Hai người nhìn nhau, thái độ của Trần Trác vẫn rất tự nhiên, anh lạnh nhạt hỏi: “Chị em là ai?”
Tôn Niệm An vội nói rõ: “Lâm Vụ.”
Cô ấy nhắc nhở: “Cô gái hôm qua ngồi cạnh anh ấy.”
Trần Trác “ừ” một tiếng, không trả lời trực diện mà nói: “Em có thể hỏi cô ấy.”
“Em hỏi rồi.” Tôn Niệm An nhíu mày, rất đỗi phiền muộn.
Trần Trác nhướng mày, thủng thẳng hỏi: “Cô ấy nói tôi là bạn trai của cô ấy à?”
“Cô ấy nói không phải.” Tôn Niệm An quan sát quá trình biến đổi biểu cảm của người đàn ông trước mặt, mấp máy môi nói: “Chị em nói hai người không quen nhau.”
“Nếu vậy thì…” Nghe Tôn Niệm An thuật lại lời của Lâm Vụ, Trần Trác không giận mà còn tò mò hỏi: “Vì sao em lại tới hỏi tôi?”
Tôn Niệm An á khẩu, trả lời lắp bắp: “Em… Em thấy hai người không giống không quen nhau nên mới hỏi lại anh để xác nhận lại.”
Trần Trác: “Vậy hả?”
Tôn Niệm An “ừm”, chớp hàng mi, lúng túng nói tiếp: “Em tới tìm anh cũng không có ý gì cả, em chỉ muốn biết anh có thân với chị em không thôi, nếu như anh là bạn trai của chị ấy thì có thể giúp em khuyên chị ấy không?”
Để đề phòng bị Trần Trác từ chối, Tôn Niệm An nói liền một mạch: “Mẹ em, cũng chính là mẹ chị ấy, bị ốm, đang phải nằm điều trị nội trú, chuẩn bị phẫu thuật. Bà ấy cứ nhắc chị ấy mãi, muốn gặp chị ấy một lần, em hy vọng anh có thể khuyên chị ấy.”
Trần Trác thản nhiên nhìn cô ấy: “Xin lỗi, tôi không khuyên được.”
Tôn Niệm An trợn tròn mắt: “... Vì sao?”
“Vì bọn tôi không quen nhau, cũng vì Lâm Vụ là một người trưởng thành có tư duy độc lập, cho dù bọn tôi có quen nhau, tôi cũng không khuyên cô ấy đi gặp người cô ấy không muốn gặp.” Trần Trác lặp lại lời mà Lâm Vụ từng nói, thậm chí còn bổ sung thêm vế đằng sau.
Lâm Vụ là một cá thể độc lập, chưa bàn tới việc Trần Trác không biết giữa Lâm Vụ và mẹ của cô gái này đã từng xảy ra chuyện gì, dù có biết thì anh cũng sẽ không khuyên cô.
Lâm Vụ không đi gặp người phụ nữ đó, ắt hẳn phải có lý do. Cho dù lý do này không chính đáng, không thuyết phục, chỉ cần là quyết định của Lâm Vụ thì Trần Trác sẽ luôn ủng hộ.
Anh hiểu rõ Lâm Vụ, biết rõ tính cô. Trông cô lạnh lùng vậy thôi chứ thực ra là người dễ mềm lòng. Nếu như không phải người nhà của cô gái này đã làm gì đó thì Lâm Vụ sẽ không nhẫn tâm như vậy.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Trác loé lên cảm xúc không vui.
Tôn Niệm An sửng sốt, mấp máy môi, còn muốn nói thêm gì đó nhưng Trần Trác lại hỏi: “Em tên gì?”
Tôn Niệm An không hiểu Trần Trác hỏi vậy để làm gì nhưng vẫn nói thật tên mình.
Trần Trác gật đầu, nở nụ cười lạnh nhạt: “Em họ Tôn, Lâm Vụ họ Lâm, em thật sự là em gái cô ấy à?”
Tôn Niệm An nghẹn lời, giải thích: “Bọn em là chị em cùng mẹ khác ba.”
