Nghe được câu trả lời của cô, Lâm Phi Phi và Hà Gia Vân nhanh chóng quay sang trao đổi ánh nhìn đầy ẩn ý. Cả hai đều rất đỗi ngạc nhiên vì khi nhắc đến "chuyện vui", Lâm Vụ lại nói ra cái tên Trần Trác.
Hóa ra Trần Trác khiến cô vui, hơn hết bản thân Trần Trác chính là "chuyện vui" đó.
Thật ra Lâm Vụ vốn không định nhắc đến cái tên này. Nhưng cô cũng thừa hiểu rằng khi đối diện với Lâm Phi Phi, tốt nhất cô vẫn nên thành thật. Trên đường đến đây, cô đã lưỡng lự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đề cập về cái tên này với họ.
"Anh ấy làm chuyện gì đặc biệt khiến cậu vui vậy? Hay chỉ cần nhìn thấy anh ấy là cậu đã vui rồi?" Lâm Phi Phi hỏi rất thẳng thắn.
Lâm Phi Phi biết Trần Trác là ai. Lâm Vụ không thể giữ được bí mật khi đối diện với Hà Gia Vân, với một bác sĩ tâm lý như Lâm Phi Phi cũng vậy. Nhưng thực ra, ngay từ đầu chính Lâm Phi Phi đã tự phát hiện ra điều này.
Trước khi quen biết rồi quyết định hẹn hò với Trần Trác, trạng thái tinh thần và giấc ngủ của Lâm Vụ rất tệ.
Gần như mỗi tuần, chỉ cần Lâm Vụ không bị cuốn vào một vụ kiện nào đó làm rùm beng đến mức trời long đất lở, bắt buộc chính cô phải giải quyết thì Hà Gia Vân nhất định sẽ kéo cô đến chỗ Lâm Phi Phi để tư vấn tâm lý, tiện thể ngủ một giấc.
Ba người là bạn cùng trường đại học, nhưng ban đầu Lâm Phi Phi với Lâm Vụ và Hà Gia Vân không thân nhau cho lắm vì học khác ngành. Chỉ là một lần tình cờ, Lâm Phi Phi biết được tình trạng của Lâm Vụ nên tự nguyện làm bác sĩ tâm lý cho cô. Lâu dần, cả ba đều trở nên thân thiết.
Lâm Vụ giật mình, ngước mắt nhìn Lâm Phi Phi: "Hai cái đó có gì khác nhau sao?"
Lâm Phi Phi đáp: "Cậu hỏi như vậy chứng tỏ cậu biết sự khác biệt giữa chúng."
Lâm Vụ không nói không rằng.
Lâm Phi Phi cụp mắt, chỉ lặng lẽ quan sát cô.
Một lúc lâu sau, Hà Gia Vân lên tiếng: "Hay là để tớ ra ngoài trước nhé?"
Cô ấy sợ rằng Lâm Vụ không muốn bị phân tích tâm lý trước mặt cô ấy. Đúng là hai người là bạn thân, nhưng cô ấy không phải bác sĩ tâm lý.
"... Không cần đâu." Lâm Vụ kịp hoàn hồn trước nhất, nhìn Hà Gia Vân và nói: "Tớ không ngại cậu ở đây đâu."
Có Hà Gia Vân ở bên, cô sẽ được tiếp thêm can đảm.
Im lặng chốc lát, cuối cùng Lâm Vụ thẳng thắn thừa nhận: "Cả hai vế cậu nói đều đúng."
Ban đầu cảm giác này không quá rõ ràng. Thời điểm mới tiếp xúc với Trần Trác, cô chú ý đến anh vì hai lý do, đó là anh có giọng nói rất hay và ngoại hình điển trai. Đơn giản là vì cô thuộc tuýp người thích người có giọng hay và nhan sắc mà thôi.
Nhưng sau nhiều lần gặp gỡ, càng hiểu rõ về anh, Lâm Vụ buộc phải thừa nhận rằng sự dịu dàng và tinh tế của Trần Trác đôi khi khiến trái tim cô như được sưởi ấm.
Chỉ là cô luôn không muốn công nhận điều đó.
Lâm Vụ chưa từng nghĩ sẽ để mối quan hệ của họ vượt qua ranh giới. Bên trong ranh giới là một vùng an toàn mà cô dễ bề kiểm soát. Nhưng bên ngoài ranh giới sẽ như thế nào thì cô không dám chắc. Thế nên, cô vô thức trốn tránh, kháng cự.
Giống như một người mới học bơi.
Vùng nước nông luôn an toàn. Theo bản năng, con người sẽ chọn ở lại vùng nước nông. Còn vùng nước sâu thì quá nguy hiểm, chứa đầy rủi ro đối với một người vừa tập bơi.
