Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 18: Chương 18




Lâm Vụ sững người, tim lỡ mất một nhịp: "Tôi cái gì?"

Nghe ra sự bối rối trong giọng điệu của cô, Trần Trác thoáng khựng lại, định hỏi vì sao cô luôn vạch rõ ranh giới như vậy. Thế mà hơn nửa năm qua, anh cứ đinh ninh họ đã khá thân thuộc với nhau rồi.

Tuy nhiên, lời đã đến bên môi nhưng Trần Trác lại chẳng thể thốt thành lời.

Anh biết rất rõ rằng một khi hỏi câu này, câu trả lời của Lâm Vụ chắc chắn chỉ có một. Mà đáp án đó không phải điều anh muốn nghe.

Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm lên hai người. Trần Trác cụp mắt, chuyển sang ngắm dòng người nườm nượp qua lại dưới tầng rồi nhẹ nhàng hỏi: "Nói xem, vì sao luật sư Lâm của chúng ta lại tăng ca đến tận đêm muộn thế này?"

Nghe thấy câu hỏi của Trần Trác, không hiểu sao Lâm Vụ lại thấy nhẹ nhõm.

"Tôi bận việc quá, quên cả thời gian." Cô nhẹ nhàng giải thích.

Trần Trác: "Vụ kiện của Phong Hành đâu gấp gáp đến vậy."

"Ừ." Lâm Vụ đáp nhỏ: "Ngoài vụ kiện đó, tôi còn phụ trách những vụ kiện khác nữa. Nhưng tất nhiên tôi cũng mong sớm ngày hoàn thành vụ kiện mà Phong Hành đã phó thác cho tôi."

Trần Trác: "Tại sao?"

Lâm Vụ: "Hả?"

"Tại sao em muốn hoàn thành sớm vụ kiện của Phong Hành?" Trần Trác gặng hỏi.

Lâm Vụ im lặng một hồi mới do dự hỏi ngược lại: "Hoàn thành sớm thì không tốt à?"

Một luật sư muốn sớm kết thúc một vụ kiện chẳng lẽ còn cần phải có lý do đặc biệt?

Trần Trác chợt im bặt.

Nghe thấy tiếng hít thở của anh truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại, Lâm Vụ lờ mờ nhận ra anh có hơi không vui. Dường như anh không mong cô hoàn thành vụ kiện của Phong Hành quá nhanh, nhưng cô không hiểu lý do tại sao.

Sau một thoáng trầm mặc, Lâm Vụ khẽ gọi: "Tổng giám đốc Trần."

"Ừm?"

"Những người làm sếp như các anh có vẽ bánh vẽ cho nhân viên không?" Cô nhịn một lúc, cuối cùng không nhịn nổi phải hỏi.

Trần Trác ngước mắt lên, lập tức hiểu ý cô muốn nói. Anh bật cười, đuôi mày khẽ nhướng lên: "Vậy bây giờ luật sư Lâm của chúng ta cũng đang vẽ bánh vẽ cho thân chủ đấy à?"

Lâm Vụ: "… Cũng là để thể hiện lòng trung thành thôi."

Chỉ vẽ bánh vẽ không thôi thì chứng tỏ cô chẳng hề thành tâm chút nào.

"Trung thành?" Trần Trác nhấn mạnh hai từ này.

Sợ anh hiểu lầm, Lâm Vụ vội vàng bổ sung thêm cho rõ: "Tôi trung thành với vụ kiện, chịu trách nhiệm với vụ kiện."

Trần Trác mỉm cười, im lặng trong chốc lát rồi nói: "Tôi tin luật sư Lâm, cũng mong chờ màn thể hiện xuất sắc của em."

Chủ đề của cuộc trò chuyện đột nhiên dần trở nên nghiêm túc, xoay quanh công việc giữa hai người. Nhưng đó không phải là điều mà Trần Trác mong muốn.

Nhận ra điều này, anh lấy điện thoại ra để xem đồng hồ, sau đó nhanh chóng đổi chủ đề: "Em vẫn đang ở bãi đậu xe à?"

