Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 15: Chương 15




Sau khi thấy rõ cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, cả hai người đều ngẩn người.

Vu Tân Tri lấy lại tinh thần, ngạc nhiên hỏi: "Tổng giám đốc Trần tìm em có việc gì à? Em ra ngoài nghe điện thoại trước đi."

Lâm Vụ lập tức đứng dậy: "Vậy tôi ra ngoài trước."

Vu Tân Tri nhẹ nhàng gật đầu.

Vu Tân Tri nhìn theo bóng lưng Lâm Vụ bước ra khỏi phòng rồi ngồi tại chỗ trầm tư. Trần Trác gọi điện cho Lâm Vụ vào giờ này là để bàn chuyện vụ án sao? Nhưng chẳng phải anh đang ở New York à?

"..."

Bước ra khỏi phòng karaoke, Lâm Vụ cầm điện thoại đi về phía cầu thang vắng vẻ.

Cô đẩy cánh cửa an toàn nặng nề ra, đồng thời bấm nhận cuộc gọi sắp ngắt kết nối: "Alo."

Người ở đầu dây bên kia im lặng một lát mới hỏi: "Em đang ở bên ngoài à?"

Anh nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ bên phía cô.

Lâm Vụ “ừ” một tiếng, sau đó chần chừ hỏi lại: "Tổng giám đốc Trần muốn bàn chuyện vụ án hả? Hôm nay tôi đi ăn tối với đồng nghiệp, có thể sẽ về nhà muộn một chút."

"..." Nghe cô nói vậy, Trần Trác cảm thấy hơi bất lực: "Tôi không gấp đến vậy đâu, em cứ chơi đi."

Lâm Vụ: "... Ồ."

Trần Trác đáp lời, lại dừng lại giây lát rồi hỏi: "Em định chơi đến mấy giờ?"

"Chưa biết nữa." Lâm Vụ trầm ngâm suy nghĩ: "Có thể sẽ đến mười một, mười hai giờ gì đó."

Lúc này đã gần mười giờ rồi. Bọn họ mới đến đây được hai tiếng.

Trần Trác ừ một tiếng: "Vậy à."

"Ừm." Lâm Vụ cảm thấy tâm trạng anh không tốt lắm. Cô cân nhắc vài giây rồi lại nói tiếp: "Nếu anh cần gấp thì tôi có thể về nhà ngay bây giờ."

Nghe vậy, Trần Trác bật ra tiếng cười khẽ, tiếng cười trầm thấp truyền vào tai khiến cô tê dại.

"Cũng không gấp lắm." Trần Trác im lặng vài giây: "Em chỉ cần về đến nhà trước mười hai giờ đêm là được."

Lâm Vụ thử tính toán thời gian, cho rằng mình về đến nhà lúc mười hai giờ thì bên Trần Trác đang là buổi sáng rảnh rỗi.

"Được, tổng giám đốc Trần." Cô đồng ý: "Bên tôi không thành vấn đề."

Trần Trác: "Chơi vui vẻ."

Lâm Vụ: "... Cảm ơn, vậy tôi cúp máy nhé?"

Trần Trác: "Cúp đi."

Lâm Vụ đưa điện thoại ra khỏi tai, nhìn cuộc gọi vẫn đang diễn ra rồi bấm nút ngắt kết nối.

Sau khi cúp máy, cô đứng ở lối thoát hiểm một lúc rồi mới quay lại phòng bao.

Lúc Lâm Vụ quay lại phòng karaoke thì Hà Gia Vân và Lý Hạng cũng đã về.

Thấy cô bước vào, Hà Gia Vân vẫy tay với cô: "Vụ Vụ."

Đợi Lâm Vụ đến gần, Hà Gia Vân mới hỏi: "Vừa nãy cậu đi đâu vậy?"

Thấy vẻ mặt đầy tò mò của cô ấy, Lâm Vụ quay đầu liếc nhìn Vu Tân Tri đang chơi game với đồng nghiệp ở phía bên kia rồi hạ giọng đáp: "Luật sư Vu không nói với mọi người à?"

"..." Hà Gia Vân liếc nhìn cô: "Sao cậu biết anh ấy có nói?"

"Nếu anh ấy không nói thì cậu sẽ không hỏi tớ đi đâu, trong khi tớ chỉ ra ngoài có vài phút." Lâm Vụ phân tích.

