Bệnh viện lúc nửa đêm trông càng vắng vẻ, lạnh lẽo hơn với số bệnh nhân ít ỏi, tiếng nói chuyện cũng nhỏ nhẹ hơn. Thậm chí, tiếng bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều so với ban ngày.
Ngoài trời tối đen như mực, gió lạnh gào thét lướt ngang qua.
Nhiều bệnh nhân đang truyền nước ngoài sảnh khám bệnh, sắc mặt ai nấy ít nhiều cũng nhuốm màu mệt mỏi.
Lâm Vụ nhìn quanh một vòng, cuối cùng cô quay lại nhìn người đang đứng bên cạnh mình.
Trần Trác đang nhìn Lâm Vụ, anh vẫn luôn nhìn cô.
Ánh mắt họ lại gặp nhau.
Hai bên im lặng mất mấy giây, Trần Trác bỗng che miệng lại ho khan. Anh bắt chuyện trước, giọng nghe hơi khàn khàn: "Em thấy lạnh à?"
“... ” Lâm Vụ lặng lẽ liếc nhìn quần áo hai người đang mặc: “Tôi hỏi anh câu này mới đúng.”
Trần Trác tự cười một mình, anh nghiêng đầu ho khan rồi đáp: "Tôi không lạnh."
Trần Trác còn sốt nhẹ.
Nghe thấy tiếng ho khan của Trần Trác, Lâm Vụ cau mày: "Anh uống chút nước không?"
Lâm Vụ liếc nhìn chiếc ghế trống đối diện Trần Trác: "Anh không cầm cốc theo à?"
Trần Trác khẽ ừm: "Quên rồi."
Lâm Vụ cạn lời, sau đó cô đứng lên: "Vậy anh ngồi đây chờ tôi một lát nhé."
Trần Trác giật mình, anh vội vàng nói: "Không cần, tôi không khát."
Lâm Vụ liếc xéo Trần Trác, cô xoay người rời đi.
Trần Trác nín thở nhìn theo bóng lưng Lâm Vụ đang rời đi, anh cười bất lực.
Trong sảnh bệnh viện có máy lọc nước, Lâm Vụ vừa đi qua đã nhìn thấy nó, tiếc là dưới cái máy này không có cốc dùng một lần.
Lâm Vụ đi nhanh về phía quầy lễ tân, cô do dự không biết mình nên ra ngoài mua cốc mới hay hỏi các nhân viên y tế xem họ có cốc không. Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên cạnh Lâm Vụ: “Cô tìm gì thế?”
Lâm Vụ ngẩng đầu, vừa trông thấy khuôn mặt quen thuộc đó thì kinh ngạc không thôi: "Bác sĩ... Đàm?"
Lâm Vụ không chắc lắm.
Đàm Ngôn Hứa khẽ gật đầu, trong tay còn cầm một cái cốc: "Cô cần tôi giúp gì không?"
"Ừm... Ở đây có cốc dùng một lần không?" Lâm Vụ không khách sáo nữa, cô thẳng thắn đưa ra yêu cầu với anh ấy.
Đàm Ngôn Hứa nhìn vào trong quầy lễ tân: "Chờ chút."
Lâm Vụ đứng đó đợi tầm nửa phút thì Đàm Ngôn Hứa đi ra, anh ấy cầm theo một chiếc cốc dùng một lần và đưa nó cho cô.
Lâm Vụ nhận lấy: "Cảm ơn."
Đàm Ngôn Hứa đáp lại, anh ấy lại nhìn cô: "Cô thấy khó chịu ở đâu à?"
“Không phải tôi.” Lâm Vụ cười nói: “Bạn tôi đang truyền nước ở đằng kia.”
Đàm Ngôn Hứa cau mày: "Bạn cô?"
Lâm Vụ gật đầu, cô không nhận ra sự kỳ lạ của Đàm Ngôn Hứa: "Bác sĩ Đàm, tôi đi rót nước trước đã. Cảm ơn anh về cái cốc."
"Không có gì." Đàm Ngôn Hứa nói: "Đống cốc để sẵn dưới máy lọc nước bị dùng hết rồi à?"
Lâm Vụ gật đầu.
Đàm Ngôn Hứa: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ gọi người đi lấy thêm sau."
Lâm Vụ lịch sự đáp: “Cảm ơn.”
Sau khi nói thêm đôi câu với Đàm Ngôn Hứa, Lâm Vụ quay lại chỗ đặt máy lọc nước và rót cho Trần Trác một cốc nước ấm.