Lâm Vụ đáp ừ: "Vừa lái xe vừa nghe điện thoại nguy hiểm lắm."

Trần Trác khen ngợi: "Ý thức an toàn giao thông tốt đấy."

Lâm Vụ: "…"

Sao tự dưng Trần Trác giở giọng điệu như dỗ trẻ con thế?

Nhận ra cô đang cạn lời, Trần Trác tinh tế dừng cuộc trò chuyện tại đây: "Vậy tôi cúp máy trước nhé. Lái xe chậm thôi, chú ý an toàn."

Lâm Vụ đáp lời, nhưng sau đó lại mấp máy môi, gọi người chuẩn bị cúp máy kia lại: "Trần Trác."

Lần này cô gọi anh là "Trần Trác" chứ không phải "tổng giám đốc Trần".

Trần Trác ngước mắt: "Hửm? Tôi đây."

Anh cố tình hạ giọng, dịu dàng hỏi: "Em muốn nói gì sao?"

Lâm Vụ khẽ chớp mắt, nhìn về hướng ánh sáng mạnh nhất: "Tuần sau anh về ngày nào?"

Cô muốn biết chính xác bao giờ anh về.

Trần Trác hơi ngạc nhiên, không ngờ cô lại hỏi câu này. Anh suy nghĩ vài giây rồi trả lời đúng sự thật: "Nếu không có gì thay đổi thì tôi sẽ về vào thứ tư."

"Được." Lâm Vụ ghi nhớ: "Không còn chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây, anh làm việc tiếp đi."

Trần Trác: "…"

Anh bất đắc dĩ, nuốt lại câu "Luật sư Lâm định ra sân bay đón tôi hả?" suýt buột miệng thốt ra, chuyển sang dặn dò: "Về đến nhà thì nhắn tôi một tiếng."

Cúp máy xong, Lâm Vụ mở phần ghi chú trong lịch điện thoại, nhập dòng "Thứ tư Trần Trác về nước", lưu lại, cuối cùng cài đặt lịch nhắc nhở.

Sau khi hoàn thành loạt thao tác này, cô mới lái xe về nhà.

Lúc Lâm Vụ về đến nhà thì trời đã khuya, cô vào phòng tắm rửa mặt luôn. Rửa mặt xong, Lâm Vụ không định đến thư phòng tăng ca nên leo lên giường, định bụng đọc sách một lúc trước khi ngủ. Nhưng vừa lật được hai trang, cơn buồn ngủ đã ập tới.

Khi tắt đèn nằm xuống, Lâm Vụ không nhịn được mà nghĩ…

Chẳng lẽ nói chuyện điện thoại với Trần Trác cũng có tác dụng ru ngủ?

Sáng thứ bảy, sau một giấc ngủ ngon, Lâm Vụ tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái. Cô thay đồ tập rồi đến phòng gym.

Làm luật sư đòi hỏi phải có thể lực tốt và ý chí kiên định, vậy nên dù có bận rộn đến đâu đi nữa thì cô cũng duy trì thói quen tập gym từ ba đến bốn buổi mỗi tuần.

Sau một buổi tập với huấn luyện viên riêng, Lâm Vụ lên máy chạy bộ đi bộ leo dốc thêm nửa tiếng. Đến khi đổ mồ hôi đầm đìa, cô mới kết thúc buổi tập của mình. Lúc rời khỏi phòng gym, Lâm Vụ mệt đến nỗi tay chân rã rời, khó mà nhấc lên được.

Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên. Lâm Vụ nhìn màn hình điện thoại, thấy số liên lạc hiển thị trên đó là số lạ.

Cô không nghĩ nhiều, nhấn nghe máy ngay: "Alo, xin chào, ai đấy ạ?"

"Lâm Vụ." Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ đầy oán trách, tuy hơi xa lạ nhưng vẫn dễ nhận ra: "Bao lâu rồi cậu không đến chỗ tớ hả?"

Lâm Vụ: "…"

Cô lấy điện thoại xuống khỏi tai, nhìn chằm chằm vào số điện thoại hiển thị trên màn hình một lúc: "Cậu đổi số à?"

