Đêm khuya sương xuống, gió nhẹ hiu hiu, Lâm Vụ chợt thấy tay mình trống không, ngón tay dài khẽ co lại. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ hỏi: “Xe của anh đâu?” Không thấy chiếc xe quen thuộc ven đường.
Trần Trác hiểu ý cô, chậm rãi nói: “Để tài xế lái vào hầm rồi.”
Lúc từ quán nướng trở về, anh xuống xe ngay cổng khu chung cư rồi đứng đợi ở đây.
Lâm Vụ khẽ ồ một tiếng, né tránh ánh mắt sâu thẳm của anh. Cô mím môi, gượng gạo lẩm bẩm: ”Có phải tôi không biết đường đâu.”
Cô không cần anh đến đón.
Trần Trác siết chặt túi đồ trong tay, anh khẽ đáp: “Tôi biết.”
Anh đến đây không phải vì sợ cô lạc đường mà chỉ đơn giản là muốn đón cô thôi.
Anh không muốn cô một mình lặng lẽ băng qua con phố vắng vẻ này. Tất nhiên, hôm nay còn có một lý do khác.
Anh muốn chắc chắn rằng cô sẽ đến, chắc chắn rằng cô không tìm cớ lẩn tránh anh sau câu nói trong phòng bao tối nay.
Khoảnh khắc nói ra câu đó, Trần Trác cũng thấp thỏm. Anh hiểu tính cách của Lâm Vụ, càng hiểu rõ hơn những gì cô đã nói khi hai người thỏa thuận với nhau từ trước: “Chúng ta không hẹn hò.”
Hôm đó, anh đã đồng ý. Nhưng bây giờ, chính anh là người phá vỡ giao kèo. Vậy nên anh không khỏi lo lắng, liệu cô có lấy lý do để né tránh, hoặc thậm chí từ chối gặp lại anh nữa hay không.
”…”
Trần Trác không nghĩ nữa, anh khẽ nghiêng người: “Đi thôi?”
Lâm Vụ sóng bước cùng anh sang bên kia đường. Đến vạch kẻ sang đường, họ dừng lại vài giây chờ đèn xanh. Dọc đường đi, cả hai không nói chuyện nhiều. Mãi đến khi đứng trước cửa nhà anh, Lâm Vụ mới nghiêng đầu nhìn người đàn ông như đang đợi mình lên tiếng rồi nhẹ nhàng bảo: “Tổng giám đốc Trần mở cửa đi chứ.”
Trần Trác lặng lẽ nhìn cô vài giây rồi mới giơ tay mở khóa.
Cửa vừa bật mở, Lâm Vụ không khách sáo, cô thay giày xong thì bước vào trong.
“Tôi đi tắm trước nhé?”
Trần Trác đi sau cô hai bước, khẽ gật đầu: “Ừ, đi đi.”
Lâm Vụ đi thêm vài bước, chợt nhớ ra gì đó, cô quay người giơ tay về phía anh.
Trần Trác ngẩn ra, Lâm Vụ bật cười, ánh mắt sáng lên: “Anh không đưa đồ cho tôi, tôi lấy gì để tắm rửa?”
”…”
Lúc này anh mới đưa túi đồ trong tay cho cô.
Đây không phải lần đầu cô đến đây nên không cần hỏi nhiều.
Lâm Vụ cầm túi đi thẳng vào phòng ngủ, sau đó vào phòng tắm. Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Trần Trác đứng trong phòng khách lặng người rồi quay người vào thư phòng, cầm lấy bật lửa và hộp thuốc lá ra ngoài ban công.
Lúc Mạnh Hồi gọi tới, anh còn chưa kịp châm điếu thuốc trong tay.
Nghe tiếng bật lửa bên đầu dây này, Mạnh Hồi ngạc nhiên: “Đang hút thuốc đấy à?”
Trần Trác đặt điện thoại sang bên cạnh, tay kẹp điếu thuốc rít một hơi: “Có chuyện gì không?”
Mạnh Hồi im lặng vài giây, rồi nói: “Ban đầu tôi có chuyện muốn nói nhưng bây giờ tôi thấy chuyện của cậu quan trọng hơn.”
Trần Trác ngước mắt: “Tôi thì có chuyện gì?”
“Câu này phải hỏi cậu chứ.” Giọng Mạnh Hồi bình thản: “Bên Phong Hành gặp khó khăn à?”
Trần Trác: “Không.”
