Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 22: Chương 22




Nếu như lúc nãy không có câu nói sau cùng của Trần Trác, có lẽ Lâm Vụ đã định hỏi anh có cần cô giúp một tay không. Nhưng bây giờ thì thôi, cô không hỏi nữa.

Lâm Vụ rời khỏi nhà bếp, đi đến ghế sô pha trong phòng khách rồi ngồi xuống.

Không gian nơi đây rất yên tĩnh, trong bếp cũng chưa thấy vọng lại tiếng máy hút khói. Thỉnh thoảng Lâm Vụ lại quay đầu nhìn về phía bếp, đang chần chừ không biết có nên đi tắm trước rồi ra ăn cơm không thì đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên.

Lâm Vụ lấy điện thoại mở ra xem, là tin nhắn từ một nữ luật sư khá thân thiết với cô: [Vừa nãy Vu Tân Tri có gọi điện cho cậu không?]

Lâm Vụ: [Có, sao vậy?]

Hứa Yến Nhiên: [Tớ hỏi thử thôi, có người muốn xin phương thức liên lạc của cậu qua Vu Tân Tri, bảo anh ấy giới thiệu cho mọi người. Anh ấy từ chối thì chẳng ai tin, thế là họ ép anh ấy phải gọi cho cậu.]

Lâm Vụ: [Đúng là trẻ con.]

Hứa Yến Nhiên: [Chẳng thế còn gì. Cậu không đến là đúng lắm, buổi giao lưu này biến chất rồi. Giờ người ta đến đây không phải để trao đổi kiến thức chuyên môn nữa mà là để mấy gã đàn ông khoác lác với nhau thôi.]

Lâm Vụ bị câu nói đó chọc cười, khóe môi khẽ nhếch lên: [Cậu thấy không ổn thì rút sớm đi, do hôm nay tớ có việc nên mới không đi thôi.]

Hứa Yến Nhiên: [Tớ cũng đang định vậy.]

Lâm Vụ: [Ừm ừm, về sớm nghỉ ngơi đi.]

Hứa Yến Nhiên: [Ừ.]

Khung chat yên tĩnh được vài giây, Hứa Yến Nhiên lại gửi tin nhắn đến: [Lâm Vụ nè.]

Lâm Vụ: [Sao thế? Có chuyện gì khó mở lời à?]

Hứa Yến Nhiên: [... Ừm, tớ cũng không biết có nên kể không.]

Lâm Vụ bật cười: [Tớ không ép cậu đâu, cậu muốn nói thì nói thôi.]

Hứa Yến Nhiên: [Cậu không tò mò à?]

Lâm Vụ: [Hơi hơi, nhưng nếu cậu còn chưa quyết định được có nên nói hay không thì tớ cũng không thể ép buộc cậu được.]

Đây chính là tính cách của Lâm Vụ, tò mò nhưng không tọc mạch.

Hứa Yến Nhiên tiết lộ: [Hôm nay tớ nghe được một tin trong buổi giao lưu.]

Lâm Vụ chớp mắt: [Tin gì?]

Hứa Yến Nhiên nói: [Tôn Kỳ Thắng sắp được điều chuyển đến Thượng Hải làm việc rồi.]

Thấy dòng tin nhắn mà cô ấy vừa gửi đến, nụ cười trên mặt Lâm Vụ bỗng nhiên cứng đờ.

Cô trợn to mắt, không dám tin xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng mím môi hỏi: [Tin chuẩn chưa?]

Hứa Yến Nhiên: [Tớ nghe mấy người khác nhắc đến, cụ thể thế nào thì chưa rõ. Nghĩ đi nghĩ lại, tớ thấy vẫn nên nói với cậu một tiếng để cậu chuẩn bị tâm lý trước.]

Không nhiều người biết chuyện riêng của Lâm Vụ, Hứa Yến Nhiên cũng chỉ biết được trong một lần tình cờ nghe thấy.

Cô ấy hiểu rõ Tôn Kỳ Thắng có ảnh hưởng với Lâm Vụ nhường nào. Với tư cách vừa là bạn vừa là đồng nghiệp, Hứa Yến Nhiên cảm thấy mình cần phải nhắc nhở cô.

Lâm Vụ lặng thinh một lúc rồi thở dài thườn thượt, chớp nhẹ hàng mi: [Được, tớ biết rồi, cảm ơn cậu.]

Hứa Yến Nhiên: [Cảm ơn gì chứ, nếu có gì cần thì tìm tớ nhé.]

