Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 41: Chương 41




“…”

Nghe đồng nghiệp bộ phận pháp chế của Phong Hành đang đứng chờ trước thang máy lên tiếng hỏi, Lâm Vụ dừng bước, cô nín thở rồi cố tỏ vẻ bình tĩnh đáp: “Đúng thế.”

Lâm Vụ mỉm cười, ngước mắt nhìn Trần Trác, giọng điệu tự nhiên: “Không ngờ lại trùng hợp đến vậy, tới cùng lúc với tổng giám đốc Trần.”

Thấy ánh mắt cảnh cáo của cô, Trần Trác vẫn thản nhiên như không. Anh khẽ ừ một tiếng, giọng trầm trầm: “Đúng là trùng hợp thật.”

Đồng nghiệp bộ phận pháp chế: “…”

Anh ấy nghe hai người nói chuyện, nhìn động tác gần như đồng bộ của họ mà cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng nhất thời lại không thể nói rõ rốt cuộc là chỗ nào không ổn.

Đúng lúc này, thang máy đến nơi, anh ấy hơi nghiêng người: “Tổng giám đốc Trần, luật sư Lâm, mời.”

Trần Trác gật đầu: “Ưu tiên phái đẹp.”

“…” Lâm Vụ không làm khách với cả hai: “Tổng giám đốc Trần khách sáo rồi.”

Cô bước vào thang máy trước, sau đó Trần Trác mới vào. Khi họ đi ngang qua đồng nghiệp bộ phận pháp chế, anh ấy ngửi thấy trên người cả hai thoang thoảng cùng một mùi hương.

Vào trong thang máy, nhìn hai người đứng tách biệt ở hai góc, anh ấy bất giác trầm ngâm, chẳng lẽ chỉ là ảo giác của mình? Trông họ không giống như quen thân cho lắm.

Lâm Vụ cảm nhận được ánh mắt của đồng nghiệp Phong Hành đang dán vào người mình, cô nhìn thẳng về phía trước, không dám liếc ngang, sợ đối phương sẽ nhận ra điều gì đó.

May mà đến tầng một có nhiều người quen ào vào thang máy trò chuyện rôm rả, cô nhân cơ hội tránh được ánh mắt dò xét kia rồi thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại trong túi chợt rung lên, Lâm Vụ không vội lấy ra ngay, tới tận khi đã về đến văn phòng luật, cô mới mở lên xem tin nhắn Trần Trác gửi tới.

Trần Trác: “Luật sư Lâm sợ gì thế?”

Lâm Vụ: “Tổng giám đốc Trần không lo lắng ư?”

Trần Trác: “Cũng bình thường.”

Anh thật sự không thấy có gì đáng để lo lắng cả.

Lâm Vụ: “… Anh không sợ bị nhân viên của mình phát hiện à?”

Trần Trác không trả lời thẳng mà lại hỏi ngược lại: “Em sợ sao?”

Lâm Vụ nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn ấy suốt nửa phút rồi thành thật thừa nhận: “Sợ.”

Trần Trác cúi xuống, định hỏi cô sợ gì. Giữa họ không phải mối quan hệ cấp trên - cấp dưới trong cùng một công ty, dù có bị phát hiện cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.

Nhưng anh cũng hiểu, xã hội này luôn khắt khe với phụ nữ, đặc biệt là trong môi trường công sở có quá nhiều suy đoán ác ý. Dù quan hệ giữa họ hoàn toàn trong sạch, dù Lâm Vụ chưa từng nhận bất cứ sự giúp đỡ nào từ anh, dù cô hoàn toàn độc lập và mạnh mẽ, năng lực cũng đủ xuất sắc nhưng chỉ cần chuyện của họ bị lan truyền ra ngoài, trong mắt một số người, rất nhiều nỗ lực trước đây của cô sẽ bị phủ nhận.

Họ sẽ phớt lờ tất cả những gì cô đã cống hiến, bỏ qua tài năng của cô rồi định kiến rằng cô có được ngày hôm nay là nhờ dựa vào Trần Trác, nhờ đàn ông chống lưng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Trác tối lại. Anh nhắn tin cam đoan với cô: “Yên tâm, họ sẽ không biết đâu.”

