Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 24: Chương 24




Hứa Yến Nhiên khẽ tằng hắng, nắm lấy tay Lâm Vụ: "Nếu cần gì thì tìm tớ. Lật lại vụ án này không dễ, nhưng nếu chúng ta hợp tác thì cũng không phải là hoàn toàn không có hy vọng."

Lâm Vụ cười nhẹ, cầm tách cà phê chạm vào tách của cô ấy: "Được."

Hai người bàn về chuyện của Tôn Kỳ Thắng một lúc rồi chuyển sang nói về tình hình gần đây. Họ trò chuyện đến tận trưa, sau khi ăn trưa xong, mỗi người mới ai về công ty nấy.

Vừa quay lại công ty chưa đầy nửa tiếng, Vu Tân Tri đã đến tìm Lâm Vụ, báo rằng Tôn Kỳ Thắng thực sự đã được thuyên chuyển về Thượng Hải. Tại đây, anh ta gia nhập công ty luật Dân An, một công ty luật có tiếng. Dường như vai trò của anh ta trong công ty là đối tác.

"Công ty luật Dân An?" Lâm Vụ xác nhận lại với Vu Tân Tri.

Dư Tân Tri gật đầu: "Ừ, bạn anh làm bên đó, nói tin này cũng mới được xác nhận vài ngày nay."

Lâm Vụ sững người trong chốc lát: "Được rồi, cảm ơn luật sư Vu."

Dư Tân Tri cười nhẹ: "Chuyện nên làm thôi."

Anh ấy rời đi, để lại Lâm Vụ ngồi lặng người trên ghế rất lâu. Mãi đến khi Triệu Vũ Hân vào báo cáo công việc, tâm trí bay bổng của Lâm Vụ mới quay về hiện thực, buộc bản thân tập trung vào công việc.

Mỗi khi bận rộn, thời gian thường trôi qua rất nhanh.

Lúc Lâm Vụ hoàn tất công việc tồn đọng thì đã là chín giờ tối. Cô vừa định thu dọn đồ đạc để ra về thì màn hình điện thoại sáng lên, thông báo có tin nhắn mới.

Cô mở ra xem, hóa ra đó là tin nhắn của Trần Trác: [Em tan làm chưa?]

Lâm Vụ nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn trong vài giây rồi mới trả lời: [Tổng giám đốc Trần, tối nay chúng ta không có hẹn mà.]

Tin nhắn vừa gửi đi, Trần Trác lập tức gửi đến một tấm ảnh: [Em để quên đồ này.]

Lâm Vụ nhìn kỹ, thỏi son mà sáng nay cô tìm mãi không thấy đây mà!

Cô hơi cứng người, nhắn lại: [Tổng giám đốc Trần cứ để đó đi, tôi không vội dùng.]

Trần Trác: [...]

Anh nhìn tin nhắn của cô, đưa tay day nhẹ ấn đường rồi gọi điện thoại ngay cho Lâm Vụ.

"Alo, ai vậy?" Lâm Vụ cố ý giả vờ.

Giọng nói lạnh lùng của Trần Trác truyền qua từ đầu dây bên kia điện thoại: "Em vẫn chưa đi à?"

Nghe vậy, Lâm Vụ thầm nghĩ: "Chưa, chẳng phải tổng giám đốc Trần cũng vậy sao?"

Trần Trác nhướng mày: "Sao em biết tôi chưa đi?"

Lâm Vụ: "Tôi bói ra."

Trần Trác nhướng mày, có phần ngạc nhiên: "Thật sao?"

"Sao?" Nghe ra sự bất ngờ trong giọng nói của anh, Lâm Vụ hỏi: "Tổng giám đốc Trần không tin à?"

Trần Trác khẽ cười: "Tin."

Sao anh dám không tin chứ.

Lâm Vụ: "..."

Việc anh không phản bác lại làm cô không biết phải tiếp lời thế nào. Cả hai ăn ý im lặng trở lại, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương.

Vài giây sau, Trần Trác nghịch thỏi son màu hồng trong tay, dịu giọng hỏi lại lần nữa: "Thật sự không cần gấp sao?"

Lâm Vụ khựng lại, định nói là không vội, nhưng đến khi sắp sửa thốt ra thì cô lại chần chừ.

Chỉ một lát sau, Trần Trác đã có được câu trả lời anh muốn.

