Sau khi nghe những lời Lâm Vụ nói, văn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu sau, Lý Hạng mới nói: “Mười phút sau vào phòng họp.”
Nói đến đây, anh ấy ngừng lại một chút mới liếc nhìn Hà Gia Vân: “Nhớ chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.”
“...”
Đợi Lý Hạng rời đi, Hà Gia Vân mới quay đầu nhìn Lâm Vụ.
Lâm Vụ giả vờ bình tĩnh đón nhận ánh mắt của cô ấy: “Sao lại nhìn tớ như vậy?”
“Không phải mẫu người mà tớ thích...” Hà Gia Vân lặp lại những lời cô vừa nói, chậm rãi bước đến trước mặt cô, đôi mắt lóe lên sự tinh nghịch, chế nhạo: “Vậy anh ấy là kiểu người mà luật sư Lâm chúng ta thích hả?”
Lâm Vụ lạnh nhạt đẩy cô ấy ra: “Cậu đừng làm loạn.”
Lúc nãy là do đầu óc bị chạm mạch nên cô mới nói thế, cũng chỉ vì muốn Lý Hạng đồng ý cho Hà Gia Vân tham gia cuộc họp.
Hà Gia Vân liếc nhìn cô, vừa định phê phán cô nói dối.
Lâm Vụ đã nhanh chóng phản công: “Cậu mà hỏi nữa, tớ sẽ gọi Lý Hạng quay lại ngay cho mà xem.”
Hà Gia Vân: “...”
Cô ấy nghẹn họng nuốt lại những lời định nói, buồn bực liếc nhìn Lâm Vụ.
Nhìn thấy đôi mắt lên án của cô bạn thân, Lâm Vụ bật cười dỗ dành: “Cậu đi làm phiền Lý Hạng đi, tớ phải chuẩn bị một ít tài liệu cho cuộc họp nữa.”
Hà Gia Vân liếc nhìn Lâm Vụ, sau đó mới xem thời gian: “Sao lại tổ chức cuộc họp gần giờ ăn thế?”
Lâm Vụ: “Lát nữa cậu hỏi Lý Hạng đi, bảo anh ấy lần sau sửa thời gian họp lại.”
“...” Hà Gia Vân tặc lưỡi: “Cậu cứ sai tớ như sai vặt ấy.”
Hai mắt Lâm Vụ cong cong, vẻ mặt vô tội nói: “Hết cách rồi, chỉ có cậu mới trị được Lý Hạng thôi.”
Hà Gia Vân không thể nói thêm được gì, chỉ có thể mang theo nhiệm vụ mà cô vừa giao cho, nghênh ngang đi đến văn phòng của Lý Hạng.
Lâm Vụ sắp xếp lại những tài liệu có thể dùng trong cuộc họp, sau đó đi vệ sinh rồi mới vào phòng họp.
Các luật sư khác lục tục đến nơi, không lâu sau Lý Hạng và người của công ty đầu tư Phong Hành cũng đến.
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Vụ và các luật sư khác cùng đứng lên nhìn mấy người vừa đến.
Hôm nay Trần Trác mặc âu phục màu xám nhạt, thiết kế vạt áo chéo được cắt may tỉ mỉ, trên miệng túi vuông có treo một sợi dây xích, vừa kiêu ngạo vừa bắt mắt.
Quái lạ, hai người mới tách ra một buổi sáng mà giờ gặp lại, Lâm Vụ đột nhiên xuất hiện cảm giác xa lạ khó tả.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Trần Trác cố kìm không nhìn sang cô.
Anh nghiêng đầu chào hỏi mọi người, sau đó ngồi xuống.
Đột nhiên, màn hình điện thoại kẹp trong sổ ghi chép của Lâm Vụ sáng lên.
Cuộc họp vẫn chưa chính thức bắt đầu, hai người ngồi cạnh Lâm Vụ hôm nay đều là nam luật sư có chừng mực, sẽ không tự tiện ghé sát vào cô để xem điện thoại của cô. Vì vậy Lâm Vụ mở điện thoại lên mà không hề lo lắng.
Không ngoài dự đoán, tin nhắn do Hà Gia Vân gửi đến.
Hà Gia Vân: [... Trời ơi, sao hôm nay Trần Trác đẹp trai hơn so với lần tớ thấy ở quán bar vậy? Có phải trí nhớ của tớ có vấn đề không? Hay là ánh đèn trong quán bar có vấn đề?]
