Lâm Vụ nhíu mày, nhớ lại các lần mơ trước rồi trả lời: "Không thường xuyên lắm, vả lại cũng không kéo dài."
Cô mím môi: "Nhưng có một hôm, tớ gặp ác mộng cả đêm."
Lâm Phi Phi ngẩng đầu.
"Hôm đó tớ chạm mặt Tôn Niệm An." Lâm Vụ thành thật nói.
Lâm Phi Phi: "Tôn Niệm An?"
"Cô em gái cùng mẹ khác ba của tớ." Lâm Vụ giải thích.
Lâm Phi Phi chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ấy khẽ thở dài: "Sau này tránh xa cô ta ra."
Lâm Vụ khẽ cười: "Được."
Sau khi từ văn phòng tư vấn tâm lý của Lâm Phi Phi đi ra, Hà Gia Vân lo lắng cho trạng thái của Lâm Vụ nên chủ động nhận nhiệm vụ lái xe.
Không còn sớm, Hà Gia Vân đề nghị: "Đi massage rồi ăn tối nhé?"
Lâm Vụ gật đầu: "Cậu muốn đi đâu tớ đi nấy."
"…"
Thư giãn xong lại ăn tối, còn dạo phố hai tiếng, như vậy đủ để tiêu bớt lượng calo đã hấp thụ trong bữa tối hôm nay rồi. Hà Gia Vân đưa Lâm Vụ về nhà trước, sau đó mới lái xe về nhà mình, mai cho người mang xe sang.
Đến bãi đỗ xe, trước khi xuống xe, Hà Gia Vân quay đầu nhìn Lâm Dụ, tần ngần cất lời: "Vụ Vụ."
Lâm Vụ vừa tháo dây an toàn vừa hỏi: "Sao thế?"
Hà Gia Vân trầm ngâm một lát rồi nói: "Chúng ta phải học cách đến gần và chấp nhận những gì khiến mình vui vẻ."
Nghe ra hàm ý trong lời nói của cô ấy, Lâm Vụ trầm mặc: "Tớ…"
"Để tớ nói hết đã." Hà Gia Vân ngắt lời cô: "Tớ biết cậu đang lo lắng điều gì, cũng hiểu cậu đang sợ hãi điều gì. Nhưng nhỡ đâu thì sao? Tớ hy vọng cậu có thể lắng nghe suy nghĩ chân thật nhất từ tận đáy lòng mình. Tớ không yêu cầu cậu chủ động làm gì cả, tớ chỉ mong khi những điều vui vẻ và những người đáng quý xuất hiện thì cậu đừng bài xích quá thôi. Cậu hiểu ý tớ chứ?"
Quả thật Lâm Vụ biết Hà Gia Vân đang nói về điều gì. Cô cụp mắt, kéo dây an toàn, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Thứ tư anh ấy về nước, nếu tớ đến sân bay đón thì có kỳ lạ quá không?"
Hà Gia Vân nhất thời chưa phản ứng kịp: "Ai cơ?"
Vừa hỏi xong, cô ấy đã trừng to mắt, nom vô cùng phấn khích: "Kỳ lạ chỗ nào chứ? Hoàn toàn không kỳ lạ chút nào nhé! Nếu cậu lo lắng về chuyện này, thì cứ bảo là đưa cậu ra sân bay đi du lịch, không ngờ lại tình cờ gặp anh ấy."
Lâm Vụ bị cái cớ hợp lý đến mức không thể phản bác mà Hà Gia Vân đã tạo ra trong vòng một nốt nhạc làm cho bật cười: "... Để tớ suy nghĩ thêm đã."
Hà Gia Vân gật đầu: "Không vội, lần sau đi cũng được."
Lâm Vụ: "Ừ."
Sau khi chia tay Hà Gia Vân, Lâm Vụ về nhà, tắm rửa xong là chui vào thư phòng ngay. Cô bật máy tính, ngồi trên ghế một lúc thẫn thờ rồi mới bắt đầu xử lý công việc.
...
Cuối tuần trôi qua rất nhanh.
Sáng thứ hai, công ty luật Hạng Hợp tổ chức cuộc họp định kỳ hàng tuần. Sau khi họp xong, Lâm Vụ quay về văn phòng, sau đó Vu Tân Tri đến tìm cô để bàn về vụ kiện của công ty Phong Hành.