"Tôi xuống ngay đây."

Trần Trác nhoẻn môi, thốt từng câu từng chữ: "Luật sư Lâm, lát nữa gặp."

Lâm Vụ cúp máy, giơ tay xoa tai mình, vội vàng gom hết tài liệu trên bàn nhét vào túi xách rồi rời khỏi văn phòng.

Khi đến khu vực chờ thang máy, cô ngẩng đầu nhìn màn hình hiển thị số tầng phía trước, tập trung vào con số hiển thị số tầng.

Đột nhiên, điện thoại lại rung lên, Trần Trác nhắn tin: [Thang máy số sáu.]

Lâm Vụ mím môi, tắt màn hình, lặng lẽ bước đến đứng trước cửa thang số sáu.

Nửa phút sau, cửa thang máy mở ra. Đập vào mắt cô đầu tiên là đôi giày Oxford màu đen, sau đó là quần âu cùng màu, áo vest khoác ngoài và chiếc áo sơ mi kèm áo ghi-lê.

Lúc sáng anh đi, Lâm Vụ không để ý lắm, giờ mới nhận ra hôm nay Trần Trác ăn mặc vô cùng trang trọng: Áo sơ mi, ghi-lê, vest ba lớp, kết hợp với cà vạt xanh đậm, trông vừa nghiêm nghị vừa điển trai, toát lên phong thái của một nhà lãnh đạo.

Cửa thang máy từ từ khép lại.

Lâm Vụ nhìn sang nơi khác, quay người đứng quay lưng về phía anh.

Bỗng nhiên, trong thang máy vang lên một tiếng ho khẽ.

Lâm Vụ đứng yên bất động, nhìn chằm chằm cửa thang máy. Qua hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy màu bạc, cô thấy Trần Trác không lười biếng tựa vào thang máy nữa mà đứng thẳng lại, hơi nhích sang bên cạnh.

Anh vừa nhích một bước, Lâm Vụ lập tức giật mình, ngước lên nhìn camera giám sát, sau đó lườm người đang đứng đằng sau qua gương phản chiếu trong thang máy.

Trần Trác: "..."

Trần Trác bị hành động của cô chọc cười, khóe môi hơi nhếch lên, bèn lấy điện thoại ra nhắn tin: [Luật sư Lâm, em nghiêm túc quá rồi đó.]

Lâm Vụ lạnh nhạt đáp: [Tôi là luật sư.]

Để trở thành một luật sư chuyên nghiệp, bài học quan trọng nhất cần phải học chính là hai chữ nghiêm túc.

Trần Trác cũng bất đắc dĩ lắm. May mà thang máy của trung tâm tài chính này chạy nhanh hơn bình thường. Chỉ trong chốc lát, họ đã xuống đến tầng hầm B1. Hai người một trước một sau bước ra khỏi thang máy. Lâm Vụ xoay người, chìa tay về phía Trần Trác.

Trần Trác ngẩng mắt, khẽ cười: "Em muốn gì?"

Lâm Vụ nói ngắn gọn: "Son môi."

Trần Trác bật cười, lấy thỏi son từ túi ra nhưng không vội đưa ngay: "Chỉ cần son môi thôi?"

Lâm Vụ khó hiểu: "Tôi còn để quên thứ gì khác à?"

Trần Trác hơi gật đầu.

"Là gì?" Lâm Vụ hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

Trần Trác: "Em thử nhớ lại xem."

Lâm Vụ nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "... Không nhớ ra, anh cứ đưa tôi đi."

"Tôi không mang theo." Trần Trác nói: "Ở bên căn hộ rồi."

"..."

Lâm Vụ cứng đờ người, mắt nhìn thẳng vào Trần Trác trong nửa phút, sau đó chậm rãi gật đầu: "Được thôi, vậy tuần sau tôi qua lấy."

Trần Trác á khẩu.

Trong thoáng chốc, sự im lặng bao trùm lên cả hai người. Trần Trác hơi bất lực bật cười, thấp giọng hỏi: "Tối nay không qua thật sao?"

"Tôi..." Lâm Vụ định từ chối thẳng thừng thì lại vô tình chạm phải đôi mắt trong veo của Trần Trác, cô chợt không nỡ từ chối quá dứt khoát. Ánh mắt anh sâu thẳm, lạnh lẽo, tựa như hồ nước tĩnh lặng, khiến người ta khó lòng đoán được suy nghĩ của anh.

