Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 42: Chương 42




Câu trả lời của Trần Trác khiến mọi người trong phòng bao mơ hồ.

Cái gì gọi là “vừa đúng, vừa không đúng”?

Vậy rốt cuộc anh còn độc thân hay không?

Có người không nhịn được lẩm bẩm: “Sếp Trần, anh nói sâu xa quá, bọn tôi nghe không hiểu.”

Trần Trác nhướng mày, khẽ nhếch môi hỏi lại: “Vậy sao?”

“Đúng vậy.” Người đồng nghiệp lúc nãy hỏi anh có độc thân không lập tức lên tiếng: “Sếp Trần, hay là anh nói rõ ràng một chút, thỏa mãn sự tò mò của bọn tôi đi, đừng khơi gợi sự tò mò của mọi người vậy chứ.”

Nghe câu này Lâm Vụ cũng liếc nhìn người đồng nghiệp đó.

Cô nhớ người đó là sinh viên mới tốt nghiệp, làm trợ lý luật sư của một đối tác cấp cao trong văn phòng luật, nổi tiếng với tính cách dám nghĩ dám nói.

Trần Trác cười nhạt, không vội trả lời.

Thấy tình hình có vẻ rơi vào bế tắc Lý Hạng lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Nói gì vậy chứ? Tổng giám đốc Trần…”

Anh ấy còn chưa kịp nói hết câu, Trần Trác đã khẽ cười: “Không sao.”

Anh lại ngước mắt nhìn về phía mấy cô gái vừa hỏi mình rồi cười khẽ: “Không phải tôi khiến mọi người tò mò đâu.”

Anh dừng lại rồi chậm rãi nói: “Tôi đã có người trong lòng rồi.”

Mọi người sững sờ sau đó lập tức hiểu ra vì sao anh lại nói mình vừa độc thân vừa không độc thân.

Trần Trác có người mình thích nhưng vẫn chưa ở bên người đó.

Trong chốc lát cả phòng bao bỗng trở nên náo nhiệt.

“Sếp Trần… chẳng lẽ còn có người mà ngay cả anh cũng không theo đuổi được sao?”

Trần Trác ừ một tiếng, ánh mắt không biểu cảm lướt qua hàng mi dài đang khẽ run rẩy của người đối diện rồi đùa: “Tôi cũng không phải nhân dân tệ mà.”

Không thể khiến ai cũng thích mình được.

Câu này nói ra khiến mọi người nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào.

Sau vài giây tĩnh lặng có người tò mò hỏi: “Người mà giám đốc Trần thích chắc hẳn cũng rất xuất sắc nhỉ?”

“Rất xuất sắc.” Trần Trác lại nhìn người đối diện rồi đáp: “Vô cùng xuất sắc.”

Mọi người bừng tỉnh. Họ vừa cảm thấy nếu đối phương quá ưu tú thì việc anh chưa theo đuổi được cũng là điều dễ hiểu, vừa thấy chuyện này thật khó tin.

Dù sao thì đây cũng là Trần Trác.

Tổng giám đốc điều hành của ngân hàng đầu tư Phong Hành không chỉ cao ráo đẹp trai mà còn có tiền có quyền, có địa vị, tài năng hơn người.

Những thành tích mà anh đạt được trước khi được điều về chi nhánh Phong Hành, mọi người ít nhiều cũng từng nghe qua.

Không ai nghĩ người đàn ông như anh cần phải theo đuổi người khác chứ đừng nói là có người anh không theo đuổi được.

Dù đối phương có xuất sắc đến đâu thì đứng trước Trần Trác cũng nên động lòng mới phải chứ?

Đây là suy nghĩ khá phiến diện của phần lớn mọi người.

Trần Trác vừa dứt lời ngay cả Lý Hạng cũng cảm thấy hiếu kỳ.

Anh ấy nghiêng đầu nhìn Trần Trác,  mày hơi nhướng lên: “Người có thể khiến sếp Trần khen ngợi như vậy, tôi cũng hơi tò mò muốn biết rồi đấy.”

Trần Trác bật cười: “Luật sư Lý chuyện này không ổn lắm đâu nhỉ?”

