Tối nay Lâm Vụ không có hứng đi quán bar nên Trần Trác mới đưa cô đến chung cư.
Tủ rượu ở chung cư luôn có sẵn rượu, chỉ là trước đây Lâm Vụ đến đây nhưng không có ý định thưởng thức chúng.
Cô quen cửa quen nẻo bước vào phòng, đi về phía tủ rượu.
Tủ rượu được đặt sát vào tường, trên đó có hơn mười chai rượu lớn nhỏ với xuất xứ khác nhau, hương vị cũng khác nhau. Lâm Vụ ngẩng đầu quan sát, quay đầu nhìn người đang cởi áo vest rồi treo lên giá: “Cao quá, tôi không với tới.”
Vodka được đặt ở chỗ cao nhất.
Trần Trác treo quần áo xong, lững thững đi đến gần cô.
Anh lấy rượu xuống, cụp mắt nhìn cô rồi hỏi xác nhận: “Ngày mai còn phải đi làm, tối nay em nhất quyết uống loại rượu mạnh này à?”
Lâm Vụ lấy chai rượu ra khỏi tay Trần Trác, xoay người đi vào bếp lấy ly uống rượu rồi đáp: “Nói lắm thế.”
Trần Trác: “…”
Lâm Vụ cầm hai cái ly bước ra, Trần Trác nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh nhã, bình tĩnh của cô trong chốc lát rồi nói: “Tôi khui cho.”
Lâm Vụ “ừ” đáp lại.
Nắp rượu được mở ra, cô ngửi được mùi rượu Vodka nồng đậm tỏa ra trong không khí.
Cô nâng ly rượu do Trần Trác rót chưa đến một phần ba ly, cụp mắt nhấp một ngụm. Mùi cồn trong Vodka rất nồng nhưng uống vào khá nhạt, tinh khiết và ngon miệng.
Lâm Vụ mới uống hai ngụm nhưng nghĩ mình đã chọn sai rượu rồi.
Độ cồn trong Vodka quá cao, mùi vị cũng bình thường, cô không nên chọn loại rượu này.
May mà cô chỉ uống hai ngụm rồi nghỉ uống, Trần Trác không nói gì.
Căn hộ thoáng rơi vào im lặng. Trần Trác uống hết rượu trong ly của mình, kéo ghế ngồi xuống đối diện với Lâm Vụ.
Anh ngước lên nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt, thái độ muốn nói lại thôi.
“Tốt nhất anh đừng hỏi làm gì.” Lâm Vụ lên tiếng đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng.
Nghe vậy, Trần Trác mỉm cười, nhướng mày nhìn cô, đôi mắt sâu hút trong trẻo, giọng ngân vang: “Bá đạo thế?”
Lâm Vụ “ừ” đáp: “Tổng giám đốc Trần, đừng…”
Cô vốn định nói đừng vượt quá giới hạn nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại của hai người thì thấy đã có dấu hiệu vượt quá giới hạn, hơn nữa người chủ động lại là cô.
Sau khi nhận ra điều này, Lâm Vụ im lặng, sau đó nhìn anh: “Đừng nói mấy chuyện mất hứng.”
Nghe vậy, Trần Trác ngước lên nhìn cô đầy thích thú, từ tốn nói: “Vậy luật sư Lâm…”
Anh cố tình ngừng trong giây lát, hỏi bằng giọng trầm khàn cuốn hút: “Cho rằng chuyện gì mới không mất hứng?”
Lâm Vụ nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy, sâu không thấy đáy của anh.
Trong chốc lát, Lâm Vụ ngồi lên người Trần Trác, vòng tay ôm lấy cổ anh bằng một tay, tay còn lại nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi anh rồi nói: “Chuyện này.”
Đây mới là chuyện không mất hứng.
Dáng môi của Trần Trác rất đẹp, hơi mỏng nhưng không phải loại quá mỏng mà Lâm Vụ ghét cay ghét đắng. Dáng môi của anh vô cùng đẹp, mỗi lần tiến đến gần đều thấy vân môi nho nhỏ trên môi anh, gợi cảm chết người.
Trần Trác cụp mắt nhìn ngón tay của Lâm Vụ ở trên môi mình. Anh hé miệng, vươn đầu lưỡi ra, trao tay những nụ hôn dày đặc và ướt át.
Anh hôn quá gợi tình, Lâm Vụ không ngăn cản được. Cô cảm nhận sự mềm mại, tê dại trên đầu ngón tay, hô hấp hơi rối loạn.
