Trong một chớp mắt nào đó, Lâm Vụ tưởng mình nghe nhầm, cho đến khi cô chạm phải ánh mắt Trần Trác.
Dù cách nhau một cái màn hình nhưng Lâm Vụ vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, bấy giờ cô mới giật mình: "Sao... Sao anh biết?"
Vì câu nói của anh mà trái tim cô đập trật một nhịp, đầu óc mơ màng, vô thức thốt lên một câu hỏi ngớ ngẩn.
May mà Trần Trác không cười nhạo cô.
Ý cười lấp lánh dâng trào dưới đáy mắt anh, giọng nói cũng rất dịu dàng: "Tôi từng thấy thông tin căn cước công dân của em."
Lâm Vụ chậm rãi "à" một tiếng, mắt hơi lóe lên: "Cảm ơn anh."
Trần Trác nhếch môi cười hỏi: "Sao em khách sáo quá vậy?"
Lâm Vụ há miệng, đang định trả lời thì tiếng chuông điện thoại vừa bị cô từ chối lại vang lên lần nữa.
Cô cúi đầu nhìn màn hình, đang do dự không biết có nên ngắt máy lần nữa không thì giọng Trần Trác lại lọt vào tai: "Hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi, em nghe điện thoại đi, nghỉ ngơi sớm nhé."
Lâm Vụ ngẩng đầu, vô thức nín thở: "Vâng, cảm ơn anh."
Trần Trác đáp lời, song khi đặt tay lên con chuột, anh lại nói thêm: "Chúc em sinh nhật vui vẻ, ước mơ thành hiện thực, ngủ ngon."
Cuộc gọi video kết thúc, Lâm Vụ ngồi ngẩn người một lúc mới nghe máy.
Không ngoài dự đoán, người gọi cho cô là Hà Gia Vân, còn gọi đúng vào nửa đêm. Lâm Vụ vừa nhấc máy, giọng nói vui mừng của cô ấy đã vang lên bên tai: "Vụ Vụ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, ngày nào cũng vui vẻ, ước mơ thành hiện thực! Năm nay tớ vẫn cho phép cậu đưa ra một điều ước mà tớ có thể thực hiện cho cậu."
"Sao lúc nãy cậu không nghe máy vậy? Đang bận à?" Hà Gia Vân gửi lời chúc mừng sinh nhật Lâm Vụ trước rồi mới hỏi: "Năm nay tớ vẫn là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cậu đúng không?"
Nghe vậy, Lâm Vụ cười khẽ, không nỡ nói cho cô ấy biết rằng không phải thế.
Cô nhẹ nhàng cong môi, nhìn thời gian cuộc gọi video kết thúc trên màn hình máy tính rồi đáp: "Ừ nhưng tớ phải suy nghĩ kỹ điều ước cái đã."
Hà Gia Vân: "Cậu cứ từ từ nghĩ, còn cả năm cơ mà."
Lâm Vụ cười rộ lên, mi mắt cong cong: "Ừ."
Hà Gia Vân không nói nhiều, chỉ chuyện trò ngắn gọn vài câu rồi giục cô đi nghỉ: "Cậu ngủ sớm chút đi, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai chúng ta đi chơi vui vẻ."
Lâm Vụ gật đầu đáp lời: "Không thành vấn đề."
Hà Gia Vân: "Vậy chúc cậu ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Sau khi cúp máy, Lâm Vụ thấy rất nhiều tin nhắn WeChat hiển thị trên màn hình điện thoại.
Cô mở ra xem, hầu hết là lời chúc mừng sinh nhật của đồng nghiệp trong công ty luật, ngoài ra còn có một số khách hàng từng hợp tác, bạn cũ thời đại học,...
Lâm Vụ trả lời từng người một.
Trả lời xong, cô lại ngẩn người trong thư phòng một hồi rồi mới đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi.
Đến khi nằm lên giường thì thời gian không còn sớm nữa.
Nhưng Lâm Vụ không buồn ngủ lắm, vừa nhắm mắt là hình ảnh Trần Trác với đôi mắt lấp lánh sáng ngời nhìn cô nói chúc mừng sinh nhật cùng cuộc gọi video kéo dài gần một tiếng đồng hồ của hai người lại hiện lên trong đầu cô.
