Dưới bầu trời đêm đen thẫm, ánh mắt của một người đàn ông và một người phụ nữ chạm vào nhau.
“Anh…” Tim Lâm Vụ đập dồn rồi lại như thể hẫng một nhịp, cô mấp máy môi, nhìn chăm chú vào người đàn ông đứng dưới lầu. Âm thanh của Trần Trác vang lên bên tai cô: “Em ngẩng đầu lên đi.”
Lâm Vụ vô thức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Dưới bầu trời đêm đen kịt, vầng trăng khuyết sáng trong neo mình ở phía chân trời.
Lâm Vụ cầm di động, nghiêm túc ngắm trăng trong giây lát, sau đó cô cúi đầu, nhìn người đàn ông đứng dưới lầu: “Tôi thấy rồi.”
Cô mím môi, khẽ nói: “Đúng là cũng khá đẹp.”
Trần Trác nhìn lên trên tầng, cong môi mỉm cười: “Chỉ khá đẹp thôi à?”
“... Đó là anh tự nói mà.” Lâm Vụ nhắc nhở anh.
Trần Trác bật cười, tựa người vào thân cây nhìn cô, khuôn mặt anh đầy sắc sảo: “Giờ tôi thấy không phải chỉ có vậy.”
Hàng mi dài của Lâm Vụ chớp chớp: “Không phải chỉ có gì?”
“Không phải chỉ khá đẹp.” Trần Trác sửa lời: “Mà là cực kỳ xinh đẹp.”
Lúc nói câu này, anh nhìn Lâm Vụ.
Cách mấy tầng lầu, Lâm Vụ ngừng thở, khẽ đáp: “Vậy anh… Có muốn lên đây không?”
Trần Trác cố ý hỏi: “Không quấy rầy em nghỉ ngơi chứ?”
Lâm Vụ: “Nếu anh thấy làm vậy sẽ quầy rầy tôi thì đừng…”
“Tôi nghĩ là không đâu.” Trần Trác lập tức ngắt lời cô: “Tôi nhớ luật sư Lâm đi ngủ khá muộn.”
Lâm Vụ không nói gì.
Trần Trác đi về phía cô, vẫn không cúp máy.
Đột nhiên, Lâm Vụ nghe thấy tiếng anh thở mạnh, cô nhíu mày, hỏi hết sức chắc chắn: “Sao anh không đi thang máy?”
Trần Trác: “Tín hiệu trong thang máy lúc tốt lúc xấu.”
Trước khi đi tới trước mặt cô, trước khi có thể mặt đối mặt nói chuyện với cô, anh không muốn kết thúc cuộc gọi này.
Lâm Vụ hiểu ý anh, cô im lặng một lúc lâu.
Tới khi hoàn hồn, Lâm Vụ vội cầm điện thoại đi ra cửa. Trong ống nghe, tiếng hít thở của Trần Trác càng ngày càng mạnh, cũng càng ngày càng rõ ràng.
Lâm Vụ mở cửa ra, đứng bên cạnh cửa.
Vài phút sau, bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt cô, càng ngày càng tới gần cô.
Hai người lại một lần nữa nhìn thấy nhau.
Trong khoảnh khắc Trần Trác bước vào phòng, cuộc điện thoại lập tức kết thúc. Giây phút cửa phòng khép lại, một món đồ nào đó để gần cửa ra vào rơi xuống đất kêu lên một tiếng nhưng chẳng ai quan tâm.
Trần Trác ôm Lâm Vụ bằng một tay, hơi thở nóng hổi và dồn dập của anh phả vào má cô, môi anh tìm tới môi cô, hôn cô cực kỳ vội vã, không thể kiềm chế.
Nụ hôn của Trần Trác rất mãnh liệt, lưỡi anh lướt qua hàm răng của cô, tiến vào bên trong miệng, cuốn lấy môi lưỡi cô, không ngừng thâm nhập vào sâu hơn, liếm láp qua lại, không cho Lâm Vụ cơ hội thở dốc.
“...”
Người Lâm Vụ mềm nhũn sau nụ hôn của anh, buộc phải dựa hờ vào người anh.
Mới đầu, cô còn có thể đáp lại nụ hôn của anh một chút. Song, dần dần, cô chỉ còn biết để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Một lúc lâu sau, Trần Trác mới lùi lại cho cô thở.