Họ không dám dễ dàng bước vào vùng nước sâu.
Lâm Vụ cũng không phải người ưa mạo hiểm.
Cô chính là người mới học bơi ấy, thậm chí còn chưa thực sự bơi giỏi. Cô chỉ muốn ở lại vùng nước nông mà mình cho là an toàn. Dù chỉ tiến lên một chút thôi, cô cũng sợ rằng sẽ có những biến cố nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
Lâm Phi Phi ngước mắt nhìn cô, ngừng lại một chút rồi hỏi: "Cậu có thể kể cụ thể một việc gần đây mà cậu cảm thấy đặc biệt nhất không?"
"..." Lâm Vụ đáp tiếng "ừm", sau đó kể: "Anh ấy… Tuần trước là sinh nhật tớ, hình như anh ấy đã bay về để chúc mừng sinh nhật tớ."
Hà Gia Vân: "?"
Cô ấy sững sờ, trợn to mắt nhìn Lâm Vụ: "Sao tớ không biết chuyện này?"
Lâm Vụ chớp mắt: "Trưa nay tớ định kể cho cậu chuyện này đó."
Chỉ là cô chưa nghĩ ra nên kể như thế nào.
Nhận thấy vẻ bối rối của Lâm Vụ, Lâm Phi Phi nhanh chóng lên tiếng: "Người nhà không được làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa bác sĩ và bệnh nhân."
Hà Gia Vân: "..."
Cô ấy lặng lẽ nuốt lại những gì định thốt ra xuống bụng, thầm nghĩ, hay là cô ấy cứ ra ngoài thì hơn, chứ đã ở đây, nghe thấy bí mật rồi mà còn bắt cô ấy không được hỏi, cô ấy bứt rứt trong người lắm đấy biết không!
Mặc dù có hơi bứt rứt nhưng cuối cùng Hà Gia Vân vẫn không ra ngoài. Cuộc trò chuyện giữa Lâm Phi Phi và Lâm Vụ vẫn tiếp tục diễn ra. Hà Gia Vân im lặng lắng nghe, đồng thời quan sát kỹ biểu cảm của Lâm Vụ.
Khi nói về những chuyện khác, Lâm Vụ tỏ ra rất bình thản. Nhưng cứ nhắc đến Trần Trác là y như rằng cô sẽ có những dao động cảm xúc rõ ràng.
Nhận thấy điều này, Hà Gia Vân không khỏi trầm tư. Liệu đây là điều tốt hay không tốt đây?
Sau một hồi đắn đo, Hà Gia Vân lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho người đang tăng ca ở công ty luật: [Giúp em tìm hiểu về một người.]
Lý Hạng: [Nam hay nữ?]
Hà Gia Vân: [Nam.]
Lý Hạng: [?]
Hà Gia Vân: [Trần Trác của công ty Phong Hành, anh có biết gì về anh ấy không?]
Lý Hạng: [Không giúp.]
Hà Gia Vân: [... Không phải em tìm hiểu cho mình đâu!]
Lý Hạng: [Vậy em tìm hiểu cho ai?]
Sau một hồi suy nghĩ, Hà Gia Vân đảo mắt một vòng, sau đó nhanh trí trả lời anh ấy: [Em tìm hiểu vì lợi ích của công ty ấy mà.]
Cô ấy tuyệt đối không thể nói Lý Hạng biết mình đang hỏi thăm cho Lâm Vụ. Bởi dù sao Lâm Vụ cũng không nhờ cô ấy làm chuyện này.
Nhưng xét theo tình hình trước mắt, Hà Gia Vân cảm thấy mình cần tìm hiểu xem Trần Trác là hạng người thế nào thì mới có thể yên tâm được.
Trước đây, mỗi tuần Lâm Vụ và Trần Trác chỉ gặp nhau đúng một lần vào thứ sáu.
Tình trạng sức khỏe của họ không có vấn đề gì, vậy nên cô cũng không cần lo lắng những chuyện khác. Nhưng bây giờ thì khác, nếu hai người có ý định tiến xa hơn thì Hà Gia Vân nhất định phải xác định xem người này có đáng tin không.
Lâm Vụ không có gia đình để cân nhắc những chuyện này thay mình, do vậy Hà Gia Vân cảm thấy bản thân có trách nhiệm gánh vác nó.
Lý Hạng: [Vị đối tác điều hành họ Trần này một tháng đến công ty luật bốn năm lần, lần nào cũng mang cơm cho Lâm Vụ, là em điều tra Trần Trác vì công ty dữ chưa?]
Hà Gia Vân: [... Anh đừng có mà nói móc em.]
