Sau khi Lâm Vụ nằm xuống, căn phòng chìm vào tĩnh lặng trong thoáng chốc.
Trần Trác không nói gì thêm, cô cũng vậy.
Im lặng được một lát, Lâm Vụ nhìn lên đèn chùm vẫn chưa tắt trên trần nhà, rồi nghiêng người sang bên cạnh, hỏi ẩn ý: “Anh chưa buồn ngủ à?”
Đương nhiên là Trần Trác buồn ngủ, đầu óc anh chẳng còn tỉnh táo, mí mắt cũng trĩu xuống.
Chỉ là vào lúc này đây, anh không thể nào ngủ được.
Trần Trác không quá chắc vì sao Lâm Vụ lại đến đây.
Thật ra ngay từ khoảnh khắc cô xuất hiện ở bệnh viện tối nay, Trần Trác đã thấy ngạc nhiên. Anh rất muốn biết, liệu có phải vì mình bệnh nên cô mới đến, hay là... còn có nguyên do nào khác.
“Trần Trác.” Chưa để Trần Trác nghĩ ra câu trả lời, Lâm Vụ đã gọi anh.
Trần Trác khẽ đáp: “Hửm?”
“Tôi buồn ngủ rồi.” Lâm Vụ nhìn vào mắt anh: “Anh tắt đèn đi.”
Trần Trác đáp ừ rồi đưa tay tắt đèn trong phòng.
Ngay lập tức, trước tầm mắt chỉ còn một màu đen kịt.
Bóng tối dễ làm thính giác và khứu giác trở nên nhạy bén hơn. Lâm Vụ có thể cảm nhận được Trần Trác khẽ dịch người về phía mép giường, kìm nén một tiếng ho nhẹ.
Lâm Vụ khẽ thở dài, giọng trầm trầm hỏi: “Anh có muốn uống chút nước không?”
Trần Trác nói nhỏ: “Chắc tạm thời chưa cần? Làm em tỉnh giấc à?”
Lâm Vụ lắc đầu: “Tôi vẫn chưa ngủ.”
Tạm thời không thể tính là có làm cô tỉnh giấc hay không.
Trần Trác ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Sự im lặng bao trùm hai người, căn phòng yên tĩnh đến mức họ có thể nghe thấy nhịp thở của và cả… nhịp tim của đối phương.
Lồng ngực đang rung lên, nhịp đập của chính mình, của đối phương, thính giác nhanh nhạy giữa màn đêm có thể nghe rõ mồn một.
Một lúc lâu sau, Trần Trác lên tiếng trước: “Lâm Vụ.”
Lâm Vụ: “Ừ?”
“Em vẫn chưa nói, sao tối nay em lại xuất hiện ở bệnh viện?” Trần Trác hỏi tiếp.
Câu hỏi này không có gì khó trả lời, Lâm Vụ cũng không giấu giếm: “Mẹ của trợ lý tôi đang nằm viện, cô ấy bảo nhìn thấy anh ở bệnh viện.”
Trần Trác ngạc nhiên, không ngờ lại là vì lý do này.
“Mẹ cô ấy bị bệnh gì?”
Lâm Vụ nhớ lại rồi thấp giọng nói: “U thành ngực, mới làm phẫu thuật hai ngày trước.”
Trần Trác giật mình: “Cuối tuần có cần đi thăm không?”
Lâm Vụ: “Phải đi chứ, ngày mai tôi đi.”
Trước đó Lâm Vụ đã định đi nhưng công việc ở công ty luật quá nhiều. Sau khi Triệu Vũ Hân xin nghỉ, một số việc vụn vặt cũng cần cô tự xử lý, cô mất đi một trợ lý đắc lực nên lượng công việc cũng tăng lên.
Thế nhưng Lâm Vũ chưa đi thăm cũng không chỉ vì nguyên nhân này.
Thời gian luôn có thể sắp xếp được. Dạo trước các đồng nghiệp trong công ty luật đã nói sẽ đi thăm bệnh, hỏi han sức khỏe của mẹ Triệu Vũ Hân. Nhưng cô bảo đợi phẫu thuật xong, hồi phục được vài hôm rồi đi thăm, chứ bọn họ đến trước khi phẫu thuật chỉ sẽ làm mẹ của Triệu Vũ Hân căng thẳng hơn thôi.
Đi thăm bệnh sau khi phẫu thuật cũng thích hợp hơn.
Đến đây, Lâm Vụ hỏi: “Ngày mai anh có cần phải truyền dịch nữa không?”
Trần Trác: “Sáng mai dậy xem sao mới tính được.”
Lâm Vụ ồ một tiếng, nghiêng người về phía anh, mở mắt trong bóng tối, tò mò hỏi: “Anh chạy cho kịp đợt cúm mùa đông này à?”
“...” Nghe ra giọng điệu trêu chọc của cô, Trần Trác khẽ cười bất lực: “Tối hôm kia tôi ra ngoài gặp một khách hàng, người đó thích câu cá nên tôi phải ngồi câu cá bên bờ sông với người ta cả đêm.”
Ra bờ sông câu cá giữa đêm đông, dù có khỏe đến đâu cũng dễ dính bệnh.