Chỉ cần Lâm Vụ không chủ động nói ra, anh cũng sẽ không để lộ quan hệ giữa hai người.

Lâm Vụ thoáng sững người rồi hiểu ra ẩn ý trong lời anh.

Cô khẽ mím môi, cúi đầu gõ chữ: “Vậy tôi xin cảm ơn tổng giám đốc Trần trước.”

Trần Trác: “Đừng cảm thấy áp lực.”

Lâm Vụ: “Ừm, không nói nữa, hôm nay tôi bận lắm.”

Trần Trác: “Nhớ ăn uống đúng giờ.”

Lâm Vụ: “… Biết rồi.”

Kết thúc cuộc trò chuyện với Trần Trác, Lâm Vụ dành ra một phút để suy nghĩ chuyện cá nhân rồi mới hoàn toàn tập trung vào công việc.

Những ngày sau đó, cô và Trần Trác cũng không gặp lại nhau. Đến thứ sáu, Lâm Vụ cùng Vu Tân Tri và vài đồng nghiệp lên tầng trên, đến Phong Hành để họp bàn, thảo luận thêm về các chi tiết của vụ án.

Thực ra, cuộc họp này có thể giải quyết bằng họp trực tuyến như bình thường vẫn làm vậy nhưng vì văn phòng Phong Hành và Hạng Hợp cách nhau quá gần nên gặp trực tiếp sẽ hiệu quả hơn. Vì thế, các buổi đối chiếu hồ sơ thường diễn ra ngay tại phòng họp của Phong Hành.

Những lần trước, Trần Trác chưa từng tham gia.

Nhưng lần này, anh lại xuất hiện đúng giờ trong phòng họp.

Nhìn thấy anh bước vào, Triệu Vũ Hân ngồi cạnh Lâm Vụ không nhịn được mà thì thầm với cô: “Hôm nay tổng giám đốc Trần đẹp trai quá.”

Lâm Vụ ngước mắt nhìn về phía người đàn ông vừa bước vào từ bên ngoài.

Hôm nay Trần Trác ăn mặc vô cùng chỉnh tề, bộ Âu phục đen chất liệu tinh xảo kết hợp với quần tây, bên trong là áo sơ mi và gile, cổ áo còn thắt một chiếc cà vạt kẻ chéo, trông vừa kiêu ngạo vừa cao quý.

Mấy ngày không gặp, đột nhiên chạm mặt lại, Lâm Vụ bỗng nảy sinh cảm giác đã lâu không gặp, thậm chí còn thấy hình như Trần Trác lại đẹp trai hơn rồi.

Rõ ràng vẫn là gương mặt mà cô đã nhìn vô số lần nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy có gì đó khang khác.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Trần Trác ngước lên nhìn lại. Dưới bao người xung quanh, ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát.

Sau đó Lâm Vụ vội quay đi.

Trần Trác cười nhạt, anh ngồi xuống vị trí chủ trì cuộc họp.

Cuộc họp diễn ra bình thường. Lâm Vụ và Vu Tân Tri là hai luật sư phụ trách chính, từng người một nói về vụ án, phối hợp vô cùng ăn ý.

Đến khi kết thúc, sau khi nhóm Lâm Vụ rời khỏi phòng họp, Trần Trác nghe thấy mấy đồng nghiệp còn đang chậm rãi thu dọn tài liệu cảm thán:

“Luật sư Lâm và luật sư Vu ăn ý thật đấy, luật sư Vu còn chưa nói rõ, luật sư Lâm đã biết anh ấy định nói gì rồi.”

“Đúng vậy, nhìn họ cũng khá xứng đôi nữa.”

“Nghe nói cả hai đều còn độc thân.”

“Thật à? Luật sư Lâm xinh thế mà vẫn chưa có bạn trai sao?”

“Nghe đồng nghiệp ở Hạng Hợp nói cô ấy bận quá, chẳng có thời gian yêu đương.”

“…”

Nghe đến đây, Trần Trác lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy người đó rồi xoay người rời đi.

