Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 35: Chương 35




Chưa tới khuya nên khu chung cư vẫn còn đang rất ồn ào.

Cửa sổ phòng khách không đóng chặt, hàng xóm ở trên lầu bật TV rất to, tiếng trẻ con chơi đùa ở dưới lầu cũng có thể nghe thấy, thỉnh thoảng còn có tiếng nói chuyện truyền vào phòng khách khiến Lâm Vụ phải nín thở, thân thể căng thẳng.

Trần Trác ngậm lấy gò bồng mềm mại trắng trẻo rồi mút lấy, cứ ra ra vào vào giữa răng môi và cảm nhận sự cương cứng của nó dưới môi.

Đột nhiên, anh không nhịn được dừng lại, vùi đầu vào ngực cô rồi cọ nhẹ chiếc mũi cao thẳng vào đám mây mềm mại, khàn giọng nói: "Sao em lại căng thẳng thế?"

Lâm Vụ nóng bừng cả mặt lẫn tai trước câu nói của anh, cô giãy giụa khỏi bàn tay đang giữ chặt mình lại rồi đẩy anh: "... Ở đây không được."

Cho dù cửa sổ phòng khách đã được xử lý chống nhìn trộm, đối diện cũng không có tòa nhà cao nào có thể nhìn thấy bên trong nhưng Lâm Vụ vẫn cảm thấy căng thẳng và không thoải mái.

Trần Trác giả vờ không hiểu, nhướng mày một chút: "Hửm?"

Anh há miệng mút lấy nơi mềm mại kia, cắn lên đầu anh đào đỏ nhọn đã cứng lên: "Tại sao?"

"Nói chung là không muốn..." Lâm Vụ bực mình đá anh một cái, không chịu được: "Trần Trác..."

Cô bỗng khẽ gọi tên anh.

Trần Trác ngẩng đầu nhìn người trước mặt dưới ánh đèn sáng rực trong bếp, làn da trắng hơn tuyết, hai má ửng hồng, mái tóc đen xoăn rũ xuống, thỉnh thoảng có vài sợi tóc rơi xuống ngực. Trên xương quai xanh có vết hôn và vết nhéo khiến người ta không khỏi nóng mắt, yết hầu siết lại, khí huyết cuồn cuộn.

Sau khi dừng lại khoảng ba giây, Trần Trác rũ mắt, giơ tay vòng qua eo cô, bế cô lên trên người mình rồi lại hôn môi cô một cách vồn vã. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, dây dưa không ngừng nghỉ.

Hơi thở của Lâm Vụ bị anh hút sạch, nước bọt trong miệng cũng vậy.

Trần Trác hôn quá sâu khiến miệng cô không thể nào khép lại được, chất lỏng chảy ra từ bên môi khiến người khác phải xấu hổ.

Biết Lâm Vụ không muốn ở phòng khách nên Trần Trác vừa bế cô về phòng vừa hôn.

Lúc cánh cửa đóng lại, Lâm Vụ bị người đàn ông thả xuống chiếc giường mềm mại rồi bị anh đè lên khi còn chưa kịp phản ứng. Trần Trác hôn mạnh hơn, cắn cô, nhéo eo cô, sau lưng...

Tim đột nhiên đập nhanh hơn.

Lâm Vụ bị anh hôn tới nỗi mềm nhũn người, cơ thể ngứa ngáy không chịu nổi, vô thức bật ra những tiếng rên nhè nhẹ.

"Trần Trác..." Giây phút tâm trí đê mê, Lâm Vụ vẫn còn nhớ mang máng: "Anh còn chưa tắm mà."

Nghe thấy cô nói vậy, Trần Trác khàn giọng: "Cứ vậy đi."

Lâm Vụ cau mày, khắp cơ thể đều hồng hào: "Nhưng mà..."

"Yên tâm." Trần Trác dường như hiểu được lo lắng của cô, đáp qua loa.

Ban đầu Lâm Vụ không hiểu lời anh nói.

Một lúc sau, cô mới nhận ra.

Tại sao anh lại nói để cô yên tâm...

Người có sức tự chủ mạnh mẽ, dù đứng trước một bữa tiệc thịnh soạn, với những món mình thèm nhất thì anh vẫn có thể kiềm chế được. Anh không vội vã bước vào, mà phục vụ cô trước tiên.

