Ngay sau câu "vẫn chưa phải" thì Triệu Vũ Hân bỗng thốt lên, cô ấy phản ứng lại rồi vội vàng nói: "Tổng giám đốc Trần tài giỏi như thế, chắc là sẽ được sớm thôi."
Cô ấy đang tâng bốc sếp của đối tác.
Nghe thấy thế, Trần Trác hơi nhướng mày rồi thoáng liếc mắt nhìn người ngồi cạnh vẫn im lặng nãy giờ. Anh định nói rằng mình không có quyền quyết định, song lời đến khóe môi bỗng khựng lại...
Không phù hợp cho lắm.
Suy nghĩ mấy giây, Trần Trác cười nhạt rồi trả lời bâng quơ: "Cũng có thể."
"..."
Đúng lúc ấy thang máy tới, Lâm Vụ lên tiếng cắt ngang hai người họ: "Sếp Trần, thang máy tới rồi."
Cô ra hiệu cho Trần Trác bước vào thang máy trước.
Trần Trác cũng rất ung dung, nhìn thẳng về phía cô: "Mời luật sư Lâm, ưu tiên phụ nữ."
"..." Lâm Vụ liếc anh rồi cũng bước thẳng vào chẳng chút ngần ngại.
Cuộc trò chuyện bị cắt đứt như thế, sau khi vào thang máy tầng một thì đông nhân viên hơn hẳn.
Lâm Vụ không nói gì, Triệu Vũ Hân cũng rất biết chừng mực, không tiếp tục hỏi về đời sống tình cảm của ông chủ phía đối tác.
Mãi tới khi bước vào văn phòng luật và vào phòng làm việc của Lâm Vụ, cô ấy mới cất tiếng than thở: "Ôi chao."
Lâm Vụ vô thức đáp lại: "Sao thế?"
Triệu Vũ Hân đứng trước bàn làm việc của cô: "Chị Lâm, chị Lâm, em không ngờ sếp Trần mà lại không theo đuổi được bạn gái đấy."
Lâm Vụ ngước lên: "Anh ấy có theo đuổi ai à?"
Triệu Vũ Hân sững người: "Không hả?"
Cô ấy không nhận thấy sự lạ lùng của Lâm Vụ, chỉ mải nghĩ về cuộc trò chuyện giữa mình với Trần Trác: "Ý của sếp Trần chẳng phải là đang theo đuổi sao, vẫn chưa theo đuổi được đúng không?"
Lâm Vụ: "Chưa chắc."
Cô cũng không cảm thấy anh đang theo đuổi tí nào. Lâm Vụ bật máy tính, ngồi trên ghế làm việc rồi thong dong nói tiếp: "Mấy vị sếp này dùng lời nói để khiến người khác phân vân, tạo ra những cái bẫy. Là luật sư, chúng ta phải cẩn thận, đừng để mình rơi vào những cái bẫy ngôn từ của họ."
"Hả?" Triệu Vũ Hân trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Vụ rồi do dự hỏi lại: "Dữ... Dữ vậy sao?"
Lâm Vụ gật nhẹ: "Lời của sếp thì nghe thôi, đừng có nghĩ sâu làm gì."
Triệu Vũ Hân chớp mắt mấy lần, cứ cảm thấy câu nói của Lâm Vụ có hơi nhạy cảm.
Song cô ấy ngẫm lại thì cảm thấy Lâm Vụ nói rất có lý, đàn ông giỏi nhất là lừa lọc, nói không chừng sếp Trần trên tầng cũng không khác gì. Đàn ông như anh mà thực sự muốn theo đuổi phụ nữ thì làm gì có ai từ chối được?
Nghĩ thế, Triệu Vũ Hân gật đầu rất mạnh: "Chị Lâm nói đúng lắm, em ngây thơ quá."
Lâm Vụ: "..."
Cô cũng không biết Triệu Vũ Hân nghĩ gì nên chỉ cảm thấy buồn cười, nói: "Ừm, đi làm việc đi, đừng quên khẩu hiệu xây dựng sự nghiệp của mình nhé."
Triệu Vũ Hân: "... Dạ, chị uống cà phê không?"
Lâm Vụ đang định gật đầu thì chợt nhớ đến lời dặn đi dặn lại của Trúc Minh Trí hôm qua, cô chống tay lên thái dương: "Thôi chị chưa cần."
Tối qua giấc ngủ của cô khá ổn định nên tạm thời không cần dùng chất kích thích cho tỉnh táo. Hơn nữa, buổi chiều chắc chắn cô phải uống một cốc cà phê. Hồi trước một ngày uống ba bốn cốc nên giờ đã thành thói quen, có điều cũng phải tự kiềm chế giảm thành mỗi ngày một cốc thôi.
