Cô ấy sợ Tôn Kỳ Thắng tới tìm Lâm Vụ, cũng sợ bọn họ vô tình gặp nhau giữa đường rồi Lâm Vụ bị đánh bất chợt.
Lâm Vụ ngẩng đầu: "Tớ hiểu."
Cô nhìn Hứa Yến Nhiên với ánh mắt bình tĩnh: "Yên tâm đi, giờ tớ rất ổn."
Hứa Yến Nhiên lắc đầu bất lực, cô ấy tin Lâm Vụ mới là lạ.
Hai người im lặng.
Hứa Yến Nhiên bỗng nhớ ra gì đó, cô ấy nhìn Lâm Vụ rồi nói: "Phải rồi, hình như anh ta có bạn gái."
Lâm Vụ cau mày: "Bạn gái?"
Hứa Yến Nhiên gật đầu: "Anh ta đồng ý chuyển tới Thượng Hải hình như cũng vì bạn gái."
Chi tiết ra sao Hứa Yến Nhiên không rõ mấy, cô ấy mới chỉ nghe người cùng ngành nhắc tới: "Thân phận của bạn gái anh ta không đơn giản đâu, chắc chắn là có quan hệ với bên Dân An."
Lâm Vụ im lặng nhưng lại đầy cảm giác trào phúng: "Người như thế mà còn có thể tìm được bạn gái ư."
"Ngoại hình của anh ta như thế nào, cậu với tớ đều biết mà." Hứa Yến Nhiên nói thẳng: "Đôi khi thực tế nực cười như vậy đấy, kẻ giỏi ngụy trang thì luôn luôn đạt được lợi ích."
Lâm Vụ không nói gì.
Im lặng một lát, cô ngẩng đầu: "Cậu nói xem, bây giờ chúng ta lật lại bản án thì liệu có cơ hội thắng không?"
Hứa Yến Nhiên trầm mặc: "Khó nói lắm, chứng cứ trong tay cậu chưa đủ."
Nếu chứng cứ trong tay Lâm Vụ đầy đủ, vậy thì vụ kiện tụng năm đó cũng sẽ không thua.
Mỗi lần nhớ tới chuyện ấy, Lâm Vụ lại càng thấy đau khổ, cô căm ghét bản thân mình tại sao lại vô dụng đến vậy.
"Tớ đang thu thập một số thông tin, bọn mình lại cố gắng một chút. Tớ không tin nhiều năm như thế mà anh ta không sót lại chút sơ hở nào." Hứa Yến Nhiên an ủi Lâm Vụ: "Chuyện anh ta từng làm, chắc chắn sẽ có người biết."
Lâm Vụ gật đầu trầm ngâm: "Cảm ơn cậu."
Hứa Yến Nhiên liếc cô: "Nói gì đấy?"
Cô ấy thở dài: "Tớ nuối tiếc như nào, cậu cũng biết mà."
Lâm Vụ hiểu rõ, cô vươn tay rồi nói: "Vậy thì chúng ta cùng cố lên."
Hứa Yến Nhiên khẽ cười: "Cố lên."
...
Bàn việc thêm một lát, Hứa Yến Nhiên nói: "Tớ về văn phòng luật trước nhé, có việc gì cứ gọi tớ."
Lâm Vụ gật đầu, đứng dậy: "Tớ tiễn cậu."
Hai người cùng rời đi.
Lâm Vụ tiễn Hứa Yến Nhiên tới cửa thang máy rồi cùng đứng đợi với cô ấy, vô tình đụng mặt Trần Trác và trợ lý xuống tầng.
Hai người đối diện với nhau.
Lâm Vụ còn chưa kịp phản ứng thì Hứa Yến Nhiên đã vào thang máy: "Tạm biệt, khi nào rảnh lại gặp."
Cô đáp: "Được."
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Lâm Vụ đứng yên mấy giây, lúc quay về phòng làm việc thì nhận được tin nhắn WeChat của Hứa Yến Nhiên: "Trời ơi, giờ tớ mới nhận ra trong thang máy có một anh siêu đẹp trai."
Lâm Vụ: "... Ban nãy đi vào cậu không thấy à?"
