Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 39: Chương 39




“?”

Văn phòng trở nên yên tĩnh trong chốc lát. Đến khi Lâm Vụ nhìn thấy ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của Hà Gia Vân, cô mới lập tức phản ứng lại: “Không phải như cậu nghĩ đâu.”

“...”

Hà Gia Vân thở phào nhẹ nhõm hẳn ra, cô ấy nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý rồi nói: “Tớ còn tưởng mấy ngày không gặp, cậu đã cởi mở đến độ đó rồi.”

Lâm Vụ tức giận lườm cô ấy: “Là do cậu suy nghĩ lệch lạc đấy.”

Hà Gia Vân nhướng mày: “Ai nghe câu cậu vừa nói ra cũng sẽ nghĩ lệch thôi.”

Lâm Vụ nghẹn lời, không thể phản bác. Cả hai nhìn nhau vài giây, Hà Gia Vân nhịn không được bật cười, hỏi: “Vậy cậu đến nhà Trần Trác để xem cái gì?”

“... Một chiếc lá rụng.” Lâm Vụ trả lời.

Hà Gia Vân: “Hả?”

Lẽ nào tai cô ấy có vấn đề? Sao cô ấy lại nghe thấy từ “lá rụng” nhỉ?

Lâm Vụ biết Hà Gia Vân đang nghĩ gì nên bèn ngồi xuống bên cạnh, nghiêm túc nói: “Cậu không nghe nhầm đâu.”

“Lá rụng làm bằng vàng chắc?” Hà Gia Vân đoán bừa.

Lâm Vụ lườm cô ấy: “Lá rụng bình thường thôi.”

Hà Gia Vân khó hiểu, thật sự không hiểu nổi mấy người đang chìm đắm trong tình yêu: “Vậy tớ rất muốn biết là một chiếc lá rụng bình thường thì có gì đáng để xem?”

Lâm Vụ bị hỏi á khẩu, không biết phải trả lời thế nào.

Sau vài giây im lặng, Hà Gia Vân bỗng nhiên “ôi chao” rồi phẩy tay: “Thôi, tớ không hỏi nữa, tớ không hiểu nổi mấy trò lòng vòng giữa những người đang trong giai đoạn mập mờ như các cậu đâu.”

Lâm Vụ há miệng định phản bác: “Bọn tớ nào có…”

Hà Gia Vân chớp chớp mắt, ghé sát lại gần cô: “Có gì cơ?”

Cô ấy lộ ra dáng vẻ “nếu cậu nói không có mập mờ, tớ sẽ cùng cậu nói chuyện cặn kẽ” khiến Lâm Vụ lập tức ngậm miệng lại: “... Không có gì.”

Nghe vậy, Hà Gia Vân khẽ hừ một cách kiêu ngạo, không tiếp tục truy hỏi thêm: “Vậy cậu bận trước đi, xong việc thì chúng ta đi ăn rồi làm spa, cố gắng để cậu sớm đến nhà tổng giám đốc Trần ngắm lá rụng.”

“...” Không hiểu sao, chuyện ngắm lá rụng này khi được Hà Gia Vân nói ra lại trở nên kỳ lạ.

Nhưng đây quả thật là nội dung quan trọng trong cuộc hẹn tối nay giữa cô và Trần Trác.

Lâm Vụ suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không nghĩ ngợi thêm.

Không thể quá bận tâm, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Hà Gia Vân ở lại văn phòng cô một lúc, vì để tránh quấy rầy công việc của cô nên cô ấy sang văn phòng Lý Hạng.

Đến hơn sáu giờ, Lâm Vụ xử lý xong công việc, nhắn tin cho Hà Gia Vân thì cô ấy mới bước ra khỏi văn phòng Lý Hạng. Hà Gia Vân hớn hở nói: “Tớ tới rồi đây!”

Lâm Vụ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đứng phía sau cô ấy: “Luật sư Lý cũng đi cùng chúng ta à?”

Không đợi Lý Hạng trả lời, Hà Gia Vân đã nhanh miệng: “Anh ấy không đi chung đâu, chị em tụi mình là tụ hội, anh ấy theo làm gì?”

Lý Hạng chầm chậm nói: “Trước đây em cũng từng bắt anh xách túi mà.”

“... Hôm nay sẽ không mua nhiều đâu.” Hà Gia Vân chột dạ: “Không cần xách túi.”

