Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 23: Chương 23




Đồng tử của Lâm Vụ co rút lại, hơi thở ngưng trệ, mu bàn tay cũng thoáng tê rần. Cô trừng mắt nhìn cái người vẫn điềm tĩnh như núi, bình thản như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra đang đứng trước mặt mình. Suýt chút nữa cô không cầm nổi chai nước trong tay mình.

Dường như cảm nhận được sự dao động của cô, Trần Trác cụp mắt, hàng mi khẽ rủ xuống nhưng vẫn giữ thái độ nhã nhặn và điềm đạm: "Luật sư Lâm, cầm chắc vào."

"..."

Cổ họng Lâm Vụ nghẹn lại vì bực tức, kìm chế không được mà chửi thẳng cũng không xong. Cô nuốt lại câu "anh lại còn đổ vạ cho tôi" chực chờ thốt ra, môi nhẹ nhàng nhếch lên, nghiến răng ken két: "Cảm ơn tổng giám đốc Trần đã nhắc nhở."

Dứt lời, cô vặn chai nước khoáng Trần Trác đưa, quay lưng lại rồi ngẩng đầu uống một ngụm lớn.

Cô uống xong thì thang máy cũng vừa tới tầng hầm B1.

Lúc này, Lâm Vụ không còn tâm trạng để giữ phép lịch sự với Trần Trác vì quan hệ hợp tác giữa anh và công ty luật nữa. Đáng lẽ cô nên nhường Trần Thác và người của anh đi trước, nhưng cô lại bước nhanh ra ngoài mà không buồn quay đầu lại.

Trong hầm đậu xe tĩnh lặng, nhóm Trần Trác bước chậm hơn Lâm Vụ vài bước. Có thể nghe thấy tiếng bước chân cô vội vã, âm thanh giày cao gót dội xuống sàn vang lên từng tiếng cộc cộc như thể đang trút giận.

Tiếng bước chân ngày một xa dần. Hai người đi về hai hướng khác nhau.

Sau khi lên xe, Lâm Vụ chưa vội khởi động xe mà mở điện thoại, trước tiên tra địa chỉ bệnh viện nơi Hứa Yến Nhiên đang nằm, sau đó mới xem tin nhắn Wechat mới hiển thị trên màn hình.

Trần Trác: [Luật sư Lâm, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.]

Lâm Vụ vẫn chưa trả lời tin nhắn mà Trần Trác gửi cho cô trước đó.

Nhìn câu hỏi trước đó của anh, hình ảnh hai người buông thả tối qua lập tức hiện về trong tâm trí Lâm Vụ. Cô khựng lại, cố gắng xóa cảnh tượng kia khỏi tâm trí, trả lời tin nhắn mà mặt không bộc lộ chút biểu cảm nào: [Tổng giám đốc Trần có vẻ quá tự tin rồi.]

Trần Trác: [?]

Lâm Vụ: [Nghĩa trên mặt chữ, tổng giám đốc Trần tự suy ngẫm đi, tôi lái xe đây.]

Trần Trác im lặng, đưa tay bóp nhẹ ấn đường, tạm thời không chấp nhặt với cô: [Lái xe cẩn thận, đi thăm bạn hay thân chủ đấy?]

Lâm Vụ không trả lời ngay, chỉ nói qua loa cho có: [Nói chung là không phải tôi đi khám bệnh.]

Gửi tin nhắn xong, Lâm Vụ không để ý tới Trần Trác nữa, lái xe rời khỏi đây.

Khi đến bệnh viện số 3 Thượng Hải, cô cúi đầu nhắn cho Hứa Yến Nhiên: [Cậu đang ở khu khám bệnh hay khoa ngoại tổng quát vậy?]

Một lúc sau khi cô nhắn tin, Hứa Yến Nhiên mới trả lời: [Khu khám bệnh.]

Cô ấy chia sẻ định vị luôn cho cô, Lâm Vụ theo hướng dẫn đi tới. Vừa đến khu khám bệnh, cô thấy Hứa Yến Nhiên đang xử lý vết thương. Cánh tay cô ấy có vết máu, một bên mặt cũng sưng lên. Chứng kiến hình ảnh này, Lâm Vụ cau mày: "Sao lại nghiêm trọng thế này?"

"Cậu đến rồi à." Hứa Yến Nhiên ngước mắt lên, giọng còn hơi run: "Đợi tớ một lát."

Lâm Vụ nghiêng đầu, nhìn trợ lý kế cạnh đang cầm đồ giúp Hứa Yến Nhiên: "... Là đánh nhau à?"

