Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 29: Chương 29




Nghe thấy ba chữ “quà cảm ơn”, Trần Trác không khỏi bất ngờ. Anh nhìn chiếc túi Lâm Vụ đưa, yết hầu chuyển động, ánh mắt sâu thẳm, lên tiếng hỏi ý Lâm Vụ: “Tôi có thể mở ra ngay không?”

“Tùy anh.” Đây là lần đầu tiên Lâm Vụ tặng quà cho người đàn ông khác ngoài Lý Hạng nên còn không quen với quy trình tặng quà, cô ngượng ngùng nói: “Tôi đã tặng cho anh rồi mà.”

Trần Trác mỉm cười lấy chiếc hộp trong túi ra, đó là một chiếc hộp nhỏ nhắn và tinh xảo.

Anh đoán: “Đây là nút tay áo à?”

Anh từng mua rất nhiều nút tay áo, kích cỡ hộp cũng khớp với suy đoán này.

“Không phải.” Lâm Vụ ngước mắt nhìn Trần Trác, không nhịn được mà hỏi: “Anh thích nút tay áo hơn à?”

Cô hỏi xong mới thấy lời này không ổn, hình như câu hỏi đó của cô quá mờ ám.

Bầu không khí trong xe cũng trở nên khác lạ.

Trần Trác nghiêng đầu, dời mắt từ chiếc hộp sang chỗ Lâm Vụ, đôi mắt đen láy và sâu hun hút: “Không thể nói là thích hơn được.”

Lâm Vụ: “Hả?”

Trần Trác mở hộp, bên trong là ghim cài áo hoa nhung được làm thủ công hình lá trúc dài nhọn, màu của chiếc lá đổi dần từ đậm tới nhạt, trên cuống lá còn gắn một viên ngọc trai tròn trịa, sáng bóng.

“Tôi thích nó hơn.” Trần Trác chăm chú nhìn chiếc ghim cài áo trong hộp vài giây rồi mới ngẩng đầu trả lời câu hỏi của Lâm Vụ.

Lâm Vụ ngơ ngẩn, cô hiểu ý của Trần Trác.

Cô khẽ "ồ" một tiếng rồi cụp mắt nhìn chiếc ghim cài áo: “Đây không phải món quà đắt đỏ gì, tổng giám đốc Trần thích là được rồi.”

Lâm Vụ đã mua món quà này lúc đi dạo phố với Hà Gia Vân tối qua.

Sau khi Trần Trác đồng ý cho cô dẫn Hà Gia Vân đến cọ cơm, Lâm Vụ liền nghĩ ngay đến việc tặng quà đáp lễ. Nếu chỉ có mình cô đến ăn cơm thì thôi đi, đằng này cô lại dẫn cả bạn đến, nếu người mời khách là người khác thì chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì.

Cô không biết Trần Trác có không vui hay không, song cô nhất định phải bày tỏ lòng biết ơn.

Ban đầu Lâm Vụ cũng không biết nên tặng quà gì cho Trần Trác, mãi đến khi đã gần dạo xong, chuẩn bị về nhà, Hà Gia Vân mới kéo cô vào một cửa hàng chuyên bán trang sức ngọc trai.

Lâm Vụ vừa bước vào đã nhìn thấy chiếc ghim cài áo được bày trong quầy triển lãm, cô bèn mua ngay mà không hề do dự.

Nghe Lâm Vụ nói vậy, Trần Trác cầm lấy chiếc ghim cài áo: “Lâm Vụ.”

“Gì vậy?” Lâm Vụ nhìn vào mắt anh.

Trần Trác nghiêm mặt, chăm chú nhìn cô rồi nói với giọng vô cùng nghiêm túc: “Tôi thích lắm.”

Anh thật sự rất thích món quà cô tặng.

Trần Trác nghiêm túc như vậy làm Lâm Vụ chợt bí từ, không biết phải nói gì.

Sau một hồi, Trần Trác tiếc nuối nói: “Tiếc là hôm nay tôi không mặc vest.”

“… Anh có thể mặc vào ngày mai.” Lâm Vụ đáp theo phản xạ

Ngày mai là thứ hai.