Lý Hạng: “Tôi chỉ muốn biết người mà tổng giám đốc Trần thích là ai thôi chứ không có ý gì khác.”

Anh ấy thật sự không ngờ Trần Trác lại là người si tình đến vậy.

Nói đến đây Lý Hạng chợt thắc mắc: “Còn xuất sắc hơn cả luật sư Lâm của chúng ta sao?”

Lâm Vụ: “…”

Vốn dĩ định làm người vô hình, Lâm Vụ bất giác nghẹn lời.

Cô không biết vì sao Lý Hạng lại lôi mình ra làm ví dụ. Cô hơi cạn lời khi cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn mình, cuối cùng không thể không lên tiếng: “Luật sư Lý…”

“Cũng xuất sắc như luật sư Lâm.”

Trần Trác gần như lên tiếng cùng lúc với Lâm Vụ, anh trả lời câu hỏi của Lý Hạng.

Khoảnh khắc ấy, cả phòng bao lại rơi trầm tư.

Câu này của Trần Trác… sao nghe có vẻ kỳ lạ?

Mọi người suy nghĩ một lúc, vẫn chưa thể hiểu thấu thì anh đã chủ động đổi đề tài: “Không thể nói thêm nữa.”

Anh không có vẻ gì là kiểu người cao ngạo, trông rất hòa nhã: “Hôm nay tôi làm phiền, kính đồng nghiệp của văn phòng luật Hạng Hợp một ly.”

Nói rồi, anh uống cạn sạch ly rượu trong tay.

Lý Hạng lập tức hoàn hồn, cười nói: “Tổng giám đốc Trần khách sáo rồi.”

Anh ấy cũng uống một ly theo, những đồng nghiệp khác trong phòng bao, ai uống được rượu cũng bắt đầu nâng ly.

Chủ đề có phần riêng tư này bị đẩy sang một bên, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí vẫn hòa hợp như cũ.

Lâm Vụ uống một ly rượu, đang định uống ly thứ hai thì điện thoại trong túi rung lên.

Bản năng khiến cô ngước mắt nhìn về phía đối diện, bắt gặp ánh mắt Trần Trác cũng đang hướng về mình.

Cách một chiếc bàn dài, ánh mắt hai người giao nhau.

Lâm Vụ nhìn xuống, thấy anh khẽ chạm vào điện thoại.

”…”

Im lặng một lát, Lâm Vụ đứng dậy, đối diện với ánh nhìn của vài đồng nghiệp, cô nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Vu Tân Tri nhắc nhở: “Ra cửa rẽ trái.”

Lâm Vụ gật đầu.

Bước ra khỏi phòng bao, cô đi thẳng vào nhà vệ sinh. Ngồi xuống nắp bồn cầu, cô bình ổn lại cảm xúc rồi mới lấy điện thoại ra khỏi túi.

Trần Trác: “Đã uống hết thuốc bắc chưa?”

Lâm Vụ mím môi, ngón tay khẽ lướt: “Mới uống một ly.”

Trần Trác: “Uống ít thôi, dạ dày em không thích hợp để uống rượu khi đói.”

Lâm Vụ: “… Tôi biết rồi.”

Gửi tin nhắn xong, Trần Trác không nhắn lại nữa.

Lâm Vụ nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện của hai người một lát rồi đứng dậy quay lại phòng bao.

Ngồi xuống lần nữa, cô không uống thêm rượu mà cúi đầu tập trung vào ăn uống.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy Lý Hạng lên tiếng: “Sếp Trần thích ăn đồ nướng à?”

Trần Trác ừ một tiếng: “Tôi thích tự tay làm hơn.”

Anh đặt miếng thịt nướng chín vào đĩa, ngước mắt nhìn sang: “Luật sư Lý muốn thử không?”

Lý Hạng chớp mắt: “Không hợp lắm nhỉ?”

Trần Trác thẳng thừng gắp qua.

Lý Hạng bật cười: “Vậy tôi không khách sáo nữa.”

Anh ấy nếm thử miếng thịt nướng rồi quay sang Lâm Vụ và Vu Tân Tri: “Ngon thật đấy, vừa đúng lửa, hai người thử xem.”