“Thì ra là thế.” Trần Trác ra vẻ giật mình, ngừng một chút rồi nói: “Nhưng tôi chưa từng nghe Lâm Vụ nói mình có em gái.”
Lâm Vụ chưa từng nói, chứng tỏ cô không thừa nhận đứa em này, đứa em này cũng không quan trọng.
Lúc nói câu này, ánh mắt anh lạnh lùng, thái độ giống y Lâm Vụ.
Tôn Niệm An thấy khó thở, kinh hãi, á khẩu.
Cô ấy mấp máy môi: “Chị ấy… Anh không sợ chị ấy sẽ ân hận à?”
“Tại sao cô ấy lại phải ân hận?” Trần Trác nhìn đối phương.
Tôn Niệm An tắt tiếng, muốn đáp rằng lỡ như mẹ mình xảy ra chuyện trong lúc mổ, chẳng lẽ Lâm Vụ không hối hận vì không gặp mẹ mình lần cuối ư? Dù sao hai người họ cũng là mẹ con cơ mà.
Không đợi Tôn Niệm An sắp xếp xong câu từ, Trần Trác đã mỉm cười: “Mấy người bỏ rơi cô ấy còn không thấy ân hận, tại sao cô ấy phải ân hận?”
Trần Trác đột nhiên nhớ ra Lâm Vụ từng kể rằng mình không có người thân.
Nhớ tới việc này, Trần Trác không còn tâm trạng nói chuyện với đối phương nữa, anh bực bội đuổi Tôn Niệm An đi: “Em nói xong chưa? Xong rồi thì đi đi.”
Trần Trác ít khi tỏ thái độ khó chịu với phụ nữ nhưng lúc này giọng anh đầy lạnh nhạt: “Lâm Vụ không thích mấy lời này của em đâu nên hôm nay tôi sẽ vờ như không biết chuyện em tới gặp tôi. Chắc em cũng đã đủ tuổi trưởng thành rồi, hẳn phải biết chuyện gì nên, chuyện gì không nên nói.”
Trần Trác chỉ nói đến thế rồi thôi, không nhìn cô gái trẻ trước mặt nữa.
Anh nhắm mắt lại, đang nghĩ xem nên gọi điều dưỡng đổi chỗ cho mình hay nên tới văn phòng của Đàm Ngôn Hứa để truyền nước thì Đàm Ngôn Hứa lại đến đây.
“Bác sĩ Đàm.” Khoé mắt Tôn Niệm An đỏ hoe vì những lời Trần Trác vừa nói nhưng khi thấy Đàm Ngôn Hứa tới đây, cô ấy vẫn chào khách sáo.
Đàm Ngôn Hứa gật nhẹ đầu, nhìn hai người rồi cúi xuống hỏi Trần Trác: “Cậu thấy sao rồi?”
Trần Trác đánh nhẹ cằm: “Văn phòng của cậu có nhiều người không?”
Đàm Ngôn Hứa: “Hôm nay không nhiều, đi thôi.”
Anh ấy cầm chai nước đang truyền giúp Trần Trác: “Cậu đi trước, cầm hai chai nước còn lại đi.”
…
Trần Trác rời sảnh lớn, tới văn phòng của Đàm Ngôn Hứa, lựa một chiếc ghế thoải mái để ngồi xuống.
Cuối tuần, văn phòng của bác sĩ cũng vắng vẻ, lúc này chỉ có mình Trần Trác và Đàm Ngôn Hứa trong văn phòng.
Một vị bác sĩ khác cùng ca trực với Đàm Ngôn Hứa đang đi thăm buồng bệnh.
Văn phòng rơi vào im lặng.
Một hồi lâu sau, Trần Trác mới hỏi: “Người nhà của cô gái vừa rồi là bệnh nhân của cậu à?”
Nếu như không phải thì cô gái đó đã không nhận ra Đàm Ngôn Hứa.
Đàm Ngôn Hứa liếc nhìn anh: “Phải nói là bệnh nhân của ba cậu mới đúng.”
Trần Trác ngẩn ra: “Ba tôi là bác sĩ chủ trị của người nhà em ấy à?”
