Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 13: Chương 13




Nhận được câu trả lời của Trần Trác, Lâm Vụ không nhịn được mà vô thức nín thở.

Trần Trác cụp mắt nhìn cô, trên đỉnh đầu là ánh đèn trắng sáng, dường như trong đôi mắt sâu thẳm của anh vừa ánh lên vẻ mong đợi.

Trong lúc nhất thời, cả hai người đều im lặng.

Trần Trác không thúc giục Lâm Vụ trả lời, còn Lâm Vụ thì lại... Không biết nên trả lời thế nào.

Nếu là trước đây thì đi hay không là hai lựa chọn rất dễ dàng đưa ra đáp án nhưng đối với cô lúc này lại có vẻ khó khăn.

Trong lúc Lâm Vụ do dự thì một giọng nói xa lạ chợt vang lên bên cạnh: "Xin chào, làm ơn cho qua."

Cả hai phút chốc giật mình, vô thức né sang một bên nhường chỗ cho người ta.

Trong một khoảnh khắc ngập ngừng, Lâm Vụ tìm lại được giọng nói của mình: "Hôm nay tôi muốn ăn đồ Nhật."

Nhà là nơi rất riêng tư, Lâm Vụ cảm thấy đến đó thì không ổn lắm. Tạm thời cô chưa có ý định đến nhà Trần Trác.

Mối quan hệ hiện tại của bọn họ đã bắt đầu vượt quá giới hạn thỏa thuận rồi.

Trần Trác: "Hả?"

Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt hơi lóe lên: "Tổng giám đốc Trần thấy nhà hàng Nhật ở căn hộ khách sạn thế nào?"

Trần Trác vẫn còn ấn tượng về nhà hàng đó vì trước đây hai người từng đến đó ăn một lần rồi.

"..." Thật ra anh cũng đoán được rằng cô sẽ từ chối, chẳng qua đến khi thật sự nhận được câu trả lời từ chối, anh vẫn khó tránh khỏi cảm giác thất vọng.

Trần Trác không khỏi cười khổ, nhìn những món đồ trong xe đẩy của cô rồi hỏi "Vậy em có muốn về cất đồ không?"

Lâm Vụ suy nghĩ vài giây, đoạn hỏi lại: "Chẳng phải bên đó cũng có tủ lạnh sao?"

Tủ lạnh trong căn hộ khách sạn rất lớn, hoàn toàn có thể chứa hết những thứ trong xe đẩy của Lâm Vụ.

Trần Trác hơi ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời của cô. Anh ngẩng đầu lên hỏi: "Em muốn lấy thêm sữa chua không?"

Lâm Vụ quay đầu nhìn loại sữa chua anh vừa giới thiệu, sau đó gật đầu: "Có, tôi muốn nếm thử xem sao."

Trần Trác bèn duỗi tay ra lấy loại sữa chua cô muốn thử lên.

Tiếp đó hai người cùng đẩy xe đẩy đến quầy thanh toán tự động.

Lúc thanh toán, Trần Trác liếc nhìn những món đồ rực rỡ trên chiếc kệ gần đó rồi hạ giọng xuống hỏi cô gái bên cạnh mình: "Em muốn thử vị khác không?"

"?"

Lâm Vụ ngẩn người một lúc, đến khi nhìn theo ánh mắt anh mới đột nhiên hiểu ra, mặt đỏ bừng: "Anh..."

Trần Trác nhướng mày, khẽ nhếch môi nở một nụ cười hiền hòa: "Hửm?"

"... Tùy anh." Lâm Vụ vội vàng bước sang một bên, tỏ vẻ không muốn cùng hội cùng thuyền với Trần Trác nữa.

Chú ý tới hành động trẻ con của cô, Trần Trác khẽ nhếch môi cười rồi cực kỳ bình tĩnh lấy cầm hai hộp có chữ "siêu mỏng" trên kệ.

Vì hành động này của Trần Trác mà mãi đến khi thanh toán xong rời khỏi siêu thị, mặt Lâm Vụ vẫn còn đỏ ửng.

Sau khi lên xe, Trần Trác vô tình nhìn sang ghế phụ lái rồi bật cười thành tiếng: "Luật sư Lâm."

Lâm Vụ cạn lời lườm anh rồi vươn tay thắt dây an toàn cẩn thận. Cô không muốn anh nói ra những lời khiến mình không chống đỡ được nên vội vàng  cướp lời: "Tổng giám đốc Trần, xin anh đừng lãng phí thời gian ở bãi đỗ xe. Tôi đói lắm rồi, lề mề thêm chút nữa là nhà hàng Nhật đóng cửa đấy."

