Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 37: Chương 37




“Lâm Vụ.” Trần Trác thấy mãi mà cô không nói gì, anh lo lắng nhíu mày, khẽ gọi tên cô.

Anh vươn tay vào trong xe, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, khẽ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sắc mặt anh vừa nghiêm túc vừa căng thẳng, xen lẫn vẻ hoảng loạn mà cô chưa từng thấy.

Lâm Vụ ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt anh rồi mới dần hoàn hồn. Một lát sau, cô đẩy cửa xe bước xuống rồi lao thẳng vào lòng anh.

Trần Trác thoáng sững sờ, ôm chặt cô theo phản xạ. Chính khoảnh khắc ấy, hai trái tim vốn đang treo lơ lửng vì những chuyện khác nhau cuối cùng cũng tìm được điểm tựa.

Trần Trác ôm cô rất chặt, không tiếp tục truy hỏi chuyện gì đã xảy ra. Anh chỉ lặng lẽ ở bên cô.

Phải mất một lúc lâu, Lâm Vụ mới điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu lên khỏi lòng anh. Đôi mắt cô còn vương hơi nước, giọng nói có phần nghèn nghẹn: “Không phải anh đang họp sao?”

“Ừm.” Trần Trác siết tay ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng vỗ lưng cô rồi từ từ nói: “Nhưng có người cần tôi hơn cả cuộc họp.”

Nên anh đã đến.

Nghe vậy, Lâm Vụ sững sờ. Cô mở miệng định phủ nhận, định nói rằng người cô muốn tìm không phải anh. Nhưng đến khi lời sắp bật ra, cô lại chẳng thể nói nên lời.

Cô buộc phải thừa nhận rằng sự xuất hiện của Trần Trác khiến cô cảm thấy an tâm, khiến cô bình tĩnh lại.

Không gian lặng đi trong giây lát.

Bỗng Trần Trác khẽ cất lời: “Đúng không?”

“... Gì cơ?” Lâm Vụ thoáng ngơ ngác, cô vẫn chưa theo kịp dòng suy nghĩ của anh.

Trần Trác cúi đầu nhìn cô, anh không nói gì, đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ tĩnh lặng, trong tròng mắt đen trắng rõ ràng phản chiếu gương mặt tái nhợt của cô.

Lâm Vụ ngẩn người trong chốc lát rồi mới dần hiểu ra anh đang hỏi điều gì. Cô nhẹ nhàng chớp mắt, hàng mi khẽ run, khẽ đáp: “Đúng vậy.”

Cô thực sự cần anh hơn cả việc cuộc họp cần anh. Thừa nhận điều này không khiến cô cảm thấy gượng gạo như cô đã tưởng.

Trần Trác nhận được câu trả lời khẳng định của cô, lúc này anh mới dò hỏi: “Em có tiện nói cho tôi biết không?”

Lâm Vụ im lặng giây lát, môi mấp máy: “Không có chuyện gì đâu, đột nhiên tôi thấy không khỏe lắm thôi.”

Cô không muốn nói, cũng không có lý do để nói ra.

Trần Trác cụp mắt, anh nhìn gương mặt cô một lúc rồi khẽ nói: “Dạo này em không nghỉ ngơi tốt sao?”

“Có đôi chút.” Lâm Vụ thầm thở phào, cảm thấy may mắn khi anh không tiếp tục truy hỏi. Cô nắm lấy cánh tay anh để giữ thăng bằng vì đôi chân đã hơi mềm nhũn: “Tôi bận xử lý vụ án.”

Nghe vậy, Trần Trác khẽ thở dài, ngón tay hơi lạnh chạm vào vành tai cô, nhẹ nhàng gọi: “Luật sư Lâm.”

Lâm Vụ: “Hửm?”

Trần Trác nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Có phải em đã quên những gì tôi từng nói không?”

“...”

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Vụ nhớ lại những lời anh đã nói...

Tôi hy vọng luật sư Lâm của chúng ta luôn khỏe mạnh. Tôi hy vọng… Em có thể chăm sóc bản thân mình nhiều hơn một chút.

Lâm Vụ nghẹn lời, vội nói: “Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn.”

Nếu không phải vì gặp phải Tôn Kỳ Thắng thì cô đã không chật vật và cũng không thất thố như vậy.

Trần Trác cười nhạt, không đáp lời cô.

Lâm Vụ biết mình đuối lý nên cũng không dám nói thêm gì nữa.