Lý Hạng khẽ “à”, anh ấy hờ hững lườm Hà Gia Vân rồi không nói gì.

Hà Gia Vân cười ngượng ngùng: “Vậy bọn em đi đây nhé, anh có muốn bọn em gọi đồ ăn hộ không?”

Lý Hạng: “Không cần, cảm ơn.”

Hà Gia Vân: “Được rồi, bye bye.”

Cô ấy chẳng hề lưu luyến chút nào đã chạy đến khoác tay Lâm Vụ, kéo cô rời đi.

Lý Hạng nhìn theo bóng lưng hai người họ, anh ấy thật sự tức đến nỗi bật cười. Mỗi lần người này đến văn phòng luật không chọc giận anh ấy thì cũng chọc giận anh ấy, thà rằng đừng đến.

Ý nghĩ này vừa lóe lên thì Lý Hạng lập tức dập tắt...

Thôi kệ, tức thì tức, bị Hà Gia Vân chọc tức một chút cũng chẳng sao.

“...”

“Hắt xì...” Hà Gia Vân vừa bước ra khỏi văn phòng luật, cô ấy còn chưa kịp đến thang máy thì bất chợt hắt hơi một cái.

Lâm Vụ quay đầu: “Cậu bị cảm à?”

Hà Gia Vân sờ mũi: “Chắc không đâu, có lẽ là có người đang nhớ tớ.”

Lâm Vụ: “Ai cơ?”

“Lý Hạng đó.” Hà Gia Vân thuận miệng nói: “Anh ấy không nỡ để bọn mình đi.”

Lâm Vụ: “...”

Cô im lặng hai giây rồi nhìn về phía văn phòng luật sư, gật gù ra vẻ thấu hiểu: “Xác suất cao là vậy.”

“Ừm.” Hà Gia Vân móc một tấm thẻ từ trong túi ra: “Dù sao thì tối nay anh ấy cũng bao toàn bộ chi phí của bọn mình, không nỡ cũng là bình thường.”

Lâm Vụ há hốc mồm: “Cậu vừa lấy nó từ chỗ anh ấy à?”

Hà Gia Vân gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy hỏi lát nữa bọn mình định đi đâu. Tớ bảo tớ sẽ nói nếu anh ấy chịu bao trọn cho chúng ta.”

Lâm Vụ nhìn tấm thẻ trong tay Hà Gia Vân, cô không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể phụ họa: “Chả trách vừa nãy mặt anh ấy hậm hực thế.”

Hà Gia Vân cười hì hì: “Anh ấy kiếm được nhiều như vậy, để bọn mình tiêu một ít là chuyện hiển nhiên.”

Nghe vậy, Lâm Vụ không thể không đồng tình, dù sao… cô cũng là người vừa ăn chực vừa tiêu chực đây.

Chẳng mấy chốc, thang máy đã đến nơi.

Bên trong thang máy vừa vặn có mấy đồng nghiệp ở phòng Pháp chế của Phong Hành. Hai bên chào hỏi nhau, một người trong số đó cười tươi nhìn Lâm Vụ: “Luật sư Lâm, chúc mừng cô nhé.”

Lâm Vụ ngẩn ra: “Chúc mừng gì cơ?”

Đối phương cười đáp: “Chiều nay lại thắng kiện rồi.”

“...” Lâm Vụ thoáng sững sờ, cô bất ngờ vì bọn họ biết tin nhanh đến vậy. Cô đè nén sự nghi ngờ trong lòng rồi mỉm cười đáp: “Cảm ơn.”

Sau một vài câu trò chuyện ngắn gọn, thang máy đến tầng hầm số một. Lúc đến bãi đỗ xe, Hà Gia Vân vẫn thấy vô cùng thắc mắc: “Sao nhân viên của Phong Hành lại biết nhanh vậy? Là Trần Trác nói à?”

Lâm Vụ: “... Không có khả năng lắm.”

Hà Gia Vân nhìn sang cô: “Cậu chắc chứ?”

“Ừm.” Lâm Vụ đáp, thuận miệng nói: “Có khi anh ấy còn chưa biết tin này đâu.”

Hà Gia Vân nhướng mày: “Sao thế? Chiều nay anh ấy không liên lạc với cậu à?”

Lâm Vụ: “Không có.”

