Cô ấy ngẫm nghĩ, nhìn Lâm Vụ: “Tớ có đề nghị này, không biết cậu có tiếp thu không.”

Lâm Vụ: “Cậu nói đi.”

“Trước đây cậu vẫn luôn từ chối trị liệu tâm lý, vì tớ và cậu là bạn bè với nhau nên tớ vẫn luôn lắng nghe, khuyên nhủ, thỉnh thoảng đưa ra một số kiến nghị cho cậu.” Lâm Phi Phi nhìn cô: “Nhưng tớ mong là cậu không kéo dài tình trạng này.”

Lâm Vụ: “Rồi sao?”

Lâm Phi Phi: “Cậu có muốn thử trị liệu nghiêm túc không? Tớ có một đồng nghiệp khá giỏi, tớ muốn giới thiệu vị đồng nghiệp này cho cậu.”

Lâm Phi Phi và Lâm Vụ là bạn thân, cô ấy không thể làm bác sĩ tư vấn tâm lý cho Lâm Vụ, bởi làm vậy là trái đạo đức nghề nghiệp. Tình cảm bạn bè của họ sẽ ảnh hưởng tới việc điều trị. Thế nhưng trước đây Lâm Vụ không chịu trị liệu tâm lý đàng hoàng, thái độ phản đối trị liệu rất gay gắt.

Lâm Phi Phi đã hết cách rồi nên mới bảo cô tới chỗ mình, nói chuyện với cô, khuyên nhủ cô.

Nhưng nhưng vậy không phải kế lâu dài, cô ấy hy vọng Lâm Vụ sẽ hoàn toàn thoát khỏi quá khứ đau thương để có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nghe Lâm Phi Phi nói xong, Lâm Vụ chìm vào yên lặng.

Giây lát sau, cô mới hỏi: “Tại sao cậu lại đề cập chuyện này với tớ?”

Lâm Phi Phi: “Tớ có linh cảm lần này tớ mà đề nghị thì… Có khả năng cậu sẽ đồng ý.”

Cô ấy có cảm giác dạo gần đây Lâm Vụ đã có chuyển biến tích cực.

Lâm Vụ ngạc nhiên, cười với cô ấy.

Lâm Phi Phi chọc vào vai cô: “Thế nào? Cậu có muốn gặp đồng nghiệp của tớ không?”

“Buổi chiều nhé?” Lâm Vụ hỏi.

Mắt Lâm Phi Phi sáng lên, cô ấy mừng rỡ hỏi lại: “Cậu đồng ý rồi hả?”

“Tớ biết cậu cũng khó xử lắm.” Lâm Vụ nói thẳng: “Nếu tớ không đồng ý thì các cậu sẽ lo lắng cho tớ.”

Cô chỉ còn biết thở dài: “Để tránh các cậu lo lắng cho tớ, tớ đành phải đồng ý thôi.”

Lâm Phi Phi liếc xéo cô: “Không chỉ bởi vậy.”

“Tớ hiểu.” Lâm Vụ ôm lấy cô ấy: “Cậu sợ sự xuất hiện của Tôn Kỳ Thắng sẽ kích thích tớ.”

Thực ra dù Lâm Phi Phi không nói ra thì Lâm Vụ cũng hiểu.

Cô là người thông minh, cô hiểu suy nghĩ của cô bạn thân. Dù cô rất kháng cự việc chia sẻ quá khứ với nhiều người hơn nhưng để bạn yên lòng, cũng là để mình khỏe mạnh hơn, cô buộc lòng phải tiếp nhận một số phương pháp khoa học.

Lâm Phi Phi vỗ cánh tay cô: “Vậy để tớ nói với đồng nghiệp, lát nữa cậu tâm sự với người ta nhé.”

Lâm Vụ gật đầu: “Đồng nghiệp của cậu là cùng giới hay khác giới?”

“Khác giới.” Lâm Phi Phi nhìn cô: “Cậu có bận tâm chuyện này không?”

