Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 40: Chương 40




Sau khi Lý Hạng và Hà Gia Vân rời đi, Lâm Vụ mới lái xe đến chỗ Trần Trác.

Khi đến tầng hầm bãi đỗ xe của khu chung cư anh, cô đang nghĩ có nên gọi điện hỏi xem anh có chỗ đỗ trống không, xe cô nên để đâu. Nhưng ngay lúc đó, khóe mắt cô thoáng thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước cửa tòa nhà.

Ánh đèn ở tầng hầm rất sáng, ánh sáng từ sảnh tòa nhà hắt ra, kéo dài cái bóng của người kia.

Lâm Vụ tập trung nhìn lại, chân đạp phanh.

Vài giây sau, người kia bước về phía cô, mở cửa xe ngồi vào: “Lái lên phía trước.”

Lâm Vụ khẽ “ồ” rồi nhấn ga đi lên một đoạn. Trần Trác nghiêng đầu nói: “Đậu vào chỗ B066.”

Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn, chỗ B066 nằm ở giữa, ngay cạnh chiếc xe việt dã của Trần Trác.

Cô thuần thục lùi xe vào chỗ, tắt máy, quay sang hỏi: “Anh xuống đây từ lúc nào vậy?”

Trần Trác tháo dây an toàn, giọng nói trầm thấp: “Hai phút trước.”

Lâm Vụ gật đầu, lúc tháo dây an toàn vô tình chạm vào cánh tay anh, bỗng bật cười ẩn ý: “Tổng giám đốc Trần.”

Trần Trác: “Hửm?”

Lâm Vụ vạch trần anh, đôi mắt trong veo ánh lên nét tinh quái: “Anh cũng không thật thà lắm nhỉ? Thật sự chỉ mới hai phút trước thôi sao?”

Tuy nhiệt độ cơ thể Trần Trác lúc nào cũng cao hơn cô một chút nhưng tầng hầm này có gió lùa khá mạnh. Nếu anh thực sự chỉ đứng đây hai phút thì mu bàn tay anh không thể lạnh như vậy được.

Ánh sáng hắt qua cửa sổ xe, Trần Trác nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ bên cạnh, anh thoáng sững người, sau đó khẽ nhếch môi: “Luật sư Lâm.”

Lâm Vụ nhìn anh.

Trần Trác cụp mắt, chầm chậm nói: “Có những lời, nói thẳng ra thì mất hay.”

Lâm Vụ chầm chậm đáp lại: “Cũng đúng.”

Cô đẩy cửa xe bước xuống, quay sang nhìn Trần Trác cũng vừa xuống xe: “Vậy tổng giám đốc Trần, giờ tôi có thể đi xem lá rụng chưa?”

Trần Trác cười khẽ: “Mời luật sư Lâm.”

Hai người cùng nhau vào tòa nhà rồi cùng bước vào thang máy. Thang máy này không có ai khác, chỉ có hai người họ. Chẳng mấy chốc, họ đã đến tầng năm.

Khi hai người đã đứng trước cửa nhà, Trần Trác không vội mở cửa mà hơi nghiêng người, ý tứ rất rõ ràng.

“...”

Lâm Vụ ngẫm một giây, không nhịn được nói: “Anh đang kiểm tra trí nhớ của tôi à?”

Trần Trác phối hợp gật đầu: “Đúng vậy.”

Lâm Vụ cạn lời, không biết nói gì. Cô giơ tay lên, nhập mã số. Khi tiếng khóa cửa vang lên, cô hơi đắc ý nhướng mày nhìn Trần Trác: “Trí nhớ của tôi không tệ chứ?”

Trần Trác hiếm khi thấy cô có biểu cảm trẻ con như vậy, anh khẽ bật cười, giọng điệu trầm thấp: “Rất tốt.”

Lâm Vụ: “...”

Tai cô hơi nóng lên, cô thoáng cảm thấy Trần Trác giống như đang dỗ dành con nít vậy.

Sau khi cả hai vào nhà, đổi giày xong, Trần Trác rót cho cô một cốc nước ấm rồi mới dẫn cô vào thư phòng xem chiếc lá rụng mà anh trân quý.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vụ bước vào thư phòng của Trần Trác. Lần trước đến cùng Hà Gia Vân, cô chỉ loanh quanh ở phòng khách, phòng ăn, bếp và ban công.

Cách bài trí của thư phòng không khác gì phòng khách, trầm ổn và tinh tế. Một mặt tường là kệ sách lớn, bên dưới còn có một chiếc sofa nghỉ ngơi, ước chừng có thể ngồi vừa hai người.

