Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 25: Chương 25




Bên trong xe chợt rơi vào yên lặng một lúc, Trần Trác không nói gì.  

Lâm Vụ cũng không lên tiếng.  

Một lúc sau, Trần Trác liếc nhìn cô, giọng trầm thấp, nghe không rõ cảm xúc: "Chỉ vì lý do này?"  

Lâm Vụ: "… Ừ."  

Vốn dĩ cô còn muốn nói giọng anh cũng khá dễ nghe nhưng có nói ra những lời này hay không thì cũng chẳng khác nhau là bao.  

Ban đầu cô chủ động bắt chuyện với Trần Trác là vì một số yếu tố bên ngoài của anh.  

Khi con người nhìn nhau, vốn dĩ ấn tượng đầu tiên thường chỉ dựa trên một vài thứ ở bề ngoài mà thôi.  

Trần Trác im lặng, muốn hỏi cô... nếu hôm đó ngồi cạnh Lâm Vụ là một người đẹp trai khác, có phải cô cũng chủ động hỏi ra câu kia không?  

Nhưng nếu nói ra câu hỏi này thì vừa không tôn trọng cô, vừa quá mạo phạm rồi.  

Bầu không khí trong xe bỗng trở nên vi diệu.  

Hai người không trò chuyện nữa, im lặng suốt quãng đường đến quán bar.  

Sau khi Trần Trác đỗ xe xong, Lâm Vụ cụp mắt, tháo dây an toàn: "Hay là anh lái xe tôi về trước đi, bạn tôi chắc cũng lái xe đến, lát nữa tôi lái xe của cậu ấy trở về là được."  

"…" Trần Trác khựng lại, hơi nhướng mắt: "Ý em là gì?"  

Lâm Vụ thản nhiên nhìn về phía anh, giải thích: "Có thể bên chỗ tôi sẽ không kết thúc nhanh được, tối nay tôi không qua căn hộ bên đó nữa."  

Vốn dĩ trước khi tới cô cũng đã nói là hôm nay không đi.  

Nghe vậy, Trần Trác nheo mắt, giọng nói lạnh lùng: "Em chắc chứ?"  

Lâm Vụ không do dự nhiều lắm: "Chắc, anh cứ về trước đi."  

Trần Trác im lặng một lát, thấp giọng nói: "Được."  

Anh tắt máy xuống xe, trả lại chìa khóa cho Lâm Vụ: "Tôi không cần xe, bên này gọi taxi dễ lắm."  

Lâm Vụ do dự nhận lấy: "… Vậy tôi vào trước đây."  

Trần Trác lên tiếng đáp lại: "Đi đi."  

Anh ngừng một lúc, cuối cùng vẫn dặn dò một câu: "Uống ít thôi."  

Lâm Vụ khẽ đáp: "Ừm, tôi biết rồi."  

Cô mím môi: "Vậy tôi vào nhé."  

Trần Trác gật đầu.  

-

Chia tay với Trần Trác, Lâm Vụ đi vào quán bar.  

Lúc bước vào cửa, cô hơi nghiêng đầu, lợi dụng bóng tối nhìn thấy Trần Trác đã chặn một chiếc xe taxi ở ven đường rồi rời đi.  

Sương đêm dày đặc, bóng lưng anh lúc rời đi trông có vẻ hơi cô độc.  

Bước chân đang đi về phía trước của Lâm Vụ hơi khựng lại, cuối cùng vẫn tiếp tục đi vào quán bar.  

Bên trong quán bar vô cùng náo nhiệt, vừa bước vào cô đã cảm nhận được bầu không khí sôi động.  

Lâm Vụ không nhịn được mà nhíu mày, lấy điện thoại nhắn tin cho Hà Gia Vân: "Cậu ở tầng một hay tầng hai?"  

Tin nhắn gửi đi nhưng mãi không thấy hồi âm.  

Lâm Vụ không còn cách nào khác, đành né tránh đám đông, đi về phía quầy bar hỏi bartender có thấy Hà Gia Vân hay không.

"Cô Lâm đến rồi." Bartender cười chào hỏi cô: "Uống gì không?"  

Lâm Vụ lắc đầu: "Tối nay không uống, có thấy Hà Gia Vân không?"  

Bartender chỉ ra sau lưng cô: "Ở bên kia kìa."  

Lâm Vụ quay đầu, thấy Hà Gia Vân đang ngồi ở bàn chơi game với bạn bè. Cô lặng lẽ thở phào, cười nói: "Cảm ơn, tôi qua đó trước đây."  

Bartender: "Muốn uống gì thì cứ qua đây."  