Hai người im lặng giằng co một lúc lâu, đúng vào lúc Trần Trác chuẩn bị nhượng bộ, quyết định không tranh luận về chuyện đã xảy ra nữa thì Lâm Vụ đột nhiên vươn tay kéo nhẹ tay áo anh: “Trần Trác.”

“… Xin lỗi.” Cô khẽ nói: “Không phải tôi...”

“Tôi không cần em xin lỗi.” Trần Trác thật sự không thích nghe Lâm Vụ nói lời xin lỗi với mình. Đối với anh, cô vĩnh viễn không cần phải nói từ đó.

Anh cắt ngang lời cô, bất đắc dĩ búng nhẹ trán cô: “Bây giờ em thấy khá hơn chưa?”

Lâm Vụ khẽ “ừ”, thở ra một hơi dài: “Tốt hơn nhiều rồi.”

Trần Trác nhướng mày, quan sát xung quanh một vòng: “Vụ án mở phiên tòa vào buổi chiều?”

Lâm Vụ gật đầu, cô thấy ngạc nhiên vì không biết sao anh lại biết rõ như vậy. Cô còn chưa kịp hỏi thì Trần Trác đã cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: “Chúng ta qua quán cà phê bên kia ngồi một lát nhé?”

Lâm Vụ nhìn theo hướng anh chỉ, cô vừa định đồng ý thì chợt nhớ ra điều gì đó: “Anh không cần quay về công ty à?”

“Không vội.” Trần Trác trả lời, anh đã rời đi trước rồi nên việc dành thời gian cho cô thêm chút cũng chẳng sao. Huống hồ, Phong Hành cũng không sụp đổ chỉ vì thiếu anh một buổi sáng.

  

Đối diện tòa án có mấy quán cà phê với không gian khá ổn.

Lâm Vụ và Trần Trác tùy ý chọn một quán nhìn có vẻ rộng rãi, sáng sủa hơn.

“Em muốn uống gì?” Trần Trác hỏi cô.

Lâm Vụ không nghĩ nhiều: “Đồ uống nóng kiểu Mỹ.”

Trần Trác khẽ đáp, xoay người đi đến quầy gọi món. Vài phút sau, anh bưng tới một cốc sữa nóng và một ly Americano đá.

Sữa nóng là của Lâm Vụ, còn Americano đá là của anh.

“...”

Lâm Vụ nhìn hai ly nước trước mặt, ngơ ngác hỏi: “Tôi gọi đồ uống nóng kiểu Mỹ mà?”

Trần Trác nhấc ly Americano đá trên bàn lên nhấp một ngụm, đáp lại cô: “Tôi thấy em cần sữa nóng hơn.”

Lâm Vụ nghẹn lời, hiểu ngay ý của anh. Sau khi im lặng vài giây, cô không nhịn được mà lẩm bẩm: “Vậy mà anh còn hỏi tôi?”

Trần Trác thản nhiên đáp: “Cũng phải làm đủ quy trình chứ.”

Lâm Vụ không còn lời nào để nói, cô chỉ có thể ấm ức uống hết ly sữa nóng.

Trần Trác suy nghĩ chu đáo hơn, dựa vào phản ứng cảm xúc của Lâm Vụ vừa rồi, sữa có thể giúp cô bình tĩnh lại hơn. Cà phê kích thích quá mạnh, không thích hợp với cô lúc này.

Lâm Vụ im lặng uống hết sữa trong ly rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thời tiết hôm nay vô cùng tệ, bầu trời âm u báo hiệu sắp có mưa. Gió bên ngoài rất lớn, gần như không có ai qua lại trên đường, dù có thì cũng vội vã bước đi.

Cô thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Trần Trác thì vẫn chăm chú nhìn góc nghiêng của cô. Anh không hề che giấu ánh nhìn của mình mà cứ thế chăm chú quan sát cô.

Cả hai không nói gì, lặng lẽ tận hưởng sự yên bình của khoảnh khắc này. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Lâm Vụ cúi đầu nhìn màn hình, là Hà Gia Vân gọi tới. Cô ngẩng lên nhìn Trần Trác: “Tôi nghe điện thoại một chút.”

Trần Trác khẽ gật đầu, để cô tùy ý.

“Alo.” Lâm Vụ không rõ Hà Gia Vân gọi cho mình lúc này có chuyện gì: “Gia Vân, có chuyện gì sao?”