Hà Gia Vân: "..."

Cô ấy hơi nghẹn lời, không thể không thừa nhận rằng Lâm Vụ phân tích rất có lý.

"Vậy..." Cô ấy nhìn Lâm Vụ, đôi mắt sáng lấp lánh: "Trần Trác gọi điện thoại cho cậu thật đấy à?"

Lâm Vụ gật đầu.

"Anh ấy nói gì vậy? Chúc cậu sinh nhật vui vẻ hả?" Hà Gia Vân truy hỏi đến cùng.

Lâm Vụ: "... Khiến cậu thất vọng rồi."

Hà Gia Vân chớp mắt: "Cậu nói vậy là sao?"

Lâm Vụ: "Anh ấy gọi cho tớ để bàn chuyện công việc."

"?"

Nghe Lâm Vụ nói vậy, Hà Gia Vân ngẩn người hai giây, sau đó không nhịn được mà bật thốt lên: "Anh ấy là tên biến thái cuồng công việc à? Không chúc cậu sinh nhật vui vẻ thì thôi, còn bắt cậu làm thêm giờ vào ngày sinh nhật?"

Hà Gia Vân thật sự rất muốn biết tại sao xung quanh mình toàn là những người cuồng công việc, thích làm thêm giờ thế này.

Lý Hạng là người như vậy, Lâm Vụ là người như vậy, ngay cả đối tác Trần Trác cũng vậy nốt.

Nghe cô ấy lẩm bẩm, Lâm Vụ không nhịn được mà bật cười.

Cô nghĩ ngợi giây lát rồi mới nói cho Hà Gia Vân biết tin tức mà mình đã giấu cả ngày: "Ván cược đó, cậu thắng rồi."

Hà Gia Vân nhất thời không kịp phản ứng: "Ván cược gì?"

Lâm Vụ nhìn cô ấy.

Hà Gia Vân ngẩn người, sau đó chợt trợn tròn mắt: "Trần... Anh ấy biết sinh nhật cậu à?"

Cân nhắc đến việc xung quanh toàn là đồng nghiệp nên Hà Gia Vân rất chừng mực khi nhắc đến chuyện riêng tư, cố tình nuốt tên Trần Trác lại.

Lâm Vụ: "Ừ, tối qua anh ấy có chúc tớ."

Hà Gia Vân nhướng mày nói với vẻ khó tin: "Tối qua ư?"

Lâm Vụ có chút không đành lòng tiết lộ cho cô ấy biết: "Lúc cậu gọi điện cho tớ thì tớ đang họp video bàn chuyện công việc với anh ấy. Chúng tớ bàn được một hồi thì..."

Những lời phía sau cô không nói, Hà Gia Vân cũng biết.

"Vậy có nghĩa là năm nay tớ không phải người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cậu ư?" Trọng tâm của Hà Gia Vân lúc nào cũng khác người.

Lâm Vụ "ừ" một tiếng, cảm thấy có hơi chột dạ: "Hình như là vậy."

Hà Gia Vân: "..."

Cô ấy há hốc miệng, một lúc sau mới thốt lên được một câu: "Má ơi, năm nay tớ lại thua đàn ông."

Lâm Vụ bật cười, an ủi cô ấy: "Chúng tớ đang bàn chuyện công việc mà, không phải vấn đề của cậu đâu."

"... Thật sự chỉ đang bàn chuyện công việc thôi à?" Hà Gia Vân hoàn hồn, lại bắt đầu nhìn chằm chằm Lâm Vụ.

Lâm Vụ: "Đương nhiên."

Lúc nói câu này, dáng vẻ cô cực kỳ tự tin, bởi vì đúng là tối qua cô và Trần Trác thật sự chỉ bàn chuyện công việc.

Hà Gia Vân im lặng nhìn Lâm Vụ chằm chằm.

Một lát sau, cô ấy không nhịn được mà buông một câu thô tục: "Đúng là tên đàn ông tâm cơ."

Lâm Vụ: "Gì cơ?"

Vừa hay có đồng nghiệp cất cao giọng hát nên cô không nghe rõ lời Hà Gia Vân nói.

Hà Gia Vân: "..."

Cô ấy nhìn gương mặt thanh tú xinh đẹp, lại có chút mơ hồ của cô bạn trước mặt rồi chậm rãi lắc đầu: "Không có gì."