“Thế cậu phiền muộn chuyện gì?”
Mạnh Hồi quen biết Trần Trác đã nhiều năm, hiểu rõ anh không thích hút thuốc, chỉ khi phải thức đêm xử lý công việc hoặc gặp chuyện khó giải quyết mới rít một hai điếu cho khuây khỏa.
Số lần anh hút thuốc ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay, mấy năm gần đây lại càng hiếm hoi thành ra cứ thấy anh hút thuốc là Mạnh Hồi lại suy nghĩ nhiều.
“Không có gì.” Trần Trác ngước mắt nhìn bầu trời đêm. Ban ngày thời tiết khá tốt, buổi tối trăng sáng treo lơ lửng trên nền trời tĩnh lặng.
Mạnh Hồi tặc lưỡi: “Không có gì thật à?”
Sao anh ấy cứ cảm thấy giọng điệu của Trần Trác không bình thường nhỉ?
Trần Trác đáp lại: “Cậu nghĩ tôi có chuyện gì?”
“Làm sao tôi biết được?” Mạnh Hồi cũng bối rối: “Tôi đâu phải con giun trong bụng cậu.”
Trần Trác: “…”
“Đừng nói với tôi là cậu chỉ đơn giản muốn hút một điếu thuốc đấy nhé?” Mạnh Hồi gặng hỏi.
Trần Trác bật cười: “Cậu cứ coi như vậy đi.”
“Vậy thì chắc chắn là không phải rồi.” Mạnh Hồi nhạy bén: “Có thể khiến cậu phiền đến mức phải hút thuốc, lại không phải chuyện công việc, vậy chỉ còn chuyện riêng tư thôi.”
Anh ấy như chợt nghĩ ra điều gì đó, bật thốt lên: “… Chuyện tình cảm?”
Trần Trác im lặng.
Mạnh Hồi hừ một tiếng: “Người đâu, trả lời đi chứ?”
Trần Trác lười biếng đáp: “Trả lời cái gì?”
“Chuyện tình cảm à?” Mạnh Hồi nhíu mày hỏi: “Cậu lén lút yêu đương sau lưng anh em từ bao giờ thế?”
Trần Trác: “Không có.”
Mạnh Hồi nhướng mày, lớn tiếng hơn: “Không có gì? Không giấu anh em hay không hề yêu đương?”
Nghe câu này, Trần Trác nhếch môi, ung dung nói: “Cậu gọi cho tôi chỉ để hóng chuyện riêng tư của tôi à?”
“Tôi đang quan tâm cậu mà.” Mạnh Hồi đáp: “Lần trước Chu Triệt còn bảo cậu giấu bọn tôi qua lại với ai đó, đừng nói với tôi là chuyện này có thật đấy nhé.”
Chưa kịp để Trần Trác đáp lời, Mạnh Hồi đã lên tiếng: “Khoan đã, tôi nhớ không nhầm thì cậu có một mối tình đơn phương đúng không? Cậu hết thích người ta rồi à?”
Hồi còn du học, rất nhiều nữ sinh trong trường tỏ tình với Trần Trác nhưng đều bị anh từ chối.
Lúc ấy, anh chơi khá thân với Chu Triệt, hai người đi đâu cũng có nhau, khiến không ít người đoán già đoán non về mối quan hệ giữa họ.
Có lần, Mạnh Hồi uống say, nhịn không được mà hỏi thẳng hai người: “Không phải hai cậu có chuyện gì giấu tôi đấy chứ? Không thì tại sao cả ba quen nhau cùng lúc mà hai cậu cứ như hình với bóng, chẳng thèm dẫn tôi theo?”
Mạnh Hồi tủi thân vô cùng. Lúc đó, sắc mặt của Trần Trác và Chu Triệt đều khá khó coi, họ bị câu hỏi của anh ấy làm câm nín.
Hai người không trả lời, Mạnh Hồi lại truy hỏi: “Sao hai cậu không nói gì? Rốt cuộc là có hay không?”
Chu Triệt đáp: “Không có.”
Mạnh Hồi bán tín bán nghi: “Thật hay giả? Chứng minh thử xem?”
Nếu không phải vì anh ấy đang say, có lẽ Trần Trác đã động tay rồi.
Cuối cùng, bị Mạnh Hồi hỏi đến phát bực, Trần Trác đành buột miệng nói: “Tôi không yêu đương là vì tôi có người mình thích rồi.”