Lâm Vụ ngẫm nghĩ: “Không.”

Sau khi họ ăn xong bữa trưa mà Lâm Phi Phi đặt giao tới văn phòng của cô ấy, đồng nghiệp của Lâm Phi Phi cũng đúng lúc có thời gian rảnh, có thể gặp Lâm Vụ, trò chuyện với cô một lát.

Hai người chuyển sang địa điểm mới.

Lâm Phi Phi biết chuyện quá khứ của Lâm Vụ nhưng cô ấy không thể ngồi cùng trong lúc Lâm Vụ trị liệu nên phải để Lâm Vụ nói chuyện một mình với đồng nghiệp của cô ấy.

Lâm Phi Phi đi dạo ở bên ngoài trong lúc chờ đợi, cảm giác thời gian trôi qua thật chậm.

Hơn một tiếng sau, cửa văn phòng của đồng nghiệp cô ấy mở ra.

Lâm Phi Phi vội vàng lại đón Lâm Vụ: “Thế nào? Ổn cả chứ?”

Sắc mặt Lâm Vụ hơi tái, cô cười nhẹ nhàng: “Tớ không sao.”

Chu Văn đi ra sau Lâm Vụ mấy bước, nói: “Cô đưa cô ấy đi nghỉ ngơi đi, vừa rồi tôi đã hỏi cô ấy khá nhiều chuyện.”

Lâm Phi Phi: “Cảm ơn anh.”

Chu Văn gật đầu.

Lâm Vụ đến văn phòng của Lâm Phi Phi ngồi nghỉ một lát, thấy đỡ rồi mới về công ty luật làm việc.

“Cậu có chắc có thể tự lái xe không?” Lâm Phi Phi không yên lòng: “Để tớ chở cậu về nhé.”

Lâm Vụ cười, từ chối: “Không cần, chẳng phải chiều nay cậu đã có lịch hẹn với bệnh nhân rồi à? Cậu làm việc của cậu đi, tớ không sao.”

Lâm Phi Phi nhìn cô, ánh mắt ngập tràn lo âu: “Cậu đừng cố quá.”

“Đâu có.” Lâm Vụ hoà nhã đáp: “Yên tâm đi.”

Lâm Phi Phi do dự: “... Được thôi, vậy cậu lái chậm thôi nhé, tới nơi thì báo tớ một câu.”

“Biết rồi.”

Nhìn Lâm Vụ rời đi, Lâm Phi Phi đứng tại chỗ nửa phút mới tới văn phòng của Chu Văn.

Thấy cô ấy tới, Chu Văn không hề bất ngờ: “Cô tính hỏi thăm tình hình của cô ấy à?”

Lâm Phi Phi gật đầu: “Tình hình cô ấy thế nào?”

“Bộ cô chưa cho cô ấy làm khảo sát bao giờ à?” Chu Văn hỏi.

Lâm Phi Phi: “...”

Cô ấy im lặng, sờ mũi: “Làm rồi.”

Điều này nằm trong dự liệu của Chu Văn, anh ấy không phê bình gì Lâm Phi Phi, chỉ nói: “Tình hình tốt hơn dự tính.”

Nói đến đây, anh ấy cảm khái: “Cô ấy rất kiên cường.”

Lâm Phi Phi hắng giọng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô ấy vẫn luôn biết tâm lý của bản thân có vấn đề nhưng lại từ chối điều trị.”

“Rất nhiều bệnh nhân đều như vậy.” Chu Văn an ủi cô ấy: “Họ trốn tránh thứ mà bản thân sợ hãi. Cô ấy không muốn hồi tưởng lại những chuyện đau khổ.”

Lâm Phi Phi không nói gì.

Một hồi lâu sau, Chu Văn nói: “Trong thời gian điều trị, tốt nhất là hãy giữ tâm trạng của cô ấy thật ổn định.”

“Khó lắm.” Lâm Phi Phi trả lời: “Hiện tại người liên quan tới vấn đề tâm lý của cô ấy đã tới Thượng Hải, chắc vừa rồi cô ấy đã nói với anh rồi, họ đã gặp nhau nhiều lần.”