Thật ra đến chín giờ tối nhà hàng Nhật kia mới bắt đầu từ chối tiếp khách.

Nghe cô nói vậy, Trần Trác nghiêm túc gật đầu rồi khởi động xe, đồng thời cất giọng đầy ẩn ý: "Đúng là không nên lãng phí thời gian ở đây."

Lâm Vụ: "..."

Cô không có ý đó.

Trần Trác lái xe chạy thẳng đến nhà hàng Nhật. Anh quen đầu bếp ở đó nên vừa rồi đã gọi điện đặt chỗ trước.

Nhà hàng Nhật được trang trí rất đẹp, rèm cửa và đèn lồng đều mang phong cách đặc trưng. Ngay từ lần đầu tiên đến đây, Lâm Vụ đã bị thu hút bởi cách bài trí nơi này. Mỗi lần nhìn thấy, tâm trạng của cô lại tốt hơn nhiều.

Hai người nối gót bước vào nhà hàng và ngồi xuống bàn. Lâm Vụ không khách sáo với Trần Trác, gọi rất nhiều món đắt tiền với ý định ăn cho anh nghèo luôn.

Gọi xong, cô ngẩng đầu hỏi Trần Trác: "Anh xem có muốn gọi thêm gì không?"

"Không cần đâu." Trần Trác đáp: "Như vậy là được rồi."

Anh biết rõ khẩu vị của Lâm Vụ, cũng biết cô không ăn được nhiều như vậy.

Lâm Vụ nhướng mày, chậm rãi "ồ" một tiếng rồi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ: "Làm phiền rồi, cảm ơn."

Sau đó hai người ngồi yên chờ đợi.

Không lâu sau, rượu mơ mà Lâm Vụ gọi được mang lên.

Cô cầm ly lên nhấp một ngụm rượu, chợt nghe Trần Trác hỏi: "Thế nào?"

"Ngon lắm."

Trần Trác liếc nhìn cô rồi cũng cầm ly rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm, lại cất giọng trầm thấp: "Tôi thấy không bằng Brandy."

Lâm Vụ: "..."

Cô giả vờ không nghe ra ám chỉ của Trần Trác, ra vẻ nghiêm túc nói: "Tiền nào của nấy mà."

Rượu Brandy bọn họ uống ở quán bar lần trước đắt hơn ly rượu mơ hôm nay nhiều.

Trần Trác không ngờ Lâm Vụ lại có thể nói nhảm không chớp mắt như vậy. Anh cố gắng đè khóe môi đang muốn cong lên xuống, gật đầu đáp: "Luật sư Lâm thật uyên bác."

Lâm Vụ thật sự không muốn nói chuyện với Trần Trác nữa.

May mắn thay, chẳng mấy chốc, đồ ăn cô gọi lần lượt được mang lên.

Vì trưa nay không bỏ gì vào bụng nên bây giờ Lâm Vụ thật sự rất đói.

Cô cúi đầu ăn ngấu nghiến.

Thỉnh thoảng Trần Trác lại nhắc nhở cô: "Em ăn từ từ thôi."

Lâm Vụ ăn nhanh vài miếng lót dạ, lấy lại sức rồi mới đáp lời anh: "Tôi biết rồi."

Bữa ăn này cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì mục tiêu cuối cùng trong tối nay của bọn họ không phải là ăn uống.

Ăn xong, hai người lại lên xe, di chuyển đến căn hộ khách sạn gần đó.

Lúc lên thang máy, Lâm Vụ nhìn số tầng thang máy không ngừng tăng lên rồi mới muộn màng nhận ra hình như quyết định tối nay của mình hơi bốc đồng.

Hôm nay là thứ bảy, không phải thứ sáu mà cô và Trần Trác giao hẹn gặp mặt, lên giường.

Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ thêm, cửa thang máy đã mở ra.

Trần Trác liếc nhìn Lâm Vụ, còn cô thì sải bước đi ra ngoài trước. Dù sao cũng đến đây rồi, cô nghĩ mình không cần phải băn khoăn nữa làm gì.

Vừa ăn no xong không nên vận động mạnh, do đó sau khi vào nhà, Lâm Vụ định ra ban công hóng gió. Đúng lúc này, chuông điện thoại của Trần Trác đột ngột vang lên.

