Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 48: Chương 48




Về đến nhà, Lâm Vụ tạm thời không có thời gian nghĩ nhiều chuyện. 

  

Cô thay bộ đồ dơ trên người, rửa mặt qua loa rồi thay sang một bộ quần áo thoải mái hơn, trang điểm nhẹ nhàng, sau đó mới ra ngoài đến bệnh viện. 

  

Trên đường đi, Lâm Vụ dừng xe mua trái cây và hoa tươi. 

  

Lúc đến bệnh viện cũng không còn sớm. 

  

Lâm Vụ gửi tin nhắn cho Triệu Vũ Hân hỏi số phòng bệnh, sau đó xách đồ lên lầu. 

  

“Chị Vụ Vụ.” Triệu Vũ Hân đã đứng sẵn ở cửa chờ, thấy cô đến thì nói: “Sao chị lại qua đây?” 

  

Lâm Vụ nhướng mày, mỉm cười đáp lại cô ấy: “Qua thăm mẹ của em, bà ấy ổn chứ?” 

  

Triệu Vũ Hân gật đầu, nhận lấy túi đồ từ tay cô: “Hôm nay chị không bận à?” 

  

“Cuối tuần mà, có bận cũng không bận quá mức.” Lâm Vụ nói: “Mẹ em hồi phục tốt chứ?” 

  

Triệu Vũ Hân đáp: “Bác sĩ nói hồi phục cũng khá, có điều vẫn cần nằm viện theo dõi thêm mấy hôm nữa.” 

  

Lâm Vụ đã hiểu, vỗ nhẹ lên vai cô ấy: “Chuyện công việc em không phải lo, cứ chăm sóc cho mẹ em trước đi đã.” 

  

Triệu Vũ Hân cười rạng rỡ: “Vâng, em cảm ơn chị.” 

  

Lâm Vụ: “Chuyện nên làm mà.” 

  

Vào phòng bệnh, Lâm Vụ chào hỏi mẹ của Triệu Vũ Hân rồi trò chuyện một lúc. 

  

Nói chuyện gần tới giờ cơm trưa, Lâm Vụ mới đứng dậy tạm biệt. 

  

Triệu Vũ Hân muốn giữ cô lại ăn trưa nhưng bị Lâm Vụ từ chối. 

  

“Em ăn với mẹ đi.” Lâm Vụ dặn dò: “Nếu em thật sự muốn mời tôi ăn, thì chờ khi mẹ em xuất viện, em trở lại công ty luật rồi hãy mời.” 

  

Vành mắt Triệu Vũ Hân hơi đỏ, gật đầu lia lịa: “Được, về công ty luật rồi em sẽ mời sau.” 

  

Lâm Vụ mỉm cười, vươn tay ôm lấy cô ấy: “Hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai.” 

  

Triệu Vũ Hân hiểu ý: “Em biết rồi.” 

  

Dặn dò Triệu Vũ Hân đôi ba câu, Lâm Vụ không để cô ấy tiễn mà một mình rời đi. 

  

Vừa đến cửa thang máy, thang máy đã lên đến nơi. 

  

Cửa thang máy chậm rãi tách ra hai bên, Lâm Vụ ngước lên, chuẩn bị bước vào nhưng chân còn chưa kịp nhấc lên thì đã chạm mặt mấy người đứng bên trong. 

  

Sau khi thấy rõ mặt mấy người trong thang máy, đồng tử cô thoáng co lại. 

  

“Chị!” Tôn Niệm An thấy cô, rất ngạc nhiên vui mừng: “Sao chị cũng đến bệnh viện?” 

  

Lâm Vụ mím môi, không muốn trả lời cho lắm. 

  

May mà Tôn Niệm An cũng không phát hiện ra sự khác thường, cô ấy chủ động đưa tay về phía cô mà nói: “Chị, chị mau vào đi.” 

  

Lâm Vụ lỡ đứng đó rồi, không thể không bước vào thang máy. 

  

Người trong thang máy khá đông, Lâm Vụ tránh xa Tôn Niệm An và người cạnh cô ấy, lặng lẽ dịch sang bên kia. 

  

Sự né tránh của cô quá rõ ràng, Tôn Kỳ Thắng nhìn thoáng qua, trong mắt ánh lên một tia sáng: “Vụ Vụ, sao em lại đến bệnh viện? Không khỏe chỗ nào à?” 