Lâm Vụ: [Ừm.]

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Hứa Yến Nhiên, Lâm Vụ ngồi đờ đẫn trên sô pha một lúc lâu. Mãi cho đến khi có những âm thanh trong trẻo, thanh thúy từ nhà bếp vọng ra, cô mới ngơ ngác quay đầu lại như người mất hồn.

Nhận ra sắc mặt Lâm Vụ có gì đó không ổn, Trần Trác sải bước đi về phía cô, nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"..." Lâm Vụ chớp mắt, lắc đầu: "Không có gì."

Cô lấy lại tinh thần: "Vừa rồi tôi chỉ đang suy nghĩ một số chuyện thôi."

Nghe vậy, Trần Trác nhìn cô chòng chọc: "Chỉ vậy thôi?"

Rõ ràng anh không tin.

Lâm Vụ khẽ ừ, nở nụ cười gượng gạo: "Tôi có đi đâu đâu, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Cô vờ như bình tĩnh đối diện với ánh mắt của anh, cố ý chuyển chủ đề: "Tổng giám đốc Trần, anh nấu xong bữa tối chưa?"

Trần Trác không đáp. Anh lặng lẽ nhìn cô, vẫn không yên tâm cho lắm: "Không có chuyện gì thật chứ?"

"Thật mà." Lâm Vụ trả lời: "Anh nấu xong chưa? Tôi cũng bắt đầu thấy đói rồi."

Trần Trác cụp mắt: "Năm phút nữa là xong."

Lâm Vụ đứng dậy: "Vậy tôi đi rửa tay trước."

Trần Trác: "… Ừ."

Dõi theo bóng lưng cô bước vào phòng ngủ, hàng lông mày của Trần Trác khẽ cau lại. Anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng anh cũng biết rằng Lâm Vụ đã không muốn nói thì dù có gặng hỏi thế nào cũng chẳng được gì.

Trần Trác trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng bất đắc dĩ quay lại nhà bếp.

Sau khi vào nhà vệ sinh chỉnh đốn lại cảm xúc, Lâm Vụ bước ra ngoài, vẻ mặt đã bình thường trở lại.

Đúng lúc đó, Trần Trác cũng đã nấu ăn xong. Biết Lâm Vụ không ăn nhiều, anh chỉ làm ba món đơn giản, gồm bò xào, nấm xào khô và rau luộc.

Nhìn ba món ăn trước mặt, Lâm Vụ lập tức nhận ra Trần Trác không hề nói quá. Dù chưa nếm thử nhưng chỉ cần nhìn màu sắc và cách bày trí cũng đã thấy được tay nghề nấu ăn của anh không phải dạng vừa.

"Nếm thử đi." Trần Trác đưa cho cô một đôi đũa.

Lâm Vụ nhận lấy đôi đũa, trước tiên gắp một miếng nấm trông có vẻ rất ngon. Cô nhai một hồi thì hai mắt bỗng sáng bừng, nhìn Trần Trác.

Anh nhướng mày: "Thế nào?"

"... Tôi muốn ăn cơm." Lâm Vụ thành thật trả lời.

Lúc Trần Trác nói sẽ nấu cơm, cô bảo không cần nấu thêm phần cô. Vì đã khuya rồi nên cô chỉ định ăn chút rau cùng anh. Ngặt nỗi Trần Trác nấu quá ngon, ngon đến mức cô bắt đầu thèm có cơm ăn kèm.

Nghe vậy, khóe môi Trần Trác khẽ cong lên: "Em muốn ăn chừng nào?"

"Hai thìa thôi." Lâm Vụ nhìn anh: "Anh nấu ăn giỏi vậy sao?"

Trần Trác vừa múc một ít cơm cho cô vừa trầm giọng nói: "Tôi đã nói rồi mà."

Lâm Vụ: "Nói gì cơ?"

Trần Trác lặp lại lời mình đã nói hơn nửa tiếng trước: "Tôi nấu ăn cũng khá ổn."

"..."

Lâm Vụ cạn lời: "Ý tôi là, sao anh lại giỏi nấu ăn như vậy?"

Trần Trác nhìn không giống kiểu người biết nấu ăn chút nào.

Anh đáp "ừ", ngồi đối diện cô, im lặng một lúc rồi mới nói: "Có người từng bảo tôi rằng biết nấu ăn thì sẽ dễ được yêu thích hơn."

Lâm Vụ ngẩn người, tò mò hỏi: "Ai nói thế?"