"Uống chút nước ấm để làm dịu cổ họng đi." Lâm Vụ đưa cốc cho Đàm Ngôn Hứa, cô ngẩng đầu nhìn túi truyền dịch mắc trên cây treo của anh và hỏi: "Truyền được mấy túi rồi?"
Trần Trác cảm ơn cô rồi uống hết cốc nước: "Túi thứ hai."
Lâm Vụ tò mò nói: "Phải truyền bao nhiêu túi?"
Trần Trác: "Chắc khoảng 4, 5 túi gì đó."
Nói tới đây, Trần Trác quay sang nhìn Lâm Vụ, anh nhỏ giọng nói: "Sẽ lâu lắm đấy, em có muốn... Về nhà trước không?"
Lâm Vụ mím môi, không trả lời câu hỏi của anh ngay.
Lâm Vụ hơi rũ mắt nhìn người trước mặt, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Nếu tôi phải ở đây truyền nước, anh có về trước không?”
Đương nhiên Trần Trác sẽ không làm vậy.
Nhưng hai chuyện này không giống nhau. Trần Trác rất lo cho Lâm Vụ.
Yên lặng hồi lâu, Lâm Vụ lại hỏi: "Anh thực sự muốn tôi về trước sao?"
Trần Trác ngơ ra. Khi thấy đôi mắt trong veo man mác buồn của Lâm Vụ, anh mới chậm rãi giải thích: "Có lẽ phải truyền thêm 1, 2 tiếng nữa mới xong."
"Ồ... " Nghe anh nói vậy, Lâm Vụ thản nhiên nói: "Có lẽ anh không biết."
Trần Trác: "Hả?"
“Tôi thường đi ngủ lúc 3, 4 giờ sáng.” Lâm Vụ lại ngồi xuống cạnh Trần Trác, bình tĩnh nói với anh.
Nghe ra ẩn ý trong câu nói của cô, giọng Trần Trác trầm xuống: "Bị mất ngủ sao?"
"Hơi hơi thôi." Lâm Vụ nói.
Trần Trác hỏi tiếp: "Uống thuốc đông y có tác dụng gì không?"
"Có." Lâm Vụ thẳng thắn đáp: "Tôi có thể ngủ ngon hơn chút."
Trần Trác liếc mắt nhìn sang.
Biết anh định nói gì, Lâm Vụ ngước mắt lên: "Nhưng dạo này tôi không muốn uống."
Lâm Vụ ấm ức phàn nàn: “Đắng lắm.”
Mặc dù người ngoài hay nói đồ uống nóng kiểu Mỹ có thể sánh ngang với thuốc đông y.
Nhưng người đã thực sự nếm thử cả hai loại như Lâm Vụ lại cho rằng hai thứ đó không thể so sánh với nhau. Nếu uống quá nhiều đồ uống nóng kiểu Mỹ, người ta sẽ quen với mùi vị đó. Nhưng dù Lâm Vụ đã uống nhiều thuốc đông y tới vậy, cô vẫn không thể chịu nổi vị đắng cứ đọng mãi trong miệng.
Hiếm lắm mới thấy Lâm Vụ than vãn bằng giọng điệu như vậy, Trần Trác không khỏi bật cười: "Lần sau để Trúc Minh Tri cải thiện thử xem sao."
Hàng mi dài của Lâm Vụ khẽ run, cô rũ mắt xuống: "... Lần sau tính tiếp vậy."
Trần Trác nói “được”.
...
Hai người lại im lặng chờ thời gian trôi qua.
Lâm Vụ lấy điện thoại di động ra, cô chợt nhớ ra người mình vừa gặp là Đàm Ngôn Hứa nên mở khung chat riêng với Hứa Yến Nhiên ra: [Luật sư Hứa, cậu đang bận gì thế?]
Hai phút sau Hứa Yến Nhiên mới trả lời Lâm Vụ: [Đang tăng ca ở công ty luật đây, còn cậu?]
Lâm Vụ: [Ở bệnh viện.]
Hứa Yến Nhiên: [Hả? Cậu bị bệnh à? Có nặng lắm không?]
Lâm Vụ: [Không phải tớ, bạn tớ truyền nước, tớ chỉ đi theo thôi.]
Lâm Vụ nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được muốn tám chuyện với cô ấy: [Cậu vẫn đang theo đuổi bác sĩ Đàm chứ, cái người cậu trúng tiếng sét ái tình ấy?]
