Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 27: Chương 27




Sau khi cúp máy, Lâm Vụ đứng yên vài giây rồi mới cất điện thoại vào túi, xoa vành tai ấm nóng rồi ôm một đống đồ vào thang máy để lên lầu về nhà.

Về đến nhà, Lâm Vụ thay bộ quần áo ngủ thoải mái và buộc tóc lên trước, sau đó mới đi vào phòng làm việc. Cô thật sự có việc phải làm, không thể ở ngoài quá lâu.

Lâm Vụ đọc hết công văn pháp luật mà Triệu Vũ Hân nộp, phê ý kiến sửa chữa cho cô ấy, tiếp đó bắt tay vào sửa sang tài liệu của vụ kiện đang diễn ra.

Đó là vụ kiện chiếm đoạt cổ phần của công ty niêm yết, tuy không quá phức tạp nhưng cần phải chuẩn bị rất nhiều tài liệu.

Lâm Vụ dành cả buổi sáng để chỉnh lý tài liệu.

Chỉ đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới ngẩng đầu khỏi núi công việc, nhìn tên người gọi trên màn hình...

Là Hà Gia Vân gọi đến.

Lâm Vụ hơi nhướng mày, vội vàng nghe máy: “Alo, Gia Vân à.”

“Vụ Vụ, cậu có nhà không?” Giọng Hà Gia Vân nghe hơi rầu rĩ.

Lâm Vụ đáp: “Tớ có, cậu sao thế?”

“Thế thì để tớ đến tìm cậu.” Hà Gia Vân nhỏ giọng nói: “Bao giờ gặp rồi tớ kể cho.”

Lâm Vụ còn chưa kịp đáp lời mà Hà Gia Vân - đại diện của phái hành động đã cúp máy.

“…”

Cô trố mắt vài giây, thở dài bất đắc dĩ.

Đúng lúc đó, Trần Trác gửi tin nhắn tới: “Em làm việc đến đâu rồi?”

Lâm Vụ do dự vài giây, cuối cùng quyết định gọi điện cho anh.

“Luật sư Lâm.” Tiếng chuông vừa vang lên được một lần đã có người nghe máy, chất giọng trầm ấm của Trần Trác vượt qua đường truyền, vang lên trong loa điện thoại của cô: “Sao vậy? Em vẫn chưa làm xong à?”

Lâm Vụ im lặng, không biết phải mở lời như thế nào.

“Sao em không nói gì?” Trần Trác hỏi.

Lâm Vụ mím môi, ngẫm nghĩ vài giây, nói: “Anh có phiền không nếu tôi dẫn một người bạn qua ăn ké cơm?”

“Hả?” Trần Trác nhất thời không phản ứng kịp, chần chờ hỏi lại: “Bạn?”

Lâm Vụ: “… Đúng, bạn của tôi, Gia Vân. Anh từng gặp cậu ấy rồi, cậu ấy cũng là người đồng sáng lập công ty chúng tôi.”

Hà Gia Vân đột ngột tới tìm cô ngay trong khung giờ ăn cơm, chắc chắn cô không thể bỏ mặc cô ấy, chỉ là cô đã hẹn Trần Trác trước, cũng không muốn cho anh leo cây thêm lần nữa.

Lâm Vụ nghĩ tới nghĩ lui, có vẻ như chỉ có một biện pháp giải quyết duy nhất là dẫn Hà Gia Vân đi ăn ké cùng.

Trần Trác im lặng trong giây lát.

Lâm Vụ cũng im lặng theo, sau đó, cô hít một hơi sâu: “Ngại quá, tôi biết yêu cầu này...”

Trần Trác mỉm cười ngắt lời cô: “Bạn của em có không ăn được thứ gì không?”

Lâm Vụ ngơ ngác đáp lời: “Cậu ấy không ăn được những món quá cay, ngoài ra không còn gì khác.”

Trần Trác "ừ" một tiếng: “Em định bao giờ đến?”

“Đợi Gia Vân tới rồi đi ngay.” Lâm Vụ nói: “Chắc khoảng nửa tiếng nữa.”

Trần Trác: “Được.”

Nói xong, hai người cúp máy.

Hai mươi phút sau, Hà Gia Vân tới trước cửa nhà Lâm Vụ.