Hà Gia Vân: [Gu thẩm mỹ của anh ấy rất tốt. Tuy bộ âu phục đó không phải là đồ cắt may riêng nhưng cũng là mẫu trình diễn của một thương hiệu cao cấp nào đó. Tớ từng thấy người mẫu mặc nó trên sàn diễn. Vốn tưởng rằng ngoài đời chẳng có mấy ai mặc nó đẹp và nho nhã hơn người mẫu, không ngờ Trần Trác lại có thể làm được điều đó.]
Thấy vậy, Lâm Vụ không khỏi ngẩng đầu nhìn Trần Trác.
Quả thật là thế... Hôm nay Trần Trác không còn thản nhiên, nghiêm túc như khi mặc những bộ âu phục cắt may công phu trước đây, bộ đồ anh đang mặc trên người giúp anh toát lên vẻ phóng khoáng, tự nhiên trong từng cử chỉ. Trần Trác trông không giống người đi họp, mà giống một cậu ấm rảnh rỗi đến công ty dạo chơi và thị sát hơn.
Nghĩ đoạn, tin nhắn của Hà Gia Vân lại hiện lên: [Ơ kìa, lạ quá, tại sao anh ấy không nhìn cậu?]
Hà Gia Vân: [Cậu nhìn anh ấy rồi mà sao anh ấy không nhìn cậu? Anh ấy là ninja rùa à?]
...
Lâm Vụ bị lời của Hà Gia Vân chọc cười, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Cô cố gắng kiềm chế khóe môi đang cong lên, cụp mắt trả lời cô ấy: [Cô cả của tớ ơi, anh ấy không nhìn tớ là chuyện bình thường mà.]
Hà Gia Vân: [Bình thường chỗ nào? Cậu xinh đẹp đến thế mà anh ấy không thèm nhìn lấy một lần, không hề bình thường chút nào.]
Lâm Vụ: [Chúng ta đang họp, tớ và anh ấy không quen.]
Hà Gia Vân: [Chậc.]
Lâm Vụ: [?]
Hà Gia Vân: [Hai người chơi trò hơi kích thích đó.]
Lâm Vụ: [Cái gì?]
Hà Gia Vân: [Giả vờ không quen trước mặt người khác nhưng sau lưng thì... Cậu nói có kích thích không?]
Đoán Hà Gia Vân lại hiểu nhầm, Lâm Vụ dở khóc dở cười. Cô vừa định trả lời thì thoáng thấy Lý Hạng nhíu mày nhìn Hà Gia Vân.
Cô khựng lại, tập trung gõ chữ: [Đừng nghịch điện thoại nữa, trúc mã của cậu phát hiện chúng ta mất tập trung rồi kìa.]
Lâm Vụ gửi tin nhắn xong bèn đặt điện thoại xuống.
Ngay sau đó, cô thấy Hà Gia Vân cũng ngượng ngùng cất điện thoại đi.
…
Cuộc họp hôm nay tương đối ngắn gọn và nhanh hơn so với cuộc họp lần trước.
Những vấn đề cần trao đổi đã được nhắc đến trong cuộc họp lần trước, lần này Trần Trác đến là để chọn đội ngũ luật sư.
Công ty luật Hạng Hợp có rất nhiều luật sư giỏi, cũng có nhiều luật sư từng tham gia những vụ án khiến giới luật sư bàn tán không ngớt.
Hạng Hợp có thể giới thiệu nhiều luật sư phù hợp với đội ngũ luật sư mà Phong Hành muốn tìm lần này. Song cuối cùng Lý Hạng giới thiệu đội ngũ của Vu Tân Tri và đội ngũ của Lâm Vụ cho Trần Trác.
Lý Hạng hiểu ý Trần Trác, anh đã hỏi thăm thông tin về Lâm Vụ thì có nghĩa đã muốn chọn cô. Song vụ án lần này quá lớn và phức tạp, đòi hỏi phải tốn nhiều thời gian và công sức, nếu chỉ có Lâm Vụ và các trợ lý luật sư quen thuộc của cô thì sợ lo không xuể.
Vu Tân Tri có kinh nghiệm trong nghề lâu hơn Lâm Vụ, cũng từng tham gia những vụ kiện tương tự, nếu cho hai đội ngũ hợp tác với nhau sẽ thích hợp hơn.
Cả hai bên đều có sở trường riêng, có thể phát huy tối đa ưu thế trong vụ án.
Lâm Vụ không có ý kiến gì về sự sắp xếp này của Lý Hạng.
