Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 28: Chương 28




Bữa cơm này không được tính là hai người họ cùng nhau ăn cơm, anh muốn được bồi thường.

Lâm Vụ sững sờ một lát rồi mới hiểu ra.

Cô cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Trần Trác, mấp máy môi, nói: “… Tùy anh.”

Trần Trác nhướng mày: “Em chắc chắn chưa?”

Lâm Vụ "ừ" một tiếng, cắn môi đáp: “Là tôi đuối lý, tổng giám đốc Trần muốn làm gì cũng được.”

Trần Trác: “Không dám.”

Anh tĩnh tĩnh hỏi: “Mai em đi đến chỗ này cùng tôi nhé?”

Lâm Vụ ngạc nhiên ngẩng đầu: “Đi đâu?”

Trần Trác: “Tôi tạm giữ bí mật, luật sư Lâm có đi không?”

“…”

Ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Vụ ngẩn người giây lát rồi cụp mắt: “Tôi có quyền từ chối không?”

Trần Trác nhướng mày, ôn tồn nói: “Em có, nhưng tôi mong em sẽ đồng ý.”

Trần Trác tôn trọng Lâm Vụ trong rất nhiều chuyện.

Anh đã nói đến nước này rồi, nếu Lâm Vụ từ chối thì thật là không biết điều.

Cô cụp mắt mỉm cười: “Ban nãy tôi nói rồi.”

“Hả?”

“Tổng giám đốc Trần muốn làm gì cũng được.” Lâm Vụ ngước mắt, nhìn Trần Trác bằng ánh mắt thẳng thắn và vô tư.

“…”

Hai người nói chuyện trong phòng bếp một lát, sau đó Trần Trác bảo Lâm Vụ ra ngoài.

Lý do khá đơn giản, bởi vì cô ở trong bếp sẽ làm tiến độ nấu ăn của anh bị trì hoãn.

Lâm Vụ không khỏi cạn lời vì lý do này, rất muốn hỏi Trần Trác rằng: Cô đâu có làm gì, sao lại khiến tiến độ nấu ăn của anh bị trì hoãn, cô chỉ đứng cạnh nói mấy câu thôi mà.

Nhưng lời này vừa đến khóe môi đã bị rút lại, Lâm Vụ có linh cảm rằng nếu cô thốt ra câu hỏi này, có lẽ đáp án anh đưa ra sẽ khiến cô tạm thời không chịu nổi.

Khi Lâm Vụ quay lại phòng khách, Hà Gia Vân cũng đã gọi điện thoại xong.

“Sao cậu không giúp anh ấy?”

“Tổng giám đốc Trần không cần tớ giúp.” Lâm Vụ thành thật đáp.

Hà Gia Vân chớp chớp mắt, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Trần Trác giỏi thật đấy.”

Lâm Vụ - người đã được thưởng thức tay nghề của Trần Trác - gật đầu: “Đúng là anh ấy nấu ăn rất ngon.”

Mắt Hà Gia Vân sáng lên: “Thế thì lát nữa tớ phải ăn nhiều một chút mới được.”

Mười phút sau, Trần Trác nấu xong bữa cơm trưa.

Lâm Vụ vào bếp bưng thức ăn giúp anh, Trần Trác làm năm món một canh, bao gồm cua hấp, cá kho, thăn bò xào nấm sốt tiêu đen, sườn kho hạt dẻ, rau cải luộc và canh gà hầm - món ăn rất hợp với mùa đông.

Vừa vào phòng ăn đã ngửi được mùi hương thơm phức, từ lần trước Lâm Vụ đã biết tay nghề của Trần Trác rất tốt, giờ nhìn mấy món ăn trên bàn, cô càng phục anh sát đất, sao lại có người nấu ăn ngon thế không biết?

“Nếu tôi chụp ảnh thì tổng giám đốc Trần có thấy phiền không?” Hà Gia Vân hỏi.

Trần Trác: “Hai người cứ tự nhiên.”

Hà Gia Vân vội vàng lấy điện thoại ra.