Về đến văn phòng, anh lấy điện thoại ra, nhấn vào màn hình rồi gửi một tin nhắn ngắn gọn cho người có lẽ đã quay lại văn phòng: “Luật sư Lâm.”

Mãi đến nửa tiếng sau, Lâm Vụ mới nhìn thấy tin nhắn.

Sau khi từ Phong Hành trở về văn phòng luật, cô ghé qua phòng của Lý Hạng trước. Anh ấy quan tâm hỏi thăm tiến độ vụ án bên Phong Hành, lại trò chuyện với cô đôi ba câu rồi mới để cô về phòng làm việc.

Nhìn mấy chữ vỏn vẹn trong tin nhắn của Trần Trác, Lâm Vụ khó hiểu trả lời một dấu chấm hỏi.

Trần Trác: [Luật sư Lâm chuyên nghiệp thật.]

Anh đang nhắc đến biểu hiện của cô trong cuộc họp khi nãy.

Lâm Vụ: [… Tổng giám đốc Trần nhắn tin cho tôi chỉ để nói chuyện này?]

Trần Trác: [Hỏi xem em đã về văn phòng chưa.]

Lâm Vụ cạn lời: [Tổng giám đốc Trần, công ty chúng ta chỉ cách nhau có một tầng lầu thôi.]

Trần Trác: [Ừm, hôm nay bận lắm à?]

Lâm Vụ nhìn tốc độ phản hồi tin nhắn của mình: [Vừa mới đi gặp sếp.]

Trần Trác: [Lý Hạng?]

Lâm Vụ: [Ừm.]

Trần Trác: [Thì ra là vậy.]

Lâm Vụ: [Không thì anh nghĩ tôi đang bận gì?]

Trần Trác: [Có thể là đang thảo luận vụ án với một vị luật sư nào đó.]

Lâm Vụ không suy nghĩ nhiều, thành thật đáp: [Cũng không phải là không có khả năng.]

Dù sao cô và Vu Tân Tri là hai luật sư chính phụ trách vụ án này, có vấn đề gì thì thảo luận với nhau là chuyện đương nhiên.

Trần Trác: …

Anh sững lại, day day ấn đường, quyết định đổi chủ đề: [Hôm nay mấy giờ tan làm?]

Lâm Vụ: [Hôm nay tôi có thể tan làm đúng giờ.]

Trần Trác hơi ngạc nhiên, định đề nghị cùng nhau về nhưng ngay sau đó đã nhận được tin nhắn mới của cô: [Tối nay tôi mời đồng nghiệp ăn cơm, đã đặt nhà hàng rồi.]

Trần Trác: [?]

Thấy dấu chấm hỏi này, Lâm Vụ chột dạ, cô gãi mũi rồi cam đoan với Trần Trác: [Chắc sẽ kết thúc trước mười giờ.]

Dù sao trước đây họ cũng không phải tan làm xong là lập tức gặp nhau.

Trần Trác: [… Được, đừng uống quá nhiều rượu.]

Lâm Vụ: [Sẽ không uống đâu.]

Hẹn xong thời gian với Trần Trác, cô đặt điện thoại xuống, quay lại bận rộn với công việc.

Đến giờ tan làm, có tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Vũ Hân thò đầu vào gọi: “Luật sư Lâm, chị tan làm chưa ạ?”

Lâm Vụ đáp: “Năm phút nữa.”

Cô nhìn Triệu Vũ Hân: “Xe tôi chở được ba người, em hỏi xem ai muốn đi cùng nữa không.”

Triệu Vũ Hân cười hì hì: “Vâng, để em hỏi thử.”

Năm phút sau, Lâm Vụ tắt máy tính đúng giờ rồi ra về.

Hôm nay cô là người mời khách, không thể đến muộn được. Điều khiến Lâm Vụ bất ngờ là khi nhóm cô đi đến thang máy chờ xuống, họ lại vô tình chạm mặt Trần Trác và trợ lý của anh.

Hai bên thoáng nhìn nhau, Lý Hạng lên tiếng trước: “Tổng giám đốc Trần.”

Trần Trác khẽ gật đầu, đợi nhóm họ vào thang máy xong mới hỏi: “Hôm nay công ty luật tan làm sớm vậy?”

