Sau khi nhắn, Lâm Vụ tính khoảng thời gian Trần Trác đi lên, nán lại văn phòng một chút rồi lại ghé qua nhà vệ sinh. Cuối cùng, cô cẩn thận tránh đám đông, lặng lẽ bước về phía cầu thang.
Đang giờ nghỉ trưa nên cầu thang rất yên tĩnh.
Khi Lâm Vụ tới, Trần Trác còn chưa lên. Cô đứng sau cửa thoát hiểm, nhấn mở điện thoại tính thời gian.
Khoảng hai phút sau có tiếng bước chân ở trên tầng.
Ngay sau đó, tiếng đèn điều khiển trong cầu thang vang lên.
Lâm Vụ hơi ngẩng đầu, đối diện với người đứng đầu bậc thang.
Ánh sáng trong cầu thang vẫn đủ sáng, giúp cô nhìn rõ người trước mặt. Anh có đôi mày và ánh mắt sắc lạnh, tay cầm hai cốc cà phê. Bộ vest ngoài đã được cởi ra, giờ chỉ còn chiếc áo sơ mi và áo vest, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.
Lâm Vụ đảo mắt quanh người Trần Trác rồi mới nhìn lên mặt anh.
"Sếp Trần." Cô gọi khách sáo.
Trần Trác nhấc chân đi xuống, bước từng bước tới trước mặt cô: "Đợi lâu không?"
Lâm Vụ lắc đầu, nhận lấy cà phê anh đưa: "Mới ba phút, không lâu lắm."
Trần Trác rũ mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng trước mặt rồi khẽ nheo mắt: "Sao vậy?"
"..." Lâm Vụ ngơ ngác: "Sao cơ?"
Trần Trác cúi đầu không nói gì.
Đây là câu anh muốn hỏi cô, anh có thể nhận ra tâm trạng Lâm Vụ không tốt lắm.
Cả hai im lặng mấy giây, Trần Trác mới từ từ nói tiếp: "Không có gì."
Lâm Vụ đáp ồ, cô thấy Trần Trác hơi lạ nhưng cũng không hỏi thêm.
Hai người đứng đối diện nhau, ung dung thưởng thức cốc cà phê trong tay.
Sau khi uống một ngụm cà phê thơm ngọt, Lâm Vụ cảm thấy tâm trạng mình tốt lên rất nhiều.
Cô ngước mắt nhìn người trước mặt rồi hỏi: "Anh không nghỉ trưa à?"
Trần Trác: "Có."
Lâm Vụ chớp mắt mấy lần.
Trần Trác nhìn cô: "Tôi đang nghỉ trưa đây."
"..."
Nghe vậy Lâm Vụ hơi nghẹn lại, cô khẽ cười: "Ý của tôi là, sếp Trần không có thói quen ngủ trưa sao?"
Trần Trác: "Hiếm lắm."
Chỉ khi nào giấc ngủ đêm của anh cực kỳ tồi tệ thì trưa hôm sau mới chợp mắt ngủ bù được thôi.
Lâm Vụ gật đầu rồi cả hai lại chìm vào im lặng.
Trần Trác từ từ uống hết ly cà phê trong tay, rồi lấy luôn ly cà phê đã uống xong của Lâm Vụ và ném vào thùng rác không xa.
Khi anh quay về trước mặt Lâm Vụ, cô có hơi lúng túng không biết nói gì.
Thực ra, sau khi uống xong cà phê, lẽ ra họ nên trở lại công ty của mình.
Nhưng kỳ lạ là, không ai nhắc đến chuyện đó.
Cầu thang trở nên im lặng.
Mấy giây sau, đèn cảm ứng cũng tắt vì sự yên tĩnh đó, khu vực xung quanh họ trở nên tối đen.
Trong bóng tối, giác quan của con người trở nên nhạy bén hơn.
Lâm Vụ ngửi thấy hơi thở thanh mát và trầm ổn của người đối diện, rất sạch sẽ, rất dễ chịu, và cũng khiến người ta cảm thấy an tâm.
Hai người cứ đứng yên một lúc như thế.
Cho tới khi Trần Trác giơ tay lên và sắp đụng phải Lâm Vụ thì cô mới cuống cuồng lên tiếng: "Anh định làm..."