Hứa Yến Nhiên: [Đương nhiên rồi. Dù không theo đuổi được người ta, tớ cũng quyết không bỏ cuộc. Sao đột nhiên cậu lại nhắc tới Đàm Ngôn Hứa? Hai người gặp nhau ở bệnh viện à?]
Lâm Vụ nhướng mày, cuối cùng cô cũng biết họ tên của anh bác sĩ đó: [Phải, tớ vừa gặp anh ấy ngoài sảnh khám bệnh. Tớ còn tưởng cậu không định theo đuổi người ta nữa.]
Hứa Yến Nhiên: [Đâu có! Vì tớ chưa ôm được người về tay nên mới không báo cáo tiến độ cho cậu đấy chứ.]
Lâm Vụ bị cô ấy chọc cười, khóe môi hơi cong lên: [Không có chút tiến triển nào à?]
Hứa Yến Nhiên: [... Thôi bỏ đi, tớ đã dùng hết chiêu trò nhưng đều vô ích, anh ấy giống hệt tảng băng trôi ngàn năm không tan chảy. Tớ theo đuổi anh ấy lâu như vậy, nhưng ngay cả chuyện anh ấy thích gì hay không thích gì, trước đây đã từng yêu đương hay chưa hoặc thích kiểu phụ nữ nào, tớ đều không biết. Ôi... Mấy ngày nay tớ tự kiểm điểm suốt.]
Lâm Vụ: [Tự kiểm điểm cái gì?]
Hứa Yến Nhiên: [Tự kiểm điểm rằng vốn hiểu biết của tớ về anh ấy quá nông cạn, cũng như có phải tớ đã chọn sai cách theo đuổi hay không. Tớ quyết rồi, đợi giải quyết xong vụ án trong tay mới tái chiến.]
Lâm Vụ: [... Cậu phải lo vụ án kia đến bao giờ?]
Hứa Yến Nhiên: [Chắc đến cuối năm nay là xong hết.]
Lâm Vụ chớp mắt, cô thấy hơi khó hiểu: [Ý cậu là, phải đợi tới cuối năm cậu mới tiếp tục theo đuổi bác sĩ à?]
Hứa Yến Nhiên: [Ừ, cuối năm tớ bận lắm, anh ấy cũng rất bận. Lần trước lúc tớ mời anh ấy đi ăn, anh ấy bảo không rảnh.]
Lâm Vụ: "... "
Không biết vì sao, Lâm Vụ mơ hồ cảm thấy cách theo đuổi người khác của Hứa Yến Nhiên có gì đó không ổn. Nếu không theo đuổi được người ta thì tạm dừng một thời gian, hết bận lại theo đuổi tiếp. Hứa Yến Nhiên làm vậy thực sự có thể theo đuổi được Đàm Ngôn Hứa sao?
Trong lúc nhất thời, Lâm Vụ, người trước giờ chưa từng theo đuổi ai đột nhiên rơi vào trạng thái mơ hồ.
Lúc Lâm Vụ đang bối rối thì giọng Trần Trác lại vang lên bên cạnh cô: "Em có thể đến muộn hơn mà."
Lâm Vụ vô thức ngẩng đầu lên. Cô rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Đàm Ngôn Hứa, người vừa được họ nhắc đến lại đang đi về phía mình: "Bác sĩ Đàm."
Đàm Ngôn Hứa chào cô, ánh mắt của anh ấy đảo quanh hai người họ: "Cậu ấy là người bạn bị ốm của cô à?"
Đàm Ngôn Hứa đang hỏi Lâm Vụ.
Lâm Vụ gật đầu: "Sao thế?"
Vẻ mặt của Đàm Ngôn Hứa vẫn lạnh lùng như mọi khi: "Không có gì."
"... "
Thấy hai người nói chuyện với nhau, Trần Trác, người rõ ràng đang ngồi cạnh nhưng lại bị phớt lờ lập tức nheo mắt nhìn hai người: "Hai người quen nhau sao?"
Tại sao Trần Trác không biết chuyện này?
Đàm Ngôn Hứa liếc nhìn Trần Trác rồi đưa chiếc cốc trong tay cho anh: "Trà gừng, chống lạnh."
Trần Trác không đưa tay ra nhận lấy. Anh thấy hơi bất mãn, cố tình bới móc: "... Ăn gừng buổi tối như ăn thạch tín vậy, cậu muốn đầu độc tôi."
Đàm Ngôn Hứa mím môi, anh ấy nói thẳng: "Cậu là dân chuyên hay tôi là dân chuyên?"
