Trần Trác sững người, anh cảm thấy khá bất ngờ. Anh vốn nghĩ Lâm Vụ sẽ không hỏi, ít nhất là không phải bây giờ.
Cả hai đều không phải người phản ứng chậm chạp, chỉ số thông minh lẫn cảm xúc đều không thấp. Có những chuyện không nhắc đến, không phải vì không nhận ra mà là không muốn nói, là đang trốn tránh.
Thực ra, Lâm Vụ cũng không biết vì sao bản thân lại không nhịn được mà hỏi ra. Nhưng khi đã nói rồi, cô cũng không hối hận.
Dù sao thì cũng đã hỏi.
“Em muốn tôi trả lời thế nào?” Trần Trác trầm ngâm một lát, chầm chậm nói.
Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay lơ đãng vẽ trên mặt kính đọng hơi nước: “... Tại sao?”
Cô truy hỏi, tại sao anh lại không vui.
Trần Trác khẽ cười, không biết nên trả lời thế nào.
Anh nhớ lại buổi sáng hôm đó, khi vừa mở mắt tỉnh dậy đã bắt gặp ánh nhìn của cô. Khi ấy, Lâm Vụ đang suy nghĩ điều gì đó... Dường như cô đang hối hận, hối hận vì đã để anh đến nhà mình.
Đây không phải lần đầu tiên Trần Trác nhận thấy điều đó. Anh đã nhiều lần nhìn thấy sự lạnh nhạt cùng với chút gì đó không quá rõ ràng của cô sau mỗi lần xong việc nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự hối hận.
Sau khi hai người hoan ái xong, Lâm Vụ giống như người ngoài cuộc. Cô không giống một người trong cuộc mà giống như một kẻ đứng bên lề, quan sát tất cả.
Đôi khi, Trần Trác cảm thấy bối rối, thậm chí anh còn hoài nghi... Rốt cuộc, vấn đề nằm ở anh hay bản chất con người của Lâm Vụ vốn đã như vậy?
Thật đáng tiếc, anh chưa bao giờ có được câu trả lời.
Sáng hôm đó, sự thờ ơ, lạnh nhạt của Lâm Vụ khiến anh cảm thấy bức bối.
Nhưng anh không thể hỏi. Thậm chí, anh không có tư cách để hỏi cô tại sao lại như vậy.
Rõ ràng đêm hôm trước cô vẫn rất nhiệt tình, anh có thể cảm nhận được sự chủ động, niềm vui cùng với sự thay đổi về mặt cảm xúc của cô. Cô không bài xích anh, thậm chí cũng không phải là không có tình cảm với anh.
Xét theo mối quan hệ hiện tại của họ, việc Lâm Vụ tỏ ra lạnh nhạt sau khi trời sáng là điều hiển nhiên, phù hợp với ranh giới thân phận giữa hai người.
Trần Trác không bận rộn đến nỗi không có thời gian nhắn tin, anh chỉ muốn thử xem, nếu anh không chủ động tìm cô thì liệu cô có chủ động tìm anh không.
Kết quả rất rõ ràng, Lâm Vụ thực sự sẽ không chủ động tìm anh.
Nhận ra điều này, Trần Trác không khỏi cảm thấy thất vọng. Nghĩ đến đây, anh bật cười bất lực: “Em thực sự muốn biết à?”
Lâm Vụ thẳng thắn: “Không muốn biết thì tôi đã không hỏi.”
“Tôi tưởng em có thể đoán được.” Trần Trác trả lời.
Lâm Vụ khựng lại, hàng mi dài khẽ chớp, môi mấp máy: “Tôi sợ mình đoán không chính xác.”
Trần Trác cười nhẹ: “Luật sư Lâm.”
Lâm Vụ: “Gì vậy?”
“Em rất thông minh.” Trần Trác khẽ nói: “Chưa ai nói với em điều đó sao?”