Lâm Vụ biết trước đây Trần Trác từng nhìn thấy căn cước công dân của mình. Nhưng việc anh nhớ sinh nhật cô từ mấy tháng trước, thậm chí còn gửi lời chúc mừng sinh nhật đúng giờ khi đang bận rộn ở nước ngoài thì không chỉ đơn giản là nhớ nữa.
Trần Trác là một người tình vô cùng chu đáo.
Lâm Vụ đã biết điều này từ lâu.
Điều khiến cô hoang mang là liệu chuyện ngày hôm nay có thể được giải thích bằng từ "chu đáo" nữa không.
Lâm Vụ nghĩ mãi vẫn không tìm được câu trả lời chính xác.
Cô nhẹ nhàng kéo chiếc chăn trên người, thậm chí còn muốn lấy điện thoại ra tìm kiếm trên mạng: Người tình hẹn hò hơn nửa năm nhớ sinh nhật bạn thì có bình thường không.
Nói chung, điều này là bình thường.
Nếu Trần Trác đang có mặt ở Thượng Hải, hai người không chênh lệch múi giờ thì Lâm Vụ cũng không bối rối đến vậy. Nhưng cố tình bọn họ lại chênh lệch múi giờ rất rõ ràng.
Anh đặt báo thức theo giờ trong nước ư? Lâm Vụ đoán.
…
Khi chuông báo thức vang lên, Lâm Vụ chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, đầu óc cũng hơi choáng váng.
Cô cũng không biết tối qua mình ngủ lúc mấy giờ, chỉ mơ hồ nhớ rằng mình đã trằn trọc rất lâu mới ngủ được.
Lâm Vụ khó khăn lắm mới có thể rời khỏi giường và chui vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, trang điểm, thay quần áo.
Lúc cầm điện thoại và túi xách rời khỏi nhà, cô mới mở điện thoại lên, lại thấy Trần Trác gửi tin nhắn đến từ vài tiếng trước, hỏi cô muốn quà sinh nhật gì.
Lâm Vụ đứng ngẩn người trước cửa thang máy, quên cả nhấn nút xuống.
Một lát sau cô mới hoàn hồn bước vào thang máy, do dự trả lời Trần Trác: [Không cần đâu, tôi không muốn có thứ gì cả, không cần phiền vậy đâu tổng giám đốc Trần.]
Cô gửi tin nhắn nhưng Trần Trác không trả lời ngay.
Lâm Vụ nhẩm tính thời gian, có lẽ lúc này ở New York đang là buổi tối, chắc Trần Trác vẫn đang bận làm việc.
Sau khi ngồi lên xe, Lâm Vụ tạm thời gạt chuyện này ra khỏi đầu.
Cô nhanh chóng lái xe đến công ty luật. Vừa đến cửa, Lâm Vụ đã nghe đồng nghiệp đồng thanh chúc mừng: "Chúc luật sư Lâm sinh nhật vui vẻ!"
Thấy nhóm đồng nghiệp nhiệt tình năng động trước mặt, Lâm Vụ không khỏi cong môi cười: "Cảm ơn mọi người, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Lý Hạng tiếp lời: "Bây giờ vào làm việc cái đã, tối nay ai không có hẹn hoặc không bận việc gì đặc biệt thì lát nữa nói với trợ lý của tôi một tiếng, mọi người cùng đi ăn một bữa chúc mừng sinh nhật luật sư Lâm của chúng ta nhé, tôi mời."
"Tuyệt quá!" Mọi người kích động đồng ý.
Lâm Vụ vội vàng quay đầu nhìn về phía anh ấy.
Lý Hạng đánh mắt ra hiệu cho cô vào văn phòng nói chuyện, Lâm Vụ cũng không thể nói gì thêm.
Cô chuyện trò với đồng nghiệp bên ngoài vài câu rồi đi vào văn phòng. Lý Hạng theo sát phía sau.
"Em từng nói với anh là không muốn tổ chức sinh nhật long trọng rồi mà?" Lâm Vụ hỏi.
