Lâm Vụ mất một giây mới phản ứng lại, rốt cuộc quan hệ ông cháu của bọn họ là sao?
Sau khi xác nhận mình không hiểu sai, cô nhìn thẳng vào Trần Trác, ánh mắt tĩnh lặng như mặt nước.
Nhưng Trần Trác vẫn có thể nhìn thấu sự trách móc và không vui ẩn giấu trong đôi mắt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc của cô.
Sau vài giây im lặng, anh giải thích: “Ông ấy không biết quan hệ giữa chúng ta, cũng sẽ không hỏi quá nhiều về thân phận của em. Trong mắt ông ấy, em chỉ là một bệnh nhân đến khám mà thôi. Trình độ chuyên môn của ông ấy không tồi, còn giỏi là đằng khác. Uống thuốc Tây có hại cho cơ thể, tất nhiên Đông y cũng vậy, nhưng ông ấy kê thuốc có kiểm soát hơn một chút. Tôi đưa em đến đây chỉ đơn giản là hy vọng…”
Nói đến đây, anh tạm dừng, ánh mắt thản nhiên nhìn Lâm Vụ, giọng điệu trầm ổn mang theo sự nghiêm túc: “Luật sư Lâm của chúng ta luôn khỏe mạnh.”
“...”
Lâm Vụ hiếm khi nghe Trần Trác nói một đoạn dài như vậy. Anh không phải kiểu người thích giải thích nguyên do cho việc mình làm. Anh đã làm thì tức là đã làm.
Dù đối phương có biết ơn hay không, chỉ cần anh cho rằng điều đó là đúng thì sẽ chẳng buồn giải thích thêm.
Anh có sự kiêu ngạo và ngang bướng của riêng mình.
Hôm nay cũng vậy. Chuyện hôm nay anh giấu giếm thân phận của ông cụ rõ ràng là anh đuối lý.
Nhưng anh biết rõ xuất phát điểm của mình là tốt.
Thế nên ban đầu anh không định nói nhiều, nhưng khi chạm phải ánh mắt trong veo mà bình thản của Lâm Vụ, anh thỏa hiệp.
Anh không muốn cô có áp lực, cũng không muốn cô vì chuyện này mà không vui.
“Lâm Vụ, tôi xin lỗi.” Lâm Vụ vẫn không lên tiếng, Trần Trác cụp mắt nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm như có sức hút khiến người khác muốn chìm đắm vào đó: “Không nói trước với em là lỗi của tôi.”
Ánh mắt cô hơi lóe lên, yên lặng đối diện với ánh nhìn của anh: “… Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Cô khẽ mím môi, ép nhịp tim đang đập loạn của mình bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Trần Trác: “Hửm?”
Nhận thấy ánh mắt anh thay đổi, Lâm Vụ hơi mất tự nhiên, vội quay mặt sang hướng khác: “Cảm ơn tổng giám đốc Trần đã quan tâm đến sức khỏe của tôi như thế.”
Lâm Vụ không phải người không biết ơn.
Chỉ là việc Trần Trác giấu cô ngay từ đầu thật sự khiến cô có phần khó chịu. Nhưng với những lời bộc bạch chân thành vừa rồi của anh, cô lại không cách nào trách cứ anh được nữa.
Cô biết Trần Trác làm vậy vì muốn tốt cho cô.
Đương nhiên, không phải bất cứ việc gì có lý do “vì tốt cho cô” cũng có thể khiến Lâm Vụ chấp nhận. Lần này cô chấp nhận hành vi của Trần Trác, một phần vì lời xin lỗi của anh, một phần vì cô hiểu chính mình, mà Trần Trác cũng hiểu cô.
Cả hai đều rõ, nếu ngay từ đầu anh nói muốn dẫn cô đến phòng khám này, hơn nữa còn tiết lộ rằng viện trưởng ở đây là ông nội anh, cô chắc chắn sẽ từ chối ngay lập tức.
Nghe cô nói vậy, Trần Trác khẽ nhướng mày: “Sao tôi có cảm giác em đang châm chọc tôi nhỉ?”
“Tôi đâu có vậy?” Lâm Vụ liếc anh một cái, im lặng một lúc rồi tiếp: “Nhưng lần sau đừng như vậy nữa được không, tổng giám đốc Trần?”