Vốn dĩ bọn họ cũng không phải kiểu người thường xuyên liên lạc.

“À...” Hà Gia Vân hơi ngạc nhiên: “Lạ nhỉ, anh ấy biết chiều nay cậu ra tòa mà sau khi phiên tòa kết thúc lại không hỏi cậu kết quả sao?”

Hà Gia Vân cân nhắc một chút rồi hạ giọng thì thầm với Lâm Vụ: “Thế này thì tớ phải trừ điểm anh ấy rồi.”

Nghe cô ấy nói vậy, Lâm Vụ thấy hơi buồn cười: “Cậu thật sự chấm điểm cho anh ấy à?”

“Đương nhiên rồi.” Hà Gia Vân nghiêng đầu hỏi: “Cậu không cho tớ chấm điểm anh ấy sao?”

Lâm Vụ: “...”

Cô im lặng nhìn vào đôi mắt sáng rực của Hà Gia Vân, chầm chậm nói: “Anh ấy không phải hàng hóa trên kệ.”

Lại càng không phải món đồ trưng bày trong tủ kính để khách hàng đánh giá.

Nghe câu nói có phần thiên vị của Lâm Vụ, Hà Gia Vân kéo dài giọng: “Ồ ~ Biết rồi, vậy sau này tớ không chấm điểm anh ấy nữa.”

Lâm Vụ bật cười: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta đi ăn trước đi?”

Hà Gia Vân gật đầu: “Tớ dẫn đường, cậu lái xe.”

Lâm Vụ: “Không thành vấn đề.”

Vì Hà Gia Vân đang giữ thẻ của Lý Hạng nên cô ấy không hề do dự, tìm ngay một nhà hàng Nhật gần đó với mức giá trung bình hơn ba nghìn tệ một người. Cô ấy nói rằng phải chặt chém Lý Hạng một bữa để anh ấy hối hận vì đã hóng chuyện.

Lâm Vụ chỉ cười mà không nói, rất có tâm nhắc nhở cô ấy, dù có ăn một bữa ba mươi nghìn cũng chưa chắc làm Lý Hạng đau lòng, huống chi là ba nghìn.

Nghe vậy, Hà Gia Vân lập tức hối hận, bảo rằng sớm biết thế đã đợi đến thứ sáu mới đến công ty luật lấy thẻ của Lý Hạng rồi nhân tiện trả tiền giúp Lâm Vụ luôn.

Thứ sáu này Lâm Vụ định mời mọi người trong văn phòng ăn tối, gần đây cô thắng liên tiếp mấy vụ án, cũng đến lúc phải chiêu đãi đồng nghiệp.

Hà Gia Vân nhắc vậy, Lâm Vụ mới nhớ ra chuyện này. Cô cười vui vẻ một lúc rồi an ủi: “Không sao, vẫn còn lần sau mà. Lần sau tớ lại để anh ấy mời.”

Hà Gia Vân đồng ý ngay: “Được thôi, hôm nào cậu muốn ăn tiệc lớn thì nói tớ, tớ sẽ đi tìm hai người.”

Lâm Vụ bật cười: “Được.”

Hai người đến quán Nhật, vừa ăn vừa trò chuyện.

Lâm Vụ tranh thủ lấy điện thoại ra xem thì thấy không có tin nhắn quan trọng nào.

Hai người ăn bữa này khá lâu. Ăn xong, họ lại ghé qua spa quen thuộc để chăm sóc da. Lúc cả hai làm xong bước ra thì màn đêm đã buông xuống.

Lâm Vụ nhìn đồng hồ thì thấy đã chín giờ rưỡi. Gió đêm hơi lớn, thổi tới mang theo chút se lạnh. Lâm Vụ quay sang nhìn Hà Gia Vân bên cạnh: “Tớ đưa cậu về nhé?”

Hà Gia Vân: “Không cần đâu.”

Lâm Vụ: “Hử?”

“Đã hơn chín giờ rồi, luật sư Lâm à.” Hà Gia Vân nhắc nhở cô: “Cậu không quên chuyện tối nay phải đến nhà Trần Trác xem lá rụng đấy chứ?”

Lâm Vụ không quên nhưng cũng không vội lắm: “Không quên, vẫn còn sớm mà.”

“Sớm cái gì nữa?” Hà Gia Vân nhìn cô với anh mắt trêu chọc: “Đợi cậu đưa tớ về rồi mới qua đó, tớ sợ tổng giám đốc Trần gọi điện cho tớ đòi người mất.”

