Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 30: Chương 30




Anh ấy cạn lời, liếc mắt nhìn người vẫn đang bình tĩnh thong dong ở bên cạnh rồi nói với Lâm Vụ: “Đây là bệnh viện tư.”

Lâm Vụ sửng sốt, giương mắt nhìn quanh bốn phía.

Nơi này không hề giống bệnh viện mà giống vườn hoa của nhà giàu hơn.

“Sao em ngạc nhiên thế?” Thấy dáng vẻ bất ngờ của cô, Trần Trác cười hỏi.

Lâm Vụ ngước mắt: “Chúng ta tới đây… làm gì? Anh không khỏe à?”

“Không phải tôi.” Trần Trác nói.

Lâm Vụ ngẩn người, hiểu ra: “Tôi ư?”

Trần Trác gật đầu, giải thích: “Lang băm cạnh em có y thuật không tệ, lát nữa cứ để cậu ấy khám bệnh cho em.”

Nghe vậy, Trúc Minh Tri đang đi phía trước bỗng quay đầu lại: “Cậu nói ai là lang băm?”

Trần Trác: “Ai đáp lời thì là người đó.”

Trúc Minh Tri: “…”

Anh ấy lườm Trần Trác, không buồn so đo với anh: “Cô Lâm, Trần Trác nói dạ dày và chất lượng giấc ngủ của cô không tốt lắm, tôi cũng hiểu đôi chút về phương diện này, nếu cô không ngại thì lát nữa để tôi bắt mạch cho cô xem sao.”

Lâm Vụ ngẩn người, vội vàng nói: “Không vấn đề gì.”

Tạm thời không nhắc tới việc đến cũng đã đến rồi, chỉ riêng chuyện hôm đó cô thuận miệng nói đau dạ dày thôi mà Trần Trác đã dẫn cô đến đây cũng đủ để cô thấy cảm kích anh.

Cô không phải người không biết điều.

Trong lúc trò chuyện, Trúc Minh Tri dẫn hai người đi ngang qua sân, vào trong đại sảnh của bệnh viện.

Trong đại sảnh có rất nhiều người, có lẽ bọn họ đều đến đây khám bệnh.

Lâm Vụ nhìn quanh, kìm nén sự kinh ngạc trong lòng...

Cô thật sự không biết Thượng Hải còn có bệnh viện đặc biệt và lánh đời như vậy.

“Hai người ăn sáng trưa?”

Trúc Minh Tri dẫn Lâm Vụ và Trần Trác vào phòng làm việc của mình, hỏi.

Trần Trác: “Ăn rồi, giờ cậu nên hỏi bữa trưa mới đúng.”

Trúc Minh Tri: “Trưa nay cô Lâm muốn ăn gì?”

Hỏi xong, Trúc Minh Tri không chờ Lâm Vụ trả lời mà nói ngay như vừa nhớ ra điều gì: “À, đợi tôi bắt mạch xong rồi tính tiếp. Dù cô nói ngay bây giờ thì chưa chắc lát nữa tôi đã cho phép cô ăn.”

Lâm Vụ: “…”

Lát sau, Trúc Minh Tri mỉm cười với Lâm Vụ, ngữ khí nghiêm túc hơn đôi phần: “Cô Lâm duỗi tay đi.”

Lâm Vụ đồng ý, đặt tay lên vị trí Trúc Minh Tri bảo: “Phiền anh rồi.”

Trúc Minh Tri lịch sự cười: “Không có gì.”

Phong thái của Trúc Minh Tri thay đổi ngay tức khắc, anh ấy cụp mắt bắt mạch cho Lâm Vụ, thần sắc trông rất khó đoán.

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh ấy, Lâm Vụ bỗng thấy căng thẳng.

Trúc Minh Tri đột ngột ngước mắt nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Trước kia cô đã khám dạ dày bao giờ chưa?”

Lâm Vụ gật đầu: “Rồi.”

“Từ lúc nào thế?”

“Cuối năm ngoái.”

Hai người hỏi gì đáp nấy, Lâm Vụ không dám giấu giếm trước mặt bác sĩ.

Sau khi hỏi về dạ dày của cô, Trúc Minh Tri lại hỏi: “Một ngày cô ngủ mấy tiếng?”

