Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 26: Chương 26




Nghe Trần Trác nói vậy, Lâm Vụ nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó giơ hộp Oden trong tay lên, lắc trước mặt anh: “Anh ăn Oden không?”  

Trần Trác: “…”  

Anh nhướng mày, cụp mắt nhìn cô: “Ở quán bar ăn chưa no à?”  

“Đồ ăn ở bar không ngon.” Lâm Vụ nói: “Chẳng lẽ anh thấy đồ ăn ở đó ngon?”  

Trần Trác vẫn cười: “Không.”  

Hai người im lặng một lúc, Lâm Vụ mở miệng hỏi: “Anh muốn ăn dưới này hay lên lầu?”  

Trần Trác nghiêng người: “Lên lầu trước đã.”  

Còn không đi lên, Oden luật sư Lâm mua sẽ nguội mất.  

Chuyến thang máy này không phải chờ lâu nhưng vì có nhiều người vào nên cứ thỉnh thoảng lại dừng một lúc. Đến khi Lâm Vụ và Trần Trác ra khỏi thang máy, hộp Oden của Lâm Vụ sờ vào đã không còn nóng nữa.  

Cô thúc giục Trần Trác mở cửa, vào nhà đổi dép xong lập tức vội vàng ngồi xuống bàn ăn, lấy hộp Oden được gói kỹ ra khỏi túi.  

“Thử không?” Cô cầm một cây xiên gỗ, đâm vào một viên cá viên rồi nhìn về phía Trần Trác.  

Trần Trác đứng đối diện cô, mặt đối mặt cách cô một chiếc bàn ăn.  

Mấy giây sau, anh hơi cúi người...

Lâm Vụ ngẩn ra, động tác hơi mất tự nhiên đưa viên cá đến bên miệng Trần Trác.  

Anh há miệng cắn lấy, nhai rồi nuốt xuống.  

“Thế nào? Mùi vị ra sao?” Lâm Vụ hỏi.  

Trần Trác nhìn cô: “Cũng không tệ lắm.”  

Lâm Vụ nhướng mày, cúi đầu tự thử một viên rồi nhận xét: “Vẫn kém chỗ dưới chung cư chúng tôi một chút.”  

Trần Trác khẽ cười.  

“Anh muốn ăn nữa không?” Lâm Vụ hỏi.  

Thực ra Trần Trác không thích ăn mấy món này lắm nhưng nhìn Lâm Vụ hai mắt sáng lấp lánh trước mặt, anh lại trái lương tâm ừ một tiếng.  

Lâm Vụ cúi đầu, lại xiên một miếng củ cải đưa đến bên miệng anh.  

Trong túi vẫn còn một xiên gỗ khác nhưng cô không đưa cho Trần Trác, mà anh cũng chẳng đòi.  

Hai người ngó lơ cây xiên còn lại, chỉ cầm một cây, anh một miếng tôi một miếng ăn hết phần Oden không hề ít kia.  

Sau khi ăn xong, Trần Trác đứng dậy rót cho Lâm Vụ một cốc nước ấm.  

Uống nước xong, cô cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nhiều, cả người cũng ấm lên.  

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.  

Một lúc sau, Trần Trác mới lên tiếng: “Ở bar không vui à?”  

Lâm Vụ “ừ” một tiếng, thành thật nói: “Hôm nay không vui lắm.”  

Trần Trác mỉm cười: “Rượu cũng không ngon?”  

“Không uống được loại thích uống.” Lâm Vụ hỏi gì trả lời nấy.  

Nghe vậy, Trần Trác thoáng trầm ngâm, gật đầu: “Em thích uống gì?”  

Anh đứng dậy, định đi đến tủ lấy rượu.  

Lâm Vụ vẫn ngồi bên cạnh bàn ăn, chống cằm nhìn về phía tủ rượu bên kia, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hôm nay tôi không muốn uống rượu lắm.”  