Sau khi Triệu Vũ Hân ra khỏi phòng, Lâm Vụ phản hồi trước mấy email quan trọng.
Xong xuôi, cô bỗng rơi vào trạng thái thất thần... Vô thức nhớ tới cảnh tượng cửa thang máy dưới hầm gửi xe, câu nói mà Trần Trác nói ban nãy...
Vẫn chưa phải.
Lúc ấy Lâm Vụ không nhìn anh, thế nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình.
Giây phút ấy, Lâm Vụ thực sự không thể phủ nhận được cô đang chờ đợi câu trả lời của Trần Trác, song cũng sợ hãi trước điều ấy.
Trong lúc đang chìm vào suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Vụ ổn định lại tinh thần: "Vào đi."
Vu Tân Tri đẩy cửa ra, tay cầm một tập tài liệu và máy tính: "Nói chuyện về vụ án của Phong Hành chút nhé?"
Lâm Vụ mỉm cười: "Được thôi."
Hai người thảo luận về vụ án ở phòng Lâm Vụ.
Thời gian tập trung làm việc luôn trôi qua rất nhanh, cảm giác còn chưa thảo luận được bao lâu thì đã sắp hết trưa rồi.
Triệu Vũ Hân gõ cửa hỏi xem trưa nay Lâm Vụ muốn ăn gì, có cần cô ấy gọi đồ ăn cho không.
Vu Tân Tri cất tiếng: "Hay cùng ăn luôn nhé?"
Anh ấy đề nghị: "Tiếp tục nói về chuyện này luôn, luật sư Lâm thấy sao?"
Đúng là hai người vẫn chưa thảo luận xong.
Lâm Vụ suy nghĩ mấy giây rồi đồng ý: "Được, luật sư Vu muốn ăn gì? Tôi mời."
Vu Tân Tri dở khóc dở cười: "Để anh mời, anh ở đây làm phiền luật sư Lâm mà, luật sư Lâm muốn ăn gì?"
Lâm Vụ nghĩ ngợi: "Sao cũng được, luật sư Vu chọn đi."
Vu Tân Tri đồng ý: "Được."
...
Chỗ Vu Tân Tri chọn chính là một nhà hàng Tây cao cấp dưới tầng một, bài trí tầm nhìn rất đẹp, không khí thoải mái mà đồ ăn cũng khá ngon.
Khi Hà Gia Vân không mang cơm tới văn phòng luật tìm Lâm Vụ thì hai người sẽ thường dùng cơm ở đây.
Khi Lâm Vụ và Vu Tân Tri qua ăn cơm thì nhà hàng vẫn còn khá đông khách.
Vu Tân Tri đã nói trước với quản lý nên đặt được một bàn bên cửa sổ.
Hai người ngồi xuống, Vu Tân Tri ra hiệu cho Lâm Vụ chọn món.
Lâm Vụ cũng không khách khí với anh ấy, chọn món bò bít tết mình thích và thêm mấy món ăn kèm.
Trong lúc chờ phục vụ bưng đồ ăn lên, Vu Tân Tri hỏi Lâm Vụ: "Nghỉ một chút hay tiếp tục luôn?"
"Cứ nói tiếp chuyện kia đi." Lâm Vụ đáp: "Cũng phải chờ một lát nữa mới lên đồ."
Vu Tân Tri: "Được."
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí rất thoải mái.
Lúc Trần Trác và mấy người trợ lý bước tới trước cửa nhà hàng thì thấy ngay thấy hai người đang chuyện trò rôm rả.
"Là luật sư Lâm và luật sư Vu." Nhận thấy Trần Trác dừng bước, Uông Lập Quần cũng đưa mắt về phía cửa sổ sát đất theo ánh mắt anh rồi nói.
Trần Trác liếc anh ấy nhưng không nói gì.
Phó tổng giám đốc Lý đứng sau ngạc nhiên, cười bảo: "Nhìn qua cũng đẹp đôi nhỉ."
"..."
Sắc mặt Trần Trác lạnh lùng, đưa mắt nhìn anh ta rồi bước chân về phía bàn ăn đã đặt, cất giọng châm biếm: "Phó tổng giám đốc Lý chuẩn bị đổi nghề à?"
Phó tổng giám đốc Lý nghe không hiểu lắm, hỏi lại: "Hả? Đổi gì cơ?"
Uông Lập Quần đứng cạnh khẽ nhắc: "Mai mối ấy."
Lý Thành Tế: "..."
Anh ta nhìn theo bóng lưng người đi trước rồi lúng túng cười bảo: "Sếp Trần nói gì vậy, tôi định làm ở Phong Hành đến khi về hưu, hiện tại không có kế hoạch chuyển nghề đâu."