Trần Trác khẽ ngước lên nhìn cô, không trả lời.

Lâm Vụ hiểu ra, biết ý nói: "Không tiện kể thì thôi vậy."

Đoạn cô cúi đầu bắt đầu ăn: "Để tôi thử món bò này xem."

Trần Trác mỉm cười: "... Ăn đi."

Lâm Vụ tiếp tục thưởng thức món bò xào, sau đó đưa ra nhận xét: "Bò cũng ngon lắm, mềm và đậm đà gia vị nữa."

Hai người yên lặng dùng bữa.

Lâm Vụ thật sự đã rất no. Cô ăn thêm hai thìa cơm, vài miếng thức ăn rồi buông đũa xuống, chờ Trần Trác ăn xong.

Trần Trác có vẻ đã đói meo, xơi hết cả phần cơm lẫn chỗ thức ăn còn lại. Ăn xong, Lâm Vụ định dọn dẹp giúp anh nhưng bị anh từ chối.

"Em đi nghỉ một lát đi."

Lâm Vụ nghĩ mình cũng chẳng cần nghỉ ngơi gì, nhưng thấy Trần Trác kiên quyết như vậy, cô ngập ngừng một hồi rồi bảo: "... Vậy tôi đi tắm trước đây."

Trần Trác nhướng mày.

Trước đây, gần như tuần nào hai người cũng hẹn gặp nhau ở đây. Trần Trác thuê căn hộ này dài hạn, vậy nên Lâm Vụ có để lại hai bộ thường phục và đồ ngủ ở đây.

Cô vào phòng thay đồ lấy quần áo, kế đó bước vào phòng tắm.

Căn hộ có hai phòng tắm. Khi Lâm Vụ tắm xong đi ra, Trần Trác cũng đã rửa mặt xong trong phòng tắm còn lại.

Trong phòng chỉ để lại một ngọn đèn màu vàng ấm áp. Khi thấy người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc sách, bước chân Lâm Vụ hơi khựng lại.

Chỉ vài giây sau, cô chủ động đi về phía Trần Trác.

Gặp lại sau nhiều ngày xa cách, đêm nay Lâm Vụ cuồng nhiệt đến mức khiến Trần Trác bất ngờ. Sự chủ động này chẳng giống cô của trước kia chút nào.

Sau một đêm vận động sảng khoái, Lâm Vụ cuộn mình trong chăn ngủ say.

Cô nhắm mắt, không nhìn thấy người kia đứng bên giường rất lâu, lặng lẽ ngắm nhìn cô chẳng biết đến bao giờ mới thôi. Rồi anh cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt còn đọng nơi khóe mắt cô.

Sáng hôm sau, Lâm Vụ thức dậy, vào phòng tắm rửa mặt. Bấy giờ cô mới phát hiện đêm qua mình đã khóc trong mơ.

Cô nhìn vệt nước còn sót lại nơi khóe mắt một lúc, sau đó cúi xuống vốc nước rửa mặt, xóa đi tất cả dấu vết.

Lúc Lâm Vụ rửa mặt xong, ra khỏi phòng tắm thì Trần Trác cũng đã thức dậy.

Lâm Vụ nhìn đồng hồ: "Tôi cần về nhà một chuyến, tôi đi trước đây."

Trần Trác khẽ gật đầu: "Lái xe cẩn thận."

Lâm Vụ đáp "ừ". Lúc đi tới cửa, cô chợt nhớ ra gì đó: "Trần Trác."

Anh nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt, xa cách của cô sau khi tỉnh dậy: "Sao?"

"Tối nay đừng gặp nhau." Lâm Vụ nhìn anh, mím môi, nom có phần mất tự nhiên: "Tôi cần nghỉ ngơi."

Trần Trác lặng đi trong chốc lát: "... Luật sư Lâm."

Lâm Vụ: "Hả?"

"Tôi cũng không đến mức thèm khát đến vậy." Trần Trác nói thẳng: "Em nghỉ ngơi đi, tuần sau gặp."

Hôm nay anh cũng khá bận, chưa chắc đã tan làm đúng giờ.

Lâm Vụ xấu hổ, vội vàng bỏ lại một câu "Tạm biệt" rồi cuống quýt bước ra ngoài.

Trong không khí vẫn còn phảng phất hương hoa thoang thoảng. Trần Trác bước vào phòng tắm, chuẩn bị rửa mặt, nhưng khi liếc mắt trông sang, anh vô tình nhìn thấy cây son màu hồng nhạt Lâm Vụ để quên trên bồn rửa.