Cô hiểu rất rõ nếu giao toàn bộ vụ án này cho mình, mấy tháng tới, thậm chí nửa năm tới, cô đừng mong được ngủ. Nhưng nếu hợp tác cùng đội ngũ của Vu Tân Tri, áp lực mà cô phải gánh sẽ giảm đi rất nhiều.
Lâm Vụ và Vu Tân Tri đều không có ý kiến về sự sắp xếp của công ty, các luật sư khác cũng không có ý kiến nốt.
Nói xong, Lý Hạng nhìn Trần Trác: “Tổng giám đốc Trần, anh thấy thế nào?”
Trần Trác đang xem tài liệu mà Lý Hạng đưa cho anh. Anh nhẹ nhàng cụp mắt, nhìn bức ảnh dài một tấc trên đầu tài liệu. Bức ảnh có nền màu xanh dương, tóc Lâm Vụ được buộc thấp, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn và sắc sảo.
Cô trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn khó giấu được gương mặt đẹp đến choáng ngợp kia.
“Tôi không có ý kiến gì, luật sư Lý cứ sắp xếp.” Trần Trác suy nghĩ một lát rồi đáp.
Lý Hạng mỉm cười: “Tổng giám đốc Trần có gì cần thì cứ việc nói nhé.”
Trần Trác nhẹ nhàng gật đầu, liếc nhìn Lâm Vụ và người đàn ông bên cạnh cô, vẻ mặt khó dò.
Sau khi bàn xong mọi việc, cuộc họp cũng kết thúc.
Khi tiễn Trần Trác ra ngoài, Lý Hạng hỏi một câu: “Trưa nay tổng giám đốc Trần có hẹn không?”
Trần Trác nhướng mày: “Luật sư Lý có sắp xếp gì sao?”
“Tôi muốn mời tổng giám đốc Trần và mọi người ăn một bữa cơm, tiện thể làm quen với đội ngũ luật sư bên công ty chúng tôi.” Lý Hạng thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Trần thấy thế nào?”
Trần Trác suy nghĩ vài giây, khẽ nói: “Buổi tối đi, trưa nay tôi bận rồi.”
Lý Hạng đáp: “Không thành vấn đề, hẹn tối gặp lại.”
Trần Trác liếc nhìn cô gái đang đi sau họ vài bước, đang trò chuyện vui vẻ với người khác, bèn gật đầu với vẻ mặt không thay đổi.
Sau khi tiễn Trần Trác rời đi, Lý Hạng gọi Lâm Vụ và Vu Tân Tri vào văn phòng dặn dò thêm vài câu, tiện thể nhắc đến chuyện tối nay đi ăn cơm với bên công ty đầu tư Phong Hành, bảo hai người sắp xếp thời gian.
Vừa ra khỏi văn phòng của Lý Hạng, Vu Tân Tri đã gọi Lâm Vụ lại.
Lâm Vụ dừng bước: “Luật sư Vu, có chuyện gì không?”
“Trưa nay anh và em ăn cơm chung nhé?” Vu Tân Tri mời cô, anh ấy nhìn thẳng vào mắt cô, nở nụ cười ấm áp: “Tiện thể bàn về vụ án luôn được không?”
Lâm Vụ ngẩn ra, bất đắc dĩ cười: “Trưa nay tôi không được rồi.”
Vu Tân Tri ngạc nhiên: “Sao vậy? Trợ lý đã đặt cơm cho em rồi à?”
“Không phải.” Lâm Vụ còn chưa kịp trả lời, không biết Hà Gia Vân từ đâu xuất hiện trả lời thay: “Là tôi mang cơm trưa cho cậu ấy.”
Vu Tân Tri quay đầu, nhìn thấy Hà Gia Vân thì sững sờ: “Ra vậy.”
Anh ấy ngại ngùng cười: “Vậy đổi thành sau giờ nghỉ trưa được không, chiều nay em có việc gì không?”
Lâm Vụ suy nghĩ vài giây rồi đồng ý: “Không có, hai giờ được không?”
Vu Tân Tri gật đầu: “Hai giờ, tại văn phòng của anh nhé?”
Lâm Vụ gật đầu.
Sau khi hẹn với Vu Tân Tri xong, Lâm Vụ kéo Hà Gia Vân về văn phòng ăn cơm.