“Anh…” Lâm Vụ định nói gì đó nhưng Trần Trác bỗng hé miệng cắn lên ngón tay của cô, để lại dấu răng đậm nét trên đó.
Lâm Vụ bị đau, không dám tin nhìn anh: “Trần…”
Cô chưa kịp gọi cả tên Trần Trác thì anh đã dời nụ hôn trên ngón tay cô lên miệng cô.
Anh không cho Lâm Vụ thời gian chuẩn bị, cạy mở hàm răng của cô vô cùng chuẩn xác, nuốt hết những lời cô định nói vào nụ hôn nóng bỏng này.
“...”
Trong lúc Lâm Vụ ý loạn tình mê, đầu óc mơ màng nhưng vẫn không quên nhắc nhở anh: “Tắm… Tắm rửa.”
Trần Trác khàn khàn đáp lại, bế cô bằng tư thế hiện giờ rồi bước vào phòng tắm.
Tiếng nước róc rách trong phòng tắm lấn át tiếng mập mờ bên trong.
Thi thoảng chỉ khi nào không kìm được thì tiếng thở dốc mập mờ mới truyền ra ngoài.
Phòng tắm bị hai người biến thành nơi ướt át và gợi tình.
Bấy nhiêu vẫn chưa chấm dứt.
Khi ra khỏi phòng tắm, Trần Trác bế Lâm Vụ ra rồi đặt xuống chiếc giường mềm mại và rộng rãi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lâm Vụ ngưỡng cổ, cánh tay trắng nõn thon dài đặt lên vai Trần Trác. Cô run rẩy, khi anh chạm vào, cô chịu không nổi để lại vết móng tay cào ở sau lưng anh.
Cơ thể của Lâm Vụ không may mắn thoát khỏi. Cô đã nói với Trần Trác rằng không được để lại dấu vết ở khu vực xương quai xanh, vì vậy Trần Trác thường mút những nơi mà người khác không thấy, để lại dấu hôn tận mấy hôm sau vẫn chưa biến mất.
“...”
…
Sáng hôm sau, Lâm Vụ bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức.
Cô nhắm mắt định tắt đồng hồ báo thức nhưng thứ chạm vào không phải điện thoại mà là một cánh tay cứng rắn và ấm áp.
Lâm Vụ mở choàng mắt, nhìn người đã tắt đồng hồ báo thức trước cô một bước.
Trong khoảnh khắc, Lâm Vụ không nhận ra bản thân đang ở đâu.
“Lâm Vụ.” Nhận ra cô đang thẫn thờ, Trần Trác nâng tay gõ nhẹ vào trán cô rồi khàn giọng bảo: “Em nên thức dậy đi làm.”
Lâm Vụ sững sờ, nhìn chằm chằm vào Trần Trác chừng ba giây mới sực tỉnh. Cô nhanh chóng xốc chăn xuống giường, chạy vào phòng tắm.
Trần Trác nhìn hàng loạt động tác của cô, cố nén không cười thành tiếng.
Luật sư Lâm vừa mới thức giấc đáng yêu vô cùng.
Trần Trác xuống giường, bước vào phòng tắm.
Khi thấy anh xuất hiện trong đây, Lâm Vụ đang đánh răng bỗng khựng lại, ậm ờ hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Trần Trác ngước lên cầm lấy chiếc bàn chải khác trên bồn rửa mặt trước cái nhìn lom lom của cô, lắc lắc bàn chải trước mặt cô rồi nói rõ từng chữ: “Đánh răng.”
Lâm Vụ: “…”
Hình ảnh quái dị làm sao.
Ít nhất Lâm Vụ cho là vậy.
Phòng tắm trong chung cư rất rộng, chia ra khu vực tắm vòi sen, còn có một cái bồn tắm lớn, bồn rửa mặt, bồn cầu v.v…
Bồn rửa mặt dài chừng hai mét, hai người đứng rửa mặt vẫn dư sức.
Nhưng hình ảnh cô và Trần Trác đứng đánh răng cùng nhau, dù nhìn kiểu gì cũng thấy quái lạ.
Bởi vì hình ảnh đó quá dịu dàng.
Dịu dàng đến mức khiến Lâm Vụ không quen. Họ không phải người yêu, cũng không phải vợ chồng rửa mặt cùng nhau, sau đó thay đồ sửa soạn cùng đi làm, thậm chí còn hôn tạm biệt đối phương.