Lâm Vụ lên tiếng trả lời.  

Cô đi về phía Hà Gia Vân, đưa tay chọc vào vai cô ấy.  

Hà Gia Vân mờ mịt quay đầu lại, lúc thấy cô thì mắt sáng rực lên: "Đến rồi à!"  

Lâm Vụ gật đầu: "Uống bao nhiêu rồi?"  

"Chưa được bao nhiêu." Hà Gia Vân kéo tay cô bảo cô ngồi xuống bên cạnh: "Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Lâm Vụ, bạn thân nhất của tôi. Cậu ấy là luật sư, sau này nhà mọi người có vụ kiện gì thì cứ tìm cậu ấy nhé."  

Mấy người bạn chơi chung của Hà Gia Vân không nhịn được cười: "Cậu nói thế là có ý gì hả Gia Vân?"  

"Gia Vân, cậu đang trù mọi người đấy à?"  

"Đâu có." Hà Gia Vân nhướng mày, mặt đầy gian xảo nói: "Không phải tôi đang nghĩ nước phù sa không nên chảy ra ruộng ngoài hay sao."  

"Thế sao cậu không kêu tụi này tìm Lý Hạng?"  

Mấy người bạn đang uống với Hà Gia Vân hôm nay đều là cậu ấm cô chiêu trong giới nhà giàu, ai cũng biết Lý Hạng.  

Hà Gia Vân không cần suy nghĩ đã trả lời ngay: "Lý Hạng không giỏi bằng Vụ Vụ của chúng ta."  

Một người bạn trong số đó bật cười: "Lần sau gặp Lý Hạng, bọn tôi sẽ mách cậu ta."  

Hà Gia Vân nhướng mày, hừ nhẹ: "Tôi không sợ anh ấy đâu."  

"Cậu đúng là không sợ hãi khi đứng trước mặt Lý Hạng ghê cơ."  

"Tôi đâu có." Hà Gia Vân chối.  

Nghe Hà Gia Vân nói vậy, có người thật sự muốn add WeChat của Lâm Vụ, nói nếu có việc gì nhất định sẽ tìm cô.  

Chuyện kiếm tiền, có người tới Lâm Vụ cũng không từ chối, cô thoải mái đưa mã QR để mọi người quét.  

Sau khi add WeChat xong, cô uống mấy ly với mọi người rồi mới nhỏ giọng trao đổi với Hà Gia Vân: "Cậu thật sự chưa uống được bao nhiêu?"  

"Thật mà." Hà Gia Vân dở khóc dở cười: "Tớ mới chỉ hai ly thôi, yên tâm, tớ có chừng mực mà."  

Lâm Vụ yên tâm hơn, lại lấy điện thoại ra xem giờ, thấp giọng hỏi: "Cậu định chơi đến mấy giờ?"  

"Sao thế?" Hà Gia Vân quay sang: "Tối nay cậu còn việc gì khác à?"  

Lâm Vụ nghĩ một lúc: "Không có."  

Hà Gia Vân nhướng mày, nhìn cô chằm chằm: "Thật sự không có?"  

"Thật." Lâm Vụ cười: "Chỉ là tớ thấy chỗ này ồn ào quá."  

Hà Gia Vân hơi hất cằm, ra hiệu về phía sân khấu trung tâm của quán bar: "Mười hai giờ có tiết mục biểu diễn, mọi người đều đến đây để xem biểu diễn."

Lâm Vụ chợt hiểu ra.  

Chẳng trách vừa rồi lúc cô vừa vào quán bar đã cảm thấy hôm nay đông người hơn hẳn. Cô ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu trung tâm, bóng người thấp thoáng, đột nhiên trước mắt cô lại hiện lên gương mặt lạnh lùng của Trần Trác, ngay cả Hà Gia Vân gọi cô mấy lần, cô cũng không nghe thấy.  

"Vụ Vụ." Mãi đến khi Hà Gia Vân đụng vào cánh tay cô, Lâm Vụ mới giật mình hoàn hồn: "Gì cơ?"  

Hà Gia Vân liếc mắt nhìn cô, chớp chớp mắt: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"  

Lâm Vụ ngừng lại một chút, chậm rãi lắc đầu: "Không có gì."  

Hà Gia Vân: "Thật không?"  

"Ừ." Lâm Vụ giơ tay lên dụi mắt, khóe mắt lướt qua một gương mặt có hơi quen thuộc. Cô lập tức ngẩng đầu nhìn sang nhưng chỉ thấy toàn những gương mặt xa lạ.  