Còn chưa dứt câu thì ngón tay ấm áp đã chà qua khóe môi cô.
Khóe môi Lâm Vụ có dính một chút cà phê.
Ban nãy đèn sáng Trần Trác đã định nhắc cô rồi, anh muốn lau vết đó đi.
"Căng thẳng gì chứ?" Trần Trác rút tay về, giọng nói mang theo ý cười nhẹ: "Chẳng lẽ luật sư Lâm nghĩ tôi muốn..."
"Im đi." Lâm Vụ hơi thẹn quá hóa giận, thậm chí còn nhấc chân đạp anh một cái: "Cảm ơn cà phê của tổng giám đốc Trần, tôi phải về làm đây."
Trần Trác không ngờ cô lại làm thế, vừa đau vừa buồn cười: "Không cần cảm ơn."
Đèn cảm ứng bằng âm thanh sáng lên.
Anh ngắm nhìn gò má ửng hồng của người trước mặt rồi cố nén ý cười nơi đáy mắt, ngừng mấy giây mới nói: "Tối gặp."
Lâm Vụ: "..."
Cô liếc anh một cái, không đáp lại lời anh, trực tiếp đẩy anh ra rồi rời khỏi cầu thang.
Trần Trác nhìn theo bóng lưng cô vội vã rời đi, chậm rãi nhếch môi cười.
Thực ra, Lâm Vụ không đoán sai, anh đã có một thoáng xúc động bất chợt. Nhưng Trần Trác biết rõ, nếu anh thực sự hôn cô lúc đó thì Lâm Vụ chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại cầu thang gặp anh nữa.
Như vậy chẳng đáng chút nào, vì vậy anh đã kiềm chế lại.
...
Lâm Vụ không biết được suy nghĩ đầy mưu mô của người đàn ông ấy, cô vội vã quay lại văn phòng.
Mừng là các đồng nghiệp vẫn đang nghỉ ngơi, không ai thấy được vẻ bối rối của cô. Về đến văn phòng, Lâm Vụ biến nỗi bực bội thành động lực, nhanh chóng giải quyết công việc cần làm trong ngày.
Thời gian cứ trôi qua, bất tri bất giác Lâm Vụ đã hoàn thành hết những công việc cần thiết trong ngày trước cả lúc tan làm.
Nhìn đồng hồ, Lâm Vụ không biết nên khóc hay cười... Cô hoàn toàn không ngờ mình lại có thể làm việc hiệu quả đến vậy.
Gần đến giờ tan làm, Hà Gia Vân nhắn tin rủ cô đi ăn.
Lâm Vụ: "... Hôm nay không được rồi."
Hà Gia Vân: "Sao thế? Có người mới rồi à?"
Lâm Vụ bật cười: "Tạm thời chưa có người mới."
Hà Gia Vân: ???
Hà Gia Vân: "Tối nay cậu đi ăn với Trần Trác?"
Cô ấy lập tức hiểu ý Lâm Vụ.
Lâm Vụ: "Ừm, hôm qua anh ấy đưa tớ đi khám Đông y và lấy thuốc nên tớ muốn mời anh ấy bữa cơm."
Hà Gia Vân: "Sao rồi? Thuốc Đông y có hiệu quả hơn không? Là thuốc chữa mất ngủ hay là cho bệnh dạ dày mãn tính của cậu?"
Lâm Vụ: "Cả hai, hôm qua tớ mới uống liều đầu tiên, cảm giác có chút tác dụng an thần, còn lại thì chưa thấy gì rõ rệt."
Hà Gia Vân: "Ừ, thế thì tốt rồi. Thôi thì tớ sẽ tha thứ cho việc anh ấy cướp cậu."
Lâm Vụ dở khóc dở cười: "Tớ là vật phẩm à?"
Hà Gia Vân: "Cậu là bảo bối vô giá."
Lâm Vụ nhướng mày: "Với cậu thì có thể là thế nhưng đối với người khác thì chưa chắc đâu."
Hà Gia Vân: "Mặc kệ người khác đi, cậu ở bên tớ là được rồi. Mấy người chẳng quan trọng thì cần gì phải làm bảo bối cho họ."
