Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 46: Chương 46




Trần Trác bình tĩnh lại, nhất thời ngồi im không nhúc nhích.

Lâm Vụ hơi nhướng mày, lắc lư cái lon trong tay: “Anh không… ”

Trước khi từ "muốn" được thốt ra khỏi miệng cô, Trần Trác đã vươn tay ra nhận lấy cái lon: "Không phải."

Trần Trác ngước mắt nhìn Lâm Vụ, chậm rãi nói: "Giáng sinh vui vẻ, tôi rất thích."

Lâm Vụ khẽ ừm, mím môi dưới nói: "Thời gian gấp gáp, tôi chỉ đành mua quà ở siêu thị trước cổng bệnh viện."

Lâm Vụ không chắc liệu Trần Trác có thích ăn snacks đóng hộp hay không: "Nếu anh không thích ăn thì cứ bỏ đi."

Nghe vậy, Trần Trác thấy hơi buồn cười: "Có phải tôi không ăn đâu, lát nữa sẽ ăn."

Lâm Vụ nói “ồ”.

Hai người im lặng trong chốc lát, Trần Trác hỏi: "Sao em lại nghĩ đến việc mua thứ này cho tôi?"

Lâm Vụ trầm mặc hồi lâu mới nói: "Lúc còn nhỏ tôi từng bị sốt và ho, bà nội sẽ mua thứ này cho tôi. Sau khi ăn xong, tôi sẽ vui hơn nhiều, tôi cũng sẽ cảm thấy bị tiêm không đau tí nào, thuốc cũng không đắng nữa."

Trần Trác chợt hiểu ra vấn đề: "Vậy là sau khi uống thuốc đông y, em thích ăn đồ hộp hơn đúng không?"

Hoá ra trước đây Trần Trác đã mua nhầm rồi.

Lâm Vụ giật mình, không ngờ lúc này Trần Trác vẫn đang suy nghĩ về những chuyện đã qua. Lâm Vụ suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời Trần Trác: "Hồi nhỏ đồ hộp đúng là món tôi thích nhất. Còn bây giờ, tôi... Thích ăn đồ ngọt."

Trần Trác im lặng, yết hầu gợn nhẹ: "Ừm, tôi hiểu rồi."

Hàng mi dài của Lâm Vụ khẽ run lên, cô nhẹ nhàng “ừm” đáp lại, không nói thêm nữa.

Lâm Vụ ngồi xuống ghế, cô dần thấy hơi buồn ngủ.

Thấy cô mệt mỏi như vậy, Trần Trác thấp giọng nói: "Chợp mắt một lát nhé?"

Lâm Vụ hơi do dự: "Còn anh thì sao?"

"Tôi không buồn ngủ." Trần Trác nói: "Em nghỉ ngơi chút đi."

Lâm Vụ không khách sáo với anh nữa, cô ngáp dài: “20 phút nữa nhớ gọi tôi dậy nhé.”

Trần Trác sẽ truyền xong túi truyền dịch thứ ba trong vòng 20 phút.

Trần Trác: "Được."

Lâm Vụ nghiêng người, cô tựa vào cánh tay không phải truyền nước đang rũ xuống bên người của Trần Trác.

Nói ra cũng hơi kỳ quái, rõ ràng cô thường xuyên mất ngủ khi ở nhà một mình vào khoảng thời gian này, thậm chí còn tỉnh như sáo suốt đêm. Nhưng bây giờ, khi Trần Trác vào bệnh viện truyền nước còn Lâm Vụ chỉ đi theo anh, cô lại thấy hơi buồn ngủ.

Do hôm nay là ​​tối thứ sáu hay vì Trần Trác đang ở ngay đây?

Lâm Vụ ngẫm nghĩ, có lẽ là cả hai.

Đầu óc váng vất mơ hồ, Lâm Vụ ngủ mất.

Khi Lâm Vụ mở mắt ra, Trần Trác cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh hơi nghiêng đầu, tựa nhẹ lên trán cô.

Tư thế này của hai người họ... Lâm Vụ nhất thời không dám cử động.

Đột nhiên, Trần Trác nhạy bén mở mắt ra, anh cúi đầu nhìn cô: "Em tỉnh giấc rồi à?"

Giọng anh có vẻ khàn hơn trước.

