Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 44: Chương 44




Bảo sao dạo này đường phố có vẻ nhộn nhịp hơn hẳn, người đi lại cũng đông hơn thường ngày.

“Luật sư Lâm có muốn đi chơi Giáng sinh cùng bọn tôi không?” Một đồng nghiệp hỏi: “Hôm đó đúng vào thứ sáu, chắc cô không tăng ca đúng không?

Lâm Vụ hoàn hồn, mỉm cười đáp: “Thôi, tôi còn một số công việc chưa xong, để lần khác đi cùng mọi người nhé.”

Đồng nghiệp chẳng ngạc nhiên chút nào: “Được thôi, vậy sang năm chúng ta cùng đi.”

Lâm Vụ gật đầu, rót một cốc nước rồi quay lại văn phòng. Ngồi xuống bàn làm việc, cô cầm điện thoại lên, mở WeChat.

Từ sáng thứ bảy tạm biệt Trần Trác đến giờ, hai người vẫn chưa liên lạc lại. Lâm Vụ cũng không chắc tuần này họ có gặp nhau hay không.

Đang suy nghĩ, điện thoại bỗng rung lên báo tin nhắn mới. Là Hà Gia Vân gửi đến: “Mai là Giáng sinh rồi, cậu định đi chơi với tớ hay với ‘ai kia’?”

Lâm Vụ: “… Không biết nữa.”

Hà Gia Vân: ”?”

Lâm Vụ: “Thật sự không biết.”

Hà Gia Vân: “Hai người không bàn trước sao?”

Lâm Vụ: “Tớ còn chẳng nhớ tuần này là Giáng sinh cơ.” Cô bận quá mà.

Hà Gia Vân: “… Cậu đúng là hết thuốc chữa, nhóm cuồng công việc.”

Lâm Vụ bật cười: “Mai rồi tính.”

Hà Gia Vân: “Được thôi, chỗ tớ lúc nào cũng hoan nghênh cậu.”

Lâm Vụ cười: “Ừ.”

Nói chuyện với Hà Gia Vân vài câu, Lâm Vụ do dự một lát rồi đặt điện thoại xuống.

Thôi vậy. Mai hẵng nhắn cho Trần Trác.

Sáng thứ sáu, Lâm Vụ vừa đến văn phòng không lâu đã nhận được tin nhắn của Trần Trác nói rằng tối nay anh có việc, không thể qua căn hộ được.

Lâm Vụ cúi đầu, nhắn lại: “Ừm.” Một ngày bận rộn trôi qua.

Gần hết giờ làm, Hà Gia Vân gọi điện tới: “Quyết định chưa?”

Lâm Vụ: “Tớ qua nhà cậu ăn tối.”

Hà Gia Vân: “Tốt, vậy thì đi chung xe với Lý Hạng đi, ăn xong tớ bảo tài xế nhà tớ đưa cậu về.”

Lâm Vụ cũng không định tự lái xe nên đồng ý ngay: “Được.”

Sau khi gặp Lý Hạng, hai người cùng nhau đến nhà Hà Gia Vân. Hà Gia Vân không thích ra ngoài vào dịp Giáng Sinh vì đâu đâu cũng toàn là người. Cô ấy thường trang trí cây thông trong nhà, giấu quà dưới đó rồi mời bạn bè đến chơi. Năm nay, bạn bè thân thiết của cô ấy phần lớn đều ở nước ngoài nên buổi tối chỉ có ba người là Lâm Vụ, Lý Hạng và Hà Gia Vân.

Lâm Phi Phi còn đang tăng ca ở studio, không thể đến được.

“Vụ Vụ!”

Hà Gia Vân đứng đợi trước cửa, vừa thấy Lâm Vụ xuống xe đã chạy ngay tới, ôm cô thật chặt.

Lâm Vụ bị cô ấy ôm chầm lấy, không nhịn được bật cười: “Cậu chạy nhanh thế làm gì?”

Hà Gia Vân làm bộ nhõng nhẽo: “Thấy cậu nên vui quá mà.”

Lâm Vụ khẽ cười, định nói “Tớ cũng vậy”, thì phía sau bỗng vang lên giọng điệu hờn dỗi của Lý Hạng: “Sao chẳng thấy em vui thế khi gặp anh?”

Hà Gia Vân hất mặt: “Em gặp anh suốt ngày rồi, có gì mà vui?”

Lý Hạng nghẹn lời, liếc cô ấy: “Em với Lâm Vụ cũng gặp nhau mỗi tuần còn gì.”

