Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 21: Chương 21




Người đàn ông có bờ vai rộng cùng với lồng ngực rắn chắc. Anh dang tay ôm cô vào lòng, cánh tay dài mạnh mẽ đặt sau lưng cô, ép cô sát lại gần mình, khiến hai người gắn chặt vào nhau, trao nhau cái ôm thắm thiết.

Lâm Vụ sững sờ, vô thức muốn đẩy anh ra.

Dường như cảm nhận được điều đó, người trước mặt thì thầm bên tai cô một cách thân mật: "Một phút thôi."

"..."

Cô đang nâng tay lên, nghe vậy lại hạ tay xuống.

Lâm Vụ bị Trần Trác ôm chặt đến mức hơi khó thở. Cô bị giam chặt trong lồng ngực anh, hít thở mùi hương có chút gì đó giống hương khói từ những ngôi chùa, lại như mùi gỗ đàn hương cháy âm ỉ trong miếu suốt tháng năm dài tỏa ra từ cơ thể anh.

Ấm áp và dễ chịu, khiến người ta không kìm được mà chìm đắm, không thể rời xa.

Khu vực trước sảnh sân bay chìm trong mớ âm thanh ồn ào vang dội. Tiếng nói chuyện của người lạ, tiếng loa phát thanh, tiếng xe cộ giao nhau, không ngừng len lỏi vào tai.

Nhưng vào khoảnh khắc này, Lâm Vụ lại chỉ nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của mình. Nó như tiếng tàu hỏa chạy rầm rập, không cách nào phớt lờ.

Nhận ra điều đó, cô một lần nữa đưa tay lên, nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang quấn quanh eo mình: "Trần Trác."

Cô cụp mắt xuống, bình tĩnh nhắc nhở anh: "Đã một phút rồi."

Hai người vẫn còn đang đứng ở bên ngoài, xung quanh có không ít người qua đường nhìn họ. Điều đó làm Lâm Vụ có chút ngại ngùng.

Trần Trác đáp lại, cúi đầu cọ nhẹ vào má cô rồi mới luyến tiếc lùi lại một bước, buông cô ra. Cùng lúc đó, Lâm Vụ cũng lùi hai bước để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Cuối cùng cô cũng có thể thở được bình thường! Gương mặt Lâm Vụ hơi ửng đỏ, cô cố gắng lờ đi nhịp tim rối loạn của mình, đối diện với ánh mắt của Trần Trác, trong mắt cô ánh lên tia dao động: "Đi thôi, muộn rồi."

Trần Trác nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lâm Vụ một cách chăm chú, quan sát từng biến hóa cảm xúc của cô.

Tốt hơn anh dự đoán không ít.

Anh thản nhiên nhìn sang nơi khác: "Ừ, em đậu xe ở đâu?"

Lâm Vụ: "Bên bãi đậu xe ngoài trời."

Bãi đậu xe cách đây không xa, chỉ cần ra khỏi sảnh sân bay, băng qua một con đường là tới.

Gió đêm ở sân bay thổi mạnh. Hai người đi một đoạn đường, Lâm Vụ phải hứng gió lạnh thì mới cảm thấy nhịp tim dần bình ổn, đều đặn trở lại. 

Cô bỏ vali vào cốp xe, Trần Trác ngước mắt nhìn về phía Lâm Vụ: "Đưa chìa khóa xe cho tôi."

Lâm Vụ do dự: "Anh không mệt à?"

"Tôi đã ngủ rất nhiều trên máy bay rồi." Trần Trác nhìn cô: "Người mệt hơn hẳn phải là em mới đúng."

Lâm Vụ không phản bác được, đành im lặng đưa chìa khóa cho anh.

Lúc mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, cô mới muộn màng hiểu ra một điều. Không phải cô đến để làm tài xế lái xe đưa anh về sao? Sao bây giờ lại bị cướp mất vị trí thế này?

Trần Trác lên xe sau cô, có điều cô đã đóng cửa xe lại một lúc lâu mà vẫn chưa thấy anh khởi động xe.

Lâm Vụ lấy làm khó hiểu bèn quay đầu lại hỏi: "Sao anh chưa…"

Từ "đi" chưa kịp thốt ra thì người dành mất vị trí tài xế của cô đã nghiêng người áp sát. Một tay anh giữ lấy cánh tay cô đang buông thõng bên người, tay còn lại nâng cằm cô lên, cúi xuống hôn cô.