Đàm Ngôn Hứa lắc đầu: “Bác sĩ chủ trị không phải là thầy mà là người khác nhưng nhà đó có quan hệ với phó giám đốc, họ mời thầy mổ chính cho ca mổ.”
Ba Trần Trác là bác sĩ khoa ngoại tim nổi tiếng ở Thượng Hải, thậm chí toàn quốc. Ông đã mổ chính cho nhiều ca mổ phức tạp, tỉ lệ thành công khá cao.
Trần Thiệu Nguyên dám mổ nhiều ca mổ có độ rủi ro cao. Có ông đứng mổ, mức độ rủi ro cũng giảm xuống.
Nếu ông mổ chính thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.
Cho nên rất nhiều bệnh nhân có chút vai vế trong xã hội tìm đến bệnh viện số 3 đều mong sẽ được Trần Thiệu Nguyên mổ chính.
Ông đứng mổ thì người nhà họ sẽ yên tâm hơn.
Trần Trác im lặng giây lát: “Ba tôi đồng ý à?”
Đàm Ngôn Hứa: “Vẫn chưa, cậu mong ông ấy đồng ý hay không?”
Trần Trác không biết.
Anh không trả lời được.
Anh lại im lặng rồi hỏi: “Tình hình bệnh nhân đó thế nào?”
Đàm Ngôn Hứa: “Phải làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành.”
Trần Trác “ừ”, ngẫm nghĩ rồi hỏi thêm: “Cậu không mổ được à?”
Đàm Ngôn Hứa nhìn anh, điềm tĩnh nhắc nhở: “Người ta nghĩ ba cậu làm thì đảm bảo hơn.”
Trần Trác không nói gì.
“Bệnh nhân đó là mẹ cô Lâm à?” Đàm Ngôn Hứa xác nhận lại với Trần Trác.
Trần Trác kinh ngạc nhìn anh ấy.
Đàm Ngôn Hứa xoay bút, giải thích: “Sáng hôm qua, chúng tôi đã gặp nhau trong thang máy, khi đó cô gái họ Tôn kia đã gọi cô ấy là chị gái.”
Trần Trác: “Tôi không biết rõ tình hình thế nào.”
Đàm Ngôn Hứa kinh ngạc, liếc nhìn anh: “Cậu không biết rõ tình hình của cô ấy à?”
Trần Trác: “... Hồi trước thì biết.”
Hiện tại không rõ.
Không phải Trần Trác không muốn đi điều tra nhưng như vậy là thiếu tôn trọng Lâm Vụ. Đồng thời, anh mong rằng Lâm Vụ có thể chủ động nói với mình, thay vì để anh phải dùng thủ đoạn điều tra để tìm hiểu.
Chỉ có điều, hiện tại xem ra không hề tồn tại khả năng Lâm Vụ sẽ chủ động nhắc tới chuyện này.
Nghĩ vậy, Trần Trác xoa huyệt thái dương.
Đàm Ngôn Hứa ít khi thấy anh như vậy, không khỏi cười khẽ: “Cậu thấy đau đầu rồi chứ gì?”
Trần Trác lườm anh ấy.
Đàm Ngôn Hứa làm bộ không nhìn thấy, im lặng vài giây rồi nói: “Rủi ro trong ca mổ thì luôn luôn tồn tại, ai mổ cũng đều có rủi ro hết. Chỉ có điều mấy hôm nay phía bệnh nhân đã liên tục liên hệ với thầy, muốn thuyết phục thầy mổ chính, cụ thể thế nào thì cậu hỏi thầy đi.”
Trần Trác ngẫm nghĩ: “Không tiện hỏi, tôi không dám can dự vào chuyện công việc của ông ấy.”
Đối với bác sĩ, một khi đã bước vào bệnh viện thì thân phận của đối phương chỉ còn là bệnh nhân, những vấn đề khác đều không quan trọng.
Trần Trác không biết Lâm Vụ nghĩ thế nào nhưng dù biết, anh cũng sẽ không tác động tới quyết định của Trần Thiệu Nguyên.