Sợ Trần Trác lại không vui, cô lập tức giải thích: “Dạ dày tôi hơi khó chịu.”  

Trần Trác cau mày: “Đau dạ dày à?”  

“Không phải, tôi cũng không biết tả sao nữa, chắc do uống rượu lạnh nên lúc đầu có hơi khó chịu một chút nhưng giờ đỡ nhiều rồi.” Lâm Vụ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng hốt hoảng của anh, hiếm khi giải thích thêm đôi câu.  

Nhưng nói vậy vẫn không thể khiến Trần Trác yên tâm, anh im lặng một lát, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Bao lâu rồi em chưa đi kiểm tra sức khỏe?”  

Lâm Vụ ngẩn người, nhớ lại: “Một tuần trước khi quen anh, tôi vừa mới đi kiểm tra sức khỏe xong mà.”  

Lúc đó hai người còn trao đổi báo cáo sức khỏe với nhau.  

Trần Trác: “… Đã hơn nửa năm rồi.”  

Lâm Vụ: “Một năm kiểm tra sức khỏe một lần là được rồi.”  

Trần Trác không nói gì.  

Lâm Vụ nhận ra cảm xúc của anh đang dao động, bổ sung: “Mấy bệnh cũ trước đây cũng không nghiêm trọng lắm.”  

Trần Trác im lặng: “Luật sư Lâm.”  

Lâm Vụ ngước mắt lên: “Hả?”  

Anh cúi xuống nhìn cô, gương mặt tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm: “Nhớ ăn đúng giờ.”  

“…”  

Lâm Vụ ngẩn ra rồi nghiêng đầu bật cười: “Biết rồi, tổng giám đốc Trần.”  

Cô bị anh nhìn chăm chú, cảm thấy vành tai mình chẳng hiểu sao lại bắt đầu nóng ran lên. Lâm Vụ hơi mất tự nhiên quay đi nơi khác, nhẹ giọng nói: “Trong lòng tôi tự hiểu rõ.”  

Cô rất quý trọng mạng sống.  

Trần Trác không tiếp lời.  

Với cái kiểu làm việc bận rộn ngày chỉ ăn một bữa như Lâm Vụ, anh thật sự rất khó mà yên tâm.  

Nhưng bây giờ rõ ràng không phải thời điểm thích hợp để nói tiếp chủ đề này.  

Trần Trác trầm ngâm vài giây, hỏi: “Tối nay còn phải làm việc không?”  

“… Phải chỉnh sửa một văn bản pháp lý.” Lâm Vụ chợt nhớ ra, đứng dậy cầm laptop vừa mới mang lên ra: “Tổng giám đốc Trần, cho tôi mượn phòng làm việc của anh một lát nhé?”  

Trần Trác hơi ngước mắt lên: “Luật sư Lâm cứ tự nhiên.”  

Lâm Vụ không khách sáo với anh, cũng không ngượng ngùng xấu hổ gì, đi thẳng vào phòng làm việc. Nhưng cô không đóng cửa, mà Trần Trác cũng rất biết chừng mực, không vào quấy nhiễu cô.  

Anh dọn dẹp qua phòng khách, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

-


 

Lâm Vụ bận rộn trong phòng làm việc.  

Sau khi chỉnh sửa xong văn bản pháp lý, cô gửi qua email cho Triệu Vũ Hân rồi gập laptop lại, chuẩn bị rời khỏi phòng.  

Bất chợt, cô nhìn thấy một tờ giấy kẹp trong cuốn sổ bên cạnh, để lộ vài nét chữ màu đen.  

Do dự vài giây, Lâm Vụ không nhịn được mà đưa tay rút tờ giấy ra...

Trên giấy là nét bút của Trần Trác, lực viết mạnh mẽ nhưng thiếu đi sự trôi chảy như mọi khi.  