Hứa Yến Nhiên: "Lúc ấy tớ chỉ nhìn qua thôi, đâu có để ý."
Lâm Vụ: "Ồ."
Hứa Yến Nhiên: "Sao mà cậu thờ ơ vậy hả? Trai đẹp đẳng cấp cỡ này ở chung tòa mà cậu cũng không thèm kể nữa."
Lâm Vụ khựng lại, ngẫm nghĩ: "Cậu hết thích anh bác sĩ kia rồi à?"
Hứa Yến Nhiên: "Đâu có. Anh giai trong thang máy này tớ chỉ thưởng thức đơn thuần thôi, không phải gu."
Lâm Vụ: "À."
Hứa Yến Nhiên: "Nhưng mà anh ấy đang nhìn tớ, sao lại nhìn tớ nhỉ?"
Hứa Yến Nhiên nhắn tin với Lâm Vụ, rất chi là khó hiểu: "Tớ cũng đâu xinh tới mức đó?"
Lâm Vụ bật cười: "Có chứ."
Hứa Yến Nhiên: "Ừ thì đúng là tớ ngon thật, nhưng đâu đến mức để anh chàng này để ý đâu ta."
Lâm Vụ: "Không thì cậu hỏi thử xem anh ấy nhìn cậu làm gì."
Hứa Yến Nhiên: "?"
Lâm Vụ: "Sao?"
Hứa Yến Nhiên: "Tớ chủ động chứ không có liều nhé."
Lâm Vụ: "Thế à..."
Sao cô cảm giác cô ấy có cả hai nhỉ.
Hứa Yến Nhiên: "Này, cậu đừng tưởng tớ không biết cậu đang nghĩ gì. Mau dẹp cái suy nghĩ đó đi, tớ không phải người như thế."
Nhìn thấy câu nói ấy, Lâm Vụ buồn cười, cô hơi nhướng môi: "Được rồi, tớ biết luật sư Hứa của chúng ta là người phụ nữ điềm tĩnh rồi."
Hứa Yến Nhiên: "Ờ, đến bãi đỗ xe rồi, tạm thời không nhắn nữa nhé."
Lâm Vụ: "Được, chú ý an toàn đấy."
Hứa Yến Nhiên: "Ok ok."
Kết thúc cuộc trò chuyện với Hứa Yến Nhiên, Lâm Vụ kéo xuống dưới rồi nhìn chằm chằm vào chiếc avatar im lìm từ sáng tới trưa.
Đến khi Triệu Vũ Hân bước vào báo cáo lịch trình cho cô, Lâm Vụ mới hoàn hồn rồi đặt máy xuống.
Hai ngày sau, Lâm Vụ và Trần Trác vẫn không hề liên lạc với nhau.
Vốn dĩ cả hai cũng chỉ có liên lạc vào mỗi tối thứ sáu, bình thường không nhắn tin gọi điện là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Lâm Vụ cứ thấy không ổn ở đâu đó.
Còn cụ thể chỗ nào thì cô lại không thể nói ra được.
Đương nhiên là thời gian cũng không cho cô cơ hội nghĩ sâu tính kỹ.
Cô có một vụ tranh chấp hợp đồng của tập đoàn sắp ra tòa, phải dành toàn bộ thời gian và sự chú ý cho vụ án, không có thời gian nghĩ đến những chuyện linh tinh khác.
...
Vào ngày thứ Sáu, Trần Trác cũng là người đầu tiên nhắn tin cho cô, nói rằng công ty có một khách hàng từ xa đến, anh cần phải đi cùng khách để tham quan xung quanh hai ngày, chiều nay sẽ đi.
Tức là cuối tuần này họ sẽ không gặp nhau.
Lâm Vụ vốn cũng định nói với anh là cuối tuần không gặp, cô cần tập trung làm việc vài ngày.
Tin nhắn này của Trần Trác vừa đúng ý Lâm Vụ.
Hai người ăn ý không liên lạc gì với nhau suốt cuối tuần.
Vào sáng thứ Hai, Lâm Vụ đã đến tòa án từ rất sớm.
Cô đã đến đây rất nhiều lần nên mọi thứ đều rất quen thuộc.