Chu Văn gật đầu, cúi đầu nhìn bài khảo sát mà Lâm Vụ vừa làm, nhẹ nhàng nói: “Cô có tư liệu nào về vụ kiện đầu tiên của Lâm Vụ không?”

Lâm Phi Phi nhìn anh ấy: “Video à?”

Chu Văn: “Ừm, tôi muốn xem phản ứng của Lâm Vụ khi bọn họ đối mặt với nhau trong phòng.”

Lâm Phi Phi nhớ lại: “Tôi không có, sau này tôi mới biết chuyện đó, để tôi hỏi những người bạn thân thiết với cô ấy hơn.”

Sở dĩ Lâm Phi Phi biết đến vấn đề tâm lý của Lâm Vụ là do sau khi thua kiện trong vụ kiện Tôn Kỳ Thắng, Lâm Vụ trở lại trường, vấn đề tâm lý của cô cũng trở nên nghiêm trọng vào học kỳ đó. Trước đó, cô ấy không mấy thân thiết với Lâm Vụ, chẳng qua phòng ký túc xá của họ gần nhau nên thỉnh thoảng có gặp mặt, chào hỏi.

Một lần tình cờ, Lâm Phi Phi bắt gặp Lâm Vụ nằm nhoài người trên lan can hành lang bên ngoài phòng ký túc vào lúc đêm khuya, ngẩn người nên cảm thấy cô không được ổn.

Cô ấy quan sát Lâm Vụ một thời gian dài mới chủ động làm quen, nói chuyện, dần dà trở nên thân thiết.

Chu Văn gật đầu: “Cô tìm thử đi.”

Lâm Phi Phi: “Được.”

Cô ấy đồng ý, sau đó thở dài.

Chu Văn nhìn cô ấy: “Cô ấy sẽ không sao đâu.”

“Tôi biết.” Lâm Phi Phi biết Lâm Vụ có thể kiên cường vượt qua chuyện này, bởi bản tính Lâm Vụ vốn là người cứng cỏi nhưng cô ấy vẫn không khỏi lo âu, sầu muộn.

“...”

Ở một nơi khác, ban đầu Lâm Vụ định về công ty luật làm việc thêm một lúc.

Thế nhưng, sau khi chạy xe ra tới đường cái, cô lại đổi ý.

Hiện tại tinh thần của cô không thích hợp tới chỗ làm.

Nghĩ đến đây, Lâm Vụ gọi điện cho Lý Hạng xin nghỉ phép hai ngày rồi chạy xe ra đường cao tốc, đi tới một nơi khác mà bản thân muốn đi.

Lý Hạng không yên tâm nhưng cũng không làm gì khác được.

Buổi tối, Lâm Vụ nhận được điện thoại của Trần Trác hỏi xem cô đã tan làm chưa.

Lâm Vụ đang chạy trên cao tốc, cô yên lặng một lát mới nói với anh: “Tôi đã xin nghỉ phép để đi xa một chuyến, mấy ngày tới không ở Thượng Hải.”

Trần Trác khựng người, sốt ruột hỏi: “Em đi đâu?”

“Tôi về nhà một chuyến.” Lâm Vụ nói: “Tôi đang lái xe, tôi cúp máy đây.”

Trần Trác khàn giọng: “Được, em chú ý an toàn đấy.”

Lâm Vụ đồng ý.

Sáng tinh mơ hôm sau, Lâm Vụ đến đích.

Buổi sáng, công viên nghĩa trang cực kỳ quạnh quẽ, bầu không khí cực kỳ tiêu điều, hiu quạnh.

Lâm Vụ mua một bó hoa bán ở dọc đường rồi ôm nó đi tới trước tấm bia mộ quen thuộc.

Lâu lắm rồi cô không tới đây, tấm ảnh trên bia đã phủ bụi.