Cô thương lượng với anh: “Bất ngờ quá đấy.”
Trần Trác lặng lẽ nhìn cô: “Được.”
Lần sau sẽ không như vậy nữa.
Chuyện giấu thân phận của ông cụ, giữa hai người xem như bỏ qua.
Sau một lúc yên tĩnh, Lâm Vụ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Những người khác trong nhà anh chắc không sống ở đây đúng không?”
Cô không muốn gặp thêm ai khác trong nhà Trần Trác nữa.
Hiểu được sự lo lắng trong lòng cô, Trần Trác bất đắc dĩ cười: “Nghĩ gì thế, ở đây chỉ có ông cụ thôi, mấy người khác chỉ ghé qua đây vào mùa hè.”
Lâm Vụ nghiêng đầu.
Trần Trác đưa tay vén một nhánh cây mảnh đang vướng đường, hơi ngẩng cằm ra hiệu cho cô đi tiếp: “Mùa hè ở đây mát mẻ, thích hợp để tránh nóng, nhưng mùa đông thì lạnh lắm.”
Lâm Vụ nhìn cành cây bị nâng lên, vốn định cúi đầu bước qua nhưng nhận ra không cần thiết, cô gật đầu: “Vậy bọn họ sống ở đây à?”
"Ông cụ không ở đây, những người khác thì hầu như đều sống ở đây." Trần Trác nói.
Lâm Vụ "ồ" một tiếng, quay đầu nhìn anh.
Trần Trác khó hiểu: "Nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Tôi tưởng anh…" Cô nghĩ ngợi, rồi quyết định nói thẳng: “Tôi không ngờ nhà anh lại mở phòng khám."
Khí chất của Trần Trác và cả cách anh hành xử thường ngày đều mang phong thái của một cậu ấm nhà giàu điềm tĩnh và kiêu ngạo. Dù anh không có những thói hư tật xấu của đa số cậu ấm nhà giàu, nhưng khí chất lại là thứ không thể che giấu.
"Vậy em nghĩ nhà tôi làm gì?" Anh tò mò hỏi.
Lâm Vụ không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại: "Anh nghĩ sao?"
Trần Trác bật cười: "Con nhà giàu?"
"Anh tự nói đấy nhé." Lâm Vụ đắc ý nhắc nhở: "Không phải tôi nói đâu."
Trần Trác khẽ nhếch môi: "Không hẳn."
Lâm Vụ bước chậm lại, suýt nữa thì hỏi: Không hẳn là có ý gì?
Chỉ là cô cảm thấy câu hỏi này dường như hơi vượt quá ranh giới của bọn họ. Cô suy nghĩ một chút rồi nuốt xuống những nghi hoặc.
Dường như anh đã đoán được cô muốn hỏi gì, quay đầu nhìn cô, im lặng giây lát rồi nói: "Ba tôi cũng là bác sĩ."
Lâm Vụ chớp mắt, hơi ngạc nhiên: "Thật sao?"
"Ngạc nhiên thế à?" Trần Trác bật cười: "Ông nội tôi là bác sĩ, ba tôi làm bác sĩ cũng là điều dễ hiểu mà."
Lâm Vụ nghĩ ngợi: "Cũng hợp lý, nhưng anh thì không giống lắm."
Trần Trác: "Tôi không hứng thú với nghề này. Ba tôi làm bác sĩ chỉ để đối nghịch với ông nội thôi."
Lâm Vụ: "Hả?"
"Ba tôi là bác sĩ ngoại khoa." Trần Trác nói với Lâm Vụ: "Ông cụ là thầy thuốc Đông y, lúc nào cũng muốn ba tôi kế thừa y bát. Hồi nhỏ, mỗi khi ba tôi ốm đau, ông cụ đều cho uống thuốc Đông y, vì ông cụ cố chấp và có thành kiến, cho rằng thuốc Tây... không tốt bằng."
Anh châm chước dùng từ: “Cho nên từ nhỏ ba tôi đã không thích Đông y cho lắm.”
Khi điền nguyện vọng thi đại học, người cha vốn có hứng thú với y học của Trần Trác đã lén ông cụ điền vào ngành y học lâm sàng.
Nhiều năm trước, khi máy móc thiết bị và mọi thứ vẫn chưa phát triển như bây giờ, một số thầy thuốc Đông y vẫn luôn giữ sự cố chấp của riêng mình. Đây là điều mà những người khác không thể thay đổi được.