Trần Trác nghẹn họng.
Lâm Vụ sửng sốt vài giây mới dần phản ứng lại: "Hai người cũng… Quen nhau sao?"
Họ trò chuyện với nhau rất thoải mái, cách đối thoại thân quen như những người bạn cũ.
Trần Trác gật đầu. Anh vừa định nói gì đó thì cổ họng lại bắt đầu ngứa ngáy, sau đó ho khan mãi không ngừng.
Đàm Ngôn Hứa và Lâm Vụ cùng quay sang, cau mày nhìn Trần Trác.
Trần Trác khẽ ho khan hai tiếng. Khi bắt gặp ánh mắt lo lắng của hai người họ, anh lại gượng cười an ủi: "Hai người nhìn tôi làm gì? Tôi chỉ ho thôi, không phải bệnh gì nặng đâu."
Đàm Ngôn Hứa cười lạnh nhưng không vạch trần Trần Trác.
Đàm Ngôn Hứa ngồi xuống bên kia, nhấc cổ tay của Trần Trác lên và lạnh lùng nói: "Uống trà gừng đi."
Trần Trác há miệng: "Tôi... "
Trần Trác chưa kịp nói hết câu, có bệnh nhân ở gần đó chợt hô to: "Bác sĩ, chỗ tôi hết dịch truyền rồi."
Đàm Ngôn Hứa lập tức đứng dậy, anh ấy đưa cốc cho Lâm Vụ: "Cô canh cậu ấy uống trà hộ tôi nhé."
Đàm Ngôn Hứa bước vội sang bên kia, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: "Chờ một chút, tôi tới ngay đây. Bên mọi người là số mấy?"
"..."
Đàm Ngôn Hứa bận rộn thay dịch truyền cho vài bệnh nhân, sau đó anh ấy lại bị điều dưỡng gọi đi, bận đến mức chân không chạm đất.
...
Sau khi Đàm Ngôn Hứa rời đi, Lâm Vụ rời mắt đi. Cô đang định hỏi người ngồi cạnh mình có muốn uống chút trà gừng trước không thì bắt gặp ánh mắt nóng rực của Trần Trác.
Lâm Vụ kiềm chế biểu cảm, bình tĩnh hỏi: "Uống chút trà gừng trước nhé?"
Trần Trác rũ mắt xuống, ngẩn người vài giây mới đồng ý.
Sau khi uống trà gừng, người anh ấm dần lên.
Trần Trác nhìn Lâm Vụ vặn chặt nắp cốc, mấp máy môi hỏi: "Em... Thân với Đàm Ngôn Hứa lắm à?"
Lâm Vụ không ngẩng đầu lên: "Sao anh lại nghĩ thế?"
Trần Trác không nói gì.
Cả hai im lặng trong chốc lát, Lâm Vụ hỏi: "Anh thân với anh ấy lắm sao?"
Trần Trác: "Ừm."
"Hai người quen nhau lâu rồi sao?" Lâm Vụ nhớ lại những lời Hứa Yến Nhiên vừa nói với mình, cô quyết phải tìm thêm chút thông tin hữu ích giúp cô ấy theo đuổi Đàm Ngôn Hứa.
Trần Trác nhìn sang chỗ khác: "Em tò mò về cậu ấy lắm à?"
“Hơi tò mò thôi.” Lâm Vụ thành thật nói: “Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
Trần Trác mím môi, cực kỳ không muốn trả lời câu hỏi này.
Lâm Vụ tưởng anh không nghe rõ nên hỏi lại lần nữa.
Trần Trác: "... "
Trần Trác nhắm mắt lại, chậm rãi thở dài: “Quên rồi.”
Lâm Vụ nhướng mày, “quên rồi” nghĩa là đã quen nhau nhiều năm rồi.
"Sao hai người lại… " Lâm Vụ chưa kịp hỏi hết câu, Trần Trác đã nói: "Cậu ấy từng là thực tập sinh dưới trướng ba tôi."
Ông Trần là bác sĩ. Đàm Ngôn Hứa từng thực tập tại bệnh viện số 3 khi còn học nghiên cứu sinh, khi đó chính ba của Trần Trác đã hướng dẫn anh ấy. Ba của Trần Trác là giáo viên hướng dẫn của Đàm Ngôn Hứa. Thỉnh thoảng, Đàm Ngôn Hứa sẽ đến nhà Trần Trác ăn cơm, ba của Trần Trác cũng hay dẫn anh ấy đến tham gia các buổi thảo luận học thuật.