Lâm Vụ lau sạch bụi trên ảnh, nhìn bức ảnh đã rõ ràng hơn, mỉm cười: “Chị Tùng Linh, em tới thăm chị đây.”

Cô cúi người đặt bó hoa xuống, giải thích: “Em tới vội nên không mang rượu cho chị, chỉ có một bó hoa tươi thôi, chị đừng chê nhé.”

Công viên nghĩa trang hoàn toàn yên ắng, không có ai đáp lại cô.

Bỗng dưng, một cơn gió thổi qua, lá rụng lả tả, kêu xào xạc.

Lâm Vụ ngồi xổm trước tấm bia, nhìn tấm ảnh trên bia mộ một lúc lâu, chậm rãi nói: “Chị Tùng Linh ạ, Tôn Kỳ Thắng tới Thượng Hải rồi.”

Cô mỉm cười, cảm thấy cực kỳ mỉa mai: “Chị biết không, em nghe đồng nghiệp nói anh ta đã có bạn gái mới ở Thượng Hải, còn là con nhà giàu nữa chứ. Chị thấy có buồn cười không? Hạng người mặt người dạ thú đấy mà cũng có bạn gái.”

Vẫn không ai đáp lại cô.

Lâm Vụ thở dài thườn thượt, ngồi bệt xuống trước mộ, tự nói một mình: “Chị Tùng Linh, chị có trách em không? Bao nhiêu năm rồi mà em vẫn không báo thù cho chị được, không trả lại sự trong sạch cho chị được, lại còn để Tôn Kỳ Thắng càng ngày càng ngang ngược, càng ngày càng tác oai tác quái…”

Lâm Vụ không xem giờ, không biết mình đã ngồi trước tấm bia mộ bao lâu, đã nói dông dài nhiều như thế nào.

Lúc tâm sự xong, cô nghẹn ngào, vô thức nói: “Em xin lỗi, tất cả là lỗi của em. Nếu không phải tại em thì chị đã không chết, đó là lỗi của em…”

Gió trong công viên nghĩa trang mỗi lúc một mạnh lên.

Lâm Vụ run lên vì lạnh, cô luôn miệng xin lỗi Thẩm Tùng Linh.

Một hồi lâu sau, đầu óc tỉnh táo trở lại, Lâm Vụ dụi mắt: “Chị Tùng Linh, hôm nay em tới đây, ngoài để gặp chị ra còn có chuyện này muốn nói với chị.”

Lâm Vụ cúi đầu nhìn cô ấy: “Em muốn thử lại một lần nữa, em không muốn đợi thêm nữa, em muốn lật lại bản án cũ. Chị sẽ ủng hộ em đúng không?”

Sau khi ra khỏi văn phòng tư vấn tâm lý, Lâm Vụ cứ đau đáu mãi, cô nên tiếp tục chờ đợi hay can đảm thử lại một lần đây?

Lâm Vụ tự đánh cược với mình, nếu như cô tới công viên nghĩa trang trước khi trời sáng thì cô sẽ thử lại một lần nữa. Cô không muốn mình hối hận, cũng không muốn sống mãi trong quá khứ. Cô muốn thoát ra, muốn rửa sạch ô danh cho Thẩm Tùng Linh.

Cô nói xong, vẫn không ai trả lời.

Lâm Vụ hít sâu một hơi, dụi đôi mắt cay sè, khom lưng, nhìn Thẩm Tùng Linh lần cuối rồi mới rời đi.

Cơ thể cô run rẩy, tay chân lạnh toát khi bước xuống những bậc thang. Lúc về gần tới xe, cô chợt nhận ra có ai đó ở đấy nên chậm chạp ngẩng đầu lên. Giữa buổi trưa u ám, cô nhìn thấy người khó có khả năng xuất hiện ở đây nhất.

Lâm Vụ sửng sốt, không thể tin nổi.

Bỗng nhiên, người thình lình xuất hiện đó sải bước đi về phía cô, chủ động nắm chặt hai tay của cô, giọng hơi trầm xuống, hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.