Mắt trợ lý của Hứa Yến Nhiên hoe đỏ, thở dài: "Người đàn ông kia xông vào văn phòng chị Yến Nhiên đập phá đồ đạc. Chị ấy bảo vệ thân chủ nên giơ tay cản ly thủy tinh trên bàn, kết quả cánh tay bị cứa trúng."

"..." Lâm Vụ câm nín: "Còn mặt thì sao?"

"Chồng của thân chủ thấy chị Yến Nhiên bị thương, không biết là do hoảng sợ hay tức giận nên giơ tay định đánh vợ mình. Chị Yến Nhiên kéo thân chủ ra, ai ngờ vừa quay đầu lại đã bị tát một cái." Trợ lý nói đến đây thì nghẹn ngào.

Cô ấy mới làm trợ lý của Hứa Yến Nhiên không lâu, đây là lần đầu tiên chứng kiến chuyện như vậy nên sợ đến mức bật khóc.

Lâm Vụ: "..."

Cô hít một hơi thật sâu, thật sự hết nói nổi: "Bảo vệ của công ty luật để trưng hay sao vậy?"

Trợ lý không dám lên tiếng, Hứa Yến Nhiên cười trấn an cô: "Chuyện ngoài ý muốn thôi, cậu đừng…"

Cô ấy chưa kịp dứt câu, bác sĩ đeo khẩu trang đang cúi đầu xử lý vết thương cho cô ấy bỗng lên tiếng, chất giọng nghe trong trẻo, lạnh lùng: "Đừng nhúc nhích."

Giọng điệu của bác sĩ không quá nghiêm khắc nhưng lại đầy uy nghiêm khiến người ta không dám phản bác.

Hứa Yến Nhiên lập tức im bặt, chớp mắt: "Vâng."

Thấy phản ứng của cô ấy, Lâm Vụ không khỏi liếc nhìn vị bác sĩ kia. Bác sĩ hơi quay lưng về phía cô, lại đeo khẩu trang nên cô không thấy rõ mặt. Nhưng chỉ dựa vào nửa khuôn mặt lộ ra và khí chất toát ra, có thể đoán rằng ngoại hình của anh chàng này không tệ. Ít nhất chắc chắn là không xấu.

Nhạy bén nhận ra có điều gì đó, Lâm Vụ quay sang nhìn Hứa Yến Nhiên. Hứa Yến Nhiên đang nhìn bác sĩ mê mẩn, hoàn toàn không để ý đến cô.

"..."

Hai mươi phút sau, vết thương của Hứa Yến Nhiên đã được xử lý xong.

Bác sĩ đứng dậy, dặn dò: "Mấy ngày tới đừng để tay dính nước, thay thuốc mỗi ngày một lần..."

Hứa Yến Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, đợi anh ấy dặn dò xong mới hỏi: "Tôi có thể đến bệnh viện thay thuốc không?"

"..." Bác sĩ hơi khựng lại, thờ ơ liếc cô ấy: "Có người nhà thì nhờ người nhà thay giúp cũng được."

Hứa Yến Nhiên không nghĩ ngợi mà đáp ngay: "Tôi sống một mình, nhà tôi không có ai."

Trợ lý và Lâm Vụ đứng kế bên: "..."

Bác sĩ: "..."

Có vẻ như bác sĩ cũng cạn lời trước câu nói của cô, anh ấy im lặng vài giây mới nói: "Cũng được."

Bệnh nhân chủ động muốn đến bệnh viện chi tiền, họ cũng không thể từ chối quá thẳng thừng.

Sau khi dặn dò vài câu, bác sĩ xử lý vết thương cho Hứa Yến Nhiên quay ra gọi điều dưỡng bên ngoài. Ngay sau đó, một điều dưỡng bước vào: "Bác sĩ Đàm."

Người đàn ông được gọi là bác sĩ Đàm khẽ gật đầu: "Xử lý xong rồi, tôi về trước, bảo bác sĩ Kiều xong việc thì gọi tôi."

Điều dưỡng gật đầu: "Vâng, cảm ơn bác sĩ Đàm."

"Ơ..." Hứa Yến Nhiên còn chưa kịp nói gì thì đối phương đã quay người rời đi, không buồn luyến tiếc chút nào.

Điều dưỡng không nhận ra sự khác thường của Hứa Yến Nhiên, đưa hóa đơn đến: "Cô Hứa, đây là phiếu thanh toán, sau khi thanh toán xong có thể đến quầy thuốc lấy thuốc."

