Ngày Xa Lạ, Đêm Mặn Nồng

Chương 12: Chương 12




Bữa tối hôm đó, Lâm Vụ ăn khá vui vẻ.

Lý Hạng là một ông chủ rất tốt. Chỉ cần là bữa tiệc do anh ấy tổ chức thì chắc chắn anh ấy sẽ không sắp xếp những hoạt động tục tằng như ép rượu, thậm chí còn từ chối nếu đối tác yêu cầu người bên anh ấy uống rượu.

Người của công ty luật muốn uống thì uống, không muốn uống thì thôi. Dù sao anh ấy cũng sẽ bảo vệ bọn họ.

Tối đó Lâm Vụ cũng nói lời giữ lời, không chạm môi dù chỉ một giọt rượu.

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, đến khi ăn gần xong thì câu chuyện về vụ án cũng tạm thời đi tới hồi kết.

Mấy người bắt đầu nói chuyện phiếm, chủ đề chuyển từ vụ án sang những khía cạnh khác.

Lâm Vụ đúng lúc đặt đũa xuống, lặng lẽ đứng dậy rời khỏi phòng bao.

Lúc đi đến cửa nhà vệ sinh, Lâm Vụ lướt qua một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp.

Cô ngửi thấy mùi hương ngọt ngào nên quay đầu nhìn theo bóng lưng kia, thoáng cảm thấy trông đối phương có hơi quen quen, có điều nhất thời cô không nhớ ra tên người này.

Suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra, Lâm Vụ dứt khoát không nghĩ nữa.

Đối với cô, những người và việc mà có nghĩ cũng không ra thì chắc chắn là không quan trọng.

Mãi đến khi cô bước ra nhà vệ sinh và nhìn thấy hai người đứng ngoài hành lang, cô mới chợt nhận ra người vừa rồi là ai.

Lâm Vụ không biết tên cô ta, chỉ nhớ rằng trước đây mình và đối phương từng có duyên gặp nhau một lần.

Tình huống lần đó tương tự như lần này, chỉ khác địa điểm xảy ra sự việc.

Sau khi hẹn hò với Trần Trác một thời gian dài, hai người trở nên quen thuộc hơn, thỉnh thoảng vào tối thứ sáu sẽ hẹn nhau đến quán bar uống một ly, nghe nhạc rồi cùng nhau về căn hộ.

Lâm Vụ nhớ lại, lần gần nhất cô và Trần Trác đi quán bar là hơn một tháng trước. Ngày đó tâm trạng của cô khá tốt nên chủ động hẹn Trần Trác.

Lần trước nữa là vào kỳ nghỉ hè.

Quán bar mà hai người đến hôm đó rất nổi tiếng ở Thượng Hải, thỉnh thoảng còn mời được ca sĩ nghệ sĩ trong giới giải trí đến biểu diễn.

Lâm Vụ đến nơi rồi mới biết hôm ấy có một ban nhạc rất nổi tiếng đến hát, thành ra quán bar đông đúc hơn bình thường rất nhiều.

Uống rượu nghe nhạc là cách thư giãn mà Lâm Vụ khá thích.

Cô không biết nhiều về ban nhạc biểu diễn hôm đó nhưng lại rất thích những bài hát mà bọn họ trình bày. Không phải kiểu nhạc rap sôi động ồn ào mà là những giai điệu từ tốn và chân thực.

Đến khi ban nhạc biểu diễn xong thì một số khách hàng trong quán bar chuẩn bị rời đi.

Lâm Vụ và Trần Trác cũng không ngoại lệ. Hai người nhìn nhau, sau đó Lâm Vụ đứng dậy nói với Trần Trác rằng mình muốn đi vệ sinh một lát, bảo anh đợi ở bên ngoài.

Khi ấy Trần Trác trả lời cô rằng anh có thể đợi cô ở cửa nhà vệ sinh.

Lâm Vụ khựng lại giây lát rồi nói: "Không tiện lắm đâu nhỉ?"

Trần Trác ngẩng đầu hỏi "Có gì không tiện?"

"..." Lâm Vụ im lặng một lúc, sau đó hỏi đùa: "Không phải anh sợ tôi chạy mất đấy chứ?"

Nghe vậy, Trần Trác chăm chú nhìn cô vài giây, đoạn hỏi ngược một câu: "Em sẽ chạy à?"

Lâm Vụ không nghĩ nhiều mà đáp luôn: "Để xem biểu hiện của anh thế nào đã."