Anh hơi cụp mắt, cầm thỏi son lên ngắm một vòng rồi bỏ vào túi mang đi.

"..."

Mãi đến khi về nhà rồi đến công ty luật đi làm, Lâm Vụ mới phát hiện mình bị thất lạc cây son. Cô tìm khắp quanh đây mà không thấy, đoán là để quên ở căn hộ của Trần Trác, định bụng lần sau sẽ quay lại lấy.

Cô ngồi lại vào ghế làm việc. Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Vụ lên tiếng: "Vào đi."

Lâm Vụ nghĩ đó là trợ lý của mình nên không ngẩng đầu lên: "Vũ Hân, em giúp tôi…"

"Lâm Vụ." Chưa đợi cô nói hết lời, Vu Tân Tri đã cất tiếng.

Lâm Vụ sững lại, không nói nốt vế tiếp theo: "... Luật sư Vu."

Vu Tân Tri mỉm cười với cô: "Nhiều việc lắm hả?"

"Vẫn ổn." Lâm Vụ nhìn anh ấy: "Anh tìm tôi vì vụ kiện của Phong Hành à?"

Vu Tân Tri: "Không phải."

Anh ấy đứng trước mặt cô, ngập ngừng một hồi rồi nói: "Anh đến để xin lỗi em."

Lâm Vụ hiểu ra mục đích Vu Tân Tri đến đây hôm nay: "Hôm đó anh đã xin lỗi rồi, tôi không để bụng đâu."

"Xin lỗi qua điện thoại không được chân thành bằng." Vu Tân Tri giải thích: "Xin lỗi, đáng lẽ hôm đó anh không nên gọi cho em."

Lâm Vụ lắc đầu: "Không sao, tôi hiểu mà, anh cũng trong tình huống khó xử thôi."

Vu Tân Tri không tự tiện cho người khác phương thức liên lạc của cô là cô đã cảm kích lắm rồi. Còn về cuộc gọi đó, Lâm Vụ thực sự thông cảm cho Vu Tân Tri. Cô biết anh ấy không muốn có mâu thuẫn với đồng nghiệp, cũng không muốn làm mích lòng cô, tính cách của anh ấy vốn đã dĩ hòa vi quý nào giờ.

Chỉ tiếc rằng, Lâm Vụ không phải kiểu người như vậy.

Nghe cô nói thế, Vu Tân Tri cười khổ: "Em như vậy, anh lại càng thấy áy náy hơn."

"... Vậy sao?" Lâm Vụ hỏi.

Vu Tân Tri: "Tất nhiên rồi."

Lâm Vụ "ồ" một tiếng, im lặng một lúc rồi hỏi: "Vậy giúp tôi một chuyện nhé?"

"Giúp gì?" Vu Tân Tri lấy làm bất ngờ: "Liên quan đến công việc à? Em cứ nói đi."

Từ khi quen biết nhau đến nay, đây là lần đầu tiên Lâm Vụ nhờ anh ấy giúp đỡ.

Lâm Vụ đáp: "Cũng coi như vậy."

Cô nhìn Vu Tân Tri: "Tối hôm qua luật sư Hứa Yến Nhiên nói với tôi là có một luật sư chuyên giải quyết các vụ kiện tụng ly hôn rất giỏi vừa được điều từ Lê Thành về Thượng Hải, chuyện này có thật không?"

Vu Tân Tri nhớ lại: "Hình như có chuyện này thật, mà em hỏi cái này làm gì?"

"Tôi hỏi giúp luật sư Hứa." Lâm Vụ lấy Hứa Yến Nhiên ra làm bia đỡ đạn: "Để xác nhận thôi ấy mà."

Hứa Yến Nhiên là luật sư nổi tiếng chuyên giải quyết các vụ kiện ly hôn. Vậy nên cô ấy tò mò về đối thủ cạnh tranh cũng là điều dễ hiểu.

Vu Tân Tri chợt hiểu ra, bật cười: "Hóa ra là vậy, bảo sao trong buổi giao lưu tối qua, trông cô ấy cứ lạ lạ thế nào."

Lâm Vụ mỉm cười: "Vậy người đó đã chuyển đến chưa?"

Vu Tân Tri: "Chắc còn đang làm thủ tục."

Anh ấy cũng không nắm rõ lắm: "Nếu em muốn biết thì lát nữa để anh hỏi bạn xem sao."