Bọn họ chỉ có thể dần thay đổi tư duy theo sự tiến bộ của thời đại.
Lâm Vụ bừng tỉnh, đột nhiên hơi muốn cười.
Cô không ngờ môi trường gia đình của Trần Trác lại… nhẹ nhàng như vậy. Không biết vì sao, cô lại nghĩ đến từ này.
Bởi vì khi nhắc đến gia đình, giọng điệu của Trần Trác mang theo một chút bất đắc dĩ.
"Vậy còn anh thì sao?" Lâm Vụ tò mò: "Sao anh lại…"
"Nhà tôi có cả Đông y lẫn Tây y, từ nhỏ đã thường xuyên nghe họ tranh luận nên dần dần tôi chán cả hai." Trần Trác nhún vai, một cách tự nhiên, anh chọn ngành mình thực sự hứng thú.
Nghe vậy, trong đầu Lâm Vụ hiện lên hình ảnh Trần Trác lúc nhỏ bị ốm, còn ông nội và ba anh đứng bên giường tranh luận xem nên uống thuốc Đông y hay Tây y.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cười, cố gắng đè nén khóe môi đang muốn nhếch lên: "Bọn họ không ngăn cản hay thuyết phục anh à?"
Trần Trác cười khẽ, kéo cô đi về phía khác, giải thích: "Có chứ, nhưng trong nhà tôi, bà nội và mẹ tôi mới là người quyết định."
Bà nội và mẹ của Trần Trác đều ủng hộ anh, hai người đàn ông còn lại dù không cam lòng cũng không dám nói gì thêm.
Lâm Vụ hiểu ra, chợt có phần ngưỡng mộ Trần Trác.
Cô suy tư, đang định nói thêm gì đó thì Trúc Minh Tri xuất hiện ở chỗ không xa, vẫy tay gọi hai người: "Hai người không thấy lạnh sao?"
Cả hai đồng loạt ngẩng đầu.
Bấy giờ Lâm Vụ mới nhận ra hôm nay gió khá lớn, vậy mà cô và Trần Trác lại cứ đi vòng vòng ngoài sân.
Hai người chưa kịp trả lời, Trúc Minh Tri đã nói: "Mau vào ăn cơm đi."
Trần Trác: "Biết rồi."
Hai người cùng nhau đi về phía nhà ăn.
Trên đường đi, Lâm Vụ hơi chần chừ: "Lát nữa ông nội anh…"
"Ông ấy sẽ không hỏi nhiều đâu." Trần Trác nghiêng đầu nhìn cô, trấn an.
Lâm Vụ há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
*
Gọi là nhà ăn, nhưng thực ra nơi này rất nhỏ, chỉ có ba chiếc bàn, nhiều nhất chỉ có thể chứa được hai mươi người.
Nhân viên trong phòng khám không nhiều. Nơi này là do ông nội của Trần Trác mở sau khi chính thức nghỉ hưu.
Ban đầu, ông cụ định nghỉ ngơi an hưởng tuổi già.
Nhưng khổ nỗi danh tiếng trước đây quá lớn, luôn có người tìm đến để xin khám chữa bệnh. Có người khó mà từ chối, có người thậm chí còn lần theo địa chỉ để đến tận cửa cầu xin.
Dù đối phương có thân phận gì đi nữa, đã làm bác sĩ thì không thể nhắm mắt làm ngơ trước bệnh nhân.
Người ra vào nhà ngày càng nhiều khiến trong nhà lúc nào cũng ồn ào suốt hai mươi bốn tiếng.
Bà nội của Trần Trác tức giận, khuyên ông cụ thà quay lại phòng khám làm thêm vài năm còn hơn. Nhưng ông nội Trần Trác không chịu, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chọn mở phòng khám này. Một phần để tu thân dưỡng tính, phần còn lại để giúp đỡ những bệnh nhân thật sự cần ông.
Khi Lâm Vụ và Trần Trác bước vào, những người trong nhà ăn chỉ liếc nhìn bọn họ một cái rồi lại thu hồi tầm mắt.
Bọn họ không tỏ ra ngạc nhiên hay bất ngờ.