Lâm Vụ sững người, bàn tay đang vẽ nguệch ngoạc trên cửa kính xe cũng dừng lại. Cô chầm chậm nói: “Hôm đó... Tôi chỉ đang suy nghĩ nên chưa kịp hoàn hồn.”
Cô không cố tình lạnh nhạt với anh sau khi thức dậy, cũng không phải cố ý phớt lờ anh. Chỉ là cô đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình nên chưa thể thoát ra mà thôi.
Cũng vì vậy mà khi Trần Trác mở mắt ra, anh lập tức bắt gặp ánh nhìn trầm lặng, xa xăm của cô.
Trần Trác khẽ nhướng mày nhưng không lên tiếng.
Lâm Vụ tự biết mình có phần không đúng. Cô sờ sờ mũi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những cành cây khô trụi lá trong tiết trời xám xịt rồi chợt nói: “Trần Trác.”
Trần Trác: “Ừm?”
“Anh còn giữ chiếc lá lần trước tôi tặng anh không?” Lâm Vụ đổi chủ đề quá nhanh khiến Trần Trác thoáng bất ngờ.
“Còn giữ.” Trần Trác cạn lời: “Em lại nhặt được chiếc lá mới rồi à?”
Anh hiểu Lâm Vụ. Cô không giỏi nói lời xin lỗi, càng không biết dỗ dành người khác. Cô chỉ biết dùng cách vụng về này để bày tỏ sự áy náy, cũng như... níu giữ.
Lâm Vụ: “... Nghe giọng anh có vẻ rất chê bai chiếc lá đó.”
Nghe vậy, Trần Trác lập tức phản bác: “Tôi không hề có ý đó, luật sư Lâm không thể vu oan cho người vô tội.”
Lâm Vụ nhướng mày: “Thật ư?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Trần Trác che miệng khẽ ho, anh điều chỉnh lại giọng nói: “Nếu luật sư Lâm không tin thì lần sau em có thể đến nhà tôi xem thử.”
Chiếc lá đó được Trần Trác cất trong thư phòng, đứng trước giá sách là có thể nhìn thấy ngay.
Lâm Vụ khẽ đáp rồi bất ngờ hỏi: “Tối nay có được không?”
Trần Trác ngẩng đầu: “Gì cơ?”
“...” Lâm Vụ lúng túng, mím chặt môi rồi lấp lửng hỏi lại: “Ý tôi là tối nay tôi đến xem, tổng giám đốc Trần có tiện không?”
Trần Trác im lặng vài giây, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói trầm thấp vang lên: “Luật sư Lâm cố ý đúng không?”
Lâm Vụ giả vờ không hiểu: “Cố ý gì cơ?”
“Em thế này...” Trần Trác dừng lại một chút rồi hỏi: “Hôm nay tôi còn cần quay lại công ty không đây?”
Lâm Vụ: “...”
Nghe hiểu hàm ý trong lời anh, cô hơi xấu hổ, vô thức chạm vào tai, ánh mắt lảng tránh: “Tổng giám đốc Trần, chuyện này tôi không gánh đâu, là do anh...”
Trần Trác: “Tôi làm sao?”
“... Định lực quá kém.” Lâm Vụ không nhịn được buông lời nhận xét.
Nghe vậy, Trần Trác bật cười, thoải mái thừa nhận: “Luật sư Lâm tinh tường thật.”
Không hiểu sao, rõ ràng là một lời khen nhưng lúc này nghe thế nào cũng thấy sai sai. Lâm Vụ bỗng chốc ngượng ngùng, không nói gì.
Một lúc sau, cô mới uyển chuyển nhắc nhở: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Trần Trác: “Mật khẩu nhà tôi là 546980.”
Dãy số này đến quá đột ngột khiến Lâm Vụ sững lại, cô cảm thấy dãy số này hơi quen quen nhưng lại không tìm được lý do tại sao.
Cô mấp máy môi, nhắc nhở người đối diện: “Tôi chưa nhớ đâu.”
Trần Trác: “Chút nữa tôi gửi qua WeChat của em.”
“... Ừm.” Lâm Vụ khẽ đáp: “Vậy tôi cúp máy trước nhé.”