Câu hỏi này làm Lâm Vụ do dự, cô nhìn thoáng qua người đang đứng ở gần đó theo phản xạ, đáp: “Khoảng sáu tiếng đồng hồ.”

Trúc Minh Tri cau mày nhìn Lâm Vụ, nói: “Ít hơn.”

Lâm Vụ hắng giọng, chột dạ mím môi.

Trúc Minh Tri bất chợt nghiêng đầu: “Trần Trác.”

Trần Trác: “Gì thế?”

“Cậu đi tìm ông cụ xem ông ấy hết bận chưa, nếu hết bận rồi thì bảo ông ấy lại đây một chuyến.” Trúc Minh Tri nói.

Trần Trác nhíu mày nhìn hai người: “Phải mời ông cụ tới à?”

“Ừ.” Trúc Minh Tri gật đầu: “Ông cụ hiểu biết về vấn đề giấc ngủ hơn tôi.”

Nghe vậy, Trần Trác đồng ý.

Trước khi đi, anh hứa với Lâm Vụ: “Tôi sẽ về nhanh thôi.”

Lâm Vụ đáp khẽ: “Ừm.”

“…”

Sau khi Trần Trác rời đi, Trúc Minh Tri mỉm cười: “Cô Lâm.”

Lâm Vụ căng thẳng: “Bác sĩ Trúc, sức khỏe của tôi có vấn đề gì à?”

Trúc Minh Tri: “Không có vấn đề gì lớn nhưng lại có rất nhiều vấn đề nhỏ.”

Lâm Vụ khẽ thở phào, không có vấn đề gì lớn là được.

Nhưng cô còn chưa thở phào xong đã nghe thấy Trúc Minh Tri nói: “Hẳn là trung bình một ngày cô ngủ không quá năm tiếng, cô thường ngủ lúc mấy giờ?”

Lâm Vụ: “…”

Trúc Minh Tri cúi đầu viết chữ: “Trần Trác không ở đây, mong cô Lâm có thể trả lời đúng sự thật.”

Anh ấy đoán được suy nghĩ của Lâm Vụ, nói: “Chúng tôi sẽ không tiết lộ thông tin với người khác nếu không được người bệnh cho phép.”

“… Cảm ơn anh.” Lâm Vụ cụp mắt: “Thường là khoảng 3, 4 giờ.”

Trúc Minh Tri không hề bất ngờ: “Phải uống thuốc ngủ mới ngủ được à?”

“… Có khi không cần.”

Trúc Minh Tri hiểu ngay, có khi không cần tức là phần lớn thời gian đều cần đến thuốc.

Anh ấy hỏi tiếp: “Hiện tại cô đang uống những loại thuốc gì?”

“…”

Khi Trần Trác dẫn một ông cụ lớn tuổi đến, quá trình hỏi đáp của Trúc Minh Tri và Lâm Vụ cũng đã kết thúc.

“Đây là viện trưởng của bệnh viện chúng tôi, để ông ấy bắt mạch cho cô xem sao nhé.” Trúc Minh Tri giới thiệu với Lâm Vụ.

Sau khi vào phòng, ông cụ nhìn Lâm Vụ bằng đôi mắt vừa sắc bén vừa hiền hòa rồi mới khẽ nâng cằm: “Cháu ngồi xuống đi, để ông bắt mạch cho.”

“Phiền ông ạ.” Lâm Vụ nói nhỏ.

Ông cụ cười, vươn tay bắt mạch cho cô.

Một lát sau, ông ấy liếc mắt nhìn nội dung Trúc Minh Tri vừa viết: “Đau dạ dày mãn tính, cháu uống thuốc đông y để điều trị một thời gian trước đã.”

Ông ấy nói với Lâm Vụ: “Không phải vấn đề lớn, có điều hằng ngày phải chú ý nhiều hơn, nhớ ăn đủ ba bữa đúng giờ, không thể bỏ qua vì công việc bận rộn…”

Ông cụ kiên nhẫn dặn dò Lâm Vụ.

Lâm Vụ yên lặng ghi nhớ, cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn về phía mình. Cô không dám quay đầu lại, trực giác của cô mách bảo rằng hiện tại tâm trạng của Trần Trác không vui vẻ gì cho cam.