“Hằng tuần khác hằng ngày mà.” Hà Gia Vân phản bác: “Hơn nữa, Vụ Vụ là chị em của em, anh không phải. Chỉ có chị em của em mới được hưởng đãi ngộ này. Chẳng lẽ anh muốn làm chị em của em à?”

Lý Hạng: “…”

Anh ấy giật giật khóe môi, bất lực nói: “Em im miệng đi.”

Ai mà muốn làm chị em với cô ấy chứ.

Là anh ấy điên rồi, hay cô ấy điên rồi?

Nghe hai người họ đấu khẩu, Lâm Vụ không nhịn được bật cười: “Đừng đứng ngoài cửa nữa, vào nhà đi.”

“Ừm.” Hà Gia Vân vui vẻ khoác tay cô: “Dì Phương nấu rất nhiều món cậu thích đấy.”

Mắt Lâm Vụ sáng lên: “Vậy tớ phải nếm thử mới được.”

Vào nhà, Lâm Vụ chào hỏi dì Phương xong rồi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.

Bữa tối ba người ăn khá náo nhiệt.

Hà Gia Vân mở một chai rượu vang cho Lâm Vụ và Lý Hạng. Cô ấy không uống được nên chỉ nhấp hai ngụm rồi đặt ly xuống.

Ăn xong, Hà Gia Vân quay sang hỏi Lý Hạng: “Quà Giáng Sinh anh chuẩn bị cho bọn em đâu?”

Lý Hạng liếc cô ấy: “Không phải em đã tự bê hết xuống dưới cây thông rồi à?”

Hà Gia Vân: “…”

Bị vạch trần, cô ấy không hề xấu hổ chút nào, ngược lại còn tròn mắt ngạc nhiên: “Wow, Lý Hạng, anh giỏi thật đó, chuyện này cũng phát hiện ra được!”

Lý Hạng cạn lời, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ mắt anh ấy bị mù chắc?

Vừa bước vào phòng khách, anh ấy đã thấy đống hộp quà được gói sẵn buổi sáng trước khi đi ra ngoài đều nằm dưới gốc cây thông Giáng Sinh ở nhà Hà Gia Vân.

“Chọn quà đi, Vụ Vụ.” Hà Gia Vân không để ý đến chuyện bị lơ, hào hứng nói với Lâm Vụ: “Mau chọn đi, cậu thích cái nào thì lấy cái đó.”

Lâm Vụ mỉm cười, lấy hộp quà trong túi xách ra trước: “Giáng sinh vui vẻ.”

Lý Hạng nhận lấy: “Cảm ơn.”

Hai mắt Hà Gia Vân sáng rực: “Cảm ơn nha! Là gì thế Vụ Vụ?”

Lâm Vụ: “Cậu mở ra xem đi.”

Cô cười bổ sung: “Không phải thứ gì đắt đỏ đâu.”

Hà Gia Vân: “Cậu tặng là đã đủ quý giá rồi.”

Lý Hạng cũng gật đầu đồng ý: “Chuẩn bị từ bao giờ thế? Không phải mấy hôm nay em đều tăng ca sao?”

“Tối qua tan làm, em tiện đường ghé vào mua.” Lâm Vụ đáp.

Hà Gia Vân lập tức mở quà. Đó là một đôi khuyên tai ngọc trai, mấy hôm trước cô ấy có nhắc đến với Lâm Vụ nhưng chưa có thời gian đi mua.

“Đẹp quá.” Hà Gia Vân mở hộp ra rồi quay sang hỏi Lý Hạng: “Có đẹp không anh?”

Lý Hạng gật đầu: “Đẹp.”

Hà Gia Vân bật cười vui vẻ: “Vụ Vụ, cậu ra cây thông chọn quà đi.”

“Được.” Lâm Vụ cười khẽ, rút ra một túi quà.

“Lấy nhiều vào, bên này là quà tớ chuẩn bị, bên kia là của Lý Hạng.” Hà Gia Vân nhắc nhở: “Cậu chọn cả hai bên đi.”

Lý Hạng cũng tiếp lời: “Lấy nhiều vào, cô ấy có hết quà rồi.”

Hà Gia Vân lườm anh ấy.

Tối hôm đó, Lâm Vụ ở nhà Hà Gia Vân đến hơn mười giờ mới được tài xế đưa về.

Về đến nhà, nhìn không gian tối om, cô kéo lê thân thể mệt mỏi về phía sofa rồi nằm phịch xuống.

Bỗng dưng, cô không muốn làm gì nữa, cũng chẳng muốn động đậy.

Lâm Vụ cứ thế nằm đó một lúc, rồi mới lấy điện thoại ra.