Họ chỉ là bạn tình, không phải người yêu.
Nghĩ đến đây, Lâm Vụ lại ngước lên nhìn Trần Trác phản chiếu trong tấm gương. Anh vừa thức dậy vẫn đẹp trai phong độ như bao ngày, phong thái thoải mái khoan khái, không có vẻ mệt mỏi sau khi say rượu, càng không có tí lôi thôi lếch thếch nào cả.
Dù mái tóc của anh hơi rối nhưng cũng không giấu được khí chất lỗi lạc của anh.
Nhận ra ánh mắt của Lâm Vụ, Trần Trác thoáng nhìn sang cô, phun nước súc miệng ra rồi hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Vụ sực tỉnh, nhẹ nhàng chớp mắt: “… Không có gì.”
Cô vội khom lưng, vốc nước rửa mặt.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Lâm Vụ bước ra ngoài, lấy bộ đồ mà cô đã để lại lần trước trong tủ quần áo ra thay.
Ở đây không có đồ trang điểm, Lâm Vụ cũng không định trang điểm trước mặt Trần Trác.
Sau khi thay đồ xong, Trần Trác cũng đã vệ sinh cá nhân xong.
Lâm Vụ dọn dẹp đồ đạc bị vứt lung tung tối qua, ngước lên nhìn anh: “Tổng giám đốc Trần, tôi đi trước nhé.”
Trần Trác dừng bước, ngước nhìn cô: “Chờ tôi ba phút, tôi đưa em đi làm.”
“Không cần.” Lâm Vụ của ban ngày rất bình tĩnh và tỉnh táo, cô nhìn anh, thái độ kiên quyết: “Không làm phiền tổng giám đốc Trần, tôi sẽ lái xe đi làm.”
Trần Trác cụp mắt: “Em chắc chưa?”
Lâm Vụ gật đầu, thản nhiên nhìn anh.
Cô thật sự không cần anh đưa đi làm.
Trần Trác im lặng mấy giây mới mỉm cười: “Được, luật sư Lâm đi thong thả.”
Lâm Vụ trả lời, dứt khoát xoay người rời đi.
Cánh cửa mở ra rồi được đóng lại.
Trần Trác đứng tại chỗ một lúc, nâng tay day day trán, nở nụ cười tự giễu.
Anh đoán cô sẽ từ chối nhưng không ngờ khi cô dứt khoát từ chối, anh vẫn không kìm được cảm xúc khó chịu trong lòng.
…
Rời khỏi chung cư, Lâm Vụ không đến công ty luật ngay.
Cô lái xe quay về nhà, thay bộ đồ khác, rửa mặt trang điểm xong mới thong thả bước vào công ty.
“Luật sư Lâm.” Cô vừa mới vào văn phòng và ngồi xuống thì trợ lý đã vào: “Chị uống cà phê không?”
Lâm Vụ ngẩng đầu cười với cô ấy: “Cho tôi một cốc Capuchino nóng nhé.”
Một lúc sau, Triệu Vũ Hân mang Capuchino nóng mà Lâm Vụ muốn vào rồi đặt lên bàn làm việc.
“Cảm ơn em.” Lâm Vụ cảm ơn, dặn dò cô ấy một số công việc cần xử lý vào buổi sáng mới tiến vào trạng thái làm việc.
Cô bận bịu đến mười một giờ, điện thoại bỗng rung lên.
Cô cầm lấy điện thoại lên xem, phát hiện là yêu cầu kết bạn của Tôn Niệm An, lần này còn đính kèm cả lời nhắn: “Chị, chị quên đồng ý kết bạn với em rồi à?”
Lâm Vụ khựng lại, ngón tay chạm vào màn hình chừng nửa phút nhưng cuối cùng vẫn không thể nhấn đồng ý.
Một lúc sau, Hà Gia Vân đẩy cửa tiến vào, tình cờ bắt gặp Lâm Vụ đẩy điện thoại vào trong góc.
Cô ấy nhướng mày, lấy làm ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy? Điện thoại gây thù chuốc oán với cậu à?”
Lâm Vụ ngẩng đầu: “Sao cậu lại đến đây?”
“Ở nhà chán muốn chết nên tớ đến đưa tình yêu cho cậu.” Nói đoạn cô ấy giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên cho cô xem.
Lâm Vụ ngạc nhiên, buồn cười nói: “Tốt quá, vậy tớ xin ăn chỗ này.”