Trần Trác: “Được.”
…
Vừa cúp máy, điện thoại của Lâm Vụ đã nhận được tin nhắn mật khẩu nhà từ anh.
Lâm Vụ nhìn chằm chằm dãy số đó một lúc lâu, cô vẫn chưa phát hiện ra điểm bất thường nên đành tạm gác lại. Cô dự định khi nào có nhiều thời gian rảnh sẽ nghiên cứu tiếp, hoặc… hỏi thẳng Trần Trác.
Cô ngồi trong xe xem tài liệu một lúc lâu. Đến giờ cơm trưa thì Triệu Vũ Hân đến tìm cô cùng đi ăn.
Ăn xong, hai người quay lại Tòa án. Phiên tòa bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, họ vẫn còn chút thời gian để rà soát và sắp xếp tài liệu.
...
Không lâu sau, trên hàng ghế dự thính xuất hiện phóng viên truyền thông, một số người đến theo dõi phiên tòa và những người có liên quan đến vụ án.
Khi Lâm Vụ khoác áo luật sư bước vào, cô tình cờ thấy Hà Gia Vân đang ngồi ở khu vực dự thính.
“Cố lên.”
Hai người chạm mắt nhau, Hà Gia Vân mấp máy môi không phát ra tiếng, đồng thời giơ nắm tay cổ vũ cô.
Lâm Vụ vốn đã rất tự tin vào phần thắng vụ án này, nay lại nhìn thấy bạn thân ngồi bên dưới, cô càng thêm vững tâm. Cô khẽ mỉm cười, đáp lại bằng ánh mắt trấn an.
Thời gian tòa án xét xử không quá dài. Phiên tòa đã bước vào giai đoạn xét xử cuối cùng, gần như không có khả năng thay đổi kết quả.
Trong phiên tòa, Lâm Vụ đấu trí với luật sư bên kia.
Bình thường cô không hay nói nhiều nhưng vào thời điểm quan trọng, cô luôn có thể nói trúng trọng tâm, đánh thẳng vào điểm yếu của đối phương khiến họ không thể phản bác.
...
Không ngoài dự đoán, Lâm Vụ đã thắng vụ kiện này.
Sau khi Chánh án tuyên bố kết quả, thẩm phán và hội đồng xét xử rời khỏi phòng xử án, Lâm Vụ nhận được lời cảm ơn từ thân chủ của mình. Cô nhẹ nhàng đáp: “Đây là việc tôi nên làm.”
Lâm Vụ không nán lại trò chuyện quá lâu, cô bước về phía Hà Gia Vân. Cô vừa đi được mấy bước thì đã có một số phóng viên tiến lên phỏng vấn. Lâm Vụ khéo léo từ chối rồi cùng Hà Gia Vân và những người khác rời khỏi Tòa án.
Lúc lên xe, Hà Gia Vân không khỏi cảm thán: “Vụ Vụ, lúc nãy cậu ngầu quá trời luôn!”
Lâm Vụ bật cười trước lời khen của cô ấy, khẽ nhướng mày: “Cậu nói cứ như đây là lần đầu tiên đi nghe tớ tranh tụng vậy.”
Hà Gia Vân “ai da”: “Thì cũng lâu lắm rồi tớ mới đến mà.”
Lâm Vụ không vạch trần cô ấy, chỉ cười không nói.
Hai người ngồi trong xe im lặng một lúc, Lâm Vụ nghiêng đầu: “Mới hơn bốn giờ thôi, tớ phải quay về văn phòng làm việc một chút, cậu đi cùng tớ không?”
Cô hỏi Hà Gia Vân.
Hà Gia Vân gật đầu: “Tất nhiên rồi, đi thôi.”
Lâm Vụ vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi: “Cậu đi tới đây bằng gì?”
“Tài xế đưa tớ đến.” Hà Gia Vân đáp: “Tớ rảnh quá chẳng có gì làm, hỏi Lý Hạng biết cậu ở đây nên chạy qua luôn.”