  

Lâm Vụ ngước mắt nhìn hai anh em đối diện: “Không có.” 

  

Tôn Kỳ Thắng nhướng mày: “Vậy là em… biết mẹ em đang nằm ở viện này à?” 

  

Nghe Tôn Kỳ Thắng nói vậy, Lâm Vụ đơ người một giây. 

  

Nhưng rất nhanh, cô khôi phục vẻ bình thản: “Không biết.” 

  

Tôn Kỳ Thắng không ngạc nhiên trước thái độ lạnh nhạt của cô, cười nói: “Mẹ luôn nhắc đến em, nếu đã gặp rồi, hay là lên thăm bà ấy nhé?” 

  

“Tôi rất bận.” Lâm Vụ mặt không cảm xúc đáp. 

  

Tôn Kỳ Thắng cười khẽ: “Nửa tiếng cũng không có à?” 

  

Lâm Vụ định nói không có, nhưng Tôn Niệm An nói chen vào: “Chị… mẹ bệnh rồi, hai hôm trước còn nhắc đến chị mãi, chị lên thăm mẹ một lát được không?” 

  

Cô ấy cẩn thận đưa tay kéo kéo góc áo Lâm Vụ. 

  

Lâm Vụ cụp mắt, còn chưa kịp trả lời thì thang máy đã đến tầng một. 

  

Cô gạt tay Tôn Niệm An ra, bước nhanh ra khỏi thang máy. 

  

Tôn Niệm An vội theo sau, không chịu bỏ cuộc: “Chị, chị thật sự không...” 

  

Không để cô ấy nói hết nửa câu sau, Đàm Ngôn Hứa bước ra khỏi thang máy sau họ bất chợt cất tiếng gọi: “Cô Lâm.” 

  

Lâm Vụ quay đầu: “Bác sĩ Đàm.” 

  

Đàm Ngôn Hứa khẽ gật đầu: “Tôi có chuyện muốn tìm cô, vào phòng làm việc của tôi nói chuyện một lát được không?” 

  

Lâm Vụ khựng lại, hiểu ngay ý của anh ấy: “Được.” 

  

Cô lập tức nghiêng đầu nhìn hai người bên cạnh: “Tôi có việc, đi trước đây.” 

“...” 

Nhìn theo bóng lưng Lâm Vụ rời đi cùng mấy bác sĩ, Tôn Kỳ Thắng hơi nheo mắt, cũng không biết đang nghĩ gì. 

  

Tôn Niệm An không để ý đến sự khác thường của anh ta, chỉ buồn bực nói: “Anh, anh nói xem tại sao chị lúc nào cũng không thích gặp hay gần gũi với chúng ta vậy?” 

  

Chẳng lẽ chỉ vì cô mang họ Lâm, còn bọn họ mang họ Tôn à? 

  

Tôn Kỳ Thắng khẽ cười: “Cô ấy vốn dĩ đã như vậy, em cũng đâu phải không biết.” 

  

Anh ta đưa tay xoa đầu Tôn Niệm An, giọng nói dịu đi: “Đừng buồn nữa, cô ấy không ở bên em nhưng vẫn còn anh trai đây mà.” 

  

Tôn Kỳ Thắng rất cưng chiều cô em gái Tôn Niệm An nhỏ hơn mình gần hai mươi tuổi, hầu như muốn gì cho nấy: “Đi thôi, chẳng phải em bảo muốn check-in ở một nhà hàng sao? Anh đưa em đi.” 

  

Nghe vậy, Tôn Niệm An lập tức tươi cười, cô ấy khoác lấy cánh tay Tôn Kỳ Thắng: “Vâng ạ, em biết ngay là anh thương em nhất mà.” 

  

Tôn Kỳ Thắng cúi đầu cười: “Ăn xong rồi về với mẹ.” 

  

Tôn Niệm An vâng dạ: “Biết rồi ạ.” 

“...” 

-  

Bên kia, Lâm Vụ đi với mấy người Đàm Ngôn Hứa được một đoạn thì cô dừng lại: “Bác sĩ Đàm.” 

  

Đàm Ngôn Hứa: “Ừ?” 

  

“Cảm ơn.” Lâm Vụ ngước mắt nhìn anh ấy. 

  

Đàm Ngôn Hứa hơi gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước: “Chuyện nhỏ thôi, không cần khách sáo.” 

  

Lâm Vụ khẽ mỉm cười: “Vẫn nên cảm ơn.” 