Anh cúi đầu, giấu ham muốn trong đáy mắt, tì trán mình lên trán cô, cất giọng thật trầm: “Em chờ lâu lắm rồi à?”
Có vẻ như anh đang hỏi tới lúc anh leo cầu thang, cũng có vẻ như không phải vậy.
Lâm Vụ hoàn hồn, chớp hàng mi dài: “Bình thường.”
Cả Lâm Vụ và Trần Trác cùng im lặng giây lát, sau đó cô hỏi: “Anh khỏi bệnh rồi à?”
Trần Trác cười, đợi cô thở đều lại mới tiếp tục tìm tới môi cô, hôn cô và khẽ hỏi: “Luật sư Lâm đích thân kiểm tra xem tôi đã khoẻ chưa nhé?”
Lâm Vụ mấp máy môi: “... Ừ.”
Hai người chệnh choạng di chuyển từ cửa nhà vào trong phòng ngủ.
Hơi thở của họ quấn quýt lấy nhau, đôi môi chưa từng tách ra một giây nào. Lúc ngã xuống giường, Lâm Vụ ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc, cô bám vào cổ Trần Trác, không nhịn được hỏi: “Anh tắm rồi mới tới à?”
Trần Trác dừng môi ở cổ cô, ngón tay thon dài áp vào eo cô, vén vạt áo của cô lên. Anh cười khẽ, đáp: “Bị em phát hiện ra rồi.”
Lâm Vụ: “...”
Cô cảm nhận được môi lưỡi của anh đang di chuyển xuống dưới, tim cô loạn nhịp, cơ thể cong lên, kề sát vào cơ thể của anh.
Trong phút ngất ngây men tình, cô không nhịn được bình phẩm về anh: “Anh đúng là lắm mưu nhiều mẹo.”
Người này biết chắc cô sẽ cho anh lên phòng.
Nghe được lời bình của cô, Trần Trác không giận mà còn cười.
Anh ngậm lấy bầu ngực mềm của cô, đầu lưỡi linh hoạt đảo quanh, mút sâu, để lại dấu vết ở đó, giọng anh khản đặc: “Luật sư Lâm có biết câu này không nhỉ?”
Lâm Vụ ngừng thở, đầu ngón chân duỗi căng.
Hàng mi dài của cô chớp mạnh, cô muốn đẩy chiếc đầu vùi ở ngực mình ra nhưng lại không nỡ: “Câu… Câu gì?”
Cô thở hổn hển hỏi.
Trần Trác vứt sạch đồ trên người cô xuống đuôi giường, sử dụng cả tay và miệng, trả lời cô: “Cơ hội chỉ đến với những người có sự chuẩn bị.”
Lâm Vụ: “...”
Cô cạn lời, hoàn toàn không ngờ có một ngày câu này lại được áp dụng trong tình huống như thế.
Người có sự chuẩn bị này thực sự đã chuẩn bị hết sức đầy đủ.
Anh chứng minh bằng hành động rằng anh không chỉ đã khỏi ốm mà thể lực còn tăng lên một tầm cao mới.
Lâm Vụ bị anh chơi đùa “chết đi sống lại”, nhiều lần đều “ra” sớm.
Khăn trải giường đã cực kỳ ẩm ướt, Trần Trác bế Lâm Vụ ra chỗ cửa sổ sát đất.
“...”
Lúc phòng ngủ yên tĩnh trở lại, Lâm Vụ đá vào người người đàn ông vừa mới dọn phòng tắm xong leo lên giường.
Trần Trác bị đau nhưng anh không giận.
Anh thuận tay túm chặt cổ chân nhỏ nhắn của cô, hỏi khẽ: “Hả giận không?”
Lâm Vụ không buồn để ý đến anh.
Trần Trác nằm xuống cạnh cô, kéo cô vào lòng.
Lâm Vụ giãy giụa mấy lần, thấy không thu được kết quả gì, đành mặc cho anh ôm.
Đêm đã khuya, Trần Trác vỗ nhẹ vào lưng cô, ngữ điệu nhẹ nhàng, chậm rãi: “Lâm Vụ.”
Lâm Vụ nhắm mắt lại, mơ màng đáp: “Ừm?”
Trần Trác cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của người con gái trong lòng, anh dừng lại rồi nói: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
“... Ngủ ngon.” Lâm Vụ không biết Trần Trác muốn nói gì mà lại thôi, cô không hỏi, cũng hơi sợ hỏi.