Trần Trác nhếch môi cười khẽ, chậm rãi nói: "Người đông quá, đi thôi."

Cuối cùng anh vẫn đi cùng cô đến cửa nhà vệ sinh.

Người đi vệ sinh khá đông nên Lâm Vụ phải xếp hàng đợi một lúc.

Khi cô bước ra thì Trần Trác vẫn đứng ở chỗ cũ đợi cô, chẳng qua trước mặt anh có thêm một cô gái ăn mặc xinh đẹp và thời thượng.

Lâm Vụ đứng cách một khoảng khá xa nhưng vẫn nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô gái đó: "Trần Trác, sao anh cũng ở đây vậy? Thật trùng hợp."

Cô không nghe rõ Trần Trác nói gì.

Ngay sau đó, cô gái lại hỏi: "Anh đến một mình hả? Lát nữa anh về bằng gì vậy, em không lái xe đến, anh đưa em về được không?"

Nghe vậy, Lâm Vụ bèn liếc nhìn hai người rồi đi ra ngoài bằng đường khác.

Cô vừa bước ra khỏi quán bar thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Người gọi tới là Trần Trác.

"Em đâu rồi?" Giọng nói của anh lẫn trong đám đông ồn ào, vừa trầm thấp vừa khiến người nghe có cảm giác áp bức.

Lâm Vụ im lặng một lúc mới trả lời anh: "Ngoài cửa."

Một lát sau, một mình Trần Trác bước ra ngoài.

Lâm Vụ im lặng nhìn ra đằng sau anh.

Trần Trác cụp mắt hỏi: "Em nhìn gì vậy?"

"... Không có gì." Lâm Vụ không định hỏi nhiều. Mối quan hệ thân mật của cô và Trần Trác chỉ giới hạn vào tối thứ sáu hàng tuần. Hơn nữa bọn họ cũng không hỏi quá nhiều về cuộc sống riêng của người kia.

Hai người im lặng đi về phía bãi đỗ xe.

Hôm nay cả hai đều uống rượu nên Trần Trác gọi tài xế riêng.

Trong lúc chờ tài xế đến, Trần Trác đột nhiên cất lời: "Lâm Vụ."

Lâm Vụ đáp lời, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: "Sao vậy?"

Trần Trác im lặng giây lát, đôi mắt nhìn thẳng vào mặt cô: "Vừa rồi..."

Chưa đợi anh nói hết câu, Lâm Vụ đã bật cười cắt ngang lời: "Tổng giám đốc Trần, không cần nói cho tôi biết chuyện này đâu."

Cô rất tuân thủ quy tắc trò chơi, không hề tò mò về người phụ nữ kia.

Vì sự cố nhỏ này mà đêm hôm đó Lâm Vụ bị Trần Trác giày vò lên bờ xuống ruộng.

Lúc đó cô cảm thấy cực kỳ khó hiểu, không hiểu tại sao anh lại đột nhiên lên cơn. Đáng lẽ người không vui phải là cô mới đúng chứ?

Bây giờ tình cờ bắt gặp hai người kia và nhớ lại chuyện hôm đó, Lâm Vụ khựng lại một giây rồi bình tĩnh sải bước đi lướt qua bọn họ, trở về phòng bao.

Bọn họ thật có duyên, Lâm Vụ nghĩ thầm.

"Trần Trác, anh đang nhìn gì vậy?" Ứng Nhàn Nhã đang nói chuyện với Trần Trác thì nhận ra anh đang nhìn về một hướng khác, vẻ mặt thờ ơ. Cô ta nhìn theo tầm mắt của anh nhưng không thấy hành lang có gì đặc biệt, chỉ có hai nhân viên phục vụ đang đứng ngay ngắn.

Trần Trác thôi không nhìn nữa, chỉ cất giọng lạnh nhạt: "Không có gì."

Ứng Nhàn Nhã "ồ" một tiếng, biết điều không hỏi nhiều. Cô ta cười cong cả mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Cuối tuần này anh rảnh không?"

Trần Trác: "Không rảnh."

Ứng Nhàn Nhã: "..."

Nhận được câu trả lời của Trần Trác, cô ta hơi tủi thân bĩu môi: "Anh còn chưa nghĩ ngợi gì đã nói không rảnh rồi."