Trong lúc Lâm Vụ vẫn còn sững sờ, Trần Trác đã mạnh mẽ tách hàm răng cô ra, tìm đến đầu lưỡi mà quấn quýt.

Nụ hôn của anh rất sâu, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, như muốn nuốt cô vào bụng, không để cô có chút cơ hội từ chối.

Chỉ trong chốc lát, tiếng hít thở trong xe trở nên dồn dập. Lâm Vụ không thở nổi, thử đẩy anh ra mấy lần nhưng vô ích. Trần Trác quá mạnh, chỉ cần một tay thôi cũng có thể giữ chặt cô, không để cô nhúc nhích.

Thấy đằng nào vùng vẫy cũng vô dụng, Lâm Vụ không còn chống cự nữa. Dù gì họ cũng đang ở trong xe chứ không phải sảnh sân bay.

Cô do dự vài giây rồi chậm rãi nhắm mắt, chủ động đáp lại nụ hôn của Trần Trác.

Nhận ra sự thay đổi của cô, hơi thở của Trần Trác càng nặng nề hơn. Ngực anh nóng bừng, vòng tay ghì chặt hơn, nụ hôn cũng càng thêm cuồng nhiệt.

"…"

Không gian trong xe khá chật hẹp nên hai người không hôn quá lâu. Lâm Vụ thì còn đỡ, nhưng tư thế của Trần Trác thì lại không được thoải mái cho lắm.

Khi tách ra, cả hai đều thở hổn hển. Trần Trác cụp mắt, kề trán mình vào trán cô. Hai người thở gấp, hơi nóng phả vào mặt nhau. Ẩm ướt, nóng rực.

Giữa bóng tối tĩnh lặng, Lâm Vụ cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của anh đang hướng về mình.

Ánh mắt anh chứa đựng vẻ ấm áp, cũng tràn đầy vẻ thấu hiểu.

Điều khiến Lâm Vụ thở phào nhẹ nhõm là trong xe lúc này rất tối. Xe cô đậu khá xa đèn đường, ánh sáng lờ mờ chiếu đến không rõ ràng.

Nhờ vậy cô mới không cần phải tránh né ánh mắt của anh.

Cho đến khi bầu không khí yên lặng đến mức có thể nghe rõ nhịp tim đối phương, cô mới lên tiếng: "Tổng giám đốc Trần, về thôi."

Trần Trác khẽ "ừ" một tiếng rồi lùi về vị trí tài xế, khởi động xe.

Trên đường về, họ bị kẹt xe. Lại gặp một đèn đỏ nữa, Trần Trác đạp phanh, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: "Em đã ăn tối chưa?"

Lâm Vụ: "Tôi ăn rồi."

Trần Trác: "…"

Anh nhướng mày, khen ngợi: "Tốt lắm, cuối cùng luật sư Lâm cũng biết ăn đúng bữa rồi."

Lâm Vụ nghẹn lời, quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ: "Tổng giám đốc Trần thật sự không có ý châm chọc hả?"

"Tôi châm chọc gì?" Trần Trác hỏi ngược lại.

Lâm Vụ lại im lặng.

Cô không thể tự chui đầu vào lưới, rơi vào bẫy rập mà anh đã đào sẵn, để anh có cơ sở khẳng định rằng cô cố tình ăn tối đúng giờ để tránh phải dùng bữa cùng anh được.

Tất nhiên, cô cũng không định nói cho anh biết rằng lý do hôm nay cô ăn tối đúng giờ không phải vì trốn tránh anh, mà là bởi vì buổi trưa cô quá bận, bận đến mức quên cả ăn.

Gần đến giờ tan làm, Lâm Vụ mới nhìn thấy phần cơm bên cạnh đã nguội lạnh từ lâu. Không để lãng phí, Lâm Vụ hâm nóng đồ ăn rồi ăn hết, sau đó mới ra sân bay.

Sau một khoảng lặng, Trần Trác bất giác nở nụ cười khó đoán: "Lâm Vụ."

Lâm Vụ khẽ chớp mắt: "Gì?"

"Ăn thêm với tôi một bữa nữa nhé?" Trần Trác mời cô.

Lâm Vụ định từ chối theo phản xạ. Nhưng khi lời sắp thốt ra, trong đầu cô lại hiện lên ánh mắt sáng bừng của Trần Trác khi nhìn thấy cô ở cổng đón.

Im lặng trong giây lát, cô hỏi ngược lại: "Tài xế và nhân viên của công ty Phong Hành bận đến thế à?"