Nhỡ Trần Trác cảm thấy anh ta muốn đổi nghề rồi cho nghỉ thật thì tiêu đời.
Trần Trác mới chỉ điều chuyển đến chi nhánh Phong Hành được hơn một tháng nhưng đã thuyết phục được không ít cây đa cây đề đang yên ổn ở công ty nghỉ hưu. Lý Thành Tế không muốn mình là một trong số đó.
Trần Trác: "Thế à?"
Giọng điệu không rõ vui buồn.
Lý Thành Tế vội đáp: "Tất nhiên rồi."
Lúc nói câu này, anh ta nhiệt tình kéo ghế rồi ra hiệu Trần Trác ngồi xuống.
Trần Trác cũng ngồi xuống, coi như cho anh ta thể diện.
"Phó tổng giám đốc Lý ngồi đi." Anh hơi ngừng một chút: "Cứ thoải mái nói chuyện, đừng căng thẳng vậy."
Lý Thành Tế mỉm cười nhưng thầm phỉ nhổ trong lòng, anh thoải mái nói chuyện mà chẳng cần quan tâm tới sống chết của người khác, sao mà tùy tiện thế không biết.
Trần Trác làm ngơ trước ánh mắt trách móc của Lý Thành Tế, anh rũ mắt lướt xem menu một lượt rồi chọn đại hai món, sau đấy đưa cho người khác.
Anh nhìn quanh bốn phía rồi hướng mắt về phía hai người đang vui vẻ trò chuyện cách đó không xa, Trần Trác mỉm cười, rút điện thoại gửi tin nhắn.
Lâm Vụ và Vu Tân Tri tập trung bàn luận về vụ án nên không để ý màn hình điện thoại vừa mới sáng lên.
Hai người thảo luận về vụ án của Phong Hành, tập trung phân tích một điểm, khi đã xác định được hướng đi hợp lý, họ mới dừng lại.
"Ăn cơm trước đã." Vu Tân Tri thấy vẻ tươi tỉnh của Lâm Vụ thì mỉm cười nhắc nhở: "Vẫn chưa ăn thì bò của em chắc phải hâm lại mất."
Lâm Vụ cúi đầu nhìn phần bít tết mới ăn được hai miếng của mình, nở nụ cười dịu dàng: "Ừm."
Hai người tạm dừng việc thảo luận rồi bắt đầu im lặng dùng bữa.
Vu Tân Tri chợt nhớ ra gì đó, anh ấy hỏi cô: "Lâm Vụ, em quen luật sư Tôn Kỳ Thắng à?"
Lâm Vụ đang nhai thì dừng lại, cô nhìn về phía Vu Tân Tri: "Sao bỗng dưng luật sư Vu lại hỏi chuyện này?"
"Anh chỉ hỏi vậy thôi." Vu Tân Tri giải thích: "Cuối tuần anh đi ăn với bạn, tình cờ có nhắc tới anh ta nên hỏi em một chút."
Lâm Vụ đáp ừ, sắc mặt lạnh lùng: "Không quen."
Nhận thấy sự kháng cự của Lâm Vụ, Vu Tân Tri gật đầu không hỏi thêm nữa.
Lúc sắp ăn xong thì điện thoại Vu Tân Tri có người gọi.
Anh ấy nhìn lướt qua màn hình, nói với Lâm Vụ một tiếng rồi đứng dậy ra ngoài nghe máy.
Sau khi Vu Tân Tri rời đi, Lâm Vụ tiện tay cầm chiếc điện thoại bên cạnh lên.
Mở lên là thấy tin nhắn của Trần Trác, chỉ có hai chữ đơn giản: Luật sư Lâm.
Lâm Vụ khó hiểu, trả lời lại bằng một dấu chấm hỏi.
Trần Trác: "Thích ăn bò bít tết à?"
Ăn tập trung đến mức đó, ngay cả điện thoại cũng không để ý.
Lâm Vụ tròn mắt mấy giây khi thấy tin nhắn đó, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi nhanh chóng thấy người đang nhìn về phía cô cách đó không xa. Trần Trác vẫn mặc bộ quần áo như lúc sáng, chỉ có cà vạt đã tháo ra, chiếc áo sơ mi bên trong cũng cởi bớt hai cúc nên nhìn có vẻ khá thoải mái.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Dưới ánh mắt của Lâm Vụ, Trần Trác nhẹ nhàng chạm vào điện thoại.
Lâm Vụ im lặng, đáp lại anh: "Anh không thích à?"
Trần Trác: "Hôm nay."
Lâm Vụ im lặng nhưng hiểu ý anh.