Là tin nhắn của Hà Gia Vân.

Cô ấy đã mở quà Giáng sinh mà Lâm Vụ chọn rồi gửi vài tấm ảnh chia sẻ.

Lâm Vụ mở từng tấm một, nhìn đống quà trong ảnh, mỉm cười hài lòng: “Mấy thứ này đều là Lý Hạng chuẩn bị nhỉ?”

Hà Gia Vân: “Anh ấy cũng khá hiểu tớ đấy chứ.”

Lâm Vụ nhìn thấu nhưng không nói ra: “Anh ấy luôn hiểu cậu mà.”

Hà Gia Vân: “Dù sao cũng là thanh mai trúc mã mà. Cậu về đến nhà chưa? Định đi tắm rồi ngủ à?”

Lâm Vụ: “Ừ, lát nữa đi, giờ tớ đang nằm trên sofa.”

Hà Gia Vân: “Mệt à?”

Lâm Vụ: “Hơi mệt.”

Hà Gia Vân: “Lúc ăn tối đã thấy cậu không có tinh thần rồi. Có chuyện gì thế? Sao tối nay cậu không hẹn với Trần Trác? Anh ấy có việc à?”

Lâm Vụ: “Ừ.”

Hà Gia Vân: “Việc gì?”

Lâm Vụ: “Tớ không hỏi.”

Hà Gia Vân: ”??? Sao lại không hỏi?”

Lâm Vụ: “… Không tiện.”

Hà Gia Vân bất lực: “Có gì mà không tiện chứ, đừng có giả ngốc. Dạo này tớ bận Giáng sinh nên quên chưa hỏi chuyện hôm trước. Sau buổi tụ tập tuần trước, anh ấy không nói gì với cậu à?”

Lâm Vụ: “Không.”

Hà Gia Vân: “… Anh ấy nói rõ ràng như thế trước mặt mọi người, vậy mà sau đó lại không nhắc lại với cậu?”

Lâm Vụ: “Ừ.”

Hà Gia Vân cảm thấy có gì đó không ổn. Cô ấy suy nghĩ rồi tiếp tục truy hỏi: “Có phải cậu tỏ ra không muốn nói không?”

Lâm Vụ: “… Tớ có hơi sợ.”

Hà Gia Vân bừng tỉnh: “Lâm Vụ!!! Cậu sợ cái gì? Sợ anh ấy thích cậu, hay sợ bản thân cũng thích anh ấy đến mức không thể kiềm chế nổi?”

Lâm Vụ: “Cả hai.”

Trước đây, Lâm Vụ cũng từng thử tiến về phía trước, nhưng cô là người cẩn thận. Cô đã nghĩ đến chuyện gần gũi với Trần Trác hơn, những ranh giới giữa hai người cũng dần bị xóa nhòa.

Nhưng những lời Trần Trác nói hôm đó quá đột ngột, khiến cô không kịp chuẩn bị.

Cô muốn bước tới nhưng không muốn bước quá nhanh.

Đêm hôm đó, cô đã nghĩ rất lâu. Nếu Trần Trác nói thẳng với cô, cô nên làm gì? Chấp nhận anh, hay từ chối anh?

Có những chuyện một khi đã nói ra, mối quan hệ giữa họ sẽ không thể quay về như trước.

Vì thế, Lâm Vụ cố tình không nhắc đến chuyện ở quán nướng hôm ấy.

Trần Trác im lặng như vậy, đương nhiên anh nhìn ra sự trốn tránh giả vờ thản nhiên của cô. Cô cũng rất cảm kích vì anh đã phối hợp, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thấy Lâm Vụ trả lời, Hà Gia Vân nhất thời không biết nên nói gì.

Cô ấy hiểu rõ quá khứ của Lâm Vụ, biết sự kháng cự, dè dặt và lo lắng của cô đối với một mối quan hệ thân mật. Cô ấy không có cách nào trách móc Lâm Vụ, cũng không nỡ.

Khoảnh khắc im lặng trôi qua, Hà Gia Vân chỉ có thể nói: “Vậy thì cứ suy nghĩ thêm đi, dù sao trông bộ dạng của Trần Trác có vẻ cũng đang cho cậu thời gian suy nghĩ.”

Lâm Vụ: “Ừm.”

Kết thúc cuộc trò chuyện với Hà Gia Vân, Lâm Vụ lướt xuống dưới, dừng mắt ở avatar quen thuộc của Trần Trác một lúc.

