Sau khi Trần Trác rời đi, căn phòng trở lại yên tĩnh.
Lâm Vụ ngồi trong phòng khách một lúc, thoáng cảm thấy hơi thở sạch sẽ mát lạnh của người kia vẫn còn vấn vương quanh chóp mũi.
Đó là mùi hương cô thích nhưng lúc này ngửi thấy lại khiến lòng cô hơi bất an.
Lâm Vụ không do dự quá lâu. Cô đứng dậy mở cửa sổ phòng khách và phòng ngủ cho thoáng rồi chui vào thư phòng.
Khoảnh khắc cửa thư phòng đóng lại, cô tìm lại được chút bình tĩnh.
Đúng lúc này, Hà Gia Vân gửi tin nhắn đến: [Cậu thu hồi cái gì vậy?]
Chưa đợi Lâm Vụ trả lời, cô ấy lại ngạc nhiên truy hỏi: [Sao cậu dậy sớm thế? Cậu không thể ép mình ngủ thêm chút nữa à?]
Lâm Vụ bật cười, ngón tay dừng lại trên màn hình một lúc mới trả lời: [Đồng hồ sinh học reo rồi.]
Hơn nữa tối qua cô và Trần Trác cũng không làm quá kịch liệt.
Nhà cô không có đồ bảo hộ nên hai người không làm đến bước cuối cùng. Nhưng Trần Trác lại dùng cách khác vẫn có thể đưa cô vào khoái cảm tột độ.
Nhớ đến những chuyện xảy ra tối qua, Lâm Vụ mất tập trung nghĩ... Có khi nào mình là tra nữ, ngủ dậy là phủi tay coi như không quen không? Thật ra cô cũng biết tối qua Trần Trác nhẫn nhịn khổ sở thế nào.
Đột nhiên, điện thoại cô chợt rung lên.
Lâm Vụ vội vàng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man.
Hà Gia Vân: [Cậu ép buộc bản thân thay đổi đồng hồ sinh học đi.]
Lâm Vụ bất lực đáp: [Cái này nói thật là hơi khó.]
Hà Gia Vân: [Chịu thua mấy người cuồng công việc như các cậu luôn đấy.]
Lâm Vụ: [Cậu ghét Lý Hạng là được rồi, mắc gì ghét tớ?]
Hà Gia Vân: [Ghét chung luôn.]
Sau một hồi trò chuyện, Hà Gia Vân chợt nhớ ra gì đó, bèn hỏi: [Cậu có thích quà bọn tớ tặng không?]
Bấy giờ Lâm Vụ mới phản ứng lại, nhận ra mình chưa kịp mở quà sinh nhật bọn họ tặng. Tối qua vừa về nhà đã xảy ra chuyện quá hoang đường, cô toàn toàn không rảnh bận tâm.
Nghĩ vậy, Lâm Vụ vội vàng ra khỏi thư phòng, đến phòng khách mở quà.
Quà sinh nhật Hà Gia Vân và Lý Hạng tặng hơi nhiều, tận mấy túi to.
Lâm Vụ mở từng cái, sau đó cầm điện thoại lên chụp một tấm ảnh, cười cười gửi cho Hà Gia Vân: [Đều là cậu chọn đúng không?]
Hà Gia Vân: [Đương nhiên, Lý Hạng chỉ chịu trách nhiệm chuyển một phần tiền thôi.]
Lâm Vụ không nhịn được mà bật cười: [Cậu định bao thầu toàn bộ túi xách trang sức cả đời tớ à?]
Hà Gia Vân: [Mấy cái này đã là gì? Hai cái túi với hai bộ trang sức thôi mà, tớ nhìn một tuần là chán rồi.]
Nếu không phải vì sợ Lâm Vụ nói mình thì Hà Gia Vân còn muốn mua nhiều hơn nữa.
Lâm Vụ: [Tớ là dân làm công ăn lương, không thích hợp đeo đồ quý giá thế này.]
Hà Gia Vân: [Vậy thì cậu đeo khi tham gia những dịp quan trọng ấy. Sắp đến tiệc cuối năm của công ty luật rồi, cậu chờ đến lúc đó lại đeo là đẹp.]
Lâm Vụ hết cách: [Vậy tớ nói trước nhé, quà năm mới đừng tặng đồ đắt tiền thế này.]
Hà Gia Vân: [Tớ chọn được quà năm mới tặng cậu rồi, cậu đừng lo mấy chuyện này.]