Lâm Vụ: “…”
Cách dính bệnh này của Trần Trác làm cô không tài nào lường trước được.
Cô thấy hơi cạn lời, môi mấp máy: “Phong Hành của các anh bàn chuyện làm ăn mà ông chủ phải vất vả đến vậy sao?”
Trần Trác nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô, bèn bật cười đáp: “Người đó khá thân với tôi.”
Đối phương không chịu gặp những người khác.
Chỉ có Trần Trác đến thì đối phương mới chịu trò chuyện với anh.
Lâm Vụ ngước mắt, lẩm bẩm: “Người đó có bị cảm không?”
Trần Trác: “Có.”
Lâm Vụ hơi hài lòng: “Vậy thì còn tạm chấp nhận được.”
Lời nói của cô làm Trần Trác bật cười, đuôi lông mày nhướng lên, giọng nói trầm thấp khẽ gọi cô: “Lâm Vụ.”
Lâm Vụ: “Gì thế?”
Trần Trác ỷ vào bóng tối trong phòng, tầm mắt nhìn sang cô ở bên cạnh mà chẳng chút kiêng dè, ánh mắt nóng rực: “Không có gì.”
Lâm Vụ: “…”
Cô hơi khựng lại, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự không có gì à? Có phải anh muốn uống nước không?”
Cô toan ngồi dậy nhưng Trần Trác đã nắm lấy cổ tay cô: “Không phải.”
Bàn tay anh vẫn nóng hổi, giữ chặt rồi kéo cô vào lòng, nhịp thở hơi trầm xuống: “Chỉ là muốn gọi em một tiếng thôi.”
Lâm Vụ áp sát vào lồng ngực anh, cách lớp áo mỏng cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh nóng hơn bình thường.
Trong một khoảnh khắc, Lâm Vụ đã nín thở...
Cô nhẹ nhàng chớp mắt trong bóng tối: “Anh chắc là muốn ngủ như thế này sao?”
Trần Trác rũ mắt, cằm lướt qua mái tóc mềm mại của cô: “Được không?”
Anh đang hỏi ý kiến của cô.
Lâm Vụ im lặng một lúc, nằm trên ngực anh và trả lời với giọng nhẹ bẫng: “Tùy anh.”
Dù sao người khó chịu cũng không phải cô.
Trần Trác khẽ cười, cánh tay ôm cô dần siết chặt hơn: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Hàng mi Lâm Vụ run lên. Cô tìm một tư thế thoải mái hơn trong lòng anh rồi nhắm mắt lại.
Lâm Vụ cứ tưởng với tư thế như này thì cả hai người họ sẽ không thể nào vào giấc dễ dàng và ngủ ngon.
Nhưng điều bất ngờ là chưa được mấy phút thì Lâm Vụ đã ngủ thiếp đi, Trần Trác cũng vậy.
-
Ngủ một mạch đến khi trời hửng sáng.
Khi mở mắt, Lâm Vụ nhìn thấy lồng ngực trước mặt nên có chút ngẩn ngơ.
Vài giây sau, cô nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của Trần Trác, vén chăn bước xuống giường đi ra khỏi phòng.
Cánh cửa phòng khép lại, người còn ở trên giường bỗng chợt mở mắt.
Trần Trác nhìn khoảng trống trước ngực, cử động cánh tay đã trở nên cứng đờ của mình.
Sau khi ra khỏi phòng, Lâm Vụ đi thẳng vào phòng tắm chính để rửa mặt.
Những đồ dùng vệ sinh cá nhân cô để lại lần trước vẫn còn nguyên, được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn. Sau khi rửa mặt qua loa, Lâm Vụ xem giờ rồi bước vào phòng bếp của Trần Trác.
Thực phẩm trữ trong tủ lạnh của Trần Trác phong phú hơn hẳn so với tủ lạnh nhà cô. Lâm Vụ lấy điện thoại ra tìm kiếm món ăn sáng phù hợp cho người bị sốt.
Xong xuôi, cô lấy rau củ và thịt từ tủ lạnh, chuẩn bị nấu cháo rau củ thịt bằm.
Lâm Vụ rất ít khi vào bếp nhưng tay nghề nấu nướng lại không tệ chút nào.
Cháo cần được hầm nhỏ lửa từ từ, Lâm Vụ cũng kiên nhẫn bận rộn trong bếp một lúc lâu.
Lúc cháo gần chín, Trần Trác cũng thức dậy.
Ban đầu, Trần Trác định dậy ngay sau khi Lâm Vụ tỉnh không lâu nhưng đầu óc quả thực còn hơi mơ màng, thế là anh lại vô thức ngủ thêm một lúc.
Đi đến trước cửa phòng bếp, anh nhìn bóng lưng mảnh mai đang quay về phía mình, cảm giác hơi thở đang nóng lên.
Trần Trác thôi nhìn cô, không lên tiếng.
Một lát sau, vẫn là Lâm Vụ cảm nhận được điều gì đó nên quay đầu lại, hai người mới chạm mắt nhau.