"Tớ mà gọi cho cậu bằng số cũ, thể nào cậu cũng sẽ tắt máy rồi viện cớ đang bận cho mà xem." Giọng điệu đối phương đầy ấm ức: "Ngoài cách mượn số đồng nghiệp gọi cho cậu, tớ biết phải làm gì nữa đây?"

Lâm Vụ ngượng ngùng: "Dạo gần đây tớ bận thật mà."

"Tớ không tin cậu đâu, đồ lừa đảo!" Lâm Phi Phi hậm hực nói.

Lâm Vụ bật cười, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Trưa nay tớ qua nhà Gia Vân ăn cơm, ăn xong thì cậu đi cùng cậu ấy được không?"

Lâm Phi Phi hỏi: "Mấy giờ?"

"Khoảng hai giờ chiều đi." Lâm Vụ đáp.

"OK, cậu đừng có trốn nữa đấy, chuyện gì tới cũng sẽ tới, không phải hôm nay thì cũng là ngày mai. Cậu không qua thì tớ sẽ đích thân đến công ty bắt cậu đi đấy." Lâm Phi Phi nhắc nhở cô.

Lâm Vụ cười khổ: "Biết rồi, hôm nay tớ nhất định sẽ qua."

Lâm Phi Phi: "Vậy tớ tin cậu thêm lần cuối. Đúng rồi, bảo dì Phương làm cho tớ ít đồ ngon đi."

Lâm Vụ bật cười: "Tuân lệnh."

Sau khi cúp máy, Lâm Vụ quay sang đánh tiếng với Hà Gia Vân rằng Lâm Phi Phi giục cô đến chỗ cô ấy. Cô dự định chiều nay sẽ đi, nhờ dì Phương làm món cánh gà mà Lâm Phi Phi thích, để lát nữa cô ấy bớt bắt chẹt cô.

Hà Gia Vân: "Hiểu rồi, bây giờ cậu qua luôn không?"

Lâm Vụ: "Tớ vừa đi tập gym về, tắm xong rồi mới qua."

Hà Gia Vân: "Tớ đợi cậu."

Sau khi về nhà tắm rửa và sấy khô tóc, Lâm Vụ không trang điểm mà hấp tấp ra khỏi nhà, lái xe thẳng đến nhà họ Hà.

Trước đây Hà Gia Vân sống cùng ba mẹ, hai năm trước mới dọn ra ở riêng, trở thành hàng xóm của Lý Hạng. Đương nhiên, nếu ngôi nhà cô ấy thuê không ở gần Lý Hạng thì chắc chắn ba mẹ cô ấy sẽ không đồng ý để một cô nàng quen sống trong nhung lụa, chẳng biết làm việc nhà như Hà Gia Vân sống một mình bên ngoài.

Cổng nhà đã mở sẵn từ lâu. Lâm Vụ lái xe vào, vừa mới đỗ trong sân thì Hà Gia Vân và chú chó của cô ấy đã chạy ào ra. Lâm Vụ xuống xe, còn chưa kịp chào hỏi Hà Gia Vân thì con chó của cô ấy đã nhảy bổ tới trước.

"Bình An!" Hà Gia Vân vội kêu lên: "Nhẹ nhàng thôi, đừng có xô ngã Lâm Vụ!"

Lâm Vụ bị Bình An nhiệt tình đẩy lùi hai bước mới đứng vững: "Nhớ tao lắm đúng không?"

Nhìn chú chó đang thè lưỡi trước mặt mình, Lâm Vu giơ tay xoa đầu nó: "Lâu rồi không gặp, Bình An."

Chứng kiến cảnh tượng này, Hà Gia Vân nhướng mày, giọng hơi ghen tị: "Lần trước tớ đi du lịch về, nó còn chẳng nhiệt tình chào đón tớ thế này."

"..." Lâm Vụ phì cười: "Vậy hả?"

Cô xoa đầu chú chó to xác: "Bình An không ngoan nhé."

Dường như Bình An có thể nghe hiểu họ đang nói gì. Nó dụi vào người Lâm Vụ một chút rồi quay lại bên cạnh Hà Gia Vân.