Trần Trác nhướng mày, đặt chiếc ghim cài áo vào hộp rồi nói nhỏ: “Ừm, tôi có thể mặc vào ngày mai.”

Hàng mi của Lâm Vụ khẽ run, vành tai cũng nóng hẳn lên. Cô mất tự nhiên mà lên tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vụng về đổi đề tài: “Hôm nay chúng ta đi đâu thế?”

Bọn họ không nói về chủ đề ghim cài áo nữa.

Trần Trác bỏ hộp vào túi, sau đó lại đưa túi cho Lâm Vụ: “Em cầm giúp tôi đi.”

Lâm Vụ: “…”

Sau khi Lâm Vụ nhận lấy và đặt cái túi ra ghế sau, Trần Trác khẽ cười một tiếng: “Lát nữa em sẽ biết.”

Anh vẫn giữ bí mật.

Lâm Vụ không nói gì: “Thôi được rồi.”

Cô không dò hỏi nữa, Trần Trác cũng lập tức nổ máy lái xe đưa Lâm Vụ đến đích đến của bọn họ hôm nay.

Chiếc xe hòa vào dòng người đông đúc trên đường, Lâm Vụ ngẩn người nhìn dòng xe ngoài cửa sổ một hồi.

Vì hôm nay là cuối tuần nên lượng xe cộ trên đường rất đông, cô mới nhìn trong chốc lát đã thấy mắt mình cay xè.

Lâm Vụ giơ tay ấn mi mắt dưới để lớp trang điểm không bị nhòe.

“Hôm qua em ngủ không ngon à?” Cô vừa buông tay đã nghe thấy người bên cạnh hỏi.

Lâm Vụ nghiêng đầu đáp: “Cũng không hẳn.”

Trần Trác thoáng nhìn về phía cô: “Cũng không hẳn là sao?”

Anh tò mò hỏi ngay khi Lâm Vụ còn chưa trả lời: “Tối qua em ngủ lúc mấy giờ?”

Lâm Vụ: “… Tầm hai giờ.”

Tuy cô nói là tầm hai giờ nhưng chắc chắn lúc đó đã là gần ba giờ sáng.

Trần Trác nhẩm tính, anh gửi tin nhắn cho Lâm Vụ lúc 7 giờ hơn, cô cũng trả lời tin nhắn ngay lập tức.

Nói cách khác, cho dù Lâm Vụ thật sự ngủ từ hai giờ thì tính đến 7 giờ, cô cũng mới ngủ được 5 tiếng đồng hồ.

“Em chợp mắt một lát đi.” Dù Trần Trác muốn thở dài nhưng anh biết Lâm Vụ không thích người khác nhúng tay vào thói quen sinh hoạt cá nhân của bản thân, vậy nên anh không hề phê bình thói quen ngủ muộn dậy sớm của cô: “Trên ghế sau có chăn và áo khoác của tôi, em có thể lấy để đắp.”

Lâm Vụ quay đầu lại, nhìn thấy cái áo khoác và chiếc chăn được gấp gọn gàng ở ghế sau.

Cô ngẩn người giây lát rồi mới quay sang hỏi người bên cạnh: “Còn bao lâu nữa mới đến thế?”

Trần Trác: “Nếu không tắc đường thì tầm một tiếng rưỡi.”

Lâm Vụ ngạc nhiên: “Chúng ta sẽ ra ngoại thành à?”

Trần Trác gật đầu.

Lâm Vụ cũng gật đầu, không hỏi anh rằng bọn họ đi ra ngoại thành làm gì.

Từng đó thời gian đủ để cô ngủ một giấc, chỉ là trong xe chỉ có hai người họ, nếu cô ngủ và để Trần Trác lái xe một mình thì có phải là không tốt lắm hay không?

Dường như Trần Trác biết cô đang nghĩ gì, anh nói: “Em cứ ngủ đi, tôi không bán em đi đâu mà.”

Anh không nỡ.

Lâm Vụ cạn lời, cô nghiêng người lấy chiếc chăn ở ghế sau: “Tôi không lo lắng vì chuyện đó.”

Cô đắp chăn, chỉnh ghế dựa xuống thấp: “Tổng giám đốc Trần không giống người thiếu chút tiền đó.”