Hà Gia Vân nhìn cô thăm dò, đặt hộp cơm giữ nhiệt xuống, ngồi vào chiếc ghế dựa trước bàn cô, gõ vào điện thoại của cô: “Đừng trốn tránh câu hỏi của tớ.”
Lâm Vụ nghẹn lời, nhìn thẳng vào cô ấy.
Ngay sau đó, cô bất đắc dĩ nở nụ cười: “Điện thoại không gây thù chuốc oán với tớ, tớ chỉ thấy được một tin nhắn mà mình không muốn thấy.”
Đây là thói quen của Lâm Vụ.
Mỗi lần nhận được tin nhắn hoặc thứ gì đó mà mình không muốn gặp, cô sẽ né xa ra, ngay cả điện thoại cũng bị giận lây.
Hà Gia Vân không nói gì.
Sau khoảng lặng kéo dài vài giây, cô ấy cầm lấy điện thoại của cô lên rồi hỏi: “Tớ mở khóa nhé?”
Hà Gia Vân biết mật khẩu điện thoại của Lâm Vụ, Lâm Vụ cũng biết mật khẩu điện thoại của cô ấy.
Lâm Vụ nhìn Hà Gia Vân nhưng không ngăn cản.
Hà Gia Vân liếc nhìn danh sách tin nhắn thì không thấy có tin nhắn nào đủ sức khiến cảm xúc Lâm Vụ dao động. Sau đó cô ấy mở WeChat lên.
Khi thấy đề nghị xin kết bạn mới, cô ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Vụ: “Người này là ai? Cô ta gọi cậu là chị…”
Hà Gia Vân im bặt, trợn tròn mắt hỏi: “Cô ta là em gái cùng mẹ khác ba của cậu à?”
Lâm Vụ do dự gật đầu.
“Tại sao cô ta có WeChat của cậu?” Hà Gia Vân hỏi.
Lâm Vụ biết không thể giấu được nữa nên bình tĩnh trả lời: “Tối qua tớ gặp người ta ở nhà hàng.”
“Nhà hàng?” Hà Gia Vân ngạc nhiên: “Cô ta cũng ở Thượng Hải sao?”
Lâm Vụ nhẹ nhàng gật đầu.
“Cô ta đến Thượng Hải làm gì? Cô ta đến đây tìm cậu ư?” Hà Gia Vân nhíu mày.
“Không phải.” Khi thấy cô bạn mình ngày càng kích động, Lâm Vụ vội nói: “Năm nay người ta lên đại học, đi học đại học ở Thượng Hải.”
Hà Gia Vân: “…”
Cô nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nói: “Mẹ kiếp, đây là duyên phận quái quỷ gì thế.”
Lâm Vụ không nói lời nào.
Trong thoáng chốc, Hà Gia Vân lại mở điện thoại của cô lên: “Để tớ từ chối giúp cậu.”
Lâm Vụ nhẹ nhàng chớp mắt, vươn tay về phía cô ấy: “Để tớ tự làm.”
Hà Gia Vân nhướng mày: “Cậu có thể từ chối cô ta thật à?”
“Có thể.” Lâm Vụ ngập ngừng: “Mỗi lần nhìn thấy avatar của đối phương, trạng thái của tớ sẽ bất ổn.”
Tối hôm qua cô đọc số WeChat là vì không muốn lôi lôi kéo kéo với cô ta ở trong nhà hàng, như vậy rất khó coi.
Trước đó Lâm Vụ không xử lý là vì muốn xử lý nguội, dù sao tin nhắn xác minh sẽ hết hạn sau ba ngày. Cô mãi không đồng ý, Tôn Niệm An là sinh viên nên có lẽ hiểu thái độ của cô ra sao.
Điều cô không đoán được là cô ta gửi lời mời kết bạn lần nữa.
Hà Gia Vân đưa điện thoại cho Lâm Vụ, cô không còn quấn quýt do dự mà dứt khoát từ chối.
Sau khi từ chối, cô nở nụ cười với Hà Gia Vân, thở hắt ra một hơi.
Cô ấy tức giận lườm cô: “Có phải tối qua cậu lại mất ngủ đúng không?”
Lâm Vụ: “Không có.”
Hà Gia Vân ngạc nhiên: “Không có?”
Cô ấy chăm chú quan sát Lâm Vụ, hôm nay khí sắc của cô rất tốt.