Hai bên qua lại nhiều lần, Trần Trác và Đàm Ngôn Hứa cũng thân quen với nhau hơn.
Lâm Vụ bỗng nhiên nói: "Hoá ra là vậy."
Trần Trác nhìn sang: "Còn hai người thì sao?"
“Lần trước tôi tới bệnh viện nên quen anh ấy.” Lâm Vụ nói.
Trần Trác hồi tưởng lại, nhớ ra hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Trần Trác khẽ gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Đột nhiên, Lâm Vụ quay đầu lại: "Anh quen anh ấy lâu vậy rồi, chắc anh hiểu rõ anh ấy lắm đúng không?"
Trần Trác mặt mày vô cảm: "Em đang nhắc tới phương diện nào?"
"... Chuyện tình cảm?" Lâm Vụ do dự: "Anh biết gì không?"
Trần Trác không muốn nghĩ tới: "Không biết."
"... "
Không hiểu sao, bầu không khí giữa hai người dần trở nên kỳ lạ.
Tuy nhiên, Lâm Vụ không tức giận hay chán nản trước thái độ lạnh lùng của Trần Trác. Trần Trác vốn là kiểu người không để tâm đến tin đồn, anh không biết những chuyện đó cũng rất bình thường.
Trần Trác không biết, Lâm Vụ cũng không hỏi thêm.
Lâm Vụ gật đầu: "Thôi vậy."
Lâm Vụ lại lấy điện thoại di động ra, mở khung chat riêng với Hứa Yến Nhiên ra: [Tớ phát hiện ra một chuyện.]
Hứa Yến Nhiên: [Chuyện gì?]
Lâm Vụ: [Hình như anh bác sĩ Đàm kia cũng để ý cậu đấy.]
Hứa Yến Nhiên: [Sao cậu biết được?]
Lâm Vụ: [Tớ vừa gặp anh ấy. Tớ nói với anh ấy rằng tớ theo bạn đến bệnh viện truyền nước. Hình như anh ấy tưởng người bạn đó của tớ là cậu nên hơi lo lắng.]
Hứa Yến Nhiên: [Thật sao?]
Lâm Vụ: [Ừ.]
Nếu Đàm Ngôn Hứa không nhầm tưởng rằng người đi cùng Lâm Vụ là Hứa Yến Nhiên, lại vừa trông thấy người ngồi cạnh Lâm Vụ là Trần Trác, hẳn anh ấy sẽ không xác nhận lại với cô… Rằng liệu Trần Trác có phải là người bạn đang bị ốm của Lâm Vụ hay không.
Lâm Vụ vẫn quan tâm tới chuyện này.
Hứa Yến Nhiên: [Tớ biết rồi.]
Lâm Vụ: [Biết cái gì cơ?]
Hứa Yến Nhiên: [Tớ cứ lượn lờ trước mặt anh ấy suốt ngày như vậy hoá ra cũng có ích.]
Lâm Vụ cười khúc khích, khóe môi hơi cong lên: [Đương nhiên, cậu tiếp tục cố gắng nhé.]
Hứa Yến Nhiên: [Ừ ừ. Đúng rồi, tớ quên hỏi cậu, cậu đến bệnh viện với ai thế? Gia Vân sao?]
Lâm Vụ: [Không phải.]
Hứa Yến Nhiên: [Bệnh của bạn cậu không nặng lắm đâu nhỉ.]
Vừa thấy tin nhắn này, Lâm Vụ nhìn sang bên cạnh. Người bạn ốm yếu bệnh tật của Lâm Vụ đang nhìn điện thoại di động của cô với vẻ mặt u ám, khiến người ngoài có ấn tượng rằng Trần Trác là người rất khó làm thân.
Lâm Vụ quay mặt đi, gõ chữ: [Không nặng đâu, còn nổi giận được cơ mà.]
Hứa Yến Nhiên: [?]
Lâm Vụ: [Không tám chuyện với cậu nữa, làm việc xong nhớ về nhà nghỉ ngơi sớm nhé.]
Hứa Yến Nhiên: [Ừm, 10 phút cuối cùng, Giáng sinh vui vẻ nhé.]
Lâm Vụ chớp mắt: [Giáng sinh vui vẻ.]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Hứa Yến Nhiên, Lâm Vụ cất điện thoại vào túi và đứng dậy.
Trần Trác lập tức ngẩng đầu lên hỏi cô: "Em đi đâu thế?"
Lâm Vụ: “... Tôi đi vệ sinh.”