Cô đang phân vân không biết có nên nhắn một câu “Giáng sinh vui vẻ” cho anh không, thì nhận được tin nhắn của Triệu Vũ Hân: “Chị Vụ Vụ, chị biết em vừa thấy ai ở bệnh viện không?”

Mấy hôm nay mẹ Triệu Vũ Hân bị ốm, cô ấy xin nghỉ để ở viện chăm sóc.

Lâm Vụ thắc mắc: “Ai cơ?”

Triệu Vũ Hân: “Tổng giám đốc Trần.”

Lâm Vụ sững người, bật dậy khỏi sofa: “Ai cơ?”

Triệu Vũ Hân: “Tổng giám đốc Trần, hình như bị ốm, đang truyền nước trong viện nè.”

Cô ấy gửi kèm một tấm ảnh chụp lén: “Chị Vụ Vụ, chị nói xem, em có nên qua hỏi xem anh ấy có cần giúp gì không?”

Lâm Vụ: “Anh ấy không có ai đi cùng sao?”

Triệu Vũ Hân: “Hình như không có.”

Lâm Vụ ngẩn ra, nắm chặt điện thoại rời khỏi sofa.

Lúc hoàn hồn, cô đã đứng trong bãi đỗ xe.

“…”

Ngồi vào xe, Lâm Vụ đưa tay vỗ nhẹ lên trán, rồi lại mở cửa bước xuống, đi bộ ra cổng khu chung cư bắt taxi.

Cô đã uống rượu, không thể lái xe.

Ngồi trên taxi, Lâm Vụ mới nhắn tin lại cho Triệu Vũ Hân: “Em đã qua chưa?” Không biết cô ấy đang bận hay chưa xem tin nhắn, mãi vẫn chưa trả lời.

Bệnh viện cách nhà Lâm Vụ không xa nhưng đường phố đêm Giáng sinh kẹt xe, cô phải mất hơn hai mươi phút mới đến nơi.

Lúc cô vừa tới cổng bệnh viện, Triệu Vũ Hân nhắn lại: “Chị Vụ Vụ, em chưa qua. Bên mẹ em có chút việc, em về phòng bệnh rồi.”

Cô ấy suy nghĩ một chút rồi bàn với Lâm Vụ: “Hay là bây giờ em đi xem thử?”

Lâm Vụ: “Không cần đâu.”

Triệu Vũ Hân: “Hả?”

Lâm Vụ do dự: “Có lẽ anh ấy đi rồi.”

Triệu Vũ Hân: “Cũng đúng ha.”

Lâm Vụ: “Ừ, em chăm sóc mẹ cho tốt, nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói chuyện với Triệu Vũ Hân xong, Lâm Vụ cất điện thoại, đi vào bệnh viện.

Dựa vào tấm ảnh Triệu Vũ Hân gửi, cô quan sát xung quanh một vòng, rất nhanh đã nhìn thấy người đang truyền nước trong sảnh khám bệnh.

Bước chân Lâm Vụ khựng lại, cô hít sâu một hơi rồi đi về phía anh.

Sắp đến nơi, người đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên mở mắt, nhìn về phía cô.

“…”

Ánh mắt giao nhau, Trần Trác ngỡ ngàng mấy giây, đến khi Lâm Vụ đứng trước mặt, anh mới lên tiếng, giọng khàn khàn: “Sao em lại ở đây?”

Lâm Vụ chăm chú quan sát sắc mặt trắng bệch của anh một lúc rồi đáp: “Câu này đáng lẽ phải do tôi hỏi anh chứ? Chuyện tối nay của anh chính là đến bệnh viện truyền nước à?”

Trần Trác im lặng.

Lâm Vụ chờ một lúc, không thấy anh trả lời thì xoay người, định ngồi xuống ghế bên cạnh.

Đột nhiên, Trần Trác lên tiếng ngăn cô: “Đừng ngồi đó.”

Lâm Vụ dừng bước: “Sao cơ?”

Trần Trác ngước mắt, nhận ra cô hiểu lầm, anh khàn giọng giải thích: “Đừng để bị lây.” Ngồi cạnh tôi dễ bị lây bệnh.

Lâm Vụ hiểu ra, cô bất ngờ hỏi lại: “Anh sợ tôi bị cảm à?”

Trần Trác sững người ngước mắt nhìn cô: “Em không sợ ư?”

“Chỉ là cảm thôi, có gì phải sợ.”

Lâm Vụ không quan tâm đến anh nữa, cô cúi người ngồi xuống ghế bên cạnh, nhẹ nhàng nói:

“Có người đồng hành, bị cảm cũng không tệ lắm.”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.