Lâm Vụ lướt qua kệ sách, sách trong đó rất đa dạng, đủ mọi thể loại. Trên ngăn cao của tủ sách, cô nhìn thấy chiếc lá rụng mà lần trước mình tiện tay nhặt được rồi tặng cho Trần Trác.

Chiếc lá khô được anh bọc trong một lớp màng bảo vệ, cẩn thận kẹp vào khung phim lật ngược. Nó được đặt ngay ngắn bên cạnh một khung ảnh, chiếm giữ một vị trí trên giá sách.

Rõ ràng chỉ là một chiếc lá rất bình thường nhưng khi được Trần Trác trang trí cẩn thận rồi đặt lên đó, chiếc lá bỗng trở nên đẹp đẽ lạ thường.

Bất giác, Lâm Vụ có cảm giác như buổi trưa hôm đó đã được anh đóng băng lại, trân trọng lưu giữ.

Trần Trác không lừa cô. Anh thực sự đã cất giữ chiếc lá này một cách cẩn thận.

Nhận ra điều này, Lâm Vụ quay đầu nhìn người đàn ông bước chậm phía sau: “Anh… tự làm à, hay đem ra tiệm làm?”

Trần Trác khẽ nói: “Tôi cũng khá khéo tay.”

Lâm Vụ đã hiểu.

Chiếc lá này là do chính tay Trần Trác bảo quản và đóng gói. Cô sững sờ nhìn chiếc lá đã được bọc lại một cách tinh xảo, ngẩn người hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng cất lời: “Trần Trác.”

Anh đứng cạnh cô, khẽ nâng mi mắt: “Ừ?”

Ánh mắt anh sâu thẳm, chăm chú nhìn cô, bình tĩnh hỏi: “Giờ thì em tin rồi chứ?”

“Tôi vốn dĩ cũng không...” Lâm Vụ vô thức phản bác nhưng nói được nửa câu, cô đột nhiên dừng lại.

Nhưng Trần Trác không cho cô cơ hội rút lại lời vừa nói. Anh tiến lên một bước, hơi cúi người, ánh mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm: “Không gì cơ?”

Lâm Vụ ngẩng mặt lên, đối diện với anh.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến độ cô có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của mình phản chiếu trong đôi mắt anh.

Nhìn thấy bản thân trong con ngươi của Trần Trác, tim Lâm Vụ bất giác đập nhanh hơn. Cô khẽ mím môi một cách không tự nhiên, ánh mắt hơi dao động: “Hình như tôi nên…”

Nhưng khi Lâm Vụ vừa chạm phải gương mặt anh ngày càng áp sát xuống, cô lại đột nhiên không nói tiếp được nữa.

Cô… không muốn rời đi.

Câu chữ ngừng bặt trên môi cô, Trần Trác cũng không truy hỏi thêm.

Một lát sau, ngay khi Lâm Vụ sắp không chịu nổi ánh mắt chăm chú của Trần Trác và định dịch sang một bên thì anh bỗng giơ tay, vén lọn tóc bên má cô ra sau tai. Bàn tay anh to lớn, ngón tay thon dài, mạnh mẽ lướt từ sau tai cô xuống… nâng gáy cô.

Lâm Vụ bị buộc phải ngẩng đầu nhìn anh, khoảng cách gần đến độ cô có thể ngửi thấy hương bạc hà nhàn nhạt.

Cô sững người một giây rồi hỏi: “Anh vừa tắm à?”

Trần Trác khẽ đáp một tiếng, sau đó cúi đầu xuống, kề sát môi cô, giọng điệu trầm thấp: “Luật sư Lâm chỉ muốn hỏi chuyện này thôi sao?”

Môi Lâm Vụ mềm đi, cô chớp mắt, định nói không phải nhưng người đàn ông vốn đã có chuẩn bị lập tức thuận thế ngăn chặn lời cô bằng một nụ hôn sâu.

Chẳng mấy chốc, Lâm Vụ đã quên mất mình định nói gì.

Cô bị đặt lên chiếc bàn làm việc màu đen mà trước nay chưa có ai ngồi. Bề mặt bàn hơi cứng khiến cô hơi khó chịu, cô khẽ nhíu mày: “Cứng quá…”

Người đang hôn cô thoáng phân tâm khi nghe lời này, anh buông cô ra một chút, chỉ dùng một tay bế cô lên, sau đó đặt xuống một chỗ khác: “Bây giờ thì sao?”

Anh cắn nhẹ môi cô, hỏi.