Lâm Vụ khẽ “ừm”, cô lập tức nhìn lên túi truyền dịch của anh: "Sao vẫn còn nhiều quá vậy?"

Lâm Vụ mới ngủ được vài phút thôi sao?

Trần Trác: "Đây là túi cuối cùng rồi."

Lâm Vụ: "... "

Lâm Vụ sửng sốt, mở to mắt nhìn anh: “Sao anh không gọi tôi dậy?”

Trần Trác thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, cười khẽ: "Em ngủ rất ngon."

Trần Trác không nỡ đánh thức cô.

Hơn nữa, cũng không nhất thiết phải gọi Lâm Vụ dậy. Trong bệnh viện có bác sĩ và điều dưỡng, chỉ cần gọi một câu là có người tới hỗ trợ ngay.

Lâm Vụ không nói nên lời, đột nhiên thấy hơi xấu hổ: "Xin lỗi."

Lâm Vụ đến chăm sóc người bệnh, nhưng giờ đây lại biến thành người bệnh chăm sóc cô.

Trần Trác cười nói: "Em có thể ngủ thêm một lát, em muốn ngủ tiếp không?"

Lâm Vụ lắc đầu: "Ngồi lâu hơi mỏi, tôi đứng dậy đi bộ một chút."

Trần Trác nói “được”.

Sau khi đi dạo một vòng, Lâm Vụ thoáng thấy rất nhiều bệnh nhân đang đứng dậy định đi vệ sinh, cô do dự hỏi Trần Trác: "Anh... Có cần đi vệ sinh không?"

Trần Trác ngước mắt nhìn cô, anh hơi nhướng mày, hình như tâm trạng rất tốt: "Em đi với tôi được không?"

Lâm Vụ khựng lại, biểu cảm có chút mất tự nhiên. Cô vội nhìn sang chỗ khác: "Tôi có thể đứng ngoài cửa chờ anh."

Để Lâm Vụ đi vào nhà vệ sinh nam cũng không thích hợp.

Nghe cô nói vậy, Trần Trác cười khẽ: "Không đi, truyền xong tôi đi sau."

Trần Trác không định trêu Lâm Vụ quá lố, anh dịu dàng nói: “Hơn 10 phút nữa là truyền xong rồi.”

10 phút trôi qua rất nhanh.

Lâm Vụ còn chưa kịp làm gì thì túi truyền dịch của Trần Trác đã cạn đáy.

Sau khi rút kim ra, Trần Trác đi vào nhà vệ sinh ngay.

Sau khi ra ngoài, Lâm Vụ và anh cùng rời khỏi bệnh viện. Khi ra đến sảnh khám bệnh, Lâm Vụ chợt nhớ ra gì đó, cô hỏi: "Không phải anh tự lái xe tới đây đấy chứ?"

Trần Trác: "Trợ lý đưa tôi tới đây."

Anh nhìn cô: “Còn em thì sao?”

"Buổi tối, tôi vừa ăn tối vừa uống chút rượu nên bắt taxi tới." Lâm Vụ giải thích, hai người đi ra cổng bệnh viện, chuẩn bị bắt xe taxi.

Có lẽ vì đúng dịp Giáng sinh nên bắt taxi rất khó khăn, danh sách đặt xe online cũng chật kín người đang chờ đến lượt.

Trời đêm gió lớn, Trần Trác suy nghĩ mấy giây, sau đó quay sang nhìn Lâm Vụ: "Đừng bắt xe nữa, để tôi gọi người tới đưa chúng ta về."

Lâm Vụ vô thức hỏi: "Bác sĩ Đàm à?"

Trần Trác lấy điện thoại di động ra, ậm ừ nói: "Cậu ấy phải trực đêm, có thể trốn ra ngoài một lát."

Lâm Vụ gật đầu.

Trần Trác gọi điện thoại cho Đàm Ngôn Hứa. Chẳng bao lâu sau, anh ấy đã lái xe đến trước mặt họ.

Hai người lần lượt lên xe.

Đàm Ngôn Hứa nhìn người ngồi trên ghế phụ, trầm giọng hỏi: "Thấy khỏe hơn chưa?"

Trần Trác: "Chưa, cậu chữa trị tệ quá."

Đàm Ngôn Hứa: "Tôi không phải bác sĩ chuyên khám cảm sốt."