Mọi ràng buộc trên người Lâm Vụ đều bị ném xuống cuối giường, Trần Trác hôn cô từ trên xuống dưới, không chừa một chỗ nào. Hai chân cô bị anh nhấc lên, khi cô ý thức được anh muốn làm gì mới vô thức giơ tay ngăn cản anh.

Nhưng cô đã chạm hụt.

Cô chỉ có thể thở hổn hển trong sự kích thích ấy, nắm chặt ga trải giường và thở dốc... Lâm Vụ thậm chí còn vô tình đá vào vai anh...

Lâm Vụ biết lưỡi của Trần Trác rất linh hoạt.

Không phải là cô chưa từng trải qua chuyện này, nhưng không hiểu sao, cô cảm thấy hôm nay Trần Trác lại càng thái quá và khoa trương hơn.

Trong phòng ngủ truyền đến tiếng nuốt nước bọt khiến mọi người đỏ mặt.

Một lát sau, Trần Trác ngẩng đầu nhìn cô, yết hầu của anh khẽ động, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, khóe môi hơi nhếch lên: "Sao hôm nay luật sư Lâm lại..."

Không đợi anh nói hết câu, người đang vô cùng xấu hổ cắt ngang: "Không cho anh nói nữa."

Cô xấu hổ.

Cũng không muốn nhắc anh rằng, do anh... quá đáng quá mức.

Làm như thế thì sao cô chịu được.

Trần Trác bật cười trước phản ứng của cô, đôi mắt tối đi rồi cúi người muốn hôn lên môi cô, song lại bị cô né tránh: "Không..."

Trần Trác nhướng mày, đưa tay nâng má cô lên ép cô hôn mình.

"Của mình mà cũng ngại à..."

Lần này Lâm Vụ chủ động chặn lại môi anh trước khi anh nói hết câu, không cho nói nữa.

Lúc nụ hôn này kết thúc, trên người Lâm Vụ toát một lớp mồ hôi rất mỏng.

Cô cũng cảm nhận được sự nóng hổi trên người Trần Trác, cô nhẹ chớp mắt định hỏi anh có cần mình giúp không thì anh đã nói trước: "Luật sư Lâm."

Hàng mi dài của Lâm Vụ rung lên: "Sao?"

"Tắm cùng tôi nhé?" Trần Trác đưa ra lời mời.

Lâm Vụ vốn muốn từ chối, thế nhưng lúc đối diện với con ngươi tĩnh mịch như hồ nước của Trần Trác thì bỗng không thốt nên lời, cuối cùng lại thành đồng ý.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên.

Thỉnh thoảng có tiếng nghẹn ngào hòa với tiếng nước khiến người khác đỏ cả mặt.

Lâm Vụ cảm nhận được một loại nước sôi lửa bỏng khác thường.

Lưng cô áp vào nền gạch lạnh lẽo, trước mặt là một lồng ngực cứng rắn nóng hổi. Nước nóng từ trên cao rơi xuống, những giọt nước đung đưa rồi cuối cùng rơi xuống đất rồi bắn tung tóe thành những giọt nước nhỏ xíu.

Lâm Vụ vô thức bám lên cổ người đàn ông trước mặt, không nhịn được đáp lại và cũng tiến lại gần anh.

Thấy cô chủ động, Trần Trác bế cô đặt lên bệ rửa mặt phủ khăn tắm để tiện di chuyển.

Khi Lâm Vụ nghe thấy tiếng xé bao bì, cô có chút sửng sốt... Trần Trác mang đồ vào từ khi nào.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ thì người đàn ông bất ngờ hạ eo xuống...

Lâm Vụ hơi ngẩng cổ, âm thanh mập mờ phát ra từ cuống họng.

Nhận thấy giọng mình không ổn nên cô vội cắn môi, khó nén được mà phải ôm chặt lấy người trước mặt.

Trần Trác vịn eo cô, tay đi xuống để cô thả lỏng.

Anh cúi đầu kề sát má cô, tìm tới đôi môi và hôn lấy, giọng nói rất khàn: "Đừng cắn như thế... Nhanh quá."

Lâm Vụ xấu hổ, há miệng cắn lên môi anh.

Người này... Đừng có nói gì nữa được không.

Dường như nghe thấy tiếng lòng của cô, Trần Trác không nói gì nữa mà chỉ vùi đầu chăm chỉ cày cuốc.