Khi tất cả chưa kết thúc, cô hy vọng họ sẽ duy trì trạng thái như hiện giờ.
Trần Trác hiểu rõ suy nghĩ của Lâm Vụ, cho nên anh không tranh thủ nói hay hỏi bất kỳ điều gì.
Anh nhìn cô chăm chú một lúc lâu rồi ôm cô, cùng cô chìm vào giấc ngủ.
…
Mỗi lần ngủ chung với Trần Trác, Lâm Vụ luôn rất ngon giấc.
Sáng hôm sau thức dậy, Lâm Vụ cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Trần Trác đi vội sang đây nên không mang theo đồ đi làm.
Anh rửa mặt ở nhà Lâm Vụ rồi trở về nhà mình.
Lâm Vụ chuẩn bị tài liệu, tới công ty.
Lúc cô tới được bãi đậu xe ở chỗ làm cũng là lúc Trần Trác đến.
Sau khi đỗ xe xong, hai người lại chạm mặt ở cửa thang máy.
Họ nhìn nhau, Lâm Vụ lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
Lúc bước vào thang máy, không rõ tình cờ hay cố ý, cánh tay buông thõng tự nhiên bên hông của người đàn ông bỗng chạm vào cánh tay cô, cơ thể của hai người tiếp xúc với nhau trong giây lát.
Lúc cửa thang máy mở ra ở tầng một, mọi người chỉ thấy hai người đứng nghiêm chỉnh ở hai góc thang máy, xem chừng chẳng quen biết gì nhau.
“Tổng giám đốc Trần, luật sư Lâm, chúc anh chị buổi sáng tốt lành.” Nhân viên của Phong Hành chào hỏi họ.
Trần Trác gật đầu: “Chúc cậu một buổi sáng tốt lành.”
Lâm Vụ cũng đáp: “Buổi sáng tốt lành.”
Thoáng chốc, thang máy đã lên tới tầng hai mươi sáu.
Lâm Vụ nhìn thẳng trước mặt, bước ra khỏi thang máy. Cô vừa ra tới bên ngoài thì cũng là lúc điện thoại để trong túi rung lên.
Lâm Vụ vào tới văn phòng mới lấy điện thoại ra kiểm tra, không hề ngạc nhiên chút nào khi thấy đó là tin nhắn của người đàn ông làm việc trên tầng hai mươi chín.
Trần Trác: “Luật sư Lâm.”
Lâm Vụ: “Tổng giám đốc Trần có gì dặn dò?”
Trần Trác: “Tôi không có gì cần dặn dò cả.”
Lâm Vụ: “?”
Trần Trác: “Ban nãy tôi quên nói một câu.”
Lâm Vụ: “Gì?”
Trần Trác: “Buổi sáng tốt lành.”
Sáng nay họ còn chưa chúc nhau.
Lâm Vụ kinh ngạc, nghĩ đến những đồng nghiệp chào họ trong thang máy.
Cô buồn cười, cúi đầu gõ chữ: “Chúc tổng giám đốc Trần một buổi sáng tốt lành.”
Trần Trác: “Sáng nay tôi phải họp.”
Lâm Vụ: “Ồ… Chúng tôi cũng vậy.”
Trần Trác: “Lúc họp em thường làm gì?”
Lâm Vụ: “Anh nghĩ tôi làm gì?”
Trần Trác: “Làm việc riêng.”
Lâm Vụ: “... Lần trước là chuyện ngoài ý muốn.”
Trần Trác nhướng mày: “Vậy hả?”
Lâm Vụ: “Đúng vậy.”
Lâm Vụ không có thời gian để tán gẫu với Trần Trác lâu hơn, cô nhanh chóng nhắn lại: “Không nói với anh nữa, tôi phải làm việc đây.”
Triệu Vũ Hân xin nghỉ phép, có rất nhiều chuyện lặt vặt cần Lâm Vụ tự giải quyết.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Trần Trác, Lâm Vụ sắp xếp lại kế hoạch, dán lịch làm việc lên bàn rồi tới phòng nước lấy cà phê.
“Luật sư Lâm có cần giúp gì không ạ?” Có trợ lý luật sư hỏi cô.