Lâm Vụ ngẩng đầu hỏi lại: "Cậu chắc chứ?"

"Chắc chắn." Hà Gia Vân trả lời: "Sau đó thì sao?"

Lâm Vụ khó hiểu hỏi lại: "Sau đó gì cơ?"

"Anh ấy chỉ nói với cậu một câu chúc mừng sinh nhật thôi à?" Hà Gia Vân hỏi.

Lâm Vụ: "Không thì nói gì nữa."

Hà Gia Vân cạn lời: "Ý tớ là anh ấy không bày tỏ gì à?"

"Anh ấy đang ở New York mà, cậu muốn anh ấy bày tỏ gì?" Lâm Vụ hạ giọng xuống: "Hơn nữa quan hệ giữa hai bọn tớ cũng không thích hợp bày tỏ điều gì khác."

Hà Gia Vân: "Sao lại không thích hợp?"

Cô ấy liếc nhìn Lâm Vụ: "Cậu đừng lúc nào cũng phân biệt rạch ròi như vậy. Hai người có quan hệ thân mật, tuy không phải bạn trai bạn gái của nhau nhưng sinh nhật tặng quà cho nhau cũng là chuyện bình thường mà, không tặng gì mới không bình thường."

Nghe vậy, Lâm Vụ ngẩn người: "Thật sao?"

"Đương nhiên rồi." Hà Gia Vân vừa dứt lời, đột nhiên phát hiện vẻ mặt hơi ngờ nghệch của Lâm Vụ nên không khỏi suy đoán: "Cậu đừng nói với tớ là anh ấy nói muốn tặng quà cho cậu nhưng bị cậu từ chối đấy nhé."

Lâm Vụ cười gượng với cô ấy.

Hà Gia Vân: "... Anh ấy nói thế nào?"

Lâm Vụ rất thành thật đưa điện thoại cho cô ấy đọc.

Hà Gia Vân mở khóa điện thoại, đọc hai đoạn tin nhắn mới nhất của hai người bọn họ, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Sau phút chốc lặng im, cô ấy thở dài: "Cậu là đồ con gái đầu gỗ à?"

Lâm Vụ tỏ vẻ vô tội: "Tớ thấy tớ không giống vậy lắm."

Hà Gia Vân liếc nhìn cô, không muốn mở miệng nói chuyện nữa.

"Tớ không muốn dây dưa quá nhiều với anh ấy." Lâm Vụ thành thật giải thích.

Hà Gia Vân: "Nhưng mà..."

Cô ấy nhìn Lâm Vụ, dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra: "Thôi tớ không nói cậu nữa, cậu thấy làm sao thoải mái thì cứ làm đi."

Lâm Vụ đáp lời, lại mím môi hỏi: "Vậy cậu thấy anh ấy có giận không?"

"?"

Hà Gia Vân ngẩn người: "Ai giận? Trần Trác á?"

Lâm Vụ: "Ừ."

Hà Gia Vân lại im lặng hồi lâu, nhìn Lâm Vụ với ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên. Đến khi Lâm Vụ nhìn lại và hỏi tại sao cô ấy lại nhìn mình như vậy, cô ấy mới giật mình chớp mắt: "Tớ không biết nữa, nếu cậu lo lắng..."

Hà Gia Vân do dự đưa ra lời khuyên: "Thì cậu có thể hỏi thẳng anh ấy."

Lâm Vụ im lặng: "Thế thì thôi vậy."

Cô không biết hỏi thế nào, cũng cảm thấy không cần phải hỏi chuyện này.

Hà Gia Vân nghẹn lời, ngập ngừng một lúc rồi cuối cùng chỉ nói: "Cậu suy nghĩ cho kỹ đi."

Sau khi hai người nói chuyện về Trần Trác được một lúc thì các đồng nghiệp cũng đã hát mệt.

Mọi người chuyển sang chơi game.

Chơi đến hơn mười một giờ mới có người kêu buồn ngủ và đề nghị về nghỉ ngơi.

Buổi gặp mặt đến đây là kết thúc. Mọi người đều uống khá nhiều rượu.

Lý Hạng đã sắp xếp vài người lái xe hộ cho mọi người. Sau khi tiễn đồng nghiệp đi, Hà Gia Vân kéo Lâm Vụ ra cốp xe của Lý Hạng lấy quà cho cô.