"..."

Phòng tắm trở nên ướt át, ngay cả khăn khô trên bồn rửa cũng bị ướt.

Khi từ phòng tắm đi ra, Lâm Vụ được Trần Trác bế, vừa đi vừa cảm nhận mọi thay đổi của anh. Thỉnh thoảng anh lại thúc mạnh về phía trước...

Cơ thể cô căng lên, vừa xấu hổ vừa bực bội cắn vai anh mấy cái... Cô không thể chịu đựng được anh như vậy, quá sâu, quá kích thích.

Thế nhưng Trần Trác lại cực kỳ muốn để lại từng dấu vết của anh trong phòng cô, không sót chỗ nào.

...

Khi kết thúc, cả hai cùng chìm trong cơn đê mê sung sướng một lúc lâu.

Đột nhiên, Lâm Vụ đẩy người trước mặt ra rồi nghiến răng nghiến lợi: "Sao anh còn chưa ra hả..."

Trần Trác đáp, hôn lên má cô rồi tỏ ra rất không muốn: "Bên trong em rất..."

Chữ cuối cùng ấy được nói sát bên tai Lâm Vụ.

Sau khi nghe thấy, Lâm Vụ xấu hổ phát điên, sao lúc trước cô lại không biết... Trần Trác biến thái như thế.

Giây phút ấy mặt cô đỏ hơn cả lúc nãy.

Trần Trác buồn cười, trước khi Lâm Vụ nổi giận thì dỗ dành cô vội: "... Rửa qua chút nhé?"

"... Ừm." Lâm Vụ miễn cưỡng đồng ý, thẹn đỏ mặt, nguýt anh một cái: "Anh thay ga giường đi."

Trần Trác mỉm cười: "Được."

Ga giường ướt quá rồi, không đổi thì chẳng ngủ được.

Khi ra khỏi nhà tắm một lần nữa thì Lâm Vụ đã hoàn toàn gục ngã, ngay cả đầu ngón tay cô cũng không muốn nhúc nhích.

Cô kiệt sức rồi.

Lúc Trần Trác thay ga giường, Lâm Vụ cầm điện thoại lên xem giờ.

Chưa muộn lắm, mới qua mười hai giờ thôi.

Ai bảo bọn họ vào việc sớm vậy chứ, ăn cơm xong là vồ vào luôn.

Sau khi Trần Trác thay xong ga giường, Lâm Vụ chỉ muốn đi ngủ ngay tức khắc.

Trần Trác lại vào phòng tắm rửa mặt một lần nữa, rồi tiện tay dọn dẹp phòng tắm lộn xộn. Khi anh ra ngoài, Lâm Vụ đã ngủ say.

Anh đứng bên giường, nhìn chăm chú gương mặt đang ngủ của cô rồi cúi xuống hôn cô một cái. Sau đó, anh vén chăn lên giường, ôm cô vào lòng rồi thiếp đi.

Đó là một giấc ngủ rất sâu và thoải mái.

Khi Lâm Vụ mở mắt ra và nhìn thấy Trần Trác trước mặt, cô vẫn còn hơi mơ màng.

Cho đến khi ý thức trở lại, cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm qua, trong lòng chợt dâng lên một chút hối hận.

Cô đã đồng ý để Trần Trác đến nhà đã là một chuyện, sao lại còn để anh ở lại qua đêm chứ.

Lâm Vụ ngây ngẩn nhìn người đang ngủ say, cảm giác như có điều gì đó đang dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

Đây là điều cô không thích lắm.

Nhưng cô lại không thể không thừa nhận, mình thực sự đang chìm đắm và tận hưởng cảm giác hiện tại.

Lâm Vụ là một người có xu hướng né tránh, những chuyện ngoài công việc, cô thường tránh đi nếu có thể. Những điều cô không thể nghĩ thông, không muốn đối diện, không muốn thừa nhận, cô sẽ tìm cách trốn tránh, giấu mình đi. Cô thường xuyên nói một đằng, làm một nẻo, tâm trí và hành động chẳng bao giờ hòa hợp.

Nhưng lần này, cô bỗng nhiên muốn cố gắng thu hết can đảm để đối mặt và cảm nhận, để đối diện với mọi thứ.

Chỉ là cô không chắc mình có thể kiên trì được bao lâu, liệu mình có làm tốt được không. Cô sợ làm không tốt, sợ khiến người kia thất vọng.