Nhận ra sự khác thường của cô, Hà Gia Vân cũng nhìn về phía trước theo tầm mắt của cô: "Sao thế? Nhìn thấy người quen à?"  

Lâm Vụ giơ tay lên dụi mắt, nhìn kỹ lại một lượt: "… Nhìn nhầm rồi."  

Hà Gia Vân gật đầu, lúc này mới phát hiện cô có vẻ hơi lơ đễnh: "Mệt rồi à?"  

Lâm Vụ khẽ đáp, tựa đầu lên vai cô ấy: "Có hơi mệt."  

"Vậy chúng ta về trước?" Hà Gia Vân dứt khoát đề nghị.  

Lâm Vụ bật cười: "Ở lại thêm một chút nữa đi, không phải cậu đến để xem biểu diễn à?"  

Hà Gia Vân chẳng cần suy nghĩ: "Biểu diễn lúc nào cũng xem được, cậu mệt thì về nghỉ đi."  

Cô ấy là người thuộc phái hành động, ngay lập tức đứng lên nói với đám bạn ở bên cạnh: "Tôi hơi mệt, về trước đây, chúng ta hẹn hôm khác nhé."  

"Đi ngay bây giờ à?" Một người bạn trong số đó ngạc nhiên nhìn đồng hồ đeo tay: "Chưa tới mười một giờ, cậu đi ngủ sớm như vậy từ bao giờ thế?"  

Hà Gia Vân ậm ờ, đưa tay đặt lên ngực, bịa đại một lý do: "Dạo này tim tôi không khỏe lắm, tôi đang cố gắng tu tâm dưỡng tính đây."  

Cô ấy vừa nói ra lời này, đám bạn đều lập tức cạn lời: "Được rồi, vậy hẹn lần sau nhé."  

-

Ra khỏi quán bar, Lâm Vụ gọi tài xế lái xe thay.  

Trong lúc chờ tài xế đến, hai người lên xe của Lâm Vụ ngồi đợi.  

Hai người vừa lên xe, Lý Hạng đã gọi tới.  

Hà Gia Vân bắt máy, trực tiếp bật loa ngoài: "A lô?"  

Lý Hạng: "Em vẫn còn ở quán bar?"  

Hà Gia Vân nhướng mày, chậm rãi nói: "Anh đoán sai rồi."  

Lý Hạng: "Cái gì?"  

"Bây giờ em đang ở trước cửa quán bar." Hà Gia Vân báo cáo hành tung của mình đúng sự thật: "Em đi cùng Vụ Vụ, đang chuẩn bị về đây."  

Biết Lâm Vụ cũng ở đó, Lý Hạng yên tâm hơn một chút: "Em không uống nhiều đấy chứ?"  

Hà Gia Vân: "… Không có."  

Cô ấy cạn lời: "Giọng nói hiện tại của em giống như đã uống nhiều sao?"  

Lý Hạng: "Anh không chắc lắm."  

Anh ấy cũng không nhìn thấy cô ấy, từ trong giọng điệu khi nói chuyện của cô ấy tạm thời không thể phán đoán chính xác được.

Bởi vì có lúc uống say rồi, Hà Gia Vân cũng nói chuyện rất mạch lạc.  

Hà Gia Vân nghẹn họng, đang định phản bác thì Lý Hạng bỗng hỏi: "Em muốn ngồi xe Lâm Vụ về hay là xe anh?"  

Hà Gia Vân ngớ người: "Bữa tiệc của anh xong rồi à?"  

Lý Hạng: "Ừ."  

"Vậy anh đến đón em đi." Hà Gia Vân không khách sáo chút nào nói: "Vụ Vụ hơi mệt rồi, lát nữa tài xế lái xe thay đến sẽ đưa cậu ấy về thẳng nhà nghỉ ngơi."  

Lý Hạng "ừ" một tiếng, giọng điệu rất tự nhiên: "Mười phút nữa anh sẽ tới."  

Cúp máy xong, Hà Gia Vân quay sang hỏi: "Cách sắp xếp của tớ thế nào?"  

"Không chỗ nào để chê." Lâm Vụ nói.  

Hà Gia Vân nhướng mày, hơi kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi, có thể làm phiền Lý Hạng nhưng không thể làm phiền cậu."  

Lâm Vụ bị lời cô ấy nói chọc cười, khóe môi hơi cong lên: "Đừng để Lý Hạng biết, nếu không anh ấy lại giao thêm việc cho tớ đấy."  

Hà Gia Vân: "Tớ biết mà."  

Một lúc nữa Lý Hạng và tài xế lái xe thay mới đến.  