Lâm Vụ tò mò hỏi: [Là gì vậy?]
Hà Gia Vân: [Năm mới cậu sẽ biết thôi.]
Lâm Vụ: [... Được rồi.]
Cô không hỏi nữa.
Khung chat của hai người yên tĩnh một lúc. Lâm Vụ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi Hà Gia Vân: [Tớ hỏi cậu một câu nhé.]
Hà Gia Vân: [Mười câu cũng được.]
Lâm Vụ ngần ngừ, cân nhắc câu chữ: [Nếu có người có khả năng thích cậu nhưng đối phương không nói rõ lòng mình với cậu thì cậu sẽ làm gì?]
Hà Gia Vân: [Ai cơ?]
Lâm Vụ: [... Cậu trả lời tớ trước đi, cậu sẽ làm gì?]
Hà Gia Vân: [Chắc chắn tớ sẽ giả vờ như không biết.]
Lâm Vụ: [Vậy chẳng phải là giả ngốc sao?]
Hà Gia Vân: [Có sao đâu? Dù sao đối phương cũng chưa bày tỏ gì, tớ không giả ngốc thì làm gì nữa? Giả sử tớ không thích người này, tớ từ chối người ta trước khi người ta tỏ tình rồi người ta nói tớ tự mình đa tình thì sao? Thêm một ví dụ nữa nhé, tớ thích người ta mà người ta không tỏ rõ lòng mình với tớ, tớ xông lên nói là tớ đồng ý chúng ta ở bên nhau đi, vậy có khi người ta lại tưởng tớ có vấn đề về thần kinh.]
Lâm Vụ lưỡng lự: [Thật sao?]
Hà Gia Vân: [Đương nhiên, rốt cuộc là ai thích cậu vậy? Vu Tân Tri à?]
Lâm Vụ: [... Không phải.]
Hà Gia Vân: [Tớ cũng thấy không phải anh ấy. Đúng là anh ấy có chút ý với cậu, cơ mà nếu từ chối anh ấy thì cậu không cần phải băn khoăn nhiều, cũng sẽ không hỏi tớ câu này. Vậy ai thích cậu? Trần Trác à?]
Lâm Vụ: [...]
Hà Gia Vân: [Đúng không?]
Lâm Vụ im lặng: [Tớ không biết.]
Hà Gia Vân: [Chậc, vậy thì giả ngốc.]
Lâm Vụ: [Nhưng mà…]
Hà Gia Vân: [Không nhưng nhị gì cả, phải đợi đến khi đối phương nói rõ lòng mình với cậu rồi cậu mới được đưa ra quyết định, bây giờ cậu nghĩ nhiều chẳng được ích gì đâu.]
Phải công nhận một điều rằng Hà Gia Vân rất có chính kiến trong chuyện tình cảm.
Không hiểu sao Lâm Vụ lại bị cô ấy thuyết phục.
Hơn nữa cô ấy nói một câu rất đúng, nhỡ đâu việc Trần Trác thích cô chỉ là ảo giác của cô, là cô tự ảo tưởng thì sao?
Bản thân Trần Trác là một người tình rất chu đáo. Anh xử lý xong công việc ở New York trở về, sau khi đáp máy bay còn nhân lúc ngày sinh nhật cô chưa qua mà chạy đến gặp cô, tặng cho cô một bó hoa. Dường như tất cả những việc này đều là chuyện bình thường trong phạm vi người tình có thể làm.
Lâm Vụ bắt đầu tự thuyết phục, tự tẩy não bản thân.
Tẩy não đến khi cô cảm thấy mình có thể chấp nhận quà tặng của anh, cô mới không nghĩ thêm nữa.
Ngoài quà của Hà Gia Vân, hai bó hoa Lâm Vụ nhận được tối qua cũng chưa được quan tâm.
Lâm Vụ đứng dậy tỉa cành lá, đến khi chuẩn bị cắm vào bình hoa mới phát hiện trong nhà mình chỉ có một cái bình, không thể cắm vừa cả hai bó hoa.
Cô nhìn hai bó tulip bày trước mắt, trong đầu xuất hiện hình ảnh tối qua Trần Trác ôm một bó hoa xuất hiện ở gara ngầm, cùng với cảm xúc thất vọng vô tình lộ ra của anh vào sáng hôm nay. Chẳng hiểu sao trái tim cô bỗng nặng trĩu.