"Quà của tớ và Lý Hạng này." Cô ấy ôm một bó hoa ra khỏi xe trước, sau đó nhờ Lý Hạng lấy thêm vài túi quà nữa nhét thẳng vào cốp xe của cô: "Về nhà rồi từ từ mở nhé, không cần cảm ơn đâu."

Lâm Vụ nhìn đống quà đầy cốp xe mà không khỏi cười khẽ: "Ừ, vậy tớ về trước đây."

Lý Hạng gật đầu: "Sinh nhật vui vẻ, về đến nhà thì báo một tiếng nhé."

Lâm Vụ: "Ừm, hai người cũng về đi."

Người lái xe hộ của hai người bọn họ đang đợi bên cạnh. Sau khi chào tạm biệt Hà Gia Vân và Lý Hạng, Lâm Vụ bước lên xe.

Sau khi ngồi lên, cô cúi đầu ngửi bó hoa trong lòng. Đó là loài hoa tulip mà cô thích nhất, khi ở khoảng cách gần có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại Lâm Vụ đặt bên cạnh đột nhiên rung lên.

Cô lấy ra xem thì thấy tin nhắn Hà Gia Vân gửi đến: [Câu chúc mừng sinh nhật cuối cùng của hôm nay, chúc Vụ Vụ của chúng ta mọi việc thuận lợi, chất lượng giấc ngủ tăng vọt, cuối cùng là vẫn luôn đặt tớ ở vị trí quan trọng nhất. Năm sau nhất định tớ phải là người đầu tiên chúc cậu!]

Lâm Vụ bị tin nhắn của cô ấy chọc cười, bèn dỗ dành: [Năm sau tớ sẽ cho số điện thoại của người khác vào danh sách đen trước.]

Hà Gia Vân: [Tớ ủng hộ.]

Hai người trò chuyện vài câu, sau đó điện thoại của Hà Gia Vân rơi vào tay Lý Hạng: [Cô ấy bị chóng mặt rồi, không nói chuyện nữa nhé.]

Lâm Vụ: [Anh chăm sóc cậu ấy cẩn thận nhé.]

Lý Hạng trả lời bảo cô cứ yên tâm.

Lâm Vụ cất điện thoại rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giờ này đã khuya nên xe cộ qua lại trên đường ít hơn trước nhiều, đường xá thông thoáng. Đèn đường bên ngoài cửa sổ xe rất sáng, ánh sáng xếp lớp rơi xuống, phản chiếu bóng dáng cô lên cửa sổ.

Lâm Vụ nhìn chằm chằm cái bóng một lúc, không hiểu sao lại cảm thấy hơi cô đơn.

Có lẽ đây là di chứng sau khi rời khỏi bầu không khí náo nhiệt.

Cô nhanh chóng về đến nhà.

Sau khi cảm ơn người lái xe hộ, Lâm Vụ ôm hoa và quà trong cốp xe lên tầng.

Đồ đạc hơi nhiều, cô không thể mang hết trong một lần được.

Thế là cô quyết định chia làm hai chuyến.

Lâm Vụ đứng bên cạnh xe, khá tỉnh táo phân chia hợp lý.

Đầu tiên là mang hoa tươi và hai túi quà lên nhà trước, sau đó chuẩn bị xuống tầng lần nữa. Đúng lúc này điện thoại trong túi cô rung lên. Trần Trác gửi tin nhắn đến hỏi cô đã về nhà chưa.

Lâm Vụ: [Tôi vừa mới về đến nhà, đang xuống gara lấy chút đồ, anh đợi tôi năm phút nhé?]

Trần Trác: [Ừ, lát gặp.]

Lâm Vụ nhét điện thoại trở lại túi rồi xuống tầng bằng thang máy.

Lúc xuống đến nơi, cô không khỏi nghĩ thầm trong đầu rằng vụ án của Phong Hành cũng không gấp lắm mà, sao Trần Trác lại thúc giục gấp gáp thế nhỉ? Đến New York rồi cũng phải quan tâm đến vụ án này sao?

Lâm Vụ đang suy nghĩ thì cửa thang máy mở ra. Cô lơ đãng đi về phía bãi đậu xe.