Thứ ba, Lâm Vụ và Vu Tân Tri cùng nhau đến công ty Phong Hành một chuyến, họp nhanh với phòng Pháp chế.
Lúc ra về, Lâm Vụ cố tình chậm lại vài bước, giả vờ vô tình hỏi nhân viên công ty Phong Hành đi cùng: "Tổng giám đốc Trần vẫn chưa về hả?"
Người bên phòng Pháp chế cười đáp: "Đúng vậy, tình hình bên tổng công ty hơi phức tạp, nhưng chắc trong hai ngày tới anh ấy sẽ về."
Lâm Vụ gật đầu, không hỏi gì thêm nữa.
Về đến công ty luật, Lâm Vụ bảo Triệu Vũ Hân sắp xếp lại biên bản họp rồi đứng dậy đến phòng trà nước đi một vòng.
Thứ ba ai cũng bận rộn, trong phòng trà nước cũng không có ai rảnh rỗi để tán gẫu. Do vậy Lâm Vụ chỉ lấy một cốc nước ấm, sau đó quay lại văn phòng của mình luôn.
Tối hôm đó, cô vừa tan làm về nhà thì nhận được tin nhắn của Trần Trác: [Luật sư Lâm.]
Lâm Vụ: [Tổng giám đốc Trần có chỉ thị gì sao?]
Trần Trác: [Chiều nay em đến Phong Hành họp à?]
Nhìn tin nhắn này, Lâm Vụ thầm nghĩ, làm sếp đúng là hay hỏi những câu thừa thãi.
Cô từ tốn trả lời: [Phải, tổng giám đốc Trần muốn hỏi về tiến độ à?]
Trần Trác: [Có tiện không?]
Lâm Vụ: [Tiện, đợi tôi vài phút.]
Trần Trác: [Gọi video cũng được, em cứ làm việc của mình trước đi.]
Mười phút sau, Lâm Vụ thay đồ ở nhà, chui vào thư phòng, bật cuộc gọi video để báo cáo tiến độ vụ kiện với Trần Trác.
Thỉnh thoảng Trần Trác lại đặt câu hỏi, tất cả những câu hỏi ấy đều hết sức sắc bén. May mà Lâm Vụ đã có sự chuẩn bị trước nên trả lời khá trôi chảy.
Khi cuộc họp sắp kết thúc, Trần Trác liếc nhìn đồng hồ rồi đột nhiên nói: "Ngày mai tôi về nước."
Lâm Vụ ngẩn người, mím môi hỏi: "Mấy giờ anh bay?"
Trần Trác: "Hơn ba giờ chiều."
Lâm Vụ đáp ừ, tính toán thời gian trong đầu. Nếu bay từ New York lúc ba giờ chiều, nếu đó là chuyến bay thẳng thì chắc hẳn máy bay sẽ hạ cánh vào tối hôm sau.
Qua màn hình, Trần Trác quan sát sự thay đổi trên gương mặt cô: "Lâm Vụ."
Lâm Vụ ngẩng lên: "Sao?"
"Ngày kia em có phải tăng ca không?" Trần Trác hỏi.
Lâm Vụ nhìn anh, hàng mi dài khẽ run: "Chưa chắc."
Trần Trác gật đầu, cuối cùng hỏi: "Khoảng khi nào thì chắc chắn được?"
"... Có chuyện gì sao?" Lâm Vụ biết rõ còn cố hỏi.
Trần Trác nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, ung dung trả lời: "Dạo này tài xế của công ty Phong Hành bận lắm, muốn nhờ luật sư Lâm đến sân bay đón tôi, không biết luật sư Lâm cảm thấy thế nào?"
Chạm phải ánh mắt quá đỗi thẳng thắn của anh, đáy mắt Lâm Vụ khẽ dao động. Cô không lập tức nhận lời nhưng cũng không từ chối: "Tôi phải xem lịch ngày kia đã."
Trần Trác bật cười: "Được, tôi đợi tin của luật sư Lâm."
Lâm Vụ khẽ ừ: "Không còn việc gì khác thì tôi cúp máy đây?"
Trần Trác: "Chúc em ngủ ngon."
"... Chúc anh ngủ ngon."
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã đến thứ năm.
Sáng đến văn phòng, Lâm Vụ nhận lấy cốc cà phê Triệu Vũ Hân đưa cho, nhấp một ngụm rồi dặn dò cô ấy vài việc: "Hơn mười giờ chúng ta ra ngoài một chuyến."
