Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 49: Chương 49




Lúc Lâm Vụ trở lại bệnh viện một lần nữa, Trần Trác đang được truyền nước.

Anh vẫn ngồi trong góc vắng như tối qua, ngồi một mình một chỗ, trông đầy lẻ loi.

Bệnh viện vào cuối tuần quạnh quẽ hơn trong tuần một chút nhưng vẫn còn đông hơn so với buổi tối.

Trong sảnh lớn có tiếng gào khóc của trẻ con. Lâm Vụ đeo túi xách đứng nguyên tại chỗ mất mấy giây mới đi lại trước mặt Trần Trác, ngồi xuống bên cạnh anh.

Hai người nhìn nhau, Trần Trác hơi nghiêng người xem tay cô đang làm gì rồi nhướng nhẹ hàng mày: “Em vẫn chưa xong việc à?”

“Dù sao cũng rảnh.” Lâm Vụ nói: “Tôi tranh thủ tổng hợp lại tài liệu của vụ kiện.”

Trần Trác: “...”

Anh nở nụ cười bất đắc dĩ, nói đùa: “Công ty luật của bọn em nên trao tặng cho em giải thưởng nhân viên xuất sắc.”

Lâm Vụ liếc nhìn anh: “Sao anh biết năm ngoái tôi được giải này?”

“...”

Trần Trác khựng lại, cố nén cười: “Thật hả?”

Lâm Vụ gật đầu.

“Được thưởng nhiều không?” Trần Trác tò mò hỏi.

Nhắc tới chuyện này, Lâm Vụ không khỏi phàn nàn: “Chẳng bõ bèn gì hết, có quá nhiều nhân viên trong công ty được trao giải nhân viên xuất sắc, cho nên tiền thưởng chỉ được vài đồng thôi.”

Trần Trác nhíu mày: “Lần sau mà gặp luật sư Lý, tôi sẽ nêu ý kiến với anh ấy.”

Lâm Vụ lấy laptop trong túi ra, khẽ đáp: “Được đó.”

Hai người tán gẫu linh tinh mấy câu, Lâm Vụ mới hỏi: “Anh tự lái xe tới đây à?”

Lúc ở nhà Hứa Yến Nhiên, cô đã hỏi Trần Trác xem có cần cô tới bệnh viện với anh không, anh nói anh cần. Lâm Vụ lại hỏi anh có cần tài xế không thì Trần Trác lại từ chối. Anh biết Lâm Vụ đang không ở nhà, lái xe từ nơi khác tới đón anh quá vất vả, quá mệt mỏi. Dù Lâm Vụ không cảm thấy thế, Trần Trác cũng không nỡ để cô làm vậy.

Trần Trác: “Tôi bắt taxi tới đây.”

Anh nhìn cô: “Em lái xe tới đây nhỉ?”

“...” Lâm Vụ ngẩn người, bấy giờ cô mới hiểu ẩn ý của anh. Cô lái xe tới đây, nếu Trần Trác cũng lái một chiếc xe khác tới bệnh viện, vậy thì lúc rời khỏi bệnh viện, rất có khả năng họ sẽ phải tách ra đi riêng.

Nghĩ vậy, Lâm Vụ “ồ” khẽ.

Sau vài giây im lặng, Lâm Vụ nhìn chai nước treo trên đầu anh: “Hôm nay anh phải truyền mấy chai?”

“Cùng giống như hôm qua.” Trần Trác trả lời.

Lâm Vụ gật đầu: “Vậy phải truyền mấy ngày?”

“Thêm ngày mai nữa.” Trần Trác thầm thì.

Sốt không nhanh khỏi đến mức đó, truyền nước chẳng qua chỉ là để cơ thể hạ nhiệt, không bị sốt đi sốt lại.

Lâm Vụ giật mình, không hỏi tiếp.

Trần Trác cúi đầu: “Tình hình của mẹ của trợ lý của em thế nào rồi?”

Lâm Vụ: “Tình hình sau mổ khá tốt, chỉ cần nằm viện thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện.”

Trần Trác gật nhẹ đầu, tỏ ý mình đã hiểu.