Lâm Vụ: “…”

Cô lặng lẽ gắp một miếng, bỏ vào miệng.

Chờ cô nuốt rồi, Trần Trác khách sáo hỏi: “Luật sư Lâm thấy thế nào?”

Lâm Vụ đáp: “Rất ngon, tay nghề nướng thịt của giám đốc Trần không tệ.”

Vu Tân Tri cũng gật đầu: “Không ngờ giám đốc Trần lại có tài nghệ này, còn ngon hơn cả chúng tôi làm.”

Trần Trác mỉm cười, không khiêm tốn nói: “Đúng là không tệ thật.”

Anh lại gắp một ít thịt sống, đặt lên vỉ nướng, chuyên tâm tiếp tục nướng thịt.

Vài phút sau, anh đặt một đĩa thịt mới nướng chín trước mặt Lâm Vụ.

Lâm Vụ hơi sững người, nhìn anh: “Giám đốc Trần đây là…”

Trần Trác bình thản: “Tôi no rồi.”

Lâm Vụ chần chừ trong giây lát rồi đưa tay nhận lấy: “Vậy cảm ơn sếp Trần đã phục vụ mọi người.”

Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “mọi người”.

Trần Trác bật cười: “Phục vụ cho quý cô là điều nên làm.”

Lâm Vụ chỉ mỉm cười.

Câu đã nói ra thì không thể phân biệt đối xử.

Dù không quen thân với đồng nghiệp của văn phòng luật Hạng Hợp, cũng không có mối liên hệ công việc nào với họ nhưng Trần Trác vẫn rất tận tâm với vai trò người nướng thịt, chia phần cho mấy nữ đồng nghiệp còn lại.

Mọi người đều như Lâm Vụ, vừa bất ngờ vừa bối rối.

Vì hành động này của Trần Trác mà sau bữa tiệc, trong nhóm chat của văn phòng luật, mọi người vẫn còn bàn tán rôm rả, không ngớt lời khen ngợi anh.

Trên đời này thật sự có một người đàn ông như vậy sao?

Đồng thời, ai nấy đều tò mò, rốt cuộc người mà anh có tình cảm là ai, người đó xuất sắc thế nào mà ngay cả Trần Trác cũng chưa theo đuổi được.

“…”

Lâm Vụ ngồi ở ghế phụ, nhìn tin nhắn nhóm liên tục được cập nhật mà ngây người ra.

Điện thoại chợt rung lên, là “thủ phạm” khiến cô phân tâm nhắn tới.

Trần Trác: [Về nhà chưa?]

Thực ra Lâm Vụ muốn ở nhà mình hơn.

Cô cảm thấy nhà mình thích hợp cho cả hai nhưng nhìn vào ảnh đại diện quen thuộc của anh, cô lại không từ chối dứt khoát: [Ừ, tôi về nhà lấy ít đồ rồi qua đó.]

Trần Trác: [Được.]

Vừa nhắn xong, đồng nghiệp ngồi ghế sau đột nhiên lên tiếng: “Luật sư Lâm, cô nói xem, người mà tổng giám đốc Trần thích là ai vậy?”

Lâm Vụ cụp mắt, bình thản đáp: “Tôi không biết.”

Triệu Vũ Hân “chậc” một tiếng rồi than thở: “Tôi cứ tưởng đàn ông như sếp Trần chỉ có phiền não về công việc, không ngờ cũng có phiền não tình cảm.”

Lâm Vụ im lặng.

Một đồng nghiệp khác hùa theo: “Tôi cũng nghĩ thế. Giám đốc Trần vừa đẹp trai vừa tài giỏi, tại sao đối phương lại không thích anh ấy nhỉ?”

Triệu Vũ Hân: “Sếp Trần đâu có nói là không thích, có thể vẫn đang theo đuổi đó?”

Đồng nghiệp: “Cũng đúng ha, anh ấy nói là ‘vừa đúng vừa không đúng’ mà.”

Hai người càng bàn càng cảm thấy hợp lý.

Lâm Vụ lặng lẽ nghe, may mà họ không kéo cô vào bình luận thêm.

Tài xế thuê lần lượt đưa mọi người về nhà.