Lâm Vụ nhìn Hà Gia Vân, thấy khóe mắt cô ấy đỏ ửng thì không khỏi nhăn mày: “Có chuyện gì thế?”

“Tớ vừa cãi nhau với ba tớ một trận.” Hà Gia Vân vào nhà, tức giận nói: “Tớ muốn bỏ nhà ra đi.”

Lâm Vụ "ồ" một tiếng, chớp chớp mắt hỏi: “Nhưng cậu vốn không ở nhà mà?”

Hà Gia Vân nghẹn lời, giận dỗi liếc mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: “Căn nhà kia cũng là do ông ấy tặng cho tớ, tớ không thèm ở trong đấy đâu.”

“…”

Đây không phải lần đầu tiên Lâm Vụ gặp tình cảnh này, cô đã nhìn mãi thành quen: “Nhà của Lý Hạng không phải do ba cậu trả tiền, sao cậu không chuyển sang ở trong nhà của anh ấy?”

“?”

Không phải Hà Gia Vân không nghĩ tới lựa chọn này, nhưng nếu ba cô ấy biết cô ấy sống trong nhà Lý Hạng, chắc chắn ông ấy sẽ nghĩ cô ấy chỉ có chút bản lĩnh đó, dù bỏ nhà ra đi cũng chỉ dám đi đến nhà bên cạnh.

Nhưng đây không phải trọng điểm.

Hà Gia Vân ngẫm nghĩ, nhìn Lâm Vụ bằng ánh mắt cảnh giác: “Hình như cậu hơi lạ.”

Lâm Vụ: “Lạ chỗ nào?”

Hà Gia Vân quay đầu, quét mắt nhìn Lâm Vụ từ đầu đến chân: “Trước kia tớ bỏ nhà đi, cậu sẽ vô cùng vui vẻ mà chào đón tớ, không hề đề nghị tớ đến nhà của Lý Hạng, nhưng hình như hôm nay cậu không chào đón tớ cho lắm.”

Phải thừa nhận rằng cô cả cực kỳ mẫn cảm.

Lâm Vụ cứng họng: “Không hề.”

Cô giơ tay nói: “Tớ muốn giải thích! Không phải tớ không chào đón cậu đến nhà tớ trong thời gian cậu bỏ nhà đi, tớ vô cùng vui vẻ và chào đón, có điều...”

Hà Gia Vân bước tới trước mặt Lâm Vụ, mở to mắt nhìn cô: “Có điều gì cơ?”

“Trưa nay tớ có hẹn.” Lâm Vụ nói.

Hà Gia Vân ngẩn người, "ồ" một tiếng: “Vậy cậu cứ đi gặp người ta đi. Không cần lo cho tớ, lát nữa tớ gọi đồ ăn tới là được, tớ ăn no xong rồi sẽ đi ngủ.”

“Cậu không cần phải gọi đồ ăn đâu.” Lâm Vụ nhìn cô ấy: “Tớ có thể dẫn cậu đi ăn chực, miễn là cậu không ngại.”

Hà Gia Vân nghiêng đầu: “Tớ không phải người hướng nội, sao tớ phải ngại?”

Dứt lời, cô ấy lại hỏi tiếp: “Cậu có hẹn với ai thế?”

Lâm Vụ: “… Trần Trác.”

Hà Gia Vân: “…”

Cô ấy ngây người vài giây rồi nói với vẻ không thể tin nổi: “Sao cậu không nói sớm? Để tớ đến muộn hơn một chút!”

Lâm Vụ bật cười: “Bọn tớ chỉ hẹn nhau cùng ăn một bữa cơm thôi mà.”

Cô búng trán Hà Gia Vân: “Anh ấy không có ý kiến gì với việc tớ dẫn cậu theo, chỉ là tớ sẽ đến nhà anh ấy nên mới nói trước với cậu một tiếng.”

Hà Gia Vân há hốc mồm, im lặng nhìn Lâm Vụ chằm chằm.

Lâm Vụ khó hiểu: “Sao cậu lại nhìn tớ như thế?”

Hà Gia Vân: “Hai cậu phát triển đến bước nào rồi?”

Sao cô ấy không biết gì hết thế này.

Lâm Vụ: “Hôm nay là lần đầu tiên.”

Hà Gia Vân kéo giọng: “Thật à?”

“Tớ đã lừa cậu bao giờ chưa?”