Nhưng mỗi khi đối diện với Trần Trác, qua ánh mắt của anh, Lâm Vụ luôn có thể đọc được anh đang nghĩ gì, anh muốn gì, anh muốn bày tỏ điều gì.

Hầm đỗ xe vào tối thứ sáu vô cùng yên ắng, yên ắng đến mức họ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Sự im lặng kéo dài khoảng nửa phút, Lâm Vụ lên tiếng: "Tôi còn công việc chưa làm xong."

Trần Trác cười, ngụ ý sâu xa: "Chỉ đến lấy đồ thôi, không làm trễ nải thời gian làm việc của luật sư Lâm đâu."

Anh không có ý định làm gì tối nay.

Trần Trác không phải kẻ chỉ biết chăm chăm lao vào cuộc vui mà không quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Lâm Vụ.

Hai người lái xe đến căn hộ.

Trên đường, Trần Trác mượn cớ xe mình đã đem đi bảo dưỡng, thành công được đi nhờ xe Lâm Vụ. Khi đang lái, không biết anh nhìn thấy gì đó mà nghiêng đầu nói: "Em tấp vào lề chút đi."

Lâm Vụ đạp phanh: "Sao vậy?"

"Tôi qua đó mua ít đồ." Trần Trác nói.

Lâm Vụ tấp xe vào lề, cũng không hỏi Trần Trác định mua gì.

"Tôi đi vài phút rồi quay lại." Trần Trác tháo dây an toàn, xuống xe.

Lâm Vụ gật đầu, không hỏi gì thêm.

Nhìn bóng lưng anh khuất xa, cô quay mặt đi, thả hồn theo dòng suy nghĩ miên man. Bỗng nhiên, màn hình điện thoại rực sáng, hiển thị cuộc gọi video từ Hà Gia Vân.

Lâm Vụ nhận cuộc gọi: "Sao vậy?"

"Cậu đang ở đâu thế?" Hà Gia Vân nhìn về phía cô: "Sao tối thui vậy, tớ gọi hỏi xem cậu tan làm về nhà chưa ấy mà."

"Tớ đang ở trên xe." Lâm Vụ trả lời: "Bên cậu sao ồn thế?"

Hà Gia Vân: "Tớ đang ở quán bar."

Lâm Vụ nhíu mày: "Đừng uống nhiều quá, cậu không uống được nhiều đâu."

"Tớ biết rồi." Hà Gia Vân không thấy phiền khi bị nhắc nhở: "Cậu có muốn qua đây chơi không?"

Hỏi xong, cô ấy chợt nhớ ra: "Ồ, hôm nay là thứ sáu đúng không?"

Cách Hà Gia Vân cố tình nhấn mạnh khiến Lâm Vụ đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Cô mím môi: "Đúng, nhưng vẫn qua được."

Dù sao thì tối nay cô và Trần Trác cũng không có ý định làm.

Hà Gia Vân nhướng mày, tò mò hỏi: "Sao vậy, tối nay hai người không gặp nhau à?"

"Có thể không gặp." Lâm Vụ hỏi: "Cậu đi bar một mình hay với Lý Hạng?"

Hà Gia Vân: "Tớ đi với mấy người bạn khác."

Nghe vậy, Lâm Vụ thuận miệng nói: "Vậy cậu đợi một lát, lát nữa có thời gian tớ sẽ ghé qua."

Hà Gia Vân: "Được thôi."

Bên kia có người rủ Hà Gia Vân uống rượu, cô ấy vội vàng cúp máy.

Trần Trác quay lại, còn chưa kịp nói gì thì Lâm Vụ đã quay sang hỏi: "Rốt cuộc tôi để quên gì ở căn hộ vậy?"

"... Sao thế?" Trần Trác đưa chai nước lê đường phèn vừa mua cho cô: "Uống cho dịu họng."

Lâm Vụ ngẩn ra: "... Cảm ơn."

Cô còn không hề nhận ra giọng mình bị khàn.

Trần Trác hắng giọng, sau đó nghiêng đầu nhìn cô: "Vừa rồi em hỏi gì?"

"Đồ ở căn hộ có gấp không?" Lâm Vụ hỏi: "Có thể tôi sẽ đi bar một chuyến."

Trần Trác: "Không gấp."