Hai người không tán gẫu nhiều, Lâm Vụ vẫn còn phải làm việc, Trần Trác biết ý, không quấy rầy cô.

Hai người ngồi trong góc, một người vừa truyền nước vừa tranh thủ nghỉ ngơi, một người ôm laptop bận rộn với công việc, biểu cảm nghiêm túc và chuyên chú. Thỉnh thoảng, Trần Trác lại nghiêng đầu nhìn người ngồi kế bên. Khi ở trong trạng thái làm việc, Lâm Vụ sẽ tự động bỏ qua hoàn cảnh xung quanh, đắm chìm trong thế giới riêng của bản thân.

Cũng bởi vậy nên cô không để ý thấy có một nam bác sĩ trung niên mình quen đứng ở góc chếch đối diện họ, liếc nhìn Trần Trác.

Sau đó, khi vị bác sĩ này định đi về phía họ, Trần Trác liếc mắt ra hiệu với đối phương rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho ông: “Con không sao, ba đừng lại đây.”

Trần Thiệu Nguyên cúi xuống kiểm tra điện thoại: “Không tiện à?”

Trần Trác: “... Không tiện cho lắm.”

Trần Thiệu Nguyên: “Được, vậy con tự chú ý chăm sóc bản thân nhé, tối mai về nhà ăn cơm chứ hả? Mẹ và bà nội đều lo cho sức khỏe của con.”

Trần Trác: “Để ngày kia đi ạ.”

Tối mai chưa chắc anh đã rảnh.

Trần Thiệu Nguyên: “Tùy con.”

Trần Trác: “Ba đi làm việc của ba đi.”

Thấy tin nhắn này, Trần Thiệu Nguyên liếc nhìn người ngồi bên cạnh Trần Trác: “Ba đi nhé, có việc gì thì gọi điện cho ba.”

Ông không hỏi gì về thân phận của Lâm Vụ.

Trần Trác hiểu ý, cười: “Cảm ơn ba.”

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Trần Thiệu Nguyên, Trần Trác cất điện thoại đi, nhìn sang bên cạnh, dừng lại ở khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Lâm Vụ.

Lúc Lâm Vụ bận làm việc, trông cô cực kỳ lạnh lùng và không thân thiện.

Trần Trác nhìn cô chăm chú rồi chợt nhớ lại lần đầu tiên mình gặp cô.

Nhỏ tuổi mà khôn ranh, đáng yêu, lanh lợi, nói năng ra môn ra khoai, có biệt tài đổi trắng thay đen.

Nghĩ lại mới thấy, ngay từ khi còn nhỏ, cô đã thể hiện tố chất của một luật sư rồi.

Đương nhiên, cô làm luật sư không hề đổi trắng thay đen mà là phơi bày màu trắng ra trước mắt mọi người.

“...”

Trần Trác nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng cơ thể anh cũng thấm mệt. Có lẽ do thuốc gây buồn ngủ, anh khép bờ mi lại, nghiêng đầu, ngủ thiếp đi.

Nhận ra người ngồi bên chìm vào trong trạng thái tĩnh lặng, Lâm Vụ dừng gõ bàn phím, thận trọng quay sang nhìn anh…

Trần Trác đã ngủ.

Lúc ngủ, khuôn mặt Trần Trác không còn lạnh lùng mà thay vào đó là sự nhã nhặn, ôn hòa.

Lông mi của anh rất dài, phủ một bóng tối nho nhỏ lên mí dưới.

Lâm Vụ nhìn anh chăm chú, trong đầu mường tượng ra cảnh anh mở mắt ra, nhìn mình đăm đăm bằng ánh mắt sáng rực.

Vừa rồi Lâm Vụ bận làm việc nhưng không phải cô không hề nhận ra Trần Trác nhìn mình, chẳng qua cô không dám quay đầu, cô sợ mình không thể trụ vững nổi trước ánh mắt của anh.

Lâm Vụ nhìn Trần Trác, lòng hơi bối rối.