Hai người yên tĩnh một lúc, Hà Gia Vân giơ tay lên chọc vào cánh tay Lâm Vụ: "Vụ Vụ."  

Lâm Vụ: "Ừ?"  

Vẻ mặt cô ấy hơi ủ rũ: "Muốn nói gì à?"  

Hà Gia Vân chớp đôi mắt to tròn nhìn cô rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Tớ cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ cảm thấy tối nay cậu không vui lắm."  

"…" Lâm Vụ sững người vài giây, nhẹ giọng nói: "Hình như tớ đã khiến người khác không vui rồi."  

Hà Gia Vân tò mò: "Ai thế?"  

Lâm Vụ: "… Trần Trác."  

Hà Gia Vân chợt hiểu ra, kéo dài giọng "ồ" một tiếng: "Cậu đã làm gì?"  

Vừa dứt lời, cô ấy nhanh chóng phản ứng lại: "Tối nay cậu cho Trần Trác leo cây á?"  

Lâm Vụ suy tư: "… Cũng đúng, mà cũng không hẳn."  

Hà Gia Vân gật gù, nhìn cô rồi nói: "Nếu đã như vậy rồi, cậu nghĩ cách làm anh ấy vui đi."  

Lâm Vụ: "Hả?"  

"Nếu anh ấy không vui, cậu cũng không vui." Hà Gia Vân có chủ kiến của mình, cũng vô cùng am hiểu: "Thế thì cậu nghĩ cách khiến anh ấy vui lên đi."  

Như vậy, Lâm Vụ cũng sẽ vui vẻ.  

Lâm Vụ á khẩu, nhỏ giọng nói: "Tớ đâu có không vui."  

"… Thật không?" Hà Gia Vân nhìn cô, không tin tưởng lắm.  

Lâm Vụ: "Thật."  

Chỉ là lúc nhìn thấy bóng lưng Trần Trác rời đi, cảm xúc của cô có hơi khó diễn tả bằng lời. Cô không biết phải hình dung thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng như có một viên đá nhỏ đè nặng, khiến cô thấy ngột ngạt.  

Nghe cô nói vậy, Hà Gia Vân gật đầu: "Đã thế..."  

Cô ấy xòe tay, nhún vai: "Vậy thì cậu đừng quan tâm anh ấy có vui hay không nữa."  

Lâm Vụ: "…"

Lâm Vụ cứ tưởng Hà Gia Vân có thể đưa ra một lời khuyên hữu ích nào đó.  

Đúng lúc này, tài xế lái xe thay và Lý Hạng đồng thời đến nơi.  

Sau khi giao Hà Gia Vân cho Lý Hạng, Lâm Vụ báo địa chỉ cho tài xế lái xe thay, chuẩn bị về nhà.  

Trên đường đi, màn hình điện thoại di động của cô sáng lên, là tin nhắn của Hà Gia Vân gửi đến: "Gợi ý thân thiện chút nè."  

Lâm Vụ: "Mời nói."  

Hà Gia Vân: "Xét đến thái độ trước đây của tổng giám đốc Trần, cậu nên dỗ dành anh ấy đi."  

Lâm Vụ: "…Ồ."  

Hà Gia Vân: "Dĩ nhiên cũng có thể không cần dỗ, đàn ông không thể nuông chiều quá được."  

Lâm Vụ bật cười: "Được, tớ sẽ suy nghĩ."  

Kết thúc cuộc trò chuyện với Hà Gia Vân, Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ...  

Một lát sau, cô lên tiếng gọi tài xế lái xe thay: "Xin chào, tôi muốn đổi địa chỉ."  

"…"  

-

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, thấy Trần Trác online, Mạnh Hồi rất ngạc nhiên: "Không phải cậu nói tối nay bận, không online để thảo luận phương án với bọn tôi được sao?"  

Trần Trác còn chưa kịp trả lời, một người bạn khác đang online, cũng chính là Chu Triệt, tổng giám đốc trụ sở chính của Thịnh Hành, bỗng bật cười nói: "Bị cho leo cây rồi à?"  

Trần Trác: "…"  

Anh hơi nhướng mày, liếc mắt nhìn hai người trong khung hình: "Thảo luận tới đâu rồi?"  

Mạnh Hồi và Chu Triệt nhìn nhau, biết rõ tâm trạng của anh lúc này không tốt nên cũng không dám động thổ trên đầu Thái Tuế, khá thức thời trả lời: "Bọn tôi vừa bàn đến…"  

Trần Trác lắng nghe Mạnh Hồi trình bày, vẻ mặt dần bình tĩnh lại, đưa ra ý kiến của mình.  