Chỗ đậu xe của cô không nằm ngay cửa thang máy, ra khỏi thang máy còn phải đi thêm một đoạn ngắn nữa.

Trong lúc thong thả sải bước về phía trước, Lâm Vụ nhạy bén nhận ra điều gì đó.

Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía trước...

Thiết kế ánh sáng của bãi đậu xe trong khu nhà Lâm Vụ sống khá tốt, rất sáng sủa, không giống như gara ngầm ở một số khu tối tăm u ám.

Vì vậy, cô chỉ cần ngước mắt lên, không mất nhiều công sức vẫn thấy được người tối qua vẫn còn ở New York, thế mà xuất hiện lại trước mắt cô trong bộ dạng mệt mỏi sau chuyến đi dài.

"..."

Cô gặp ảo giác sao?

Lâm Vụ nhìn người đàn ông đứng đằng xa rồi nghĩ thầm, bàn tay buông thõng bên người không khỏi véo mạnh một cái.

Có cảm giác đau, vậy là không phải ảo giác.

Lâm Vụ dừng bước, ngơ ngác nhìn Trần Trác cùng với bó hoa anh cầm trên tay.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Một lát sau, Trần Trác bước về phía cô, để bóng dáng mình lấp đầy tầm mắt cô.

"Sao vậy?" Khi còn cách Lâm Vụ chừng hai ba bước, Trần Trác dừng lại, nhướng mày nhìn cô. Anh cất giọng dịu dàng, đi kèm với vẻ thong dong thoải mái: "Mới một tuần không gặp mà luật sư Lâm không nhận ra tôi nữa à?"

Hàng mi dài của Lâm Vụ khẽ run rẩy lên, kéo suy nghĩ đang bay xa của cô trở lại: "Anh..."

"Tôi làm sao?" Trần Trác hơi khom lưng, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Lâm Vụ ngước mặt lên, môi mấp máy: "Anh về từ lúc nào vậy?"

"Vừa mới về đến nơi." Trần Trác rất thản nhiên trả lời cô.

Nhận được câu trả lời của anh, Lâm Vụ nín thở, tim đập loạn nhịp.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, há miệng muốn nói gì đó nhưng nhất thời không tìm được lời nào để nói.

Đột nhiên Trần Trác giơ tay nhìn đồng hồ rồi lại nhìn cô, đoạn cười khẽ: "Lâm Vụ."

Lâm Vụ: "Ừm?"

"Sinh nhật vui vẻ." Trần Trác cụp mắt nhìn cô chăm chú, vẻ dịu dàng tràn ra từ đôi mắt xinh đẹp của anh. Anh đưa bó hoa cho cô rồi giải thích: "Em nói không cần quà sinh nhật nên tôi không tự ý chuẩn bị. Còn bó hoa này..."

Nói đến đây, anh chợt dừng lại, có vẻ như đang lo lắng Lâm Vụ sẽ từ chối nên phải tìm lý do thuyết phục cô nhận lấy.

"Tôi mua ở ven đường thôi." Trần Trác nói: "Không phải thứ quý giá gì."

Lâm Vụ cúi đầu nhìn bó hoa trước mặt.

Mua ở ven đường.

Cô do dự một giây rồi giơ tay nhận lấy: "Cảm ơn anh."

Trần Trác nhướng mày, khẽ nhếch môi cười: "Không có gì."

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Lâm Vụ vang lên hai tiếng "ding dong".

Lâm Vụ lấy ra xem, bấy giờ mới biết lúc này đã mười hai giờ. Sinh nhật của cô cũng đã trôi qua.

Cô nhét điện thoại trở lại túi, Trần Trác đúng lúc lên tiếng: "Em muốn lấy gì sao? Có cần... giúp một tay không?"

Lúc nói ra những lời này, anh hơi do dự chốc lát.

Nếu là những lúc khác thì chắc chắn Lâm Vụ sẽ từ chối.

Nhưng lúc này ba chữ "không cần đâu" ngập ngừng trong miệng cô mãi mà không thốt lên được.

"Anh không vội về nghỉ ngơi à?" Lâm Vụ hỏi vòng vo.

Nghe vậy, Trần Trác khẽ cười: "Lâm Vụ."

Lâm Vụ ngẩng đầu nhìn anh.

Trần Trác chậm rãi nói: "Tôi không vội."