Cô không khỏi nghĩ, hai người họ sẽ còn duy trì trạng thái như thế này bao lâu nữa? Nếu cứ tiếp diễn như vậy thì sau này tình hình sẽ ra sao?

Lâm Vụ trầm suy nghĩ nhưng không rút ra được bất kỳ kết luận nào.

Gần chỗ họ ngồi chợt vang lên tiếng người quen: “Chị!”

Lâm Vụ ngẩng phắt lên, trông thấy Tôn Niệm An đứng giữa sảnh lớn.

Mắt Tôn Niệm An sáng lên. Sau khi xác nhận mình không nhận nhầm người, cô ấy định đi lại chỗ Lâm Vụ. Lâm Vụ vội vàng đứng dậy, chủ động đi về phía cô ấy: “Em kiếm tôi có việc gì vậy?”

Tôn Niệm An bị Lâm Vụ ngăn lại, cô ấy mấp máy môi, nhìn người ngồi đằng sau bị Lâm Vụ đưa lưng che đi, “ồ” lên một tiếng: “Ừm… Không có gì ạ, em thấy chị ở đây nên chào thôi.”

Lâm Vụ “ừ” một tiếng, để đề phòng cô ấy tọc mạch về Trần Trác, cô đánh nhẹ cằm, nói: “Đây là chỗ cho bệnh nhân truyền nước, muốn nói gì thì ra ngoài nói.”

Tôn Niệm An do dự giây lát, khi đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Vụ, cô ấy đành phải đồng ý: “Vâng.”

Hai người rời khỏi sảnh khám bệnh.

Ngoài trời, nắng rất đẹp, những tia nắng sáng chói khiến người ta vô thức nhắm mắt lại.

Sau khi ra tới bên ngoài, Lâm Vụ nới rộng khoảng cách giữa mình và Tôn Niệm An.

“Chị…” Tôn Niệm An quay đầu nhìn vào trong sảnh lớn, tò mò hỏi: “Người ngồi cạnh chị là ai thế? Bạn trai chị à? Chị đi với anh ấy tới bệnh viện truyền nước à?”

Lâm Vụ: “Người ngồi cạnh ư? Bên nào cơ? Trái hay phải?”

Tôn Niệm An tròn mắt, nhớ lại: “Người ngồi bên phải ạ. Không phải chị đang ngồi chờ anh ấy truyền nước à?”

“Không.” Lâm Vụ đáp lạnh tanh: “Tôi không quen người đó.”

Nghe thấy câu trả lời của cô, Tôn Niệm An sửng sốt, mở to hai mắt đầy ngạc nhiên: “Gì cơ? Hai người không quen nhau à? Vậy sao hai người…”

“Hai người gì?” Lâm Vụ ngắt lời cô ấy bằng thái độ lạnh nhạt: “Trong sảnh lớn quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy chỗ đó để ngồi, chẳng qua tôi chỉ chọn đại một chỗ để ngồi làm việc thôi.”

Lâm Vụ không muốn cho Tôn Niệm An biết quan hệ của mình và Trần Trác.

Nói chính xác hơn, Lâm Vụ không muốn người nhà họ Tôn biết bất kỳ người quen nào của mình, bất kể là Trần Trác mà cô có quan hệ thân mật hay là những đồng nghiệp bình thường ở công ty luật Hạng Hợp.

Nghe vậy, Tôn Niệm An nhíu mày, vẫn còn ngờ vực.

Câu trả lời này của Lâm Vụ không phải không có lý, chẳng qua cô ấy biết Lâm Vụ sẽ không ngồi cạnh một người đàn ông lạ mặt. Hơn nữa, vừa rồi lúc người đàn ông đang truyền nước đó ngồi ngủ, rõ ràng đầu anh nghiêng về phía Lâm Vụ, cơ thể của Lâm Vụ cũng hướng về phía anh. Đây rõ ràng là tư thế vô thức giữa những người quen nhau.

Có điều Lâm Vụ không muốn nói, lại còn ra sức phủ nhận, Tôn Niệm An cũng không hỏi lại. Cô ấy biết, dẫu có hỏi lại cũng không thể nhận được câu trả lời mà mình muốn.