  

Đàm Ngôn Hứa không tiếp tục chủ đề này mà hỏi cô: “Có người quen nằm viện ở đây à?” 

  

“Là mẹ của trợ lý của tôi.” Lâm Vụ thẳng thắn: “Bà ấy vừa phẫu thuật u thành ngực.” 

  

Đàm Ngôn Hứa gật gù: “Hồi phục sau phẫu thuật tốt chứ?” 

  

“Nghe bảo cũng ổn.” Lâm Vụ đáp, sau đó chỉ tay ra ngoài: “Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây. Hôm nay cảm ơn anh, có dịp nào tôi sẽ mời anh ăn cơm.” 

  

Đàm Ngôn Hứa: “Được.” 

Trò chuyện với Đàm Ngôn Hứa vài câu, Lâm Vụ gật đầu với một bác sĩ đứng bên cạnh Đàm Ngôn Hứa, trông người này có vẻ quen quen nhưng cô không nhớ đã gặp ở đâu, sau đó cô cũng rời đi. 

  

Để tránh đụng mặt anh em Tôn Kỳ Thắng trong bãi đỗ xe, cô cố tình đi một vòng quanh bệnh viện, còn mua một ly cà phê rồi mới xuống bãi đỗ xe. 

  

Cô không biết là sau khi mình rời đi, người vẫn luôn im lặng đứng cạnh Đàm Ngôn Hứa bỗng lên tiếng buôn chuyện: “Cô ấy chính là nữ luật sư dạo trước đến bệnh viện tìm em à?” 

  

Không đợi Đàm Ngôn Hứa trả lời, người đàn ông trung niên vừa nói chuyện đã gật gù nói tiếp: “Trông rất xinh đẹp, khí chất cũng tốt, cậu thật sự không có ý gì với cô ấy à?” 

  

Đàm Ngôn Hứa nhìn ông, nghĩ ngợi rồi nói: “Em không dám có ý gì.” 

  

Người đàn ông trung niên ngạc nhiên: “Gì cơ? Sao lại không dám?” 

  

Đàm Ngôn Hứa bình thản đáp: “Em sợ con trai thầy đánh em.” 

  

Người đàn ông trung niên họ Trần sững sờ, nhìn anh ấy với nét mặt hoang mang: “Ý em là gì?” 

  

Đàm Ngôn Hứa: “Cô ấy không phải nữ luật sư lần trước nhưng cũng là luật sư.” 

  

“…” Trần Thiệu Nguyên chăm chú nhìn anh ấy: “Câu mà em vừa nói nghĩa là sao? Em sợ Trần Trác đánh em, ý em là Trần Trác và cô ấy…” 

  

Đàm Ngôn Hứa nhún vai: “Em đâu có nói gì đâu.” 

  

Trong mắt anh ấy ánh lên ý cười, giọng nói ôn hòa: “Thầy à, chiều nay con trai thầy chắc sẽ đến bệnh viện truyền dịch, thầy có thể tự đi hỏi cậu ấy.” 

  

Nói xong câu này, Đàm Ngôn Hứa xoay người đi về hướng khác: “Em về nghỉ đã, có chuyện gì thì bảo họ gọi điện thoại cho em.” 

  

Anh ấy trực cả đêm hôm qua, lẽ ra sáng nay phải được về nhà từ sớm nhưng vì có bệnh nhân đột ngột nên lại bị giữ lại đến giờ. 

  

Trần Thiệu Nguyên nhìn theo bóng lưng anh ấy, quả thật không hiểu chuyện gì. 

  

Ông lại quay sang nhìn về hướng Lâm Vụ vừa rời đi, không kìm được mà suy đoán, chẳng lẽ cô ấy chính là cô gái mà Trần Trác thích? 

  

“Ngôn Hứa.” Trần Thiệu Nguyên suy nghĩ một hồi rồi đuổi theo Đàm Ngôn Hứa: “Em nói thêm cho thầy chút thông tin nữa đi.” 

  

Đàm Ngôn Hứa: “…” 

  

Lâm Vụ không hề biết mình vừa vô tình chạm mặt ba của Trần Trác. 

  

Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô hơi bối rối không biết nên về nhà hay đi đâu. 

  

Suy nghĩ mất hồi lâu, Lâm Vụ bèn gọi điện cho Hứa Yến Nhiên, nói mình sẽ ghé qua chỗ cô ấy. 