Nhịp thở của Lâm Vụ hơi gấp gáp, tim đập dồn dập.

Lâm Vụ nhận ra thứ mềm mại, ấm áp được lót dưới thân mình là gì, mặt cô đỏ bừng lên một cách đáng kể: “Không… Không muốn…”

“Hửm?” Bàn tay Trần Trác lót dưới người cô khẽ nhúc nhích, lòng bàn tay chạm vào mông cô. Anh truy hỏi: “Không muốn cái gì?”

Lâm Vụ định nói không muốn thế này nhưng Trần Trác hoàn toàn không cho cô cơ hội mở miệng.

Vì phiên tòa hôm nay, Lâm Vụ ăn mặc rất chuyên nghiệp.

Thế nhưng, dáng người cô đẹp, dù mặc áo khoác dạ đen và quần tây đen vẫn toát lên phong thái khác biệt. Chiếc áo khoác sớm đã được cởi ra khi vừa vào nhà, mà chiếc sơ mi ôm sát người và quần tây… cũng không biết đã bị cởi bỏ từ lúc nào.

Thư phòng mang tông màu tối, toàn bộ đều là sắc đen.

Nhưng đêm nay lại có thêm một gam màu mới. Làn da trắng như tuyết của cô và màu đen tạo thành sự tương phản rõ rệt. Dưới ánh đèn ấm áp, cảnh sắc càng thêm mờ ám.

“...”

Bàn làm việc bị làm bẩn, may mắn là không có tài liệu quan trọng nào bị rơi xuống.

Khi Trần Trác bế người đã ướt đẫm rời khỏi bàn làm việc, dưới ánh đèn sáng rực, trên mặt bàn để lại một vệt nước không thể nào bỏ qua.

Đêm nay, trong căn phòng vốn rất ít người bước vào vì trừ dì giúp việc đến dọn dẹp ra thì chẳng ai lui tới bỗng có thêm hơi thở của một người khác.

Những thanh âm ám muội, ngắt quãng vọng ra từ căn phòng khiến màn đêm tĩnh mịch dậy lên gợn sóng.

Mùa đông mưa ít.

Nhưng đêm nay, Lâm Vụ chỉ cảm thấy toàn thân mình đều ướt át như rơi vào một mùa mưa ẩm ướt, mềm mại, mỏi nhừ.

  

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trần Trác đã không còn trong phòng.

Lâm Vụ ngơ ngác một phút mới hoàn hồn lại, cô vén chăn xuống giường thì chợt cảm thấy eo mình cực kỳ nhức mỏi. Nghĩ đến nguyên nhân, sắc mặt cô thoáng đỏ, âm thầm hối hận… Đúng ra cô không nên đồng ý với Trần Trác… Ngay trong thư phòng…

Đột nhiên, cánh cửa bị người mà cô đang oán thầm đẩy ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Vài giây sau, Trần Trác che miệng khẽ ho. Anh đi đến trước mặt cô, kéo thẳng chiếc sơ mi rộng thùng thình trên người cô, giọng trầm ấm hỏi: “Em ổn không?”

Lâm Vụ không nói lời nào.

Trần Trác tự biết mình có lỗi, dịu giọng dỗ dành: “Lâm Vụ.”

Anh cúi đầu, cọ nhẹ trán mình vào trán cô rồi hỏi: “Mật khẩu nhà em là gì?”

Lâm Vụ ngẩng đầu lên: “Mật khẩu?”

Trần Trác khẽ ừ, bình tĩnh nói: “Chỗ tôi không có quần áo của em. Nếu đợi em rửa mặt xong, ăn sáng xong rồi mới đi thì có thể sẽ hơi trễ nên tôi nghĩ tôi đi...”

Chưa đợi anh nói hết câu, Lâm Vụ đã nhanh chóng đọc dãy mật khẩu, còn dặn dò thêm: “Anh đến nơi nhớ chụp ảnh gửi cho tôi, tôi chọn đồ.”

Trần Trác bật cười: “Được.”

Anh nhẹ nhàng xoa tóc cô: “Em đi rửa mặt đi, bữa sáng còn đang hâm nóng trong bếp, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”

Sau khi Trần Trác rời đi, Lâm Vụ cầm điện thoại xem giờ rồi vội vàng chạy vào phòng tắm.

Sau khi đánh răng, rửa mặt xong đi ra, cô mới phát hiện trong nhà Trần Trác không có đồ trang điểm của mình. Cô tính toán thời gian, quyết định đến công ty luật mới chỉnh trang lại.