Sau khi dặn dò xong, ông cụ lại thảo luận với Trúc Minh Tri một lúc. Sau đó, Trúc Minh Tri bảo Lâm Vụ và Trần Trác cứ tự nhiên, anh ấy đi bốc thuốc cho cô trước, bao giờ xong sẽ gọi bọn họ.

Ra đến đại sảnh, Lâm Vụ không khỏi thở phào. Cô nghiêng đầu muốn nói chuyện với Trần Trác nhưng lại thấy vẻ mặt nặng nề của anh.

“…”

“Anh…” Sau vài giây im lặng, Lâm Vụ lấy hết can đảm để mở miệng nói chuyện tào lao với Trần Trác: “Hình như anh và bác sĩ Trúc thân thiết lắm đúng không?”

Nghe cách hai người nói chuyện với nhau là biết chắc hẳn Trúc Minh Tri và Trần Trác rất thân quen, thân quen đến mức có thể châm chọc lẫn nhau. Đây là lần đầu tiên cô thấy có người nói chuyện với Trần Trác như vậy.

Trần Trác không đáp ngay mà lẳng lặng nhìn Lâm Vụ giây lát rồi mới lên tiếng: “Lâm Vụ.”

Lâm Vụ ngẩng đầu: “Gì thế?”

Trần Trác im lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ và đôi mắt long lanh của cô, anh hoàn toàn không thể nặng lời với cô được.

Trần Trác thở dài bất đắc dĩ, buồn bực búng trán Lâm Vụ: “Lần sau gặp luật sư Lý, chắc tôi phải đưa ra vài ý kiến sửa đổi và cải cách công ty luật cho anh ấy mới được.”

Lâm Vụ một theo kịp suy nghĩ của anh, cô hỏi: “Ý kiến gì cơ?”

“Lẽ ra công ty của em nên chuẩn bị đủ ba bữa một ngày cho những luật sư chăm chỉ và tận tụy.” Trần Trác nói, để phòng trường hợp Lâm Vụ không ăn cơm đúng giờ.

Lâm Vụ thất thần, hiểu ý của Trần Trác.

Cô há miệng thở dốc, cố gắng kiểm soát trái tim đang đập rất nhanh của mình: “Sau này tôi sẽ chú ý.”

“Chú ý thôi vẫn không đủ.” Trần Trác nói.

Lâm Vụ nghẹn lời, ngước mắt nhìn anh: “Vậy phải làm thế nào mới đủ?”

Trần Trác ngẫm nghĩ: “Em viết bản cam kết đi.”

Lâm Vụ không tin nổi vào tai mình, cô trợn tròn mắt nhìn Trần Trác: “Giấy cam kết gì cơ?”

“Cam kết ngày nào cũng sẽ ăn đủ ba bữa và ăn đúng giờ.” Trần Trác nhấn mạnh: “Em thấy sao?”

Lâm Vụ im lặng giây lát rồi nói nhỏ: “Tôi thấy chẳng ra sao cả.”

Còn lâu cô mới viết cam kết, từ nhỏ đến lớn cô đều chưa viết thứ này bao giờ, cũng không biết phải viết kiểu gì.

Trần Trác không nói gì nữa.

Nhận thấy cảm xúc của người bên cạnh đã thay đổi, Lâm Vụ không khỏi hoảng loạn không biết làm sao. Thật ra cô không biết mình nên xử lý kiểu gì lúc Trần Trác không vui.

Hai người cứ vậy mà im lặng đứng đối diện với nhau.

Một cơn gió bất chợt thổi qua, lá vàng trên tán cây hai bên lối đi rụng bay theo gió, đáp xuống trên chân, trên vai hai người.

Lâm Vụ nhìn mấy chiếc lá đang rơi, do dự vươn tay bắt lấy một chiếc lá.

Cô cầm nó trong tay và quan sát một hồi, sau đó nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Anh có thói quen cất chứa lá rụng làm tiêu bản không?”

Trần Trác: “Không có.”

Giọng anh lạnh nhạt, không rõ cảm xúc.

Lâm Vụ khẽ "ồ" một tiếng, lại cúi đầu nhìn chiếc lá rụng trong tay.

Ngay khi cô đang do dự không biết có nên vứt nó đi không, Trần Trác đã chủ động vươn tay ra với cô trước.