Lâm Vụ nhìn chằm chằm vào chữ “Vụ” trên đó, có hơi tò mò không biết tâm trạng của Trần Trác khi viết xuống chữ này là tốt hay không tốt.  

Cô nghĩ một lát nhưng không thể đưa ra kết luận.  

Dĩ nhiên, cô tạm thời cũng không có ý định đi hỏi anh, cảm thấy không thích hợp lắm.  

Nghĩ vậy, Lâm Vụ đặt tờ giấy trở lại sổ ghi chép y như cũ.  

Lúc cô bước ra khỏi phòng làm việc, Trần Trác đã tắm xong, đang nửa nằm trên giường đọc sách.  

Lâm Vụ đặt laptop xuống, thoáng dừng bước, sau đó vào phòng tắm.  

Lúc chui vào phòng tắm rửa mặt, cô không nhịn được mà suy nghĩ: Tối nay họ sẽ làm sao?  

Tối qua đã làm nhiều lần như vậy, nếu tối nay tiếp tục thì có phải hơi quá đà rồi không. Mặc dù cơ thể cô không có vấn đề gì nhưng buông thả hai ngày liên tiếp thì cũng hơi quá.  

Nhưng nếu không làm, dường như cô cũng chẳng có lý do gì để ở lại căn hộ này.  

Suy tư trong phòng tắm một lúc lâu, Lâm Vụ vẫn chưa thể đưa ra đáp án.  

Đến khi cô tắm xong, chậm rãi sấy khô tóc rồi bước ra, trong phòng chỉ còn lại ánh đèn đọc sách dịu nhẹ. Trần Trác vẫn đang đọc sách, trông có vẻ rất nghiêm túc.  

Ánh sáng hắt lên người anh, tôn lên đường nét sắc sảo trên gương mặt anh.  

Lâm Vụ vô thức liếc nhìn thêm một cái, lúc này mới vòng qua giường, vén chăn lên nằm xuống.  

Cô vừa mới nằm yên, Trần Trác bỗng quay sang nhìn về phía cô: “Buồn ngủ rồi à?”  

“… Ừm.” Lâm Vụ chớp mắt: “Có hơi buồn ngủ.”  

Trần Trác tỏ ý đã hiểu, ngay sau đó khép cuốn sách đang đọc lại, đặt lên tủ đầu giường, tiện tay tắt đèn: “Ngủ đi, ngủ ngon.”  

Lâm Vụ: “… Ngủ ngon.”  

Phòng ngủ chìm vào bóng tối, trở nên yên tĩnh.  

Lâm Vụ nhắm mắt lại, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh. Cô chậm rãi mở mắt, nhìn trần nhà tối đen, không biết rốt cuộc đây là tình huống gì.  

Chẳng biết tại sao, cô bỗng nhớ tới một câu mà Hà Gia Vân từng nói: Hai người có thể ngủ một giấc thật trong sáng.  

Bọn họ bây giờ có được tính là như vậy không?  

Có lẽ là tính nhỉ.  

Lâm Vụ miên man suy nghĩ, vô thức trở mình, rồi lại trở mình.  

Đến lần trở mình không biết thứ bao nhiêu của cô, bên cạnh vang lên một giọng nam trầm thấp: “Không phải em bảo là buồn ngủ à?”  

Thân hình Lâm Vụ cứng đờ lại, do dự hai giây rồi mới nói: “Hình như lại không buồn ngủ nữa.”  

“…” Trần Trác khẽ “ừ” một tiếng, chậm rãi hỏi: “Tối qua có làm em đau không?”  

Lâm Vụ hơi há miệng: “… Không có.”  

Khoảnh khắc cô vừa dứt lời, người nằm bên cạnh bỗng ngồi dậy, đến gần cô.  

Cổ tay Lâm Vụ bị bàn tay nóng ấm của anh nắm chặt, không thể nhúc nhích. Ngay sau đó, hơi thở ấm áp và nụ hôn nóng bỏng của anh rơi xuống.  