“Cũng phải.” Hà Gia Vân gật đầu, cuối cùng hỏi: “Trần Trác thật sự không phiền vì có thêm cái bóng đèn đến ăn cơm à?”

Lâm Vụ cạn lời: “Bọn tớ không phải người yêu, sao cậu lại là bóng đèn cho được?”

“Lời cậu nói không tính.” Hà Gia Vân phản bác, lại xác nhận thêm lần nữa: “Cậu chắc chắn là Trần Trác sẽ không cho tớ vào danh sách ám sát vì tớ đi ăn chực đúng không?”

Lâm Vụ cười khẽ, phân tích một cách đầy logic: “Giết người phạm pháp, chắc hẳn anh ấy không dám giết người trước mặt luật sư đâu.”

Hà Gia Vân: “Ở trước mặt cảnh sát mới không dám. Cậu chỉ là luật sư tay trói gà không chặt thôi, anh ấy có gì đâu mà không dám chứ?”

Lâm Vụ dở khóc dở cười, chọc bả vai cô ấy: “Tóm lại là cậu có đi không?”

“Đi.” Hà Gia Vân nhướng mày nhìn Lâm Vụ bằng ánh mắt đầy ẩn ý rồi chắp tay sau lưng, nói: “Tớ đi khảo sát một chút.”

“Khảo sát cái gì?”

“Không nói cho cậu.” Hà Gia Vân giữ bí mật: “Đi ngay bây giờ à? Nhà anh ấy ở đâu thế?”

Lâm Vụ cũng giữ bí mật, không trả lời ngay: “Lát nữa cậu sẽ biết.”

Mười phút sau, Hà Gia Vân theo Lâm Vụ băng qua vạch qua đường, đi đến khu nhà đối diện nhà Lâm Vụ. Khi thấy Trần Trác đang đứng đợi hai người ngoài cổng, cô ấy thò tới thì thầm: “Các cậu có duyên thật đấy.”

Lâm Vụ cũng rất bất ngờ.

Trong khi nói chuyện, hai người đã đi đến trước mặt Trần Trác.

Trần Trác nhìn Lâm Vụ trước rồi mới nghiêng đầu nhìn Hà Gia Vân: “Chào cô Hà.”

Hà Gia Vân gật đầu, ngượng ngùng nói: “Chào tổng giám đốc Trần, làm phiền anh rồi.”

Trần Trác đáp: “Cô Hà nói gì vậy.”

Anh lại dời mắt về phía Lâm Vụ: “Cô là bạn của Lâm Vụ, tất nhiên tôi phải chào đón cô rồi.”

Nghe vậy, Hà Gia Vân nhướng mày cười khanh khách, cũng quay sang nhìn Lâm Vụ.

Lâm Vụ không muốn lên tiếng.

Sau khi khách sáo vài câu đơn giản, Trần Trác dẫn hai người vào trong.

Xét trên mọi phương diện, khu nhà Trần Trác sống đều tốt hơn hẳn khu nhà của Lâm Vụ. Tuy điều kiện của khu nhà nơi Lâm Vụ ở đã tương đối tốt nhưng so với nơi này thì nó vẫn kém cỏi hơn một ít.

Khu nhà này của Trần Trác là khu nhà dành cho người giàu, tất cả đều là nhà sân vườn kiểu Tây, mỗi tầng chỉ có một nhà, diện tích của nhà nào cũng rất rộng rãi.

Hai năm trước, lúc Lâm Vụ chuẩn bị mua nhà, Hà Gia Vân từng khuyên cô mua nhà ở khu nhà của Trần Trác, cô ấy có thể giúp cô trả phân nửa chi phí hoặc tặng cô một căn nhưng lại bị Lâm Vụ từ chối.

Năng lực kiếm tiền của Lâm Vụ không kém, không khó khăn đến mức cần bạn thân tặng nhà.

Lúc bị từ chối, Hà Gia Vân còn rầu rĩ không vui.

Cuối cùng Lâm Vụ phải dỗ dành cô ấy rằng chờ ngày nào đó cô không muốn làm luật sư nữa, cô sẽ để cô ấy nuôi, lúc đó Hà Gia Vân mới vừa lòng.

Tòa nhà ở bên này không cao, chỉ có tất cả là sáu tầng, Trần Trác sống ở tầng 5.