Thấy cô ta như vậy, Trần Trác dằn cảm xúc khó nói trong lòng xuống rồi đáp lại một cách khách sáo: "Cô Ứng, tôi rất bận."

"..." Ứng Nhàn Nhã ngạc nhiên, lại buồn bực nói: "Vậy được rồi, đợi khi nào anh rảnh, em lại hẹn anh sau."

Trần Trác không đáp lời mà cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: "Tôi còn có việc, đi trước đây."

Ứng Nhàn Nhã chưa kịp nói gì, Trần Trác đã xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng dáng anh xa dần, Ứng Nhàn Nhã bực bội dậm chân.

Lâm Vụ trở lại phòng bao, mọi người tiếp tục nói vài câu xã giao rồi đứng dậy chuẩn bị ra về.

Một nhóm người đi đến cửa phòng bao. Lý Hạng khách sáo nói với Trần Trác: "Nếu có việc thì tổng giám đốc Trần có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào."

Trần Trác đáp lời, lại liếc nhìn Lâm Vụ đang đứng mỉm cười một bên rồi khẽ nhướng mày: "Không thành vấn đề."

Sau khi tiễn nhóm Trần Trác đi, Lý Hạng giơ tay lên day day thái dương rồi nhìn đám người phía sau: "Về thôi, ngày mai còn phải đi làm nữa đấy."

Anh ấy dặn dò mấy trợ lý không uống rượu đưa các luật sư và đồng nghiệp về nhà an toàn.

Dặn dò gần xong, Lý Hạng mới nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi Lâm Vụ: "Em và trợ lý của em đi xe anh về nhé?"

Lâm Vụ đang định đồng ý thì điện thoại trong túi chợt rung lên.

Cô lấy ra xem, hoá ra là Trần Trác nhắn tin đến, nội dung chỉ có ba chữ: [Luật sư Lâm.]

Lâm Vụ: [Tổng giám đốc Trần có việc gì sao?]

Trần Trác ngồi trong xe nhìn ra những bóng hình lờ mờ bên ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài khẽ lướt trên màn hình điện thoại: [Có.]

Lâm Vụ: [Việc gì vậy?]

Trần Trác muốn hỏi cô có muốn đi cùng không nhưng anh biết chắc rằng cô sẽ từ chối.

Anh do dự một lát rồi đưa tay nới lỏng cà vạt, cuối cùng thở dài trả lời: [Không có gì, em nghỉ ngơi sớm đi.]

"..."

Sau khi nhận được dòng tin nhắn này của Trần Trác, Lâm Vụ lấy làm khó hiểu.

Người đàn ông này say rượu à?

"Lâm Vụ." Ngay lúc Lâm Vụ ngờ vực thì Lý Hạng chợt gọi cô một tiếng: "Em ngồi xe ai về thế?"

Lâm Vụ hoàn hồn, vội vàng cất điện thoại rồi đáp: "Em đi nhờ xe anh."

"Vậy đi thôi." Lý Hạng xoay người, không quên nói móc cô: "Em thích chơi điện thoại từ bao giờ vậy?"

Lâm Vụ không trả lời thẳng mà thuận miệng bịa chuyện: "Tin nhắn của khách hàng ấy mà."

Thật ra cũng không hẳn là cô bịa chuyện.

Lý Hạng nhướng mày: "Khách hàng nào mà quá đáng quá vậy? Hơn chín giờ đêm rồi mà còn nhắn tin bàn chuyện với luật sư Lâm của chúng ta."

Lâm Vụ mỉm cười trả lời: "Khách hàng của công ty luật Hạng Hợp."

Lý Hạng: "..."

Lâm Vụ ngồi xe của Lý Hạng về nhà, sau đó đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, trong khi rõ ràng là cô không tốn quá nhiều sức lực và trí óc để xã giao trong bữa cơm tối nay.

Sau khi tắm rửa đơn giản, Lâm Vụ do dự một lát giữa việc ngủ luôn hay làm việc một lúc rồi ngủ, cuối cùng cô chọn vế sau.

Cơ thể vô cùng mệt mỏi nhưng bây giờ nằm xuống cũng không thể ngủ ngay được. Lâm Vụ rất rõ điều này.

Chỉ là Lâm Vụ không ngờ mình vừa ngồi xuống bàn làm việc trong thư phòng thì Trần Trác gọi điện thoại đến.

Nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Lâm Vụ không khỏi ngạc nhiên.

"Alo?" Lâm Vụ do dự nghe máy: "Chào tổng giám đốc Trần."

Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của cô, Trần Trác khẽ ngước mắt lên đáp: "Em chưa nghỉ ngơi à?"

Lâm Vụ cảm thấy anh đang hỏi thừa. Nếu nghỉ ngơi rồi thì sao mà cô nghe điện thoại của anh được nữa?

Sau vài giây im lặng, Lâm Vụ hỏi: "Tổng giám đốc Trần gọi điện thoại để giám sát công việc hả?"

Trần Trác: "Vụ án không gấp đến vậy đâu."

Lâm Vụ nghe ra ý ngoài lời của anh, bèn "ồ" một tiếng.

Đột nhiên cả hai người ăn ý cùng giữ im lặng.

Ống nghe trở nên yên tĩnh. Cách ống nghe điện thoại, dường như hai người có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của đối phương.

Lâm Vụ cảm thấy bầu không khí hiện tại có gì đó không đúng. Cô nhìn chằm chằm màn hình máy tính vừa mở, đoạn mím môi nói: "Tổng giám đốc Trần, nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây."

"Em về đến nhà chưa?" Trần Trác hỏi.

Lâm Vụ: "... Về rồi."

Cô im lặng giây lát rồi quyết định hỏi anh cho có qua có lại: "Tổng giám đốc Trần thì sao? Chắc anh cũng về đến nhà rồi nhỉ?"

Trần Trác: "Tôi về từ nửa tiếng trước rồi."

Lâm Vụ: "..."

Cảm ơn, cô không muốn biết chi tiết đến vậy đâu.

"Ừm." Lâm Vụ trả lời: "Vậy tổng giám đốc Trần nghỉ ngơi sớm đi nhé."

Trần Trác "ừ" một tiếng: "Luật sư Lâm ngủ ngon."

Lâm Vụ do dự một giây: "Tổng giám đốc Trần ngủ ngon."

Sau khi đặt điện thoại xuống, Lâm Vụ ngẩn người một lúc rồi mới lấy lại tinh thần, bắt đầu chuyển sự chú ý sang công việc.

Cô làm việc đến một giờ sáng mới lên giường đi ngủ.

Hai ngày sau đó, Lâm Vụ và Trần Trác không gặp lại nhau.

Lâm Vụ bận đến mức chân không chạm đất. Trần Trác thì vừa tiếp quản công ty đầu tư Phong Hành nên phải đương đầu với một đống vấn đề, cũng bận đến sứt đầu mẻ trán.

Tối thứ sáu tuần đó, hai người cũng không gặp nhau.

Thứ bảy, Lâm Vụ hẹn gặp một thân chủ. Sau khi nói chuyện với đối phương xong, cô mới coi như có được một kỳ nghỉ cuối tuần ngắn ngủi.

Vừa về đến nhà, Lâm Vụ lại nhận được điện thoại của Hà Gia Vân gọi tới nhà cô ấy ăn cơm.

Lâm Vụ lười biếng nằm dài trên ghế sô pha, đưa tay xoa xoa mắt rồi nói: "Để lần sau đi, hôm nay tớ mệt quá."

Nghe thấy giọng điệu của cô, Hà Gia Vân nhíu mày: "Cậu lại không được nghỉ ngơi đầy đủ à?"

Lâm Vụ ậm ừ cho qua chuyện: "Cũng không hẳn là vậy, chỉ là dạo này tớ hơi nhiều việc."

Hà Gia Vân: "... Được rồi, vậy ngày mai được không?"

Lâm Vụ bật cười: "Sao cậu cứ nhất quyết phải gọi tớ qua ăn cơm vậy? Cậu chuẩn bị điều bất ngờ gì cho tớ à?"

Nghe cô nói vậy, Hà Gia Vân tặc lưỡi: "Sinh nhật cậu còn chưa đến, lấy đâu ra bất ngờ hả?"

Lâm Vụ "ồ" một tiếng rồi nhướng mày: "Vậy có nghĩa là đến sinh nhật tớ sẽ có bất ngờ đúng không?"

"..." Hà Gia Vân cạn lời, tặc lưỡi với cô qua điện thoại: "Đừng hòng dụ dỗ tớ nói ra."

Lâm Vụ không nhịn được mà bật cười.

Sau khi trò chuyện thêm mấy câu, Hà Gia Vân chợt nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi: "Cậu định đón sinh nhật như thế nào? Hôm đó vừa hay là thứ sáu đấy, cậu có muốn đón sinh nhật cùng tớ không? Hay cùng đồng nghiệp ở công ty luật? Hay cùng Trần Trác?"