  

“Sao tự nhiên đến vậy?” Hứa Yến Nhiên xuống lầu đón cô: “Đừng nói với tớ là cậu chỉ muốn tìm người ăn trưa chung nhé?” 

  

Lâm Vụ lắc đầu: “Lên lầu rồi nói.” 

  

Hai người cùng lên lầu. 

  

Hứa Yến Nhiên lấy điện thoại ra: “Đặt đồ ăn trước đã, tớ sắp chết đói rồi.” 

  

Lâm Vụ bật cười: “Được.” 

  

Hai người đặt đồ ăn xong, Hứa Yến Nhiên đứng dậy rót cho Lâm Vụ một ly nước, tiếp đó đưa tay chọc vào vai cô: “Nói đi, tìm tớ có chuyện gì?” 

  

Lâm Vụ nhận lấy ly nước: “Tớ vừa từ bệnh viện về.” 

  

Hứa Yến Nhiên ngạc nhiên: “Cậu đi bệnh viện làm gì? Người bạn bị bệnh của cậu vẫn còn nằm viện à?” 

  

“Không phải,” Lâm Vụ giải thích: “Mẹ của Vũ Hân vừa làm phẫu thuật, tớ đến thăm.” 

  

Hứa Yến Nhiên hiểu ra: “Sao cậu không nói với tớ, sớm biết thì tớ cũng đi thăm rồi.” 

  

Lâm Vụ liếc cô ấy một cái: “Cậu không bận chắc?” 

  

Hứa Yến Nhiên: “Chút thời gian đó thì vẫn có.” 

  

Lâm Vụ bật cười, nâng ly nước lên nhấp một ngụm: “Tớ gặp bác sĩ Đàm.” 

  

Hứa Yến Nhiên nhướng mày: “Anh ấy trực ca đêm hôm qua mà trưa nay vẫn còn ở bệnh viện à?” 

Lâm Vụ: “Đúng vậy, bác sĩ bận rộn mà.” 

  

Nhắc đến chuyện này, cô nhìn sang Hứa Yến Nhiên: “Cậu chắc chắn muốn theo đuổi một bác sĩ bận đến mức chân không chạm đất sao?” 

  

Hứa Yến Nhiên nhún vai: “Tớ cũng bận đến mức chân không chạm đất mà.” 

  

Lâm Vụ á khẩu: “Ý tớ là...” 

  

“Tớ biết.” Hứa Yến Nhiên nhìn cô, thở dài: “Không còn cách nào khác, anh ấy khá hợp gu thẩm mỹ của tớ. Tớ biết bác sĩ rất bận, dù có theo đuổi được người ta thì anh ấy cũng chưa chắc có thời gian ở bên tớ thường xuyên. Nhưng vậy cũng có sao đâu, tớ đâu phải kiểu con gái chuyện gì cũng cần có người bên cạnh.” 

  

Lâm Vụ suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng. 

  

Họ đều khá độc lập, không quá để tâm đến việc nửa kia dành bao nhiêu thời gian cho mình.  

Chỉ cần đó là người mình thích, thế là đủ rồi. 

  

Hơn nữa, chuyện tương lai cũng chẳng ai nói trước được. 

  

“Đừng nói về bác sĩ Đàm nữa.” Hứa Yến Nhiên đưa tay phẩy phẩy trước mặt cô: “Cậu đến tìm tớ, chắc không phải chỉ để tán gẫu về bác sĩ Đàm đâu nhỉ.” 

  

Lâm Vụ không phải người hay buôn chuyện, cũng chẳng rảnh rỗi đến mức đó. 

  

Cô khẽ ừ, thu lại ánh mắt: “Tớ gặp Tôn Kỳ Thắng ở bệnh viện.” 

  

Hứa Yến Nhiên sửng sốt, mắt trợn to: “Anh ta đến bệnh viện làm gì? Anh ta bị bệnh à? Thế thì tốt quá, ông trời cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa mà ra tay xử lý tên cặn bã xã hội này rồi sao?” 

  

“… Làm cậu thất vọng rồi.” Lâm Vụ cười khổ: “Người bị bệnh không phải anh ta.” 

  

Hứa Yến Nhiên cau mày: “Vậy là ai?” 

  

Lâm Vụ im lặng trong chốc lát, rồi nói thẳng: “Mẹ kế của anh ta.” 