Hà Gia Vân: "... Mày cũng thông minh gớm nhỉ."

Lâm Vụ: "Nó vốn thông minh mà."

Hà Gia Vân nghĩ lại, thấy cũng đúng.

Chú chó Bình An này là giống Labrador do Lâm Vụ lùng sục khắp Thượng Hải, đến vô số cửa hàng thú cưng, trại chó, thậm chí cả trung tâm nhận nuôi để chọn ra. Nó ngoan ngoãn, không hung dữ gây hại ai, có lòng trung thành với chủ và biết cảnh giác trước những điều không lành, lại còn rất thông minh.

Hai người chơi với chú chó trong sân một lát thì dì Phương gọi vọng ra: "Ngoài trời không lạnh à? Mau vào nhà đi mấy đứa."

Hà Gia Vân và Lâm Vụ nhìn nhau cười, sau đó cùng dẫn Bình An vào nhà.

Trước khi đến đây, Lâm Vụ đã tạt qua tiệm trái cây và tiệm bán hoa, mang theo ít trái cây và hoa đến: "Dì Phương, dạo này dì khỏe không?"

Dì Phương nhận lấy bó hoa từ tay cô, thốt lên "ôi trời" rồi cảm thán: "Khỏe chứ. Sao lần nào đến cháu cũng mua hoa cho dì với Gia Vân thế này, lãng phí tiền quá. Cho Gia Vân một bó là đủ rồi, dì già rồi đâu cần."

Bà ấy là người ghét lãng phí.

"Không lãng phí chút nào đâu ạ." Lâm Vụ đáp lời dì Phương: "Hoa của Gia Vân là của Gia Vân, hoa của dì là của dì mà."

Dì Phương không cãi lại được, vui vẻ lườm nguýt cô: "Hai đứa ra ngoài ngồi đi, chờ thêm một lát nữa là có cơm ăn."

Lâm Vụ mỉm cười đồng ý, đi vòng qua bếp lén gắp một miếng sườn rút xương ăn mảnh, sau đó mới ra phòng khách tìm Hà Gia Vân.

"Trưa nay Lý Hạng có qua ăn không?" Lâm Vụ sực nhớ ra chuyện này, bèn hỏi.

Hà Gia Vân: "Tớ không gọi anh ấy."

Lâm Vụ ồ lên, tiếp tục chơi với Bình An cùng cô ấy.

Chơi được một lúc, Hà Gia Vân nhạy bén nhận ra điều gì đó: "Hôm nay trông cậu có vẻ có tinh thần nhỉ?"

Lâm Vụ: "… Ý cậu là lúc trước trông tớ dặt dẹo lắm hả?"

"Chính cậu là người rõ nhất." Hà Gia Vân liếc xéo cô: "Với chế độ ngủ mỗi ngày bốn, năm tiếng của cậu, làm gì có chuyện trông tươi tỉnh được?"

Câu mỉa mai của Hà Gia Văn làm Lâm Vụ nghẹn họng.

"Khoan đã." Hà Gia Vân đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Hôm qua là thứ sáu mà?"

Lâm Vụ: "Ờ đúng."

"Vậy mà sáng nay cậu vẫn đi tập gym?" Hà Gia Vân kinh ngạc: "... Cậu uống doping à? Hay là Trần Trác không đủ sức?"

"…"

Lâm Vụ bị sặc vì lời lẽ của cô ấy, trả lời trong bất đắc dĩ: "Dạo này anh ấy đi nước ngoài rồi."

Hà Gia Vân vỡ lẽ: "Hóa ra là vậy."

Cô ấy biết ngay mà, nếu tối qua hai người gặp nhau thì không thể nào Lâm Vụ lại dậy sớm đi tập gym được.

Nhắc đến Trần Trác, cả hai không hẹn mà cùng im lặng. Lâm Vụ có chuyện muốn nói, muốn tâm sự với Hà Gia Vân nhưng lại không biết mở lời thế nào. Còn Hà Gia Vân thì muốn hỏi nhưng lại không dám. Cô ấy sợ đụng chạm đến những điều Lâm Vụ không muốn nhớ lại cùng với những ký ức đã phủ đầy bụi từ lâu của cô.