Lời này làm Mạnh Hồi giật mình đến tỉnh cả rượu, anh ấy không thể tin nổi: “Cậu có người thích rồi á? Từ bao giờ? Người ta ở đâu?”
Trần Trác đáp ngắn gọn: “Ở trong nước.”
Mạnh Hồi kinh ngạc, quay sang nhìn Chu Triệt: “Bạn cấp ba à?”
Trần Trác: “Không.”
“Thế là… bạn cấp hai?” Mạnh Hồi sửng sốt, thầm nghĩ không lẽ Trần Trác yêu sớm vậy sao?
Trần Trác liếc anh ấy, hiếm khi kiên nhẫn nói thêm vài câu: “Không, bọn tôi không phải bạn học.”
Mạnh Hồi nghẹn họng: “Vậy… cậu thích người ta, người ta có biết không?”
Trần Trác thẳng thắn: “Không biết.”
Mạnh Hồi và Chu Triệt lại nhìn nhau, kinh ngạc không thôi: “Cậu… đơn phương á?”
Nghe vậy, Trần Trác cũng chẳng thấy có gì đáng ngại, anh thản nhiên ừ một tiếng, còn hỏi ngược lại Mạnh Hồi: “Không được sao?”
Mạnh Hồi không có ý đó, anh ấy chỉ quá đỗi ngạc nhiên. Kiểu người như Trần Trác mà cũng đi thích thầm người ta sao? Anh ấy còn định đào sâu thêm chút chuyện riêng của anh nhưng tiếc rằng Trần Trác không chịu nói thêm một chữ nào về đối phương.
Thế nên bao nhiêu năm nay, ngoài chuyện Trần Trác từng đơn phương ai đó, thì đối phương là ai, anh bắt đầu thích từ khi nào, Mạnh Hồi và Chu Triệt hoàn toàn không hay biết. Ngoại trừ lần Trần Trác chịu hé lộ chút ít đó.
Sau này dù Mạnh Hồi có gặng hỏi thế nào, Trần Trác cũng giữ kín như bưng. Nếu không phải biết tính anh không hay bịa chuyện đùa cợt, có khi Mạnh Hồi đã tưởng rằng ngày hôm đó anh chỉ bịa đại một câu để chặn họng mình.
“…”
“Nói đi.” Mạnh Hồi bất mãn: “Tôi hỏi cậu đấy, cậu hết thích người ta rồi à?”
Trần Trác đáp: “Gần như vậy.”
Mạnh Hồi sững người, không hiểu: “Gần như là sao?”
Trần Trác không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ thản nhiên bỏ lại một câu: “Cậu tự đoán đi.” Rồi đổi chủ đề: “Cậu gọi tôi có chuyện gì?”
Mạnh Hồi: “…”
Anh ấy quá hiểu Trần Trác, biết anh không muốn nói thêm nên đành thở dài một hơi đầy chán nản, oán trách: “Cứ giấu mãi đi.”
Trần Trác khẽ cười: “Không nói nữa thì cúp máy đây.”
“Đừng.” Mạnh Hồi vội quay lại chủ đề chính: “Tối nay tôi bay, mai cậu ra đón tôi nhé. Thứ cậu nhờ tôi tìm, tôi tìm được rồi, mai mang về cho cậu.”
Trước đó anh ấy đã nói sẽ về nhưng vì bận việc nên trì hoãn mãi.
Trần Trác ừ một tiếng: “Tôi nhớ rồi, cảm ơn.”
“Thế là được rồi.” Mạnh Hồi lẩm bẩm: “Không có gì quan trọng nữa thì tôi cúp máy đây.”
Cuộc gọi kết thúc, Trần Trác hút nốt điếu thuốc, để gió đêm cuốn bớt mùi khói trên người rồi mới trở vào nhà.
Bên kia, Lâm Vụ tắm rửa khá lâu. Khi bước ra khỏi phòng tắm, cô phát hiện phòng ngủ trống không. Thấy lạ, cô đi ra ngoài nhưng phòng khách và bếp đều chẳng có ai. Chỉ có ánh đèn trong bếp còn sáng.
Lâm Vụ ngờ vực đi vào bếp thì thấy trên bếp có hai bát trà giải rượu.
Cô ngẩn ra, đưa tay chạm vào thành bát sứ, bát vẫn còn rất nóng, chưa thể uống ngay được.
Đứng yên trong bếp khoảng hai phút, Lâm Vụ rời đi, lấy điện thoại nhắn tin cho Trần Trác: “Anh đi đâu rồi?”