Mặc dù phiên tòa bắt đầu vào buổi chiều nhưng Lâm Vụ có thói quen đến sớm để làm quen với môi trường, tưởng tượng trong đầu những tình huống và đối thoại có thể xảy ra.
Cô đi dạo một vòng quanh tòa án, chuẩn bị vào dự thính những phiên tòa buổi sáng của các luật sư khác thì ngay lúc đó, một giọng nói lạ lẫm rất lâu rồi mới nghe thấy, bất ngờ vang lên trong tai cô: "Lâm Vụ?"
Lâm Vụ theo phản xạ dừng bước, khi nhìn thấy người đang từ cuối hành lang bước tới, sắc mặt cô thay đổi và định nhấc bước rời đi.
Song người kia đi rất nhanh, vốn không định cho cô kịp nghĩ gì đã tới trước mặt.
"Lâu rồi không gặp." Tôn Kỳ Thắng đứng trước mặt Lâm Vụ, anh ta mặc nguyên một bộ suit màu đen, rũ mắt nhìn cô rồi cười bảo: "Anh còn tưởng mình nhận nhầm chứ."
Lâm Vụ bình tĩnh lại rồi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, tỏ ra như không có gì và đối mặt với anh ta, khẽ cười nói: "Luật sư Tôn, lâu rồi không gặp."
Nghe thấy cô gọi vậy, Tôn Kỳ Thắng nhướng mày cười: "Luật sư Tôn?"
Anh ta vẫn cười cười nhắc nhở cô: "Tiểu Lâm, mới có mấy năm không gặp mà em đã không gọi anh là anh nữa rồi à."
Nghe thấy chữ 'anh', Lâm Vụ cố nín nhịn cảm xúc đang cuộn trào trong cơ thể, bình tĩnh đáp: "Nếu tôi không nhầm thì tôi với anh vốn không có quan hệ huyết thống, bao gồm cả mối quan hệ anh em trên pháp luật."
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt khiến người khác căm ghét của Tôn Kỳ Thắng, ánh mắt đầy ghê tởm: "Trí nhớ luật sư Tôn tốt như thế chắc sẽ không quên cái này chứ."
Tôn Kỳ Thắng rõ ràng không hề bị lời nói của Lâm Vụ khiêu khích, anh ta vẫn bình thản như mang cảm giác thắng thế: "Tiểu Lâm, vẫn còn hận anh ư?"
Lâm Vụ phát tởm: "Luật sư Tôn, tôi là Lâm Vụ, là một luật sư. Chúng ta không quen thân, phiền luật sư Tôn gọi tên đầy đủ của tôi, hoặc là luật sư Lâm."
Tôn Kỳ Thắng nhướng mày, hoàn toàn chẳng quan tâm tới mong muốn của Lâm Vụ, anh ta bật cười: "Em vẫn cứng cỏi như xưa nhỉ."
Anh ta bước lên trước, Lâm Vụ cau mày, cảnh giác nhắc nhở: "Anh định làm gì?"
"..."
"Anh có thể làm gì chứ?" Tôn Kỳ Thắng buồn cười nhìn cô: "Tiểu Lâm, sao em vẫn chẳng thay đổi chút nào thế?"
Ánh mắt anh ta nhìn Lâm Vụ đầy u ám, khiến người khác rất khó chịu: "Chỗ này là tòa án mà, em nghĩ anh có thể làm gì?"
Lâm Vụ cảnh giác.
Tôn Kỳ Thắng thích thú nhìn sự thay đổi trên gương mặt cô, cười nhạt: "Không có gì, anh chỉ chào hỏi một chút thôi."
Anh ta nhướng mày: "Đi trước nhé, gặp lại sau."
Sau khi Tôn Kỳ Thắng rời đi, Lâm Vụ đứng sững tại đó một lúc lâu.
Một lát sau, cô vội vã chạy vào toilet.
Sau khi nôn mửa trong nhà vệ sinh, Lâm Vụ tựa vào tường, nhắm mắt lại một lúc rồi vốc nước lạnh rửa mặt, cố gắng làm tỉnh táo hơn.
Lâm Vụ, cố gắng lên.
Mày như vậy làm sao đi kiện được?