Hà Gia Vân hoảng hốt: “Cậu chạm mặt Tôn Niệm An mà không mất ngủ? Chẳng lẽ cô ta có ma lực gì hả?”
Nghe vậy, Lâm Vụ nghẹn họng, từ tốn đáp: “… Sao cậu không hỏi tối qua tớ ăn cơm với ai?”
Hà Gia Vân chớp mắt mấy lần, ngoan ngoãn hỏi: “Ai vậy?”
“... Trần Trác.” Lâm Vụ không giấu diếm mà trả lời thành thật.
Hà Gia Vân: “… Mẹ kiếp!”
Cô ấy lại chửi bậy lần nữa, mừng rỡ hỏi: “Cậu nghe lọt tai lời tớ nói rồi hả?”
Lâm Vụ vẫn chưa hiểu gì: “Cái gì?”
“Gặp gỡ Trần Trác mỗi ngày đó.” Hà Gia Vân đáp.
Lâm Vụ nghẹn lời: “Không có.”
Cô mím môi, mất tự nhiên giải thích: “Anh ấy có việc cần bàn với tớ, nên chúng tớ hẹn nhau ăn cơm bàn công việc.”
Hà Gia Vân gật đầu, cái hiểu cái không, giọng điệu trêu tức: “Sau khi trò chuyện xong thì hẹn ngủ một giấc hả?”
Lâm Vụ nghẹn họng lần nữa vì bị cô ấy vạch trần trắng trợn, nhất thời không biết nên trả lời ra làm sao.
Hai người nhìn nhau giây lát, ánh mắt Lâm Vụ né tránh, chột dạ bảo: “… Gần gần giống vậy.”
Hà Gia Vân: “Chậc.”
Lâm Vụ bật cười: “Sao đấy?”
“Tớ thật sự muốn gặp Trần Trác.” Hà Gia Vân cảm thán, cô muốn biết rốt cuộc anh có ma lực gì khiến Lâm Vụ dễ dàng chìm vào giấc ngủ, có thể xoa dịu cảm xúc của cô sau khi gặp Tôn Niệm An.
Lâm Vụ dở khóc dở cười, định nói nếu có cơ hội cô sẽ giới thiệu hai người làm quen với nhau.
Nhưng ngẫm lại thì dường như cô không có cơ hội này. Quan hệ giữa cô và Trần Trác sẽ không bao giờ tiến thêm một bước. Dù xét quan hệ là bạn tình, họ cũng không cần và sẽ không bao giờ giới thiệu bạn bè của người này cho người kia.
Lâm Vụ nghĩ, ngay lúc do dự không biết nên nói thế nào thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cô ngẩng đầu nói: “Mời vào.”
Lý Hạng đẩy cửa ra, thấy hai người ở trong văn phòng thì không quá bất ngờ: “Lâm Vụ, tổng giám đốc Trần của Phong Hành đã đến, vừa mở cuộc họp.”
“Tổng giám đốc Trần.” Lâm Vụ chưa kịp nói gì, ánh mắt Hà Gia Vân đã sáng rực, nhìn Lý Hạng không chớp mắt: “Trần Trác ấy hả?”
Thấy đôi mắt sáng rực của cô ấy, một hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng Lý Hạng: “Em biết anh ấy à?”
Hà Gia Vân “à” thành tiếng, nhếch môi trả lời: “Lát nữa thì sẽ biết.”
Lý Hạng: “…”
Anh ấy nắm tay vịn cửa, lạnh lùng nhắc nhở cô ấy: “Bọn anh sắp đi họp.”
“Em là người đồng sáng lập mà, em cũng có thể họp chung.” Hà Gia Vân lườm anh ấy, lúc cô chiêu tức giận mà vẫn đẹp như thường lệ, hừ lạnh nói: “Sao nào? Em bị Hạng Hợp khai trừ trong lúc không hay không biết rồi ư?”
Lý Hạn bị chặn họng, sắc mặt rất khó coi.
Nghe hai người đấu võ mồm, Lâm Vụ ở bên cạnh lên tiếng đúng lúc: “Để Gia Vân đi cùng đi.”
Lý Hạng nhìn sang cô, ánh mắt rất sắc bén, toàn thân tỏa ra cảm giác nghiêm khắc của một người lãnh đạo.
Thần kinh Lâm Vụ bỗng chốc căng thẳng, bộ não lập tức trống rỗng, cô nói mà chưa kịp suy nghĩ: “Trần Trác không phải mẫu người mà cậu ấy thích đâu.”