Cô ấy rất tò mò về chuyện này.

Lâm Vụ: "Trần Trác có biết sinh nhật của tớ vào ngày nào đâu?"

Hà Gia Vân ngạc nhiên: "Cậu chắc chứ?"

"Đúng thế." Lâm Vụ đáp: "Bọn tớ chưa từng nói đến chuyện này."

Hà Gia Vân: "Nhưng cũng có thể anh ấy biết thì sao? Chắc chắn anh ấy từng thấy căn cước công dân của cậu rồi."

"Đúng là từng thấy nhưng lâu lắm rồi." Lâm Vụ nói: "Cũng phải nửa năm rồi."

Cô không cho rằng Trần Trác sẽ nhớ những chuyện vụn vặt này.

Hà Gia Vân: "Cũng chưa chắc."

Lâm Vụ không nói gì.

"Nói thật nhé, nếu chúng ta đi ăn cơm với nhau thì cậu có định gọi cho anh ấy không? Hoặc nói cho anh ấy biết hôm đó là sinh nhật cậu?" Hà Gia Vân hỏi dồn.

Lâm Vụ không chút suy nghĩ mà đáp ngay: "Không gọi."

Hà Gia Vân: "Tớ hiểu rồi, vậy tớ sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu."

Lâm Vụ bật cười: "Được, vậy giao hết cho quý cô nhà mình nhé."

Hà Gia Vân: "Yên tâm."

"Đừng tổ chức linh đình quá." Lâm Vụ dặn dò: "Hai chúng ta cùng đi ăn bữa cơm với nhau là được rồi."

Cùng lắm thì thêm Lý Hạng vào trả tiền.

Hà Gia Vân: "Tớ biết rồi mà."

Nói xong chuyện chính, Hà Gia Vân dặn dò Lâm Vụ nghỉ ngơi cho tốt rồi cúp máy.

Lâm Vụ đặt điện thoại sang một bên, tạm thời không muốn nhúc nhích chút nào. Cô nghiêng đầu ngả người lên ghế sô pha, lấy chiếc chăn bên cạnh đắp lên người rồi cuộn tròn mình lại dưỡng thần. Sau đó cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lâm Vụ ngủ một mạch đến khi trời tối mịt.

Đến khi cô mở mắt ra thì xung quanh đã tối đen như mực. Trong một khoảnh khắc nào đó, thậm chí Lâm Vụ còn không kịp nhận ra mình đang ở đâu.

Sau khi lấy lại được bình tĩnh, cô mới đứng dậy bật đèn trong phòng lên.

Giây phút đèn bật sáng, Lâm Vụ theo bản năng nhắm mắt lại. Dường như đây là phản ứng tự nhiên của con người khi ánh sáng xuất hiện.

Buổi trưa cô không ăn gì, ngủ một giấc dậy thì bụng đói cồn cào.

Lâm Vụ sải bước đi vào bếp, mở tủ lạnh ra xem nhưng bên trong chỉ còn lại vài lon nước ngọt và bia.

Có vẻ như đã lâu lắm rồi cô không đi mua sắm.

Lâm Vụ vịn cửa tủ lạnh trầm tư suy nghĩ rồi quyết định sẽ ra ngoài đi siêu thị một chuyến.

Mặc dù phần lớn thời gian cô sống không quá nghiêm túc nhưng thỉnh thoảng vẫn nảy sinh ý định muốn ăn một bữa thật ngon, sống một cuộc sống tốt đẹp.

Siêu thị cách khu nhà Lâm Vu sống không xa, ở hơi chếch phía đối diện, chỉ cần băng qua một con đường là đến.

Lâm Vụ không định mua quá nhiều đồ nên thậm chí còn không lái xe.

Siêu thị buổi tối hơi vắng vẻ, mà cô lại thích kiểu vắng vẻ, ít người như thế này.

Quá đông người và ồn ào thì cô sẽ cảm thấy không thoải mái.

Lâm Vụ lấy một chiếc xe đẩy nhỏ, chậm rãi đi dạo quanh các kệ hàng.

Khi nhìn thấy những món đồ ăn vặt chất đầy trên kệ, Lâm Vụ do dự giây lát rồi cuối cùng vẫn đưa tay ra. Lâu lâu mới ăn một lần hẳn là không vấn đề gì.