Việc nhân viên của Hạng Hợp thường xuyên làm thêm giờ vốn đã nổi tiếng xa gần. Lý Hạng cười cười, không hề cảm thấy ngại ngùng, điềm đạm đáp: “Hôm nay công ty tôi có tiệc liên hoan.”

Nói đến đây, anh ấy lịch sự hỏi: “Tổng giám đốc Trần và trợ lý Uông cũng có hẹn ăn tối sao? Mọi người có muốn đi chung không?”

Anh ấy chỉ thuận miệng hỏi vì đoán chắc Trần Trác sẽ từ chối.

Không ngờ, Trần Trác chỉ ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi hỏi ngược lại: “Văn phòng luật các anh liên hoan, tôi là người ngoài đến đó có vẻ không tiện lắm nhỉ?”

”…” Lý Hạng sững lại, lập tức hiểu ý: “Không đâu, bây giờ sếp Trần là khách hàng lớn của công ty tôi, không tính là người ngoài.”

Trần Trác gật đầu, cười nói: ”Thế thì tôi dẫn trợ lý Uông qua ăn ké một bữa vậy.”

Lý Hạng mỉm cười, cảm thấy hơi lạ nhưng không để lộ ra: “Tổng giám đốc Trần khách sáo rồi.”

“…”

Nghe xong đoạn đối thoại giữa hai người, mấy đồng nghiệp trong thang máy lập tức trao đổi ánh mắt rồi ăn ý, ai nấy đều nhanh chóng lấy điện thoại ra báo tin: “Tối nay có thêm một đại mỹ nam và tiểu mỹ nam gia nhập bữa tiệc!”

Tin nhắn trong nhóm chat của các luật sư lập tức náo nhiệt. Những người không đi chung thang máy tò mò hỏi: [Ai vậy ai vậy?]

Triệu Vũ Hân: [Mọi người đoán thử xem.]

[Không đoán được, mỹ nam thật đấy hả?]

Trợ lý của Lý Hạng: [Mỹ nam đứng đầu.]

[Ông chủ Yến ư?]

Triệu Vũ Hân: [Ông chủ Yến là ai?]

Mọi người bàn tán sôi nổi một lúc, cuối cùng Triệu Vũ Hân cũng tiết lộ danh tính vị khách đặc biệt của bữa tiệc tối nay.

Thấy tên Trần Trác, đồng nghiệp ai nấy đều kinh ngạc.

[A a a a a sao không nói sớm, hôm nay tôi không trang điểm!!!]

[Ai có đồ trang điểm không? Tôi muốn dặm chút phấn trên đường đi!]

[… Đừng nói đến trang điểm nữa, bộ đồ tôi đang mặc còn chẳng ra thể thống gì… Sao không ai báo trước là Tổng giám đốc Trần cũng đi vậy!]

[Vừa nãy mới gặp trong thang máy, lúc đó luật sư Lý mới mời, chắc anh ấy cũng không ngờ Tổng giám đốc Trần sẽ đồng ý]

Thật vậy, Lý Hạng không ngờ Trần Trác sẽ nhận lời, mà Lâm Vụ cũng vậy.

Cô còn tưởng anh sẽ từ chối, nhưng nghĩ lại… anh đồng ý cũng không có gì lạ.

Ngồi vào xe, Lâm Vụ kiềm chế cơn xúc động muốn nhắn tin “chất vấn” kẻ đi ăn chực, cố giữ tâm trạng thản nhiên, nhắc Triệu Vũ Hân thắt dây an toàn, sau đó cùng đồng nghiệp đến nhà hàng đã đặt sẵn.

Lần này bữa tiệc được tổ chức ở một quán nướng Hàn Quốc. Thời tiết lạnh, ai cũng muốn ăn món gì đó nóng hổi.

Quán này Lâm Vụ từng đến rồi, ở đây có mấy phòng riêng khá lớn, có thể chứa hơn mười người.

Sau khi thống kê số người tham gia từ phía văn phòng luật Lâm Vụ đã đặt trước hai phòng bao lớn.

Cô lái xe hơi chậm nên khi đỗ xe xong đi vào, Lý Hạng và Trần Trác cùng vài người khác đã đến nơi.