Điều này nằm ngoài dự đoán của Lâm Vụ, cô còn tưởng những người kinh doanh như Trần Trác sẽ tương đối mê tín, thường sẽ chọn tầng 6 mới phải.

Trước cửa có hai đôi dép lê mới tinh, Lâm Vụ và Hà Gia Vân thay dép rồi mới đi vào nhà.

Phía sau tiền sảnh là căn phòng khách rộng rãi sáng sủa, một bên là cửa sổ sát đất đã đóng kín, ngoài cửa sổ là cảnh sông của Thượng Hải, một bên khác là ban công mở, trên ban công lờ mờ có bóng cây xanh.

Lâm Vụ nhìn quanh một vòng, cô khá thích phong cách trang hoàng của căn nhà, hai màu chủ đạo là đen và trắng đan xen vào nhau, tạo cảm giác vừa sang trọng vừa có chiều sâu, vừa khiêm tốn vừa xa hoa.

Cô biết Trần Trác rất có gu nhưng vẫn không ngờ nhà của anh lại được trang hoàng lịch sự, tao nhã và cao cấp đến vậy.

“Hai người ngồi trước đi.” Trần Trác nói: “Còn hai món nữa, sắp xong ngay đây.”

Nói xong, anh rót hai cốc nước ấm, nói “cứ tự nhiên” với hai vị khách rồi đi vào phòng bếp.

“…”

Thấy Trần Trác vào phòng bếp, lúc này Hà Gia Vân mới nhận ra: “Trần Trác đích thân xuống bếp à?”

Cô ấy còn tưởng Trần Trác sẽ gọi món ở nhà hàng nào đấy tới nhà rồi gọi Lâm Vụ đến ăn cơm.

Lâm Vụ: “… Đúng thế, ban nãy tớ chưa nói với cậu à?”

Hà Gia Vân liếc mắt nhìn cô: “Chưa. Không ngờ anh ấy lại biết nấu ăn.”

Cô ấy rất kinh ngạc: “Đúng là hiếm có khó tìm.”

Lâm Vụ ngẫm nghĩ: “Cũng bình thường.”

“Bình thường chỗ nào?” Hà Gia Vân hỏi.

Lâm Vụ: “Lý Hạng cũng biết nấu ăn mà.”

Vừa nhắc Tào Tháo, “Tào Tháo” liền gọi điện thoại tới.

Thấy tên Lý Hạng trên thông báo cuộc gọi, Hà Gia Vân "hừ" khẽ: “Chắc chắn là anh ấy gọi tới để khuyên tớ xin lỗi ba tớ.”

Lâm Vụ trầm ngâm: “Chưa chắc.”

Hà Gia Vân: “Nếu anh ấy khuyên tớ, lát nữa tớ sẽ chặn số anh ấy.”

“Tớ ủng hộ cậu.” Lâm Vụ nói.

Hà Gia Vân "hừ" một tiếng, chỉ về hướng ban công: “Tớ đi nghe điện thoại đã, cậu vào bếp giúp tổng giám đốc Trần đi.”

Lâm Vụ định nói hẳn là Trần Trác không cần cô giúp, song sau giây lát ngẫm nghĩ, cô vẫn ngoan ngoãn đi vào trong bếp.

“Tổng giám đốc Trần, anh cần tôi giúp gì không?”

Nghe thấy tiếng Lâm Vụ, Trần Trác ngước mắt nhìn về phía cô: “Cô Hà đâu rồi?”

“Cậu ấy đang nghe điện thoại.” Nhắc tới Hà Gia Vân, Lâm Vụ cũng nhìn anh, nói khẽ: “Anh không phiền thật à?”

Trần Trác: “Hả?”

“… Vì tôi dẫn bạn đến ăn chực.” Lâm Vụ giải thích: “Nếu anh không hài lòng thì có thể nói thẳng.”

Trần Trác đáp: “Tôi không thấy khó chịu.”

Anh không keo kiệt đến vậy.

Lâm Vụ nghe ra ý khác trong câu nói này của Trần Trác, cô khó hiểu hỏi: “Vậy anh...”

“Nhưng có phải bữa cơm này không được tính hay không?” Trần Trác nói.

Lâm Vụ ngơ ngác: “Không được tính cái gì?”

Trần Trác nhìn cô, ý rất rõ ràng...


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.