Bắt cô làm tài xế chưa đủ, giờ còn đòi cô ăn tối cùng anh nữa là sao?

Trần Trác hiểu ẩn ý của Lâm Vụ nên khẽ nhếch môi, nói như thể mình có lý lắm: "Một ông chủ tốt không nên ép nhân viên đi ăn với mình ngoài giờ làm việc."

Lâm Vụ nhướng mày, liếc mắt nhìn anh: "Vậy bây giờ anh đang…"

"Em không phải nhân viên của tôi." Trần Trác quay đầu nhìn cô, chặn lại câu nói của cô.

Lâm Vụ cứng họng. Bản năng của một luật sư trỗi dậy, cô không nhịn được mà tranh luận: "Cũng đúng, hiện tại Hạng Hợp và Phong Hành đang là đối tác của nhau, tôi và anh chắc cũng xem như…"

"..."

Trần Trác bất đắc dĩ gọi tên cô: "Lâm Vụ."

Lâm Vụ: "Gì?"

Anh dịu giọng, thẳng thắn bộc bạch với cô: "Bỏ qua mối quan hệ hợp tác giữa Hạng Hợp và Phong Hành, bỏ qua mối quan hệ hợp tác giữa tôi và em, tôi muốn em đi ăn tối với tôi, lý do này đã đủ chưa? Em đồng ý chứ?"

"…" Những lời này của Trần Trác quá bất ngờ, khiến Lâm Vụ thoáng chốc không biết phải đáp lại như thế nào cho đúng.

Mất một lúc lâu, cô mới lấy lại tinh thần. Ánh mắt Trần Trác vẫn nhìn thẳng vào cô, trái tim cô bỗng chốc đập thình thịch như trống bỏi, Lâm Vụ kéo chặt dây an toàn: "... Anh muốn ăn gì?"

Trần Trác trầm tư, bỗng nhớ ra một chuyện: "Đồ ăn tôi để trong tủ lạnh ở căn hộ trước khi đi nước ngoài còn không?"

"Còn." Lâm Vụ nhớ lại những món đó, nhẩm tính chúng đã được cất trong tủ lạnh bao lâu rồi bảo: "Nhưng mà chắc không ăn được nữa đâu?"

Mặc dù cô đã để đồ ăn mặn vào ngăn đông nhưng rau củ vẫn còn nằm trong ngăn mát. Hơn nửa tháng trôi qua, chắc là hỏng rồi.

"Chưa chắc." Trần Trác ngước nhìn cô: "Tủ lạnh ở căn hộ bảo quản khá tốt."

Nói đến đây, anh dừng lại rồi hỏi ý Lâm Vụ: "Qua đó xem thử nhé?"

Lâm Vụ trầm mặc vài giây, cuối cùng lấp lửng trả lời: "Tùy anh."

Trần Trác gật đầu, giọng trầm ấm: "Vậy làm phiền luật sư Lâm đổi điểm đến nhé."

Điện thoại cô kết nối bluetooth với xe, lúc nãy Trần Trác lên xe cũng lười chuyển đổi nên đã bấm chỉ đường ngay trên điện thoại cô.

Nghe anh nói vậy, Lâm Vụ thoáng hối hận nhưng vẫn nhanh chóng đổi địa điểm theo lời anh, nhập căn hộ mà mỗi tối thứ sáu họ đều gặp nhau.

Căn hộ cách sân bay khá xa. Ngồi yên một chỗ quá lâu đâm ra dễ chán, Lâm Vụ tiện tay mở app nghe nhạc, chọn một bài hát nhẹ nhàng, du dương.

Trong thành phố đang kẹt xe, cô ngước nhìn những biển hiệu neon kéo dài trước mặt, mặc cho dòng suy nghĩ bay xa.

Đột nhiên, chuông điện thoại của cô reo lên.

Lâm Vụ nhìn xuống màn hình, là cuộc gọi từ Vu Tân Tri. Cô hơi nhíu mày, khi ấn nút nhận không để ý nên vô tình chạm vào loa ngoài của xe.

"Alo, luật sư Vu." Lâm Vụ cất tiếng, giọng điệu lạnh nhạt và xa cách: "Muộn thế này anh gọi tôi có chuyện gì không?"

"Sao hôm nay em không đến buổi giao lưu?" Giọng Vu Tân Tri vang rõ mồn một trong xe.

Lâm Vụ: "..."

Cô sửng sốt, liếc sang màn hình trung tâm điều khiển của chiếc xe theo phản xạ.