Hai người mở hộp cơm giữ nhiệt ra. Lâm Vụ đứng dậy đi rửa tay, lúc quay lại Hà Gia Vân đưa đũa cho cô, cô nhận lấy rồi nhớ ra điều gì đó, ngước mặt lên hỏi: “Cậu đã góp ý với Lý Hạng chưa?”
Đừng mở cuộc họp vào giờ cơm nữa.
Hà Gia Vân đang uống nước, nghe vậy bèn cạn lời liếc nhìn cô: “Tớ quên mất, đợi ăn xong tớ sẽ nói với anh ấy.”
Lâm Vụ nhoẻn miệng cười: “Được.”
Hai người im lặng ăn cơm. Bỗng nhiên Hà Gia Vân nhớ ra điều gì đó bèn đá chân Lâm Vụ dưới bàn trà.
Lâm Vụ ngẩng đầu: “Hửm?”
Hà Gia Vân: “Cậu nhận vụ án của Phong Hành xong thì liệu còn thời gian nghỉ ngơi không?”
Cô ấy dặn dò Lâm Vụ: “Cậu đừng có liều mạng kiếm tiền xong không còn mạng để tiêu đấy.”
Lâm Vụ bật cười, biết cô bạn thân lo lắng cho mình: “Không đâu.”
Nếu chỉ có đội ngũ của Lâm Vụ nhận vụ án này thì đúng là có khả năng liều mạng kiếm tiền nhưng không còn mạng để tiêu. Song vì có đội ngũ của Vu Tân Tri cùng tham gia, Lâm Vụ cảm thấy mình sẽ không mệt chết.
Hà Gia Vân hừ lạnh: “Chúng ta không còn trẻ nữa, cậu phải để ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn.”
“Tớ biết rồi.” Lâm Vụ liếc nhìn cô ấy, không phục nói: “Nhưng tớ thấy chúng ta vẫn còn trẻ lắm.”
Cả hai đều chưa đến ba mươi tuổi, sao lại không còn trẻ chứ?
Hà Gia Vân: “...”
Nói đến đây, Hà Gia Vân nhớ ra một chuyện quan trọng hơn: “Tuần sau là sinh nhật cậu rồi, cậu muốn quà sinh nhật gì?”
Lâm Vụ “ồ” một tiếng: “Tuần sau là sinh nhật tớ hả?”
Hà Gia Vân: “... Cậu bận đến mức không biết hôm nay là thứ mấy rồi sao?”
“Thứ mấy thì tớ biết nhưng ngày mấy thì thật sự không biết.” Lâm Vụ thành thật nói.
Hà Gia Vân cạn lời: “Cậu muốn quà sinh nhật gì?”
“Không biết nữa…” Lâm Vụ cúi đầu ăn cơm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tớ không muốn gì cả.”
“Có phải cậu nên đổi xe mới rồi không?” Hà Gia Vân hỏi.
Lâm Vụ: “...”
Cô nuốt cơm trong miệng xuống, cảnh giác hỏi: “Chẳng lẽ cậu định tặng tớ một chiếc xe à?”
Hà Gia Vân nhìn cô, nhún vai đáp: “Cậu muốn thì tớ tặng thôi, có vấn đề gì à?”
Lâm Vụ nghẹn lời, vội vàng từ chối: “Tớ không muốn, tớ thấy chiếc xe hiện tại của tớ vẫn tốt chán, không cần đổi đâu.”
Hà Gia Vân: “Chiếc xe mấy chục nghìn tệ đó tốt chỗ nào?”
“... Lỡ va chạm giao thông cũng không đau lòng, như vậy không tốt à?” Lâm Vụ phản bác.
Nghe thế, Hà Gia Vân không biết nên nói gì cho phải.
Cô ấy im lặng một lúc lại bắt đầu đau đầu: “Vậy cậu muốn gì?”
“Tớ thật sự không muốn gì cả.” Lâm Vụ thành thật: “Trước mắt tớ chả cần gì.”
Hà Gia Vân: “...”
Cô ấy im lặng một lúc mới nhìn Lâm Vụ: “Cậu không nói thì tớ sẽ tự chọn nhé.”
Lâm Vụ suy nghĩ: “Hay là đợi khi nào tớ cần rồi cậu hẵng tặng được không?”
“Không, quà sinh nhật là quà sinh nhật.” Hà Gia Vân từ chối lời đề nghị của cô: “Khi khác cậu cần gì thì cứ nói với tớ.”
Nghe vậy, Lâm Vụ bỗng buồn cười.