Nghĩ đến đây, Tôn Niệm An chủ động đổi chủ đề: “Chị có bận lắm không?”

Lâm Vụ lạnh nhạt ra mặt: “Sao đấy?”

“Mẹ đang nằm trong khu nội trú…” Tôn Niệm An do dự, nhỏ nhẹ đề nghị: “Mẹ bị bệnh, vài hôm nữa là phải mổ rồi, chị qua đó thăm mẹ một lần được không?”

Nghe vậy, Lâm Vụ nhướng mày: “Tôi là bác sĩ à?”

Tôn Niệm An cứng họng: “Không... Không phải.”

“Nếu không phải thì dù tôi có qua thăm, bà ta cũng chẳng thể khỏe lên được. Em nói xem tại sao tôi phải đi thăm bà ta?” Lâm Vụ hỏi cô ấy.

Tôn Niệm An á khẩu, mấp máy môi mãi mới nói: “Nhưng chị là…”

“Tôi đã cắt đứt quan hệ với bà ta từ lâu rồi, đâu phải mãi nay em mới biết.” Lâm Vụ lại một lần nữa lạnh lùng ngắt lời Tôn Niệm An, nhắc nhở cô ấy: “Trước đây tôi không sửa cách xưng hô của em với tôi vì tôi cảm thấy không cần thiết nhưng hiện tại, tôi phải nói rõ với em, tôi không phải chị của em, sau này em đừng gọi tôi là chị gái, tôi họ Lâm, em họ Tôn. Tôi đã cắt đứt quan hệ với mẹ em từ mười mấy năm trước rồi, chuyện này chắc chắn em phải biết.”

Nói đến đây, Lâm Vụ dừng lời, nhìn cô gái vẫn còn ngây thơ trước mặt, tỏ rõ thái độ lạnh nhạt: “Sau này nếu có gặp lại, chúng ta hãy giả vờ như không quen biết nhau.”

Lâm Vụ chốt lại cuộc nói chuyện bằng câu này rồi mặc kệ Tôn Niệm An, không cần biết cô ấy có chịu nghe lời mình hay không, cô quay trở vào sảnh lớn, không chút lưu luyến, vấn vương.

Cô biết mình không nên giận chó đánh mèo, Tôn Niệm An không hề biết những chuyện xảy ra trong quá khứ, bởi vì lúc đó cô ấy còn quá nhỏ nhưng hễ nhìn thấy cô ấy là cô lại nghĩ tới những chuyện không vui.

Hơn nữa, cả đời này cô cũng sẽ không hòa giải với đám người họ Tôn đó, chi bằng sớm cắt đứt tất cả mọi quan hệ thì hơn.

Khi Lâm Vụ trở lại sảnh lớn, Trần Trác đã tỉnh.

Ánh mắt anh đầy tỉnh táo nhìn Lâm Vụ lại gần mình, ngồi xuống.

“Em đi phơi nắng về à?” Trần Trác biết thừa rồi nhưng vẫn cố ý hỏi.

Lâm Vụ: “...”

Cô nghiêng đầu liếc nhìn anh, điềm tĩnh hỏi: “Anh muốn đi phơi nắng à?”

Trần Trác mỉm cười: “Hơi hơi.”

Lâm Vụ chỉ tay lên trên: “Đây mới là chai thứ hai thôi, đợi anh truyền xong thì mặt trời đã lặn rồi. Để mai đi.”

Trần Trác không hiểu: “Mai làm gì cơ?”

“Mai tôi sẽ đi phơi nắng với tổng giám đốc Trần.” Lâm Vụ hỏi: “Tổng giám đốc Trần cảm thấy thế nào?”

Trần Trác bật cười, khóe môi nhẹ cong, đôi mắt trong vắt nhìn cô, thong thả đáp: “Tôi thấy đề nghị này được đấy.”

Lâm Vụ “ừm”.

Cô cầm laptop để trên ghế lên: “Tôi làm việc tiếp đây, anh cần gì thì gọi tôi.”

Trần Trác gật đầu.