Lý Hạng: [Anh đang bận.]
Hà Gia Vân: [Anh hỏi thăm giúp em chút đi, làm ơn đi mà Lý Hạng.]
Nhìn thấy tin nhắn này, Lý Hạng: "..."
Không hiểu sao, bên tai anh ấy bỗng dưng văng vẳng giọng điệu làm nũng của Hà Gia Vân khi nói câu này.
Hà Gia Vân: "Lý Hạng ơi, Lý Hạng ơi~"
Lý Hạng không tài nào từ chối được, anh ấy đưa tay day trán: [Em muốn biết mặt nào?]
Hà Gia Vân: [Tất cả, nhỏ thì là số người anh ấy từng hẹn hò, cho đến... gia cảnh và quá trình trưởng thành của anh ấy.]
Lý Hạng: [Em tìm người xem mắt à?]
Hà Gia Vân: [Em tìm người xem mắt làm gì? Em cần gì phải đi xem mắt?]
Lý Hạng: [Anh cần chút thời gian.]
Hà Gia Vân: [Mấy tiếng?]
Lý Hạng: [... Một ngày.]
Hà Gia Vân: [Được rồi, ngày mai anh gửi tư liệu của người đó cho em nhé.]
Lý Hạng: [Vâng vâng, em đang làm gì đấy?]
Hà Gia Vân: [Đang đi khám bác sĩ tâm lý với Vụ Vụ nè.]
Lý Hạng: [Khám xong làm gì?]
Hà Gia Vân: [Dạo phố ăn tối.]
Lý Hạng: [Không đến công ty luật à?]
Hà Gia Vân: [Hôm nay Vụ Vụ không tăng ca, em đến đó làm gì?]
Sau khi cô ấy gửi tin nhắn này, Lý Hạng không trả lời nữa.
Hà Gia Vân đã quen với điều đó, cô ấy nhét lại điện thoại vào túi xách.
"…"
…
Thời gian điều trị tâm lý của Lâm Vụ không quá lâu.
Lúc mới đầu Hà Gia Vân còn ở lại phòng tư vấn, nhưng sau đó cô ấy đã ra ngoài. Nhắc đến Trần Trác khi có mặt cô ấy thì không sao, nhưng những chuyện khác thì không tiện lắm.
Với một số chuyện, Hà Gia Vân rất biết giữ chừng mực.
Hơn bốn giờ chiều, Lâm Vụ chậm rãi mở mắt. Cô nhắm mắt xốc lại tinh thần, sau đó đứng dậy đi về phía Lâm Phi Phi đang ngồi trên ghế làm việc.
"Lại gặp ác mộng à?" Lâm Phi Phi đưa cô một tờ khăn giấy.
Lâm Vụ nhận lấy, khẽ "ừ" một tiếng, lau đi vệt nước mắt tự nhiên chảy ra nơi khóe mắt, sau đó nhẹ nhàng bảo: "Có mơ thấy người đó, nhưng rất ngắn."
Lâm Phi Phi gật đầu: "Lần này cậu thoát ra khỏi giấc mơ bằng cách nào?"
"Tớ mơ thấy một người mới xuất hiện." Lâm Vụ đáp.
Lâm Phi Phi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn cô: "Trần Trác à?"
Lâm Vụ lắc đầu: "Tớ không nhìn rõ mặt người đó."
Cô chỉ biết đối phương xuất hiện ở đầu hẻm, đi ngược ánh sáng về phía cô và gọi tên cô. Khoảnh khắc ấy, lòng cô bỗng an yên.
Cô kéo lê thân thể mệt mỏi đi về phía đầu hẻm, vừa bước được hai bước, người kia đã đi đến trước mặt và đỡ lấy cô. Tiếc là Lâm Vụ trong giấc mơ lại không thấy rõ mặt người đó.
Lâm Phi Phi đã hiểu nội dung của giấc mơ hôm nay Lâm Vụ mơ thấy. Cô ấy ghi chép lại tiến triển điều trị của cô rồi ngước mắt nhìn cô: "Vụ Vụ."
Lâm Vụ: "Ừ?"
"Tình trạng của cậu bây giờ đã tốt hơn nhiều so với các lần điều trị trước. Tớ nghĩ một phần là nhờ Trần Trác, nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn. Ý chí của cậu vốn rất kiên định, những chuyện đó không thể trói buộc cậu đâu, đừng sợ."
Lâm Vụ nhẹ nhàng nhoẻn môi cười: "Tớ biết."
"Ừm." Lâm Phi Phi kê thuốc cho cô, trầm tư một lúc rồi hỏi: "Gần đây cậu có thường xuyên gặp ác mộng không?"