“Lâm Vụ.” Lý Hạng gọi cô một tiếng: “Qua bên này ngồi đi.”

Lâm Vụ nhìn vào trong phòng bao, thấy mấy người bên trong thì ngập ngừng rồi mới nhấc chân bước vào: “Sếp Trần.”

Cô khẽ gọi người đàn ông ngồi chéo phía đối diện.

Trần Trác ừ một tiếng. giọng trầm mà dịu dàng: “Vẫn chưa chúc mừng luật sư Lâm lại thắng kiện.”

Lâm Vụ: “…”

Cô và anh nhìn nhau, cô rất muốn nhắc anh rằng… tối thứ hai anh đã chúc mừng cô rồi.

“Cảm ơn sếp Trần.” Lâm Vụ khách sáo nói.

Trần Trác cười nhạt: “Luật sư Lâm khách sáo rồi.”

Cả hai giữ thái độ kiềm chế và xa cách khi nói chuyện với nhau trước mặt đồng nghiệp.

Sau vài câu chào hỏi đơn giản, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến Lâm Vụ để mọi người chọn món trước.

Bàn ăn trong phòng bao của quán thịt nướng là một chiếc bàn dài, Lâm Vụ ngồi cạnh Lý Hạng phía bên kia là Vu Tân Tri. Còn Trần Trác thì ngồi ở bên kia Lý Hạng tức là đối diện với Lâm Vụ. Cả hai cứ ngẩng đầu lên là thấy nhau.

Chọn món xong mọi người cũng không vì có thêm Trần Trác và Uông Lập Quần mà trở nên câu nệ.

Một nhóm người trò chuyện rôm rả chủ đề hầu hết xoay quanh những chuyện đời thường, những tin đồn về công ty tầng dưới và chuyện tình cảm của ai đó.

Thỉnh thoảng Lâm Vụ cũng tham gia vào cuộc thảo luận.

Cô không chủ động nói chuyện phiếm nhưng thích nghe có vài tin đồn thú vị.

Cô đang chăm chú lắng nghe thì một nữ đồng nghiệp trẻ tuổi tính cách cởi mở bỗng chuyển chủ đề sang Trần Trác: “Sếp Trần, bọn tôi tụ tập là vậy đó, anh có thấy khó chịu không?”

Trần Trác mỉm cười “Không đâu, khá thú vị.”

Người đó nhướng mày ngạc nhiên “Thật sao? Sếp Trần không thấy bọn tôi tám chuyện linh tinh rất nhàm chán à?”

“Không.” Trần Trác thản nhiên nói “Tôi cảm thấy bầu không khí ở đây rất tốt.”

Nghe vậy Lý Hạng cũng không khiêm tốn gật đầu thừa nhận: “Chứ sao nữa, văn phòng luật chúng tôi khá dân chủ mà.”

Trần Trác bật cười: “Ý của luật sư Lý là công ty chúng tôi không dân chủ sao?”

Lý Hạng nhún vai: “Chuyện đó thì tôi không rõ.”

Khi hai vị sếp đang trò chuyện qua lại có người hứng thú hỏi: “Sếp Trần bọn tôi luôn có một câu hỏi muốn hỏi anh không biết anh có tiện trả lời không?”

Trần Trác ngước mắt nhìn người vừa lên tiếng “Câu hỏi gì?”

Vài nữ đồng nghiệp trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó hắng giọng nói: “Mọi người đều muốn biết bây giờ sếp Trần có độc thân không?”

Trước đây ai cũng chắc chắn rằng Trần Trác vẫn độc thân vì đồng nghiệp bên Phong Hành đều nói thế nhưng gần đây Triệu Vũ Hân lại buôn chuyện rằng hình như Trần Trác sắp thoát kiếp độc thân rồi.

Vì vậy ai cũng tò mò muốn biết rốt cuộc anh đã có người yêu chưa.

“…”

Câu hỏi vừa thốt ra cả căn phòng bỗng im bặt. Trần Trác liếc qua người đang cúi đầu uống nước đối diện mình rồi trả lời: “Vừa đúng, vừa không đúng.”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.