"Anh đi nghe điện thoại đi." Lâm Vụ nhìn đống rau củ quả anh để trên bàn bếp: "Tôi dọn tủ lạnh cho."

Trần Trác đáp lời: "Để đó lát nữa tôi dọn cũng được."

Vừa nói, anh vừa đi ra ban công.

Đồ đạc rất dễ phân loại. Trước đây Lâm Vụ thường hay làm việc này, tuy bây giờ ít làm hơn nhưng cơ thể vẫn còn giữ ký ức và thói quen cũ.

Dọn dẹp tủ lạnh xong, Lâm Vụ lại nhét hết đống đồ ăn vặt mình vừa mua vào ngăn kéo bên cạnh.

Đến khi cô làm xong hết, Trần Trác vẫn chưa kết thúc cuộc gọi.

Lâm Vụ nhìn ra ban công. Qua cửa kính sát đất, cô chỉ thấy bóng lưng cao lớn mờ ảo của Trần Trác. Khi vào nhà anh đã cởi áo khoác ngoài ra nên bây giờ trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi cổ đứng đơn giản, làm nổi bật bờ vai rộng của anh.

Lâm Vụ không tự chủ được mà nhìn anh lâu hơn một chút, cho đến khi Trần Trác nhận ra và quay đầu nhìn cô qua cửa kính, cô mới giật mình quay đi chỗ khác, lại chỉ tay về phía phòng ngủ rồi đi tắm trước.

Trần Trác gật đầu với cô.

Lúc Lâm Vụ tắm rửa xong bước ra thì Trần Trác đã cúp máy.

Anh đang ngồi trên ghế sô pha. Ánh đèn chiếu lên người làm nổi bật đường nét khuôn mặt góc cạnh và anh tuấn của anh.

Nghe thấy tiếng động, anh ngước mắt lên nhìn cô, trong đôi con ngươi sâu thẳm như đầm nước kia lóe lên một tia sáng.

Ngay khoảnh khắc đó, Lâm Vụ chợt sinh ra ảo giác rằng người đàn ông này đã đợi mình rất lâu.

Trần Trác có một đôi mắt rất đẹp, trong trẻo sáng ngời, sắc bén sâu thẳm.

Phần lớn thời gian, đôi mắt đẹp đó của anh không chứa nhiều cảm xúc, chỉ một vài lần hiếm hoi Lâm Vụ bắt gặp những cơn sóng dữ dội trào dâng trong mắt anh.

"..."

Ví dụ như lúc này.

Lâm Vụ mở to đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông đang cúi xuống hôn mình. Hàng mi anh hơi cụp xuống, ánh mắt như sợi xích khóa chặt người cô, không ngừng quấn quýt lấy đầu lưỡi cô.

Nụ hôn của Trần Trác quá mãnh liệt, cũng quá sâu, khiến trái tim Lâm Vụ đập như trống, ngay cả nuốt nước bọt cũng khó khăn.

Rất lâu sau, nụ hôn của anh mới từ từ rơi xuống những chỗ khác. Chẳng hiểu sao Lâm Vụ lại có cảm giác tối nay Trần Trác không giống mọi ngày cho lắm.

Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng hỏi, đai áo ngủ trên người đã bị anh cởi ra. Chiếc áo ngủ bị ném xuống tận cuối giường. Hai thân hình trần trụi dán sát vào nhau. Trần Trác có đôi bàn tay với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Cô rất thích tay anh, song lúc này nó lại đang đốt lửa trên người cô, từ trên xuống dưới, từ chỗ này sang chỗ khác, mang đến cho Lâm Vụ khoái cảm khác biệt.

Giữa cơn mơ màng, cô chợt nghe thấy tiếng xé bao bì.

Sau đó Trần Trác nắm lấy tay cô, gọi cô bằng chất chất giọng khàn khàn: "Lâm Vụ..."

Lâm Vụ bất đắc dĩ mang bao vào cho Trần Trác dưới sự "ép buộc" của anh.

Cùng lúc đó, Trần Trác còn rất xấu xa bế cô rời khỏi giường, đến bên cửa sổ.

Chẳng biết bầu trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu đổ mưa rào từ lúc nào. Hai người dán sát vào cửa sổ. Lâu lắm rồi Lâm Vụ mới cảm nhận được cảm giác "nóng lạnh giao hoà" như thế này.