Lâm Vụ do dự: "... Như vậy có ổn không?"

Biết cô đang lo lắng điều gì, Vu Tân Tri phì cười, trấn an: "Yên tâm, anh biết cách hỏi."

Lâm Vụ cười ngại ngùng: "Cảm ơn nhé."

Hai người nói chuyện trong văn phòng một lát, sau đó Vu Tân Tri đi làm việc.

Anh ấy vừa đi, Lâm Vụ lập tức cầm điện thoại nhắn tin xin lỗi Hứa Yến Nhiên: [Luật sư Hứa... Vừa nãy tớ lấy cậu ra làm cớ để hỏi vài chuyện.]

Có lẽ Hứa Yến Nhiên đang bận, nửa tiếng sau cô ấy mới trả lời: [Tên của tớ cậu cứ dùng thoải mái, chỉ cần đừng lấy tên tớ đi vay tiền là được.]

Lâm Vụ buồn cười: [Trưa nay rảnh không? Tớ mời cậu ăn cơm.]

Hứa Yến Nhiên: [Hôm nay không được, tớ vừa gặp thân chủ xong, giờ tớ chuẩn bị đi giám định thương tích đây.]

Lâm Vụ: [?]

Hứa Yến Nhiên: [Chồng của thân chủ đến công ty quậy một trận, lúc đánh nhau với cô ấy vô tình làm tớ bị thương :) Bây giờ tớ đang trên đường đến bệnh viện.]

Lâm Vụ: [Bị thương có nặng không?]

Hứa Yến Nhiên: [Không nặng lắm, không sao đâu, tớ chỉ muốn dọa anh ta một chút thôi.]

Lâm Vụ dở khóc dở cười: [Tớ đến bệnh viện thăm cậu nhé?]

Hứa Yến Nhiên: [Cậu không bận à?]

Lâm Vụ: [Cũng bình thường, không gấp lắm, để cuối tuần tăng ca giải quyết cũng được.]

Hứa Yến Nhiên: [Được, vậy cậu tới đi, tiện thể tám chút chuyện.]

Lâm Vụ: [Gửi địa chỉ cho tớ.]

Sau khi hẹn với Hứa Yến Nhiên, Lâm Vụ giao lại một số công việc cho Triệu Vũ Hân rồi chuẩn bị ra ngoài.

Trong lúc đứng chờ thang máy, cô nhìn con số tầng liên tục giảm xuống, bất giác ngẩn người. Cho đến khi cửa thang máy mở ra, chạm mắt với người bên trong, Lâm Vụ giật mình hoàn hồn, bước vào trước ánh nhìn của Trần Trác và đồng nghiệp anh.

"Chào luật sư Lâm." Trợ lý Uông Lập Quần đứng cạnh Trần Trác chào cô.

Lâm Vụ mỉm cười: "Chào tổng giám đốc Trần, chào trợ lý Uông."

Trần Trác khẽ gật đầu thay cho lời chào.

Ánh mắt hai người lướt qua nhau trong chốc lát. Khi chạm mắt với hai nhân viên công ty Phong Hành trông mặt khá quen nhưng không nhớ tên đứng cạnh anh, Lâm Vụ mỉm cười với họ rồi nép vào một góc, đứng quay lưng về phía họ.

Chốc lát sau, điện thoại trong tay khẽ rung lên, Lâm Vụ đứng quay lưng với ánh mắt nóng rực phía sau, cúi đầu đọc tin nhắn, đó là tin nhắn từ Trần Trác: [Em đi đâu vậy?]

Lâm Vụ: [Bệnh viện.]

Trần Trác nhíu mày, ngước lên nhìn bóng lưng xinh đẹp trước mặt: [Tối qua tôi làm em bị thương à?]

Dòng tin nhắn này của anh làm Lâm Vụ bị sặc, khẽ ho khan trong thang máy. Cô á khẩu chẳng biết nói gì, đang định trả lời thì bỗng có một chai nước được ai đóa đưa tới.

"Luật sư Lâm, uống chút nước đi."

Lâm Vụ ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi: Anh đang làm gì vậy?

Trần Trác bình thản nhìn cô: "Sao vậy? Luật sư Lâm."

Lâm Vụ hoàn hồn, đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."

Trần Trác: "Không có gì."

Khi anh đưa nước cho Lâm Vụ, không rõ là vô tình hay cố ý mà ngón út anh khẽ lướt qua mu bàn tay cô.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.