Hứa Yến Nhiên nhận lấy, vẻ mặt có phần hụt hẫng: "Cảm ơn cô."

Cô ấy khẽ thở dài, nhìn điều dưỡng trước mặt, ngập ngừng một lúc rồi không nhịn được mà hỏi: "Em gái này, vị bác sĩ vừa nãy…"

Điều dưỡng đang viết tình trạng của Hứa Yến Nhiên vào hồ sơ bệnh án, nghe vậy thì ngẩng lên nhìn cô ấy: "Bác sĩ nào ạ?"

"Người vừa xử lý vết thương cho tôi ấy." Hứa Yến Nhiên nói thẳng.

"Cô nói bác sĩ Đàm à?" Điều dưỡng nhìn cô ấy, im lặng vài giây rồi nói: "Bác sĩ Đàm không nằm trong khoa khám bệnh chúng tôi. Lúc nãy anh ấy đến tìm đồng nghiệp ở đây, thấy chúng tôi bận quá nên mới giúp cô xử lý vết thương thôi."

Hứa Yến Nhiên gật đầu: "Anh ấy thuộc khoa nào vậy?"

Điều dưỡng cảnh giác, lại nhìn cô ấy thêm rồi nói: "Cô không có cửa đâu."

Hứa Yến Nhiên: "..."

Rời khỏi khoa khám bệnh, trợ lý của Hứa Yến Nhiên giúp cô ấy đi xếp hàng lấy thuốc. Lâm Vụ cùng cô ấy đi sang một bên nghỉ ngơi chờ đợi.

Lâm Vụ rót cho Hứa Yến Nhiên một cốc nước ấm: "Cậu uống nước đi."

Hứa Yến Nhiên nhận lấy, khó khăn uống vài ngụm nước, nhìn cô bằng ánh mắt đầy u oán: "Tớ không xinh đẹp sao?"

Lâm Vụ nghẹn lời: "Đâu có?"

Hứa Yến Nhiên: "Cậu không hiểu đâu."

"Đúng là tớ không hiểu thật." Lâm Vụ nói: "Cậu bị xây xát đến mức phải vào bệnh viện kiểm tra mà sao còn tăm tia được bác sĩ hay vậy?"

Hứa Yến Nhiên thở dài: "Tình yêu đôi khi đến đột ngột lắm."

"... Đây mà đã gọi là tình yêu rồi á?" Lâm Vụ ngớ người: "Cậu nhìn rõ mặt người ta chưa?"

Hứa Yến Nhiên: "Tất nhiên là rồi."

Cô ấy kể với Lâm Vụ, trước khi xử lý vết thương cho cô ấy, bác sĩ Đàm chưa đeo khẩu trang. Cô ấy đã thấy rõ cả gương mặt anh ấy, biết anh ấy đẹp trai đến mức nào.

Lâm Vụ tò mò: "Đẹp lắm hả?"

"... Khó diễn tả lắm." Hứa Yến Nhiên bỗng dưng bí từ: "Đẹp hơn tất cả các thân chủ tớ từng gặp."

Lâm Vụ nghẹn họng: "Hầu như mấy người thân chủ cậu gặp đều chẳng ra làm sao mà."

Hứa Yến Nhiên lườm cô: "Đừng đả kích những khách hàng thân yêu của tớ."

Lâm Vụ làm động tác OK: "Cậu nói tiếp đi."

Hứa Yến Nhiên nhún vai: "Còn tiếp gì nữa, nói chung là anh ấy rất đẹp trai. Đuôi mắt hơi rủ xuống, trông như mắt cún con ấy, cậu biết kiểu mắt đó không?"

Lâm Vụ: "... Không rõ lắm."

Hứa Yến Nhiên: "Là kiểu ánh mắt trông vô cùng đáng thương, giống như mấy chú cún con ấy."

"..."

Nhìn cô ấy hào hứng giảng giải, phân tích cho mình hiểu, Lâm Vụ dở khóc dở cười: "Luật sư Hứa này."

Hứa Yến Nhiên: "Hả?"

"Không phải cậu trúng tiếng sét ái tình với anh bác sĩ hồi nãy đấy chứ?" Lâm Vụ hỏi.

Hứa Yến Nhiên "à" một tiếng, suy nghĩ rồi nói: "Không phải trúng tiếng sét ái tình."

Lâm Vụ nhướng mày.

Hứa Yến Nhiên nói lí nhí: "Mà là thấy sắc nảy lòng tham."