Lâm Vụ cười, từ chối: “Không cần, tôi tự làm được.”
Trợ lý luật sư gật đầu: “Vâng, nếu cô cần gì thì cứ gọi bọn tôi nhé, tuy chúng tôi không mạnh về chuyên môn nhưng vẫn có thể làm được những chuyện râu ria.”
Lâm Vụ khách sáo đáp: “Ừ.”
“...”
Mười giờ, công ty luật bắt đầu họp.
Lâm Vụ ngồi vào phòng họp, Vu Tân Tri ngồi bên cạnh cô.
Thấy cô vào, Vu Tân Tri cười, chào hỏi: “Em có bận lắm không?”
Lâm Vụ gật đầu: “Cũng bình thường thôi, anh có gì muốn nói à?”
Vu Tân Tri gật đầu: “Về vụ của Phong Hành.”
Lâm Vụ: “Vậy để họp xong rồi nói sau nhé?”
Họp xong, Lý Hạng giữ Lâm Vụ lại: “Em đến văn phòng của anh một lát nhé.”
Lâm Vụ khó hiểu đi theo anh ấy vào văn phòng: “Sao vậy ạ?”
Lý Hạng nhìn cô từ đầu tới chân: “Em không sao chứ?”
Lâm Vụ không hiểu tại sao anh ấy lại hỏi vậy, buồn cười hỏi: “Chẳng lẽ đáng lẽ ra em phải bị làm sao à?”
Lý Hạng: “Nếu em không sao thì quá tốt rồi.”
Lâm Vụ khựng lại, bấy giờ mới hiểu: “Sao anh cũng…”
“Hôm qua anh đi dự một bữa tiệc tối, tên đó đã tới chào anh.” Lý Hạng nói cho Lâm Vụ biết, sau đó hơi nhíu mày: “Em đã biết chuyện anh ta tới Thượng Hải rồi à?”
Lâm Vụ khẽ dạ: “Dạo trước Yến Nhiên đi tham gia một buổi giao lưu trong nghề, đã nghe nói chuyện này.”
Lý Hạng biết hai người họ có mối quan hệ khá tốt đẹp, cho nên không thấy lạ khi Hứa Yến Nhiên nói chuyện này cho Lâm Vụ biết.
Chỉ có điều…
Anh ấy day xương mày, hỏi nhỏ: “Sao em không nói với bọn anh?”
Lâm Vụ ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của anh ấy, nhẹ nhàng nói: “Em vẫn chưa quyết định được.”
Trước khi quyết định lật lại bản án, Lâm Vụ không biết có nên nói cho Lý Hạng và Hà Gia Vân biết chuyện này hay không, cô không muốn gây phiền phức cho họ.
Lý Hạng nheo mắt nhìn cô: “Gia Vân mà biết là sẽ giận em đấy.”
“Em biết.” Lâm Vụ cười bất đắc dĩ: “Em sẽ dỗ dành cô ấy.”
Lý Hạng “ừm”, im lặng rồi nói: “Lâm Vụ.”
Lâm Vụ nhìn anh ấy: “Ừm?”
Lý Hạng nhìn cô: “Em và Gia Vân là bạn bè thân thiết, Gia Vân rất quý mến em, em còn từng cứu mạng cô ấy. Từ lâu anh đã nói rồi, chỉ cần em cần, anh sẽ giúp đỡ em vô điều kiện. Anh biết em không cần anh phải cảm ơn em vì chuyện em đã làm cho Gia Vân. Lúc em cứu Gia Vân chỉ đơn giản là muốn cứu cô ấy, không phải muốn dùng chuyện đó để trao đổi lợi ích. Song, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm, anh hiểu rõ tính cách của em, em không cần lo mình sẽ gây thêm phiền toái cho bọn anh. Có những chuyện có lẽ chúng ta không thể giải quyết được khi ở Lê Thành nhưng Thượng Hải là địa bàn của chúng ta, em không cần phải lo, càng không cần sợ, cần gì cứ nói với bọn anh bất cứ lúc nào.”
Lý Hạng muốn nói với Lâm Vụ rằng, dù cô chưa từng cứu Hà Gia Vân thì anh ấy vẫn sẽ giúp cô.
Nói đến đây, anh ấy dừng lời, nhìn cô: “Em cũng không muốn Gia Vân lo lắng mà phải không?”
Lâm Vụ: “...”