Có vẻ như đã quen với việc Trần Trác dẫn người đến khám bệnh rồi ăn cơm chung.
Lâm Vụ chưa kịp nghĩ nhiều, Trần Trác đã hỏi cô: "Em muốn ngồi bàn nào ăn cơm?"
"..."
Lâm Vụ ngẩn người: "Ông nội anh ngồi đâu?"
Ông cụ còn chưa đến, cô cũng không biết nên ngồi chỗ nào.
Trần Trác ngước mắt: "Không cần để ý ông ấy."
"... Như vậy không ổn lắm đâu nhỉ?" Lâm Vụ hỏi.
Trần Trác điềm nhiên đáp: "Không có gì không ổn cả. Bây giờ em là bệnh nhân ở đây, không cần phải ngồi chung bàn với ông ấy."
Anh lo cô sẽ căng thẳng, cảm thấy không thoải mái.
Lâm Vụ ngẩn ra rồi hiểu được ý của Trần Trác.
Cô khẽ cười: "Không sao đâu."
Chỉ là một bữa cơm thôi mà, cô không mong manh đến thế.
Trần Trác khựng lại một chút, nhướn mày: "Em chắc chứ?"
Lâm Vụ gật đầu.
Trần Trác giơ tay chỉ về một bàn: "Vậy ngồi bên kia đi."
Lâm Vụ: "... Được."
Hai người vừa ngồi xuống một chiếc bàn tròn, Trúc Minh Tri và ông nội của Trần Trác liền bước vào.
Lâm Vụ lập tức đứng dậy, nhưng bỗng nhiên lại không biết nên xưng hô như thế nào.
Ông cụ nhìn cô, vẻ mặt ôn hòa hơn so với lúc khám bệnh: "Gọi ông là bác sĩ Trần hay ông Trần đều được."
Ông ra hiệu cho Lâm Vụ ngồi xuống: "Đừng căng thẳng."
Lâm Vụ mỉm cười: "Chào ông Trần, cháu là Lâm Vụ, là... bạn của Trần Trác."
Cô vốn định nói là đối tác, nhưng đến lúc mở miệng thì đổi ý.
Hai chữ "đối tác" nghe quá xa cách.
Nghe vậy, Trần Tự Hoài khẽ gật đầu: "Ngồi đi cháu."
Ông ấy cười hiền từ, ánh mắt lướt qua Trần Trác bên cạnh rồi dặn dò Lâm Vụ: "Đừng gò bó, cứ xem nơi này như nhà của mình."
Lâm Vụ: "Vâng ạ."
Sợ cô căng thẳng, Trúc Minh Tri cũng lên tiếng đúng lúc: "Cũng đừng xem ông ấy như bậc trưởng bối mà đối đãi, ông ấy thích được coi như bạn bè đồng lứa hơn."
Trần Trác bên cạnh bổ sung: "Là thật đấy."
Trần Tự Hoài: "..."
Ông cụ liếc hai người một cái đầy cảnh cáo: "Sao cháu còn chưa đi lấy đồ ăn đi?"
Trần Trác: "Cậu ấy đi là được."
Anh chỉ Trúc Minh Tri.
Trúc Minh Tri chậc một tiếng rồi lập tức đứng dậy: "Hai ông cháu cứ nói chuyện đi, người thừa như tôi đi làm việc đây."
Lâm Vụ: "..."
Cô phản ứng chậm một nhịp, chợt nghĩ đến một vấn đề: có phải cô cũng là người thừa không?
Chẳng mấy chốc, Trúc Minh Tri đã bưng một nồi đất nhỏ đặt trước mặt Lâm Vụ: “Của cô đây."
Lâm Vụ cúi đầu nhìn, thoáng ngửi thấy mùi thuốc Đông y, hơi chát nhưng không quá khó chịu.
"Thuốc điều trị bệnh đau dạ dày mãn tính của cô đấy. Lúc tôi với ông cụ kê đơn đã cố ý chọn mấy vị dễ uống, chắc sẽ không quá khó nuốt đâu." Trúc Minh Tri giải thích.
Lâm Vụ sững người, nhìn những gương mặt trước mắt, hàng mi dài khẽ run lên: "Cảm ơn."
Trúc Minh Tri khoát tay: "Cảm ơn gì chứ? Chỉ là tiện tay thôi."