Tự nhủ mình phải bình tĩnh một chút.
Lâm Vụ hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra định gọi cho Lâm Phi Phi.
Điện thoại vang lên tiếng kết nối, đối phương chưa kịp mở miệng thì Lâm Vụ đã nói trước: "Phi Phi, tớ gặp anh ta rồi..."
Giọng cô rất khẽ, như thể cạn kiệt sức lực: "Giờ cậu có rảnh không? Tới tòa án một chút được chứ, chiều nay tớ có phiên tòa nhưng giờ tớ hơi không ổn."
"Phi Phi?" Bên kia mãi không lên tiếng, Lâm Vụ cau mày: "Cậu đang bận à?"
Đầu giây bên kia không nói gì, yêu cầu mọi người im lặng một chút rồi mới hỏi: "Tòa án nào?"
Lâm Vụ sững sờ, bối rối buông điện thoại xuống, không ngờ cô lại gọi nhầm cho Trần Trác.
Danh bạ điện thoại của cô không có nhiều người, chỉ có mấy người bạn thân. Tên của Trần Trác được cô lưu đầy đủ, còn Lâm Phi Phi thì chỉ có hai chữ Phi Phi. Tên cô ấy nằm dưới tên Trần Trác, vừa nãy cô không để ý nên đã bấm nhầm tên Trần Trác.
Nghĩ tới đây, Lâm Vụ thở dài.
"Lâm Vụ?" Giọng Trần Trác vang lên rõ ràng qua loa điện thoại: "Tòa án nào?"
Lâm Vụ bỗng hoàn hồn, nhận thấy có khả năng Trần Trác đang ở trong phòng họp và anh vừa mới yêu cầu ai đó dừng lại.
Cô mấp máy môi, giải thích: "Tôi... tôi gọi nhầm."
Cô hít một hơi thật sâu, vuốt phần huyệt thái dương đang nhức nhối: "Tôi không sao."
Vừa mới nói xong, Lâm Vụ cúp máy rồi gọi lại cho Lâm Phi Phi.
Có lẽ Lâm Phi Phi đang bận nên không nghe máy được.
Lâm Vụ hít sâu một hơi, thôi không vật lộn nữa.
Cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc lâu, khi cảm giác mỏi nhừ ở tay chân dần tan đi, Lâm Vụ mới gượng dậy, cố gắng kéo thân hình mệt mỏi quay lại xe đỗ bên đường.
Vừa ngồi vào trong xe chưa lâu, điện thoại của cô lại reo lên, là cuộc gọi trả lời từ Lâm Phi Phi.
"Alô, Vụ Vụ?" Giọng Lâm Phi Phi vang lên: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Vụ đáp lại: "Cậu đang bận à?"
Lâm Phi Phi: "Ừ, sáng nay có một bệnh nhân. Tớ vừa thấy cậu gọi, có chuyện gì xảy ra à?"
"Không..." Lâm Vụ mím môi, lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Tớ chỉ muốn hỏi sáng mai cậu có rảnh không, tớ định qua chỗ cậu một chuyến."
Lâm Phi Phi: "Có, buổi trưa qua đi, tớ rảnh."
Lâm Vụ: "Được."
Cô mỉm cười đồng ý: "Vậy cúp máy trước nhé, cậu cứ làm việc đi."
Lâm Phi Phi chau mày, định hỏi thêm thì Lâm Vụ đã cúp máy.
Cô ấy khó hiểu, cầm điện thoại nghĩ ngợi mấy giây rồi nhắn: "Không có gì thật hả?"
Lâm Vụ: "Thật mà, tớ đang bận."
Lâm Phi Phi: "Ừ, có gì cứ nói."
Lâm Vụ: "Được."
Đặt máy xuống, Lâm Vụ hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bất chợt, cửa sổ xe bị gõ nhẹ, cốc cốc cốc.
Lâm Vụ hạ cửa sổ, nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Cô ngẩn người nhìn anh mà không kịp phản ứng.
Cô không ngờ, ngoài Hà Gia Vân ra, lại có người vì một cuộc gọi nhầm của cô mà vội vã từ phòng họp chạy đến tìm cô.