Lâm Vụ khẽ cười: “Không đến mức đó đâu.”

“Hơn cả mức đó ấy chứ.” Hà Gia Vân lẩm bẩm: “Tớ vừa nhắn cho Lý Hạng, anh ấy vẫn đang tăng ca ở văn phòng luật, lát nữa anh ấy sẽ qua đón tớ. Cậu cứ về trước đi.”

Lâm Vụ nhướng mày: “Anh ấy đến đây à?”

Hà Gia Vân: “Chắc là vậy, anh ấy nói trong vòng nửa tiếng nữa sẽ đến.”

Lâm Vụ gật đầu, cũng không vội rời đi trước: “Vậy tớ đợi anh ấy đến rồi đi.”

“...”

Hà Gia Vân bật cười, thấy cô tỏ vẻ không yên tâm, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói: “Giờ này rồi, khu trung tâm náo nhiệt như thế, cậu còn không yên tâm sao?”

“Thật sự không yên tâm lắm.” Lâm Vụ ăn ngay nói thật.

Hà Gia Vân nghẹn lời, im lặng một lúc rồi nói: “Vậy nếu Trần Trác giục cậu thì đừng có trách tớ đấy nhé.”

Lâm Vụ đáp lại một tiếng, vỗ nhẹ lên cánh tay cô ấy: “Không trách cậu, giờ này anh ấy cũng sẽ không giục tớ đâu.”

Hai người đứng bên đường chờ Lý Hạng đến.

Khoảng năm phút sau, điện thoại trong túi Lâm Vụ rung lên, cô lấy ra xem, không ngờ lại là tin nhắn từ Trần Trác. Tất nhiên, dường như anh không hẳn là đang giục cô qua mà hỏi chỉ bóng gió: “Chắc là luật sư Lâm chưa quên mật khẩu đâu nhỉ?”

Lâm Vụ bất giác thấy buồn cười, cô cười cong mắt, cúi đầu nhắn lại: “Tổng giám đốc Trần, trí nhớ tôi cũng không tệ lắm đâu.”

Trần Trác: “Em vẫn chưa xong việc?”

Lâm Vụ: “Không phải, tôi đang ở bên ngoài, sắp qua ngay đây.”

Trần Trác: “Lái xe chậm thôi.”

Lâm Vụ: “Ừm.”

Mười mấy phút sau, Lý Hạng đến nơi.

Lý Hạng thấy hai người đứng bên đường thì nhíu mày: “Hai em không lạnh à? Sao lại đứng ngoài này chờ?”

Hà Gia Vân cười hì hì: “Sợ anh không tìm thấy bọn em ấy mà.”

Lý Hạng khẽ cười: “Ai không tìm thấy ai cơ?”

“...” Hà Gia Vân nhận ra anh ấy định lật lại chuyện cũ bèn vội kêu lên: “Thì em muốn anh vừa đến đã nhìn thấy bọn em ngay thôi mà, bọn em ra ngoài đợi anh mà anh còn không vui à?”

Lý Hạng không cảm kích lắm: “Không cần thiết.”

Không phải vấn đề vui hay không, anh ấy chỉ sợ Hà Gia Vân đứng ngoài lâu quá lại bị cảm lạnh.

Hà Gia Vân cạn lời, không khỏi lườm Lý Hạng: “Anh đúng là lạnh lùng quá đi.”

Lý Hạng lười tranh luận xem rốt cuộc ai lạnh lùng hơn. Anh ấy mở cửa xe, đẩy Hà Gia Vân vào trong chiếc xe ấm áp rồi mới quay đầu nói với Lâm Vụ: “Bọn anh đưa em về nhé?”

Lâm Vụ từ chối: “Em có lái xe mà, cũng không uống rượu.”

Lý Hạng gật đầu: “Vậy bọn anh đi đây, em về đến nhà thì nhắn bọn anh một tiếng.”

“Em biết rồi.” Lâm Vụ vẫy tay với Hà Gia Vân trong xe: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Hà Gia Vân nhoài tới sát cửa kính xe, cười hì hì: “Vụ Vụ, tạm biệt nhé, nghỉ ngơi cho tốt nha.”

Lâm Vụ bị câu này làm nghẹn lời, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Bye bye.”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.