Trần Tự Hoài cũng gật đầu: "Nếm thử đi, nếu khó uống thì để Minh Tri đổi công thức khác cho cháu."
Trần Trác: "Ừm, đừng ngại phiền phức, đây là việc mà bác sĩ Trúc nên làm."
Trúc Minh Tri: "..."
Anh ấy liếc Trần Trác một cái, lười tính toán với anh.
Bốn người cùng ngồi ăn cơm trên một bàn. Ban đầu Lâm Vụ lo lắng bản thân sẽ căng thẳng, gượng gạo, hoặc không biết tiếp chuyện thế nào.
Nhưng thực tế chứng minh, cô đã nghĩ quá nhiều.
Lúc ăn cơm, Trần Trác không thích nói. Trúc Minh Tri và ông nội Trần Trác cũng vậy.
Ai nấy đều lặng lẽ dùng bữa, dù không trò chuyện cũng không tạo cảm giác ngượng ngùng.
Ăn gần xong thì có bệnh nhân tới.
Ông nội Trần Trác lập tức đứng dậy, vội vàng và nốt hai miếng cơm trong bát, chỉ để lại một câu dặn Lâm Vụ cứ từ từ ăn rồi rời đi trước cùng Trúc Minh Tri.
Nhìn theo bóng lưng hai người vội vã đi khuất, Lâm Vụ nghiêng đầu hỏi: "Lúc nào bọn họ cũng thế sao?"
Trần Trác đã quá quen. Sau khi hai người kia đi mất, anh tiện tay gắp cho Lâm Vụ một miếng sườn, nhỏ giọng nói: "Quen rồi."
Lâm Vụ cụp mắt, nhìn miếng sườn đột nhiên xuất hiện trong bát mình, gắp lên cắn một miếng, không nói gì thêm.
*
Sau bữa ăn, Trúc Minh Tri và ông nội Trần Trác vẫn đang bận rộn.
Thấy hai người họ tới, nhân viên phụ trách bốc thuốc hỏi: "Anh Trác, tới lấy thuốc à?"
Trần Trác khẽ gật đầu: "Bốc xong chưa?"
"Xong cả rồi." Đối phương đưa gói thuốc đã được chuẩn bị kỹ cho anh: "Có cần lấy thêm một ấm sắc thuốc không?"
Trần Trác: "Cần."
Lâm Vụ: "..."
Nhân viên kia không hề ngạc nhiên, nhanh chóng tìm một chiếc ấm sắc thuốc từ trong tủ rồi đặt vào túi của bọn họ, sau đó đưa một tờ giấy cho Lâm Vụ: "Cô Lâm, đây là những lưu ý do bác sĩ Trúc ghi lại, bao gồm cách sắc thuốc và thời gian uống. Cô giữ lấy nhé."
Lâm Vụ đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."
"Đây là việc nên làm." Nhân viên bốc thuốc cười đáp, sau đó quay sang Trần Trác: "Anh có việc thì cứ đi trước, ông cụ còn lâu mới xong."
Trần Trác gật đầu: "Nhắc ông ấy chú ý giữ sức khỏe, ông ở tuổi này rồi đừng gắng quá."
Nhân viên bốc thuốc hiểu ý: "Biết rồi."
Lấy thuốc xong, Trần Trác quay sang hỏi: "Về nhé?"
Lâm Vụ gật đầu: "Ừ."
Khi ra ngoài, cô hơi chần chừ rồi hỏi: "Không cần qua chào ông nội anh một tiếng sao?"
"Không cần." Trần Trác đáp tỉnh bơ: "Ông ấy bận lắm, không có thời gian để ý đến tôi đâu."
Lâm Vụ bật cười, mơ hồ cảm thấy lời này của anh có chút oán trách ngầm.
Hai người lên xe, khởi hành rời đi.
Trước khi đi, Lâm Vụ không nhịn được mà quay đầu nhìn lại phòng khám nhỏ bé nhưng sâu hút ấy. Trong lòng dâng lên một chút không nỡ. Cô không biết mình có còn cơ hội quay lại hay không nên muốn nhìn thêm một chút.
Nhận ra cảm xúc của cô, Trần Trác quay sang nhìn cô: "Mùa đông tuyết rơi và mùa hè ở đây sẽ đẹp hơn đấy."