Tin nhắn gửi đi, điện thoại đặt trên bàn trà rung lên. Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn về phía phòng khách, phản ứng chậm một nhịp rồi quay sang nhìn về phía ngủ dành cho khách. Nếu không ngoài dự đoán, Trần Trác đang tắm trong đó nhỉ?
Mười mấy phút sau, suy đoán của cô được chứng thực.
Trần Trác thắt dây áo choàng tắm bước ra từ phòng dành cho khách, thấy cô đang ngồi trên ghế sofa, anh khựng lại: “Sao lại ngồi đây?”
Lâm Vụ ngước mắt lên: “… Tôi không ngồi đây thì ngồi đâu?”
Trần Trác: “…” Anh nghẹn lời.
Ánh mắt giao nhau, Lâm Vụ đứng dậy: “Anh nấu trà giải rượu à?”
Trần Trác gật đầu, xoay người đi vào bếp: “Chắc giờ uống được rồi.”
Dù tối nay không uống nhiều nhưng Lâm Vụ vẫn đi theo anh vào bếp, nhận lấy bát trà từ tay anh rồi uống một ngụm: “Vị cũng không tệ.”
Trần Trác khẽ nhếch môi: “Luật sư Lâm thích là được.”
Lâm Vụ khẽ ừ, hàng mi dài rung nhẹ: “Cũng tạm.”
Trần Trác nhận lại bát trà cô đưa, mở vòi nước rửa sạch rồi hỏi: “Buồn ngủ chưa?”
Lâm Vụ nghĩ một lát, cô thành thật đáp: “Hơi hơi.”
Trần Trác đặt bát vào kệ, trầm giọng nói: “Vậy thì tốt.”
Dứt lời, hai người cùng quay về phòng ngủ.
Rèm cửa dần khép lại, Trần Trác kéo Lâm Vụ vào lòng, cô cũng vòng tay ôm lấy cổ anh theo bản năng. Không ai nói gì, cũng không nhắc lại chuyện ở quán nướng tối nay, cả hai đều cố tình lờ đi.
Trần Trác cúi đầu hôn cô, nụ hôn đầy mạnh mẽ như muốn trút bỏ điều gì đó. Còn Lâm Vụ hiếm khi nào lại không đẩy anh ra, thậm chí chẳng có phản ứng tỏ vẻ không chịu nổi. Cô để mặc anh quấn lấy lưỡi mình, lưu lại những dấu vết rõ ràng trên cơ thể.
Cô hiếm khi chủ động đáp lại anh, chiều theo anh.
Dường như hiểu rõ vì sao cô lại như vậy, Trần Trác càng trêu chọc cô nhiều hơn.
Lâm Vụ thỉnh thoảng rên lên khe khẽ, tiếng rên mềm mại như lửa đốt khiến Trần Trác càng mất kiểm soát, chỉ muốn gắn chặt cô vào máu thịt mình.
Sau một hồi hoan ái kịch liệt, Lâm Vụ thiếp đi.
Trần Trác nhìn cô thật lâu, cuối cùng bất lực thở dài, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Sáng hôm sau, Lâm Vụ không nán lại chỗ Trần Trác. Sau khi ăn sáng, cô bảo mình có việc cần làm rồi rời đi.
Trần Trác gật đầu, không nói gì thêm, chỉ dặn dò cô đừng làm việc quá sức.
Lâm Vụ thực sự có việc nhưng cũng không quá gấp. Có điều ở không cũng chẳng có gì làm nên khi về nhà, thay một bộ quần áo khác xong, cô vào phòng làm việc. Đến khi xong việc, nhìn đồng hồ, đã một giờ chiều.
Bảo sao lại thấy đói. Cô đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, định gọi đồ ăn nhưng chợt nhớ tới lời Trúc Minh Chi đã nhắc nhở, cô do dự một chút rồi bước vào bếp, quyết định tự nấu ăn.
Lâm Vụ làm một đĩa salad đơn giản, ăn xong lại quay về phòng làm việc tiếp.
Cả hai ngày cuối tuần, cô dành phần lớn thời gian trong phòng làm việc.
Đến thứ hai đi làm, tinh thần cô phấn chấn.
Bận rộn suốt đến thứ năm, khi đi ngang qua phòng trà nước, Lâm Vụ nghe đồng nghiệp trò chuyện mới nhận ra… sắp tới Giáng sinh rồi.