Lý Hạng nhún vai: "Mấy hôm trước trợ lý nói với anh rồi, có người hỏi cậu ấy sinh nhật luật sư Lâm công ty có tổ chức gì không."
Nói rồi anh ấy nhìn Lâm Vụ: "Năm ngoái em đã không đón sinh nhật cùng mọi người, năm nay đón cùng mọi người đi, mọi người cũng muốn chúc mừng sinh nhật em mà."
"..."
Nghe vậy, Lâm Vụ quay đầu nhìn các đồng nghiệp tích cực nhiệt tình ngoài cửa kính rồi khẽ mím môi: "Vậy anh dặn mọi người đừng tặng quà cho em nhé."
Ngoại trừ bạn bè thân thiết, Hà Gia Vân và Lý Hạng, còn lại nếu được những người khác đối xử quá tốt thì Lâm Vụ sẽ cảm thấy áp lực rất lớn, có cảm giác mình không thể đáp lại lòng tốt của người khác. Vì vậy, cô thường có thói quen trốn tránh, từ chối bọn họ.
"Anh nói với bọn họ rồi." Lý Hạng liếc nhìn cô: "Bọn họ cũng biết thói quen không nhận quà của luật sư Lâm nên không ai chuẩn bị quà cáp gì đâu, chỉ cùng nhau đi ăn một bữa cơm, mọi người trò chuyện vui vẻ thôi, em đừng áp lực quá."
Lâm Vụ khẽ "ừ" một tiếng: "... Vâng, cảm ơn anh."
Lý Hạng đã quen với vẻ khách sáo của cô nên không nói gì thêm: "Thôi em làm việc đi, đúng sáu giờ tan làm nhé."
Lâm Vụ cười: "Em biết rồi."
Không lâu sau khi Lý Hạng ra ngoài, lại có người gõ cửa văn phòng của cô.
Lâm Vụ ngẩng đầu nhìn trợ lý của mình: "Sao vậy? Có vấn đề pháp lý nào không hiểu à?"
Triệu Vũ Hân giấu hai tay sau lưng lắc đầu, chậm rãi bước đến trước mặt Lâm Vụ rồi mới lấy món quà mình đang giấu ra.
Vẻ mặt Lâm Vụ hơi thay đổi: "Vũ Hân, tôi không..."
"Em biết chị không nhận quà sinh nhật của đồng nghiệp." Cô còn chưa kịp nói dứt câu, Triệu Vũ Hân đã ngắt lời: "Luật sư Lâm, món này không đắt đâu, chỉ là đồ thủ công em tự làm thôi. Em chỉ muốn cảm ơn chị vì đã tận tình dẫn dắt và dạy dỗ em trong thời gian qua. Những lúc khác em muốn tặng quà chị cũng không nhận, chị còn thường xuyên mời em đi ăn cơm và uống cà phê nữa, em lại không có gì để cảm ơn chị nên đành tự tay làm món đồ này tặng chị."
Nghe Triệu Vũ Hân nói vậy, dù Lâm Vụ có lòng dạ sắt đá đến đâu cũng không thể từ chối tấm lòng của cô ấy.
Cô bất lực cười cười, nhìn hộp quà trong tay cô ấy: "Có thật là không đắt không?"
Triệu Vũ Hân: "Thật mà chị."
Cô ấy vội vàng nhấn mạnh: "Chị có thể lấy ra xem thử, em mua nguyên liệu trên mạng về làm."
Lâm Vụ chần chừ giây lát rồi mới gật đầu: "Ừ, cảm ơn em."
Cô nhận lấy túi giấy, tò mò hỏi: "Là thứ gì vậy?"
"Chuông gió bẫy giấc mơ." Triệu Vũ Hân trả lời: "Trên mạng nói rằng treo thứ này trong phòng có thể xua đuổi ác mộng, mang đến giấc mơ đẹp và may mắn."
Cô ấy biết Lâm Vụ thường xuyên mất ngủ, thỉnh thoảng còn phải nhờ đến thuốc an thần mới ngủ được.
Lâm Vụ ngẩn người một lúc rồi đưa tay lấy chuông gió bẫy giấc mơ màu trắng có gắn lông vũ trắng ra: "Đẹp quá, tôi rất thích."
Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn Triệu Vũ Hân: "Cảm ơn em, tối nay về tôi sẽ treo trong phòng."
Triệu Vũ Hân mỉm cười: "Chị Lâm thích là tốt rồi."
Nói đoạn, cô ấy nhìn Lâm Vụ: "Nếu không có chuyện gì nữa thì em ra ngoài làm việc đây ạ."
Lâm Vụ gật đầu: "Đi đi."
Cô lại cảm ơn Triệu Vũ Hân lần nữa: "Đây là một trong những món quà đặc biệt nhất tôi từng được nhận."
Triệu Vũ Hân được khen mà giật mình, ngập ngừng đáp: "Thật ra cũng không có gì đặc biệt đâu ạ."
Trên mạng có nhiều lắm.
Lâm Vụ khẽ cười, nghiêm túc đáp: "Đối với tôi thì rất đặc biệt."
Tấm lòng của Triệu Vũ Hân là thứ đặc biệt, thứ quý giá nhất.
Lâm Vụ trò chuyện với Triệu Vũ Hân thêm vài câu, sau đó hai người bắt đầu bận rộn làm việc.
Lâm Vụ cất chuông gió bẫy giấc mơ đi, chuẩn bị tan làm sẽ mang về nhà treo.
Cô bận rộn đến tận trưa thì Hà Gia Vân mang hộp cơm giữ nhiệt đến.
Cô ấy vội vàng bước vào văn phòng, giục Lâm Vụ: "Cậu dừng việc đang làm lại đi, qua ăn mì trường thọ trước đã."
Lâm Vụ không mấy ngạc nhiên "ồ" một tiếng: "Lại làm phiền dì Phương nấu mì cho tớ rồi."
"Một năm chỉ có một lần thôi mà." Hà Gia Vân đáp: "Dì Phương rất vui lòng. Dì ấy còn bảo tớ hỏi cậu xem cuối tuần khi nào cậu có thời gian rảnh thì đến nhà thưởng thức tay nghề đã tiến bộ của dì ấy kìa."
Lâm Vụ bước đến và ngồi xuống đối diện Hà Gia Vân, nghe vậy bèn cười nói: "Vậy cuối tuần này đi, mai tớ đến luôn."
Hà Gia Vân nhướng mày: "Nói lời giữ lời nhé?"
"Đương nhiên rồi." Lâm Vụ nhận lấy đôi đũa cô ấy đưa: "Cậu ăn thử một miếng không?"
Hà Gia Vân lườm cô: "Mì trường thọ nấu cho cậu mà, cậu ăn một mình đi."
"Cậu không chia sẻ với tớ à?" Lâm Vụ hỏi.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Hà Gia Vân gật đầu đồng ý: "Vậy cậu ăn trước đi, lát nữa tớ ăn vài miếng là được."
Cô ấy biết Lâm Vụ hy vọng cô ấy cũng có thể sống lâu trăm tuổi, thế nên mỗi năm vào ngày sinh nhật được ăn mì trường thọ, cô đều yêu cầu Hà Gia Vân chia sẻ với mình.
Ngoài mì trường thọ ra thì Hà Gia Vân còn mang đến rất nhiều món ăn do dì Phương chuẩn bị, toàn là món Lâm Vụ thích ăn.
Hai người mở tiệc nhỏ trong văn phòng, giải quyết hết bữa tiệc thịnh soạn mà dì Phương chuẩn bị cho.
Sau khi ăn no, Hà Gia Vân rất biết điều nói: "Tớ đi quấy rầy Lý Hạng đây, cậu cứ làm việc đi, nhớ sáu giờ tan làm đúng giờ đấy nhé."
Lâm Vụ nhịn cười, vẫy tay với cô ấy: "Đi đi."
…
Sáu giờ chiều, hiếm khi tất cả nhân viên công ty luật Hạng Hợp đều tan làm đúng giờ.
Lâm Vụ lái xe nên có thể chở mấy người cùng đến nhà hàng. Đương nhiên ghế phụ bị Hà Gia Vân chiếm giữ, hàng ghế sau là Triệu Vũ Hân và lễ tân công ty.
Mấy chiếc xe của công ty luật lần lượt xuất phát đến nhà hàng.