Hà Gia Vân và Lâm Vụ là đôi bạn thân thiết như chị em ruột thịt, thân đến mức nếu một ngày nào đó cô ấy bất ngờ qua đời, cô ấy sẽ để lại toàn bộ tài sản riêng của mình cho Lâm Vụ thừa hưởng.

Nhưng đã là chuyện về tình cảm thì dù thân đến mấy, họ cũng không thể chia sẻ cho nhau nghe hay thấu hiểu nhau hoàn toàn.

Bầu không khí tĩnh lặng kéo dài được một lúc thì Hà Gia Vân hỏi: "Sao anh ấy đi nước ngoài lâu vậy?"

Lâm Vụ ngước mắt nhìn cô ấy, không đáp.

Nhận thấy cảm xúc của cô hơi dao động, Hà Gia Vân nhướng mày: "Sao thế?"

Lâm Vụ mím môi, định nói gì đó thì dì Phương ló đầu ra khỏi bếp: "Xuống dọn đồ ăn đi các cháu, chuẩn bị ăn cơm rồi."

"Để sau rồi nói." Lâm Vụ để lại một câu rồi đứng dậy vào bếp.

Hà Gia Vân gật đầu, cũng đứng dậy đi dọn đồ ăn lên cùng Hà Gia Vân.

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí khá hòa hợp.

Mãi đến khi cơm nước xong, hai người vẫn chưa có cơ hội nói về Trần Trác. Vì họ phải qua chỗ Lâm Phi Phi nên quyết định tạm thời chưa tâm sự, để lát nữa nói luôn.

Khi lái xe đến trước cửa phòng tư vấn tâm lý của Lâm Phi Phi, Lâm Vụ bỗng thấy chùn bước. Cô hơi sợ khi phải đi tư vấn tâm lý.

Dĩ nhiên, Hà Gia Vân và Lâm Phi Phi không cho cô cơ hội để trốn tránh.

"Xuống xe đi." Lâm Phi Phi sớm đã nhận được tin nhắn của Hà Gia Vân báo rằng hai người sắp đến. Cô ấy chạy từ văn phòng trên tầng hai xuống, đi đến bên ghế lái rồi gõ nhẹ lên cửa kính xe: "Luật sư Lâm, đối mặt với hiện thực đi."

Lâm Vụ hết cách, đành đẩy cửa xe ra rồi hỏi: "Cậu không thể cho tớ chút thời gian để chuẩn bị tâm lý hả?"

Lâm Phi Phi lườm cô, thừa biết cô đang nghĩ gì: "Tớ sợ cậu chuẩn bị xong lại tìm cách chuồn mất."

Lâm Vụ: "..."

Cô thực sự không thể phản bác được.

Ba người cùng nhau bước vào phòng tư vấn tâm lý.

Sau khi vào phòng làm việc quen thuộc của Lâm Phi Phi, Lâm Vụ ngồi xuống một bên, đối diện với ánh mắt đánh giá của cô ấy.

"Dạo này trông khí sắc cậu có vẻ tốt đấy." Lâm Phi Phi quan sát cô từ trên xuống dưới rồi nhận xét đúng như cô mong đợi.

Hà Gia Vân cũng gật đầu: "Tớ cũng thấy vậy."

"Có chuyện gì vui à?" Lâm Phi Phi hỏi.

Lâm Vụ ngẫm nghĩ một lát mới đáp: "Tớ lại thắng thêm một vụ kiện, tài khoản ngân hàng vừa nhận được một khoản tiền, không hề nhỏ chút nào."

Lâm Phi Phi nghẹn lời, trừng mắt nhìn cô: "Tớ không hỏi cái đó!"

"..." Lâm Vụ thoáng khựng lại, định nói là không có chuyện gì cả. Nhưng khi nhìn hai người trước mặt, một là bạn thân, một là bạn thân kiêm chuyên gia tâm lý, cô chần chừ giây lát mới chịu thú thật: "Là về Trần Trác."


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.