"..." Lâm Vụ “ồ” một tiếng rồi mím môi, dáng vẻ hơi mất tự nhiên: "Vậy thì... làm phiền tổng giám đốc Trần rồi."

Trần Trác khẽ nói: "Vinh hạnh được phục vụ."

Hai người cùng đi về phía chiếc xe cách đó không xa.

Lâm Vụ mở cốp xe, Trần Trác đứng bên cạnh liếc nhìn, sau đó nhướng mày hỏi: "Quà sinh nhật hả?"

"Ừm..." Chẳng hiểu sao Lâm Vụ lại giải thích một câu theo bản năng: "Bạn thân tôi tặng, còn quà của người khác thì tôi ít khi nhận lắm."

Trần Trác nghiêng đầu: "Là cô Hà à?"

Lâm Vụ gật đầu.

Trần Trác rất biết điều không hỏi nhiều. Anh giơ tay cầm lấy mấy túi đồ trong cốp xe của cô, đoạn khẽ nói: "Đi thôi, tôi đưa em đến cửa thang máy."

Hai người cùng sóng vai đi về phía cửa thang máy.

Gara ngầm lúc nửa đêm cực kỳ yên tĩnh, nghe rõ mồn một cả tiếng bước chân của hai người.

Lâm Vụ ôm bó hoa trong lòng, những thứ khác đều nằm trong tay Trần Trác.

Cô hơi cụp mắt xuống, thỉnh thoảng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Đến lúc này, Lâm Vụ mới nhận ra Trần Trác đang mặc một bộ vest. Vậy là anh mặc vest đi máy bay mười mấy tiếng à? Hay là anh đã đáp máy bay vào buổi chiều, về công ty họp rồi mới đến đây?

Lâm Vụ đang nghĩ ngợi thì đến cửa thang máy.

Trần Trác giơ tay nhấn nút bên cạnh.

Thang máy từ tầng một đi xuống, chỉ vài giây sau cửa đã mở ra.

Trần Trác ra hiệu cho Lâm Vụ bước vào trước, sau đó đặt đồ xuống bên cạnh cô rồi quay người bước ra ngoài: "Em nghỉ ngơi sớm đi."

Lâm Vụ theo bản năng nhấn nút tầng nhà mình, đến khi Trần Trác hoàn toàn bước ra ngoài, cửa thang máy sắp đóng lại, cô mới giật mình đưa tay chặn cánh cửa đang khép từ từ kia.

Nhận thấy hành động nguy hiểm của cô, Trần Trác phản ứng rất nhanh, vội vàng chặn một bên cửa rồi ngước mắt nhìn cô: "Sao vậy?"

Lâm Vụ lấy lại tinh thần ngẩng đầu nhìn anh, tâm trạng trôi lơ lửng giữa không trung, không có điểm tựa.

Cô im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: "Trần Trác."

Trần Trác: "Ừm?"

"Anh buồn ngủ chưa?" Lâm Vụ hỏi.

Trần Trác khựng lại giây lát mới đáp: "Chưa, còn em?"

Lâm Vụ lắc đầu: "Bình thường phải đến hai ba giờ tôi mới buồn ngủ."

Trần Trác: "Vậy à?"

Lâm Vụ khẽ “ừ” một tiếng, hơi khó khăn mở lời: "Anh..."

Chưa đợi cô hỏi xong, Trần Trác đã lên tiếng trước: "Tôi hơi khát nước."

Anh nhìn Lâm Vụ bằng ánh mắt rực lửa nóng bỏng: "Muốn lên nhà luật sư Lâm xin một cốc nước uống, luật sư Lâm thấy thế nào?"

Lâm Vụ không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo anh vào thang máy.

Thang máy từ từ đi lên, thuận lợi đến trước cửa nhà cô.

Lâm Vụ bước ra trước, mở khóa cửa.

Cô thuận tay bật đèn trong nhà lên rồi nghiêng người mời Trần Trác vào nhà, sau đó mới trả lời câu hỏi vừa rồi của anh: "Chỉ cần uống..."

Chữ "nước" còn chưa kịp nói ra, bó hoa trong tay Lâm Vụ đã bị người đàn ông trước mặt lấy đi, gáy cô bị một bàn tay ấm áp túm lấy, buộc phải ngẩng đầu lên.

Cùng lúc đó, Trần Trác cúi đầu hôn lên môi cô.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.