Thuốc của Trần Trác phải truyền từ ba giờ hơn tới gần bảy giờ tối mới xong.

Sau khi anh truyền thuốc xong, hai người cùng rời khỏi bệnh viện.

Lúc ngồi vào xe của Lâm Vụ, Trần Trác hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Tôi sao cũng được.” Lâm Vụ không đói mấy: “Anh muốn ăn gì?”

Mong muốn của bệnh nhân luôn được ưu tiên.

Trần Trác: “Đi ăn món Quảng Đông nhé?”

Lâm Vụ không có ý kiến gì trước đề nghị này: “Được thôi.”

Mùa đông ăn món Quảng Đông, húp chút nước dùng sẽ thấy rất dễ chịu.

Hai người tìm tới một quán ăn chuyên bán đồ ăn Quảng Đông nằm trong khu dân cư gần đó.

Lâm Vụ đậu xe xong, hai người cùng đi vào trong quán.

Ăn cơm xong, Lâm Vụ chịu trách nhiệm đưa Trần Trác về nhà.

Tối nay cô còn bận làm việc, Trần Trác đã hạ sốt nên cô không cần phải ở lại chỗ anh.

Chỉ có điều, trước khi ra về, Lâm Vụ vẫn dặn dò Trần Trác: “Có việc gì thì gọi tôi.”

Trần Trác khẽ cười: “Em đi làm việc đi, tôi không sao.”

Lâm Vụ gật đầu nhưng không vội đạp ga rời đi.

Một người ngồi trong xe, một người đứng ngoài xe. Cả hai im lặng vài giây, Trần Trác cúi đầu nói: “Em đi ngủ sớm một chút nhé, đừng làm tới tận khuya, chúc em ngủ ngon.”

Lâm Vụ chầm chậm chớp mắt, khẽ đáp: “Tôi biết rồi, chúc anh ngủ ngon.”

Từ khu chung cư của Trần Trác về lại khu chung cư của Lâm Vụ chỉ hết mấy phút nếu đi bằng xe ô tô.

Lâm Vụ cất xe xong, đi lên nhà, đối mặt với căn phòng lặng ngắt, bất giác cảm thấy cô đơn. Cô đứng ngẩn người ở lối vào một lát mới đi vào trong.

Hôm sau, Lâm Vụ vốn định tới bệnh viện với Trần Trác thêm một buổi nữa nhưng khách hàng của cô bay từ nơi khác tới Thượng Hải, nói có việc muốn trao đổi với cô.

Lâm Vụ không còn cách nào khác, đành xin lỗi Trần Trác, cô lại cho anh leo cây rồi.

Trần Trác không để bụng chuyện này. Lâm Vụ chịu đi với anh hai lần là anh đã thỏa lòng thỏa dạ rồi.

Trần Trác biết rõ công việc của cô bận rộn như thế nào, anh không hề muốn mình trở thành vật cản bước chân của cô.

Cho tới nay, Trần Trác vẫn luôn ủng hộ Lâm Vụ ưu tiên công việc là trên hết. Anh hoàn toàn không thấy phiền lòng khi mình bị xếp sau công việc của cô. Nguyện vọng của Trần Trác không lớn, anh chỉ cần có một chỗ bên cạnh Lâm Vụ là đủ.

“...”

Lâm Vụ đi gặp khách hàng. Trần Trác ăn trưa xong đi bệnh viện.

Anh quyết định tối nay sẽ về nhà.

Đến bệnh viện, Trần Trác nhắn tin cho Trần Thiệu Nguyên: “Hôm nay ba có trực không?”

Trần Thiệu Nguyên: “Hôm nay có Ngôn Hứa ở bệnh viện.”

Trần Trác: “Tối con về nhà ăn cơm.”

Trần Thiệu Nguyên: “Không phải con bảo thứ hai à?”

Trần Trác: “Tối nay con rảnh rồi.”

Trần Thiệu Nguyên: “Bị bỏ rơi rồi hả?”

Trần Trác: “... Không phải.”

Trần Thiệu Nguyên: “Vậy là con bỏ trống sẵn lịch tối nay nhưng người ta không rảnh.”