Tiếng mưa át đi tiếng va chạm và tiếng rên rỉ mập mờ vụn vặt đứt quãng trong phòng.

Vì những động tác quá đáng của Trần Trác mà Lâm Vụ thậm chí không kìm nổi những giọt nước mắt.

Đến khi kết thúc, giọng Lâm Vụ đã khàn đặc, tứ chi bủn rủn không còn chút sức nào.

Thế mà kẻ gây chuyện lại vẫn tinh thần phấn chấn. Anh bế Lâm Vụ vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, tiện thể gọi điện cho khách sạn nhờ bọn họ sắp xếp người lên dọn phòng.

Chờ đến khi nhân viên dọn dẹp xong thì cũng vừa lúc hai người bước ra khỏi phòng tắm.

Cả hai nằm xuống giường. Trước khi nhắm mắt ngủ, Lâm Vụ tức giận há miệng cắn Trần Trác một cái.

Trần Trác bị cắn đau nhưng không tức giận, chỉ bật ra tiếng cười khẽ rồi cụp mắt nhìn cô gái trong lòng mình: "Chỉ cắn một cái có hết giận không?"

Lâm Vụ lườm anh suýt rách cả mắt.

Trần Trác im lặng giây lát rồi đột nhiên gọi: "Luật sư Lâm."

Lâm Vụ nhắm mắt, hàng mi dài khẽ run lên: "Mời tổng giám đốc Trần nói."

Trần Trác giơ tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, đoạn nói nhỏ: "Tôi có việc đột xuất phải ra nước ngoài, có lẽ nửa tháng nữa mới về."

Lâm Vụ đột ngột mở mắt nhìn Trần Trác, anh cũng đang nhìn cô.

Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, sau đó Lâm Vụ nhẹ nhàng chớp mắt: "Ồ, vậy... Chúc anh thượng lộ bình an."

Cô đột nhiên cảm thấy nghèo từ.

Nghe thấy lời này, Trần Trác bật cười, cúi đầu cắn nhẹ lên môi Lâm Vụ, trái cổ khẽ cuộn lên: "Mượn lời chúc tốt đẹp của luật sư Lâm."

Sáng hôm sau, lúc Lâm Vụ tỉnh dậy thì Trần Trác không còn trong phòng nữa.

Cô nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc rồi mới chậm rãi ngồi dậy, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, lại thấy tờ giấy nhớ Trần Trác để lại trên gương trước bồn rửa mặt:

[Tôi bay chuyến sáng sớm nên đi trước. Chìa khóa xe tôi để trên tủ giày, nếu luật sư Lâm cần thì có thể lái đi.]

Chữ của Trần Trác rất đẹp, nét chữ rắn rỏi mạnh mẽ, mượt mà như mây trôi nước chảy, toát lên vẻ phóng khoáng.

Lâm Vụ lấy tờ giấy nhớ xuống khỏi gương, định xé vụn rồi vứt vào thùng rác thì chợt liếc thấy một câu ở mặt sau:

[Nhớ ăn cơm đúng giờ.]

Lâm Vụ ngẩn người, nhất thời quên mất mình chuẩn bị làm gì.

Hồi lâu sau, cô mới cầm tờ giấy nhớ ra khỏi phòng tắm, nhét vào cuốn sổ tay mang theo bên mình.

Vệ sinh cá nhân xong, Lâm Vụ rời khỏi phòng nghỉ.

Trước khi đi, cô dừng lại cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn không lái xe của Trần Trác đi.

Ngày hôm sau, tin tức Trần Trác ra nước ngoài công tác lan truyền khắp Hạng Hợp.

Nguyên nhân cũng khá đơn giản, đó là lễ tân và kế toán của công ty luật Hạng Hợp, bao gồm cả mấy cô gái trẻ là trợ lý luật sư đều cảm thấy rất hứng thú với Trần Trác, lại quen biết một số nhân viên ở Phong Hành nên hễ Trần Trác có động tĩnh gì là bọn họ nhận được tin ngay lập tức.

"Ôi, vậy là mấy ngày tới chúng ta sẽ không được gặp tổng giám đốc Trần đẹp trai ư?" Lúc tới phòng trà nước, Lâm Vụ nghe trợ lý luật sư của Vu Tân Tri than thở.

Đồng nghiệp bên phòng hành chính gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói nửa tháng nữa anh ấy mới về."

"Nửa tháng á? Sao anh ấy đi công tác đột xuất quá vậy?"