Anh cố ý dừng lại một chút rồi nói: "Nếu em thích, đến khi tuyết rơi có thể quay lại chơi một chuyến."
Nghe vậy, đôi mắt của Lâm Vụ thoáng dao động. Cô giơ tay khẽ kéo dây an toàn: "Đến lúc đó hãy nói sau."
Trần Trác ừ một tiếng.
Trên đường về, tinh thần của Lâm Vụ vẫn khá tốt. Cô chăm chú ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô cúi đầu nhìn, thấy là Triệu Vũ Hân gọi đến.
"Alo, Vũ Hân?" Lâm Vụ nghe máy: "Có chuyện gì vậy?"
Triệu Vũ Hân: "Luật sư Lâm, chị đang ở nhà à?"
Lâm Vụ đáp khẽ: "Bây giờ thì không, sao vậy?"
Triệu Vũ Hân ấp úng một hồi rồi vội vàng nói: "Không có gì, em chỉ tiện miệng hỏi thôi."
Cô ấy mím môi: "Luật sư Lâm, em không có chuyện gì đâu, em cúp máy đây."
"..."
Nhìn cuộc gọi vừa bị cúp ngang, Lâm Vụ cau mày, mở WeChat nhắn tin cho Triệu Vũ Hân: "Chắc chắn là không có chuyện gì chứ? Tôi đang trên đường về nhà, em có gì cứ nói thẳng đi."
Triệu Vũ Hân: "Dạ, thật sự không có gì. Chỉ là em có vài vấn đề liên quan đến pháp luật muốn hỏi chị thôi."
Lâm Vụ nhíu mày, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng nếu Triệu Vũ Hân không muốn nói thì cô cũng sẽ không ép hỏi.
Ai cũng có bí mật của riêng mình.
Suy nghĩ vài giây, Lâm Vụ nhắn lại: "Là vấn đề gì? Đợi tôi về nhà rồi gọi lại cho em nhé? Khoảng một tiếng rưỡi nữa."
Triệu Vũ Hân: "Dạ được luật sư Lâm. Em không vội đâu."
Sau khi trò chuyện vài câu giản đơn cùng Triệu Vũ Hân, Lâm Vụ nhìn chằm chằm vào khung chat.
Cô đắn đo xem không biết có nên nhắn tin hỏi thăm một đồng nghiệp thân thiết trong văn phòng luật về tình hình của Triệu Vũ Hân không. Nhưng lại lo rằng người đó cũng không rõ chuyện, như thế có thể vô tình tiết lộ bí mật mà Triệu Vũ Hân không muốn người khác biết.
Im lặng một lúc, Lâm Vụ đành tắt màn hình điện thoại.
"Trợ lý của em à?" Giọng Trần Trác vang lên từ ghế bên cạnh.
Lâm Vụ đáp ừ.
Trần Trác nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"
"Tôi cũng không rõ nữa." Lâm Vụ không nghĩ gì nhiều đã nói: "Đợi về nhà rồi hỏi sau."
Trần Trác: "..."
Nửa đoạn đường còn lại, hai người không trò chuyện nhiều nữa.
Chiếc xe chạy êm ru vào thành phố, càng lúc càng đến gần nhà của Lâm Vụ. Bấy giờ cô mới nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: "Trần Trác."
Trần Trác: "Ừ?"
"Hôm nay tôi không mời anh ăn tối đâu." Lâm Vụ nói khẽ: "Tôi phải về nhà trước."
Nghe vậy, Trần Trác bật cười, giọng trầm thấp: "Biết rồi, em cứ làm việc của mình đi."
Lâm Vụ có thể chủ động nhắc đến chuyện này, anh đã thấy rất bất ngờ rồi.
Cô lơ đãng đáp một tiếng rồi mở điện thoại ra xem lịch: "Tuần sau nhé."
Trần Trác: "Tuần sau?"
"Tuần sau mời anh ăn cơm." Lâm Vụ cất điện thoại, nhìn anh: "Anh thấy sao?"
Trần Trác không trả lời ngay lập tức.
Đến khi xe dừng lại ở đèn đỏ, anh mới quay đầu sang nhìn cô. Ánh mắt sâu thẳm, sắc bén, nhìn đến mức mặt cô nóng bừng, tim cũng như muốn bốc cháy: "Tôi chờ thông báo của luật sư Lâm."