Trần Trác bật cười, nhướng mày nói: “Vấn đề không phải là có thiếu tiền hay không.”

Lâm Vụ tiếp lời theo phản xạ: “Vậy là vấn đề gì?”

Trần Trác lái xe lên đường cao tốc, ung dung di chuyển theo dòng xe phía trước. Anh nghiêng đầu nhìn Lâm Vụ, nói với giọng vừa lười biếng vừa nhàn tản: “Luật sư Lâm đoán thử xem?”

Nhìn khuôn mặt tuấn tú và sắc sảo của anh, nhịp thở của Lâm Vụ bỗng hỗn loạn, hình như cô biết đáp án của anh là gì.

Cô không dám nói tiếp, chỉ cụp mắt nói: “Tôi không biết, tôi muốn ngủ một lát.”

Tuy Trần Trác thấy bất đắc dĩ nhưng anh cũng không ép Lâm Vụ: “Được.”

Anh hỏi: “Em cần tôi bật nhạc cho em dễ ngủ hơn không?”

“Không cần đâu.” Lâm Vụ từ chối, cô có linh cảm rằng khi ở trong xe của Trần Trác, cô có thể ngủ mà không cần phương pháp hỗ trợ nào khác.

Sự thật đúng là như vậy.

Lâm Vụ chìm vào giấc ngủ chỉ chốc lát sau khi hạ thấp ghế dựa.

Cô quay lưng về phía ghế lái, vùi mình trong chăn, khuôn mặt cũng bị che kín hơn phân nửa.

Bầu không khí trong xe trở nên yên lặng, Trần Trác chỉ nghe thấy mỗi tiếng hít thở đều đều của Lâm Vụ.

Anh giơ tay chỉnh nhiệt độ trong xe lên cao để cô khỏi cảm, đúng lúc đó, màn hình trên xe hiển thị thông báo có cuộc gọi đến.

Trần Trác lập tức từ chối cuộc gọi, thuận tay chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.

“…”

Lâm Vụ ngủ rất sâu, sâu đến mức cô không muốn tỉnh lại, cũng không thể tỉnh lại được.

Lâm Vụ lại mơ thấy gương mặt quen thuộc và xa xăm kia, cô căng thẳng, sợ hãi co mình theo phản xạ, muốn trốn đi để đối phương không phát hiện.

Nhưng đối phương vẫn tìm thấy cô, còn vươn tay muốn bắt lấy cô nữa.

Trong lúc hoảng loạn, Lâm Vụ giãy giụa bò dậy, cố gắng chạy về phía trước. Cô chạy vào căn phòng không có chút ánh sáng nào, sau đó chạy mãi chạy mãi mà vẫn không thể ra được.

Ngay lúc Lâm Vụ tuyệt vọng nhìn đối phương thò tay lại gần hòng túm lấy cánh tay cô, trước mắt cô bỗng có một tia sáng, sau đó, Lâm Vụ nghe thấy âm thanh quen thuộc, có thể trấn an cảm xúc căng thẳng của cô.

“Lâm Vụ.” Trần Trác mở cửa ghế phụ, giơ tay sờ trán cô, khẽ gọi: “Lâm Vụ, em tỉnh dậy đi.”

Lâm Vụ đột ngột mở mắt, ánh mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ. Sau khi nhìn rõ người trước mặt, cô thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng gọi như đang xác nhận: “Trần Trác.”

Trần Trác: “Tôi đây.”

Anh cau mày nhìn đôi môi trắng bệch của Lâm Vụ, giơ tay muốn kéo cô lên nhưng lại chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi: “Tôi ở đây.”

Lâm Vụ rơi vào một cái ôm ấm áp, mùi hương quen thuộc len lỏi khắp khoang mũi của cô.

Cô ngẩn người, cuối cùng vẫn làm theo khát vọng bản năng của cơ thể, chủ động nâng tay lên, tới gần người trước mặt.

Cô cần cái ôm này, cũng cần… Trần Trác.

Hai người ôm nhau trong chốc lát.

Đến khi thấy Lâm Vụ đã bình tĩnh trở lại, Trần Trác buông cô ra, thấp giọng hỏi: “Xuống xe trước nhé?”