Lâm Vụ ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng quyết định sẽ ra ngoài mua một bình hoa nữa.
Những chuyện khác tạm gác lại cái đã.
…
Hai ngày cuối tuần, Lâm Vụ ở lì trong nhà, không đi đâu cả.
Cô không liên lạc với Trần Trác, mà thật ra trước đây bọn họ cũng không liên lạc với nhau.
Tối thứ sáu là một ngoại lệ.
Thứ hai đi làm, Lâm Vụ đến công ty luật từ rất sớm.
Khi cô đến thì các đồng nghiệp khác trong công ty vẫn chưa đến. Một mình cô bận rộn được một lúc, các đồng nghiệp khác mới lục tục đi làm.
Lâm Vụ dặn dò Triệu Vũ Hân vài việc rồi lại nhốt mình trong văn phòng.
Những ngày sau đó cũng vậy.
Các đồng nghiệp trong công ty luật đã quen với sở thích cá nhân của vài luật sư. Bọn họ biết Lâm Vụ không thích bị làm phiền khi đang bận rộn xử lý vụ án nên rất tự giác không trò chuyện nhiều với cô, làm lỡ thời gian của cô.
Bận rộn mãi rồi cũng đến thứ sáu.
Chiều thứ sáu, Lâm Vụ, Vu Tân Tri và vài đồng nghiệp trong công ty luật cùng lên tầng, đến Phong Hành thảo luận về vụ án.
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Vụ đến Phong Hành. Trước khi Phong Hành đổi ông chủ, cô từng đến đây một lần rồi. Nhưng lần đó không mấy vui vẻ, hẳn là lần này sẽ không như vậy.
Lễ tân tươi cười đón tiếp bọn họ, sau đó sắp xếp cho bọn họ vào phòng họp.
"Các vị chờ một lát nhé, giám đốc Lý và đồng nghiệp ở phòng Pháp chế của chúng tôi sẽ đến ngay."
Sau khi lễ tân rời khỏi phòng họp, Lâm Vụ khẽ ngước mắt hỏi: "Giám đốc Lý là ai vậy?"
Vu Tân Tri trả lời cô: "Phó tổng giám đốc của Phong Hành."
Lâm Vụ gật đầu, không khỏi cảm thấy khó hiểu: "Chẳng phải trước đây vẫn luôn là tổng giám đốc Trần phụ trách liên lạc với chúng ta sao?"
"Hình như tổng giám đốc Trần vẫn chưa về nước." Một đồng nghiệp khác trong công ty luật tiếp lời: "Mấy ngày nay không thấy anh ấy đâu."
Lâm Vụ: "Gì cơ?"
Trần Trác vẫn chưa về nước sao?
Nhận ra vẻ ngạc nhiên trong giọng điệu của cô, Vu Tân Tri nghiêng đầu nhìn cô rồi hạ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Nhận ra cảm xúc của mình bộc lộ quá rõ ràng, Lâm Vụ cụp mắt xuống, đoạn nhỏ giọng hỏi: "Tổng giám đốc Trần vẫn còn ở nước ngoài à?"
Vu Tân Tri: "Hình như là vậy, cụ thể thế nào thì anh cũng không rõ."
Lâm Vụ dừng lại, khẽ nhíu mày nhưng không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, phó tổng giám đốc Lý Thành Tế của Phong Hành và vài luật sư của phòng Pháp chế đến. Hai bên gặp mặt, bắt đầu bàn bạc về vụ án.
Lâm Vụ nhìn nhóm người tương đối xa lạ trước mắt, dáng vẻ có hơi mất tập trung.
Đến khi Vu Tân Tri gọi một tiếng, Lâm Vụ mới hoàn hồn, cố gắng kéo suy nghĩ đang bay xa trở về để bản thân mình trở nên chuyên nghiệp và tập trung hơn.
Sau khi cuộc họp kết thúc, cả nhóm quay về công ty dưới tầng.
Đến cửa công ty, Vu Tân Tri quay đầu hỏi cô: "Hôm nay em không khỏe à?"
Lâm Vụ: "... Không ạ."
Cô nghiêm túc nói: "Xin lỗi, vừa nãy tôi đang nghĩ đến một số chuyện nên hơi mất tập trung."
Vu Tân Tri lắc đầu, bất lực cười cười: "Không sao, không cần xin lỗi đâu, hôm nay cũng đâu phải tranh luận tại tòa, em được phép mất tập trung mà."