  

Hứa Yến Nhiên sững người vài giây, đến khi nhận ra mẹ kế của Tôn Kỳ Thắng là ai thì bèn đưa tay vỗ nhẹ vai Lâm Vụ: “Cậu… Bà ta bị bệnh gì?” 

  

Lâm Vụ: “Không biết.” 

  

Cô chẳng có chút tò mò nào. 

  

Hứa Yến Nhiên ừ một tiếng: “Họ không kêu cậu đến thăm bà ta đấy chứ?” 

  

“Có nói, nhưng tớ phớt lờ.” 

  

“Cậu cứ phớt lờ đi.” Hứa Yến Nhiên rất tức giận, căm phẫn nói: “Năm xưa chính bà ta không cần cậu, cảm thấy cậu là gánh nặng. Bây giờ bệnh rồi lại muốn tìm cậu, họ nằm mơ chắc.” 

  

Nghe cô ấy tức giận đùng đùng, Lâm Vụ phì cười: “Tớ không đi thăm đâu, yên tâm đi.” 

  

Cô sớm đã nói rồi, dù người đó sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến cô. Cô không muốn nghe bất cứ tin tức nào liên quan đến gia đình đó nữa. 

  

Quan hệ máu mủ chẳng có ý nghĩa gì đối với Lâm Vụ. 

  

Nghe vậy, Hứa Yến Nhiên cũng yên tâm. 

  

Cả hai không hẹn mà cùng im lặng. 

  

Một lúc sau, Hứa Yến Nhiên hỏi: “Dạo này Tôn Kỳ Thắng có động tĩnh gì mới không?” 

  

“Không có.” Lâm Vụ trầm giọng: “Anh vừa được điều đến Thượng Hải, chắc chắn sẽ hành động kín kẽ hơn hồi còn ở Lê Thành.” 

  

Hứa Yến Nhiên ngẫm nghĩ, thấy đúng là như vậy. 

  

“Vậy thì chúng ta cứ chờ xem.” Hứa Yến Nhiên an ủi Lâm Vụ: “Hồ ly rồi cũng sẽ lòi đuôi thôi.” 

  

Lâm Vụ miễn cưỡng nở nụ cười, giọng khẽ khàng: “Tớ chỉ mong sẽ không quá lâu.” 

  

Hứa Yến Nhiên: “Chắc chắn sẽ không lâu đâu.” 

  

Hứa Yến Nhiên đưa tay ôm Lâm Vụ: “Tớ phải nhắc cậu một câu.” 

  

Lâm Vụ: “Gì cơ?” 

  

“Khi cậu đối mặt với anh ta thì phải thật bình tĩnh.” Hứa Yến Nhiên nói. 

  

Lâm Vụ mỉm cười: “Biết rồi, tớ sẽ giữ bình tĩnh.” 

  

Hai người không đi sâu vào những chuyện cũ. 

  

Lâm Vụ chỉ muốn tìm ai đó để nói chuyện, mà những người biết chuyện giữa cô và nhà họ Tôn chỉ có vài người. Cô không muốn Hà Gia Vân lo lắng, thế nên tìm Hứa Yến Nhiên là hợp lý nhất. 

  

Sau khi ăn trưa ở nhà Hứa Yến Nhiên, Lâm Vụ giúp cô ấy sắp xếp tài liệu. 

  

Đến ba giờ chiều, cô nhắn tin cho Trần Trác, hỏi anh đã đến bệnh viện chưa. 

  

Trần Trác: [Vẫn chưa.] 

  

Lâm Vụ: [Sao vẫn chưa đi? Định mấy giờ mới tới?] 

  

Trần Trác: [Bây giờ.] 

  

Anh nhìn khung trò chuyện của hai người mà không nhịn được hỏi: [Em vẫn còn ở bệnh viện à?] 

  

Lâm Vụ: [Giờ không còn nữa.] 

  

Trần Trác: [Hả?] 

  

Lâm Vụ: [Nếu tổng giám đốc Trần cần, lát nữa tôi sẽ ở đó.] 

  

Nhìn thấy tin nhắn này, Trần Trác không hề do dự mà trả lời cô: [Tôi cần.]   

Anh biết cuối tuần lẽ ra nên để Lâm Vụ nghỉ ngơi cho khỏe nhưng hôm nay anh muốn ích kỷ một chút. Anh muốn nhìn thấy Lâm Vụ, muốn cô ở bên anh trong bệnh viện. 


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.