Ba anh là bác sĩ, bản thân nghề bác sĩ này đã là một công việc thần thánh. Có mổ chính cho ca mổ hay không, có tiếp nhận bệnh nhân này không đều do ông tự quyết, ông tự có chính kiến của mình.
Trần Trác tuyệt đối tôn trọng ông.
Còn về Lâm Vụ, Trần Trác cũng không định hỏi cô. Cô không muốn nhắc tới chuyện này, anh sẽ vờ như không biết.
Nghe anh nói vậy, Đàm Ngôn Hứa cười: “Hay lắm, cậu vẫn còn lý trí đấy.”
Trần Trác hỏi dò: “Họ tới từ Lê Thành à?”
Đàm Ngôn Hứa: “Ừm.”
Anh ấy đáp xong lại nhớ ra: “Có phải hồi xưa cậu và thầy từng sống ở vùng nông thôn của Lê Thành một thời gian không?”
Trần Trác “ừ”, lườm anh ấy: “Cậu tính hỏi gì?”
Đàm Ngôn Hứa nhướn mày: “Cô Lâm cũng là người Lê Thành nhỉ?”
Trần Trác buông lời bỉ bai: “Biết thừa rồi còn hỏi.”
Đàm Ngôn Hứa mỉm cười: “Thì ra là thế.”
Trần Trác phớt lời sự mỉa mai của đối phương, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm chốc lát rồi dặn: “Nếu ba tôi đồng ý mổ chính thì cậu nói với tôi một tiếng nhé.”
Đàm Ngôn Hứa im lặng, sau đó hứa hẹn: “Tôi nhớ rồi.”
“...”
…
Truyền nước xong, Trần Trác về thẳng nhà.
Lúc về đến nhà, Lâm Vụ nhắn tin cho anh: “Tôi xong việc rồi.”
Trần Trác: “Trao đổi thế nào rồi?”
Lâm Vụ: “Cũng tạm ổn, anh về tới nhà chưa?”
Lúc Trần Trác truyền nước xong đã nói với Lâm Vụ một tiếng.
Trần Trác: “Vừa tới.”
Lâm Vụ: “Vậy là được rồi.”
Trần Trác nhìn khung chat của họ, do dự giây lát mới hỏi: “Em chuẩn bị về nhà à?”
Lâm Vụ: “Tôi có hẹn ăn tối với một người bạn.”
Trần Trác: “Ừ.”
Lâm Vụ không nhắn thêm gì khác sau tin nhắn này của Trần Trác.
Sau khi gặp khách hàng xong, cô rủ Lâm Phi Phi đi ăn.
Cô và Lâm Phi Phi không phải bác sĩ và bệnh nhân mà là bè bạn.
Bác sĩ tâm lý không thể làm bạn với bệnh nhân vì lo ngại xảy ra rắc rối, ngoài ra chuyện này còn liên quan tới vấn đề đạo đức nghề nghiệp. Bởi vậy, Lâm Phi Phi không phải bác sĩ tâm lý thực sự của Lâm Vụ, chẳng qua mỗi khi Lâm Vụ có chuyện gì phiền lòng hay buồn bực là cô lại tâm sự với cô ấy. Cô ấy sẽ đưa ra lời khuyên cho Lâm Vụ từ góc độ chuyên môn.
Lúc Lâm Vụ đến nhà hàng đã hẹn, Lâm Phi Phi đã tới từ trước.
“Vụ Vụ.” Thấy cô tới, Lâm Phi Phi nhiệt tình vẫy tay: “Tớ ở đây.”
Lâm Vụ cười, đi qua đó: “Cậu chờ lâu rồi phải không?”
Lâm Phi Phi: “Không đâu, mới khoảng mười phút thôi.”
Lâm Vụ cười: “Tối nay tớ mời.”
Lâm Phi Phi: “Vậy thì không được hay nhỉ.”
“Sao mà không hay?” Lâm Vụ nói: “Thỉnh thoảng cậu vẫn cho tớ lời khuyên mà không lấy tiền, tớ mời cậu ăn cơm lại hời quá ấy chứ.”