Lâm Vụ xuống xe cùng Triệu Vũ Hân, chào tạm biệt cô ấy, thầm thở phào. Nếu để cô tiếp tục nghe hai người kia bàn luận về Trần Trác và chuyện tình cảm của anh, cô thật sự sẽ nhảy khỏi xe mất.

Nhưng chưa kịp thả lỏng được bao lâu, điện thoại lại rung lên, là Hà Gia Vân gọi đến.

Lâm Vụ: ”…”

Cô ngẩn ra rồi mới bắt máy, giọng hơi bất lực: “Alo…?”

Hà Gia Vân: “Giọng cậu sao thế?”

“Không có gì.” Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, giọng có chút mơ hồ. “Muộn thế này gọi tớ làm gì?”

Hà Gia Vân: “Còn cần hỏi à?”

Cô ấy vừa lướt tin nhắn trong nhóm văn phòng luật xong, không thể kìm được sự tò mò mà lập tức gọi cho Lâm Vụ.

“Tối nay Trần Trác cũng đi ăn cùng mọi người à?”

Lâm Vụ: “Cậu cũng biết rõ rồi mà còn hỏi.”

Hà Gia Vân cười khúc khích: “Tớ chỉ làm đúng quy trình thôi mà.”

Lâm Vụ khẽ hừ một tiếng.

Hà Gia Vân bật cười: “Biết tớ định hỏi gì rồi thì trả lời thật đi, người mà Trần Trác nói đến có phải cậu không?”

“…Tớ không biết.”

Giọng Lâm Vụ thản nhiên nhưng Hà Gia Vân lập tức nâng cao tông giọng: “Cậu không biết? Sao lại không biết?”

“Thật sự không biết.” Lâm Vụ đáp chắc nịch.

Hà Gia Vân sững người vài giây, rồi phản ứng lại: “Anh ấy chưa từng nói với cậu à?”

Lâm Vụ: “Ừm.”

“Nhưng cậu không thể không có cảm giác gì chứ?”

Lâm Vụ mím môi, mở miệng rồi lại ngập ngừng, cuối cùng cố chấp nói: “Dù sao thì tớ cũng không biết.”

Hà Gia Vân bị câu trả lời của cô làm nghẹn lời, một lúc lâu sau mới thốt lên: “Được rồi, cậu không biết thì thôi. Nhưng rảnh rỗi thì hỏi thử đi.”

Lâm Vụ nhíu mày: “Hỏi làm gì?”

Cô bật cười bất đắc dĩ, từ chối ngay: “Không hỏi.”

Hà Gia Vân tặc lưỡi: “Cậu không thể giúp tớ thỏa mãn sự tò mò một chút à?”

“Không thể.”

Lâm Vụ rất dứt khoát, cô nhìn khu chung cư trước mặt: “Không nói chuyện với cậu nữa, tớ về nhà rồi.”

Hà Gia Vân tiếc nuối vì không moi được thông tin mình muốn nhưng vẫn cố vớt vát: “Cậu có rảnh thì hỏi thử đi, tớ đâu bắt cậu hỏi ngay hôm nay.”

“… Được rồi.” Biết rõ không thể từ chối triệt để, Lâm Vụ đành miễn cưỡng đồng ý: “Để sau đi.”

Cúp máy, cô bước xuống xe.

Tài xế giúp cô đỗ xe vào bãi, cô cảm ơn rồi đi thẳng vào nhà. Không dừng lại lâu, cô nhanh chóng vào phòng thay đồ, lấy một chiếc túi rồi bỏ vào đó một bộ quần áo sạch rồi xách túi lên, chuẩn bị rời đi.

Vừa đến cửa, điện thoại lại rung.

Trần Trác: “Tôi ở cổng phía nam.”

Lâm Vụ sững lại, chớp mắt rồi nhắn lại: “Tôi xuống ngay.”

Ba phút sau, cô nhìn thấy người đàn ông đứng chờ trong gió. Bước chân cô chậm dần, từng chút một tiến lại gần.

Người ở phía xa như có linh cảm, quay đầu nhìn về phía cô. Anh sải bước đến trước mặt cô, đưa tay nhận lấy túi đồ cô đang cầm không chút ngần ngừ.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.