Cô hiểu tính tình Hà Gia Vân, cô ấy là người nói một không nói hai.
Lâm Vụ do dự một lát đành gật đầu: “Cậu đừng tặng đồ quá đắt là được.”
Hà Gia Vân: “Tớ có tiền.”
Lâm Vụ câm nín.
Ăn cơm xong, Hà Gia Vân bảo Lâm Vụ dọn dẹp bàn ăn, còn mình đứng dậy nói: “Tớ đến văn phòng của Lý Hạng đây.”
Lâm Vụ khó hiểu: “Cậu đến đó làm gì?”
“Nhắc nhở anh ấy tuần sau là sinh nhật cậu rồi, bảo tư bản chuẩn bị quà sinh nhật hậu hĩnh cho cậu.”
Lâm Vụ nhướng mày, không hề khách sáo nói: “Tốt nhất là bảo anh ấy tăng tiền thưởng cho tớ nhá, tớ thích tiền.”
Hà Gia Vân ra dấu OK với cô, nháy mắt nói: “Cứ giao hết cho tớ.”
…
Sau khi Hà Gia Vân rời đi, Lâm Vụ nghỉ ngơi một lát mới tiếp tục xử lý công việc.
Cô xử lý hai văn bản pháp lý mà Triệu Vũ Hân gửi cho mình, trao đổi với cô ấy vài góp ý sửa đổi mới đứng dậy đi đến văn phòng Vu Tân Tri, thảo luận về vụ án Phong Hành.
Cô bận rộn suốt cả buổi chiều.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Vụ mới giật mình nhận ra đã đến giờ tan ca.
“Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Vu Tân Tri nói: “Đợi tối nay dùng bữa với tổng giám đốc Trần rồi hỏi cụ thể tình hình sau.”
Lâm Vụ trả lời, quay về văn phòng của mình trước.
Bữa ăn mà Lý Hạng đã nói bắt đầu vào lúc bảy giờ tối, nhà hàng cách công ty luật không xa. Đó là một nhà hàng cao cấp theo kiểu kết hợp, tính riêng tư khá cao.
Xe của Lâm Vụ vẫn đỗ ở nhà hàng tư nhân hôm qua, sáng nay cô bắt taxi đến công ty.
Khi cả nhóm rời khỏi công ty và bước xuống tòa nhà, Lý Hạng thuận miệng hỏi: “Sáng nay mọi người đều lái xe đến à?”
Lâm Vụ: “... Em không lái xe đến.”
Vu Tân Tri nghiêng đầu nhìn cô rồi đề nghị: “Vậy lát nữa em đi xe của anh đi.”
Lâm Vụ khựng lại, đang rối rắm không biết nên từ chối thế nào, Lý Hạng liếc nhìn hai người rồi nói: “Lâm Vụ đi chung xe với anh, anh muốn hỏi em vài chuyện liên quan đến Gia Vân.”
“...” Lâm Vụ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đồng ý: “Vâng, luật sư Lý.”
Cô mỉm cười với Vu Tân Tri: “Hẹn anh lần sau nhé.”
Vu Tân Tri hiểu rõ: “Không có gì.”
Khi đến bãi đỗ xe, Lâm Vụ nhanh chóng lên xe với Lý Hạng.
Trợ lý của Lý Hạng và trợ lý của cô lần lượt ngồi vào ghế lái và ghế phụ lái, Lâm Vụ cúi người leo lên ghế sau.
“Cảm ơn anh nhé.”
Lý Hạng liếc nhìn cô, lời nói đầy ẩn ý: “Sức hấp dẫn của đàn em chúng ta vẫn như xưa.”
Nghe ra anh ấy trêu ghẹo mình, Lâm Vụ hơi buồn cười: “Vẫn kém Gia Vân một tí.”
Lý Hạng: “...”
Anh ấy nhìn cô, gương mặt không có cảm xúc: “Em muốn bị đuổi xuống xe giữa chừng à?”
“Anh sẽ không làm thế đâu.” Lâm Vụ khẳng định: “Gia Vân sẽ tìm anh tính sổ.”
Lý Hạng nghẹn lời, không muốn nói chuyện với cô nữa.
Nghe vậy, hai trợ lý ngồi đằng trước đều buồn cười nhìn nhau, cố gắng nén nụ cười trên môi, sợ cười xong thì Lý Hạng sẽ lập tức đuổi họ xuống xe mất.