Lâm Vụ chần chờ vài giây rồi cũng lấy điện thoại ra chụp một bức làm kỷ niệm.

“Hai người uống canh trước đi.” Trần Trác múc canh cho hai cô gái, khi đưa cho Lâm Vụ, anh hạ giọng nhắc nhở: “Hơi nóng đấy, em thổi đã rồi hẵng uống.”

Lâm Vụ: “Cảm ơn anh.”

Bàn ăn nhà Trần Trác hình chữ nhật, bên cạnh còn có một cái đảo bếp.

Lâm Vụ và Hà Gia Vân ngồi một bên, Trần Trác ngồi một mình ở một bên, đối diện với Lâm Vụ.

Trần Trác còn hỏi Lâm Vụ và Hà Gia Vân uống rượu hay uống nước ngọt rồi đứng dậy lấy nước trái cây cho hai người.

“Cảm ơn tổng giám đốc Trần.” Hà Gia Vân rất có tinh thần tự giác của người đến ăn chực: “Hai người cứ nói chuyện đi, không cần để ý đến tôi đâu.”

Lâm Vụ: “…”

Cô nhìn điện thoại của Hà Gia Vân: “Rõ là cậu không có thời gian để ý đến bọn tớ mới đúng.”

Hà Gia Vân chột dạ phản bác: “Làm gì có.”

Lâm Vụ không vạch trần, chỉ nhắc nhở: “Cậu ăn cơm trước đi, ăn xong rồi lại chơi điện thoại.”

“Tớ nói nốt một câu thôi.” Hà Gia Vân đồng ý.

Trong lúc nói chuyện, Hà Gia Vân gửi ảnh bữa cơm trưa vừa chụp cho Lý Hạng, Lý Hạng liền nhắn tin hỏi: “Không phải là em đến nhà Lâm Vụ à?”

Hà Gia Vân: “Đúng thế, nhưng bọn em tới nhà bạn ăn chực.”

Lý Hạng: “Bạn của Lâm Vụ?”

Hà Gia Vân: “Ừ, có vấn đề gì à?”

Lý Hạng: “Không có gì, anh chỉ thấy hơi bất ngờ thôi.”

Lý Hạng chưa bao giờ nghe Hà Gia Vân và Lâm Vụ nhắc tới người bạn mà cô có thể đến nhà đối phương ăn chực, hơn nữa nhìn góc bức ảnh Hà Gia Vân vừa chụp là biết hình như giới tính của người bạn này của Lâm Vụ là nam.

Hà Gia Vân: “Anh đừng bất ngờ vội, đợi em ăn cơm đã.”

Lý Hạng: “Hôm nay em định ở nhà Lâm Vụ thật đấy à?”

Hà Gia Vân: “Đương nhiên.”

Lý Hạng: “Dạo này Lâm Vụ rất bận.”

Hà Gia Vân: “… Em sẽ không quấy rầy công việc của cậu ấy.”

Lý Hạng: “Nhưng em ở nhà Lâm Vụ, chắc chắn em ấy sẽ phải phân tâm chăm sóc em.”

Lời này của Lý Hạng là sự thật, Hà Gia Vân không thể phản bác được chút nào.

Nếu cô ấy ở nhà Lâm Vụ, dù cô ấy không cần Lâm Vụ chăm sóc, thậm chí không cần cô quan tâm đến mình nhưng Lâm Vụ vẫn sẽ dành thời gian để lo cho cô ấy.

Nghĩ vậy, Hà Gia Vân bỗng thấy phiền muộn, hiện tại cô ấy còn chẳng có chỗ nào để bỏ nhà đi nữa rồi.

Có lẽ Lý Hạng đoán được Hà Gia Vân đang nghĩ gì, anh ấy bổ sung: “Em ăn cơm trước đi, ăn xong lại bàn tiếp.”

Hà Gia Vân: “Vâng.”

Lâm Vụ và Trần Trác ngồi cạnh đó thật sự không chú ý đến Hà Gia Vân, hai người nghiêm túc ăn cơm.