Tim thoáng ngừng đập trong một giây, ánh mắt Trần Trác nhìn cô… quá nóng bỏng, khiến người ta không thể nào phớt lờ.
“Anh dậy lúc nào vậy?” Lâm Vụ định thần lại rồi hỏi.
Trần Trác cũng hoàn hồn theo: “Vừa mới dậy.”
Anh che miệng ho một tiếng, cổ họng ngưa ngứa: “Em đang làm gì đó?”
“Nấu cháo.” Lâm Vụ trả lời anh: “Anh đã rửa mặt chưa?”
Trần Trác: “Bây giờ đi.”
Sau khi Trần Trác rời đi, Lâm Vụ tắt bếp.
Ngoài cháo rau củ thịt bằm, cô còn chiên một quả trứng và hấp một bắp ngô.
Trứng là của cô, bắp ngô là cho Trần Trác.
Chờ Trần Trác rửa mặt xong quay lại, Lâm Vụ nhìn anh, hỏi: “Anh đã đo nhiệt độ chưa?”
Trần Trác: “… Chưa.”
Bốn mắt nhìn nhau.
Trần Trác bật cười, lấy nhiệt kế: “Giờ tôi đo nè.”
Lâm Vụ ừ một tiếng, im lặng múc cháo.
Vài phút sau, Trần Trác nhìn nhiệt kế, cơn sốt đã hạ một chút nhưng chưa hết hẳn.
Không ngoài dự đoán, hôm nay anh vẫn phải đến bệnh viện.
“Ăn sáng trước đi.” Lâm Vụ nhắc nhở.
Trần Trác gật đầu, nhìn bữa sáng trên bàn, giọng khàn khàn: “Cảm ơn.”
Lâm Vụ liếc anh một cái, không đáp lại.
Hai người yên lặng ăn sáng.
Trần Trác chủ động nhận việc dọn dẹp, anh nói mình không sao, chỉ bị sốt thôi chứ không phải bệnh nặng gì cả.
Lâm Vụ không tranh với anh, dù có tranh cũng không thắng được.
Sau khi dọn dẹp xong phòng bếp và bàn ăn, hai người bỗng nhiên không biết nên làm gì tiếp theo.
Cả hai nhìn nhau chẳng biết nói gì.
Trần Trác trầm ngâm một lát, chợt nghĩ ra gì nên hỏi: “Em định mấy giờ đến bệnh viện?”
Lâm Vụ nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Khoảng mười giờ.”
Nói xong, cô nhìn Trần Trác: “Còn anh?”
Trần Trác: “Tầm buổi chiều.”
Lâm Vụ gật đầu, không hỏi thêm.
Thời gian không còn sớm, Lâm Vụ phải về nhà thu xếp để đến bệnh viện thăm bệnh.
Cô thay bộ đồ dơ hôm qua ra, khi bước ra từ phòng tắm, Trần Trác cũng đã thay quần áo ra ngoài.
Lâm Vụ thoáng sững người: “Anh định ra ngoài à?”
Trần Trác: “Đưa em về.”
“…”
Lâm Vụ câm nín, có chút không tin được, hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”
Trần Trác không cảm thấy có gì lạ, anh khẽ nhướn mày: “Hửm?”
Lâm Vụ không biết nói gì, nghiêm túc nhìn anh và nói: “Trần Trác, tôi là học sinh tiểu học chưa thể tự lập à?”
Dù có là học sinh tiểu học, thì đi qua đường về nhà cũng không cần “người lớn” đưa đón mà nhỉ.
Sự lo lắng của Trần Trác với cô có phải hơi quá mức không?
Trần Trác: “… Tôi không có ý đó.”
“Ồ.” Lâm Vụ cũng không hỏi lại thế anh cụ thể là anh có ý gì. Cô đi đến cửa thay giày, giọng lạnh nhạt: “Tôi không cần một bệnh nhân đưa về, anh ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Trần Trác ngước lên nhìn cô, giọng khàn hẳn đi: “Thật sự không cần đưa về sao?”
Lâm Vụ: “Không cần.”
Thay giày xong, cô mở cửa, nghiêng người về phía anh: “Tôi đi đây.”
Trần Trác: “Ừ, đến nhà nhớ báo cho tôi một tiếng.”
Lâm Vụ gật đầu.
Cánh cửa mở ra rồi khép lại.
Trần Trác nghe thấy tiếng động, anh đứng yên một lúc lâu rồi đưa tay day trán, thở dài khe khẽ.
Ở đầu kia, Lâm Vụ vừa bước vào thang máy đã chậm rãi tựa lưng vào vách.
Cô khẽ thở ra một hơi, mắt cụp xuống nhìn mũi chân, hơi thất thần… Mình đang làm gì vậy?
Từ tối qua đến giờ, chính bản thân Lâm Vụ cũng có phần không nhận ra mình nữa.
Cửa thang máy mở ra, Lâm Vụ cất bước đi ra ngoài.
Ra khỏi tòa nhà trong khu dân cư, bước chân cô hơi khựng lại, cuối cùng vẫn không quay đầu, cũng không ngẩng đầu, cứ thế đi thẳng rời khỏi nơi ở của Trần Trác.