Lâm Vụ im lặng.
"Em nghỉ ngơi cho tốt nhé." Vu Tân Tri không nói nhiều: "Xem quầng thâm mắt của em đen thui kìa."
Lâm Vụ cứng họng, khách sáo đáp: "Vâng, cảm ơn luật sư Vu."
Vu Tân Tri nhìn cô, ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Anh ấy và Lâm Vụ đã làm việc với nhau nhiều năm. Trước khi vào công ty và trở thành đồng nghiệp, hai người lại là đàn anh đàn em cùng trường cùng chuyên ngành, vậy nên anh ấy rất hiểu tính cách của Lâm Vụ. Có những lời không nói ra thì không sao, một khi nói ra thì mọi chuyện sẽ thay đổi.
Nghĩ đến đây, Vu Tân Tri chua xót nhếch môi, sau đó cất giọng nhẹ nhàng: "Ừm, anh về công ty trước đây, có vấn đề gì thì cứ tới thảo luận với anh."
Lâm Vụ: "Vâng."
Về đến văn phòng của mình, Lâm Vụ ngồi ngẩn người trên ghế làm việc, ngay cả khi Triệu Vũ Hân gõ cửa bước vào cũng không phát hiện.
Đến khi cô ấy đứng trước mặt và gọi một tiếng, Lâm Vụ mới hoàn hồn ngẩng đầu: "Có chuyện gì vậy?"
Triệu Vũ Hân "à" đáp lại: "Luật sư Lâm không khỏe ạ?"
"Không." Lâm Vụ dở khóc dở cười, đưa tay xoa xoa thái dương: "Tôi đang nghĩ đến một số chuyện."
Nghe vậy, Triệu Vũ Hân yên tâm hơn, bấy giờ mới đặt tài liệu vụ án mà mình đã sắp xếp xong lên bàn làm việc của cô: "Đây là tài liệu em đã sắp xếp xong, luật sư Lâm xem qua ạ."
Lâm Vụ gật đầu: "Ừ."
Cô liếc nhìn đồng hồ rồi nói: "Hôm nay đừng làm thêm giờ nữa, hiếm lắm mới có một cuối tuần rảnh rỗi. Những việc tôi dặn em không cần làm vội đâu, thứ hai trước khi tan làm nộp cho tôi là được."
Nghe vậy, Triệu Vũ Hân cười rộ lên: "Vâng thưa luật sư Lâm."
Cô ấy nghĩ nghĩ rồi lại nói với Lâm Vụ: "Luật sư Lâm cũng đừng làm việc muộn quá, sức khỏe mới là quan trọng nhất."
Lâm Vụ mỉm cười: "Tôi biết rồi."
Sau khi Triệu Vũ Hân ra ngoài, Lâm Vụ lại làm việc thêm một lúc nữa.
Cô bận đến hơn chín giờ mới cầm chiếc điện thoại vẫn luôn rất yên tĩnh lên.
Lâm Vũ mở WeChat, lướt xuống danh sách trò chuyện, tìm đến khung ảnh đại diện quen thuộc rồi nhấp vào.
Cuộc trò chuyện của hai người vẫn còn dừng lại ở hơn mười một giờ năm mươi phút tối thứ sáu tuần trước.
Sau đó không có thêm bất kỳ cuộc trao đổi nào nữa.
Lâm Vụ nhìn mấy câu Trần Trác gửi cho mình hôm đó, suy nghĩ rất lâu rồi cuối cùng vẫn soạn một tin nhắn gửi đi.
…
Tiếng tranh cãi không ngừng vang lên trong phòng họp khiến Trần Trác nghe mà nhức cả đầu.
Anh chống một tay lên đầu, vẻ mặt không bộc lộ cảm xúc, vừa lạnh lùng vừa thờ ơ, khiến người ta khó đoán.
Uông Lập Quần đứng bên cạnh nhìn mặt anh mà trong lòng run sợ.
Chẳng hiểu sao anh ấy cứ có cảm giác từ sau lần đột ngột về nước một ngày rồi lại quay lại kia, tâm trạng ông chủ nhà mình trở nên tệ hơn. Rõ ràng lúc anh ấy tiễn Trần Trác ra sân bay chuẩn bị về nước, tâm trạng anh vẫn còn rất tốt mà?