Điện thoại rung lên, là ảnh Trần Trác gửi đến. Trong ảnh, Lâm Vụ khoanh tròn một bộ quần áo, nhờ anh lấy giúp rồi nói thêm vị trí để đồ lót của mình, tiện thể nhờ anh mang qua luôn.

Trần Trác đồng ý rồi hỏi: “Em còn cần lấy gì nữa không?”

Lâm Vụ: “… Không, chỉ vậy thôi.”

Trần Trác: “Em không cần đồ trang điểm à?”

Lâm Vụ: “Ở công ty tôi có rồi."

Chưa đến mười phút sau, Trần Trác đã quay lại. Anh nhìn thấy bữa sáng còn nguyên trên bàn thì hơi nhướng mày: “Em chưa ăn à?”

Lâm Vụ khẽ đáp: “Tôi cũng không vội lắm.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, mím môi nói: “Anh cũng chưa ăn mà?”

Trần Trác khựng bước, phản ứng lại. Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô, muốn hỏi có phải cô đang đợi mình không nhưng lời đến bên môi lại không nói ra.

Thôi vậy.

Anh biết rõ tính Lâm Vụ, ngoài cứng trong mềm, anh có hỏi thì cô cũng không thừa nhận.

Nghĩ vậy, Trần Trác khẽ cười: “Chưa ăn.”

Anh ngồi xuống bên bàn ăn: “Chúng ta cùng ăn đi, ăn xong rồi đi làm.”

Lâm Vụ đáp lời, gắp một chiếc bánh bao nhỏ nóng hổi, cắn một miếng rồi ngạc nhiên hỏi: “Anh mua ở đâu vậy?”

“… Không phải mua.” Trần Trác trả lời.

Lâm Vụ sững lại, ngỡ ngàng nói: “Vậy sáng sớm anh…”

“Không phải thế đâu.” Trần Trác biết cô hiểu lầm nên giải thích: “Cuối tuần trước dì giúp việc làm đấy.”

Lâm Vụ chợt hiểu ra: “Ngon thật.”

Trần Trác: “Ngon hơn mì xào hành phi không?”

Nhắc đến mì xào hành phi, Lâm Vụ thuận miệng nói: “Cũng lâu rồi tôi chưa ăn.”

Trần Trác nhướng mày: “Em thèm rồi?”

Lâm Vụ thản nhiên nói: “Có đôi chút.”

Trần Trác gật đầu, anh đang định nói gì đó thì chuông điện thoại của Lâm Vụ vang lên.

Là trợ lý gọi tới. Sau khi nghe máy xong, Lâm Vụ vội vã uống nốt bát cháo kê rồi hấp tấp đi thay quần áo.

Vị luật sư Lâm vốn luôn bình tĩnh, lạnh lùng ở bên ngoài nhưng trước khi ra khỏi nhà đi làm thì lại lộn xộn, cuống quýt không kém ai.

Lần đầu tiên Trần Trác thấy cô như vậy, anh hứng thú quan sát một lúc rồi mới vào phòng thay quần áo theo cô.

Lâm Vụ thấy anh bước vào, cô còn chưa kịp phản ứng đã lỡ miệng hỏi một câu vô cùng ngốc nghếch: “Anh vào đây làm gì?”

“…” Trần Trác nhướng mày, chầm chậm cởi áo, thong thả nói: “Luật sư Lâm, tôi cũng phải thay đồ đi làm.”

Lâm Vụ nghẹn lời, cô nhìn chằm chằm vào cơ bụng rắn chắc của anh rồi cảm thấy má nóng lên, ngang ngược nói: “Anh có thể vào phòng thay đồ mà.”

Trần Trác: “Tôi quen thay trong phòng ngủ.”

Lâm Vụ nghẹn lời, cô định nói thêm gì đó nhưng Trần Trác đã thản nhiên nhắc nhở: “Em còn không thay đồ thì sắp trễ rồi đấy.”

“…”

Lâm Vụ lập tức không để ý đến anh, không đôi co với anh nữa.

Sau khi hai người thay quần áo xong, cả hai cùng ra ngoài.

Bây giờ là giờ cao điểm, xe của hai người nối đuôi nhau chạy, thậm chí cùng tiến vào bãi đỗ xe của tòa văn phòng.

Sau khi đỗ xe, họ đi về phía thang máy.

Có người đã đứng đợi ở trước cửa thang máy.

Người nọ nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại, khi nhìn thấy hai người họ thì sững sờ, buột miệng hỏi: “Tổng giám đốc Trần, luật sư Lâm, hai người đến cùng lúc à?”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.