Nếu đã không ngủ được, vậy thì vận động thoải mái một chút cũng được.  

“…”  

Sau trận vận động kịch liệt, Lâm Vụ thực sự buồn ngủ rồi.  

Tắm rửa một lần nữa xong rồi nằm xuống, đầu óc cô gần như chẳng còn nghĩ ngợi được gì nữa. Cô cuộn mình trong chăn, không đợi Trần Trác dọn dẹp phòng tắm xong đi ra thì đã ngủ mất rồi.  

Đến khi cô mở mắt lần nữa đã là sáng ngày hôm sau.  

Bên kia giường đã không còn ai, Lâm Vụ nhìn chằm chằm trần nhà ngây người mấy giây, lúc này cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên xem... 

9 giờ 20 phút sáng.  

Không tính là sớm nhưng cũng chưa muộn.  

Cô xuống giường vào phòng tắm rửa mặt xong, lúc đi ra Trần Trác đã trở về.  

Lâm Vụ ngước mắt lên nhìn, không ngoài dự đoán, trên tay anh là hộp mì dầu hành mà cô thích ăn, mùi thơm xộc vào mũi khiến cô lập tức cảm thấy đói bụng.  

“Anh dậy lúc mấy giờ?” Lâm Vụ vẫn luôn tò mò về giờ giấc sinh hoạt của Trần Trác, dường như người này còn cú đêm hơn cả cô, anh thường xuyên ngủ muộn hơn cô nhưng lại thức dậy sớm hơn cô.  

Trần Trác đẩy hộp mì và ly sữa nóng đến trước mặt cô: “Bảy giờ.”  

Lâm Vụ: “Ồ.”  

Trần Trác đúng là không cần ngủ mấy tiếng đồng hồ. Lâm Vụ thầm nói.

Mở nắp hộp mì ra, Lâm Vụ cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm trước.  

Uống vào rồi cô mới ngẩng đầu nhìn về phía Trần Trác: “… Không phải cà phê à?”  

Trần Trác liếc nhìn cô: “Sữa nóng.”  

Lâm Vụ mím môi, nghi hoặc: “Quán cà phê còn chưa mở cửa sao?”  

“Dạ dày không tốt thì bớt uống cà phê đi.” Trần Trác nhìn cô: “Hôm nay chắc là em không cần tăng ca.”  

Nên đương nhiên cũng không cần cà phê để tỉnh táo.  

Lâm Vụ cứng họng, môi mấp máy định nói rằng mình đã quen uống một ly cà phê đen vào mỗi sáng rồi.  

Nhưng lời đến khóe miệng, lúc đối diện với gương mặt anh tuấn có hơi lạnh lùng của Trần Trác, cô lại ậm ừ nói: “Cảm ơn.”  

Trần Trác mỉm cười, không nói gì thêm.

-

Ăn sáng xong, Lâm Vụ chuẩn bị về nhà.  

Lúc cô thu dọn đồ đạc xong muốn đi ra ngoài lại thấy Trần Trác cũng đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác dài treo ở giá gần cửa.  

“Anh cũng ra ngoài à?” Lâm Vụ hỏi.  

Trần Trác “ừ” một tiếng.  

Lâm Vụ gật đầu rồi cùng anh rời khỏi căn hộ.  

Cả hai đi thang máy xuống tầng hầm.  

Ra khỏi thang máy, lúc Lâm Vụ đi về phía xe mình, Trần Trác vẫn đi cùng cô.  

Cô nghi hoặc, liếc nhìn khu vực đỗ xe của mình nhưng không thấy xe của Trần Trác.  

Mãi đến khi tới bên cạnh chiếc xe, Lâm Vụ quay đầu nhìn về phía người đi theo sau mình: “Xe của anh đâu?”  

“Trí nhớ của Luật sư Lâm kém đi rồi?” Trần Trác nói.  