"Lâm Vụ?" Vu Tân Tri không nghe thấy cô trả lời bèn gọi thêm: "Em có đang nghe đó không?"

Lâm Vụ đáp "có", giơ tay toan tắt chế độ loa ngoài thì bị Trần Trác cản lại. Anh nắm lấy cổ tay cô, khẽ bảo: "Luật sư Lâm, tập trung nghe điện thoại nào."

"…"

"Lâm Vụ?" Vu Tân Tri tiếp tục gọi cô.

Lâm Vụ vội vàng đáp lại: "Đúng vậy, hôm nay tôi có việc."

Vu Tân Tri ngạc nhiên: "Vậy à."

Lâm Vụ ậm ừ, mím môi hỏi: "Anh gọi cho tôi chỉ để hỏi chuyện này à?"

Vu Tân Tri cười khẽ, nhẹ nhàng giải thích: "Mọi người đều hỏi han về em, muốn biết tình hình của em ấy mà."

Nói đoạn anh ấy dừng một lát rồi mới tiếp tục: "Có vài đồng nghiệp muốn xin phương thức liên lạc của em."

Trong thoáng chốc, Lâm Vụ đã hiểu ý đồ của Vu Tân Tri khi gọi cho mình vào lúc này.

Vu Tân Tri hành nghề nhiều năm, luôn giữ phong thái hòa nhã, dễ chịu. Dù là đồng nghiệp hay người xa lạ thì anh ấy đều đối xử như vậy. Vu Tân Tri nổi tiếng là dễ tính, nhưng chính vì sự dễ tính ấy nên đôi khi anh ấy không giữ ranh giới rõ ràng.

Lâm Vụ đoán, tối nay Vu Tân Tri đi tham gia buổi giao lưu dành cho những người làm trong ngành luật, nhưng cô lại không góp mặt, chắc chắn có người hỏi xin phương thức liên lạc của cô, anh ấy không từ chối được nên mới gọi điện hỏi ý kiến.

Nghĩ đến đây, Lâm Vụ dứt khỏi dòng suy nghĩ miên man, điềm tĩnh trả lời: "Tình hình của tôi trong giới luật chắc không khó tìm hiểu đâu nhỉ?"

Cô không nể nang gì ai: "Dù họ có phương thức liên lạc của tôi đi nữa thì tôi cũng không thể kể họ nghe tôi đang bận gì, chúng ta cần bảo mật thông tin khách hàng mà."

Cách đáp trả của Lâm Dụ làm Vu Tân Tri nghẹn lời: "Lâm Vụ."

Cô nghiêm túc cảnh cáo: "Luật sư Vu, phiền anh từ chối giúp tôi. Tôi không có nhu cầu đặc biệt muốn giao lưu với đồng nghiệp không thân."

Vu Tân Tri bối rối: "Được rồi."

Lâm Vụ: "Cảm ơn."

Cúp máy xong, Wechat của cô báo tin nhắn mới từ Vu Tân Tri: [Xin lỗi, anh suy nghĩ chưa chu đáo.]

Lâm Vụ đáp: [Không sao, anh cứ nói là tôi không muốn cho.]

Vu Tân Tri: [Anh biết rồi.]

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đây, cô không trả lời tin nhắn của anh ấy nữa.

Cùng lúc đó, Trần Trác cũng lái xe vào bãi đậu xe của khu căn hộ. Sau khi đỗ xe, anh liếc nhìn Lâm Vụ rồi mở cửa xe, lấy hành lý trong cốp ra.

Lâm Vụ cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình có chút phức tạp, nhưng cô không hỏi.

Hai người lần lượt xuống xe, bước vào thang máy. Trùng hợp thay, giờ này không có ai đợi thang máy ở tầng một nên họ cứ thế thuận lợi từ tầng hầm B1 đi thẳng lên tầng căn hộ của Trần Trác.

Đi đến trước cửa căn hộ, Trần Trác quẹt thẻ mở khóa, sau đó đứng sang một bên nhường Lâm Vụ vào trước.

Khi thay giày, Lâm Vụ mới chậm chạp nhận ra rằng, bất kể lúc nào con người Trần Trác này cũng giữ vững phong thái lịch thiệp nhất của mình. Lúc vào cửa anh luôn nhường cô trước, lúc đi thang máy cũng vậy.

Thay giày xong, Lâm Vụ nhấc chân bước về phía bếp. Trần Trác đẩy hành lý sang một bên rồi cũng đi theo cô vào bếp.