Sau khi lấy một ít đồ ăn vặt, Lâm Vụ lại đi đến trước tủ đông.

Sữa tươi và sữa chua trong tủ đông rất đa dạng, khiến cô hoa cả mắt, không biết nên chọn loại nào.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô: "Vị trà bá tước kia cũng không tệ."

"...?"

Lâm Vụ quay phắt đầu lại, cực kỳ ngạc nhiên khi thấy Trần Trác đứng ngay bên cạnh mình. Anh mặc chiếc áo khoác gió bình thường, đang đẩy chiếc xe đẩy giống hệt chiếc xe trong tay cô: "Sao anh lại ở đây?"

Trần Trác khom lưng lấy một hộp sữa chua đặt vào xe đẩy của cô, sau đó bình thản đáp: "Tôi đi siêu thị."

Lâm Vụ: "..."

Cô không nói gì, cứ nhìn Trần Trác như vậy.

Thoáng thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Trần Trác cười khẽ: "Sao vậy?"

"Anh..." Lâm Vụ nhíu mày, không khỏi suy đoán: "Chắc không phải anh ở cùng một khu với tôi đâu nhỉ?"

Chuyện này không thể nào xảy ra được.

Trần Trác: "Không phải."

Anh cũng muốn lắm chứ.

Lâm Vụ: "Vậy anh ở gần đây à?"

Nếu không phải ở gần đây thì sao anh lại chạy đến đây đi siêu thị được.

Lần này Trần Trác gật đầu thừa nhận: "Ừ."

Nhận được câu trả lời khẳng định của anh, nhất thời Lâm Vụ không biết nên nói gì cho phải.

Cô nên cảm thán hai người quá có duyên hay quá vô duyên đây? Bọn họ đã quen nhau được một thời gian dài nhưng đây là lần đầu tiên gặp nhau ở khu vực gần nhà.

Hai người không hẹn mà cùng im lặng.

Đột nhiên bụng Lâm Vụ réo một tiếng.

Trần Trác quay đầu nhìn cô: "... Em chưa ăn tối à?"

Lâm Vụ hơi xấu hổ gật đầu: "Trong nhà không còn đồ ăn nữa."

Trần Trác nhìn đồng hồ đeo tay, sinh lòng nghi ngờ: "Có phải trưa nay em cũng chưa ăn không?"

Lúc này mới hơn sáu giờ tối một chút, nếu ăn trưa như bình thường thì không thể nào đói đến mức bụng réo ùng ục thế này được, cô cũng sẽ không hấp tấp lấy nhiều đồ như vậy. Trần Trác liếc xuống đống đồ ăn vặt trong xe đẩy của cô rồi nghĩ thầm trong đầu.

Lâm Vụ ậm ừ cho qua chuyện, dáng vẻ hơi lúng túng: "... Hình như là vậy."

Trần Trác: "..."

Anh cạn lời, im lặng nhìn cô chăm chú một lúc lâu rồi chậm rãi cất lời: "Lâm Vụ."

Lâm Vụ ngẩng đầu: "Sao thế?"

Đôi mắt của Trần Trác sâu thẳm cuốn hút. Khi nhìn thẳng vào anh, Lâm Vụ thường có cảm giác mình không chống đỡ được.

Chỉ là lần này cô còn chưa kịp quay đi chỗ khác thì Trần Trác đã lộ ra vẻ bất lực, khẽ hỏi: "Em định làm gì vậy?"

Vốn dĩ anh muốn nói rằng cô có thể chăm sóc bản thân mình tốt hơn chút được không.

Nhưng nói vậy thì hơi nặng lời, chắc chắn Lâm Vụ sẽ kháng cự. Anh hiểu rõ cô quá mà.

"... Chưa nghĩ ra." Lâm Vụ bị câu hỏi của anh làm khó. Việc đi siêu thị hoàn toàn là ngẫu hứng, cô không hề có mục tiêu rõ ràng cho bữa tối.

Trần Trác hiểu ra, ngừng một chút rồi lại hỏi: "Em có muốn ăn món nhà làm không?"

Lâm Vụ vô thức nín thở, trực giác mách bảo cô không nên trả lời câu này nhưng cô vẫn không kìm được mà hỏi: "Đi đâu ăn vậy?"

Trần Trác cụp mắt xuống, chậm rãi đáp: "Nhà tôi, đi không?"


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.