Trần Trác nghẹn họng, không thể phản bác.

Đột nhiên, Đàm Ngôn Hứa quay đầu lại nhìn Lâm Vụ ở phía sau: "Cô Lâm sống ở đâu? Để tôi đưa cô về trước nhé?"

Lâm Vụ do dự đọc ra một địa chỉ nào đó. Dường như Trần Trác đã nhìn ra sự bối rối của cô, anh nhẹ nhàng nói: "Cô ấy sống ở phía đối diện với…"

Trần Trác chưa kịp nói nốt mấy chữ “căn hộ của tôi”, Lâm Vụ đã vội ngắt lời anh. Cô bình tĩnh nhìn Đàm Ngôn Hứa, nhẹ nhàng nói: "Không cần đâu, để tôi và Trần Trác xuống cùng một điểm đến là được. Làm phiền anh rồi."

Lâm Vụ vừa nói dứt lời, trong xe lập tức chìm vào im lặng.

Trần Trác sửng sốt, nhìn về phía Lâm Vụ theo bản năng.

Lâm Vụ thản nhiên nhìn vào mắt anh.

Một lúc sau, Đàm Ngôn Hứa hắng giọng nói: "Ổn mà, không phiền đâu."

Đàm Ngôn Hứa không nói tiếp nữa, Trần Trác và Lâm Vụ cũng không giao tiếp gì với nhau.

... 

10 phút sau, Đàm Ngôn Hứa lái xe đưa hai người về đến trước cổng khu dân cư.

Sau khi cảm ơn Đàm Ngôn Hứa, cả hai cùng nhau xuống xe.

Nhìn Đàm Ngôn Hứa lái xe rời đi, Trần Trác bước tới đứng trước mặt Lâm Vụ, anh nhỏ giọng nói: "Đi thôi."

"Đi đâu cơ?" Rõ ràng Lâm Vụ hiểu ý anh nhưng vẫn cố tình hỏi vậy.

Trần Trác: "Đưa em về nhà."

Nghe vậy, Lâm Vụ thản nhiên nói: "... Trong hai chúng ta, ai là bệnh nhân thế?"

Trần Trác: "... Tôi chưa ốm nặng đến mức mất đi ý thức."

Nếu không thể đưa Lâm Vụ về đến tận cửa nhà, Trần Trác sẽ thấy không yên tâm.

Lâm Vụ hừ lạnh, bỗng nhiên nói: "Nhưng tối nay tôi không muốn về nhà."

Trần Trác hơi khựng lại, rũ mắt nhìn cô: “Em thật sự không sợ bị tôi lây bệnh sao?”

Lâm Vụ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi đã trả lời câu hỏi này của anh rồi mà.”

Chắc chắn Trần Trác vẫn còn nhớ câu trả lời của cô.

Cả hai im lặng vài giây, Trần Trác cười nói: "Lâm Vụ."

Lâm Vụ: "Cái gì?"

"Vào nhà rồi, em sẽ không còn cơ hội nữa để hối hận nữa đâu." Trần Trác nhắc nhở cô.

Lâm Vụ bình tĩnh gật đầu, nhìn anh: "Tôi hối hận cái gì?"

Trần Trác không nói thêm gì nữa, anh nắm lấy cổ tay của Lâm Vụ, từ từ dẫn cô vào trong khu chung cư.

Lâm Vụ muốn rút tay ra, nhưng khi những ngón tay ấm áp của Trần Trác chạm vào mạch máu trên cổ tay cô, Lâm Vụ lại hơi không nỡ buông tay.

Khu chung cư lúc sáng sớm yên tĩnh đến đáng sợ.

Gió lạnh thổi qua tai nghe như những tiếng thì thầm. May mà tòa nhà Trần Trác đang ở cách cổng nam không xa lắm, hai người chỉ đi bộ một đoạn ngắn đã đến nơi.

Thang máy đi thẳng lên tầng năm.

Lần này, Trần Trác kiếm cớ nói rằng hai tay anh đang bận cầm thứ khác, rồi nhờ Lâm Vụ nhập mật khẩu mở cửa giúp mình.

Lâm Vụ không vạch trần Trần Trác, cô cũng không bắt anh thả tay mình ra. Lâm Vụ nói với Trần Trác… Chỉ cần thả tay cô ra thì anh sẽ rảnh tay làm chuyện khác.