Lâm Phi Phi bật cười: “Cậu không nhờ tớ trị liệu thì sao tớ thu phí được?”
Với lại, nếu cô ấy chữa trị thu phí cho Lâm Vụ thì sẽ vi phạm quy định trong nghề.
Quan hệ của Lâm Phi Phi và Lâm Vụ chỉ có thể chọn một trong hai.
Giữa quan hệ bạn bè với quan hệ bác sĩ – bệnh nhân, cô ấy chọn làm bạn.
Lâm Vụ cũng vậy.
Hai người không trò chuyện về tình hình tâm lý của Lâm Vụ vội mà chọn món, ăn cơm trước.
Ăn gần xong, Lâm Phi Phi mới hỏi: “Cậu nói đi, có phải hôm nay cậu có chuyện gì nên mới mời tớ ăn cơm phải không?”
Lâm Vụ cúi đầu uống nước: “Chẳng lẽ tớ không thể chỉ đơn thuần muốn mời cơm cậu thôi à?”
Lâm Phi Phi: “Cậu bận sấp bận ngửa như thế, lấy đâu ra thời gian rảnh để đi ăn cơm, buôn chuyện với tớ chứ?”
Lâm Vụ hết đường chối cãi, bật cười: “Cậu nói vậy làm tớ thấy áy náy quá.”
Lâm Phi Phi lườm cô: “Khoan hãy áy náy, mau nói đi.”
Lâm Vụ cầm cốc, cúi đầu trầm tư vài giây: “Cả nhà đó đều đến Thượng Hải rồi.”
“...” Lâm Phi Phi sửng sốt, giật mình: “Nhà đó tới đây làm gì? Cậu gặp bọn họ rồi à?”
Lâm Vụ: “Tớ chỉ mới gặp Tôn Kỳ Thắng và Tôn Niệm An thôi.”
“Không gặp bà ta à?”
“Ừm, bà ta đang ở viện, nghe nói bị ốm.” Lâm Vụ lạnh nhạt đáp.
Lâm Phi Phi nhíu mày: “Cậu đi thăm rồi à?”
Lâm Vụ: “Tớ không đi.”
Lâm Vụ cúi đầu nhìn cốc nước chao qua chao lại vì bị cánh tay cô chạm phải, chậm rãi hỏi: “Tớ không đi gặp bà ta có phải là máu lạnh lắm không?”
“Hoàn toàn không.” Lâm Phi Phi trả lời hết sức nghiêm túc: “Lúc trước bà ta vứt bỏ cậu mới đúng là máu lạnh. Cậu chỉ ăn miếng trả miếng thôi mà, tuyệt đối đừng bận tâm mà nghĩ mình là người lạnh lùng.”
Lâm Phi Phi nói với cô: “Nếu như có ai nói cậu như vậy thì chắc chắn người ta là người ngoài cuộc nên không hiểu.”
Nguyên tắc cơ bản là nếu như chưa trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng vội khuyên. Tuy nhiên, có một số người không hiểu được nguyên tắc này.
Lâm Vụ nở nụ cười: “Tớ biết, thực ra tớ cũng không nghĩ mình máu lạnh, tớ biết quyết định của mình là đúng, tớ chỉ hơi hoang mang thôi.”
Lâm Phi Phi kinh ngạc: “Hoang mang chuyện gì?”
“Hoang mang...” Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Tớ đã rất vất vả để bắt đầu cuộc sống mới, đã sắp quên bọn họ rồi, tại sao bọn họ lại xuất hiện?”
Lẽ nào cô không xứng đáng có một cuộc sống êm ả à?
Tại sao bọn họ lại xuất hiện trở lại trong thế giới của cô?
Đôi khi, Lâm Vụ không kiểm soát nổi những suy nghĩ cực đoan trong đầu mình, chỉ muốn tất cả bọn họ đều biến mất.
Nhận ra cô đang nói gì, Lâm Phi Phi nhìn cô, nắm chặt hai tay cô: “Vụ Vụ.”
Lâm Vụ: “Ừm?”