Lý Hạng đặt một phòng lớn có sức chứa vài chục người. Phòng đã được trang trí trước, một mặt tường treo đầy bóng bay và dòng chữ chúc mừng sinh nhật.
Lâm Vụ vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này. Hốc mắt cô hơi nóng lên, cố gắng mím môi kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình.
Hà Gia Vân là người hiểu Lâm Vụ nhất. Cô ấy giơ tay vỗ nhẹ lên cánh tay cô an ủi, sau đó quay đầu nói: "Mọi người cứ ngồi tự nhiên, hôm nay là sinh nhật luật sư Lâm, cũng coi như là bữa tiệc lớn của công ty chúng ta, mọi người cứ thoải mái chơi đi."
Tất cả mọi người lần lượt ngồi xuống, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Lâm Vụ, Hà Gia Vân và mấy người Lý Hạng ngồi chung một bàn. Tuy không giỏi ăn nói nhưng cô vẫn đứng dậy nói vài câu, bày tỏ lòng cảm ơn với mọi người.
Bữa tối hôm nay, Lâm Vụ ăn rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.
Lâu lắm rồi cô không được trải qua ngày sinh nhật náo nhiệt như vậy nên cảm thấy không quen lắm, chẳng qua cảm động vẫn chiếm phần hơn.
Đến khi mọi người ăn gần xong thì bánh kem sinh nhật mà Hà Gia Vân cho người mang đến được đẩy vào.
Đèn trong phòng tắt phụt, bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, Hà Gia Vân đứng bên cạnh Lâm Vụ vỗ tay: "Ước đi Vụ Vụ."
Lâm Vụ cười nói được, sau đó chắp hai tay trước ngực, ước nguyện trước chiếc bánh kem thắp nến.
Chờ Lâm Vụ thổi nến xong, đèn trong phòng lại sáng lên, tiếp theo là những lời chúc mừng sinh nhật của bạn bè và đồng nghiệp.
"Chúc luật sư Lâm sinh nhật vui vẻ, sức khỏe dồi dào."
"Chúc luật sư Lâm tuổi mới thắng nhiều vụ kiện lớn hơn nữa nhé."
"Chúc luật sư Lâm ngày càng xinh đẹp."
"Chúc luật sư Lâm ngày nào cũng vui vẻ."
"..."
Nghe đồng nghiệp chúc mừng, Lâm Vụ cười đáp: "Cảm ơn mọi người, mọi người vất vả rồi."
Cô nhìn những gương mặt quen thuộc trước mắt mà hốc mắt không khỏi nóng lên. May mà cuối cùng cô vẫn khống chế được cảm xúc.
Sau khi chia bánh kem sinh nhật và ăn no uống đủ, có người đưa ra đề nghị đến quán bar hoặc quán karaoke gần đó chơi.
Hiếm khi công ty luật bọn họ có một bữa tiệc đông đủ như thế này. Trừ một vài người có việc bận không đến được ra thì hầu hết mọi người đều có mặt.
Lâm Vụ không có ý kiến gì, cô hỏi mọi người muốn đi đâu, cô sẽ mời.
Mọi người bàn bạc một hồi rồi quyết định đi hát karaoke. Ở quán karaoke, mọi người có thể chơi thoải mái hơn ở quán bar.
Hà Gia Vân lập tức gọi điện cho quản lý quán karaoke quen của mình, sau đó nhóm người chuyển địa điểm chơi tiếp.
Trên đường đi, mọi người đều rất phấn khích.
Chẳng hiểu sao Lâm Vụ cũng bị bầu không khí lây nhiễm, trở nên cởi mở hơn.
Đến quán karaoke, Hà Gia Vân đi đậu xe rồi vào sau cùng Lâm Vụ.
"Cậu thấy sao?" Cô ấy nghiêng đầu quan sát cô: "Có thấy bọn họ ồn ào quá không?"
Lâm Vụ lắc đầu, đáp: "Hôm nay tớ không có cảm giác gì."
Trước đây mỗi lần đi chơi cùng đồng nghiệp, cô đều cảm thấy hơi không được thoải mái cho lắm. Trong môi trường xa lạ, cô càng thích ở một mình một góc yên tĩnh hơn.