Lâm Vụ gật đầu, có điều cô còn chưa kịp làm gì mà Trần Trác đã bế cô lên, đưa cô ra khỏi xe rồi mới thả cô xuống.

“…”

Mãi đến khi hai chân chạm đất thì Lâm Vụ mới nhận ra, cô nín thở: “Cảm ơn.”

Trần Trác nhìn cô với vẻ như cười như không, hệt như đang chỉ trích cô trở mặt vô tình.

Lâm Vụ vờ như không thấy gì, cô dời mắt, kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mặt: “Đây là đâu thế?”

Đập vào mắt cô là hàng cây xanh um tươi tốt, màu sắc rực rỡ, màu đỏ, xanh lá cây và màu vàng đan xen với nhau, trông như một bức tranh. Đằng xa có tiếng nói chuyện loáng thoáng, xung quanh có rất nhiều xe, hơn nữa phần nhiều là siêu xe.

Lâm Vụ nhìn quanh một vòng, suy đoán: “Đừng bảo là anh phải tham gia buổi tiệc nào ở đây nhé?”

Cô vừa nói vừa nhìn qua trang phục của mình.

“Em nghĩ gì thế?” Trần Trác bật cười: “Không có buổi tiệc nào cả.”

Dứt lời, anh nhìn theo tầm mắt của Lâm Vụ, dừng mắt trên chiếc ghim cài áo bên cổ áo cô, nhận xét: “Dù có thật thì em mặc như vậy là đủ rồi.”

Lâm Vụ chớp mắt, nghiêng đầu nói: “… Không đến mức đấy chứ.”

Trần Trác cười khẽ, cảm nhận được sự thẹn thùng của cô. Anh đang định nói tiếp thì bỗng có tiếng nói vang lên: “Trần Trác.”

Lâm Vụ và Trần Trác ngẩng đầu nhìn qua, thấy một người đàn ông mặc đồ thường ngày đang đi về phía họ.

Người đó có khuôn mặt tuấn tú, văn nhã và phong thái nhã nhặn lịch sự, tuổi tác thì xấp xỉ Trần Trác.

Trần Trác đợi đối phương đến gần rồi mới lên tiếng: “Sao cậu lại tới đây?”

Trúc Minh Tri nhìn anh, tiếp đó lại quay sang nhìn Lâm Vụ: “Đây là?”

Trần Trác: “Là khách hàng của cậu, cô ấy tên là Lâm Vụ.”

Trúc Minh Tri: “…”

Lâm Vụ: “…”

Hai người đều không hiểu tình huống hiện tại là như thế nào.

Trúc Minh Tri cạn lời vài giây rồi vươn tay về phía Lâm Vụ: “Chào cô, tôi là Trúc Minh Tri, là... bạn của Trần Trác.”

Lâm Vụ bắt tay với người đàn ông trước mắt, nói: “Tôi là Lâm Vụ.”

Cô định nói mình là đối tác của Trần Trác nhưng ngẫm nghĩ một lát rồi lại thôi.

Sau khi hai người chào hỏi, Trần Trác lên tiếng: “Hôm nay không bận à?”

“Cậu nhìn lượng xe ở đây đi, cậu thấy bọn tôi có bận hay không?” Trúc Minh Tri tức giận hỏi.

Trần Trác: “Tôi thấy cũng bình thường.”

Anh nói như đang ám chỉ: “Cậu có thời gian ra ngoài tìm tôi mà, bận đến mức nào được chứ?”

Trúc Minh Tri liếc nhìn Trần Trác, không muốn nhắc cho anh biết rằng vì anh mãi không đến, còn cúp máy và không trả lời tin nhắn nên anh ấy mới bất đắc dĩ phải ra ngoài tìm anh.

Tất nhiên là Trúc Minh Tri sẽ không nói lời này khi ở trước mặt Lâm Vụ.

Anh ấy liếc mắt để Trần Trác tự hiểu, sau đó nhìn sang Lâm Vụ, mỉm cười: “Cô Lâm, mời cô.”

Lâm Vụ khẽ gật đầu, tò mò hỏi: “Đây là đâu thế?”

Trúc Minh Tri kinh ngạc: “Trần Trác không nói với cô à?”

Lâm Vụ lắc đầu.

Trúc Minh Tri: “…”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.