Bầu không khí trong xe bỗng trở nên yên tĩnh, Lý Hạng bất thình lình nói: “Gia Vân nói sinh nhật em sắp đến rồi, anh tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho em nhé?”
Lâm Vụ: “...”
Cô quay đầu nhìn Lý Hạng, rất nghiêm túc hỏi: “Anh muốn trả thù em à?”
Cô là người ngoài công việc ra thì không thích nói chuyện lắm, cũng không giỏi giao tiếp với người khác, tổ chức tiệc sinh nhật làm gì? Để mọi người im lặng ngồi cùng bàn, hay là muốn mọi người nhắm mắt cầu nguyện?
Lý Hạng nhướng mày.
Lâm Vụ: “... Không cần, thay vì tổ chức tiệc sinh nhật thì anh cho em nghỉ phép còn có ý nghĩa hơn.”
Lý Hạng cười khẽ: “Với số lượng án kiện trong tay em, hai tháng tới em đừng mong nghỉ được ngày nào.”
Lâm Vụ không thể phản bác câu này của anh ấy, vì đó là sự thật.
Cô im lặng vài giây rồi nói: “Vậy cuối năm anh thưởng thêm tiền cho em là được.”
Lý Hạng dứt khoát quyết định: “Lấy phần của Gia Vân cho em vậy.”
“...” Nghe vậy, Lâm Vụ không nhịn không được cười nói: “Em cảm ơn anh thay Gia Vân nhé.”
Lý Hạng: “Không có gì.”
Hai người bông đùa qua lại vài câu thì đã đến nhà hàng.
Trước khi xuống xe, Lý Hạng dặn dò Lâm Vụ: “Em uống ít rượu thôi, anh sợ ai đó tìm anh tính sổ.”
Lâm Vụ: “Yên tâm, tối nay em sẽ không uống rượu.”
Tối qua Lâm Vụ uống vài ngụm Vodka, tuy không nhiều nhưng không hiểu sao cả ngày hôm nay cô cảm thấy dạ dày rất khó chịu.
Khi người của công ty luật đến nơi, nhóm của Trần Trác vẫn chưa tới.
Họ vào phòng riêng đợi chừng vài phút thì nhóm của Trần Trác mới tới.
Đôi bên chào hỏi vài câu mới lần lượt ngồi vào chỗ.
Lâm Vụ ngồi cạnh Vu Tân Tri, bên cạnh Vu Tân Tri là Lý Hạng, bên cạnh Lý Hạng là Trần Trác.
Bàn ăn trong phòng riêng là bàn tròn lớn. Khi Lâm Vụ ngẩng đầu, cô có thể nhìn thấy người ngồi chếch đối diện với mình.
Các món ăn lần lượt được mang lên bàn. Lâm Vụ cầm đũa lên ăn cơm thì bỗng nghĩ đến một chuyện, số lần cô gặp mặt và ăn cơm cùng Trần Trác trong tuần này gần bằng cả tháng trước cộng lại.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi tự hỏi có phải hai người gặp nhau thường xuyên quá rồi không?
Bỗng nhiên, Lâm Vụ cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, đối diện người đàn ông ngồi chếch bên kia bàn.
Một lúc sau, Lâm Vụ là người đầu tiên dời tầm mắt, xoay bàn xoay trên bàn, món sườn xào chua ngọt mà cô muốn ăn đang ở trước mặt Trần Trác.
Thấy vậy, Trần Trác nhướng mày, khi món sườn sắp dừng lại trước mặt Lâm Vụ, anh bèn vươn tay ra ngay lúc cô vừa rụt tay lại.
“...”
Lâm Vụ trơ mắt nhìn món sườn xào chua ngọt lướt qua mình, Lâm Vụ ngơ ngác chừng ba giây, bất đắc dĩ gắp rau xanh trước mặt.
Trần Trác nhìn hết vẻ mặt buồn bực của cô, bỗng muốn cười nhưng lại có hơi bực mình.
Món ăn lỡ qua rồi mà cô không biết xoay lại ư? Trần Trác nghĩ ngoài công việc ra, sao chuyện gì cô cũng dễ dàng từ bỏ hết vậy?
Vì hiểu rõ tính cách của Lâm Vụ, Trần Trác vừa nói chuyện với Lý Hạng ở bên cạnh vừa từ tốn xoay món sườn xào chua ngọt về trước mặt Lâm Vụ.
Thấy cô đã gắp một miếng, anh mới cụp mắt thu tay về, cầm ly rượu trên bàn rồi nhấp một ngụm.