Sau khi mở cửa bước vào nhà, Lâm Vụ cũng không thèm khách khí với Trần Trác, cô thay giày rồi đi vào phòng bếp.

Trần Trác theo sát phía sau, chỉ cách cô hai bước chân.

Lâm Vụ nghiêng đầu: "Cốc của anh để đâu rồi?"

Trần Trác chỉ vào cái tủ treo trên đầu cô: “Trong tủ.”

Lâm Vụ mở cửa tủ lấy ra hai cái cốc. Cô rót hai cốc nước ấm rồi đưa một cốc cho Trần Trác: "Đến giờ anh phải uống thuốc rồi."

Trần Trác ậm ừ, lấy túi thuốc mang về từ bệnh viện ra uống.

Người này uống nước, còn người kia uống thuốc.

Lâm Vụ uống cạn cốc nước của mình, cô rửa sạch cái cốc mình vừa dùng rồi xếp lại vào trong tủ.

Lâm Vụ nhìn quanh tủ, nghi ngờ hỏi: “Ở nhà anh không có cốc giữ nhiệt à?”

Trần Trác: "Không có."

Trần Trác lấy điện thoại di động ra: “Em cần cốc giữ nhiệt à?”

"Anh cần hơn." Lâm Vụ nói: "Có lẽ tối nay anh sẽ ho đấy."

Khi bị ho khan, nên uống chút nước ấm để làm dịu cổ họng, cổ họng sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Đây là kết luận mà Lâm Vụ đúc kết được mỗi khi cô cảm thấy khó chịu.

Trần Trác sửng sốt, chăm chú nhìn người trước mặt nhưng không đáp lời.

Lâm Vụ bị anh ngắm đến đỏ mặt. Ánh mắt cô lóe lên, hơi mím môi nói: "Sếp Trần à, anh cứ nhìn tôi như vậy... Ừm... "

Lâm Vụ còn chưa kịp nói hết câu, Trần Trác đã hơi không kiềm chế nổi, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Hô hấp của Lâm Vụ hơi khựng lại, nhịp tim cũng dần tăng tốc.

Lâm Vụ vô thức giơ tay lên nắm chặt cánh tay của Trần Trác, cô hơi ngửa đầu lên đón nhận nụ hôn của anh.

Nhưng Trần Trác hôn không lâu, nụ nôn cũng không sâu.

Trần Trác chỉ chạm nhẹ vào môi Lâm Vụ đôi chút rồi lùi lại.

Trán hai người chạm vào nhau, Lâm Vụ có thể cảm nhận được hô hấp ấm nóng của Trần Trác phả trên mặt mình, nhiệt độ cũng cao hơn bình thường kha khá. Hôm nay Trần Trác sốt gần 40॰C, cả nhiệt độ cơ thể và hô hấp đều rất nóng bỏng.

Im lặng hồi lâu, Lâm Vụ cố ý trêu chọc anh: "Lần này không sợ lây bệnh cho tôi nữa rồi à?"

"Em có sợ không?" Trần Trác nghiêm túc nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.

Lâm Vụ không nói gì.

Một lúc sau, Trần Trác mới nói: "Muộn lắm rồi, mình đi tắm rồi đi ngủ thôi."

Lâm Vụ gật đầu nhìn anh: "Anh đang sốt, đi tắm có khiến bệnh nặng hơn không?"

"... Chắc không đâu." Trần Trác trả lời cô: "Cũng không thể tệ hơn được nữa."

Lâm Vụ cạn lời: "Vậy anh đi tắm trước đi."

Trần Trác: "Hả?"

"Tôi sẽ đi tắm sau." Lâm Vụ không vội.

Trần Trác bất lực, anh cười nhắc nhở cô: "Luật sư Lâm, nhà tôi không chỉ có một phòng tắm."

"... " Lâm Vụ nhớ ra: "Biết rồi, tôi tới phòng ngủ chính."

Lâm Vụ không thích tắm trong phòng tắm xa lạ.

Trần Trác gật đầu.

Hai người cùng đi vào phòng. Lúc Lâm Vụ đi vào phòng tắm, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên quay lại nhìn Trần Trác: "... Anh lấy hộ tôi một bộ đồ ngủ nhé."

Lâm Vụ không để quần áo ở nhà anh.