Trần Trác hơi nâng cằm chỉ đường cho cô: “Ở đằng kia kìa.”
Lâm Vụ liếc nhìn anh: "Túi truyền dịch của anh sắp hết rồi."
"Bên kia có điều dưỡng." Trần Trác trầm giọng nói: "Em đi mau đi."
Lâm Vụ rời đi. Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, cô báo trước với điều dưỡng rằng Trần Trác sắp truyền dịch xong rồi.
Khi thấy bóng lưng của Lâm Vụ biến mất sau góc đường, Trần Trác mới dời mắt.
Đột nhiên, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Mạnh Hồi: [Nghe nói cậu đang truyền nước trong bệnh viện. Sao rồi? Có cần anh em tốt đi cùng nữa không?]
Trần Trác: [Không cần.]
Mạnh Hồi: [Sao thế, ở một mình không cô đơn sao?]
Trần Trác: [Ai bảo tôi đi một mình?]
Mạnh Hồi: [Trợ lý Vương đang ở bệnh viện à?]
Trần Trác: [Không.]
Mạnh Hồi hơi sửng sốt, rồi chợt nhớ ra gì đó: [Cậu đang ở bệnh viện của ba mình à?]
Trần Trác: [Ừ.]
Mạnh Hồi: [Ồ, cậu có ba ở bên mà, đúng là không cần tôi.]
Trần Trác không giải thích với Mạnh Hồi. Ba của Trần Trác ở đây thật nhưng rất bận, nào có thời gian để ý đến anh.
Trần Trác rũ mắt nhìn chiếc điện thoại di động. Ngón tay thon dài khẽ cử động, anh gửi tin nhắn cho Đàm Ngôn Hứa: [Có người hỏi tôi về chuyện tình cảm của cậu, có nên nói không.]
Đàm Ngôn Hứa: [Là cô Lâm đó sao?]
Trần Trác: [Biết rồi còn hỏi.]
Đàm Ngôn Hứa: [Cậu muốn nói gì cũng được.]
Trần Trác: [Sao thế, lần này không cần tôi giữ bí mật giúp nữa à?]
Trước đây, không phải chưa có ai hỏi thăm Trần Trác về chuyện của Đàm Ngôn Hứa nhưng Đàm Ngôn Hứa luôn từ chối, anh ấy còn bảo Trần Trác phớt lờ người kia. Nhưng lần này, tại sao thái độ của Đàm Ngôn Hứa lại thay đổi?
Khi Trần Trác đang mải mê suy nghĩ thì Đàm Ngôn Hứa lại nhắn tin: [Lời của cô Lâm không quan trọng.]
Trần Trác hơi nheo mắt, hừ lạnh: [Ý cậu là gì?]
Đàm Ngôn Hứa: [Ý trên mặt chữ.]
Trần Trác: [?]
Đàm Ngôn Hứa nói: [Tôi bận lắm. Khi nào rảnh mình nói chuyện tiếp nhé. Nếu cô Lâm hỏi về tôi, cậu muốn nói gì cũng được, tôi không có gì cần giữ bí mật cả.]
Anh ấy cực kỳ trong sạch.
Trần Trác: "... "
Trần Trác giận đến mức không thèm trả lời tin nhắn của Đàm Ngôn Hứa, anh trực tiếp chấm dứt cuộc trò chuyện giữa hai người. Nếu sớm biết sẽ thế này, lẽ ra Trần Trác không nên gửi tin nhắn đó cho Đàm Ngôn Hứa.
Nhưng Lâm Vụ đã hỏi anh, cho dù trong lòng Trần Trác thấy không vui, anh cũng không muốn khiến cô thất vọng.
Lâm Vụ không biết diễn biến tâm lý của Trần Trác, cô đi thẳng ra khỏi bệnh viện. Lâm Vụ dành thời gian đi dạo quanh các cửa hàng còn đang mở cửa trước cổng bệnh viện, sau đó lại vội vàng quay về.
Khi Lâm Vụ về đến sảnh lớn của bệnh viện, dịch truyền của Trần Trác đã đổi sang túi thứ ba.
Vừa nghe thấy tiếng động, Trần Trác lập tức mở mắt ra nhìn Lâm Vụ, khàn giọng nói: "Em đi đâu thế… "
“Trần Trác.” Lâm Vụ đưa cho anh một món quà cực kỳ bình thường mà cô vừa mua ở ngoài về. Lâm Vụ dịu dàng nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Giáng sinh vui vẻ.”