Triệu Vũ Hân: "Đi đâu vậy ạ?"
"Đi gặp thân chủ."
Triệu Vũ Hân gật đầu, báo cáo lịch trình trong ngày của cô.
"À đúng rồi, luật sư Lâm, tối nay có buổi giao lưu giữa các luật sư, do các công ty luật trong giới tổ chức, chị sẽ đi chứ?"
Trước đây cô luôn tham gia đều đặn các buổi giao lưu giữa các luật sư. Lâm Vụ ngẩng lên: "Tối nay à?"
Triệu Vũ Hân gật đầu.
"Tôi không đi." Lâm Vụ nói: "Tôi có việc rồi."
Triệu Vũ Hân lấy làm bất ngờ, định nói rằng tối nay cô không có lịch trình công việc nào khác.
Nhưng chưa kịp mở miệng thì Lâm Vụ đã ngẩng đầu liếc cô ấy, Triệu Vũ Hân ấm ức, vội vàng nói: "Vâng, em biết rồi."
Sau khi cô ấy rời đi, Lâm Vụ lại có chút hối hận.
Có phải cô hơi bốc đồng quá không?
Đúng lúc đó, điện thoại bên cạnh rung lên. Lâm Vụ mở ra kiểm tra, hóa ra đó là tin nhắn từ người đang ngồi trên máy bay: [Em có phải tăng ca không?]
Lâm Vụ thật sự muốn trả lời anh là có.
Cô cầm điện thoại, do dự nửa phút mới nhắn lại: [Vẫn chưa chắc.]
Có tăng ca hay không thì phải đợi đến lúc cô tan làm mới biết được.
…
Vào buổi tối, sân bay vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, người qua kẻ lại tấp nập.
Khi Lâm Vụ đến cửa đón thì chuyến bay của Trần Trác vẫn chưa hạ cánh. Cô nhìn dòng người tấp nập trước mắt, tâm trí dần dần bay xa…
Tại sao cuối cùng cô vẫn đến đây nhỉ?
Lâm Vụ đứng yên trước lối ra, ánh mắt trống rỗng, thả lỏng suy nghĩ.
Sau khi xuống máy bay, Trần Trác hồi hộp liếc nhìn điện thoại. Không có cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tin nhắn chưa đọc mà anh mong đợi. Trần Trác khẽ cười bất đắc dĩ, nhưng thật ra anh cũng không bất ngờ lắm.
Trần Trác vừa đẩy hành lý ra ngoài, vừa tránh đám đông đang chen chúc.
Khi sắp đến cửa ra, đột nhiên Trần Trác cảm nhận được điều gì đó. Anh ngay lập tức ngẩng đầu lên và ngay lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dùng thắt lưng có gắn logo thương hiệu tinh xảo. Dáng người cao gầy, gương mặt tái nhợt vì hứng gió lạnh khá lâu.
Gió từ bên ngoài nhà ga lùa vào, thổi tung mái tóc của Lâm Vụ.
Cô cứ đứng đó, thẳng tắp, trông vừa cô đơn vừa uể oải.
Gió thổi quá mạnh khiến tóc cô rối tung, che hết cả khuôn mặt. Lâm Vụ đưa tay vén tóc ra sau tai, tiện thể lấy điện thoại ra nhìn giờ. Đoán rằng Trần Trác có lẽ đã hạ cánh, lúc này cô mới mở khung trò chuyện với anh: [Anh xuống máy bay chưa?]
Cô vốn định gọi là "Tổng giám đốc Trần", nhưng nghĩ ngợi một lúc lại xóa đi.
Dù gì bây giờ hai người cũng đang trong mối quan hệ là đối tác, gọi tổng giám đốc Trần thì nghe có vẻ khách sáo quá.
Tin nhắn vừa gửi đi được vài giây, khung đối thoại của cô đã hiển thị tin nhắn mới.
Trần Trác: [Ngẩng đầu.]
Theo phản xạ, Lâm Vụ ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông cách đây không quá xa đang nhìn về phía mình.
Cô khẽ hé môi, còn chưa kịp lên tiếng thì Trần Trác đã sải bước đến trước mặt, nắm lấy cánh tay cô.
Ngay sau đó, Lâm Vụ rơi vào một vòng tay ấm áp, cảm nhận được từng nhịp thở gấp rút từ lồng ngực ai kia.