Ba người cùng nhau thảo luận về công việc một lúc.  

Kết thúc buổi họp, Mạnh Hồi chợt nhớ ra chuyện gì đó: "Tuần sau tôi về nước, cậu ra sân bay đón tôi được chứ?"  

Trần Trác: "Không được."  

Mạnh Hồi nghẹn lời: "Thứ bảy mà, sao lại không được?"  

Trần Trác: "Tôi phải tăng ca."  

Khóe miệng Mạnh Hồi giật giật: "Sao cơ, sau khi cậu nhảy dù đến công ty chi nhánh của Thịnh Hành, lượng công việc còn nhiều hơn trước á?"  

"Cậu có thể thử xem." Gọng Trần Trác lạnh nhạt.  

Mạnh Hồi chột dạ: "Thôi bỏ đi, tôi làm ở chỗ tôi vẫn thấy tốt hơn."  

Trần Trác khẽ cười nhạt.  

Mạnh Hồi cũng chẳng thèm để ý đến sự giễu cợt của anh, lẩm bẩm nói tiếp: "Tôi mặc kệ, lâu như vậy rồi tôi không trở về, dù thế nào cậu cũng phải làm tiệc đón gió tẩy trần cho tôi chứ?"  

Trần Trác im lặng một lúc, miễn cưỡng nói: "Đến lúc đó nói sau."  

Mạnh Hồi: "Được."  

Trò chuyện công việc xong, ba người cũng không phải kiểu người buôn chuyện cá nhân quá nhiều nên nhanh chóng kết thúc buổi họp video lần này.  

Thời gian cũng không còn sớm nữa.  

Trần Trác cúi đầu nhìn đồng hồ, đã mười một giờ, cũng không biết người đã cho mình leo cây kia còn ở quán bar hay đã về nhà nghỉ ngơi rồi.  

Anh ngồi trên ghế làm việc suy nghĩ một lát, bỗng cảm thấy hơi cạn lời mà nhếch môi...

Anh nghĩ nhiều như vậy làm gì?  

Lâm Vụ là một người trưởng thành, suy nghĩ rất chín chắn, cô đi bar cũng có thể như cá gặp nước, lo lắng của anh là thừa thãi. Huống hồ, Lâm Vụ cũng không cần sự lo lắng của anh.  

"…"  

Bên dưới tòa chung cư có một cửa hàng tiện lợi mở 24/7, Lâm Vụ nhờ tài xế lái thay đỗ xe giúp, sau đó không vội lên lầu mà đi vào cửa hàng tiện lợi một chuyến, mua một phần Oden nóng hổi.  

Buổi tối cô chưa ăn được bao nhiêu, vừa rồi uống hai ly rượu, giờ dạ dày có hơi khó chịu, chuẩn bị ăn gì đó lót dạ.  

Cô cầm hộp Oden bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, chậm rãi đi về phía đại sảnh tòa nhà.  

Giờ này, khu vực đại sảnh rất náo nhiệt, có người đang làm thủ tục để vào ở, có người đi về muộn, tất cả tụ tập lại về nhau.  

Lúc Lâm Vụ xách túi đựng Oden đi đến cửa thang máy, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, do dự không biết có nên nhắn tin cho Trần Trác hỏi xem anh đang ở căn chung cư bên này hay ở nhà không.  

Không đợi cô đưa ra quyết định, cửa thang máy đã mở, người trong thang máy bước ra, thang máy tiếp tục đi xuống tầng hầm.  

Lâm Vụ không vội bước vào, vẫn đứng tại chỗ chờ đợi như mọi khi.  

Mãi đến khi một bóng người phủ xuống trước mắt cô, lúc hít thở ngoài mùi Oden ra còn ngửi thấy mùi hương trầm ổn quen thuộc, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía người vừa mới từ thang máy đi ra.

Hai người đối diện vài giây.  

Lâm Vụ bấm tắt màn hình điện thoại, nhét lại vào túi.  

"Anh…" Cô ngẩng đầu nhìn người đứng gần trong gang tấc, đôi mắt lóe sáng, môi khẽ mấp máy: "Định đi đâu vậy?"  

Trần Trác cụp mắt nhìn cô, bước lên một bước đi tới trước mặt Lâm Vụ, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, gần như không để lại quá nhiều khe hở.  

"Đến đây." Anh nói.  

Nơi anh muốn đến đang ở ngay trước mắt.  

Chỗ Lâm Vụ đang ở chính là nơi Trần Trác muốn đến.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.