"Đúng thế, không biết sao lại vội vậy nữa. Nhân viên Phong Hành không tiết lộ gì, nhiều người cũng chỉ mới biết vào sáng nay thôi."

"..."

Nghe vậy, chẳng hiểu sao Lâm Vụ cũng đột nhiên cảm thấy nửa tháng có hơi dài.

Chiều hôm đó, Hà Gia Vân nghe được tin này nên gửi tin nhắn hỏi thăm Lâm Vụ: [Sao Trần Trác lại đi công tác thế kia?]

Lâm Vụ: [Cậu tìm anh ấy có việc gì à?]

Hà Gia Vân: [Tớ còn định cá cược với cậu xem anh ấy có biết sinh nhật cậu không cơ mà.]

Bấy giờ Lâm Vụ mới hiểu, bèn trả lời cô ấy: [Biết hay không thì người ta cũng không còn ở trong nước nữa, cậu khỏi cần nghĩ nhiều mất công.]

Hà Gia Vân: [Đây là sinh nhật đầu tiên kể từ khi hai người ở bên nhau đấy.]

Lâm Vụ: [... Tớ nhắc cậu một câu, chúng tớ không ở bên nhau.]

Hà Gia Vân lập tức đổi giọng mà không hề do dự: [Đây là sinh nhật đầu tiên kể từ khi hai người làm bạn tình đấy.]

Lâm Vụ: [...]

Nghe thấy lời này, cô hơi cạn lời, dở khóc dở cười gửi lại cho cô ấy một loạt dấu chấm lửng: [Tớ bận rồi.]

Hà Gia Vân: [Ok ok, vậy thứ sáu gặp lại nhé.]

Lâm Vụ: [Ừ.]

Thường thì khi bận rộn làm việc, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Chỉ mới chớp mắt một cái mà đã đến thứ sáu.

Tối thứ năm, Lâm Vụ vẫn tan làm về nhà lúc mười giờ.

Về đến nhà vệ sinh cá nhân xong, cô nhận được tin nhắn của Trần Trác hỏi có rảnh không, anh muốn bàn về chuyện vụ án một chút.

Mấy ngày nay hai người không liên lạc với nhau, lúc này anh lại đột nhiên nói muốn bàn chuyện vụ án nên Lâm Vụ không khỏi bất ngờ.

Cô xem lại lịch làm việc mà mình đã lên trước đó, sau đó mới trả lời: [Được chứ tổng giám đốc Trần, bên tôi không vấn đề gì.]

Trần Trác: [Vậy chúng ta gọi điện nói chuyện nhé?]

Lâm Vụ: [... Vâng, anh chờ tôi vài phút.]

Trần Trác: [Ừ.]

Lâm Vụ sửa soạn lại trang phục đầu tóc cho gọn gàng rồi đi vào thư phòng.

Cô bật máy tính lên, bắt đầu cuộc gọi video đầu tiên với Trần Trác.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Lâm Vụ hơi ngước mắt, nhìn thấy Trần Trác ở đầu dây bên kia xuất hiện trên màn hình. Mái tóc của anh đã được cắt ngắn hơn trước một chút, cũng gầy hơn trước khi ra nước ngoài một chút.

Lâm Vụ ngẩn người, sau đó cúi đầu báo cho anh một tiếng: "Tổng giám đốc Trần, tôi chuẩn bị xong rồi. Anh muốn nói về vấn đề gì?"

Trần Trác khẽ "ừ" một tiếng: "Em vừa về nhà à?"

Lâm Vụ do dự gật đầu.

Hai người trao đổi vài câu chào hỏi đơn giản trước khi đi vào chủ đề công việc.

Thời gian nói chuyện công việc cũng trôi qua rất nhanh, không ai nhận ra kim giờ đồng hồ đã nhích qua con số 0 của ngày mới từ lúc nào.

Bỗng nhiên chiếc điện thoại mà Lâm Vụ đặt trên bàn đổ chuông. Trần Trác ở đầu bên kia cuộc gọi video gọi cô một tiếng: "Lâm Vụ."

Lâm Vụ ngẩng đầu lên nhìn anh theo phản xạ: "Sao vậy?"

Trần Trác hơi nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn thẳng vào người cô, dường như trong mắt chứa cả ánh sáng lấp lánh, giọng nói anh trầm thấp rất đỗi êm tai: "Sinh nhật vui vẻ."


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.