Sau khi uống hết nửa bát canh gà, Lâm Vụ thấy người mình ấm hẳn lên. Cô buông bát canh, bắt đầu thưởng thức những món khác do Trần Trác nấu, phát hiện tay nghề nấu nướng của anh thực sự rất tuyệt, có vẻ như lúc ở chung cư khi trước anh chưa hoàn toàn phát huy hết khả năng của mình.

Bữa cơm hôm nay khiến Lâm Vụ tâm phục khẩu phục, Hà Gia Vân cũng luôn mồm khen ngợi, nói Trần Trác nấu ăn quá ngon, không biết có phải anh từng đi học nấu ăn hay không.

Trần Trác cười mỉm: “Không, tôi chỉ nghiên cứu mày mò lúc rảnh rỗi mà thôi.”

Lâm Vụ nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: “Anh cũng có lúc rảnh rỗi à?”

Lẽ ra công việc của Trần Trác phải rất bận rộn mới đúng.

Trần Trác cong môi: “Nếu muốn thì tôi sẽ dành thời gian ra được.”

Lâm Vụ chịu phục.

Cả ba người đều ăn uống no nê, sau khi ăn xong, Lâm Vụ chủ động đề nghị dọn dẹp cùng anh, tuy Trần Trác đồng ý nhưng anh lại không để Lâm Vụ làm gì, chỉ để cô bê mấy cái đĩa vào bếp rồi bảo cô đi nghỉ ngơi.

Bữa ăn đã kết thúc, hai cô gái độc thân không tiện ở trong nhà của một người đàn ông độc thân quá lâu nên sau khi Trần Trác dọn dẹp xong, ba người nói chuyện phiếm vài câu rồi Lâm Vụ và Hà Gia Vân liền nói tạm biệt và đi về nhà.

Sau khi rời khỏi khu nhà của Trần Trác, Hà Gia Vân quay đầu nhìn thoáng qua người tiễn bọn họ ra cổng, tiếp đó nhẹ nhàng chọc tay Lâm Vụ: “Vụ Vụ.”

Lâm Vụ: “Có gì thì cậu cứ nói thẳng đi.”

Hà Gia Vân nghiêm túc cân nhắc: “Trần Trác thật sự rất tốt.”

Lâm Vụ cũng không bất ngờ, cô cụp mắt "ừ" một tiếng: “Tớ biết.”

Hà Gia Vân liếc mắt nhìn cô: “Cậu biết là được, những chuyện khác tớ cũng không nói nhiều.”

Lâm Vụ cười, kéo tay Hà Gia Vân: “Ừ. Bọn mình ăn no rồi, cậu có muốn đi dạo không?”

Cách giải tỏa cảm xúc buồn bực của cô cả Hà mọi khi chính là tiêu tiền mua sắm.

“Bây giờ tớ không muốn đi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi một lúc rồi đến tối lại đi nhé?”

“Được” Lâm Vụ đồng ý.

Đến tối, hai người vừa ăn uống và dạo phố xong thì Lý Hạng tới.

Hà Gia Vân bị Lý Hạng thuyết phục, quyết định đổi địa điểm bỏ nhà ra đi. Lý Hạng còn có căn nhà khác trong nội thành, cô ấy sẽ đến đó ở tạm một thời gian, vậy thì sẽ không quấy rầy và làm công việc của Lâm Vụ bị chậm trễ.

Đương nhiên là Hà Gia Vân không biết Lâm Vụ cũng không định làm việc trong ngày chủ nhật này, cô đã đồng ý sẽ ra ngoài với Trần Trác từ hôm qua.

Lâm Vụ là người giữ chữ tín, dù cô từng có suy nghĩ muốn hủy hẹn nhưng cuối cùng vẫn trang điểm và ra ngoài đúng giờ.

Cô vừa đi đến cổng khu nhà đã thấy Trần Trác đang đứng tựa vào xe chờ cô.

Lâm Vụ chậm rãi bước tới, Trần Trác cũng ngước mắt về phía cô như thể cảm nhận được điều gì. Thấy cô trang điểm, anh khẽ nhướng mày, lặng lẽ cong môi cười.