Lâm Vụ hiểu rõ, biết rằng Hà Gia Vân không yên tâm về cô nên mới cần tự mình đến xem mới có thể yên tâm.
Trên đường về văn phòng luật, Hà Gia Vân không hỏi han nhiều. Có một số chuyện Lâm Vụ không muốn người khác biết, ngay cả trợ lý cũng vậy. Hà Gia Vân rất tinh ý nên không đề cập đến một chữ nào.
Khi về đến văn phòng luật, Hà Gia Vân đi theo Lâm Vụ vào phòng làm việc, lúc này mới không nhịn được mà hỏi: “Sáng nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Vụ quay đầu, thấy vẻ mặt cô bạn vô cùng căng thẳng, cô khẽ mím môi rồi nói: “Tớ gặp Tôn Kỳ Thắng ở tòa án.”
Hà Gia Vân: “Gì cơ?”
Cô ấy trợn tròn mắt, ngạc nhiên hỏi: “Anh ta không làm gì cậu chứ? Anh ta có đe dọa cậu không? Hay là…”
“Không có, không có.” Lâm Vụ vội vàng trấn an Hà Gia Vân đang kích động, dịu giọng nói: “Bọn tớ chỉ tình cờ gặp nhau ở tòa, anh ta không dám nói gì, cũng không dám làm gì tớ đâu.”
Cô kéo Hà Gia Vân đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống: “Cậu yên tâm đi.”
Hà Gia Vân nhìn cô từ trên xuống dưới, chắc chắn rằng cô thực sự không sao thì mới hơi thở phào nhẹ nhõm: “Bảo sao cậu lại tìm Phi Phi.”
Cô ấy cau mày: “Cậu lại thấy không khỏe à?”
Lâm Vụ khẽ ừ một tiếng: “Nhìn thấy anh ta khiến tớ cảm thấy hơi buồn nôn, cũng hơi mất bình tĩnh nhưng tớ nhanh chóng ổn lại rồi.”
Hà Gia Vân kinh ngạc: “Sao lại ổn nhanh như vậy? Trước đây cậu còn phải uống thuốc, hôm nay cậu có mang theo thuốc à?”
“… Không có.” Lâm Vụ nghe Hà Gia Vân nhắc nhở thì mới chợt nhớ ra, đã rất lâu rồi cô không uống loại thuốc kiểm soát cảm xúc đó.
Hà Gia Vân trợn tròn mắt: “Vậy… Cậu tự điều chỉnh được sao? Bây giờ cậu có thể bình thản đối mặt với anh ta rồi à?”
Cô ấy rất bất ngờ.
Lâm Vụ: “… Cũng không hẳn.”
Cô thành thật nói: “Lúc đầu, tớ định gọi cho Phi Phi nhưng bấm nhầm thành Trần Trác.”
Hà Gia Vân sững sờ, sau đó kịp phản ứng: “Trần Trác đã đến tìm cậu à?”
Lâm Vụ gật đầu.
“Trời ơi…” Hà Gia Vân sửng sốt, chớp mắt hỏi: “Anh ấy có biết cậu gặp chuyện gì không?”
Lâm Vụ lắc đầu: “Không biết, tạm thời tớ cũng không muốn nói cho anh ấy.”
Hà Gia Vân trầm ngâm gật đầu: “Không muốn nói thì cứ tạm thời chưa nói.”
Ai cũng sợ phiền phức.
Chỉ là…
Hà Gia Vân cân nhắc trong giây lát rồi nhìn Lâm Vụ: “Nhưng tớ có cảm giác, nếu anh ấy biết thì nhất định anh ấy sẽ giúp cậu, ủng hộ cậu.”
Lâm Vụ im lặng một lúc, nhìn thẳng vào mắt Hà Gia Vân: “Nhưng tớ không muốn liên lụy bất cứ ai nữa.”
Hà Gia Vân á khẩu, cô ấy định nói rằng đây không phải là liên lụy.