“Mặc kệ họ đi, giờ cậu đã trưởng thành rồi, bọn họ không thể làm cậu tổn thương được nữa, cũng không thể làm tổn thương những người xung quanh cậu được nữa. Cậu cứ phớt lờ bọn họ đi. Điều bọn họ sợ nhất chính là sự phớt lờ của chúng ta.” Lâm Phi Phi khuyên cô: “Cứ coi như bọn họ không tồn tại đi, được không?”
Lâm Vụ ngẩn người.
Một lúc lâu sau, cô mới khẽ đáp: “Tớ sẽ cố hết sức.”
Lâm Phi Phi cười, nhẹ nhàng nói: “Tớ biết là cậu có thể làm được.”
Lâm Vụ không đáp.
Lâm Phi Phi thở dài, mím môi hỏi: “Hay là mai cậu qua chỗ tớ nhé?”
Lâm Vụ do dự trước khi gật đầu: “Để tớ tới công ty xem có bận không đã.”
Lâm Phi Phi đồng ý.
Hai người ăn xong, ngồi nói chuyện thêm một lát.
Cho tới khi Lâm Vụ thấy khuây khoả hơn, hai người mới tách ra, ai về nhà nấy.
…
Cô về đến nhà khi đêm đã vào khuya.
Lâm Vụ vào phòng tắm rửa mặt, rửa mặt xong lại vào phòng làm việc.
Vừa vào phòng làm việc, cô lập tức nhận được tin nhắn của Lâm Phi Phi: “Vụ Vụ, đừng nghĩ nhiều, hiện tại cậu và những người bên cạnh cậu đều có năng lực bảo vệ bản thân, cho nên cậu không cần sợ bọn họ sẽ tiếp tục làm tổn thương cậu, tổn thương bọn tớ. Điều cậu phải làm bây giờ là duy trì tinh thần lạc quan. Bọn họ sẽ gặp báo ứng thôi, cậu tin tớ đi.”
Lâm Vụ đọc xong, bật cười, đáp: “Tớ biết rồi, tớ hiểu mà.”
Lâm Phi Phi: “Ừm ừm, nhớ đi ngủ sớm nhé. Đừng thức khuya, không ngủ được thì nhắn tin với tớ.”
Lâm Vụ: “Được.”
Kết thúc cuộc nói chuyện với Lâm Phi Phi, Lâm Vụ chú tâm vào công việc.
Cô ngồi làm việc một mạch tới hơn mười một giờ thì điện thoại đổ chuông, Trần Trác gọi.
“Alo.” Lâm Vụ nghe máy.
Giọng Trần Trác vang lên từ đầu bên kia, không còn khàn như hôm qua, nghe ấm và êm ái: “Em chưa đi ngủ à?”
Lâm Vụ “ừ”: “Chẳng phải tổng giám đốc Trần cũng vậy hay sao?”
Trần Trác cười khẽ, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen kịt, khẽ hỏi: “Em đang bận gì vậy? Làm việc à?”
Lâm Vụ ngừng lại, nhìn màn hình máy tính bật sáng trước mặt, ậm ừ thừa nhận: “Sắp xong rồi, sao vậy?”
Trần Trác: “Không sao cả, tôi hỏi vậy thôi.”
“...” Lâm Vụ cạn lời: “Xem ra tổng giám đốc Trần khỏi ốm rồi.”
Trần Trác nói đùa: “Nếu không khỏi thì thật có lỗi với công sức chăm sóc của luật sư Lâm.”
Lâm Vụ không đáp.
Điện thoại yên lặng vài giây, Trần Trác bỗng nhiên hỏi: “Công việc có bận lắm không?”
Lâm Vụ không hiểu: “Sao vậy?”
Trần Trác yên lặng giây lát, đột nhiên nói: “Ánh trăng đêm nay cũng khá đẹp, luật sư Lâm có muốn ngắm một lát không?”
“?”
Lâm Vụ sửng sốt, nghĩ ngợi vài giây mới quay qua nhìn cửa sổ.
Sau đó, cô sực hiểu ra, cầm điện thoại chạy ra ban công phòng khách. Lâm Vụ ra tới ban công, cúi xuống, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn về phía cô.