Cho nên Trần Trác không thể không về nhà ăn cơm.

Trần Trác không cãi được, anh quyết định đổi chủ đề: “Hôm nay Đàm Ngôn Hứa bận hay rảnh vậy ạ?”

Trần Thiệu Nguyên: “Con tự hỏi đi, hôm nay không ai đi bệnh viện với con à?”

Trần Trác không ngạc nhiên khi Trần Thiệu Nguyên nhận ra điều này, anh thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, con của ba đi truyền nước một mình, đáng thương nhỉ?”

Trần Thiệu Nguyên: “Cũng thường thôi, hôm qua ba qua thăm thì con lại bảo không cần ba thăm cơ.”

Trần Trác: “...”

Hai ba con nói chuyện tào lao vài câu, Trần Thiệu Nguyên bảo anh lo truyền nước đi, truyền nước xong thì đi lấy máu, xem kết quả xét nghiệm máu thế nào.

Trần Trác đồng ý, kết thúc cuộc nói chuyện của hai ba con.

Trong lúc anh truyền nước, Đàm Ngôn Hứa có xuống dưới này một lần.

Thấy sắc mặt của anh khá tốt, anh ấy trêu chọc anh vài câu rồi lại vội vã đi mất.

Tối qua Trần Trác ngủ khá ngon nên giờ không buồn ngủ.

Anh nghiêng đầu nhìn nắng ngoài cửa sổ, ngẫm nghĩ vài giây rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho người phụ nữ bận rộn kia: “Khách hàng của luật sư Lâm thế nào?”

Có lẽ Lâm Vụ đang bận, nửa tiếng sau cô mới trả lời: “Cũng được.”

Cô còn tiện tay gửi cho Trần Trác một tấm ảnh. Tấm ảnh này được cô chụp lúc ở trong văn phòng, trong ảnh có ánh nắng mặt trời ấm áp, sáng sủa ở bên ngoài và một chiếc bóng mờ in trên mặt kính cửa sổ sát đất.

Trần Trác: “...”

Anh ngắm nghía bức ảnh rồi cười khẽ.

Lâm Vụ cố ý đây mà.

Trần Trác để điện thoại di động xuống, day xương mày, sau đó lại cầm điện thoại lên, hỏi đối phương: “Luật sư Lâm cố ý đúng không?”

Lâm Vụ: “Cố ý gì?”

Trần Trác: “Không có gì.”

Lâm Vụ: “Anh truyền tới chai thứ mấy rồi?”

Trần Trác: “Thứ hai.”

Lâm Vụ: “Hôm nay cũng vẫn bốn chai à?”

Trần Trác: “Ừm. Em thì sao?”

Lâm Vụ: “Không thể xong sớm được.”

Trần Trác: “Bao giờ xong báo tôi nhé?”

Lâm Vụ: “Nếu tôi nhớ.”

Hai người đang trò chuyện câu được câu chăng, bỗng nhiên trước mặt Trần Trác vang lên giọng nói hãy còn non nớt của một người xa lạ: “Chào anh.”

Trần Trác nhìn cô gái trẻ thình lình xuất hiện trước mặt mình đầy tự nhiên.

Tôn Niệm An nhìn người đàn ông có khuôn mặt sắc sảo, cứng rắn, lạnh lùng trước mặt, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng vì đẹp.

Hôm qua cô ấy chỉ nhìn thoáng qua từ xa, không thấy rõ mặt mũi đối phương, giờ nhìn ở cự ly gần, cô ấy không khỏi cảm thán, thật là một người đàn ông nhã nhặn, tuấn tú, đẹp hơn tất cả phái nam cô ấy từng gặp, thậm chí còn hơn cả idol nam mà cô ấy thần tượng.

“Anh...” Tôn Niệm An không khỏi sửng sốt, thoáng chốc quên luôn mình định nói gì.

Trần Trác khẽ nhíu mày nghiêm nghị: “Có việc gì vậy?”

Tôn Niệm An vội vàng hoàn hồn, ngượng ngùng và do dự hỏi: “Anh là… Bạn trai của chị em à?”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.