“…”

Lâm Vụ thắc mắc nhìn Trần Trác, sau đó chậm rãi đặt chiếc lá rụng vào lòng bàn tay anh.

Trần Trác cầm lấy chiếc lá, thấp giọng nói: “Nhưng tôi có thể thử từ hôm nay.”

Lâm Vụ nghe ra ẩn ý trong lời anh nói, cô chớp chớp mắt: “Thật ra việc này cũng thú vị lắm, tôi đã thích cất giữ mấy thứ này từ hồi còn đi học rồi.”

Trần Trác “ồ” một tiếng, khẽ vỗ chiếc lá rụng lên gò má cô:  “Lâm Vụ.”

Hàng mi của Lâm Vụ run lên, tim cô cũng đập hẫng một nhịp: “Ừm?”

“Em hãy đặt sức khỏe của mình lên hàng đầu.” Hiếm có lúc Trần Trác nói chuyện với cô bằng ngữ khí vừa như đang nhắc nhở, vừa như đang năn nỉ thế này: “Được không?”

Lâm Vụ ngừng thở, nghe thấy tiếng nhịp tim đập như trống trận của mình giữa mùa lá rụng bay đầy trời và giữa tiếng gió thét gào.

Cô nhìn người lạnh lùng, tự tin và nho nhã đang đứng trước mặt mình, đôi môi mấp máy: “... Được.”

Lâm Vụ rất ít khi hứa hẹn với người không phải đương sự.

Cô từng phá lệ vì Hà Gia Vân, Trần Trác là người thứ hai. Thật ra cô không thích hứa hẹn những chuyện chưa xảy ra, cô sợ bản thân không làm được, cũng sợ mình sẽ khiến đối phương thất vọng.

Nhưng lúc này, khi đối diện với Trần Trác, đầu óc của Lâm Vụ chợt trống rỗng, không thể thốt lên lời từ chối.

Vậy nên cô chỉ có thể đồng ý.

Sau khi nhận được lời hứa của cô, Trần Trác hỏi: “Em muốn ra sân sau tham quan không?”

“Còn có sân sau nữa ư?” Lâm Vụ không khỏi bất ngờ: “Tôi muốn đi.”

Trần Trác dẫn cô đến sân sau, còn không quên giới thiệu khung cảnh xung quanh cho cô.

Lâm Vụ càng nghe càng thấy lạ: “Trước kia anh hay tới đây lắm hả?”

Sao anh lại hiểu rõ nơi này đến vậy không biết.

Trần Trác: “Tôi thường xuyên tới.”

Lâm Vụ ngạc nhiên nhướng mày, hỏi: “Anh và bác sĩ Trúc đã quen nhau từ lâu rồi à?”

“Ừm.” Trần Trác không giấu giếm.

Trong lúc hai người nói chuyện, có nhân viên bệnh viện đi tới từ khúc ngoặt. Đối phương kinh ngạc nhướng mày khi nhìn thấy Lâm Vụ và Trần Trác: “Anh Trác, anh tới từ bao giờ thế?”

Trần Trác: “Từ hai tiếng trước rồi.”

Đối phương gật đầu, nhìn thoáng qua Lâm Vụ - người đang đứng cạnh Trần Trác và cười với cô: “Thảo nào ông cụ lại vào bếp, hoá ra là để nấu cơm trưa cho anh.”

Trần Trác cười: “Chưa chắc đâu.”

Hai người hàn huyên vài câu rồi đối phương mới rời đi.

Sau khi người đó quay đi, Lâm Vụ bỗng cảm thấy có gì đó là lạ: “Ông cụ mà người kia vừa nhắc tới là bác sĩ lớn tuổi vừa khám bệnh cho tôi à?”

Trần Trác: “Đúng vậy.”

“Anh đến đây… Ông ấy vào bếp nấu cơm trưa cho anh.” Lâm Vụ ngẫm nghĩ, cảnh giác hỏi: “Quan hệ giữa anh và ông ấy là gì thế?”

Trần Trác trả lời một cách đứng đắn: “Quan hệ thân thích.”

Lâm Vụ dừng bước nhìn anh.

Trần Trác giơ tay vuốt mũi, thành thật đáp: “Quan hệ ông cháu.”

“…”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.