Lâm Vụ lơ đãng giương mắt, đối diện với con ngươi đen nhánh và sâu thẳm của anh, bỗng thấy hơi ngượng ngùng.

Cô vờ bình tĩnh, hàng mi cong vút chớp chớp: “Hôm nay tổng giám đốc Trần vui lắm à?”

“Đúng là khá vui.” Trần Trác thản nhiên thừa nhận rồi cụp mắt nhìn cô chăm chú: “Luật sư Lâm thì sao?”

Lâm Vụ: “… Cũng bình thường.”

Trần Trác cười khẽ, nghiêng người mở cửa xe cho cô, sau đó thong thả nói ngay khi Lâm Vụ đang khom lưng ngồi vào xe: “Ra là vậy...”

Anh dừng lời, lát sau mới nói tiếp trước khi đóng cửa xe cho Lâm Vụ: “Nhưng hôm nay luật sư Lâm đẹp lắm.”

Lâm Vụ: “…”

Gò má Lâm Vụ nóng bừng, cô nhìn Trần Trác đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế lái, mãi vẫn chưa nghĩ ra lời đối đáp.

Hình như cô không thể phủ nhận sự thật là hôm nay cô đã cố tình trang điểm trước khi ra ngoài.

Hằng ngày Lâm Vụ thường mặc áo blazer, quần tây hoặc váy bó, màu sắc cũng khá đơn điệu, đa phần là trắng, đen và xám.

May mà dáng cô cao gầy, dù mặc đồ công sở bình thường cũng vẫn rất đẹp.

Song hôm nay, Lâm Vụ lại lấy bộ váy Hà Gia Vân tặng cô từ dịp sinh nhật năm ngoái.

Đó là chiếc váy liền bằng lụa màu ngọc trai, trên cổ áo có ghim cài hình hoa sơn trà, lại khoác thêm áo khoác dài màu nhạt, tạo cảm giác vừa cổ điển vừa nhã nhặn. Mỗi khi cô bước đi, làn váy lụa ánh lên như sóng nước lóng lánh dưới nắng, tăng thêm đôi phần gợi cảm.

Lâm Vụ cũng xõa mái tóc xoăn cô hay buộc lại ra, để nó phủ trên vai, vì vậy mà mỗi động tác của cô đều vô cùng quyến rũ.

“…”

“Sao em không nói gì?” Trần Trác vừa khởi động xe  hỏi người bên cạnh.

Lâm Vụ ngồi trên chiếc ghế đã được sưởi ấm, giơ tay thắt đai an toàn, cố tình hỏi: “Nói cái gì?”

Trần Trác cười: “Em muốn nói gì thì nói cái đấy.”

Anh hỏi tiếp: "Em ăn sáng chưa?”

“Sáng nay anh từng hỏi câu này một lần rồi.” Lâm Vụ bình tĩnh nhắc nhở anh.

Trần Trác đã hỏi cô dậy chưa, bữa sáng muốn ăn gì từ lúc 7 giờ hơn, sau khi Lâm Vụ nói cô sẽ ăn sáng ở nhà, Trần Trác liền không nói gì nữa.

Trần Trác không hề thấy xấu hổ khi bị Lâm Vụ vạch trần, anh khẽ ừ một tiếng: “Trí nhớ buổi sáng của tôi không tốt lắm.”

Lâm Vụ: “…”

Cô nghiêng đầu nhìn Trần Trác, vẻ mặt như đang muốn nói 'Anh thấy tôi có tin anh không?'

Trần Trác mỉm cười, không tiếp tục nói về chủ đề này mà cụp mắt nhìn cái túi Lâm Vụ xách theo ngoài túi xách: “Kia là gì thế?”

Lâm Vụ cúi đầu nhìn, lúc này cô mới nhớ ra: “Tặng anh này.”

Trần Trác ngạc nhiên: “Hả?”

Lâm Vụ đưa chiếc túi đến chiếc mặt anh, chớp mắt ngượng ngùng nói: “Đây là quà cảm ơn vì bữa trưa hôm qua.”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.