Anh tháo dây an toàn vừa thắt lại: "Xuống xe trước đi."

Lâm Vụ: "Hả?"

Cô còn chưa kịp phản ứng thì Trần Trác đã đi vòng qua đầu xe, đứng bên cửa ghế lái.

"Đổi chỗ đi." Trần Trác nhìn cô rồi nói.

Lúc này Lâm Vụ đã hiểu anh muốn làm gì: "Tôi tự lái được mà."

Trần Trác: "Để tôi lái."

Có những lúc bộc lộ vẻ nghiêm nghị và cứng rắn, trông Trần Trác thực sự rất đáng sợ. Lâm Vụ liếc nhìn đường nét góc cạnh, sắc sảo trên khuôn mặt anh, không tranh cãi nữa, ngoan ngoãn đổi vị trí.

Sau khi đổi chỗ ngồi, Trần Trác hỏi: "Quán bar nào?"

"Là..." Lâm Vụ cất lời, nét mặt có chút bối rối: "Quán bar lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Nhận ra sự lúng túng của cô, Trần Trác khẽ nhếch môi: "Em thích đến đó chơi à?"

"Không đến mức đó, chỉ là chỗ đó khá an toàn với tôi."

Trần Trác: "An toàn?"

"Tôi quen biết ông chủ quán bar, cũng khá thân với bartender." Lâm Vụ giải thích: "Có chuyện gì cũng có người để ý."

Trần Trác: "..."

Anh gật đầu: "Lựa chọn thông minh."

"Còn anh thì sao?" Hiếm khi Lâm Vụ tò mò về chuyện của Trần Trác: "Hôm đó sao anh lại đến đó?"

"Vài người bạn muốn đến đó bàn công việc nên tôi đi cùng." Trần Trác đáp.

Thật ra lúc đó anh không muốn đi lắm. Hôm đó anh vừa bay từ nước ngoài về, mệt đến mức chỉ muốn ở nhà ngủ lấy sức. Nhưng cậu bạn thân Mạnh Hồi liên tục gọi điện cho anh, dọa nếu anh không đến thì anh ấy sẽ bị mất mặt.

Không còn cách nào khác, Trần Trác đành đồng ý đi cùng Mạnh Hồi.

Trên đường đến đó, thậm chí khi ngồi trong phòng bao trên tầng hai bàn chuyện, anh cũng không nghĩ mình sẽ gặp Lâm Vụ ở dưới lầu.

Sau khi bàn bạc xong, Mạnh Hồi và mấy người bạn rủ nhau xuống tầng một ngồi một lúc, cảm nhận không khí náo nhiệt, xập xình của quán bar.

Ban đầu Trần Trác định từ chối, nhưng lúc bước ra khỏi phòng, anh vô tình nhìn thấy người ngồi ở quầy bar.

Lúc đó, Lâm Vụ đang nghiêng mặt nhìn về phía sân khấu của quán bar. Cô xem rất tập trung, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt xung quanh đang hướng về mình.

Thỉnh thoảng, cô nói chuyện với bartender vài câu.

Khoảnh khắc ấy, Trần Trác cứ ngỡ mình bị hoa mắt.

Anh không ngờ lại gặp cô ở đó.

"..."

Cho đến khi cùng Mạnh Hồi và mấy người kia đi xuống lầu. Lúc bọn họ định đến khu ghế sô pha, Trần Trác mới sực tỉnh, bèn nói: "Tôi ra quầy bar ngồi một lát."

Anh đi qua đó để xác nhận một chuyện. Tuy nhiên, điều anh càng không ngờ tới là Lâm Vụ lại chủ động bắt chuyện với anh.

Dĩ nhiên, tạm thời anh không định kể những chuyện này cho cô biết.

Nhớ lại chuyện hôm đó, Trần Trác bất giác mỉm cười: "Lâm Vụ."

Lâm Vụ: "Gì?"

Trần Trác nghiêng mặt nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Lúc đó, sao tự nhiên em lại…"

Anh chưa nói hết câu nhưng Lâm Vụ đã hiểu anh muốn hỏi gì.

Cô "à" một tiếng, mấp máy môi, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Đột nhiên, cô nhớ đến câu nói của Hứa Yến Nhiên lúc ở bệnh viện. Sau vài giây đắn đo, Lâm Vụ thành thật đáp: "Vì anh đẹp trai."


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.