Lâm Vụ đang mải mê suy nghĩ thì người đang ngủ chợt mở mắt...

Hai ánh mắt đối diện nhau trong khoảng cách gần, nhìn rõ những sóng cuộn trong con mắt rõ đen trắng của nhau.

Mấy giây sau, Trần Trác mới lên tiếng: "Dậy lâu chưa?"

Lâm Vụ lắc đầu.

Trần Trác đáp rồi vén chăn xuống giường, tự nhiên vô cùng: "Sáng nay em muốn ăn gì?"

"..." Lâm Vụ chậm rãi kéo chăn lên và ngồi dậy trên giường: "Không biết nữa."

Trần Trác liếc mắt, sắc mặt hơi trầm xuống: "Không đói à?"

"Ừm..." Lâm Vụ vẫn đang suy nghĩ gì đó, nhẹ giọng đáp: "Tôi ăn gì cũng được."

Trần Trác gật đầu, rồi bước vào phòng tắm.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Trần Trác đi thẳng đến nhà bếp.

Khi Lâm Vụ rửa mặt xong rồi bước ra ngoài thì Trần Trác cũng đã làm xong bữa sáng đơn giản.

Hai người im lặng dùng cơm.

Ăn sáng xong, Lâm Vụ chuẩn bị về phòng trang điểm thì Trần Trác bỗng gọi cô lại: "Tôi về nhà trước, em cứ đi trước nhé."

Lâm Vụ không nghĩ nhiều, cô gật đầu: "Được."

Trần Trác không vội vàng rời đi, sắc mặt anh lạnh lùng, nhìn cô một lúc lâu rồi mới đáp lại một tiếng: "Tôi đi đây."

Lâm Vụ do dự đáp lại, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không đúng trước cảm xúc của anh.

Chỉ là cô chưa kịp suy nghĩ nhiều thì điện thoại đột ngột reo lên. Là cuộc gọi của Hứa Yên Nhiên, hỏi cô đã đến văn phòng luật sư chưa.

Lâm Vụ ngước lên: "Còn chưa trang điểm nữa, sao cậu gọi sớm vậy?"

Hứa Yến Nhiên hắng giọng, giải thích: "Tớ đang đợi người, lát nữa sẽ qua văn phòng luật tìm cậu."

"Được." Lâm Vụ đồng ý, mím môi hỏi: "Có chuyện gì à?"

Hứa Yến Nhiên: "Gặp rồi nói."

Cúp máy, Lâm Vụ nhìn đồng hồ, vội vàng vào phòng trang điểm thay quần áo rồi đi làm.

Khi cô tới văn phòng luật thì Hứa Yến Nhiên cũng vừa tới.

"Mua cho cậu một cốc cà phê này." Hứa Yến Nhiên đặt lên bàn.

Lâm Vụ: "Cảm ơn nhé."

Cô ra hiệu cho Hứa Yến Nhiên ngồi xuống: "Tìm tớ có chuyện gì à?"

Hứa Yến Nhiên nhìn cô nhưng không nói ngay.

Lâm Vụ im lặng một lát, bất giác nghĩ tới gì đó: "Chuyện kia?"

Hứa Yến Nhiên khẽ gật, cầm lấy cốc cà phê vừa được đặt xuống bàn, nhấp môi rồi từ từ nói: "Hôm nay Tôn Kỳ Thắng chuyển tới văn phòng luật Dân An."

Lâm Vụ ngạc nhiên: "Thủ tục xong nhanh vậy sao?"

Hứa Yến Nhiên gật đầu: "Dù sao anh ta cũng nổi tiếng là Thường Thắng tướng quân* ở Lê Thành, Dân An muốn kéo anh ta về, đương nhiên sẽ phải tích cực hơn."

*Vị tướng bách chiến bách thắng trong lịch sử Trung Hoa.

Nghe vậy, Lâm Vụ khẽ nhếch môi, vẻ mặt đầy sự chế giễu: "Thường Thắng tướng quân."

Cô lặp lại từ đó, trên khuôn mặt lộ rõ nụ cười mỉa mai: "Làm thế nào để đạt được, có lẽ chỉ có anh ta mới rõ."

Hứa Yến Nhiên vỗ lưng cô như trấn an: "Tớ nói chuyện này là để cậu chuẩn bị tâm lý trước."


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.