"Rau vẫn còn tươi chứ?" Trần Trác dừng lại cách cô không xa, chợt hỏi.

Lâm Vụ lấy ra xem thử: "... Vẫn chưa úa vàng."

Chắc là vẫn còn ăn được.

Trần Trác gật đầu, ra ngoài cởi áo khoác, cúi đầu xắn tay áo lên, để lộ cánh tay với đường nét cơ bắp rắn rỏi.

Lâm Vụ vô thức cụp mắt nhìn, thấy bàn tay thon dài với các đốt ngón tay rõ ràng cùng chiếc đồng hồ tinh tế nơi cổ tay anh.

Không thể không thừa nhận ông trời đúng là bất công, không những ban cho người đàn ông trước mặt một gương mặt gần như hoàn mỹ mà ngay cả bàn tay anh cùng những hành động vô tình của anh cũng khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Nhận ra ánh mắt của cô, Trần Trác khẽ nhướng mày, giọng nói có phần lạnh lùng hơn trước, không biết anh đang bực bội chuyện gì: "Luật sư Lâm nhìn gì thế?"

"Không có gì." Lâm Vụ nhìn sang nơi khác, hỏi một câu thừa thãi: "Anh định xuống bếp à?"

Trần Trác đáp ừ, bước mấy bước vào bếp, giọng điệu ngả ngớn: "Em lo à?"

Lâm Vụ ngẩn người: "Tôi lo gì cơ?"

Lo anh nấu ăn không ngon? Không đến mức đó chứ.

"Lo tôi nấu không ngon." Trần Trác nhoẻn môi cười: "Làm ra món không hợp khẩu vị với em, hoặc ăn xong em sẽ bị trúng độc."

Anh dừng lại trong giây lát rồi tiếp tục, không nhận ra giọng điệu của mình nghe có phần ghen tuông: "Để luật sư Lâm cảm thấy thà đi ăn ở buổi giao lưu còn hơn là ăn ở đây."

Lâm Vụ: "..."

Cô im lặng chốc lát, ngước mắt nhìn người trước mặt vài giây, sau đó chậm rãi hỏi: "Chẳng phải anh cũng ăn à?"

Trần Trác: "Hửm?"

Anh cúi mặt nhìn cô, chưa kịp hiểu ý cô muốn nói gì.

Lâm Vụ nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường: "Vậy thì lát nữa người trúng độc không chỉ có mình tôi. Sao tôi phải lo chứ?"

Hơi thở Trần Trác khựng lại: "Em nói gì cơ?"

Lâm Vụ: "Tôi nói, rốt cuộc anh có nấu không?"

Đột nhiên cô cảm thấy hơi mất tự nhiên: "Hay là gọi đồ…"

Cô chưa kịp nói hết câu, Trần Trác bỗng dưng nghiêng người sát lại: "Lâm Vụ."

Anh nhìn cô chằm chằm. Nhịp thở của Lâm Vụ khẽ chững lại, hàng mi run nhè nhẹ: "Làm gì đấy?"

Thấy cô căng thẳng, Trần Trác chỉ mỉm cười. Anh hiểu rõ tính cách của cô, biết rằng nhiều việc không thể hành xử quá đà, nếu cứ lấn tới thì sẽ có nguy cơ chịu thiệt nhiều hơn.

Nghĩ vậy, anh ra chiêu tự nhiên: "Thật ra tôi nấu ăn cũng khá ổn."

Lâm Vụ ngẩn ra: "Vậy à."

Trần Trác khẳng định, kế đến nghiêng đầu nhìn cô: "Ra ngoài đợi một lát đi, trong vòng một tiếng tôi sẽ cho em ăn cơm."

Lâm Vụ gật đầu, lúc xoay người đi ra ngoài, cô lẩm bẩm: "Chắc tôi không đói bằng anh đâu."

Nghe vậy, Trần Trác nhướng mày, dõi theo bóng lưng cô rời khỏi bếp, giọng điệu đầy ẩn ý: "Tôi thực sự rất đói đấy."

"..."

Lâm Vụ lập tức khựng lại, hiểu ra tầng nghĩa khác trong lời anh thì không khỏi giận dữ trừng mắt nhìn anh.

Đồ lưu manh!

Trần Trác cười khúc khích, nhoẻn môi cười, tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Anh nghiêm túc nói: "Tôi thật sự rất đói. Làm phiền luật sư Lâm an tâm ngồi ngoài chờ, đừng… làm lòng tôi bối rối."


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.