Lâm Vụ không thể không thừa nhận rằng Hà Gia Vân luôn có góc nhìn rất độc đáo.
Cách cô ấy an ủi người khác cũng rất đặc biệt.
Nghĩ tới đây, cô cười nói: "Gia Vân nói đúng."
Hà Gia Vân: "Tan làm đúng giờ đi, tớ không làm phiền cậu với tổng giám đốc Trần ăn cơm đâu."
Lâm Vụ: "Đêm mai sẽ là của cậu."
Hà Gia Vân: "Ok ok, đêm mai gặp."
Hẹn hò với Hà Gia Vân xong, Lâm Vụ lại tiếp tục bận rộn một lúc nữa.
Khi người trên tầng nhắn tin hỏi luật sư Lâm định bao giờ tan làm, cô mới tắt máy và trả lời: "Bây giờ."
...
Lúc Lâm Vụ xuống hầm để xe, chiếc xe ở cách đó không xa lập tức sáng đèn.
Cô thoáng liếc nhìn, không nhận ra rằng khóe môi mình đã vô thức nhếch lên một chút.
Ngồi vào xe, Lâm Vụ nghĩ mấy giây rồi nhắn tin cho người kia: "Anh muốn vào siêu thị một chút không?"
Trần Trác: "Em định mua gì?"
Lâm Vụ: "Tôi muốn ăn sườn."
Trần Trác: "Được rồi, em về trước đi."
Lâm Vụ: "... Ừm."
Cô nhìn khung chat một chút rồi nói thêm: "Nhà tôi không có dép mới cho nam."
Trần Trác rất để ý: "Có người cũ à?"
Lâm Vụ: "... Lý Hạng từng đeo, nếu anh không ngại thì đi cũng được."
Trần Trác: "Tôi ngại, để tôi mua đôi mới."
Lâm Vụ nhịn cười: "Được rồi, tôi cũng có thể thanh toán giúp sếp Trần."
Trần Trác: "Lát nữa tôi sẽ tới lấy."
Kết thúc cuộc trò chuyện với Trần Trác, Lâm Vụ lái xe về nhà.
Cô về được một lát thì người đi siêu thị cũng đã tới nhà.
Lâm Vụ mở cửa, hai người nhìn nhau, cô nhận một chiếc túi trong tay anh: "Mua dép à?"
Trần Trác đáp ừ.
Anh chỉ vào cái túi mà Lâm Vụ đang cầm: "Ở trong."
Lâm Vụ mở túi, định lấy ra giúp anh.
Khi mở túi ra, cô nhìn thấy ngay chiếc hộp đựng dép quen thuộc.
Lâm Vụ khẽ nghẹn lại, rồi trực tiếp đưa túi cho Trần Trác: "Sếp Trần tự lấy đi.”
Trần Trác nhướng mày một chút: "Được."
Anh chẳng có vẻ gì là tức giận.
Thay xong dép, Trần Trác tự nhiên bước vào bếp.
"Tôi vừa nấu cơm rồi." Lâm Vụ đứng trước cửa bếp, hỏi anh: "Cần tôi giúp gì không?"
Trần Trác lắc đầu: "Không cần đâu."
Anh nghiêng đầu nhìn cô rồi mới nói: "Tạm thời luật sư Lâm có thể đi làm việc một lát."
Bởi vì sau khi ăn cơm, anh sẽ không cho cô thời gian để mà làm việc nữa.
Nhận ra hàm ý trong câu nói ấy, tai Lâm Vụ nóng lên, cô lảng tránh ánh mắt anh rồi đáp ậm ừ: "Thế thì phiền sếp Trần rồi."
Trần Trác nở nụ cười khó đoán: "Tất nhiên."
"..."
Bữa cơm này anh nấu không lâu lắm.
Lâm Vụ còn chưa xem được tài liệu mấy thì đã bị anh gọi ra ăn cơm.
Lâm Vụ ngồi bên bàn nhìn thoáng qua, thời gian ngắn ngủi nhưng Trần Trác đã chuẩn bị xong xuôi ba món mặn một món canh.