Nghe thấy giọng cô, vốn Hà Gia Vân còn đang vội vã chuẩn bị ra ngoài lập tức dừng lại, do dự hỏi: “Vụ Vụ?”

Lâm Vụ khẽ “ừm”: “Là tớ đây, cậu gọi nhầm số à?”

“Không phải.” Hà Gia Vân vội giải thích, giọng nói có vài phần không chắc chắn lắm: “Cậu… không sao chứ?”

Lâm Vụ thoáng sững lại, bật cười hỏi: “Tớ phải có chuyện gì à?”

“Tất nhiên là tớ không mong cậu có chuyện gì.” Hà Gia Vân nói thẳng: “Vừa rồi Phi Phi nhắn tin cho tớ, nói rằng cậu đột nhiên gọi cho cậu ấy, còn hẹn trưa mai đến studio. Cậu ấy lo lắng không biết có phải cậu gặp chuyện gì không nhưng bên đó lại đang có bệnh nhân. Cậu ấy không thể đi ngay được nên nhờ tớ hỏi thử.”

Nghe xong lời giải thích của Hà Gia Vân, Lâm Vụ khẽ cười, trấn an cô ấy: “Tớ không sao đâu.”

Nghe giọng điệu của cô, Hà Gia Vân cũng cảm thấy chắc là cô thật sự không có chuyện gì. Cô ấy im lặng một lát rồi tò mò hỏi: “Vậy ngày mai cậu đến chỗ Phi Phi thật sự chỉ vì hứng lên nên muốn đi thôi sao?”

Lâm Vụ: “... Cứ coi là vậy đi.”

Lâm Vụ cảm nhận được Trần Trác đang nhìn mình, cô mất tự nhiên mím môi, khẽ nói: “Gia Vân, bên tớ còn có việc, tạm thời nói đến đây nhé, lát nữa tớ xong việc sẽ gọi lại.”

Hà Gia Vân: “Tớ đến đón cậu tan làm nhé? Tối nay đi spa thư giãn một chút đi.”

Lâm Vụ bật cười: “Được.”

Cúp máy xong, Lâm Vụ bỗng dưng không dám ngẩng đầu lên. Thế nhưng dù vậy, giọng của Trần Trác vẫn vang lên từ phía đối diện: “Lâm Vụ.”

Lâm Vụ giả vờ như không hiểu, hờ hững đáp một tiếng, tay cầm chặt ly sữa nóng: “Tổng giám đốc Trần.”

Trần Trác quan sát từng cử chỉ của cô, ánh mắt thoáng trầm xuống: “Em vẫn luôn như vậy?”

Lâm Vụ giả vờ khó hiểu: “Tôi vẫn luôn như vậy là như thế nào?”

“Không thành thật.” Trần Trác thẳng thắn vạch trần cô.

Bị anh nói như vậy, Lâm Vụ cảm thấy hơi khó chịu. Cô hơi mím môi, thẳng thắn đối diện với anh: “Tôi không hiểu ý tổng giám đốc Trần lắm. Tôi… không thành thật lúc nào?”

Trần Trác nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, lời ít ý nhiều: “Khẩu thị tâm phi.”

“...”

Lâm Vụ không có cách nào phản bác câu này được.

Dù cô không vui khi bị anh nói như vậy nhưng không thể phủ nhận rằng cô chính là một người như thế… Không thành thật, lời nói ra trái ngược với lòng mình, thậm chí còn có hơi cố chấp.

Hai người im lặng giằng co một lúc rồi Lâm Vụ lại nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu nhạt nhẽo, pha lẫn chút giễu cợt: “Đúng vậy, tôi chính là kiểu người như thế. Nếu tổng giám đốc Trần không nhìn nổi, không chấp nhận được, có thể...”

“Lâm Vụ.” Trần Trác không đợi cô nói hết câu đã lên tiếng ngắt lời. Giọng anh trầm thấp, nghiêm nghị hơn vài phần: “Tôi không có ý trách móc em.”

Lâm Vụ ngẩn ra.

Trần Trác ngồi cách cô một chiếc bàn, anh chăm chú nhìn cô: “Tôi chỉ hy vọng em có thể thành thật hơn với chính mình, đừng luôn nói những lời trái lòng. Nếu em khó chịu hay không vui thì em có thể bày tỏ ra, tôi sẽ không cười nhạo em.”