Lâm Vụ: "..."

Trong chốc lát, cô thật sự không biết nên nói gì cho phải. Hai người trố mắt nhìn nhau vài giây, vừa định tiếp tục chủ đề này thì trợ lý đã lấy thuốc xong.

Cầm lấy thuốc, Hứa Yến Nhiên quay sang dặn dò trợ lý: "Em về văn phòng xử lý hết những việc tôi giao đi. Tôi sẽ về sau."

Trợ lý gật đầu: "Vâng, luật sư Hứa."

Đoạn cô ấy nhìn sang Lâm Vụ: "Luật sư Lâm, tạm biệt."

Lâm Vụ gật đầu: "Tạm biệt."

Sau khi chia tay với trợ lý, hai người rời khỏi bệnh viện.

Vừa lên xe của Lâm Vụ, Hứa Yến Nhiên mới muộn màng vỡ lẽ: "Đáng ra lúc nãy phải đi xem bảng sơ đồ tổ chức của bệnh viện mới đúng."

Lâm Vụ không hiểu: "Xem gì?"

"Xem bác sĩ Đàm thuộc khoa nào ấy." Hứa Yến Nhiên hào hứng.

Thấy cô ấy có vẻ thật sự hứng thú với vị bác sĩ này, Lâm Vụ nhẹ nhàng nói: "Lên trang web bệnh viện tra cũng được mà."

Nhưng bệnh viện số ba có diện tích rộng thênh thang với bề dày lịch sử lâu đời, nhân viên y tế lại đông đúc, chỉ dựa vào một cái họ để tra thì không dễ dàng gì.

Hứa Yến Nhiên gật gù: "Cậu nói đúng, lát nữa về công ty tớ tìm thử xem."

Lâm Vụ bất đắc dĩ bật cười: "Vậy thì chúc cậu may mắn."

"Xời, chị đây mà."

Khi họ rời bệnh viện thì vẫn chưa đến giờ cơm trưa. Lâm Vụ tìm xung quanh một vòng, tìm ra một quán cà phê có không gian thoải mái.

"Cậu uống gì?" Ngồi xuống, Lâm Vụ hỏi.

Hứa Yến Nhiên: "Cà phê đi, lát nữa còn phải về công ty."

Lâm Vụ gật đầu. Gọi hai ly cà phê xong, cả hai không hẹn mà cùng rơi vào trầm tư.

Một lúc sau, Hứa Yến Nhiên thẳng thắn hỏi: "Nếu Tôn Kỳ Thắng đến Thượng Hải thật thì cậu định làm gì?"

Lâm Vụ ngước lên, hiếm khi lộ ra vẻ hoang mang: "Tớ không biết."

Hứa Yến Nhiên mím môi, trông vô cùng bực bội: "Sao đột nhiên anh ta được điều đến Thượng Hải vậy? Chẳng phải anh ta vẫn hoạt động sôi nổi ở Lê Thành đó giờ à?"

"Con người luôn hướng tới nơi tốt hơn." Lâm Vụ nói, cô chợt nhớ ra điều gì: "Hơn nữa, em gái anh ta cũng đang học ở đây."

Hứa Yến Nhiên: "Em gái?" Cô ấy kinh ngạc nhìn Lâm Vụ: "Là cô em gái cùng mẹ khác ba của cậu hả?"

Lâm Vụ gật đầu.

Sau vài giây im lặng, Hứa Yến Nhiên hỏi: "Cô em gái đó của cậu có biết chuyện năm đó không?"

Lâm Vụ cầm ly cà phê ấm áp trong tay: "Chắc là không."

Tôn Niệm An nhỏ hơn cô gần mười tuổi, có lẽ cô ấy vẫn chưa biết chuyện năm đó.

Hứa Yến Nhiên gật đầu, trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Nếu Tôn Kỳ Thắng xuất hiện trước mặt cậu, cậu nghĩ cậu có thể giữ được bình tĩnh không?"

"... Có chứ." Lâm Vụ mỉm cười: "Cậu đừng xem thường tớ."

Hứa Yến Nhiên giải thích: "Không phải tớ coi thường cậu, chỉ là không muốn cậu nhớ lại những chuyện không vui thôi."

"Tớ biết." Lâm Vụ mỉm cười, cụp mắt xuống: "Nhưng dù sao cũng phải đối mặt thôi."

Cô rất rõ, rằng nếu cứ trốn tránh thì quá khứ sẽ mãi giam cầm cô.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.