Cô hơi mím môi, rũ mi nhắn tiếp: "Vậy thứ sáu tôi mời anh ăn món ngon."
Chỉ câu nói ấy thôi đã dễ dàng khiến tâm trạng Trần Trác trở nên tốt hơn hẳn.
Anh cúi đầu đọc tin nhắn này từ Lâm Vụ, hàng mi dài hơi rung: "Tôi chờ tin tốt từ em."
Lâm Vụ không trả lời tin này nữa.
Cô không biết nên đáp lại như thế nào, lúc ấy Vu Tân Tri cũng đã kết thúc cuộc điện thoại.
"Ăn xong rồi à?" Anh ấy thấy Lâm Vụ hạ đũa xuống bèn hỏi.
Lâm Vụ gật đầu, thuận miệng hỏi: "Điện thoại của bên kia à?"
Vu Tân Tri cười khổ, lắc đầu: "Không phải, mẹ anh."
Anh ấy thở dài: "Giục anh đi xem mắt."
Lâm Vụ hơi ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một chút mới nói: "Có phải người lớn đều như thế không?"
Vu Tân Tri bất đắc dĩ: "Chắc vậy."
Anh ấy ngừng một chút, rũ mắt nhìn Lâm Vụ: "Em thì sao, có gặp rắc rối ở mấy chuyện thế này không?"
Lâm Vụ: "Không."
Vu Tân Tri ngạc nhiên, không nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của cô: "Bác gái không giục à?"
"Không giục, cũng không thể giục được." Lâm Vụ đáp.
Vu Tân Tri hơi sửng sốt rồi nói: "Xin lỗi, anh không biết..."
"Bà ta không có qua đời." Lâm Vụ hiểu ý anh ấy, cô mỉm cười: "Không phải xin lỗi."
Vu Tân Tri khựng lại: "Sau này anh sẽ chú ý."
Lâm Vụ đáp ừ rồi nói: "Đi nào, về văn phòng luật trước đã."
Vu Tân Tri gật đầu, cầm giấy tờ đi tính tiền rồi cả hai cùng nhau quay về văn phòng luật.
Sau khi trở về, Lâm Vụ nhận mấy cuộc điện thoại của khách hàng, cô bèn nói với Vu Tân Tri một tiếng rồi quay về tiếp tục bận rộn với những vụ án khác.
Cúp máy, Lâm Vụ mệt mỏi day thái dương.
Cảm thấy hơi mệt, mệt mỏi không rõ lý do.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Lâm Vụ cúi đầu thấy tin nhắn của Trần Trác: "Nghỉ trưa à?"
Lâm Vụ: "Không."
Trần Trác: "Hôm nay bận lắm sao?"
Lâm Vụ cau mày: "Vẫn ổn, sếp Trần có việc gì không?"
Trần Trác: "Có."
Lâm Vụ: "Có chuyện gì?"
Sau khi cô nhắn thì điện thoại vang chuông.
Lâm Vụ hơi do dự rồi mới bắt máy: "Sếp Trần, có chuyện gì..."
Không đợi cô nói nốt câu, anh đã hỏi trước: "Quán cà phê dưới lầu, luật sư Lâm uống hay không uống?"
Nghe vậy, Lâm Vụ chỉ do dự khoảng hai giây: "Uống."
Lâm Vụ đã muốn uống từ sáng rồi, nhịn tới giờ thật sự không chịu nổi nữa.
Trần Trác không gọi cho cô thì cô cũng đang tính xuống tầng đi mua cà phê.
Trần Trác ừ rồi hỏi tiếp: "Em uống loại gì?"
"... Ngọt một chút." Lâm Vụ đáp: "Latte hạnh nhân đi."
Trần Trác khẽ nói: "Được, nóng nhé?"
Lâm Vụ: "Tôi nói lạnh thì chắc anh vẫn chọn nóng phải không."
"Mùa đông không nên uống đồ lạnh." Trần Trác không phủ nhận.
Lâm Vụ không nói gì nữa, hơi bực: "Vậy anh còn hỏi làm gì?"
Trần Trác nhếch môi: "Lỗi tôi."
Anh nhận sai quá nhanh khiến Lâm Vụ không cách nào phát tác cơn giận.
Im lặng một lát, cô mới nói: "Anh xếp hàng trước đi."
Trần Trác: "Lát nữa tôi sẽ gọi em."
Sau khi cúp máy, Lâm Vụ mới bất giác nhận ra... Lát nữa Trần Trác gọi cô kiểu gì?
Đừng nói anh tới tận văn phòng luật sư để đưa cà phê nhé.
Nghĩ tới đó, Lâm Vụ vội vàng nhắn cho anh: "Tôi đợi anh chỗ cầu thang."