Anh ngừng lại một chút, giọng trầm xuống: “Cô Hà là bạn của em, cô ấy cũng không thể nào cười nhạo em. Việc cô ấy quan tâm đến em vốn là điều một người bạn nên làm.”

Anh không muốn Lâm Vụ cho rằng bản thân là gánh nặng, cũng không muốn cô kháng cự mọi sự quan tâm. Dù là sự quan tâm của anh hay của những người như Hà Gia Vân.

Trần Trác hy vọng Lâm Vụ có thể chấp nhận rằng họ không phải là gánh nặng của cô mà cô cũng không phải là gánh nặng của họ. Bạn bè có thể chia sẻ chuyện vui, cũng có thể san sẻ nỗi buồn.

Người yêu… càng nên như vậy.

Lâm Vụ quá hiểu cách che giấu bản thân. Cô có một tâm lý kháng cự rất rõ ràng đối với sự quan tâm từ bên ngoài. Dường như cô luôn lo lắng mình sẽ gây phiền phức cho bạn bè, đồng nghiệp.

Nghĩ đến đây, Trần Trác khẽ nhíu mày, anh cảm thấy khá tò mò không biết cô đã trải qua những gì mới trở thành như bây giờ.

Nghe vậy, Lâm Vụ nín thở, trong thoáng chốc cô quên mất mình định nói gì. Những lời phản bác đến bên môi lại không thể nói ra. Cô khẽ cụp hàng mi cong cong, cúi đầu nhìn xuống mặt bàn: “Tôi... xin lỗi.”

Lúc này, dường như cô chỉ có thể nói ra câu đó.

Trần Trác lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, em không cần nói lời này với tôi.”

Anh không thể giận cô được. Dù khi nãy cô có thật sự thốt ra những lời cuối cùng đó, anh cũng không thể phớt lờ cô.

Lâm Vụ im lặng.

Sau một lúc lâu, người không giỏi bày tỏ sự yếu đuối nhưng lại sẵn sàng nhận lỗi như luật sư Lâm đẩy chiếc ly rỗng trước mặt về phía Trần Trác, khẽ gọi tên anh: “Trần Trác.”

Anh ngước lên: “Ừm?”

“Tôi muốn thêm một ly sữa nữa.” Lâm Vụ hơi ngượng ngùng, giọng không quá tự tin.

Trần Trác: “…”

Anh nhìn người trước mặt với vành tai hơi ửng đỏ, trong mắt lóe lên ý cười và chút bất lực: “Ngoài sữa ra, em còn muốn gì nữa không?”

Lâm Vụ nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Tôi muốn ăn chút đồ ngọt.”

Trần Trác gật đầu rồi đứng dậy đi gọi món.

...

Ăn xong đồ ngọt, uống hết một ly sữa, Lâm Vụ phải trở về tòa án. Cô còn phải xem lại hồ sơ vụ án để buổi xử án chiều nay có thể nắm chắc phần thắng hơn.

Trần Trác không có ý kiến gì nên anh cùng cô rời khỏi quán cà phê. Khi hai người đi đến chỗ chiếc xe đang đỗ, anh lặp lại câu hỏi: “Em chắc chắn không cần tôi ở đây nữa chứ?”

Lâm Vụ gật đầu: “Tôi không sao rồi.”

Cô khẽ nói: “Anh về công ty đi, buổi chiều tôi xong việc cũng sẽ về văn phòng luật.”

Trần Trác không tiếp tục nhìn cô nữa, anh gõ nhẹ lên cửa sổ xe, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

Lâm Vụ: “... Biết rồi.”

Cô vẫy tay với anh: “Anh mau về đi.”

“Em gấp gáp đuổi tôi đi vậy à?” Trần Trác nhìn dáng vẻ nôn nóng của cô, anh bật cười, cố ý trêu chọc.

Lâm Vụ: “... Tôi đâu có đuổi anh?”

Lần này cô nói rất dõng dạc, hoàn toàn không có ý đuổi người: “Tôi chỉ lo nhân viên Phong Hành mất một buổi sáng không thấy sếp thì sẽ hoảng loạn thôi.”

Trần Trác khẽ nhướng mày, mỉm cười: “Nhân viên Phong Hành không yếu kém, vô dụng đến mức đó đâu.”

Lâm Vụ nghẹn lời: “Thật không đó?”

Trần Trác cúi đầu nhìn cô: “Ý em là sao?”