Nhưng mà cô ấy hiểu quá khứ của Lâm Vụ, biết chuyện đó đã để lại bóng đen lớn đến mức nào mới khiến cô sợ hãi khi có người thân thiết dang tay giúp đỡ. Cô lo rằng sẽ lại có người bị tổn thương vì mình.
Nghĩ vậy, Hà Gia Vân vươn tay ôm cô một cái, không tiếp tục khuyên nhủ: “Cứ làm theo cảm nhận của mình đi, tớ không ép cậu.”
Lâm Vụ khẽ cười: “Tớ biết mà.”
Hà Gia Vân gật đầu, im lặng một lát rồi nói: “Nhưng tớ vẫn muốn nói thêm một câu.”
Lâm Vụ: “Câu gì?”
Hà Gia Vân buông cô ra, nhìn cô rồi nói: “Trần Trác… thực sự rất tốt.”
Nhà Hà Gia Vân làm kinh doanh, cô ấy hiểu rõ một người ở vị trí như Trần Trác sẽ bận rộn thế nào vào sáng thứ hai.
Việc anh có thể bỏ dở cả đống công việc vào đầu tuần, chạy đến tòa án tìm Lâm Vụ, hơn nữa là trong tình huống chỉ vì cô vô tình bấm nhầm số mà anh không hề biết chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn bất chấp xuất hiện bên cạnh cô đã đủ để Hà Gia Vân đánh giá cao anh và cho anh điểm cộng.
“...”
Nghe thấy câu này, Lâm Vụ khẽ “à”, sắc mặt hơi không tự nhiên: “Tớ biết mà.”
Hà Gia Vân nhướng mày trêu chọc: “Biết là xong chuyện à?”
Lâm Vụ hơi nghẹn lời, lườm cô ấy: “Cậu chắc chắn là cậu không có quan hệ họ hàng gì với Trần Trác đấy chứ?”
“... Nếu bọn tớ có quan hệ gì thì tớ đã sớm giới thiệu hai người với nhau rồi, được chưa?” Hà Gia Vân hừ nhẹ: “Cậu đừng có vu oan cho tớ.”
Lâm Vụ bật cười, nhất thời không biết phải nói gì.
Hà Gia Vân cũng yên lặng theo.
Sau một lúc lâu, cô ấy giơ tay chọc vào cánh tay Lâm Vụ: “Nhắc lại lần nữa.”
Lâm Vụ: “Nhắc gì cơ?”
Hà Gia Vân: “Học cách tiếp nhận.”
Lâm Vụ hiểu ý cô ấy, im lặng một lát rồi nói: “Tớ đang cố gắng.”
Hà Gia Vân gật đầu: “Vậy ngày mai cậu có đến chỗ Phi Phi không?”
“Có.” Lâm Vụ nói: “Tớ đã hẹn với cô ấy rồi.”
Hà Gia Vân nói tiếp: “Vậy hay là tối nay đi luôn đi? Chúng ta đi làm spa, tiện thể rủ cô ấy đi cùng.”
“Không được.” Lâm Vụ lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ: “Tối nay tớ có việc.”
Hà Gia Vân khó hiểu: “Việc gì thế? Cậu không đi spa với tớ à?”
“Không phải vậy.” Lâm Vụ giải thích: “Sau khi làm spa xong, tớ không thể chịu nổi màn thẩm vấn của Phi Phi đâu.”
Nếu gặp Lâm Phi Phi thì Lâm Vụ sẽ khó mà rút lui nhanh chóng được. Hà Gia Vân vỡ lẽ rồi tiếp tục truy hỏi: “Thế tối nay cậu bận gì? Có hẹn gặp thân chủ à?”
Lâm Vụ chớp mắt: “Cậu cứ coi như là vậy đi.”
Hà Gia Vân: “Hử?”
Lâm Vụ nhìn vào mắt cô ấy, đôi mắt trong trẻo của Hà Gia Vân khiến cô thấy hơi mất tự nhiên: “Tớ phải đến nhà Trần Trác xem đồ.”