"Ăn đi." Trần Trác đưa đũa cho cô, thong thả nói: "Đang sắc thuốc trong bếp rồi."
Lâm Vụ nhận: "... Cảm ơn."
Cô suýt quên mục đích chính mà Trần Trác qua hôm nay là để thay cô sắc thuốc.
Trần Trác không đáp.
Hai người im lặng dùng bữa.
Chẳng biết vì sao nhưng Lâm Vụ lại cảm thấy bữa ăn này hơi im lặng quá mức.
Có lẽ vì cả hai đều biết sau bữa ăn này sẽ là gì, hoặc cũng có thể là vì nguyên nhân khác nhưng bữa ăn này khiến cô cảm thấy hơi gượng gạo và có chút căng thẳng.
Ăn xong, Trần Trác nói anh vào bếp dọn dẹp.
Lâm Vụ đáp ồ: "Vậy tôi đi... Rửa mặt trước."
Trần Trác: "Ừ."
Khi Lâm Vụ rửa mặt xong thì thuốc của cô cũng đã sắc xong.
Trần Trác gọi cô qua uống thuốc.
"..."
"Mùi này khó chịu quá." Lâm Vụ chê bai.
Trần Trác mỉm cười: "Thuốc Đông y đều là như vậy mà."
Anh đưa bát thuốc cho Lâm Vụ: "Nguội rồi đấy, mau uống đi."
Lâm Vụ hít sâu, cầm bát lên rồi uống ực một ngụm.
Trong miệng cô đầy vị đắng, Lâm Vụ nhíu mày, đang định nói gì đó thì Trần Trác đã cầm một cốc nước đưa đến miệng cô. Cô ngây người, mi mắt khẽ rung, mở miệng uống.
"Còn đắng không?" Trần Trác hỏi cô.
Lâm Vụ uống nước xong, nhíu mày: "Vẫn đắng."
Cô hơi thèm ăn kẹo.
Suy nghĩ này mới thoáng xuất hiện thì đã thấy Trần Trác lấy viên kẹo đại bạch thỏ từ đâu ra, lột vỏ rồi đưa tới miệng cô.
Lần này Lâm Vụ hoàn toàn ngạc nhiên.
"Anh lấy đâu ra thế?"
Trần Trác: "Vừa mới mua."
Lâm Vụ im lặng, vị sữa ngọt ngào lan tỏa khắp trong miệng: "Sếp Trần."
Trần Trác: "Hử?"
"Có ai từng nói với anh là..." Lâm Vụ đối diện với ánh mắt anh rồi bất giác nói: "Anh rất săn sóc chưa?"
Trần Trác khẽ cười: "Rồi."
Lâm Vụ ngẩng đầu.
Trần Trác cúi đầu, vén mấy sợi tóc lòa xòa trên má cô ra sau tai rồi hôn lên bờ môi đỏ mọng, giọng nói trầm khàn: "Em."
"..."
Hơi thở Lâm Vụ như ngừng lại, nhịp tim cũng trật nhịp theo.
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, lông mi cong dày hơi khép lại. Anh cọ qua chóp mũi cô một cách thân mật, hơi thở phả vào má cô, cắn nhẹ môi dưới của cô ép cô phải mở miệng.
Giữa lúc trời đất quay cuồng.
Lâm Vụ bị Trần Trác ôm ở trên bàn ăn, hai tay đặt ở hai bên người cô, hôn cô thật sâu.
Đôi bàn tay to và ấm áp của anh kéo bộ đồ ngủ của cô lên và vuốt ve phần lưng dưới, eo rồi dần dần lên trên.
Lâm Vụ vô thức giơ tay vòng qua cổ anh, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.
Hai người hôn nhau một lúc lâu.
Lâu đến nỗi bộ đồ ngủ của Lâm Vụ biến mất, nụ hôn của Trần Trác rời khỏi môi cô và tiếp tục hôn xuống cằm và xương quai xanh của cô...
Lâm Vụ vô thức muốn chặn lại thứ gì đó, nhưng Trần Trác lại cố ý nắm lấy cổ tay cô, ép cô phải đặt tay lên bàn sau lưng.
Tư thế này giúp anh hôn và mút bộ ngực mềm mại của cô tốt hơn.