“Phong Hành trước đây, bao gồm cả một số nhân viên nam thực sự không ra gì.” Lâm Vụ ăn ngay nói thật. Dù sao hai công ty của họ cũng đã làm “hàng xóm” nhiều năm, cô rất rõ Phong Hành trước đây thế nào.

Trước kia, tổng giám đốc điều hành của Phong Hành là một người đàn ông trung niên bụng phệ, suốt ngày không làm việc đàng hoàng, còn quấy rối cả nhân viên.

Không ít lần Lâm Vụ đi chung thang máy với ông ta, ánh mắt của ông ta cực kỳ bẩn thỉu, còn cố bắt chuyện với cô. Có vẻ như ông ta cũng là người hiểu luật, biết những phát ngôn quấy rối có thể bị xử phạt theo quy định về an ninh trật tự nên ông ta không dám quá đáng với nhóm luật sư bên công ty cô.

Trước khi Trần Trác nhận chức này, cả Phong Hành lẫn các đồng nghiệp bên công ty luật Hạng Hợp đều mong mỏi từng ngày ông ta bị sa thải.

Nhưng ai cũng nghe nói ông ta là họ hàng thân thích của một cổ đông bên trụ sở chính của công ty, muốn đuổi cũng không dễ dàng. May sao, cuối cùng cũng ác giả ác báo.

Nghe cô nói vậy, Trần Trác không nhịn được cười: “Sao trước đây em không nhắc tới?”

Lâm Vụ nhướng mày: “Trước đây tôi nhắc mấy chuyện này làm gì?”

Trần Trác: “... Tán gẫu.”

“Tôi đâu có rảnh như vậy.” Lâm Vụ nói: “Loại người đó, nhắc đến chỉ tổ mất ngon khi ăn, tôi chẳng có lý do gì để nhắc tới ông ta cả.”

Trần Trác bật cười bất đắc dĩ, anh chạm nhẹ lên trán cô: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Anh nói: “Sau này không nhắc lại chuyện này nữa.”

Lâm Vụ khẽ ừ, cô nhìn anh: “Anh thực sự nên đi rồi.”

“…” Trần Trác không nói gì rồi lại búng nhẹ vào trán cô: “Tôi đi đây, luật sư Lâm… Tạm biệt.”

Lâm Vụ: “Tạm biệt.”

Nhìn thấy Trần Trác lên xe rời đi, Lâm Vụ mới thôi không nhìn anh nữa, cô quay người lên xe mình.

Cô lấy tài liệu vụ tranh chấp ra xem qua, sau đó cầm điện thoại lên nhắn tin cho người vừa rời đi: “Vừa nãy quên hỏi, mấy ngày trước anh thực sự bận lắm à?”

Vài phút sau, Trần Trác mới trả lời: “Em có ý gì?”

Lâm Vụ: “Bận à?”

Trần Trác: “Hơi bận.”

Lâm Vụ: “Ồ…”

Trần Trác: “?”

Lâm Vụ suy nghĩ một lúc, chầm chậm gõ chữ: “Bận đến nỗi không chơi điện thoại luôn à?”

Khi cô đặt câu hỏi này, cô hoàn toàn không nhận ra rằng dường như chính mình cũng “bận” đến nỗi chẳng động vào điện thoại.

Thấy tin nhắn này của Lâm Vụ, Trần Trác không khỏi bật cười. Anh định nhắn lại thì đèn phía trước chuyển xanh nên buộc phải đặt điện thoại xuống, chuyển sang gọi thẳng cho cô.

Chuông reo vài tiếng, người ở đầu dây bên kia mới bắt máy: “Alo?”

Giọng Lâm Vụ vang lên rõ ràng và trong trẻo: “Anh đang lái xe đúng không?”

Trần Trác đáp: “Tôi lái cũng khá lắm đấy.”

“… Như vậy không an toàn lắm.” Lâm Vụ nói.

Trần Trác im lặng, xoay vô lăng, tìm chỗ đỗ xe bên đường: “Giờ thì được rồi.”

Lâm Vụ: “…”

Cô dở khóc dở cười: “Tổng giám đốc Trần, anh thật sự không vội về công ty à?”

Trần Trác hơi nhướng mày, anh khẽ cười: “Luật sư Lâm muốn hỏi gì?”

Anh đã nhìn thấu sự vòng vo của cô.

Lâm Vụ im lặng một lúc, cuối cùng cũng hỏi ra điều cô đã băn khoăn suốt mấy ngày qua: “Có phải… Sáng hôm đó anh không vui không?”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.