Uông Lập Quần suy nghĩ lung tung, còn chưa kịp tìm ra đáp án tại sao tâm trạng của Trần Trác lại đột nhiên tệ đi như vậy thì một âm thanh chói tai đột nhiên vang lên giữa phòng họp rộng rãi đang tranh cãi ầm ĩ.
Trước khi vào phòng họp, mọi người đều ngầm hiểu với nhau mà điều chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, tránh trường hợp vô tình làm gián đoạn cuộc họp.
Vì vậy, lúc này tất cả đều đồng loạt hướng mắt về phía người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa.
Bình thường chỉ có một người không chỉnh điện thoại về chế độ im lặng trong cuộc họp.
Nhận ra mọi người đang nhìn mình, Trần Trác cũng phản ứng chậm hơn vài giây.
Anh cầm điện thoại trên bàn lên, mở ra xem. Khi nhìn thấy tin nhắn Lâm Vụ gửi đến, anh hơi ngẩn người, sau đó chậm rãi ngước mắt lên nhìn đám người im re xung quanh, vẻ mặt hơi sa sầm: "Nói xong chưa?"
Các giám đốc và quản lý vội vàng quay đi chỗ khác, tiếp tục cuộc tranh luận vẫn chưa có kết quả kia.
"..."
Trần Trác lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm tin nhắn của người lúc này mới nhớ đến mình kia một lúc lâu, cảm thấy hơi buồn cười.
Lâm Vụ hỏi anh tối nay mấy giờ gặp.
Nếu Trần Trác nhớ không nhầm thì chiều nay Phong Hành có cuộc họp với luật sư của công ty luật Hạng Hợp. Như vậy chắc hẳn Lâm Vụ cũng biết anh đang không ở trong nước.
Nghĩ trong đầu vậy thôi chứ Trần Trác vẫn thành thật trả lời Lâm Vụ: [Tôi về New York rồi, công việc bên này vẫn chưa xong. Tuần sau tôi mới về.]
Lâm Vụ chần chừ hỏi: [Lại có biến cố gì hả?]
Trần Trác: [Không có.]
Là biến cố vốn dĩ chưa được giải quyết của bản thân anh thôi.
Lâm Vụ: [... Ừm.]
Trần Trác: [Ừ.]
Cuộc trò chuyện của hai người đột nhiên rơi vào khoảng lặng.
Lâm Vụ không biết nên nói gì hoặc hỏi gì nữa, câu trả lời của Trần Trác cũng lạnh lùng thờ ơ.
Nhưng trong hai người bọn họ, bản thân Lâm Vụ vốn lạnh nhạt hơn.
Cô không trả lời tin nhắn của Trần Trác nữa mà đặt điện thoại xuống, ép buộc bản thân quay trở lại trạng thái làm việc.
Sau một hồi bận rộn thì đồng hồ nhích đến mười một giờ.
Lâm Vụ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm về nhà.
Cô vừa xuống đến bãi đậu xe thì tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên. Cô không nhìn cái tên hiển thị trên màn hình mà trực tiếp nghe máy: "Alo, xin hỏi ai vậy?"
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô, Trần Trác lặng lẽ nhếch môi cười: "Tôi đây."
"..." Lâm Vụ khựng lại, sau đó đột ngột dừng bước.
Cô nghe rõ tiếng hít thở của đối phương, cảm thấy rất gần nhưng cũng rất xa xôi.
"Tổng giám đốc Trần." Lâm Vụ im lặng vài giây rồi khẽ gọi một tiếng.
Trần Trác đáp lời: "Là tôi."
Lâm Vụ tiếp tục bước về phía trước, đi về phía xe mình.
Sau khi đến bên xe và mở cửa ngồi vào, cô mới mím môi hỏi thẳng: "Anh muốn bàn chuyện vụ án hả? Tôi vẫn chưa về nhà, có thể anh phải đợi một lát."
Trần Trác: "..."
Anh ghe ra ý móc mỉa của Lâm Vụ nên bật ra tiếng cười khẽ: "Có vẻ như luật sư Lâm đang rất bực tức."
Lâm Vụ nghiêm túc đáp: "Không hề."
"Chúng ta không bàn chuyện vụ án." Cũng không biết Trần Trác có tin hay không, nói chung giọng nói của anh vẫn rất dịu dàng: "Hôm nay chúng ta bàn chuyện khác."
Lâm Vụ nín thở, ánh mắt không tiêu cự hỏi: "Chuyện khác là chuyện gì?"
Trần Trác: "Chuyện về em."