Trần Trác chỉ vào phòng thay đồ, cười nói: "Trong phòng thay đồ đều có đủ, cần gì có đó, luật sư Lâm cứ tự nhiên."

Cô muốn mặc bộ nào thì cứ việc lấy.

Lâm Vụ: "..."

Hai người tách nhau ra, mỗi người vào phòng tắm ở hai căn phòng khác nhau để tắm rửa.

Lâm Vụ giống với Trần Trác, hai người thực sự không thích mùi trong bệnh viện lắm, cũng không chịu nổi. Vì thế, dù ngoài trời đã tối muộn nhưng Lâm Vụ vẫn gội đầu. Chờ tới khi cô rời khỏi phòng tắm sau khi gội đầu và sấy khô tóc, trong phòng đã chẳng còn ai.

Lâm Vụ rất ngạc nhiên, Trần Trác không thể chưa tắm xong được.

Lâm Vụ bước ra khỏi phòng trong sự nghi ngờ, cô chợt thoáng thấy ánh đèn lóe ra trong phòng ngủ dành cho khách.

Lâm Vụ bước tới và thấy Trần Trác đang dọn giường.

"..."

Lâm Vụ nhìn anh chăm chú, nghi hoặc hỏi: "Tối nay tôi ngủ ở đây sao?"

Trần Trác quay người lại: "Tôi ngủ ở đây."

"?"

Lâm Vụ chớp chớp mắt.

Trần Trác giải thích: "Tôi bị ho khan."

Trần Trác biết Lâm Vụ không sợ bị lây bệnh. Nhưng vì anh đang bị ho, nên nếu đêm nay họ thật sự ngủ chung một phòng, cả hai người đều không thể ngủ ngon được.

Lâm Vụ sửng sốt, mặt mày vô cảm.

Lâm Vụ im lặng hồi lâu rồi lớn tiếng hỏi: “Anh cần tôi giúp gì không?”

Trần Trác: "Xong xuôi cả rồi."

Trần Trác đứng thẳng dậy và nhìn Lâm Vụ: "Muộn lắm rồi, em mau về phòng ngủ đi. Chúc ngủ ngon."

“Chúc ngủ ngon.” Lâm Vụ rũ mắt xuống, nhìn chiếc gối duy nhất trên giường rồi xoay người rời đi.

... 

Về tới phòng, khi Lâm Vụ đang định ôm một chiếc gối khác trên giường lên rồi rời đi thì chợt chú ý đến một thứ kỳ lạ. Có một hộp quà nhỏ được đặt trên nóc tủ đầu giường.

Ngoài ra, trên nắp hộp còn thắt một dải ruy băng nơ, cài thêm một tấm thiệp rất đẹp và tinh xảo. Trên tấm thiệp chính là chữ viết tay của Trần Trác… Thân gửi, Lâm Vụ.

Lâm Vụ giật mình. Cô cầm tấm thiệp lên, ngẩn người nhìn mấy giây. Sau đó, Lâm Vụ tháo ruy băng nơ ra.

Sợi ruy băng rơi xuống.

Lâm Vụ mở nắp hộp quà ra và nhìn thấy món quà bên trong. Đó là một chiếc vòng tay phiên bản giới hạn dành riêng cho mùa lễ Giáng sinh của một thương hiệu trang sức mà Lâm Vụ cực kỳ quen thuộc. Chiếc vòng tay màu vàng hồng trông cực kỳ xinh đẹp.

Lâm Vụ cầm chiếc vòng tay lên nhìn ngắm hồi lâu, sau đó cô ôm chiếc gối lên rồi rời khỏi phòng.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trần Trác nói: "Cửa không khóa."

Lâm Vụ mở cửa đi vào.

Vừa thấy chiếc gối trong tay cô, hai mắt Trần Trác tối sầm lại, nhịp thở dần hỗn loạn: "Em... "

Lâm Vụ đi thẳng vào phòng, cô đặt chiếc gối trong tay xuống cạnh gối của Trần Trác: "Tối nay tôi phải ngủ ở đây, sếp Trần có ý kiến gì không?"

Lâm Vụ nói “phải”, không phải “muốn”.

Đôi mắt sâu thẳm của Trần Trác nhìn cô chăm chú, yết hầu nhấp nhô: "... Không."

Sao anh dám có ý kiến được.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.