Lâm Vụ ngẩn người, lúc này mới nhớ ra tối qua lúc hai người rời khỏi công ty, Trần Trác đã nói anh mang xe đi bảo dưỡng rồi, ngồi xe của cô về.  

Nhớ ra chuyện này, Lâm Vụ nhìn anh: “Vậy anh...”  

Không đợi cô nói hết câu, Trần Trác đã lên tiếng: “Luật sư Lâm chở tôi một đoạn nhé?”  

Ngồi lên xe, Lâm Vụ hỏi người ngồi ở ghế phụ: “Tổng giám đốc Trần muốn đi đâu?”  

Trần Trác hơi nâng cằm: “Về nhà.”  

Anh nghiêng đầu, báo địa chỉ cụ thể nhà mình cho cô: “Khu chung cư đối diện nhà em.”  

Lâm Vụ: “…”  

Cô hơi nghẹn lời, không ngờ hai người sống gần nhau đến vậy.  

Rời khỏi căn hộ, Lâm Vụ quen đường quen lối lái xe về hướng nhà mình.  

Trên đường đi, Trần Trác thỉnh thoảng lại nói vài câu với cô.  

Cuộc trò chuyện giữa hai người không có trọng điểm, đều là những câu chuyện thường nhật.  

Trần Trác hỏi cô cuối tuần thường làm gì.  

Lâm Vụ: “Làm việc.”  

Trần Trác: “…”  

Thấy anh im lặng, Lâm Vụ hỏi ngược lại: “Thế còn tổng giám đốc Trần thì sao?”  

Trần Trác: “… Làm việc.”  

Hai người chẳng ai chê trách ai được.  

Một đường thông thuận về đến cổng khu chung cư đối diện nhà cô, Lâm Vụ đạp phanh.  

Trần Trác hơi nghiêng đầu, giọng như có chút tiếc nuối: “Sao hôm nay đường không tắc chút nào nhỉ.”  

Lâm Vụ: “…”  

Cô nghẹn lời mấy giây, nhỏ giọng nói: “Anh thích kẹt xe à?”  

Trần Trác mỉm cười, ung dung thong thả cởi dây an toàn: “Cũng tùy tình huống.”  

Lâm Vụ nhìn anh.  

Trần Trác đối diện với ánh mắt cô, giọng điệu bình thản: “Hôm nay trời đẹp, nếu kẹt xe tâm trạng cũng không xấu đi.”  

Lâm Vụ ngẩn người một giây, không biết tiếp lời anh thế nào.  

May mà Trần Trác cũng không nói nhiều, anh tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống: “Hôm nay làm phiền luật sư Lâm rồi.”  

Lâm Vụ ậm ừ đáp lại một câu: “Tổng giám đốc Trần khách sáo rồi.”  

Tạm biệt Trần Trác, Lâm Vụ rẽ vào đường phía trước, lái xe về chung cư của mình.  

Vừa mới đỗ xe xuống hầm, điện thoại di động của cô bỗng đổ chuông.  

Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cô còn cảnh giác liếc mắt sang nhìn ghế phụ một lượt rồi mới bắt máy: “Tổng giám đốc Trần?”  

Cô mím môi, mở cửa xe bước xuống: “Còn có chuyện gì sao?”  

Trần Trác: “Vừa nãy quên hỏi, cuối tuần em ở nhà làm việc, vậy thì thường hay ăn gì?”  

“… Tôi đặt đồ ăn giao tận nơi.” Lâm Vụ ngập ngừng mấy giây rồi trả lời.  

Trần Trác “ừ” một tiếng, giọng nhẹ nhàng hơn: “Trưa nay em muốn ăn gì?”  

Lâm Vụ ngẩn ra, sau đó kịp phản ứng lại: “Gì cũng được trừ mì dầu hành.”  

Sáng nay đã ăn mì dầu hành rồi, trưa nay cô không muốn ăn nữa.  

Trần Trác thấp giọng bật cười: “Được.”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.