Nghe vậy, Hà Gia Vân gật đầu: "Nếu thấy khó chịu thì nói với chúng tớ nhé. Tối nay cậu là nhân vật chính, cậu có quyền rời đi trước."
Lâm Vụ nhướng mày cười hỏi: "Đáng lẽ nhân vật chính thì phải ở lại đến phút cuối cùng chứ?"
"Nhân vật chính có đặc quyền." Hà Gia Vân đáp: "Muốn làm gì thì làm."
Lâm Vụ cái hiểu cái không gật đầu: "Ừ, nếu tớ muốn về trước thì sẽ nói với cậu."
Hà Gia Vân: "Ừm, lát nữa tớ tặng quà cho cậu sau nhé."
Lâm Vụ: "Có thể tiết lộ trước cho tớ biết đó là gì không?"
Hà Gia Vân tỏ vẻ lạnh lùng: "Không thể."
Đó là món quà bất ngờ mà cô ấy chuẩn bị cho Lâm Vụ.
Lâm Vụ bị từ chối nhưng cũng không buồn, hơn nữa còn thoải mái đồng ý: "Được thôi."
Dù sao thì lát nữa cô cũng sẽ biết.
Số đồng nghiệp đến quán karaoke ít hơn lúc đi ăn tối một chút, bởi vì có một số đồng nghiệp bận việc gia đình nên ăn xong đã xin phép về trước.
Lâm Vụ vừa bước vào phòng đã bị kéo lên sân khấu hát một bài trước. Khả năng ca hát của cô cũng không tệ lắm, chỉ là bình thường không hay hát, cũng không giỏi thể hiện bản thân trước người lạ.
Hát xong một bài, Lâm Vụ tìm một góc khuất ngồi xuống, lắng nghe đồng nghiệp hát hò chơi đùa.
Hà Gia Vân ngồi với cô một lúc rồi lại đi ra ngoài với Lý Hạng.
Sau khi ngồi được một hồi, Lâm Vụ cảm thấy hơi buồn chán nên lấy điện thoại ra xem giờ. Cô đột nhiên nhớ ra... Hình như Trần Trác vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình.
Có khi nào anh tức giận không?
Lâm Vụ không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ là vì cô từ chối nhận quà của anh?
Chắc không phải đâu.
Lâm Vụ cho rằng Trần Trác không phải là người nhỏ nhen như vậy.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì có bóng người đổ xuống trước mặt.
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, sau đó chạm phải ánh mắt Vu Tân Tri: "Luật sư Vu."
Vu Tân Tri gật đầu, dừng lại giây lát rồi hỏi: "Sao em lại ngồi đây?"
Anh ấy vừa ra ngoài nghe điện thoại, lúc này mới vào phòng bao.
Lâm Vụ cười đáp: "Bọn họ đang chơi trò chơi."
Vu Tân Tri quay đầu nhìn bên kia một cái, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: "Em không tham gia à?"
"Tôi chơi không giỏi lắm." Lâm Vụ trả lời.
Vu Tân Tri khẽ gật đầu: "Em có thấy chán không?"
"Cũng tàm tạm." Thái độ của Lâm Vụ khá thản nhiên: "Thỉnh thoảng đến đây thư giãn một chút cũng thú vị."
Vu Tân Tri gật đầu phụ hoạ.
Hai người im lặng một lát, sau đó Vu Tân Tri bỗng cất lời: "Lâm Vụ."
Lâm Vụ ngước mặt lên. Ánh sáng trong phòng karaoke lúc sáng lúc tối. Khi chạm phải ánh mắt anh ấy nhìn mình, cô không nhịn được mà né tránh: "Luật sư Vu, anh không định nói chuyện công việc với tôi ở đây đấy chứ?"
Cô cố ý nói: "Tôi không mang theo tài liệu."
Vu Tân Tri im lặng, đoạn thở dài nói: "Không phải, anh định..."
Anh ấy còn chưa kịp nói xong, chiếc điện thoại Lâm Vụ cầm trên tay đã đổ chuông.
Hai người cùng cúi đầu và nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại cô: Trần Trác.